7 - Chương Lại Chơi Một Cú Nữa?


Tay trái Cosmo đẩy mạnh cần điều khiển vạn năng vào động cơ cấp 2 số 5, ngón
trỏ bóp chặt ở trên máy phóng pháo năng lượng của cần điều khiển bởi vì quá cố
sức mà đã mất đi huyết sắc. Ngón cái tay phải ấn vào nút C4 truyền lực cho
phần chân, bốn ngón tay khác, lại lấy ngón tay cái làm trung tâm, mau chón bay
nhảy ở giữa A2 đến B8.

Đây là kỹ thuật gõ nhảy hình cung mà thượng tá mập mạp truyền thụ --- xạ kích
mục tiêu đan xen hình quạt khi tiến bước xung phong bất quy tắc phối hợp với
tác chiến chính diện số đông.

Thân thể hùng tráng của [Battle Sword] không ngừng đổi hướng đột tiến trong
lửa đạn ngang dọc và xác robot khắp mặt đất, linh hoạt giống như một con cáo
đang chạy nhảy ở trong rừng cây. Tiết tấu chạy không cố định và sự đổi hướng
bất ngờ bao giờ cũng tìm được kẽ hở giữa lưới hỏa lực của pháo năng lượng.

Vô số các vụ nổ vang lên bên chân [Battle Sword]. Màn bảo vệ năng lượng giống
như hồ nước xanh thẳm bên ngoài thân máy kia đang dập dờn trong sóng nổ xung
kích, mau chóng biến đổi màu sắc. Cả robot đã phủ đầy bụi cát màu vàng, các
màu sắc đủ loại, các vết thương hình thành với nguyên nhân khác nhau, trái một
vết phải một vết, ngang dọc đan xen.

Khẩu pháo năng lượng xấu xí với đường kính 260mm siêu lớn kia của [Battle
Sword] đang liều mạng rung động, nương theo tiết tấu rung động, từng chùm ánh
sáng trắng phun ra, bày thành hình quạt mà trút về phía trước.

Bên cạnh chiếc robot đang vừa chạy vừa nổ pháo với tốc độ cao này, chính là vô
số các robot y như vậy.

Cùng một động tác chạy nhanh tránh né bất quy tắc, cùng một kiểu xạ kích hình
quạt... Hỏa lực của trận hình đột kích tam giác được phát huy tới nhuần nhuyễn
vô cùng.

Mặt đất, dưới bước chân của đám robot tập hợp thành đàn xấu xí này mau chóng
lui về phía sau. Bụi đất bị cuồng phong nổi lên khi robot chạy cuốn đi tứ tán.

Hằng tinh cũng chưa vội hạ xuống sau đường chân trời nhấp nhô ở phương xa, thế
giới u ám, ngập tràn trong tầm mắt, chỉ có các thân ảnh sắt thép giống như quỷ
mị và lưới hỏa lực do đạn năng lượng đan vào nhau.

Huyết chiến, vẫn tiếp tục trong tiếng pháo, tiếng nổ, tiếng kêu thảm và tiếng
rống giận.

Chiến trường bình nguyên dưới cao điểm 205, các robot Phỉ Quân xung phong lại
một lần nữa đột tiến vào trận hình của các robot Sous, song phương nhất thời
cuốn lại thành một đoàn, tiếng chém giết nổi lên bốn phía.

Đây là lần đột kích mạnh mẽ thứ ba của Cosmo vào trận địa ngăn chặn của tiểu
đoàn 2 thuộc trung đoàn thiết giáp 402 Sous.

Cũng là một lần cuối cùng.

Hai lần đột kích trước, tiểu đoàn 1 trung đoàn Sm số 3 đã đục thủng được hai
tuyến phòng ngự trong trận hình phòng ngự hình tròn của địch nhân.

Trong trận hình phòng ngự rộng mười km, chỉ còn lại một tuyến phòng ngự hình
bán nguyệt cuối cùng, tuyến phòng ngự tập trung và dốc sức chống cự ở hai cánh
nơi rộng nhất đã giảm mạnh xuống còn 4 km. Như thế này, cũng không thể bảo đảm
cho độ dày của phòng tuyến hình cung, trong sự đột kích của tiểu đoàn 1, nháy
mắt đã bị xé ra thành mấy mảnh.

"Giết!" Cosmo quát lớn một tiếng, ba mươi chiếc robot xếp ở trước nhất của
trận hình đột kích cùng đồng thời tăng tốc, giống như mũi tên bay lượn phá
không, cắm thẳng vào trong đàn robot Sous.

Né qua cú đấm của một chiếc [Quyền Vương], Cosmo gạt cần điều khiển một cái,
robot bày ra một cú bước xiên, như từ chui ra từ hư không mà hiện lên ở bên
trái của chiếc [Quyền Vương], xoay người, tung đấm... Đây chính là chiêu Dĩ
Nhất Hóa Bách của Huyễn Ảnh Lưu!

Chỉ nghe thấy "Binh" một tiếng vang động, thiết quyền của [Battle Sword] đã
thúc vào phần eo của [Quyền Vương].

Chiếc [Quyền Vương] có động cơ nằm ở phần eo trong nháy mắt liền mất đi sức
chiến đấu.

