“Trong chiến đấu thực tế, chúng ta thường không có cơ hội để chiến đấu cá
nhân, cho dù có thì cũng không thể dùng đến các loại kỹ thuật quá phức tạp.”
Trong tòa nhà chờ sân bay(*) ở căn cứ Scardivo, giàn giáo hợp kim đã được dựng
lên trở thành một không gian sáng sủa rộng lớn. Các phương tiện thiết bị trước
đó như bàn phục vụ, máy kiểm tra và băng chuyền hành lí,… đều đã được dỡ bỏ,
thay vào đó là những hàng ghế dựa xếp chằng chịt. Điền Hành Kiện đứng trên đài
khống chế trung ương dựng tạm, một bên gõ bàn phím để thay đổi các đoạn hình
ảnh thực chiến trên màn hình ảo, một bên giảng giải về kỹ thuật điều khiển cơ
sở cho các binh sĩ Phỉ Quân.
(*phòngchờ dành cho hành khách ở sân bay, nơi có mấy thứ hàng quán,… Lại nhớ
đến phim The Terminal của Tom Hank
“Cho nên, những kỹ thuật mà chúng ta cần nắm phải là những kỹ thuật trí mạng
có thể dứt điểm đối thủ với tốc độ nhanh nhất, hoặc là kỹ thuật phòng ngự có
thể giúp cho bản thân gia tăng cơ hội sống lên mức cao nhất! Vừa rồi chúng ta
đã nói về cách cải tiến kỹ thuật Hồ Tuyến Đột Tiến (đột tiến hình vòng cung),
bây giờ, chúng ta hãy xem thử cách kết hợp giữa hình thế điều khiển cấp một
điển hình này với kỹ thuật điều khiển cơ sở cấp hai Hoạt Bộ Trắc Thích (Bước
lướt đá sườn)...”
Trong đại sảnh phòng chờ rộng lớn, hơn một nghìn chiến sĩ Phỉ Quân đến từ các
lưu phái khác nhau đang hết sức chăm chú lắng nghe bài giảng về lý luận điều
khiển robot của mập mạp. Ánh nắng xuyên qua bức tường thủy tinh cao hơn hai
mươi mét của đại sảnh, bao bọc vô số hạt bụi đang trôi nổi giữa không trung,
chiếu lên người các chiến sĩ mặc đồng phục màu xanh.
Trong không gian thoáng đãng, ngoài tiếng nói của mập mạp ra thì tất cả đều im
ắng như không một bóng người, ngay cả một tiếng ho khan cũng chẳng có. Các cơ
sĩ vừa nghe vừa vội vàng ghi chép vào sổ tay. Ánh mắt khi nhìn lên màn hình ảo
trên đài khống chế đầy tập trung và hưng phấn. Giọng nói của mập mạp đang
quanh quẩn trong đại sảnh. Mỗi khi hình ảnh chiến đấu trên màn hình ảo dừng
lại, các chiến sĩ thường nhìn các đồng đội đang chăm chú xung quanh, trong
lòng không tự chủ được mà dậy lên một cảm giác không chân thực.
Mấy năm, mười mấy năm hay thậm chí mấy chục năm chăm chỉ luyện tập, bọn họ vẫn
luôn tưởng rằng bản thân mình cả đời cũng sẽ giống như vô số tiền bối ở trong
lưu phái, từng bước từng bước đạt đến Đấu Sĩ Robot, Kị Sĩ Robot rồi đến Thống
Lĩnh Robot.
Trở thành một Chiến Thần Robot, đứng ở đỉnh cao của Thế Giới Tự Do, đã từng là
giấc mộng chung của mỗi người trong bọn họ.
Thế nhưng khi chiến tranh kéo đến, bọn họ mới phát hiện ra rằng, một cơ sĩ, ở
trong cái thế giới hỗn loạn này lại yếu ớt đến như vậy.
Không có hỏa lực tầm xa và lồng năng lượng bảo vệ, các robot tư nhân dù cho có
được những kỹ thuật sáng tạo và thực dụng đến đâu thì cũng đều sẽ bị bóc sạch
đi lớp vỏ ngoài cứng rắn. Hình thái xã hội quen thuộc thoáng cái đã sụp đổ,
bản lĩnh tự ngạo bỗng trở nên không đáng một đồng.
Nếu như không được đến nơi đây, các cơ sĩ tin rằng, lòng tin mà mình đã dùng
cả đời để xây đắp nên đã sớm sụp đổ rồi.
