Mập mạp đang trầm tư bỗng bị ăn một cái tát đau điếng, gương mặt bị tát lệch
từ trái sang phải, nước miếng vãi ra một đường cong bóng loáng.
Lúc này, thiết bị truyền thanh từ trong buồng lái của tàu vận tải truyền đến
một giọng nói: "Trung uý Điền Hành Kiện, mời lập tức đến phòng của hạm
trưởng."
Mập mạp chẳng kịp hiểu gì cả, giương lên vẻ mặt vô tội, hai mắt trợn tròn nhìn
nữ quân y vừa cho mình ăn một cái bạt tai bỏ đi, sau đó hắn đành lau nước
miếng rồi đi tới phòng của hạm trưởng.
Trong phòng hạm trưởng, ngoại trừ Nadal và Rashid ra còn có hai trung tá, một
thượng tá, một đại tá. Trong đó vị trung tá mặc quân phục không quân hiển
nhiên là hạm trưởng của chiếc tàu vận tải này, hai vị trung tá và thượng tá
còn lại là tham mưu quân sự của bộ tác chiến.
Thấy Điền Hành Kiện đứng nghiêm trước cửa, Rashid vội vàng kéo tay hắn lôi
vào, chỉ vào đại tá, giới thiệu: "Vị này chính là sư trưởng Chu Trí Sâm của sư
đoàn thiết giáp số 16 chúng ta."
Chu Trí Sâm có dáng dấp tiêu biểu của người phương Đông ở Trái Đất cổ đại, hẳn
cũng là người Hán, vóc dáng không cao, người hơi gầy, đôi mắt lấp lánh hữu
thần, đứng ở giữa phòng, tự nhiên có khí thế của một tướng quân bách chiến.
Sư đoàn thiết giáp số 16 là một trong những đội quân mạnh nhất của lục quân
Liên bang Leray, là sư đoàn anh hùng từ thời kỳ chiến tranh giành độc lập, sức
chiến đấu xếp hạng thứ mười hai trong tổng số ba trăm sư đoàn thiết giáp lục
quân và hai trăm sư đoàn thiết giáp hàng không, chỉ cần có thể tiến lên thêm
hai bậc là sẽ đứng trong hàng ngũ những sư đoàn đặc cấp. Có thể làm sư trưởng
của một sư đoàn như vậy tuyệt đối phải là người có kinh nghiệm tác chiến dày
dặn, bản lĩnh cao cường.
Vừa nghe Rashid giới thiệu, mập mạp lập tức đứng nghiêm, bày ra tư thế của một
quân nhân thiết huyết, thực hiện một bộ chào hỏi tiêu chuẩn theo nghi thức
quân đội, lớn tiếng nói: "Xin chào sư đoàn trưởng! Đại đội phó đại đội 1 -
tiểu đoàn trinh sát đặc chủng trực thuộc sư đoàn thiết giáp số 16 Điền Hành
Kiện có mặt, mời chỉ thị!"
Đại tá Chu Trí Sâm đáp lễ, đi tới trước mặt Điền Hành Kiện, cẩn thận đánh giá
tên mập mạp không có lực lượng cơ động, không có trang bị đầy đủ, chỉ có một
tiểu đội robot mà có thể đưa được hơn hai trăm người thoát khỏi vùng địch hậu.
“Họ Điền? Người Hán à?" Chu Trí Sâm hỏi.
"Đúng vậy, thưa chỉ huy." Điền Hành Kiện vẫn diễn bộ dạng thiết huyết quân
nhân, cực kỳ cẩn thận.
"Được rồi, nghỉ. Thu hồi lại cái bộ dạng đó của cậu đi." Chu Trí Sâm sớm đã
được nghe Nadal giới thiệu về mập mạp, hơn nữa hành động lần này là ông ta
được Bernardote chỉ đích danh dẫn quân đi nên cũng đã nghiên cứu không ít về
kẻ đã dẫn đầu đội ngũ tù binh.
Mập mạp đang đứng nghiêm liền dãn cả ra, thay vào đó là bộ mặt tươi cười, dáng
điệu ngây thơ có vẻ rất tring hậu thành thật.
Chu Trí Sâm cười nói: "Tốt lắm, thiên hành kiện, quân tử không ngừng phấn đấu
vươn lên(*). Tên của cậu rất có ý nghĩa, rất có mùi vị văn hoá cổ đại." Ông ta
chậm rãi đi tới máy vi tính trên đài khống chế của phòng hạm trưởng, ngoắc tay
bảo mập mạp qua, nói tiếp: "Tôi cũng chẳng nói nhiều làm gì, tôi rất hài lòng
với biểu hiện trong hành động lần này của cậu. Bây giờ, ngươi hãy cho chúng ta
biết một chút về bộ chiến cuộc thôi diễn này."
Điền Hành Kiện đi tới trước màn hình vi tính biểu, trên đó đang biểu hình ảnh
3D về bộ thôi diễn của hắn.
Đó là một loại phần mềm có công dụng đem số liệu thôi diễn và kế hoạch tác
chiến biểu diễn lên bản đồ thực tế trong không gian ba chiều , có thể tạo được
tác dụng rất trực quan trong việc trình bày thôi diễn. Thật ra đây cũng chính
là sự nâng cấp của sa bàn trong chiến tranh cổ đại, tất cả đều do máy tính
thực hiện và thuyết minh.
Mà bộ thôi diễn này Điền Hành Kiện đã thuộc nằm lòng nên thấy đại tá hỏi liền
lập tức không chút do dự trình bày quá trình thôi diễn.
Chu Trí Sâm nghe Điền Hành Kiện báo cáo xong thì trầm tư một lúc lâu, hỏi:
"Đây đều là do cậu thôi diễn tính toán ra?"
Điền Hành Kiện kỳ thật rất muốn nói là không phải, đó chỉ là hắn nằm mơ thấy
thôi do hắn rất sợ nổi tiếng, nhưng mà trên đường cũng đã có rất nhiều người
chứng kiến, hơn nữa trước mặt là sĩ quan chỉ huy trực tiếp, hậu quả của việc
nói dối chắc chắn sẽ rất không hay ho nên rốt cuộc đành gật đầu nói: "Đúng
vậy, thưa sư trưởng, tôi cho rằng trước hết phải đưa nó tới bộ chỉ huy, phòng
ngừa tình huống này phát sinh."
Chu Trí Sâm cười cười, ngồi xuống ghế salon trong phòng, phất tay nói với Điền
Hành Kiện: "Bộ thôi diễn này chỉ mới được tìm thấy hôm qua thôi."
Thấy mập mạp mặt lộ vẻ khó hiểu, vị thượng tá tham mưu quân sự ngồi bên cạnh
hắn có chút xấu hổ, nói: "Bộ thôi diễn này bị một tên phản bội dấu đi, bộ tác
chiến căn bản là không biết. Sau khi kiểm tra những văn kiện từng qua tay hắn
thì mới phát hiện ra, lúc ấy bộ thôi diễn đã gần như bị làm hỏng rồi, nhưng
may là bọn ta tìm được phim âm bản tại phòng lưu trữ bưu kiện."
Nhìn khuôn mặt đỏ tới mang tai của hắn, không cần phải nói cũng biết kẻ phản
bội kia là đồng liêu của hắn, cũng là kẻ đã làm giả mệnh lệnh khiến cho đại
đội 1 phải đi chịu chết.
Vừa lúc đó có người lính cần vụ mang trà đến, không khí mới bớt căng thẳng,
dường như ai cũng muốn né tránh vấn đề về kẻ phản bội.
Chu Trí Sâm nâng tách trà trước mặt lên, nhẹ nhàng thổi thổi, lạnh nhạt nói:
"Bất kì quốc gia hay dân tộc nào, vào những lúc như thế này đều sẽ có những kẻ
phản bội, đó cũng chẳng phải là chuyện gì lạ."
Ông ta tinh tế nhấp một ngụm trà, sau đó nhìn Điền Hành Kiện nói: "Chúng ta đã
nghiên cứu bộ thôi diễn của cậu, có thể nói. . . cực kỳ chính xác. Nói thật,
nguyên nhân khiến lần này tôi phải tự mình dẫn quân ngoài việc giải cứu ra thì
ta còn có nhiệm vụ xác nhận tình hình bố trí của đich và kết quả của kế hoạch
‘kíp nổ’."
Điền Hành Kiện thấy khó hiểu, nói: "Kế hoạch ‘kíp nổ’?"
Vị kia trung tá tham mưu lấy ra từ trong cáp một văn kiện đưa cho Điền Hành
Kiện, nói: "Đây là kế hoạch tạm thời mà bộ chỉ huy đưa ra rạng sáng hôm qua.
Bộ thôi diễn của cậu sau khi được phân tích cho thấy khả năng đó xuất hiện là
rất cao. Để dự phòng vạn nhất, bộ chỉ huy đã tăng viện thêm ba sư đoàn thiết
giáp và hai đại đội không quân cho hệ thống phòng ngự khu vực hai trăm km
quanh hẻm núi Cathos."
Chu Trí Sâm khoát tay, tiếp lời của viên trung tá: "Kết quả, sau khi mệnh lệnh
vừa mới được hạ xuống một giờ thì tin tình báo cho biết quân địch đã lập tức
có hành động quy mô lớn. Xem ra, bên trong chúng ta vẫn còn có kẻ phản bội lọt
lưới, bên này vừa mới hạ lệnh, bên kia đã bắt đầu hành động rồi."
Ông ta nói tiếp: "Nhưng hệ thống tình báo của chúng ta cũng không kém, quân
địch vừa động, chúng ta liền phát hiện, mà khu vực chúng điều động binh lực
lại cũng nằm trong phạm vi của kế hoạch giải cứu, vì thế nên để thăm dò binh
lực thực tế của địch và cũng để gỡ kíp nổ của qua bom này, chúng ta quyết định
lợi dụng hành động giải cứu để tiến hành thanh trừ binh lực địch đã tập kết
trong khu vực này."
Điền Hành Kiện bừng tỉnh, nói: "Cho nên lần này mới phải điều động tới năm đại
đội không quân! Chẳng trách quân địch lại chống cự kiên quyết tới vậy, nguyên
lai nơi này là khu vực tập kết của chúng!"
Thấy Chu Trí Sâm gật đầu, Điền Hành Kiện hỏi tiếp: "Vậy Thần Thoại quân đoàn
thì sao? Có phát hiện được chỗ bọn chúng tập kết không?"