Hệ thống truyền lực bên trong đã bị nắm tay của [Battle Sword] nắm chặt lấy,
lập tức gãy tan ra trong quán tính khi vận động với tốc độ cao. Bánh răng,
trục truyền lực và các linh kiện đĩa bán nguyệt đang vận chuyển cao tốc đã
hoàn toàn mất đi điều khiển, trong tiếng vang lộp bộp như pháo liền bắn ra
xung quanh, đem nội bộ robot va đụng đến tan tành.

Mà động cơ bị tổn hại lại càng tăng nhiệt độ một cách kịch liệt, xi lanh động
cơ và hệ thống năng lượng đã trở nên đỏ rực, giống như một trái tim bị bóp lại
mạch máu.

Khi [Battle Sword] thu quyền xoay người rồi bắn về phía chiếc [Quyền Vương]
khác, một tiếng nổ kịch liệt liền vang lên phía sau nó. Các mảnh nhỏ bắn ra
bốn phía đang bốc cháy, giống như các viên sao băng. Năng lượng trên thân thể
tan tành của robot trong gió hóa thành một ngọn lửa tận trời, chiếu sáng bừng
xung quanh.

Một chiếc [Quyền Vương] ngã xuống, ngay sau đó, lại là một chiếc nữa.

Các chiến sĩ robot Sous đang liều mạng chống lại, tốc độ tay của bọn họ đã gia
tăng tới cực hạn!

Thế nhưng, tất cả đều là phí công!

Quân Sous tuyệt vọng đã phát hiện ra, một khi bị những chiếc robot xấu xí này
áp sát, bọn họ căn bản không có một chút cơ hội nào.

Đó là một sự chênh lệch về thực lực mang tính áp đảo.

Bất kể bọn họ có liều mạng như thế nào, [Quyền Vương] vẫn không thể theo kịp
được động tác của đối phương.

Kỹ thuật mà bọn họ huấn luyện dựa theo {{Quy phạm điều khiển robot}}, ở trước
mặt đám robot xấu xí này đều không thể sử dụng. Động tác tương tự, so với bọn
họ, đối thủ vậy mà lại càng nhanh hơn, chuẩn xác hơn, trí mạng hơn! Càng khỏi
nói đến những chiêu thức cách đấu mà bọn họ ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới
kia.

Kỹ thuật của Huyễn Ảnh Lưu, kỹ thuật của Thái Lưu, kỹ thuật cách đấu do mập
mạp truyền dạy, đủ loại chiêu thức khiến cho binh lính Sous vừa trợn mắt há
mồm vừa kinh khủng muôn dạng. Trong con mắt của các chiến sĩ robot Sous này,
đối thủ điều khiển robot đã gần giống như một môn nghệ thuật -- Một nghệ thuật
giết chóc!

Khiêu Dược Xuyên Hành, Chiết Tuyến Đột Tiến, Hồ Hình Đột Tiến, Thượng Bộ Trùng
Quyền, Thối Bộ Trắc Thích... (Chạy nhảy tạt ngang, đột tiến zic zac, đột tiến
hình cung, tiến bước tung quyền, lùi bước đá sườn) Những hình thế robot mà bọn
họ quen thuộc không gì sánh được kia, ở trong tay những chiếc robot này đã đạt
tới được cảnh giới thần kỳ.

Từng chiếc robot ngã xuống dưới các hình thế này.

Sự ngã xuống của bọn họ đã chứng minh một ý kiến mà bọn họ đã từng nghe thấy
nhiều năm trước đây --- Thế giới Tự Do mới là Thánh địa của cách đấu robot! Ở
đó, ngọa hổ tàng long!

Rất nhiều binh sĩ dày dặn hiện tại vào lúc đó đều chỉ cười một cái.

Không ai coi lời đó là thật. Kỹ thuật cách đấu robot dân gian của thế giới Tự
Do rất lợi hại, thế nhưng thế thì sao. Chiến tranh khi đó, chính là thiên hạ
của hỏa lực tầm xa, của pháo năng lượng và của lồng năng lượng bảo vệ! Tất cả
các tham số của robot quân dụng, đều là lấy năng lực tác chiến tầm xa làm tiêu
chuẩn.

Cận thân cách đấu, bất kể là đối với chiếc sĩ robot hay là bản thân robot, đều
chỉ là phụ trợ! Kỹ năng phụ trợ, công cụ phụ trợ!

Thế nhưng, không ai ngờ được, trong ba bốn năm ngắn ngủi, hình thức chiến đấu
của robot đã bị thay đổi.

Theo lồng năng lượng bảo vệ và hệ thống thiết giáp càng ngày càng hoàn thiện,
theo các robot từ đời thứ 6 trở đi đã trở nên nhanh hơn, lanh lẹ hơn, trọng
tải năng lượng sung túc hơn, động lực càng mạnh mẽ hơn, chiến đấu bằng hỏa lực
tầm xa đã bắt đầu trở nên bất tiện khó khăn.

