Mễ Lan từ nhỏ đã là tâm can bảo bối của các giáo sư trong học viện, mấy vụ bắt
nạt mập mạp cũng chỉ như xe nhẹ đường quen, cho tới nay đều là mập mạp làm nô
lệ, còn nàng là chủ nô. Kỳ thật nàng thầm nghĩ chỉ đùa một chút mà thôi, ai
ngờ tên mập mạp sợ chết này thấy nổ súng lại nổi dậy khởi nghĩa, đè nàng xuống
đất mà đánh đòn.
Mễ Lan nhất thời ngây người ra, mập mạp lại đánh vào bộ vị mẫn cảm đó của
nàng, đúng là vừa thẹn vừa giận, một thứ tư vị khác thường làm cho người chưa
bao giờ có sự tiếp xúc với nam nhân như nàng nói không nên lời.
Mập mạp ngồi trên người Mễ Lan mới vừa đánh vài cái liền tỉnh táo lại, tâm
trạng căng thẳng không xong, cố tình không để Mễ Lan đứng lên, nhưng cũng
không có khả năng cứ ngồi ở trên người nàng ta như vậy được, nhưng nếu đứng
lên, có lẽ hậu quả sẽ không thể lường được. Trong lúc nhất thời khó xử, chỉ
cảm thấy thân thể mạn diệu bên dưới càng lúc càng nóng, có một thứ tự vị tiêu
hồn thị cốt.
Một đôi xử nam xử nữ thân mật tiếp xúc như vậy khiến không khí trong phòng dần
có chút vấn đề.
Rốt cuộc, Mễ Lan xoay người, mặt đỏ tới mang tai liếc xéo Điền Hành Kiện một
cái, tức giận nói: "Mập mạp đáng ghét, còn không mau xuống?" Mấy chữ “mập mạp
đáng chết” được nàng nói vừa nhỏ vừa nhẹ, có lẽ là cảm thấy trong lời nói của
mình có chút dị thường, Mễ Lan cắn môi vùi mặt vào cánh tay, không nhúc nhích.
Mập mạp vội vàng lăn xuống bỏ chạy, nhưng mới vừa chạm tay vào cửa thì đã nghe
Mễ Lan ở phía sau người sẵng giọng: " Mập mạp đáng chết, có gan ngươi chạy thử
xem!" Mập mạp than dài một tiếng, cả người lạnh run, chỉ hy vọng sớm chết sớm
đầu thai.
Mễ Lan đỏ mặt đứng lên, sửa sang lại quần áo, dùng ngón tay dí vào gáy mập
mạp, nói: "Không tiền đồ!Chỉ giỏi bắt nạt nữ nhân, xem ta sau này xử lý ngươi
như thế nào, theo ta đi gặp sư phụ." Nàng kéo tay mập mạp ra cửa, đi đến phòng
thí nghiệm của giáo sư Boswell. Cũng không biết Mễ Lan đang nghĩ tới cái gì mà
trên mặt cứ đỏ hồng lên, cánh tay nhỏ bé đang lôi theo mập mạp run lên nhè
nhẹ. Trước mắt bao nhiêu người, lúc đầu Mễ Lan còn cố gắng trấn tĩnh, nhưng
sau thì càng chạy càng nhanh, gần như là phóng xuyên qua đại sảnh, vọt vào
phòng thí nghiệm chuyên dụng của giáo sư Boswell.
Khoa học cuồng nhân Boswell đang làm thí nghiệm bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng
bật mở, ngẩng đầu lên nhìn này hai đệ tử một hồi lâu, hỏi: "Các ngươi vừa rồi
làm gì vậy? Sao mặt lại đỏ thế?" Điền Hành Kiện muốn điên rồi, lão nhân này có
biết ăn nói không vậy chứ. Mễ Lan mắc cỡ, hung hăng liếc mập mạp một cái rồi
xoay người chạy ra.
Lão đầu thấy Mễ Lan chạy đi, nghi hoặc hỏi: "Mập mạp, ngươi lại bị Mễ Lan bắt
nạt hả?"
Mập mạp rất muốn nói là chính hắn vừa mới khi dễ Mễ Lan, ẩcm giác siêu cấp đàn
hồi vẫn còn nguyên vẹn, nhưng điều này rõ ràng là có chết cũng không thể nói
lung tung nên chỉ biết xấu hổ cười cười, không dám thừa nhận nhưng cũng không
phủ nhận.
Lão đầu tưởng rằng mình đoán trúng rồi, nói: "Nha đầu Mễ Lan kia tâm tính rất
tốt, mấy ngày ngươi đi, ta nghe nó nhắc tới ngươi không dưới một trăm lần.
Ngươi đi cũng không liên lạc lại, Mễ Lan liền chạy tới bộ chỉ huy tiền phương
hỏi thăm, sau khi nghe tin bộ đội đặc chủng đang tập kích vùng địch hậu thì
tâm trạng luôn bồi hồi lo lắng, ngươi nói lòng của nàng tràng có được hay
không? Bị bắt nạt cũng là của phúc khí ngươi, đổi lại người khác nó còn không
thèm bắt nạt ấy chứ, chịu nhịn một chút đi, dù sao ngươi cũng da dày thịt béo
lắm mà."
Mẹ ơi, trên đời lại có kiểu khuyên người như vậy sao? Mập mạp âm thầm ai oán,
da dày thịt béo cũng là thịt, bà cô đó lại là dùng súng đấy, ngon thì đi mà
thử xem.
Lão đầu ngừng thí nghiệm đang làm lại, nói với mập mạp: "Được rồi, nói qua
tình hình của robot cho ta nghe đi, có vấn đề thiếu sót nào không?"
Đối với một sản phẩm mới mà nói, vấn đề mấu chốt nhất chính là sự chênh lệch
giữa kết quả thử nghiệm và tác dụng trong thực chiến. Một số vũ khí khi thử
nghiệm thì thu được kết quả rất hoàn mỹ, nhưng khi vừa lên trên chiến trường
thì lập tức phát hiện có khuyết điểm, vì thế cho nên lão đầu rất mọng đợi mập
mạp - người đầu tiên đưa sinh vật kim loại hai trạng thái lên chiến trường.
Dù sao mập mạp cũng đã ở phòng thí nghiệm được nửa năm, robot lại là do hắn tự
mình chế tạo, kinh nghiệm thực chiến cũng khá phong phú nên ý kiến của hắn gần
như có yếu tố quyết định.
Mập mạp lấy đĩa ghi số liệu mà [ Logic ] thu được nhét vào máy tính, nói: "Lớp
giáp mô phỏng bên ngoài có tác dụng rất lớn, nhưng độ cứng thì không đủ. Về
phương diện tốc độ, em đã phát hiện hai loại robot của đế quốc có tốc độ ngang
hàng với [ Logic ] nên cần phải tiếp tục nâng tốc độ của [ Logic ] lên, trong
cận thân chiến đấu, tốc độ là chỉ tiêu quan trọng nhất."
Trên màn hình máy tính bắt đầu biểu hiện các số liệu của robot.
Mập mạp chỉ vào số liệu phòng ngự nói: "Những số liệu này là [ Logic ] bị công
kích. [ Logic ] có lồng năng lượng và lớp thiết giáp bên ngoài, hơn nữa sinh
vật kim loại hai trạng thái có độ cứng cao hơn hợp kim siêu cứng sáu lần nên
hầu như không có loại tấn công tầm xa nào có thể làm nó bị thương, nhưng từ số
liệu cho thấy, nếu là pháo năng lượng có uy lực cao hơn bình thường hai lần
bắn trúng robot thì nhiều nhất chỉ có thể chịu năm phát là hệ thống phòng ngự
sẽ đi đứt. Mặc dù bây giờ pháo năng lượng của robot không thể đạt được uy lực
cỡ đó nhưng không có nghĩ là sau này không có, ít nhất em đã phát hiện robot [
Kim Cương ] của đế quốc được trang bị pháo năng lượng có đường kính nòng gấp
đôi bình thường. Còn nữa, vũ khí cận thân chiến đấu của kẻ địch cũng rất lợi
hại, nhất là đao laze của [ Kim Cương ], ta đoán sinh vật kim loại hai trạng
thái mà bị chém vào cùng một chỗ thì nhiều nhất cũng chỉ chịu được hai nhát mà
thôi."
Boswell cẩn thận nghiên cứu các số liệu của robot, gật đầu nói: "Những thứ này
rất có giá trị tham khảo, nghe nói quân ta thu được một chiếc [ Kim Cương ],
chính là ngươi làm phải không?"
Mập mạp gật đầu cười nói: "Đúng, nhưng chiếc robot đó đã bị người ta xử lý
sạch rồi, linh kiện các loại gì gì đó đều không còn, chắc là có giá trị nghiên
cứu lắm."
Tính tình cổ quái của giáo sư Boswell bắt đầu phát tác, mặt không chút thay
đổi, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi định nói ngoài lớp giáp mô phỏng của ngươi
ra thì robot làm từ sinh vật kim loại hai trạng thái của ta không đáng một xu
chứ, thì ra vẫn còn có thể giúp ngươi xử lý được một chiếc robot cao cấp của
đối phương."
Mập mạp biết lòng tự trọng của ông già này cao đến biến thái, nhanh nhảu cười
làm lành: "Đương nhiên rồi, sinh vật kim loại hai trạng thái do ngài nghiên
cứu ra có thể nói là vũ trụ vô địch, bị thương đều là do trình độ của em còn
quá kém mà thôi."
“Lại phải nói thêm, chỉ riêng khí lực của robot cũng đáng là đệ nhất thế giới,
ban đầu em vẫn không hiểu vì sao máy chục năm qua loại robot này vẫn được dùng
để bốc xép hàng hoá nặng, thì ra nghiên cứu về kết cấu của thầy và tổ sư gia
đã đi trước thế giới cả mấy chục năm rồi. Đừng nói là bây giờ, chứ mấy trăm
năm nữa loại kết cấu này vẫn là kết cấu tốt nhất cho robot hình người."
Bị mập mạp điên cuồng vỗ mông ngựa một trận, sắc mặt Boswell mới hơi giãn ra,
phất tay đuổi mập mạp đi, nói: "Ngươi đến chỗ Mễ Lan trước đi, có mấy mục
nghiên cứu có liên quan tới những đề xuất của ngươi đấy, ta phải nghiên cứu
mấy số liệu này một chút đã."
Vừa nghe thấy bảo đến chỗ Mễ Lan thì Điền Hành Kiện có chút xấu hổ. Lúc hắn đi
tới cửa, lại nghe Boswell nói: "Nghe nói ngươi bị điều đến bộ tác chiến làm
tham mưu cũng ở gần đây, bình thường nếu rảnh rỗi thì hãy đến đây nói chuyện
với ta một chút."
Mập mạp hết sức phấn khởi đáp ứng, hắn xuất thân là lính bảo dưỡng quân khí,
đương nhiên cảm thấy hứng thú với nghiên cứu cơ giới, những thứ khác dẫu có
liều mạng mà học thì cũng chỉ là để bảo vệ tính mạng mà thôi.
Mới vừa do dự đi tới cửa phòng thí nghiệm của Mễ Lan thì hắn bị một gã nghiên
cứu viên thần thần bí bí lôi sang một góc, hỏi: "Mập mạp, nghe nói ngươi lập
công thành anh hùng rồi? Chuyện gì xảy ra vậy? Nói cho ta biết một chút đi."
Điền Hành Kiện kinh hãi, thầm nghĩ: "Mẹ kiếp, cái danh anh hùng chết tiệt này
ai thích thì làm, làm không tốt lại bị ném ra tiền tuyến, ông đây hôm nay vừa
tới mà tin tức đã bay đầy trời rồi sao?"
Hắn vội vàng lắc đầu, liều chết không nhận, nói: "Ngươi xem hình thể ta thế
này, mà ngươi cũng không phải là không biết ta, sao ta có thể trở thành anh
hùng được?"
Rồi làm bộ ngơ ngác hỏi ngược lại: "Mà ngươi đã nghe được cái gì rồi?"