May mắn, bọn họ đã đến được đây.
Mấy ngày nay, những điều mà bọn họ học được ở đây đều là những thứ mà trước
kia hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ không biết những kỹ thuật này
hóa ra còn có cách điều khiển khác, cũng không hay biết khi bọn họ được mập
mạp dẫn dắt đặt chân lên ngọn núi kia, những kỉ lục mà trước kia trong mắt họ
đều đã đạt đến cực đỉnh lại có thể bị phá vỡ dễ dàng như vậy.
Mọi thứ đều giống như một giấc mơ.
Không lâu trước đó, bọn họ đã được vị tông chủ của bọn họ dẫn đến cái trụ sở
này. Sau đó, bọn họ bị tông chủ bắt phải quên đi thân phận trước kia, trở
thành một thành viên của Phỉ Quân. Họ bị xếp thành các đội ngũ, mỗi ngày đều
tiến hành đủ loại huấn luyện.
Khi bọn họ mỗi ngày chỉ được ngủ năm ba giờ, bị lùa vào sân huấn luyện như lùa
vịt, khi bọn họ phải lăn lộn rèn luyện trong bùn lầy một cách máy móc như
những kẻ ngu đần, khi thần kinh của bọn họ phải căng cứng bởi những tiếng quát
tháo của huấn luyện viên đang ầm vang bên tai, không ai có thể rõ ràng được
tương lai sẽ ra sao.
Tiếp đó, những cơ sĩ này được tập trung đến căn cứ Scardivo, lại nhìn thấy
1600 gã đồng đội được tuyển ra rồi gọi vào cái “phòng học” cực lớn này. Khi
đó, tất cả chỉ biết chết lặng mà nhìn, chẳng hề quan tâm đến nguyên nhân những
người này bị gọi vào đó.
Lựa chọn của Phỉ Quân dường như chẳng hề có một tiêu chuẩn chính xác nào.
Trong số 1600 người này, cao nhất là vài gã Thống Lĩnh robot, mà kém nhất, thì
lại là mấy đệ tử ngoại vi chỉ vừa rèn luyện chưa đến hai ba năm. Tựa hồ, những
người này trong quá trình rèn luyện buồn tẻ càng nghiêm túc và cố gắng hơn so
với người khác mà thôi.
Các cơ sĩ còn lại một bên tiếp tục những huấn luyện đến cạn kiệt sức lực, một
bên lại nhìn nhóm người này đi vào rồi trở ra, rồi lại đổi một nhóm khác, sau
đó được tách riêng ra rèn luyện ở một sân huấn luyện khác. Mãi cho đến vài
ngày sau, khi bọn họ bị những đồng đội mà trước kia vẫn kém xa mình đánh bại
dễ dàng trong huấn luyện đối kháng robot, thì bọn họ mới hiểu ra được rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ đều nhớ mãi cái ánh mắt cuồng nhiệt rực sáng của những đồng bạn khi
được tiến vào phòng học để tiếp nhận sự huấn luyện điều khiển robot. Bọn họ
cũng nhớ rõ cái cảm giác không thể tin nổi khi ngồi trong chiếc robot vừa bị
đánh bại. Từ ngày đó trở đi, bọn họ càng đứng thẳng người hơn, càng chạy nhanh
hơn, liều mạng cố gắng để có thể được ngồi vào trong căn phòng này!
“Chú ý xem động tác của ta” Mập mạp ngồi trên máy huấn luyện mô phỏng, ống
kính máy quay hướng thẳng vào cần điều khiển và bàn phím ảo trong tay hắn:
“Khi Hồ Tuyến Đột Tiến vừa kết thúc thì chúng ta thường muốn thay đổi phương
hướng quán tính của robot, nếu không đá sườn sẽ biến thành đạp thẳng, điều này
mọi người đều biết rõ, song khi thay đổi phương hướng của lực tác dụng, quy
tắc điều khiển thông thường thường yêu cầu động cơ phải giảm số nhấn ga, khiến
cho thao tác điều khiển robot chuyển hướng trở nên hết sức rườm rà. Thế nhưng
nếu chúng ta làm như thế này....”
Mập mạp nhẹ nhàng đẩy cần điều khiển, tay phải trên bàn phím ảo đánh một tổ
hợp ba phím, khi robot trên màn hình ảo vừa kết thúc Hồ Tuyến Đột Kích, thân
máy đột ngột phóng lên từ mặt đất bằng một tư thế hết sức quỷ dị, chân phải
quét mạnh ra như một chiếc roi.
Các chiến sĩ dưới đài đều trợn trừng cả mắt.
“Còn nhớ rõ ngày hôm qua ta đã nói về kỹ thuật vận dụng quán tính vượt ngưỡng
của Tuyệt Sát Lưu không?” Mập mạp kết thúc điều khiển rồi đứng lên nói: “Sau
khi đột kích vòng cung, dùng phím C2 và phím A1 phối hợp với quán tính vượt
ngưỡng của robot, rồi dùng phím C6 để xoay người chuyển hướng thì robot tự
nhiên sẽ có lực phóng lên trời, lúc này đá chân thì sức mạnh, tốc độ và góc độ
đều sẽ dễ dàng khống chế hơn so với việc đá ra sau khi vừa dừng gấp. Loại kỹ
thuật này không chỉ có thể áp dụng ở hình thế điều khiển này mà còn có thể áp
dụng cho nhiều hình thức điều khiển khác nữa.”
“Con mẹ nó!” Một gã chiến sĩ nghiến răng nghiến lợi nói với đồng bạn bên cạnh:
“Ta nói cái thằng cha Tony kia lần trước khi đánh đối kháng với ta làm sao có
thể làm động tác Hồ Tuyến Đột Tiến rồi đá sườn nhanh như vậy được! Lão tử có
hỏi hắn mà tên khốn đó không chịu nói! Hiện tại ông đây cũng học được rồi, xem
lần sau ông sẽ thịt nó thế nào!”
“Làm thịt hắn?” Gã đồng bạn bên cạnh cười khổ lắc đầu nói: “Tốc độ tay của
Tony chẳng kém gì ngươi, hôm nay ngươi mới học được những thứ này thì người ta
đã sớm học được thứ mới, kết quả là ngươi vẫn đánh không lại thôi!”
Gã chiến sĩ kia nghiến răng trợn mắt ngớ người một lúc, tức tối tự chửi một
câu: “Sao lúc đầu ta lại đui mù như vậy, chẳng phải là huấn luyện sao, hơi cắn
môi tí là qua. Vậy mà miệng lại cứ thích oán giận hết lần này đến lần khác....
Chú mày thử nói xem, cứ thế này chẳng lẽ chúng ta cứ mãi lon ton theo mông
Tony sao?”
“Ai nói thế nào?” Gã đồng đội hừ một tiếng: “Điều lệ Phỉ Quân ngươi không học
sao? Thi khảo hạch, tích lũy quân công, đều có thể lên được trung đoàn chủ lực
thậm chí là trung đoàn trung tâm. Mấy hôm trước cái gã Thống Lĩnh Robot cấp
hai của Hắc Long Đạo ở trung đoàn 5 kia chẳng phải là được lên thẳng tiểu đoàn
đặc chủng của trung đoàn 3 hay sao?”
“Tiểu đoàn đặc chủng?” Gã chiến sĩ này thè lười: “Trong đó cơ bản đều là Thống
Lĩnh Robot và Kỵ Sĩ Robot được tuyển chọn ra từ các lưu phái lớn, một đám quái
vật, làm sao chúng ta có thể đi so với bọn hắn được chứ? Đừng nói là tiểu đoàn
đặc chủng của trung đoàn 3, cho dù là tiểu đoàn đặc chủng của trung đoàn 8
chúng ta mà để cho ta tiến vào thì ta cũng đã cười thầm rồi.”
“Sao lại không so sánh được?” Gã đồng bạn quơ lên nắm đấm: “Hãy chờ xem, một
ngày nào đó ông đây giết người tích lũy quân công cũng có thể vào được!”
“Nếu vậy thì cơ hội của chú mày sắp tới rồi đấy, nghe nói ba đại lưu phái bị
Bắc Minh đánh cho không ngẩng đầu nổi, chủ lực cơ bản đã bị đánh cho tan nát.”
Gã chiến sĩ này nói một cách thần bí: “Hiện tại Bắc Minh đã nhắm thẳng ánh mắt
lên Phỉ Quân chúng ta, hai ngày nay trung đoàn ba nhìn thấy không ít robot Bắc
Minh ở bên ngoài phòng tuyến, sợ rằng....”
“Cơ hội cái cục c*t!” Gã đồng bạn tức giận nói: “Ngươi tưởng ta không biết
chuyện này à? Nói đến tin tức thì ta còn linh thông hơn ngươi. Bắc Minh ép đến
thị trấn Prue tổng cộng có bốn trung đoàn thiết giáp và bảy trung đoàn bộ
binh. Cái đám ở trung đoàn 3 kia đã sớm nói, trận chiến đầu tiên này bọn hắn
bao hết. Hiện giờ robot chiến đấu kiểu mới vừa được cải tiến đều đã được phân
phối cho trung đoàn 3, trung đoàn 4 thì mới chỉ có tiểu đoàn đặc chủng. Đợi
đến lượt chúng ta thì chắc cơm canh nguội hết rồi!”
Gã chiến sĩ kia cứng họng ủ rũ cúi đầu, chẳng biết nói gì. Sau một lát, kể cả
những chiến sĩ bên cạnh dựng thẳng lổ tai nghe trộm đều không khỏi phát ra một
tiếng thở dài.
“Không tồi!” Mập mạp phất tay, đem một gã cơ sĩ vừa thành công mô phỏng lại kỹ
thuật điều khiển, chỉ lo đứng trên đài cười ngây ngô đuổi xuống dưới, mắng:
“Thật không có chút tiền đồ nào cả!.....Buổi chiều khi huấn luyện robot, mọi
người đều có thể luyện một chút loại kỹ thuật này...” Đang nói giữa chừng,
cánh cửa tự động của hội trường liền mở ra, Bellky mang trên mình đồ chống bụi
màu trắng tiến vào, đứng phía xa bên cạnh cánh cửa, cũng chẳng quản tay chân
già nua gì mà nhảy lên nhảy xuống vẫy tay gọi mập mạp.
“Hôm nay tới đây thôi.” Ánh mắt mập mạp sáng lên, dặn dò qua loa rồi phóng
cẳng chạy thẳng.
Hôm nay chính là ngày hoàn thành những lắp ráp cuối cùng vũ khí bí mật của Phỉ
Quân - “Máy từ lực”.
Tinh cầu Mars.
Đường cái số 3 với chiều rộng tám trăm mét giống như một con rồng lớn uốn lượn
xuyên qua những ngọn núi trùng điệp, kéo dài thẳng tắp từ nam chí bắc.(Cũng
chả hiểu sao con rồng uốn lượn lại thẳng tắp - nd)
(Uốn nhưng chỉ vòng quanh núi thôi, tổng thể là thẳng – nb)
Nếu như không phải robot đã được sử dụng hết sức phổ biến ở xã hội loài người,
vậy thì rất khó tưởng tượng cái con đường vĩnh cửu do kim loại từ lực, bê tông
cường độ cao và những khối kim loại lập phương tạo thành dài đến hơn vạn cây
số này lại là kiệt tác do con người tạo nên.
Nó nối liền giữa Cảng Oslo, thành Trung Tâm và Cảng Bộ Binh ở xa hơn chút nữa.
Trên tuyến đường thẳng nối liền ba điểm này, đang phân bố đủ loại khu nông
nghiệp to nhỏ và khu dân cư cỡ nhỏ.
Alex Chuck đang điều khiển một chiếc robot [Quyền Vương] màu trắng bạc leo lên
một ngọn núi nhỏ.
Đưa mắt nhìn ra xa, cách ngọn núi nhỏ vài km về phía trước chính là giao điểm
của đường cái số 3 và đường cái số 2. Mấy trăm tuyến đường phụ chia ra từ
tuyến đường chính, giống như những dải ruy băng phân tán ra bốn phía xoay
quanh chiếc cầu vượt khổng lồ ở chính giữa.
Chuck nhíu mày, hắn biết, nếu từ nơi này chuyển hướng, đi theo đường cái số 2
về hướng tây bắc 1200 km, thì chính là thị trấn Prue.
Ánh sáng từ hằng tinh chiếu lên mặt đất. Trên những cánh đồng gần xa, xanh
xanh vàng vàng, các loại cây nông nghiệp đang lặng yên đung đưa theo gió, bình
lặng êm đềm. Từ trên ngọn núi nhỏ có thể thấp thoáng thấy được những cánh buồm
năng lượng mặt trời trong những nông trang xa xa. Máy phát điện bằng sức gió,
có thể thấy ở khắp nơi cùng với những ngôi nhà hình bán cầu đơn giản kiên cố
có mái nhà kiểu đóng mở đặc biệt.
“Đây thật sự là một hành tinh cằn cỗi đáng ghét.” Chuck nhảy xuống khỏi robot,
cởi đôi găng tay màu trắng ra, vừa hít thở không khí tươi mới vừa nói với mấy
gã tham mưu quân sự vây quanh bên cạnh: “Hành trình gần ba nghìn km từ cảng
Oslo đến đây, ngoài khỉ ho cò gáy ra thì cũng chỉ có mấy khu dân cư bẩn thỉu
và mấy khu nông nghiệp đơn điệu này. Một hành tinh như thế này, đúng là đáng
bị hủy diệt.”
“Từ xưa đến nay, năm Cảng Tự Do lớn vẫn được gọi là nơi bị thần linh ruồng
bỏ.” Một gã tham mưu trẻ tuổi đeo kính cười phụ họa: “Từ thời đại mà Liên bang
Địa Cầu vừa mới giải thể, những hành tinh này đều đã bị khai thác cạn kiệt.
Nếu không phải nhờ vị trí địa lý khiến cho chúng trở thành nơi trung chuyển và
tiếp tế của những tuyến đường bay ngoài rìa, vậy thì sớm đã trở nên hoang phế
rồi.”
“Nghe nói khi Hội Nghị Liên Hiệp Nhân Loại Tối Cao vừa thành lập đã từng thảo
luận về việc giải quyết vấn đề của năm Cảng Tự Do lớn. Lúc đó có người đã đề
nghị cưỡng chế di chuyển dân cư trên vài hành tinh này rồi hủy diệt chúng đi,
tránh để cho đám hải tặc, buôn lậu lợi dụng lấy làm nơi cất chứa tang vật.”
Một vị tham mưu khác đi đến cạnh Chuck rồi nói xen vào: “Thế nhưng dù sao cái
đề án này cũng quá mức kịch liệt, liên quan đến rất nhiều phương diện, không
thực tế mà cũng không nhân đạo. Cuối cùng, Hội Nghị Nhân Loại Tối Cao mới
quyết định tiến hành cấm vận trên mọi mặt đối với thế giới Tự Do.
“Hừ, không quá nhân đạo?”Chuck chắp tay sau lưng đưa mắt nhìn ra xa, hừ lạnh
một tiếng: “Nơi này bất quá chỉ là đám bị lưu đày mà thôi! Những kẻ như vậy
thì cần gì phải nói đến nhân đạo hay không nhân đạo. Đừng nói là cưỡng chế di
chuyển, cho dù là giết sạch thì cũng là chết không đáng tiếc. Thật chẳng biết
Tướng quân phái chúng ta đến đây chiến đấu với đám cặn bã này là khen thưởng
hay trừng phạt nữa! Tích lũy quân công kiểu này thà chẳng có còn hơn!”
“Thượng Tá thân kinh bách chiến, là tinh anh kiệt xuất nhất của đế quốc, với
quân công như vậy thì tất nhiên là khinh thường.” Gã tham mưu đeo kính kia nói
một cách cung kính và nghiêm túc: “Nhưng nếu Thượng Tướng Ulyanov đã đặc biệt
phái Thượng Tá đến đây, vậy thì hiển nhiên là hết sức coi trọng địa vị chiến
lược của nơi này, nếu không giết gà há cần dao mổ trâu?”
“Nếu không phải biết địa vị chiến lược của nơi này thì làm sao ta có thể đáp
ứng dễ dàng như vậy được...” Chuck hơi khoát tay, cũng chẳng biết là hắn đang
khiêm nhường hay đắc ý với lời khen của viên tham mưu, mỉm cười nói tiếp: “Từ
việc Trenock lần này đột nhiên phát động phản kích ở Tinh hệ Reske thì có thể
thấy được, ý đồ uy hiếp tuyến đường an toàn Đông Nam là hết sức rõ ràng. Hơn
nữa, Phỉ Dương cũng cùng lúc phát động tấn công quy mô lớn vào đế quốc
Binalter. Những chuyện này đều vượt ra ngoài dự đoán của đại bản doanh liên
quân. Đến ngay cả Tổng chỉ huy Mikami Yujin, nghe nói cũng đã tự nhốt mình ở
trong phòng tác chiến suốt hai ngày. Ông ấy chính là danh tướng số 1 của
Jaban, Tổng chỉ huy bộ tác chiến Đông Nam của Liên quân Tây Ước chúng ta. Ngay
cả ông ta cũng không rõ Hasting đang mưu đồ gì trong lòng vậy thì những người
khác làm sao dám coi thường! Lần này, Thượng Tướng Ulyanov đã đặc biệt chuyển
súng ống trang bị cho Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc, lại phái chúng ta
đến đây hẳn là muốn nhanh chóng khống chế các tuyến đường bay ngoài rìa, tránh
tạo ra sự uy hiếp cho tuyến đường bay chính.”
“Thượng Tướng Ulyanov cũng quá cẩn thận rồi.” Một vị tham mưu khác cười nói:
“Chỉ bằng cái đám ô hợp ở Cảng Tự Do này thì có thể sinh ra uy hiếp gì đối với
tuyến đường bay chính? Mấy trung đoàn mà chúng ta đánh tan mấy hôm trước mà
cũng được gọi là trung đoàn thiết giáp thì chúng ta chỉ cần gom các robot tư
nhân của đế quốc lại cũng đã đủ để tạo ra mười vạn trung đoàn như vậy! Tác
chiến bằng những robot tư nhân chẳng hề có lồng năng lượng bảo vệ, thiết kế và
bọc thép lại hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu chiến đấu như vậy, đầu óc của
cái đám gọi là lưu phái robot này thật sự là hỏng nặng rồi! Nghe nói cái đội
quân thiết giáp mà chúng ta vừa tấn công đã chọc thủng được mấy hôm trước đã
từng là bá chủ của cái hành tinh này, lại vẫn luôn muốn dùng cái loại robot
đáng cười của bọn hắn để thống trị cái hành tinh này!”
“Không nên quá khinh địch.” Chuck cười nói: “Thế Giới Tự Do đã bị cấm vận hơn
nghìn năm, đã đi lên con đường hoàn toàn không giống với thế giới chủ lưu. Bất
cứ chiến thuật và trang bị nào của bọn hắn đều là do hoàn cảnh lịch sự tạo
thành. Huống hồ, từ kỹ thuật chiến đấu áp sát mà nói thì những lưu phái này
vẫn có chút thú vị. Chênh lệch giữa bọn hắn và chúng ta chỉ là do bọn hắn còn
chưa hiểu được chiến tranh hiện đại chân chính là như thế nào, cũng không hiểu
được cái trò thể dục cách đấu lôi đài kia là hoàn toàn không thể đánh đồng
được với chiến tranh. Một trăm quyền vương, (*) nếu đối chiến với một trăm
chiến sĩ thân kinh bách chiến thì kết cục hiển nhiên sẽ không hay ho gì.”
(Ở đây không rõ là tên robot hay là danh từ bình thường, có lẽ là muốn nói tay
đấm thượng thặng nếu đánh nhau trong chiến tranh với chiến sĩ thì sẽ thua)
“Không riêng gì cái đám quê mùa ở Thế Giới Tự Do này không rõ, mà tôi thấy cái
tên mập mạp Leray kia cũng chẳng biết gì.” Một gã thiếu tá bĩu môi nói: “Cái
tên kia với hơn một trăm chiếc robot đời thứ tám mà dám ở chỗ này hoành hành
ngang ngược, không biết đã bị điên hay chưa. Vậy mà hiện tại hắn lại thu nạp
thêm cái đám lưu phái robot càng yếu ớt hơn kia, muốn dùng bọn chúng làm nền
móng để chiếm lấy quyền khống chế Mars. Thật không biết cái tên ngu ngốc xuất
thân từ một gã lính duy tu này làm sao lại có thể trở thành anh hùng của Leray
được!”
“Đừng xem thường kẻ này!” Chuck cười tủm tỉm: “Nếu như những thứ mà Liên bang
Leray kia khoác lác đúng với sự thật thì kẻ này cũng không phải đơn giản đâu.”
“Ông trời của tôi ơi!” Một gã tham mưu ôm đầu một cách đầy khoa trương, kêu
lên: “Tôi thế nhưng vẫn muốn tin đây là sự thật, bất qua, điều kiện đầu tiên
phải là hắn chính là Thượng Đế toàn năng. Cái quốc gia Leray kia, ngoài những
kẻ nhu nhược và lũ chính khách hèn hạ thì còn lại chính là vua khoác lác. Đúng
là làm khó cho bọn hắn, phải men theo dòng chảy chiến tranh mà kiên trì dựng
lên một hình tượng anh hùng như vậy để cổ vũ tinh thần. Đáng tiếc, đã khoác
lác thái quá rồi, chuyện này ở Tây Ước chúng ta đúng là một chuyện cười lớn!”
Lời nói của gã tham mưu kia đã gây ra một trận cười lớn. Giữa tiếng cười, một
vị tham mưu khác tiếp lời: “Nửa năm trước, khi tôi đang nghỉ ngơi ở đế quốc đã
từng được xem một cái chương trình có tên là Anh Hùng này. Mấy cái tên ăn nói
dọa người trên đài Đế Quốc Phong Vân kia cũng không cho đám người Leray một
chút mặt mũi nào, đem cái chuyện của Leray này lên mặt bàn mà mổ xẻ, châm biếm
đủ kiểu, hại tôi cười đau cả ruột suốt một ngày. Cái đám kia cũng thật quá độc
mồm độc miệng.”
“Đúng là khoác lác quá mức rồi.” Chuck cười nói: “Một lính duy tu không hề
được đào tạo chỉ huy quân sự chính quy gì, cho dù lợi hại cỡ nào thì cũng
không thể nào trở thành một nhà quân sự được. Nghệ thuật chỉ huy, tư tưởng
chiến lược, phong cách chiến thật, mưu lược binh pháp, cũng không phải là cái
kiểu thông minh nửa vời cho nổ vài tòa nhà như vậy.”
Gã tham mưu trẻ tuổi đeo kính kia lại tiếp tục nịnh nọt: “Giờ thì coi như cái
tên này đến nhầm chỗ rồi. Cái kiểu thông minh vặt của hắn đi lừa bịp mấy vị
minh hữu dân binh của chúng ta thì còn được, thế nhưng hắn vạn lần đều không
ngờ tới, có một vị học viên hàng đầu của học viện quân sự Khinh Kỵ Binh Sous
là Thượng Tá Chuck đây sẽ trở thành đối thủ của hắn. Thật sự muốn được nhìn
thấy vị đại anh hùng giả mạo này khi bị xé bỏ lớp mặt nạ thì sẽ có vẻ mặt gì.”
Lời nói của vị tham mưu nhận được sự hưởng ứng của mọi người, cả đám đều gật
đầu đồng tình. Ngoài nịnh bợ cấp trên thì hơn phân nửa vẫn là thật tình bội
phục Chuck. Bảy năm trước, Chuck tốt nghiệp học viện quân sự Khinh Kỵ Binh
Sous với thứ hạng ba, sau đó, một đường xông pha giữa khu xung đột để tích lũy
quân công rồi thăng lên đến Thượng Tá. Hắn cực kỳ có thiên phú về mưu lược, đã
từng phát biểu mấy bài luận văn quân sự được đánh giá rất cao. Mọi người ở đây
đều biết Chuck đã chắc chắn được thăng lên Thiếu Tướng. Bước qua một bước này,
hắn sẽ được đứng vào hàng ngũ của những vị tướng nổi danh. Là một quân nhân
mới ba mươi hai tuổi, có được thành tựu như vậy quả là làm cho người khác phải
chú ý.
Lời khen tặng của các tham mưu, Chuck đã nghe nhiều rồi, trên mặt vẫn luôn giữ
một nụ cười, không hề kiêu ngạo, khiêm nhường hay ngại ngùng gì. Hắn chỉ
nghiêng đầu nhìn về phía thị trấn Prue ở hướng tây bắc.
Trên đường cái số 3 xa xa, đoàn xe khổng lồ do xe duy tu, xe tiếp tế hậu cần,
xe chở lính tạo thành đang cuồn cuộn tiến tới. Mà trên cây cầu vượt ở trung
tâm, dòng nước lũ robot như thủy triều đã chuyển hướng bước lên trên đường cái
số 2.
Vẻ cười cợt trong mắt Chuck dần biến mất. Ánh mắt liền trở nên sắt bén như
chim ưng. Hắn đứng ở chỗ cao nhất trên ngọn núi nhỏ, gió thoang thoảng cuốn
theo giọng nói của y khuếch tán ra xung quanh: “Tướng quân Ulyanov dù sao cũng
là danh tướng chỉ thấp hơn Đại tướng Beliveau trong đế quốc, tầm nhìn của ông
ấy đều hơn xa chúng ta. Tinh vực Trung ương Leray vài ngày nữa sẽ hoàn toàn
được đả thông, đến lúc đó, Sous của chúng ta hướng tây là có thể liên lạc được
với đế quốc Deseyker, Liên bang Naga và đế quốc Binalter, quyết thắng ở Tinh
hà Carleston; chính giữa là có thể quét ngang Tartania và Pudituoke, giành
được càng nhiều tinh cầu tài nguyên; hướng nam Cộng Hòa Keneville và Gatralan
cũng nắm ở trong tay. Thế nhưng....”
Giọng nói của Chuck ngày càng trở nên lạnh lẽo.
“Nếu như muốn giữ gìn lợi ích của đế quốc thì nhất định phải đảm bảo cho tuyến
đường bay này luôn được thông suốt! Hiện tại, quân đội đế quốc có thể cuồn
cuộn không ngừng từ tuyến đường bay chính đi đến bất cứ nơi nào mà chúng ta
muốn, thế nhưng chỉ cần tuyến đường bay chính xảy ra sơ suất gì, vậy thì chính
chúng ta đã chắp tay dâng ích lợi tới miệng cho Jaban! Chúng ta nằm ở góc phía
đông trong bản đồ hành tinh của nhân loại, Jaban và Trenock đã ngăn trở tất cả
các con đường mà chúng ta có thể đi! Nỗi khốn đốn như vậy đế quốc đã phải nếm
trải quá đủ rồi, lúc này chúng ta tuyệt đối không thể để cho cánh cửa dẫn quốc
vận tới trở thành siêu cường quốc này đóng lại!”
Nói xong lời cuối cùng, nét mặt Chuck đã trở nên hoàn toàn nghiêm tức. Mấy gã
tham mưu và sĩ quan chủ chốt bên cạnh cũng đều đã thu lại nụ cười trên mặt mà
đứng nghiêm trang. Là quân nhân của đế quốc Sous, mỗi một người đều nuôi trong
mình một tín niệm chung - khi tài nguyên trên bản đồ vũ trụ của loài người
đang dần trở nên cạn kiệt, cơ hội cuối cùng cho Sous có thể trở thành siêu
cường quốc chính là trận chiến không thể thất bại trước mắt này!
Ai cũng không thể ngăn cản được bọn hắn!
“Truyền lệnh, tăng tốc tiến tới, đến bình nguyên Navarra ở km số 230 trên
đường cái số 2 thì ngừng lại thành lập trận địa xuất kích. Buổi sáng ngày mai,
đánh hạ hai cánh của địch ở Dãy Pinch, chiếm lấy cao điểm số 205 và 261 của
đường cái. Chiều tối, đưa quân vào đóng quân ở thị trấn Prue!”
...
“Ngươi chắc chứ?” Vệ Kiến Sơn vẻ mặt bình tĩnh, nhìn gã mập mạp đang điều
khiển robot nhảy tới nhảy lui trước mặt mình, gân xanh trên trán nổi hết lên.
“Ta chắc chắn!” Mập mạp tiếp tục nhảy nhót một cách hết sức nghiêm túc: “Hôm
nay, ta nhất định phải làm cho ngươi tâm phục khẩu phục!”
Vệ Kiến Sơn trầm mặc thật lâu, cuối cùng liền quay đầu: “Bệnh hoạn!”
“Nhanh lên một chút!” Mập mạp cả giận nói: “Đừng làm rùa đen rút đầu!”
“Ngươi mới là rùa đen rút đầu!” Vệ Kiến Sơn tức nổ đom đóm mắt.
“Không phải rùa đen rút đầu thì đến đây đi!” Mập mạp vươn ra cánh tay máy, hèn
mọn ngoắc ngoắc ngón giữa: “Đến đây nào!”
Vệ Kiến Sơn trợn trừng nhìn chằm chằm vào mập mạp, ông ta chẳng hiểu tại sao
cái gã mập này lại đột nhiên điều khiển một chiếc robot tư nhân của Huyễn Ảnh
Lưu đến khiêu khích mình.
Robot tư nhân bay qua bay lại như cánh bướm, ngón giữa lại ngoắc ngoắc một
cái!
“Đến sờ ta nè.”
Vệ Kiến Sơn nổi trận lôi đình, kéo cần điều khiển robot: “Ta con mẹ nó mà sợ
à, Chiến Thần Robot cấp hai, ngay cả sờ cũng sờ không được ngươi! Lão tử hôm
nay sờ ngươi tới chết thì thôi!”