Giao chiến bộ đội thiết giáp số đông, hàng nghìn phát pháo năng lượng phóng ra
có thể trúng mục tiêu được vài chục phát. Mà mấy chục phát này, cũng không thể
phá hủy được một chiếc robot. Trừ phi có năm sáu phát đạn pháo năng lượng liên
tục bắn trúng một chiếc robot, bằng không, chỉ cần địch nhân né tránh được một
kích trí mạng cuối cùng, lồng năng lượng là có thể được khôi phục lại một lần
nữa.

Khi đó, vẫn thường xuất hiện tình huống như thế này --- Mấy nghìn chiếc robot
quân dụng quyết đấu, đạn pháo phóng ra ngập trời ngập đất. Tên lửa bay loạn,
trận địa của song phương hầu như đã bị nổ cho tan nát. Thế nhưng, tỉ lệ thương
vọng lại quanh quẩn ở một mức độ rất thấp, không ai làm gì được ai.

Chân chính giải quyết vấn đề, chính là khi song phương áp sát đọ súng và chiến
đấu gần người.

Mà theo hình thức robot áp sát chém giết thành hình, theo các tính năng cận
chiến của robot càng ngày được chú trọng, thế giới Tự Do sử dụng cận thân cách
đấu nguyên bản giống như trò chơi trong con mắt của quân đội xã hội chủ lưu,
giờ đây lại đã trở thành một con mãnh hổ.

Hiện tại, mãnh hổ đang thoát khỏi lao tù.

Trên chiến trường, khói súng nổi lên bốn phía, tiếng hô giết rung trời.

Cosmo dẫn theo tiểu đoàn 1, phát động đột kích mãnh liệt vào tuyến phòng ngự
cuối cùng trong trận hình ngăn chặn của quân Sous.

Phía sau bọn họ, tổng cộng một nghìn hai trăm chiếc robot xấu xí y như vậy
đang gầm thét lao xuống từ cao điểm 205 với thế như dời núi lấp biển.

Vẻ mặt Chuck xám đen, gân xanh hai bên trán nổi lên ngoằn ngoèo từ dưới da,
khiến cho người ta sợ hãi vô cùng. Con mắt nhìn chằm chằm vào màn hình ảo đã
ngập đầy tơ máu, thuốc lá hết điếu này đến điếu khác cùng với sự bực bội nôn
nóng không thể ức chế khiến cho khóe miệng của hắn đã xuất hiện vết bỏng nước.

Vài chục phút ngắn ngủi, trong suy nghĩ của Chuck, lại dài dằng dặc giống như
vài chục năm như vậy.

Hắn biết, mặc dù là kẻ hiếu chiến trời sinh, là quân nhân trong một quốc gia
coi thắng lợi và vinh dự như sinh mệnh, các binh sĩ Sous có tinh thần chiến
đấu cực mạnh và kỷ luật chiến trường nghiêm ngặt. Thế nhưng, nếu như chiến
cuộc cứ tiếp tục phát triển như vậy, không ai có thể bảo đảm đây sẽ không biến
thành một hồi chạy trốn khủng hoảng tán loạn.

Tiểu đoàn 2 vẫn đang kiên trì chống cự, đây đã là phòng tuyến tâm lý cuối cùng
của quân Sous rồi. Một khi địch nhân phá tan phòng ngự của tiểu đoàn 2 trước
khi hai tiểu đoàn của trung đoàn 401 tham gia vào chiến đấu từ hai cánh của
chiến trường, như vậy tất cả liền toàn bộ xong.

"Trung đoàn 401 đang làm cái quái gi thế?" Chuck dữ tợn ném tàn thuốc trong
tay xuống đất, giận dữ gầm lên: "sao đến bâ giờ còn chưa tới được vị trí quy
định?"

"Đã đến địa điểm chỉ định rồi..." Một gã tham mưu tác chiến nơm nớp lo sợ nói:
"Đang chuẩn bị trước chiến đấu!"

"Còn chuẩn bị cái rắm!" Chuck nện nắm tay xuống đài điều khiển, điên cuồng gầm
lên : "Nói cho Riddle, trong vòng ba phút, nếu như hắn không phát động tiến
công, ta sẽ đích thân đưa hắn lên toà án quân sự!"

"Rõ, thượng tá." Tham mưu quân sự mau chóng đi liên lạc với đoàn trưởng trung
đoàn 401.

Chuck lại tìm sĩ quan phụ tá lấy một điếu thuốc châm lên, trong làn khói xanh
quanh quẩn, hắn một bên nhìn con số của đồng hồ báo giờ đang không ngừng biến
ảo trên đài điều khiển, một bên cầu khẩn trong lòng rằng tiểu đoàn 2 có thể
vượt qua được khoảng thời gian này. Nếu như tiểu đoàn 2 tan vỡ trước khi hai
tiểu đoàn của trung đoàn 401 tham gia chiến đấu, như vậy, bộ đội thiết giáp
Phỉ Quân vừa hội hợp lại thành một nắm đấm sẽ như được tiếp thêm tinh thần,
đem bộ đội còn lại của trung đoàn 402 trên trận địa xuất kích triệt để phá
tan.

Một khi trận địa xuất kích bị đột phá, vậy thì trận chiến này cũng xong rồi.

Chuck lấy tay tháo lỏng cúc áo ra, phả ra từng hơi khói.

Hắn nghĩ không ra, Phỉ Quân ở đối diện sao lại có được sức chiến đấu mạnh mẽ
đến như vậy. Trong tình báo mà Bắc Minh cung cấp, địch nhân ngoạt trừ có một
trăm hai mươi chiếc robot chiến đấu ra, cái khác, đều là robot tư nhân phổ
thông được tập trung từ các đại lưu phái.

Đám robot không có hệ thống phòng ngự năng lượng kia, ở trước mặt [Quyền
Vương], căn bản là một đám pháo hôi (vật để hi sinh). Cái lưu phái Tuyệt Sát
Lưu trước kia, còn có cái lưu phái Phá Sơn Lưu kia, cũng đều đã chứng minh cho
điều này. Ở trước mặt robot [Thắng Lợi Viễn Đông] đời thứ 7 vốn bị quân đội
Sous đào thải, lưu phái robot xếp hạng ở top 2 đã bại một cách hoan toàn như
vậy. Đối mặt với một Phỉ Quân vốn còn thua xa hai đại lưu phái kia, robot
[Quyền Vương] còn cao cấp hơn [Thắng Lợi Viễn Đông] thì sao lại có thể thua
được kia chứ?

Chính là bởi vì tình báo của Bắc Minh, Chuck mới ở trước mặt sự thực mà trúng
phải một cú choáng váng --- đối phương không chỉ có trung đoàn robot quân dụng
đầy đủ với bốn tiểu đoàn biên chế lớn, hơn nữa, trang bị, vậy mà đều là robot
đời thứ chín!

Càng nghĩ, Chuck lại càng cảm thấy đây là một cái bẫy.

Hắn không thể thừa nhận một thất bại như vậy, đây chỉ có thể là một cái bẫy
--- Bắc Minh không hề cung cấp tình báo chính xác, lại đem trung đoàn thiết
giáp Sous đưa đến phòng tuyến Dãy Pinch không dễ dàng đánh hạ nhất. Cái đám
con buôn chết tiệt kia đang muốn lấy sinh mệnh của binh sĩ Sous đi để kiềm chế
đối thủ.

"Tra xét tình trạng phân bộ hiện nay của quân đội Bắc Minh. Chuck ngoắc ngoắc
ngón tay, để cho sĩ quan phụ tá một lần nữa châm cho hắn một điếu thuốc lá,
hít vào một hơi thật sâu, hắn cắn răng nói với tham mưu bên cạnh: "Mặt khác
tra xét xem, một nghìn chiếc [Thắng Lợi Viễn Đông] lưu lại đóng ở cảng Lille
bây giờ có còn hay không."

Nhìn tham mưu lĩnh mệnh rời đi, Chuck một lần nữa đem sự chú ý tập trung vào
chiến báo ở trên đài điều khiển trung ương của robot chỉ huy.

Chiến cuộc, sau khi hai tiểu đoàn của trung đoàn 401 bị buộc gia nhập vào
chiến đấu đã hòa hoãn lại rồi.

Đối mặt với sự tấn công phát động từ hai cánh, đột kích của trung đoàn thiết
giáp Phỉ Quân đã không còn hung hãn sắc bén đến không thể ngăn cản. Bọn họ
không thể không chú ý đến bộ đội thiết giáp Sous ở hai dải đồi nhỏ của bình
nguyên. Nếu như bị hai cánh bọc đánh chặn mất đường lui, hoặc là bị đánh lén
vào cao điểm 205, vậy thì cho dù là robot đời thứ chín cũng không thể xoay
chuyển được chiến cuộc.

Hiện tại, phản ứng tình hình chiến đấu tức thì trên sa bàn điện tử, Phỉ Quân
nguyên bản đang chuẩn bị binh lực tiếp sau để tập trung đột phá vào trận địa
xuất kích của quân Sous, đã bởi vì sự công kích ở hai cánh của quân Sous mà
bắt đầu phân tán về hai bên trái phải.

Chuck lo lắng nhìn sắc trời và thời gian, thỉnh thoảng lại tuyên bố từng mệnh
lệnh. Phản hồi từ tiền tuyến có một thông tin quan trọng, thông tin và hệ
thống chỉ huy của địch nhân tựa hồ vẫn còn đang bị sự quấy nhiễu cùa robot
điện tử bên mình. Tất cả các mệnh lệnh của bọn hắn đều thông qua máy khuếch
đại âm thanh mà truyền xuống công khai không hề che giấu một chút nào.

Như vậy, chỉ có hai cánh kiềm chế địch nhân, khiến cho địch nhân không thể
mượn thế đột phá vào phòng tuyến chính diện. Bộ chỉ huy và binh lực còn lại ở
hậu phương phòng tuyến là có thể được bảo tồn mới mức cao nhất. Đợi đến khi
trời tối, Phỉ Quân không thể tiến hành tác chiến phân tán sẽ chỉ có thể mắt mở
trừng trừng trong bóng đêm nhìn hai cánh bộ đội thiết giáp Sous lui lại. Nếu
như bọn hắn dám mở đèn để tác chiến, như vậy, bọn hắn sẽ trở thành mục tiêu
bao trùm của hỏa lực, Nếu như bọn hắn dám phân tán truy kích, Chuck sẽ không
ngại lợi dụng ưu thế phối hợp thông tin để chia cắt và tiêu diệt bọn hắn.

Địch nhân tuy rằng đã từng lừa gạt được sự dò xét của robot điện tử, bất quá
Chuck cũng không lo lắng, dù sao thì quấy nhiễu và dò xét, phản quấy nhiễu và
phản dò xét cũng không thể nói như một.

...

Đột phá được rồi!

Khi chiếc robot cuối cùng ngã xuống ngay trước mặt, tầm nhìn của Cosmo đã trở
nên rộng mở thông suốt.

Sau vài tiếng nổ, xung quanh, đã không còn có robot Sous nào đứng nữa rồi.
Cosmo bỗng nhiên có chút ngẩn ra, cậu ta không thể tin được, trải qua hồi
chiến đấu hơn một tiếng đồng hồ, các cơ sĩ Huyễn Ảnh Lưu lần đầu tiên bước lên
trên chiến trường đã tiêu diệt được địch nhân với binh lực gần gấp hai lần
mình bằng tỉ lệ thương vong 1 so với 20.

Cái chiến quả kinh người này, khiến cho cậu ta nhất thời có chút không thể
tiếp nhận.

Cosmo từ từ quay robot.. Các robot Phỉ Quân phủ đầy người khói súng và bụi bặm
đang theo ở phía sau mình. Những cơ sĩ Huyễn Ảnh Lưu mà mình quen thuộc đến
không thể quen thuộc hơn này, lúc này thoạt nhìn, vậy mà lại có một chút xa lạ
như vậy.

Trên người robot của bọn họ, vẫn còn đang lưu lại mùi thuốc súng và vết tích
của lửa cháy khói hun, thiết giáp mặc ngoài (*)của một số robot bị xé rách,
giống như mảnh vải rách đang đeo ở trên người, một số bộ phận bị phá ra thành
lỗ hổng lớn, thậm chí có thể nhìn thấy vỏ bên trong... Điều này khiến cho các
robot [Battle Sword] càng thêm vẻ xấu xí. Thế nhưng , trong mắt của Cosmo ,
mấy thứ này , không chỉ không làm tổn hại đến hình tượng của các đồng đội,
trái lại lại khiến cho bọn họ khi thoạt nhìn có một sự kiên cường thiết huyết
và bưu hãn.

(nguyên văn: 外挂装甲, ngoại quải thiết giáp, add-on armor, up-amor, từ này trước
đây mềnh toàn dịch là "thiết giáp ngoài" "thiết giáp treo ngoài", thực ra mềnh
cũng không rõ lắm, hình như là một lớp thiết giáp mặc ngoài để bảo vệ cho phần
trong của robot, khác với "vỏ" nhé, tưởng tượng giống như chiến sĩ mặc áo giáp
ấy).

Đã có thời điểm, mình và bọn họ đứng ở trên mái nhà của võ quán robot Thái
Lưu, nhìn một trăm hai mươi chiếc robot màu đen kia tung hoành ngang dọc không
gì cản nổi ở trong đám đông địch nhân.

Mà ngày hôm nay, mình và bọn họ đã trở thành nhân vật chính trong con mắt của
kẻ khác!

Cosmo liếm liếm bờ môi của mình, mỉm cười, cái cảm giác này, thực sự quá tuyệt
vời rồi!

Cậu xoay người, xuyên qua cửa khoang lái, ở phía chân trời 5 km trước mặt kia,
mơ hồ có thể thấy được chính là tuyến phòng ngự với tường thiết giáp và robot
của quân Sous. Cosmo giơ lên cánh tay robot, sau khi dừng lại vài giây, đột
nhiên chỉ về phía trước!

"U oa!"... Đó là tiếng kêu quái dị giống như dã nhân của mập mạp khi phát động
một kích cuối cùng trong lần so đấu đùa giỡn một vị Chiến thần robot cấp 2 nào
đó vào một ngày nào đó.

Vô số tiếng quỷ khóc sói gào tập hợp lại với nhau, vang vọng về phía chân
trời.

Dòng lũ sắt thép dựa theo phương hướng ngón tay của cậu ta mà cuộn trào vượt
qua bên người cậu một cách hung mãnh.

Cúi đầu, mặt đất đang run rẩy dưới ghề ngồi của hắn. Ngẩng đầu, bầu trời đang
bị khói mù cuồn cuộn che lấp.

Một dòng nhiệt huyết xông thẳng lên đầu, Cosmo không nhịn được mà run rẩy cả
người, trong cơn sôi trào nhiêt huyết, cậu đột nhiên đẩy cần điều khiển một
cái, robot liền bắt đầu chạy, hòa vào trong dòng nước lũ cuồn cuộn.

Từ trên bầu trời nhìn xuống, trên bình nguyên bát ngát, hơn bốn trăm chiếc
robot màu đen vẫn đang duy trì một khoảng cách bằng nhau với nhau. Từng đội
đang bay nhảy phi nhanh. Ở phía sau bọn họ, bụi trần cuồn cuộn. Một trận hình
tam giác to lớn với hai cánh nơi rộng nhất đạt tới 8 km giống như bóng đen hạ
xuống từ bầu trời của chiến hạm đang bay, theo sự rung động lên xuống của mặt
đất, một đường nhanh như chớp giật.

Trên trận địa quân Sous, một hồi tĩnh mịch. Binh sĩ Sous đã không nghe thấy
được tiếng thét như bệnh tâm thần của các sĩ quan cơ sở nữa rồi.

Bọn họ nắm chặt cần điều khiển, sắc mặt trắng bệch.

Ở trên đường chân trời trước mắt bọn họ, đợt sóng màu đen kia đang cuồn cuộn
mà đến. Tiếng bước chân của robot khi lao nhanh kia giống như một chuỗi sấm
rền đang truyền đến từ mặt đất run động.

Chòm râu rậm trên cằm của trung đoàn trưởng trung đoàn 402 đang run rẩy. Tiểu
đoàn 1 đã không còn, tiểu đoàn 2 cũng không còn. Cho dù có được tuyến trận địa
này, dựa vào binh lực trong tay mình, làm sao có thể ngăn chặn được đám đối
thủ đã trở nên điên cuồng này.

Tiếng "U oa.." như quỷ khóc sói kêu càng lúc càng gần.

Vị trung đoàn trưởng nhắm hai mắt lại, tuyệt vọng mà gào lên: "Nổ súng!"

Bầu trời đang hôn ám trong giây lát liền trở nên sáng bừng...

" Lui lại đi." Chuck chán nản ngồi phịch xuống ghế.

Kết cục hiện tại đã là kết quả tốt nhất mà hắn có thể đạt được rồi.

Hai cánh của trung đoàn 401 đại thể còn có thể bảo toàn hoàn chỉnh. Bộ chỉ huy
cũng có thể an toàn rời khỏi. Thế nhưng, trung đoàn 402 lại đã hoàn toàn đánh
mất ở đây.

Robot chỉ huy bắt đầu khởi động, đài điểu khiển phân tách thành mấy khối nhỏ,
theo cánh tay máy móc của robot mà xoay ngược lại rồi thu vào trong robot.

Đám tham mưu sắc mặt tái nhợt đều tự thu dọn.

Ở ngoài hai mươi km, tiếng pháo kinh thiên động địa kia vẫn không dứt bên tai.
Ánh sáng từ các vụ nổ và pháo năng lượng khi khai hỏa trắng xóa cả chân
trời...

" Trung đoàn thiết giáp Sous đã thất bại rồi..."

Cầm thông báo chiến trường trong tay, Selwall có chút thất thần, hết nửa ngày,
hắn mới hoang mang nhìn Fellay đang ở bên cạnh nói: "Từ khi Chuck tiến công
cao điểm 205 đến giờ, tổng cộng mới hơn sáu tiếng đồng hồ, trong đó, thời gian
trung đoàn thiết giáp Phỉ Quân tham gia tấn công, bao gồm cả việc truy kích
cuối cùng chỉ có hơn hai giờ, sức chiến đấu của bọn hắn..."

"Thật ngoài ý liệu." Fellay nhíu nhíu mày nói: "... Ta nói là Chuck. Hắn vậy
mà lại vứt bỏ một trung đoàn để lựa chọn lui về. Nguyên bản, ta còn trông cậy
vào hắn cầm cự được hai mươi bốn giờ đồng hồ đi."

"Bây giờ thì sao đây?" Selwall có chút lo lắng nhìn sa bàn điện tử, sáu đường
mũi tên màu lửa đỏ chĩa thẳng vào thị trấn Prue hiện tại chỉ còn lại có năm
mũi.

Fellay lạnh lùng cười nói: "Kết quả như vậy cũng không tồi, chí ít, Chuck vẫn
còn giữ lại được phân nửa sức chiến đấu, chúng ta cũng dễ ăn nói với phía
người Sou." Nói xong, hắn quay đầu hỏi tham mưu ở bên cạnh: "Trung đoàn tiên
phong hiện tại đã đi đến đâu rồi?"

Tham mưu báo cáo nói: "Đã vượt qua được cửa khe 2611 núi Mật Sơn, đang trên
đường xuống núi. Dự tính hiện tại hẳn là đã đến được Lobe Canyon(*) rồi."

(Lobe: Thùy, vd: lobe of leaf: thuỳ lá, lobe of brain: thuỳ não, ear lobe: dái
tai

Canyon: Hạp cốc, khe sâu, hẻm núi )

Fellay gật đầu, nhìn qua thời gian một chút, chầm chậm nói với Selwall: "Có
lợi hại thế nào đi chăng nữa, bọn hắn cũng chỉ có một trung đoàn thiết giáp.
Muốn giải trừ cái tử cục này, trừ phi bọn hắn có khả năng phi thiên độn địa!
Nếu không thì phải tiêu diệt sạch năm đường binh lực của ta trong vòng hai
mươi bốn tiếng đồng hồ. Chuyện này có thể được sao? Sợ rằng, cho đến bây giờ
bọn hắn còn chưa..."

" Tham mưu trưởng...." Một vị tham mưu vội vã chạy tới đã cắt đứt câu nói của
Fellay, hắn đưa cho Fellay một bản ghi thông tin được sao chép lại, báo cáo:
"Trung đoàn 5 và trung đoàn 6 vừa mới truyền về tin tức, bộ đội tiên phong càn
quét của bọn họ đã phát hiện ra chuyển động dị thường của dân chạy nạn..."

Xua tay ngừng lại báo cáo miệng của tham mưu, Fellay lẳng lặng nhìn hết bản
ghi chép thông tin, sau khi tiện tay đưa bản ghi chép cho Selwall, hắn chắp
tay sau lưng rồi đi tới trước sa bàn điện tử.

" Thật không nghĩ tới, bọn hắn vậy mà đã sớm phát hiện ra hành tung của chúng
ta." Fellay cau mày, tựa hồ có nghi hoặc rất lớn đối với điều gì đó, sau một
lát, hắn mới lắc đầu lạnh lùng nói: "Thực sự là lòng dạ đàn bà. Nếu như vậy,
chúng ta đây không ngại đánh công khai!"

Hắn quay đầu, không nhanh không chậm mà hạ lệnh: "Mệnh lệnh cho các lộ quân,
từ bỏ bí mật, tăng tốc tiến tới. Trước khi bình minh, phải tiến vào được vị
trí công kích, hoàn thành chuẩn bị trước trận chiến. 8 giờ, đồng thời phát
động tấn công!"

Thanh âm không hề có cảm xúc của Fellay đang quanh quẩn trong phòng chỉ huy.
Trên sa bàn điện tử to lớn, theo sự biến ảo của thời gian nằm ở góc màn hình,
năm mũi tên màu đỏ đang tới gần thị trấn Prue từng chút một.

...

Cầu lớn Lorenzo đã ẩn vào trong bóng tối.

Tinh cầu không có ánh trăng, chỉ có vô số các vì sao phủ khắp bầu trời đang
phủ thêm từng lớp sóng lung linh cho dòng sông chảy xiết dưới chân cầu.

Hàn phong se lạnh thổi khắp mọi nơi. Cây lá xung quanh đang phe phẩy một cách
yên lặng. Trong rừng cây là một tràng tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng
nước sông cuộn lên tuôn trào.

Các cơ sĩ trầm mặc đứng ở cùng một chỗ, đối mặt với nhau, đã không còn thấy rõ
được hình dáng của đối phương.

Chỉ có khi điếu thuốc trong miệng của một đồng bạn nào đó sáng lên một cái,
mọi người mới có thể thấy được đầu mày đang nhíu chặt vào nhau và khuôn mặt
xám đen y hệt bản thân mình kia.

Mọi người đều đã biết được tin tức truyền đến từ căn cứ, cũng biết được suy
luận của mập mạp.

Từ đầu, không ai cho rằng điều đó là sự thực. Thế giới Tự Do đã quen thuộc với
cướp giết đốt nhà, thế nhưng, sự tàn sát khủng khiếp như thế thì bọn họ vẫn
còn được nghe thấy lần đầu tiên.

Chỉ để ẩn dấu hành tung thôi sao?

Văn minh đã phát triển đến thời đại này, chiến tranh tuy rằng vẫn còn tồn tại,
thế nhưng, sự tàn ác vô nhân tính đến như vậy là lần đầu tiên nghe thấy.

Coi như là những quốc gia đang chiến tranh kia, cũng sẽ không hạ xuống mệnh
lệnh như vậy ở khu chiếm lĩnh. Bọn họ có thể phá hủy thành thị, có thể mượn
bất cứ cớ nào để hướng họng pháo vào dân cư, có thể cướp đoạt giết chóc, có
thể phóng hỏa, thế nhưng, bọn họ cũng sẽ nghĩ và dùng hết mọi biên pháp để che
lấp.

Đây là thế giới Tự Do đấy, những binh sĩ của Bắc Minh kia cũng lớn lên ở nơi
đây, bọn họ sao lại xuống tay được kia chứ?

Nhìn hai dãy tập trung cư trú của nạn dân vừa vượt qua, tính toán phạm vi và
nhân số của khu vực kia, các cơ sĩ không ai dám tin tưởng đây là sự thực. Thế
nhưng, tin tức truyền đến từ căn cứ sau đó lại đã chứng minh chuyện này là sự
thực. Nếu như không phải mập mạp đã hạ lệnh thông báo trước cho điểm quan sát
và các nạn dân ở xung quanh, sợ rằng vẫn còn có nhiều người sẽ ngã xuống trong
vũng máu nữa.

" Markevitch, tình hình Dãy Pinch thế nào rồi?"

Trong bóng tối đã truyền đến thanh âm của mập mạp.

Các cơ sĩ vứt tàn thuốc, tập trung lại, nghe Markevitch trả lời trong máy
thông tin: " Địch nhân đã bị đánh tan, thưa thượng tá. Hiện nay, quân ta đang
đi quét dọn chiến trường, xung quanh cao điểm 205 đã được quét sạch, tiêu diệt
được một trung đoàn thiết giáp của địch nhân, thu được số lượng lớn các trang
bị vũ khí và xe cộ, mặt khác, bắt tù binh được mười hai chiếc robot điện tử."

Thanh âm của Markevitch rất nhẹ nhàng, hắn còn chưa biết là đã xảy ra chuyện
gì, đang vui vẻ vì cuộc thắng lợi này của trung đoàn Sm số 3.

Tuy rằng không thể đánh bại hoàn toàn được đối thủ và giành được thế chiến
thắng như nghiền nát, bất quá, bất kể là tiểu đoàn 1 do Cosmo suất lĩnh hay là
ba tiểu đoàn khác do Weatherill, Bazz và Thomas suất lĩnh khác, tất cả các
chiến sĩ Phỉ Quân cũng không coi cái tì vết này làm chuyện gì to tát.

Đánh đến nước này là đã vượt quá sự mong mỏi của mọi người rồi. Các chiến sĩ
robot kinh ngạc phát hiện ra, về hỏa lực, Phỉ Quân đã bày ra ưu thế mang tính
áp đảo. Còn về tính năng phòng ngự của robot, ưu thế cũng thể hiện một cách
rất rõ ràng(*). Càng khiến cho mọi người hưng phấn chính là, sau nhiều lần
chăm chỉ hoàn thành

động tác yểm hộ hoán đổi vị trí theo kiểu sóng cuộn được mập mạp nhấn mạnh
nhiều lần trong lúc huấn luyện thường ngày, tỉ lệ thương tổn khi chiến đấu của
bọn họ cho dù trừ đi thành quả khi tiến hành truy kích, cũng chỉ bằng 1/20 so
với quân Sous!

(*Câu này thằng tác giả viết rất thối, đọc đi đọc lại mãi mới hiểu ý nó đang
viết cái gì, văn vẻ cao siêu vcc, mà không phải mỗi lần này, đọc ức chế chỉ
muốn đập gẫy bàn phím)

Mà một khi bị bọn họ áp sát, các cơ sĩ Sous vốn chỉ được huấn luyện qua quy
phạm điều khiển robot, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ. Nhiều năm tu
luyện kỹ thuật cách đấu robot, lại thêm được mập mạp truyền thụ kỹ thuật tác
chiến thực tế khiến cho bọn họ cứ đánh tới đâu là thắng tới đó, không gì cản
nổi. Đám người Sous ngoại trừ một số sĩ quan còn có thể hơi chống cự được ra,
những người khác hầu như là vừa chạm một cái đã sụp đổ luôn.

Đánh một trận chiến như vậy, thực sự quá thoải mái rồi. Thế nên đến cuối cùng,
một đám người tinh lực dư thừa vẫn còn chưa thỏa mãn, đuổi theo đám người Sous
lẻ tẻ tán loạn chạy khắp núi. Còn những người khác, thì lại ở lại thu thập
chiến lợi phẩm xung quanh, cũng không ngại khổ mà đem đồ vật từ các góc của
chiến trường lại dồn vào một chỗ.

Khi nói chuyện với mập mạp, Markevitch vẫn còn đang vui vẻ phấn khởi mà kiểm
kê chiến lợi phẩm đi.

"Lưu lại một đại đội để hỗ trợ sư đoàn bộ binh số 1 phòng ngự cao điểm đi
thanh lý vật chất, những người khác lập tức buông tha truy kích tiễu trừ, rút
về thị trấn Prue. Ta cần các ngươi hỗ trợ phòng ngự cho thị trấn Prue, phòng
tuyến co rút lại về đường bao thành phố số 3, trận địa ngoại vi cũng vứt bỏ y
như vậy. Rõ chưa?"

"Rõ, thưa thượng tá." Markevitch tuy rằng không biết là đã xảy ra chuyện gì,
thế nhưng, ngữ khí của hắn lập tức trở nên nghiêm túc hẳn lên, không một câu
hỏi thừa nào.

" Ta đưa cho ngươi phương án tác chiến rồi." Trong bóng tối, thanh âm của mập
mạp lạnh như băng: "Ta cần các ngươi kiên trì ba mươi sáu giờ đồng hồ! Có thể
làm được không?"

"Chỉ cần tôi còn sống!" Markevitch trả lời một cách đơn giản mà kiên quyết.

"Tốt." Mập mạp trầm mặc hồi lâu, trầm giọng nói: "Cảm ơn!"

Nói xong, hắn liền tắt máy thông tin, xoay người lại. Các cơ sĩ tuy rằng không
thấy được khuôn mặt của hắn, thế nhưng có thể thấy được đôi mắt đang lóe sáng
kia của hắn.

"Bọn chúng có thể tàn sát các nạn dân ở vùng thôn quê, đáng tiếc rằng, bọn
chúng không thể giết hết được người ở thành Trung Tâm." Mập mạp giang rộng tay
chân, thực hiện động tác chuẩn bị mà các cơ sĩ đều rất quen thuộc.

" Trò chơi Phỉ Quân mượn đường, trong số chúng ta còn có rất nhiều người chưa
được chơi." Hắn khom khom lưng, ưỡn ưỡn bụng: "Lần này, mọi người lại theo ta
chơi một cuộc chứ?"


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #413