Chu Trí Sâm lắc đầu, nói: "Không thấy! Nhưng cái đó bây giờ đã không quan
trọng nữa, vừa rồi chúng ta nhận được tin tức, quân địch đã một lần nữa tập
kết hạm đội vũ trụ tấn công chúng ta, các tàu sân bay trợ giúp mặt đất tác
chiến đã bị ép rời đi hội hợp với hạm đội của chúng ta. Quân địch lợi dụng
việc tàu sân bay phải rời đi và máy bay chiến đấu của lục quân phải đi tấn
công binh lực mà chúng tập kết để chiếm đèo Pafoley, trực tiếp uy hiếp tuyến
hậu cần của quân ta. Cấp trên đã lệnh cho quân đội tiền phương rút lui, nếu
không có gì bất ngờ xảy ra, chiến cuộc sẽ trở lại trạng thái giằng co trước
đây, bởi vì bây giờ trên chiến tuyến trong địch có ta, trong ta có địch nên sợ
rằng chẳng bao lâu nữa sẽ lại có một trận đại chiến. Được rồi, chiếm đèo
Pafoley, chính là Thần Thoại quân đoàn, ở đó chúng ta có hai sư đoàn và một
đại đội không quân nhưng cũng không thể ngăn cản chúng. Từ đó có thể thấy thôi
diễn của cậu là hoàn toàn chính xác."
Nhìn Điền Hành Kiện chau mày, Chu Trí Sâm cười nói: "Nhưng chúng ta cuối cùng
cũng đã kích nổ được quả bom này, không cho nó phát nổ ở chỗ yếu hại, bây giờ
cũng chỉ là xây xát ngoài da, không động tới gân cốt đã là thắng lợi rồi. Ít
nhất bộ đội tiền phương cũng sẽ không xuất hiện tình trạng bị chia cắt bao
vây."
Điền Hành Kiện cau mày suy nghĩ hồi lâu rôi nói: "Tôi vẫn cảm thấy thôi diễn
có một chút thiếu sót, tựa như đối phương vẫn còn có hậu chiêu, không ngờ quân
địch sớm đã đem hậu chiêu đặt tại đây, cho dù kế hoạch thất bại, bọn chúng
cũng nắm chắc không để cho quân ta chiếm được tiện nghi."
Chu Trí Sâm khoát tay theo thói quen, nói: "Cậu dẫu sao cũng chỉ là một đại
đội phó trinh sát đặc chủng, có thể làm đến mức độ này đã là rất đáng quý rồi.
Nếu không kịp thời tìm được bộ thôi diễn của cậu, có lẽ Liên bang sẽ gặp phải
tổn thất khủng khiếp. Huống hồ đối thủ kinh nghiệm phong phú hơn cậu cả ngàn
lần. Lần này vô luận là từ góc độ nào, cậu cũng đều xứng đáng là anh hùng Liên
bang. Bây giờ cậu đã không còn thích hợp ở lại tiền tuyến nữa rồi, cấp trên đã
quyết định điều cậu tới bộ kế hoạch tác chiến làm tham mưu quân sự, hai vị
tham mưu đây chính là đến để đưa cậu đi Galypalan."
Vị thượng tá ngồi bên cạnh Điền Hành Kiện lấy từ trong túi xách ra một tờ
quyết định bổ nhiệm, vươn tay ra, nói: "Chính thức làm quen một chút, tôi là
Compton, chủ nhiệm phòng nghiên cứu số 2 thuộc bộ tác chiến. Điền trung úy,
sau này chúng ta chính là đồng liêu rồi, xin hoan nghênh cậu."
Mập mạp ngơ ngác bắt tay, tiếp nhận tờ quyết định bổ nhiệm, bên trong viết rất
đơn giản: Bổ nhiệm trung uý Điền Hành Kiện - đại đội phó đại đội 1 - tiểu đoàn
trinh sát đặc chủng trực thuộc sư đoàn thiết giáp số 16 làm tham mưu tác chiến
thuộc bộ kế hoạch tác chiến - bộ chỉ huy tiền phương tinh cầu Millok, triệt
tiêu chức vụ ban đầu của trung uý Điền Hành Kiện. Bổ nhiệm ngay lập tức có
hiệu lực. Bên dưới là ngày tháng và con dấu.
Mập mạp lật qua lật lại tờ quyết định vài lần, bị đưa tới đại đội trinh sát
còn chưa đến một tháng, nhiệm vụ mới thực hiện một lần đã lập tức bị điều đến
bộ tác chiến làm tham mưu, chuyện này thật sự không bình thường.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Lần trước làm anh hùng, kết quả là bị sung quân đến
tiền tuyến để “truyền thụ kinh nghiệm”, thiếu chút nữa là xong đời. Lần này
làm anh hùng thì lại gọi ta về, tới tới lui lui, lăn qua lăn lại, tưởng ông
đây là vạn năng sao? Lần sau làm anh hùng thì sẽ điều đi đâu?
Thế là mập mạp lập tức quyết định, từ nay về sau sẽ giả chết, cũng không làm
anh hùng nữa, ai muốn làm anh hùng thì đi mà làm, dù sao ông đây cũng quyết ở
lại bộ tác chiến dưỡng lão rồi.
Trước khi rời khỏi phòng hạm trưởng, mập mạp dùng khuôn mặt vô cùng thành khẩn
đưa ra một yêu cầu với sư đoàn trưởng Chu Trí Sâm, đó là hắn xin không tham dự
các hoạt động tuyên truyền, hơn nữa mong bộ chỉ huy có thể giữ bí mật tên tuổi
của hắn, phần thưởng gì gì đó cũng không cần, lý do là hắn không muốn trở
thành anh hùng, lại càng không muốn trở thành đối tượng cho các phóng viên
truy đuổi. Mọi việc hắn làm cũng chỉ là trách nhiệm của một binh sĩ Liên bang
mà thôi.
Chu Trí Sâm cảm thấy kỳ quái nhìn mập mạp, đối với yêu cầu hắn đưa ra vừa thấy
khó hiểu nhưng cũng rất hài lòng, nói: "Nếu cần, phối hợp tuyên truyền cũng là
nhiệm vụ của cậu. Nhưng dẫu sao cậu cũng đã đưa ra yêu cầu này, tôi sẽ thử nói
chuyện với cấp trên xem sao." Ông ta cười lớn, vỗ vai mập mạp, nói: "Tốt lắm!
Xem ra cậu cũng thấm nhuần văn hoá phương Đông chúng ta, thành công nhi phất
cư, phu duy phất cư, thị dĩ phất khứ."(*)
Tên tiện nhân không văn hoá của chúng ta đi ra khỏi cửa mà trong đầu vẫn đầy
nước, cái gì mà “cư cứ” với chả “ khứ khứ” chứ?
Bởi vì hạm đội hai bên đang quyết chiến ở ngoài không gian của tinh cầu
Millok, cho nên tàu vận tải không thoát ly tầng khí quyển mà xuyên qua hành
lang trên không dưới sự bảo vệ của các máy bay chiến đấu, bay thẳng tới phi
trường quân sự ở thành phố Catho.
Bộ chỉ huy tối cao và văn phòng Tổng thống đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội
tuyên truyền cực tốt này, bọn họ tổ chức một buổi lễ chào đón cực kỳ cảm động
và nhiệt thànhànhauf như mọi phóng viên ở tinh cầu Millok đều được mời tới,
quân đội thậm chí còn cung cấp hệ thống thông tin quân dụng để tường thuật
buổi lễ tới toàn Liên bang.
Mập mạp vốn đã lén rời khỏi tàu vận tải từ cửa thoát hiểm nên không thể được
chứng kiến khung cảnh ngày hôm đó, bây giờ hắn đang đọc “Thời báo Tự Do” của
Liên bang, trên đó viết:
Phi trường sớm đã được lấp đầy bởi binh lính và dân chúng, dưới sự hộ tống của
các máy bay chiến đấu, tàu vận tải từ từ hạ xuống. Một số người thân của các
binh sĩ được cứu không ngăn nổi nước mắt, bắt đầu khóc nức nở. Cảm xúc bị lây
nhiễm, rất nhiều người cũng khóc theo. Những người chiến sĩ Liên bang kia đã
phải trải qua quá nhiều đau khổ, bây giờ, bọn họ đã trở lại!
Khi thượng tá Putte, người có quân hàm cao nhất trong đội ngũ tù binh vừa dược
giải cứu bước ra cửa tàu vận tải, tiếng hoan hô bắt đầu bùng nổ, nước mắt mọi
người chảy ròng, bọn họ hô to tên của mỗi binh sĩ bước ra.
Trên tấm màn thông tin tạm thời bắt đầu hiện lên thông tin về mỗi binh sĩ, mỗi
một binh sĩ khi xuất hiện ở cửa đều nhận được những tiếng hô vang đón chào anh
hùng.
Đúng vậy, bọn họ là những anh hùng của Liên bang! Này binh sĩ Liên bang này là
đang vì tinh cầu Millok, vì tự do, vì vinh quang của Liên bang mà chiến đấu.
Bọn họ đều xứng đáng là anh hùng!
Những binh sĩ xếp thành đội hình hình vuông đứng nghiêm chào đón những chiến
hữu đang trở về, kiên cường như bọn họ mà hai mắt cũng đỏ hoe.
Bọn họ nói với các phóng viên, bọn họ vì được sống ở đất nước vinh quang, vì
hành động tận lực giải cứu đội ngũ tù binh kia mà kiêu ngạo, mà tự hào. Bọn họ
tin tưởng, trong tương lai, Liên bang sẽ không bỏ rơi bất cứ một đứa con nào
của nó, mà toàn thể tướng sĩ, sẽ vì chống xâm lược mà hăng hái chiến đấu đến
cùng.
Điền Hành Kiện thở dài, buông tờ báo trong tay, nhìn những chiếc tàu vận tải
đang bay khỏi Galypalan ngoài cửa sổ mà suy nghĩ xuất thần.
Tại liên bang, việc cứu thoát được nững binh sĩ bị địch bắt đem đi làm thí
nghiệm còn quan trọng hơn việc giành thắng lợi trong một chiến dịch lớn. Ở
quốc gia này, quý trọng tính mạng và tự do là một truyền thống, đại đa số dân
chúng đều yêu thích hòa bình, trân trọng tính mạng, và cũng tôn trọng mỗi
người bên cạnh mình.
Điền Hành Kiện phảng phất như lại thấy khuôn mặt chất phác của Ali trong cơn
hỗn loạn, theo một tiếng súng nổ vang, khuôn mặt đó trở nên tái nhợt rồi chết
lặng.
Bên tai hắn vẫn lảng vảng câu nói của Torik: “Cho nên, dù có chết ta cũng
quyết không để cho cái quốc gia khốn kiếp đó trở thành kẻ thống trị chúng ta!
(*) Câu này là trong Đạo Đức Kinh, đại khái như lão thien than555 dịch là:
“công lao hoàn thành mà không kể công. chính vì không kể công, cho nên (công)
mới không mất đi.”