Tiến Lên Vinh Dự 15 - Phần 3


Chiếntranh là một chuyện rất kỳ diệu. Có thể quân đội của ngươi rất mạnh mẽ,
chiến thuật của ngươi rất cao minh, vũ khí lại càng tiên tiến, thậm chí thiên
thời địa lợi nhân hòa đều nắm trong tay, dưới con mắt của mọi người thì muốn
thua cũng khó. Thế nhưng ngươi lại vẫn cứ thua.

Ngươi thua bởi một thứ mà chẳng ai có thể khống chế nó cả.

Đó là vận khí!

Thứ này nếu xuất hiện ở một vị trí đặc biệt, vào một thời gian đặc biệt thì nó
rất có thể sẽ làm kết quả hoàn toàn trái ngược với dự tính ban đầu.

Lúc này vận khí của Liên bang quân đang tốt đến mức không thể tốt hơn.

Những chiếc robot này chẳng thèm quan tâm tới lồng phòng ngự, tựa như một đám
chiến sĩ cởi tràn xung trận, vậy mà chẳng có chiếc nào bị phá huỷ, ngược lại
còn đang tiến gần tới thắng lợi.

Trong thời kì chiến tranh ở Trái Đất cổ đại thường xuyên xuất hiện cảnh một
người lính đuổi theo một đám binh lính đang bỏ chạy.

Sĩ khí và vận khí

Không có sĩ khí can đảm phá phủ trầm chu sẽ không thể làm được những hành động
điên cuồng, không có vận khí thì chỉ cần một gã lính còn có chút can đảm quay
người lại bắn cho một phát là đã xử lý được tên ngốc dám một mình truy đuổi
quân địch rồi.

Trung Quốc cổ đại có một vị triết gia từng nói:”Lòng người tan rã, đội ngũ
chẳng còn.”

Bây giờ, những lời này khắc sâu vào tận tâm can sĩ quan chỉ huy của Đế quốc
quân.

Binh sĩ dưới quyền y đã chẳng còn có thể phối hợp với nhau, hầu hết đều chỉ
còn biết tự lo cho thân mình.

Dưới áp lực tinh thần khi cứ thấy từng chiếc robot một bị Liên bang quân bắn
nổ, tinh thần Đế quốc quân dần dần dao động, bắt đầu phân tán rút lui.

Cuối cùng, phân tán rút lui lại đột nhiên biến thành kinh hoàng bỏ chạy.

Cả một đám robot bỏ chạy lung tung về bốn phía như đàn dê bị sói đói tấn công,
chỉ có thể bỏ chạy.

Lúc này Điền Hành Kiện thật sự rất muốn khóc rống lên cho qua cái ngày hôm
nay.

Phía sau lưng hắn đã mơ hồ xuất hiện tiểu đội robot vu hồi của Đế quốc quân.
Nhiều nhất chỉ 10 phút nữa là chúng có thể vượt qua rừng cây này để tới chiến
trường.

Ở trên cái chiến trường loan lạc này. Điền Hành Kiện chỉ nghĩ:”Chỉ cần trở về
được nhất định phải xuất ngũ!"

Tên béo Điền Hành Kiện lúc này đang ra sức mà chạy, mồ hôi vã ra như tắm. Một
năm huấn luyện trinh sát cũng không làm cho hắn giảm được cân nào, nửa năm
chiến tranh cũng chỉ có thể làm cho tên béo này không tiếp tục tăng cân mà
thôi.

"Sớm biết rằng không thể giảm béo thì sao ta lại phải đến đây chịu khổ chứ?"

Điền Hành Kiện cảm thấy cuộc đời của mình thực sự là bi kịch. Nếu cha mẹ hắn
sau khi qua đời để cho hắn biệt thự, ô tô bay, hắn sẽ tìm láy một công việc
đơn giản, cưới một bà vợ xinh đẹp, hết giờ làm việc thì đi uống rượu với đám
bạn bè, đó mới cuộc sống trong mộng của hắn.

_"Ta là thành viên tạm thời của chi đội hậu cần cơ giới duy hộ binh hạ sĩ Điền
Hành Kiện, yêu cầu nói chuyện.” Điền Hành Kiện vừa hô to vừa chạy như điên về
phía chiến trường.

_"Ngươi là tên béo mấy ngày trước đến duy tu robot à? Sao ngươi còn ở đây?"

Đây là tần số của tiểu đội robot, có thể nói chuyện qua tần số bí mật này
chứng tỏ người này đang ở vùng phụ cận, vì thế mà đám lính lái robot cảm thấy
rất kỳ quái, đánh nhau suốt hai ngày một đêm rồi mà cái tên béo duy tu robot
này không ngờ vẫn còn ở đây.

Điền Hành Kiện dở khóc dở cười, hắn nghĩ:”Ta thực sự rất muốn chạy, nhưng máy
ghi chép chiến trường trên tay ta có thể để ta tuỳ ý bỏ chạy sao?"

Mập mạp không biết rằng, máy ghi chép chiến trường bình thường cũng không hạn
chế bộ đội hậu cần rời chiến trường, công năng chủ yếu của nó là ghi chép
chiến tích và hạn chế binh lính rời khỏi khu vực chiến đấu.

Nhưng đối với binh sĩ xuất hiện dị thường, máy ghi chép cũng sẽ tự động ghi
lại.

Hai mươi lần rời bỏ chiền đấu, một viên đạn cũng không bắn ra, không tiêu diệt
được một tên địch nào, chỉ luôn ẩn nấp ngoài vòng chiến đấu, mà quân địch cũng
không ai có thể phát hiện ra hắn. Đây không phải dị thường thì là cái gì?

Vì thế mà sổ theo dõi chiến đấu của Điền hành kiện đã bị đánh dấu đỏ, đưa vào
tư liệu của máy tính trung ương Liên bang.

_"Mập mạp, tự mình chạy đi nhé.” Chỉ huy robot L9- 2101 nói.

_"Chạy kiểu gì chứ?" Điền hành kiện ai hiệu thanh vô cùng u oán.

_"Ngoại trừ khu rừng này ra thì bốn phía xung quanh đều là đất bằng. Robot
hạng nặng của Đế quốc cũng sắp tới đây rồi.”

Robot chiến đấu hạng nặng của Đế quốc quân "Mãnh Thú 2” cao mười hai mét, nặng
tám mươi tấn, chế tạo hoàn toàn bằng hợp kim. Nó được trang bị radar, lồng
phòng ngự năng lượng cỡ lớn, di chuyển trên địa hình phức tạp thì sử dụng tám
chân khớp cơ giới, tốc độ 120 km/h, khi đi trên đường bằng thì dùng 16 bánh xe
cơ giới, có thể đạt tới tốc độ 280 km/h. Nó có thể mang theo 20 quả tên lửa
hạng trung, 4 quả tên lửa phòng không, hai khẩu pháo năng lượng và một khẩu
súng robot hạng nặng Hoả Xà có thể xoay 360 độ.

_"Không còn thời gian nữa,các ngươi phải mau rút lui về hướng bắc, đi dọc theo
Tô Bành Mãn giang. Phía đông của phòng tuyến trung ương đã bị đột phá, phía
sau đã bị chiếm rồi.”

Điền Hành Kiện hít vào từng hơi khí lạnh, chạy tốc độ cao khiến cho phổi của
hắn bắt đầu sung huyết, chỉ noi mấy câu mà hắn cũng phải hít vào 5 lần.

_"Mập mạp, là thật hay giả đấy?" Đám lính robot bán tín bán nghi hỏi lại.

_"**! Lão tử từng là lính trinh sát từ đặc huấn đội đó!"

Toàn bộ lính robot lặng cả người, lập tức bắt đầu tiến hành kế hoạch của Điền
Hành Kiện.

Trên chiến trường, lính trinh sát là người được tin tưởng nhất. Thậm chí tác
chiến kế hoạch cũng phải được lính trinh sát xác nhận mới có thể tiến hành.
Trên chiến trường hỗn loạn, lính trinh sát cũng luôn là đối tượng được các
binh sĩ chiến đầu nhờ vả, bởi vì phân tích tình huống trên chiến trường và lựa
chọn phương hướng rút lui cũng là một môn học mà lính trinh sát phải hoàn tất.

Cho nên, những người lính robot này liền không hề tranh luận, hoàn toàn tin
tưởng Điền Hành Kiện, tăng tốc tiến về phía bắc. Đến khi mập mạp chạy tới bìa
rừng thì chỉ nhìn thấy đám robot Liên bang đang lao đi với tốc độ 150km/h.

_"Tiêu rồi!"

Điền Hành Kiện ném khẩu súng trong tay suông đất, khóc rưng rức:”Các ngươi*,
không thể mang ta theo sao?”


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #4