6 - Chương Càn Quét Không Còn


Chương trướcChương tiếp

Kollev đã chết.

Hắn nằm trên mặt đất, hai tay cùng một chân bị bẻ gẫy, xương cốt trắng ởn lộ ở
bên ngoài. Sườn phải của hắn, đã hoàn toàn sụp lõm vào, xương sườn gãy đâm vào
phổi, điều này khiến cho trong miệng hắn nổi lên bọt máu đỏ sẫm.

Mà một kích trí mệnh, thì lại là ở bên sườn trái. Dưới ánh mắt hoặc là hoảng
sợ, hoặc là thoải mái nhìn chăm chú của người khác, mập mạp thật chậm rãi,
thật cẩn thận lấy dao găm đâm vào, chậm rãi đâm thủng trái tim của Kollev. Rất
nhiều máu chảy ra, đầu tiên là tràn đầy lồng ngực, sau đó theo dao găm rút ra,
liền phun ra ngoài một cách điên cuồng.

Đối với nhóm các nhà khoa học thuộc phòng làm việc Hắc Ma quỷ mà nói, không có
thứ gì có thể khiến cho bọn họ cảm thấy sảng khoái như việc hành hạ kẻ khác
đến chết như thế này . Bọn họ gần như là cắn răng, ánh mắt cũng không hề nháy
một cái, nhìn chăm chú vào quá trình mập mạp lấy dao găm đâm vào trong ngực
Kollev cho đến khi ngập hết, lại nhìn chằm chằm khi chân Kollev co giật trên
mặt đất, đến khi cuối cùng trở nên lặng yên không một tiếng động.

Faulmann ở một bên đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm quần áo. Khóe mắt hắn không
ngừng run rẩy , tròng mắt đổi tới đổi lui nhìn chiến sĩ Phỉ Quân lạnh lùng
đứng ở một bên.

Faulmann phát hiện ra, bất luận là khi bốn chiến sĩ tập kích Kollev vừa nãy
hay là khi gã mập mạp ra tay lúc này, thì những chiến sĩ ở bên cạnh ngay cả mí
mắt đều không có động một cái. Khi bản thân mình cảm thấy tim đập chân run bởi
vì cái chết thảm thương của Kollev, thì những chiến sĩ này chỉ là hờ hững quan
sát, mặt không biểu tình. Cái ánh mắt kia, không hề nháy một chút nào.

Faulmann đã không thể dùng từ ngữ để hình dung ra được sự rung động ở trong
lòng. Cái gì kêu là tinh nhuệ, đây chính là tinh nhuệ. So với những chiến sĩ
giết người không chớp mắt này, gã Kollev ở trong mắt mình trước kia vốn mang
hình tượng lãnh khốc mạnh mẽ, hiện giờ đơn giản chính là một con heo bị mổ!
Giây phút cuối cùng, Kollev lại mở miệng cầu xin tha thứ, khiến cho Faulmann
cảm thấy mình đã mất sạch thể diện .

Hiện tại, cái tên ngu ngốc kia đang trừng mắt, mở to miệng, chết không nhắm
mắt ở ngay trước mặt mình. Vẻ mặt của hắn, chính là ví dụ tốt nhất cho việc từ
ngang ngược ngông cuồng biến trở thành mặc người xử lý.

Mà Faulmann tin tưởng, các binh sĩ Phỉ Quân đang đứng ở bốn phía xung quanh
kia, mặc dù khi gặp phải tuyệt cảnh như Kollev, thì bọn họ cũng sẽ vĩnh viễn
không quỳ xuống đất mà cầu xin tha thứ. Đây là một đám ác lang thật sự. Bất cứ
kẻ địch nào thấy ánh mắt lạnh như băng của bọn họ, thì chuyện có thể làm, chỉ
là nhanh chóng giết chết bọn họ. Tuyệt đối không có một kẻ nào dám cho những
người này bất cứ cơ hội gì.

Ánh mắt sợ hãi của Faulmann tập trung lên người của mập mạp. Hắn không thể
tưởng tượng ra được, một người có thể huấn luyện ra một đám chiến sĩ như vậy,
rốt cuộc là một con quái vật như thế nào. Hắn chỉ biết rằng, ánh mắt lạnh như
băng của những Phỉ Quân chiến sĩ này, chỉ khi tập trung ở trên người gã mập
mạp này, mới có thể sinh ra biến hóa, đó là một ánh mắt hoàn toàn phục tùng và
sùng bái.

Quay đầu nhìn lại ánh mắt hoảng sợ của hai mươi gã nhân viên vũ trang bị tước
khí giới đang đứng ở một bên, thân thể Faulmann không khỏi rùng mình một chặp.
Hiện tại quan trọng nhất, chính là nhanh chóng đưa tiễn cái đám sát thần này
đi.

Trở tay lau lau lại vết máu trên người, mập mạp đem dao găm dắt lại bên hông.
Nhìn Bellky, liền bày ra một ánh mắt kích động như nhìn thấy thần tượng, hai
tay cầm lấy tay của Bellky, kích động nói:“Bellky tiên sinh, theo ta đi nào,
đến thị trấn Prue rộng lớn, ta sẽ xây dựng lại phòng thí nghiệm cho mấy
người!”.

Nói xong, mập mạp nhìn một đám nhà khoa học ở bên cạnh, vỗ bộ ngực đôm đốp,
nói tiếp:“Ta cam đoan, đến nơi đó. Các người có thể tiến hành bất cứ nghiên
cứu gì mà các người muốn! Tuyệt đối không cần lo lắng về an toàn cũng như
những vấn đề khác.”.

Đám nhà khoa học liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của nhau, có thể nhìn
thấy được, chính là một sự nóng bỏng!

Còn nói cái gì nữa? Không nói đến việc khác, chỉ bằng việc người ta đã hành
quân hai trăm km xuyên khu vực phòng thủ của mười mấy thế lực mà đi đến nơi
này, chỉ bằng việc người ta đã giết chết Kollev, bọn họ cũng đã không có lý do
gì để không đáp ứng! Huống chi, ở trong lòng bọn họ, sớm đã bị ý nghĩ gia nhập
vào cái đoàn thể này thiêu đốt đến nhiệt huyết sôi sục.

Bellky ngay lập tức nói với mập mạp:“Chỉ cần ngài không chê chúng ta làm liên
lụy! Vậy thì từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người nơi này, đều là một thành
viên của Phỉ Quân!”.

Lời nói của Bellky, liền dẫn theo đám khoa học quái nhân kiêu ngạo bất tuân
đều gật đầu. Mà các nhân viên công tác và nghiên cứu viên trẻ tuổi, thì lại
không tự chủ được mà đứng thẳng tắp lên, giống như từ giây phút này, bọn họ đã
giống như các chiến sĩ Phỉ Quân ở bên cạnh, trở thành một thành viên của cái
đoàn thể tinh nhuệ này!

“Tốt!” Mập mạp chờ đợi chính là những lời này, hưng phấn vung tay lên hạ lệnh
nói:“ Lập tức đóng gói mang đi tất cả thiết bị, công cụ, tư liệu cùng sản phẩm
trong phòng thí nghiệm! Dù chỉ là một tấm giấy cũng không được lưu lại!”.

Các chiến sĩ Phỉ Quân ứng tiếng trả lời, ở trong phòng làm việc, liền biến
thành một hồi ồn ã gà bay chó sủa. Đám nhà khoa học nhìn thấy rõ ràng, ở trong
nháy mắt khi mập mạp ra lệnh, thì ánh mắt của các chiến sĩ Phỉ Quân vốn đang
lạnh lùng như băng, đã lập tức trở nên vô cùng cuồng nhiệt.

Mười phút! Chỉ sau mười phút ngắn ngủi, tất cả mọi người ngây ngốc đứng ở
trong phòng làm việc, nhìn bốn phía xung quanh, mọi người đều không thể tin
được, đây lại là phòng làm việc của mình!

Vốn phòng làm việc đang chất đầy các loại thiết bị, dụng cụ chật ních, hiện
tại đã trở nên trống không. Các dụng cụ thiết bị được chuyển đi, tấm trải nền
cũng bị cuốn lên, sàn phòng tĩnh điện cũng bị lôi lên, ngăn tủ, linh kiện,
công cụ thậm chí là các loại đồ dùng sinh hoạt như ly uống nước, giường
nệm..., toàn bộ đều bị đóng gói mang đi. Ngay cả điều hòa trên trần nhà, lịch
treo tường cùng áp phích trên tường cũng bị gỡ xuống. Đừng nói dư thừa tờ
giấy, cái đám chiến sĩ Phỉ Quân được huấn luyện kĩ càng này vẫn còn rất có đạo
đức khi quét sạch chỗ này lại một lần… Ngay cả bụi bặm cũng đều không còn!

Nếu như không phải ngay trên vách tường còn có một cái lỗ hổng lớn do robot
Phỉ Quân đánh vỡ để khuân vác máy móc ra, ai cũng không dám tin tưởng đây lại
là việc do con người làm ra!

Đám khoa học quái nhân lớn tuổi khóc như mưa, run run nói với đệ tử ở bên
cạnh:“Vài chục nănm trước, khi phòng làm việc chúng ta vừa mới mua cái tầng
nhà này, thì cũng không có sạch sẽ như hiện tại........”.

Phỉ Quân gióng trống khua chiêng như vậy, lập tức làm kinh động toàn bộ Thung
Lũng Silicon.

Hai trăm km đường dài hành quân tập kích, vốn đã là tin tức kinh thiên động
địa truyền khắp Cảng Tự Do Mars, tất cả mọi người đều chú ý đến mục đích cuối
cùng của Phỉ Quân. Khiến cho vô số nhà khoa học ở Thung Lũng Silicon bất ngờ
chính là, mục đích cuối cùng của Phỉ Quân, không ngờ lại là ở nơi này!

Nhìn đội cận vệ vũ trang của Đảng Thanh niên Kazz thường ngày vẫn hoành hành
bá đạo từng kẻ trở nên đáng thương mà đứng ở bên đường, nhìn các robot Phỉ
Quân đằng đằng sát khí đứng ở ngã tư đường, nhìn tòa nhà Imagination
Technologies bị phá ra một lỗ hổng lớn, các robot và binh sĩ Phỉ Quân đang
nhanh chóng khuân vác thiết bị của phòng làm việc Hắc Ma quỷ, vô số nhà khoa
học còn lưu lại ở Thung Lũng Silicon đều hai mặt nhìn nhau.

Lập tức, điện thoại của Bellky đã bị gọi liên tục.

“Bellky, xảy ra chuyện gì?” Một đại sư máy móc vốn có quan hệ tốt với Bellky
há miệng liền hỏi, trong giọng nói không dấu nổi vẻ khiếp sợ.

“Uhm, cũng không có gì.” Trên khuôn mặt màu đen của ông ta, chính là không che
dấu được nét đỏ ửng:“Chúng ta được mời đến thị trấn Prue thôi. Lần này Phỉ
Quân tới đây, là để đón chúng ta. Giờ này, đang giúp chúng ta vận chuyển thiết
bị, còn đem nguyên phòng làm việc đưa qua bên kia!”.

*!” Vị đại sư máy móc có giao hảo kia quả thật không tin vào lỗ tai của
mình:“Ngươi nói bọn họ chạy xa như vậy, làm ra một chuyện lớn như vậy, là để
tới đón đám phế tài các ngươi sao?!”.

“Ha ha ha ha.” Bellky với vị đại sư máy móc này vốn không phục nhau cho lắm,
ngày thường chỉ cần vừa nói ra thì chắc chắn sẽ cãi nhau đến long trời lỡ đất,
thế nhưng hôm nay Bellky lại rộng lượng vô cùng, ông ta không hề tức giận
nói:“Như thế nào, Thạch Thành Lĩnh, ghen tị hả?”.

*. Ta ghen tị sao?” Đại sư máy móc Thạch Thành Lĩnh tức giận nói: “Có cái
quái gì chứ.........”.

“Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội!” Bellky chậm rãi cắt đứt lời nói của
Thạch Thành Lĩnh:“Nếu muốn đi cùng với chúng ta, vậy thì mau chạy nhanh đến
đây! Ta còn có người đang chờ ta trả lời điện thoại đây này!”.

“.....*, coi như ngươi kiêu! Chờ ta, ta lập tức tới liền!”.

Bellky thỏa mãn mà kết thúc cuộc gọi, hắn liếc mắt nhìn điện thoại mini đang
biểu hiện vài trăm cuộc gọi đợi trả lời một cái, trên mặt tràn đầy hồng quang
nhấn nhận cuộc gọi.

“Uhm....... Đúng, bọn họ đúng là tới đây để đón chúng ta!”.

Bellky đắc ý nhận điện thoại, mà chuyện như vậy, cũng đang xảy ra ở trên người
mỗi một thành viên của phòng làm việc Hắc Ma Quỷ. Gần như tất cả mọi người
quen biết bọn họ đều đang gọi tới, để hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì. Cũng
có rất nhiều người trực tiếp phóng tới bên ngoài cao ốc Imagination, cả đám
chen lấn liều mạng dò hỏi, muốn biết xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mỗi người của phòng làm việc Hắc Ma quỷ, đều bị vây quanh. Mà ngay cả những
nhân viên làm vệ sinh của tòa nhà cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Khi nghe thấy Phỉ Quân tập kích tới đây là để đón người của phòng làm việc Hắc
Ma quỷ, trên khuôn mặt mọi người, đều có tia sáng kỳ dị lóe ra.

Vẻ mặt hâm mộ, ghen tị, cảm khái, kích động, khiếp sợ, hoảng sợ, có chút đăm
chiêu, đều không phải là chuyện lạ.

Mà đối với tất cả thành viên của phòng làm việc Hắc Ma quỷ mà nói, giờ phút
này chỉ có một từ có thể diễn tả cho cảm xúc của bọn họ, đó chính là tự hào!
Nhìn ánh mắt hâm mộ của những thành viên phòng làm việc khác, khuôn mặt của
Bellky và đám khoa học quái nhân đều tràn đầy vẻ hồng hào, hai mắt sáng lên,
tinh thần sáng láng! Mà ngay cả nhân viên vệ sinh, cũng đều ưỡn ngực thẳng
lên, vô cùng đắc ý.

Điều mà mọi người không biết chính là, ngay ở trong cao ốc Imagination, kẻ
cười vui vẻ nhất, lại là một tên mập mạp đáng khinh.

Khi nhận được danh sách những người thỉnh cầu cùng tiến thị trấn Prue, Điền
Hành Kiện liền cười như điên. Nhìn chiếc máy từ lực ở trên tay phải, lại nhìn
bản danh sách ở trên tay trái, mập mạp cảm thấy, giờ phút này, bản thân mình
chính là một gã nhà giàu mới nổi trong truyền thuyết.

Mười một phòng thí nghiệm nổi tiếng, hơn ba mươi đại sư khoa học cao cấp nhất,
hơn hai trăm chuyên gia trong các lĩnh vực nổi tiếng, hơn một ngàn nhân viên
nghiên cứu khoa học, mẹ ơi, đây chính là bao nhiêu của cải đó nha!

Đừng nói là Leray, cho dù đem cả đế quốc Benalter và Cộng hoà Phỉ Dương cộng
lại, cũng không thể lấy ra được một đội ngủ nhà khoa học như vậy!

Phải biết rằng, những người này cũng không phải là nhà khoa học chính quy bình
thường trong các phòng nghiên cứu của các quốc gia, mà những người này đều là
kẻ điên, là kẻ điên cuồng cố chấp, là quái vật trong nghiên cứu khoa học, cũng
là đại sư, là thiên tài!

So với các nhà khoa học bình thường, lĩnh vực bọn họ nghiên cứu càng thêm điên
cuồng, tư tưởng của bọn họ lại càng thêm sáng tạo, bọn họ không chịu sự ảnh
hưởng của xã hội, bọn họ đến từ khắp nơi trong vũ trụ, bọn họ đều là những
tông sư thành danh đã lâu, có tài năng khủng bố ở các lĩnh vực mà họ nghiên
cứu!

Bọn họ bởi vì đủ các loại lý do mà đi vào thế giới Tự Do, lại không nghĩ rằng,
đã bị mình tập trung lại cùng một chỗ!

Trên khuôn mặt béo núc của mập mạp, ánh mắt híp lại chỉ còn có hai cái khe
nhỏ, khóe miệng gần như kéo banh ra, cười đến nỗi mũi cũng bị chèn ép lên
trên.

Nhìn đám nhà khoa học nghển lên chờ đợi, mập mạp giống như thấy một đống báu
vật hình người. *, nếu đem đám người kia lừa đi bán , vậy thì sẽ bán được
bao nhiêu tiền đây! Đây chính là đám người có chỉ số thông minh cao nhất trong
nhân loại, tuyệt đối là tinh anh! Cho dù tư sắc không được tốt lắm, nếu bán
không được giá tốt, vậy thì đem đám người này nhốt ở trong phòng, mỗi ngày hai
mươi tư giờ bắt “chơi phi cơ” để lấy nòng nọc đem bán, *
cũng là một nguồn
thu nhập vô cùng lớn nha!

Mập mạp đang suy nghĩ đến tương lai, mà Faulmann, đã sắp ngất rồi. Đối với hắn
mà nói, đây tuyệt đối là một hồi tai họa lớn!

Toàn bộ các phòng thí nghiệm đứng đầu hiện có ở Thung lũng Silicon, đều đã bị
Phỉ Quân tiếp thu sạch sẽ. Xe tải vận chuyển hạng nặng ở quảng trường đều bị
gom lại, tất cả các thiết bị và vật chất cũng được đưa đi sạch sẽ. Đám robot
tư nhân của Phỉ Quân kia, cũng chuyển thành hình thức vận chuyển trên quốc lộ,
phụ trách việc vận chuyển nhân viên.

Cả ngã tư quảng trường bị đám thổ phỉ này quét qua một lần, sạch sẽ đến nỗi
ngay cả tro bụi cũng không còn, chuột có đi vào thì cũng chỉ có thể lau nước
mắt mà chạy ra, tới một chỗ khác tìm dây thừng thắt cổ tự tử.

Khó trách đám bộ đội này lại tự xưng là Phỉ Quân, con mẹ nó, so với thổ phỉ
còn hung hãn hơn!

Tuy rằng đau đớn chảy máu không thôi, thế nhưng ở ngoài mặt, Faulmann lại
không dám thể hiện một chút không hài lòng nào, ngược lại còn mang theo thủ hạ
chạy tới chạy lui hỗ trợ. Khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười, hòa ái dễ gần. Đây vốn
là một thế giới mà kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu. Faulmann biết nên làm như thế nào
mới có thể sinh tồn trên thế giới này.

Huống hồ, Phỉ Quân mang đi, chỉ là nhân viên trong phòng làm việc cùng thiết
bị vật chất của phòng làm việc. Mặc dù có chút xót xa, thế nhưng đối Đảng
thanh niên Kazz mà nói, cũng không thương gân động cốt.“Mau mau, mau chuyển
đi!” Faulmann sai bảo thủ hạ:“Cố lên, nhanh một chút.”

Mập mạp cũng khí thế ngất trời ra lệnh: “Đúng lắm, tất cả đều lấy đi, một chút
cùng đừng để lại! Cái gì, phòng làm việc Tứ Diệp Thảo (cỏ bốn lá)? Cho bọn họ
lên robot, mọi người chấp nhận chen chúc một chút!”.

Faulmann chạy đến trước mặt mập mạp:“Người anh em, nhìn xem còn cần chúng ta
hỗ trợ gì nữa không?”.

Mập mạp nắm lấy tay Faulmann:“Người anh em, ngươi thật sự quá khách khí, ta
cũng không thể không biết xấu hổ nữa rồi. Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, để
chúng ta tự làm được rồi, việc này chúng ta làm quen rồi!” Nói xong, quay đầu
nói với binh sĩ Phỉ Quân:“Thêm chút sức lực nào, tranh thủ trước khi trời tối
chạy về đến thị trấn Prue!”.

Vài giờ sau, Phỉ Quân rốt cuộc mang theo đoàn xe vận chuyển, chậm rãi quay về
thị trấn Prue.

Trước khi đi, mập mạp ôm Faulmann một cái, cảm ơn hắn và Đảng thanh niên Kazz
đã giúp đỡ một cách vô tư, lại còn tha thiết dặn dò, về sau có nhân viên
nghiên cứu khoa học nguyện ý đến thị trấn Prue, vậy thì mong Faulmann hỗ trợ
đưa tới nơi, nếu không, có khi Phỉ Quân lại phải đi một chuyến như vậy.

Trên trán Faulmann tràn đầy mồ hôi, miệng liên tục đáp ứng, hắn quyết định
rằng, tuyệt đối không thể để đàn thổ phỉ lại có lý do gì để đến đây. Về sau có
nhà khoa học nào muốn đến thị trấn Prue, vậy thì Faulmann hắn đều coi như tổ
tông mà đưa đi. Chỉ cần Phỉ Quân không đến, cái gì cũng có thể!

Nhìn theo robot bọc hậu của Phỉ Quân biến mất khỏi tầm nhìn, Faulmann rốt cuộc
cũng thở phào một hơi, quay đầu nhìn xem đám thủ hạ tay không đứng ủ rũ ở đằng
sau, không khỏi lắc đầu cười khổ, mọi thành viên của Đảng thanh niên Kazz đều
bị tập trung lại một chỗ, vũ khí đã bị tịch thu từ sớm , đám thổ phỉ khi rời
đi, cũng không hề trả lại vũ khí.

Thế nhưng, chuyện này cũng chỉ là việc nhỏ, chỉ cần mình.......

“Chủ tịch!” Một gã thân tín chạy vội tới cắt đứt suy nghĩ của Faulmann, vẻ mặt
nhăn nhó nói:“Kho tiền và kho đạn dược của chúng ta........”.

Sắc mặt Faulmann liền đại biến, khẩn trương hỏi:“Làm sao vậy? Phỉ Quân đi qua
nơi đó sao?”.

Gã thân tín kia vừa mới gật gật đầu, Faulmann đã tê liệt mà ngã xuống ----
những nơi bị đám thổ phỉ thích giúp người khác quét rác này đi qua, đã không
cần phải trông mong chút hi vọng xa vời nào .

Khóc không ra nước mắt!

Khi đoàn Phỉ Quân thắng lợi trở về đang chậm rãi đi xuyên qua con đường cái ở
giữa các khu thành thị không có một bóng người nào để trở lại thị trấn Prue,
thì hạm đội Phỉ Quân số 1 do Chekhov lãnh đạo, đang tiếp tục cướp bóc trong vũ
trụ.

Bất cứ ai cũng không biết được cái hạm đội kỳ quái rách nát này thuộc thế lực
nào, ai cũng không biết cái hạm đội này đến từ đâu, thế nhưng, không thể phủ
nhận rằng, cái hạm đội này, đã nổi danh rồi. Ở tinh cầu Cảng Tự Do Mars, danh
tiếng của nó có lẽ còn không bằng Phỉ Quân ở thị trấn Prue. Thế nhưng, trong
toàn bộ các bến tàu tự do và trạm không gian trên tuyến đường bay Mars Tự Do,
thanh danh của cái hạm đội được gọi là “Phá Toái U Linh” (hồn ma vỡ nát) này,
so với Phỉ Quân còn vang dội hơn nhiều.

Phá toái, thật ra chính là so với rách nát còn rách nát hơn, đã rách nát đến
sắp vỡ vụn rồi. Đối mọi người mà nói, ngoại hình của hạm đội này, chỉ có thể
dùng từ vỡ nát để hình dung . Mà U Linh, thì dùng để hình dung cái hạm đội này
hành động giống như U Linh, khiến cho người ta không thể suy tính được. Nếu
nhắc tới nguyên nhân mà hạm đội này trở nên nổi tiếng, như vậy, cần dùng một
câu khác để miêu tả, đó chính là ---- đám hải tặc to gan nhất tuyến đường bay
Tự Do Mars từ xưa tới nay!

Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, hạm đội Phỉ Quân số 1 đã cướp bóc liên tiếp
mười chín hạm đội thương mại! Đánh chìm mười sáu chiếc tàu bảo vệ có gan nã
pháo chống lại, bắt năm mươi lăm chiếc tàu vận tải và tàu vũ trang làm tù
binh, lại thu được vô số của cải vật chất!

Không có thứ gì mà cái hạm đội này không dám cướp. Bọn họ quả thực chính là
một đám ác lang, gặp cái gì thì liền xơi cái đó!

Ở trong mắt các thuyền viên của hạm đội số 1, nguyên nhân gây ra tất cả những
chuyện này, chính là do Chekhov.

Khi hai chiếc tàu vận tải của Thái Lưu rơi vào trong tay của Chekhov, khi nhìn
thấy đống năng lượng, vật chất, linh kiện, máy móc thiết bị cùng vũ khí đạn
dược có giá trị hàng trăm triệu khiến cho hắn trợn mắt há hốc mồm kia lại nhẹ
nhàng thoải mái mà rơi vào túi tiền của hắn, thì tất cả mọi thứ, cũng đã không
thể vãn hồi nổi nữa rồi.

Một kẻ vốn vẫn tự coi mình là quân nhân chính thống như Chekhov lại không hề
cảm thấy một chút bàng hoàng tự trách nào, liền mau chóng chìm đắm vào cảm
giác sảng khoái khi được cướp bóc, phóng túng sa đọa không thể kiềm chế.

Hiện tại Phỉ Quân đang thiếu cái gì? Thiếu người, thiếu tiền, thiếu quân hạm,
thiếu robot vũ khí, cái gì cũng thiếu cả! Mà lúc trước khi mập mạp đưa ra kế
hoạch tác chiến thời kì đầu của hạm đội, chỉ dùng hai chữ để hình dung, đó
chính là cướp bóc! Nhằm vào tất cả các thế lực, tất cả các loại vật chất,
không ngừng cướp bóc!

Cường độ cướp bóc, phải đạt tới mức khống chế lưu lượng vật chất ra vào Cảng
Tự Do Mars!

Ngay từ đầu, Chekhov còn cảm thấy đây là một việc nhàm chán. Cái gì cũng phải
dựa vào ăn cướp, những ngày này thật quá thảm rồi.

Cho đến tận khi lần cướp bóc đầu tiên thành công, Chekhov mới hiểu rõ ràng, vì
sao gã mập lại đem bộ đội đặt tên là Phỉ Quân!--- Nếu muốn trong thế giới này
nhanh chóng lớn mạnh, cướp bóc, chính là con đường tắt nhanh nhất!

Hơn nữa đối với hạm đội Phỉ Quân số 1 mà nói, chuyện làm ăn không vốn này, lại
không cần chút kĩ thuật nào, chỉ cần dùng mười chiếc chiến hạm đặc biệt do
Rubik cầm đầu, liền có thể đuổi theo được những chiếc tàu nhanh nhất trên
tuyến đường bay Mars. Chỉ cần xung phong một lần, tất cả mọi thứ đều đoạt
được!

Mà đám người trên tàu vốn là lão phỉ lâu năm thuộc đoàn hải tặc Râu Đỏ, có tên
nào không phải là chuyên gia trong phương diện này? Từ ngày này trở đi, bất cứ
con tàu nào bị đám người này nhìn qua, vậy thì trên cơ bản đều sẽ không thoát
khỏi kết cục bị cướp sạch không còn gì. Vật chất dự trữ của Phỉ Quân, quả thực
là tăng trưởng điên cuồng.

Chekhov nhanh chóng làm đến phát nghiện, mỗi ngày đều chỉ huy chiến hạm du
đãng ở trên tuyến đường bay.

Đám thuyền viên thường xuyên thấy trong ánh mắt vị trung niên hạm trưởng này
lóe ra ánh sáng màu xanh lục âm u.

Chỉ cần phát hiện ra một hạm đội vận tải, cái tên này liền giống như bị xoa
nước ớt vào mông, liên tục nhảy lên nhảy xuống, nhịn không được kêu gào ầm ĩ
:“Lên, cướp sạch bọn hắn!”.

Cậy vào tính năng của hạm đội hơn xa tàu chiến bình thường, thế nên mỗi lần
Chekhov ra cái mệnh lệnh không hề có chút hàm lượng kỹ thuật này đều có thể
thực hiện được. Nhảy đến tuyến đường bay, vây quanh, gửi thư chiêu hàng, gặp
chống cự liền nổ pháo, nếu không đi liền trực tiếp đâm vào. Cách cướp bóc dã
man này, đã khiến cho cả tuyến đường bay Mars đều biến sắc khi nhắc tới.

Tuy rằng rất khinh bỉ biểu hiện giống như là mới ra đời này của Chekhov, thế
nhưng, tất cả các thuyền viên đều rất hưởng thụ việc cướp bóc như vậy. Từ khi
hạm đội số 1 xuất kích tới nay, đã vượt qua thời kì bắt đầu phối hợp cướp bóc,
mọi người phối hợp càng ngày càng quen thuộc, đối với chiến hạm do mình điều
khiển, cũng càng ngày càng tin cậy.

Phòng điều khiển trung tâm của tàu Rubik, giờ phút này là một tràng yên tĩnh.
Nhìn hình ảnh của một hạm đội khác do Rada và kính viễn vọng quang học truyền
về, hạm trưởng Chekhov đã bảo trì im lặng trong một thời gian rất lâu một cách
khác thường.

Đám thuyền viên, cũng đều hết sức nghiêm túc.

Lúc này đây, hạm đội Phỉ Quân số 1 đang đối mặt, không phải là một thương
đoàn, mà là hạm đội chủ lực của Mắt Ác Ma!

Barbarossa lãnh đạo hạm đội Phỉ Quân số 2, vừa mới truyền về tình báo.

Lang thang trong vũ trụ một thời gian dài như vậy, rốt cục, đã đợi được đến
ngày này!


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #395