Vũ trụ thâm thúy, trầm mặc mà ngưng đọng.
Hành tinh khổng lồ màu xám trắng đang bị một cái vành đai thiên thạch rộng lớn
bao quanh, lẳng lặng lơ lửng ở trong vũ trụ. Ở bên trái cách nó năm nghìn km,
vệ tinh quan sát đang phi hành một cách yên lặng, giống như một con kiến đang
ở bên cạnh con voi, nhỏ bé đến mức hầu như không nhìn thấy được.
Thế nhưng, chính là con kiến này, đang duy trì hi vọng của mỗi một người trong
hạm đội địa phương Long Bow!
Dòng sáng ion nhỏ bé phun ra từ máy đẩy mini của vệ tinh, trong bầu trời đêm,
giống như một con đom đóm đang lơ lửng. Máy xử lí trung tâm có kích thước bằng
cái móng tay, đang trung thực thu nhận và chấp hành mỗi một chỉ lệnh mà tàu
chiến đấu phát ra. Màn ảnh căn cứ vào chỉ lệnh không ngừng được điều chỉnh,
bao quát toàn bộ chiến trường vũ trụ không xót gì.
Nếu như nói, ban đầu khi thấy có người phát động công kích vào hạm đội hải tặc
thì các sĩ quan cảm nhận được chính là một sự vui mừng cực độ mà nói, vậy thì
hiện tại, khi hình ảnh toàn cảnh của hạm đội kia hoàn toàn bày ra trên màn
hình ảo, tất cả mọi người chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài thất vọng....
Hạm đội địa phương Long Bow đóng ở tinh vực Long Bow, từng tiếp xúc với các
loại chiến hạm qua lại ở tuyến đường bay tinh hệ Long Bow và các tuyến đường
bay xung quanh nhiều vô số kể. Chiến hạm quân đồng minh, chiến hạm quốc gia
địch, kẻ buôn lậu, nhà mạo hiểm, hạm đội hộ vệ của đoàn buôn, hạm đội của
doanh nghiệp... Thế nhưng, mọi người cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua
một chiến hạm rách nát như thế!
Mỗi một phân cảnh của vệ tinh viễn vọng, đã được phóng to tới trên thân hạm
của chiếc chiến hạm đang dẫn đầu kia.
Hạm thể loang lổ, thiết giáp tàn khuyết, tháp pháo lốm đốm rỉ sét, lại thêm
chiếc sừng đâm sắc nhọn gần như vô lý ở trên đầu hạm kia --- Cả chiếc chiến
hạm giống như vừa từ biển khơi thời Trung Cổ của Trái Đất cổ đại trực tiếp
xuyên qua thời không tới trong vũ trụ, màu đen u mặc hơi có chút vặn vẹo.
Mà ở phía sau chiếc chiến hạm cao tốc xung phong này, chính là hai chiếc tàu
buôn vũ trang rách nát y như vậy và bốn chiếc tàu bảo vệ càng rách nát hơn
nữa... Thượng đế phù hộ, những chiến hạm như vậy mà có thể đi lại được trong
vũ trụ bốn bề nguy hiểm, đó quả thực chính là một kỳ tích!
So với đống đồng nát sắt vụn này, những chiếc chiến hạm đang trưng bày ở trong
bảo tàng kia, hoàn toàn chính là hàng mới tinh vừa xuất xưởng!
Có kẻ ngốc nào lại trông cậy vào hạm đội như vậy đến cứu vớt mình?
Trên màn hình, hạm đội rách nát một bên đang cao tốc đột tiến, một bên lại
chuẩn bị bắn đồng loạt lần thứ hai.
Trong phòng điều khiển, các sĩ quan Salerga đều không thể không bóp tay mà thở
dài. Lấy sự rèn luyện quân sự hằng ngày của bọn họ mà xem, vị trí mà hạm đội
này xuất hiện, thời cơ nã pháo cùng với phương hướng đột tiến của bọn hắn hiện
tại, đều chỉ có thể dùng tự sát để hình dung!
Cái hạm đội này nguyên bản vẫn chiếm ưu thế xuất kích bất ngờ lợi dụng sơ sẩy,
thế nhưng, cái ưu thế quan trọng nhất này, khi đám gà mờ này kết thúc Bước
Nhảy thì cũng đã không còn sót lại một chút gì.
Khoảng cách của bọn hắn với hạm đội hải tặc đã gần quá mức rồi. Hỏa lực công
kích, chẳng qua chỉ còn tiếp tục được một vòng nữa. Chỉ cần đám hải tặc chịu
đựng được một lần công kích luân phiên này, chính là có thể phân binh quay
lại, đem cái hạm đội rách nát đến không chịu nổi một kích này quét ngang loại
bỏ.
Theo nguyên tắc chỉ huy chiến tranh hiện đại mà nói, bất luận mục đích của vị
chỉ huy cái hạm đội rách nát này là gì, bọn họ hẳn là đều phải giữ vững cự ly
mà di động ở rìa chiến trường, dùng hỏa lực coi như không tệ của bọn họ để tận
lực quấy rối, yểm hộ cho tàu {Anh Dũng} với sức công kích mạnh mẽ, kéo ra cứu
vãn không gian di chuyển, sáng tạo cơ hội.
Đáng tiếc, vị chỉ huy của cái hạm đội kia, hiển nhiên là một tên ngu xuẩn
không hề biết gì về nghệ thuật chỉ huy chiến tranh.
Các sĩ quan tâm như tro tàn. Số phận đáng ghét đã thổi lên một cái bong bóng
lấp lánh rực rỡ, đem mọi người bao lại ở trong bong bóng, đưa lên thiên đường,
rồi lại quay lưng một cách bất ngờ, chọc tan bọt khí, để mặc cho trái tim của
mọi người không ngừng trầm xuống.
Đây chỉ là một trò đùa ác độc.
Phương Hương lẳng lặng nhìn vào màn hình ảo, trong lòng sóng gợn không nổi.
Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy sửng sốt về sự bình tĩnh của bản thân. Bất kể
hạm đội xuất hiện trước mắt là ai, nàng đều không thể thừa nhận hạm đội Long
Bow Salerga còn có thể có người đồng đội nào.
Đối với đám ác lang ở thế giới Tự Do mà nói, một hạm đội Long Bow không có
năng lực phản kháng, giống như một con sơn dương béo tốt. Kẻ nào cũng đều muốn
lao tới cắn một miếng! Chờ đợi một hạm đội có lai lịch bất minh, chính là một
hành vi mềm yếu mà ngu xuẩn.
Huống hồ, chỉ huy của cái hạm đội này, lại ngu xuẩn như vậy. Hiện tại, điều mà
Phương Hương chờ đợi duy nhất, chính là hạm đội này có thể khiến cho chiến
cuộc xuất hiện một chút biến hóa có lợi cho tàu {Anh Dũng} trước khi bọn hắn
bị phá hủy.
Hạm đội rách nát đang tiếp tục sự đột tiến của bọn hắn. Thân hạm loang lổ rỉ
sét, đang rung động ở trong hư không, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rớt
khung tan vỡ.
Lại một lần bắn đồng loạt, không ngoài dự đoán đã bộc phát ở trên màn hình.
Ánh sáng màu trắng, màu đỏ đang tràn ngập cả màn hình, ánh chớp dữ dội khiến
cho người ta không dám nhìn thẳng.
Mấy chục luồng sáng của pháo năng lượng xẹt qua tinh không màu đen, lao đầu
vào trong dàn hạm đội hải tặc. hai chiếc tàu ngư lôi, một chiếc tàu bảo vệ và
một chiếc tàu buôn vũ trang bị bắn trúng một cách chuẩn xác. Ánh lửa nổ ra
liên tiếp, trong vũ trụ vô cùng rõ ràng lóa mắt.
Đây chính là công kích cuối cùng của cái hạm đội rách nát này rồi... Các sĩ
quan trên tàu chiến đấu thở dài. Bọn họ vô cùng kinh ngạc và cũng tán thưởng
cường đội hỏa lực của cái hạm đội này, đồng thời cũng thống hận sự ngu xuẩn
của tên chỉ huy hạm đội --- Chiến đấu vũ trụ, không phải là đâm đầu đánh mạnh
một cách mê muội. Đột phá vào trung tâm theo kiểu xuyên thấu, phải xác lập ở
ưu thế binh lực. Bằng không, sẽ trở thành tự chui đầu vào lưới.
Sai lầm mà cái hạm đội này phạm phải, thậm chí có thể viết thành bài giảng ở
trường quân đội.
Thứ nhất, bọn hắn không có có năng lực tiến hành đột phá trung tâm. Thế nhưng,
hướng đi, tốc độ của bọn hắn, xác thực không thể nghi ngờ là muốn giết vào
trong hạm đội hải tặc.
Thứ hai, cho dù là muốn đột phá, thời cơ hai lần bắn đồng loạt của bọn hắn,
nắm giữ cũng không thích hợp. Nhất là lần cuối cùng này, dựa theo tốc độ của
bọn họ và khoảng cách với chiến hạm địch, bọn hắn hẳn là phải duy trì pháo
năng lượng hết công suất, rồi phóng ra ở khoảng cách gần, phá hủy chiến hạm
địch vốn vừa hoàn thành xong hành động vòng ngược và đang uy hiếp tới bọn họ.
Sai lầm khác không nói, chỉ riêng hai cái sai lầm này, cũng đã đủ trí mạng
rồi.
Hiện tại, hạm đội hải tặc tuy rằng đã gặp phải tổn thất, thế nhưng cũng không
đến mức bị tan vỡ! Đừng nói là cái hạm đội này không thể đột phát được trận
hình của hải tặc, mà cho dù có đột phá được, bọn hắn cũng không có đủ lực
lượng để tiến hành chia cắt tiêu diệt. Một khi sự cơ động của bọn hắn bị mất,
bị hải tặc cuốn lấy, chính là một con đường chết.
Trong ánh mắt phức tạp của mọi người, hạm đội hải tặc không ngoài sở liệu đã
co rút lại trận hình. Mà cái hạm đội rách nát kia, lại vẫn còn đang cứng nhắc
mà tiếp tục đột tiến dựa theo quỹ tích ban đầu.
3000 km.... 2000 km... 1000km.... 850 km... 600 km....
Trong im lặng, bỗng nhiên, một binh sĩ rada liền kêu lên: "Trời đất ơi, bọn
hắn đang gia tốc!"
Đúng vậy, không cần binh sĩ rada nhắc nhở, tất cả mọi người đều đã nhìn ra.
Trong nháy mắt kia, theo bảy luồng sáng ion chợt sáng ngời, hạm đội rách nát
đang đột tiến giống như bị người ta đẩy cho một cái, tốc độ bỗng nhiên gia
tăng!
Thời gian, phảng phất đã đọng lại rồi.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn bảy mũi tên đang bắn rời khỏi cung này. Kinh
ngạc, khó hiểu, hoảng sợ, không lời,... Đủ loại biểu tình đang đọng lại trên
mặt.
Mà người kinh hãi nhất, tự nhiên là đoàn hải tặc Mắt Ác Ma đang ở ngay phía
trước đường bay của hạm đội rách nát.
Stearman chính là bỏ qua sự trách phạt của Cooper mà liều chỉ huy hạm đội quay
về tiếp viện cho căn cứ.
Nơi này chính là căn bản của hắn, không thể xảy ra tổn thất! Bởi vậy, hắn
không thèm quan tâm đến tình cảnh của Thái Lưu lúc này, cứ chỉ huy hạm đội một
đường hành quân gấp. Giữa đường, còn bạo phát một hồi chiến đấu kịch liệt ngắn
ngủi với đoàn hải tặc Râu Đỏ vẫn dây dưa không ngừng, bị tổn thất mất một
chiếc tàu buôn vũ trang, hai chiếc tàu ngư lôi và hai chiếc tàu cướp bóc.
Bất quá, tất cả những phiền toái này, sau khi hắn nhìn thấy chiếc tàu tuần
dương hạng nặng Long Bow đang đơn độc, đã liền trở thành mừng rỡ như điên.
Stearman muốn chiếm chiếc tàu tuần dương này, chiếc tàu tuần dương cấp Bắc Cực
Tinh mà hắn đang đi, vẫn đang nhìn chằm chằm và chiếc tàu tuần dương hạng nặng
cấp Long Bow nằm ở ngay phía trước trận hình công kích. Khi cái hạm đội rách
nát kia bỗng nhiên phát động tập kích, Stearman, hầu như đã nắm được chiếc
chiến hạm Long Bow mà niết trong lòng bàn tay rồi.
Khi đó, trái tim của Stearman đã vọt lên tận cổ. Hắn cho rằng kẻ phát động
công kích là hạm đội đang mai phục của đối phủ. Phải biết rằng, tàu buôn vũ
trang của Mắt Ác Ma tuy rằng không phải dạng phân phối quân sự, thế nhưng, hạm
đội được trang bị pháo hỗn hợp của thế giới Tự Do, chính là không có khả năng
có được hỏa lực một pháo đã phá hủy được một chiếc tàu buôn vũ trang một cách
hung mãnh và chính xác như vậy.
Nếu như đó là đồng bọn của chiếc tàu Long Bow kia, vậy thì lựa chọn duy nhất
của Stearman, chính là vứt bỏ căn cứ chạy trốn.
Thế nhưng, khi thấy rõ ràng được dáng vẻ của hạm đội đánh lén, hắn hầu như đã
tức đến nổ cả phổi rồi.
Kẻ đánh lén mình, vậy mà lại là cái đống đồng nát vốn nên ở xưởng sắt vụn này!
Đây quả thực chính là không biết sống chết! Buồn cười nhất chính là, bảy cái
tàu này, vậy mà lại vẫn còn cố gắng tiếp cận hạm đội của mình. Không biết là
muốn áp sát quấy rối hay là muốn xông vào trận hình để bắn giết!
Bất kể là loại nào, trong con mắt của Stearman, đều là muốn chết!
Hạm đội rách nát lần thứ hai bắn đồng loạt, khiến cho Stearman trong lòng đau
nhức đồng thời cũng hạ quyết tâm! Hắn muốn cho cái đám gà què này hiểu rõ, dựa
vào mấy khẩu pháo năng lượng không biết kiếm từ đâu ra kia, chính là không thể
hoành hành trong vũ trụ được!
Hắn mau chóng hạ xuống mệnh lệnh cho hai cánh quay ngược lại co rút vào
giữa.... Sau đó hắn liền run rẩy cả người mà đứng ở nơi đó, há to miệng, hai
mắt lồi ra, dùng một vẻ mặt buồn cười mà biểu đạt sự kinh khủng muôn dạng của
hắn.
"Bọn hắn muốn làm gì?" Nhìn bảy chiếc tàu đang phi nhanh về phía hạm đội của
mình, Stearman lạc giọng mà rống lên một tiếng như bị tâm thần.
Không ai có thể trả lời cho hắn được, đây là một câu hỏi chung của mọi người.
"Bọn hắn muốn làm gì?"
Trên tàu chiến đấu cấp Napoléon, mỗi người đều bị tất cả những gì đang xảy ra
trước mắt và một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến cho kinh ngạc
đến trợn mắt há mồm. Bọn họ gắt gao ngừng lại hô hấp, cảm giác thấy trái tim
của mình đang nhảy lên một cách không có kiểm soát, càng lúc càng nhanh, bình
bịch thành tiếng.
Hình ảnh mà vệ tinh truyền về, đang đồng thời xuất hiện trên mỗi một màn hình
ảo khắp mọi ngõ ngách của tàu chiến đấu. Bất luân luận là trong cầu hạm ở
phòng điều khiển chính, hay là trên hành lang, khoang nghỉ ngơi, khoang tua-
bin, thang máy, phòng ngư lôi,... đều là một tràng tĩnh mịch. Tiếng cầu khẩn,
tiếng nghẹn lời, tiếng thở dài,.... đủ loại thanh âm đều đã đình chỉ. Chỉ có
màn hình ảo đang lóe ra những tia sáng biến ảo, không tiếng động mà chiếu rọi
vào vách tường kim loại, vào thiết bị cơ khí, trên giường nằm, cùng với trên
khuôn mặt của chúng quan binh, lúc sáng lúc tối.
Cực nhanh, hạm đội rách nát, ở trước mắt bao người, đã đâm vào trong đàn chiến
hạm hải tặc.
"Chúa ơi!"
"Trời đất!"
"Cái đám điên rồi này!" Nghe bên tai bộc phát ra đủ loại kinh hô, Phương Hương
liền bưng chặt lấy miệng.
Nàng thấy được, hình ảnh trên màn hình ảo, trong giây lát đã bị ngừng lại một
cái. Lập tức, mấy chiếc chiến hạm xếp ở cuối cùng trong hạm đội hải tặc đã bị
húc tan thành mảnh nhỏ dưới chiếc sừng đâm dữ tợn của hạm đội rách nát kia.
Có chiếc, bị đâm ở vị trí eo, vết nứt thật lớn đã cắt chiến hạm thành hai
đoạn. Có chiếc, bị đánh vào phần đuôi, năng lượng của máy đẩy đã dẫn đến nổ
tung, quán tính hung mãnh đẩy nghiêng cả chiến hạm, đụng vào cả chiến hạm ở
bên cạnh. Còn có vài chiếc tàu bảo về và tàu ngư lội, thì trực tiếp vỡ tan
thành mảnh nhỏ!
Phóng to hình ảnh, thân hạm, thiết giáp, thân thể người to to nhỏ nhỏ đang
cuồn cuộn bị ném ra bốn phía, mau chóng biến mất ở rìa màn hình.
Đây là một hồi tai họa!
Mà đầu sỏ gây nên trận tai họa này, vậy mà vẫn bình yên vô sự!
Lúc này nhìn lại những chiếc chiến hạm rách nát này, sắc mặt và ánh mắt của
mọi người đều thay đổi. Thân hạm rách nát kia của bọn họ không hề có một chút
biến dạng nào, bọn họ tràn lên đột tiến ở trong đàn chiến hạm hải tặc. Năng
lượng pháo của bọn họ, giống như đang muốn phát tiết hết hỏa lực hung mãnh.
Bọn họ, giống như là một đàn sói hung ác đã xông vào được trong bầy dê, tùy ý
bắn giết!
Phương Hương cắn chặt môi, những chiếc chiến hạm rách nát kia, đang nã pháo ở
ngay trước mắt nàng. Phó pháo, tháp pháo xoay tròn, ngư lôi, tên lửa, còn
có... chủ pháo ở đầu hạm! Điều này sao có thể, hiện tại cách lần bắn đồng loạt
của chủ pháo trước của bọn họ còn chưa tới một phút đồng hồ!
Phương Hương không thể tin vào hai mắt của mình.
Điều này có ý nghĩa gì? Điều này ý nghĩa rằng, cái hạm đội chết tiệt này không
chỉ có tốc độ vượt xa loại tàu khu trục chính của Salerga, có được thân hạm
kiên cố không gì sánh được, có được phương thức chiến đấu khác biệt khủng bố
mà hiệu quả, mà vẫn còn có được kỹ thuật nạp năng lượng thần tốc tiên tiến
cùng một đám thuyền viên tinh nhuệ.
Bọn họ chính là đã có dự mưu, từ thời điểm bọn họ xuất hiện, tạo hình của
chiến hạm, thời gian nã pháo, lộ tuyến và tốc độ đột tiến... Tất cả, hết thảy
đều cũng có dự mưu!
Cái đám lừa đảo này đã lừa dối được mọi người! Hành vi hèn mọn ti tiện khiến
cho người khác giận sôi! Mặc dù có cùng lập trường đối địch với hạm đội hải
tặc, Phương Hương vẫn không thể điều chỉnh được tâm tình phẫn nộ của mình ---
Bông hoa của hải quân Salerga, vậy mà lại thành thật tin tưởng tất cả những
thứ này!
Giả heo ăn cọp! Đây là một đám hỗn đản giảo hoạt đến cùng cực!
Trong cơn phẫn nộ, Phương Hương có chút sợ hãi. Nàng không thể tưởng tượng
được, khi bản thân mình nếu như lần đầu tiên gặp phải đối thủ này thì hậu quả
sẽ như thế nào? Nàng cũng không thể tưởng tượng được, sau khi đám người kia
đánh tan được hải tặc, thì sẽ đối phó với tàu {Anh Dũng} như thế nào.
" Phát tin tức cho tàu {Anh Dũng}, cố gắng giữ vững cự ly tới gần căn cứ hải
tặc. Nếu như hạm đội hải tặc bị cuốn lấy, liền nghĩ cách rời khỏi chiến đấu,
trước tiên đoạt căn cứ!" Phương Hương bỗng nhiên hạ lệnh nói. Nàng vẫn không
quên được chức trách của mình, khi quan sát hình ảnh chiến đấu, nàng cũng tiến
hành phân tích không ngừng.
Nàng không thể trông cậy vào hạm đội rách nát này sẽ là người tốt, nàng chỉ có
thể dựa vào chính mình.
Mà hiện tại, chính là một cơ hội tốt.
Từ hình ảnh mà xem, hạm đội rách nát đã hoàn toàn chiếm thượng phong. Bọn hắn
đã trực tiếp xống vào được phần đuôi của hạm đội hải tặc và tiến hành chém
giết. Mà hạm đội hải tặc, lúc này vẫn còn không có một chiếc tàu nào có thể
hoàn thành được việc quay ngược lại. Ít nhất trong vài phút ngắn ngủi này, thế
của chiến hạm rách nát không thể ngăn cản.
Thế nhưng, Phương Hương đã nhạy cảm quan sát được, hạm đội hải tặc cũng không
có hoàn toàn đánh mất năng lực phản kháng! Bởi vì, chiếc tàu tuần dương cấp
Bắc Cực Tinh và ba chiếc tàu buôn vũ trang ở vào phía trước nhất của trận hình
kia chưa hề bị bất cứ tổn hại nào. Hiện tại, {Bắc Cực Tinh} đang quay ngược
lại dưới sự hộ vệ của các tàu buôn vũ trang, bọn hắn đã từ bỏ việc tiến công
tàu {Anh Dũng}, ngược lại lại nỗ lực nghĩa cách cứu viện các chiến hạm ở phía
sau. Mà sự chú ý của bọn họ, cũng chuyển dời đến chiếc chiến hạm rách nát đầu
lĩnh kia.
Chỉ cần lúc này, tàu {Anh Dũng} biểu hiện ra ý đồ muốn thoát khỏi chiến đấu,
như vậy, chiến cuộc rất có thể sẽ xuất hiện cục diện hai con thằn lằn cắn đuôi
nhau.
Đây là cơ hội duy nhất mà hạm đội Long Bow không đặt hi vọng ở trên người
khác!
Không thể không nói, nghệ thuật chỉ huy của Phương Hương có thành tựu cực cao.
Trong nháy mắt, nàng đã bắt được điểm mấu chốt của chiến cuộc. Mà chiến cuộc,
thì cũng đang diễn biến theo phương hướng giả lập của nàng.
Hạm đội Phỉ Quân và Mắt Ác Ma đang cuốn lại thành một đoàn.
Ngoại trừ chiếc tàu tuần dương cấp Bắc Cực Tinh và ba chiếc tàu buôn vũ trang,
một chiếc tàu cướp bóc ở phía trước nhất ra, các chiến hạm hải tặc khác, đại
bộ phận đã bị phá hủy. Một số ít còn hoàn chỉnh, thì lại đang lâm vào hỗn
loạn, cũng không thể nào chạy trốn được số phận bị phá hủy.
Chiến hạm Phỉ Quân một pháo lại một pháo oanh kích vào chiến hạm hải tặc đang
ở bên cạnh cứ như không. Những chiếc chiến hạm dân dụng chỉ được trang bị
thiết giáp và lồng năng lượng yếu ớt giống như tờ giấy kia, căn bản là không
cách nào chống lại được công kích gần trong gang tấc của hạm đội Phỉ Quân.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, các chiến hạm của đoàn hải tặc cũng từng
chiếc từng chiếc biến thành những cái xác lơ lửng ở trong vũ trụ. Sự giết chóc
này vẫn còn đang tiếp tục đến chiếc tàu tuần dương cấp Bắc Cực Tinh hoàn thành
được sự quay ngược dưới sự yểm hộ của các chiến hạm khác.
Nhìn {Bắc Cực Tinh} đã đem chủ pháo nhắm ngay vào chiếc tàu tuần dương rách
nát kia, trong lòng Phương Hương cũng không biết là đắc ý hay là khổ tâm.
Tuy rằng những chiếc chiến hạm rách nát này trên thực tế là đã cứu vớt tàu
{Anh Dũng}, thế nhưng, Phương Hương không dám mạo hiểm.
Trong suy nghĩ của nàng, thì số phận, phải nắm giữ ở trong tay mình!
"Hương tỷ mau nhìn!" Tiếng kinh hô của một nữ tham mưu đã vang lên bên tai
Phương Hương.
Phương Hương quay đầu, người vừa hô lên, chính là một cô gái có khuôn mặt tròn
tên là Cecilia Pasko, cũng là hảo hữu thường ngày của Phương Hương. Lúc này,
cặp mắt hình trăng lưỡi liềm của Cecilia đã trừng đến phát tròn.
Phương Hương theo ánh mắt của nàng nhìn về phía cửa sổ mạn tàu sát đất ở bên
trái cầu hạm.
Một chiếc tàu điều tra với cái bụng tròn vo, giống như bóng bầu dục chẳng biết
từ lúc nào đã xuất hiện ở cách chiến hạm không xa.
" Ta có năng lượng!" Nó đang lóe lên ánh đèn tín hiệu đơn giản, bay tới bay
lui ở bên ngoài.
Phương Hương thoáng cái liền phát mộng rồi.
" Ta có năng lượng nha!"
" Ta có thật nhiều thật nhiều năng lượng nha!"
Tàu điều tra chết tiệt, đang lả lướt không gì sánh được mà trên bơi dưới
lượn....
Lời tác giả: Hai ngày cuối tuần đều có việc, có người kết hôn có người đại
thọ. Chương này là buổi tối viết vội ra.