6 - Chương Một Trận Thành Danh


Chương trướcChương tiếp

Trang chủ / Khoa Huyễn / Mạo Bài Đại Anh Hùng / Quyển 6 - Chương 87 Mạo Bài
Đại Anh Hùng - Quyển 6 - Chương 87

27Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 6 chương 87: Một trận thành danh.

Codell vẻ mặt như tro tàn mà nhìn vào màn hình máy theo dõi, khí lực cả người
như thể bị rút cạn.

Trước mặt hắn, nhân viên điều khiển robot chỉ huy và mấy gã tham mưu trong
trung đoàn, đã biến thành những người gỗ với vẻ mặt vặn vẹo.

Một cảm giác sợ hãi không chân thực đã bao phủ tất cả mọi người, ai cũng không
dám tin, trung đoàn thiết giáp đột kích số 1 được huấn luyện rèn giũa đồng sức
đồng lòng nhiều năm lại cứ như vậy mà xong đời.

Bị gây nhiễu, máy móc trong robot chỉ huy đang kêu lên rè rè (tiếng tivi
nhiễu), sau vài tiếng tít tít trong trẻo lại khôi phục bình thường. Trên màn
hình rada trở lại bình thường, mấy chục điểm nhỏ màu đỏ đang lóe sáng, nhanh
chóng di động.

Khói bụi tràn ngập trên màn hình máy theo dõi dần dần tản đi, hiện ra một cảnh
tượng như địa ngục.

Cả quảng trường đại lộ số 1 của thị trấn Prue, các cao ốc sụp đổ chỉ còn sót
lại vài viên gạch vụn ngói vỡ to nhỏ lẫn lộn, bên cạnh là một đống bê tông đổ
nát cao hơn chục mét. Những thanh xà hợp kim, giàn giáo kim loại vặn vẹo biến
dạng thành đủ loại hình thù quái dị nhô ra từ đống đổ nát, loáng thoáng còn có
thể nhìn thấy vài cái xác tàn của robot màu đỏ.

Hơn mười chiếc Robot màu đen đã bao vây lại toàn bộ khu vực này.

Bọn họ giống như ác ma trong địa ngục, di chuyển qua lại trên đống đổ nát,
dùng rìu chém ngã những robot màu đỏ còn có thể nhúc nhích.

Khi những điểm nhỏ màu đỏ trên rada càng ngày càng nhiều, đến khi số liệu
thống kê dừng lại ở con số 106, Codell trong nháy mắt mặt mày liền trắng bệch,
hai mắt thì đỏ rực.

Số liệu này cho thấy, toàn bộ trung đoàn đột kích số 1 ngoại trừ một tiểu đội
vẫn còn đang ngơ ngác ngăn chặn ở phía Tây ra, còn lại hơn 1100 chiếc robot
không một mống may mắn thoát được! Đối phương, vậy mà lại chỉ bỏ ra tổn thất
mười bốn chiếc robot! Mà trong số đó, phần lớn chỉ là tạm thời mất đi sức
chiến đấu mà thôi.

Nhiều năm nghiêm khắc huấn luyện chuẩn bị... Lòng đầy thỏa mãn mà bước vào thị
trấn Prue... Tràn đầy tự tin muốn vượt qua trung đoàn robot Huyết Ảnh...
Thưởng thức mùi vị được nắm giữ sinh tử của người khác... Tận hưởng cái cảm
giác khi thế giới trong một ý nghĩ, dưới một mệnh lệnh của mình mà trở nên máu
chảy thành sông chó gà không thoát...

Tất cả ước vọng, cuối cùng lại chấm dứt dưới một cái bạt tai như đùa giỡn của
đối thủ!

Trái tim Codell dâng lên một trận đau đớn kịch liệt, hắn cắn răng bắt chặt lấy
ngực mình, đầu ngón tay bởi vì dùng lực quá mức mà trở nên trắng bệch. Hắn
không biết, rốt cuộc là tên khốn kiếp đến mức nào, mới có thể bày ra một cái
bố cục ác độc đến mức khiến cho người ta điên tiết như thế này!

Trong yên tĩnh, màn hình thông tin của robot chỉ huy đã sáng lên.

Hình ảnh của mập mạp hiện lên trên màn hình ảo. Hắn chớp chớp mắt, nhìn Codell
nửa sống nửa chết dùng tay nắm lấy ngực, há hốc mồm với vẻ mặt sững sờ: “Sao
vậy.... Bị đau hả?”

Bị khí huyết công tâm, một ngụm máu tươi liền phun ra từ miệng Codell, nhiễm
đỏ cả bàn chỉ huy trước mặt.


Tiếng hoan hô vang vọng cả bầu trời thị trấn Prue.

Vẫn còn đang trong cơn hưng phấn không kìm nén nổi mà run rẩy cả người, Trương
Khải giương mắt nhìn lên. Cả thế giới, đều đã biến thành một biển sóng đầy vui
tươi.

Ở bên cạnh hắn, tất cả mọi người đều đang điên cuồng gào thét thậm chí là tru
lên. Họ ôm chầm lấy nhau, vỗ tay vui mừng reo hò ầm ĩ.

Trên tòa nhà đối diện với hắn, một người thanh niên hưng phấn đã cởi bỏ quần
áo, bờ vai trần phất lên ngọn cờ của Cảng Tự Do Mars không biết tìm được ở
đâu. Rất nhanh, một cô gái liền lôi tên kia từ trên cửa sổ xuống, ôm lấy hắn
và nhảy múa.

Còn có mấy gã cũng cời trần y như vậy, đang phồng mang trợn má lên mà gào
thét, chạy loạn trên lầu dưới lầu, ở cửa sổ nào cũng có thể thấy bóng dáng
chạy như điên của bọn hắn, giống như chỉ có hoạt động kịch liệt như thế này
mới có thể phát tiết ra sự hưng phấn đang ở trong lòng họ. Không ngừng có
người gia nhập hàng ngũ những gã điên này. Bên cạnh còn có người bắt đầu cổ
vũ, phát ra đủ các loại các kiểu hô hào trợ uy. Càng có một số gã đã phấn
khích đến quên hết trời đất, hai mắt lóe ánh sáng xanh lè, tiện tay nắm được
thứ gì liền ném luôn xuống lầu, chỉ để cho cái thế giới chúc mừng huyên náo
này tăng thêm một chút âm thanh.

Mà ngay cả vài vị cao tuổi, giờ phút này cũng hoàn toàn không có bộ dạng thành
thục ổn trọng.

Một số người nghiến răng nghiến lợi vung vẩy nắm đấm gào thét ầm ĩ, nhiều
người hơn thì lại bu lại thành một đám mà thảo luận trận nghịch chuyển chấn
động vừa nãy đến ửng đỏ cả mặt. Lúc nói đến robot màu đen thì giơ ngón cái mà
thán phục không ngừng, còn nói đến robot màu đỏ, thì hung hăng nhổ một ngụm
nước miếng lên mặt đất, thề thốt rằng chính mình từ sớm đã biết cái đám robot
màu đỏ sinh con không có lỗ đít kia nhất định sẽ không được chết tử tế.

Mọi người đang dùng đủ loại phương thức để phát tiết sự kích động và vui sướng
ở trong lòng, rất nhiều người đã kích động đến nỗi cả người run rẩy, tay chân
muốn nhũn ra. Cuộc đại nghịch chuyển tuyệt luân kinh thiên như vậy, cả đời
chưa chắc đã được thấy một lần. Nếu như không nói không làm chút gì, vậy thì
sẽ bị nghẹn đến chết mất!

Không nghi ngờ chút nào, cái Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái vừa mới thành lập kia,
đã sáng tạo ra một kỳ tích, một kỳ tích mà mọi người đến nghĩ cũng không dám
nghĩ! Bụi mù che trời phủ đất tản ra, thứ duy nhất còn hoàn chỉnh đứng vững
trên quảng trường đại lộ số 1 trị trấn Prue, chỉ có phân quán Thái Lưu Prue.
Mọi người quay về hướng đó mà vẫy tay hoan hô.

Các cơ sĩ trẻ tuổi đang ngây ngốc đứng trên tòa nhà phân quán Prue.

Ngoại trừ phân quán còn hoàn hảo không chút sứt mẻ ra, xung quanh hoàn toàn
đều là những đống đổ nát chồng chất như núi.

Nếu như nói về biểu cảm trên khuôn mặt mọi người, sợ rằng không ai có vẻ mặt
đặc sắc hơn được các cơ sĩ trong phân quán.

Lúc ấy, họ đang đứng ở trung tâm của cơn lốc, trợn mắt mà nhìn từng tòa cao ốc
chọc trời ầm ầm ngã xuống như thể trời sập, trợn mắt mà nhìn hàng trăm robot
màu đỏ bị hơn trăm ngàn thậm chí hàng triệu tấn bê tông chôn sống tập thể ở
trước mặt.

Phương hướng của mỗi tòa nhà sụp đổ cũng không giống nhau, chúng bao phủ cả
ngã tư quảng trường số 1, thế nhưng lại tránh được phân quán Prue và một đoạn
đường ngắn trên đại lộ số 1 nơi những robot màu đen tập trung. Định hướng phá
hủy chuẩn xác như vậy, đừng nói là nhìn thấy, ngay cả nghĩ cũng không ai nghĩ
qua!

Khi mà tất cả đều kết thúc, mọi người liền quay mặt nhìn nhau, thấy được, đều
là những khuôn mặt đang hít hơi lạnh trắng bệch đến không còn chút máu.

Ai cũng không ngờ được kết cục sẽ trở thành như vậy. Ngay cả đám người Cosmo
đã tín nhiệm sùng bái mập mạp đến mức mù quáng cũng không ngờ đến. Khi các
robot màu đỏ phát động lần công kích cuối cùng, bọn họ đều nhảy lên robot
chuẩn bị lao ra để liều mạng!

Giờ phút này, tất cả mọi người chỉ có thể ngây ra để làm tiêu tan đi sự khẩn
trương trong lòng. Bọn họ vẻ mặt quái dị mà nhìn mập mạp đi tới đi lui trên
đống đổ nát, không biết cái tên kia rốt cuộc là thiên sứ hay là ma quỷ! Đầu óc
của hắn, chính là làm thế nào mà chế ra được cái kế hoạch khủng bố này, lại
thực hiện nó một cách hoàn mĩ như vậy?!

Khi tiếng hoan hô từ bốn phương tám hướng của thị trấn Prue truyền lại, đám cơ
sĩ mới phục hồi lại tinh thần.

Bọn hắn xoay đầu, nhìn về từng đám từng đám người trên những tòa nhà xa xa
đang vẫy tay về phía bên này, lắng nghe âm thanh vui sướng vang tận mây xanh,
trong khoảnh khắc, đầu óc liền choáng váng một hồi như say rượu.

Một dòng máu nóng dâng lên trong lòng, đối mặt với biển người hoan hô, bọn họ
giơ lên cánh tay! Thân là một thành viên của Phỉ Quân, bọn hắn vì nó mà kiêu
ngạo!

{{Bắc Minh cường thế xuất kích. Trận chiến đầu tiên toàn quân bị diệt!}}

Sau khi đạt được sự trợ giúp của Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái, bài báo của Trương
Khải đã ra lò. Cái đầu đề có văn chương mang đầy ý tứ trào phúng này, lập tức
dấy lên sóng to gió lớn ở Cảng tự do Mars.

Một trung đoàn bộ binh toàn quân bị diệt, một trung đoàn thiết giáp rời khỏi
thị trấn Prue với binh lực chỉ còn lại chưa đến một tiểu đội, đoàn trưởng
Codell bị bắt, phối hợp với theo bản ghi chép chiến trường do Trương Khải quay
lại, số lượt xem Báo Nhanh Mars lập tức nhảy lên đứng đầu giới truyền thông!

Mọi người bị đoạn phim trong bản tin dọa cho trợn mắt há mồm. Họ không ngờ
tới, Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc vậy mà lại có thực lực mạnh mẽ đến như
vậy, lại càng không nghĩ tới, đám robot màu đỏ mạnh mẽ trong đoạn phim này vậy
mà lại bị Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái mới thành lập kia cho một phát diệt gọn.

Từ đột kích, dụ địch, đến lúc cuối cùng xong xuôi mọi việc, thứ mà một trăm
hai mươi chiếc robot màu đen này bày ra, tuyệt đối chính là thực lực của bộ
đội tinh nhuệ chính quy.

Nhất là những lưu phái robot dân gian đang hoảng hốt bất an vì thế cục xung
quanh đang biến xấu, lại càng xem đi xem lại bài báo và đoạn phim hết lần này
tới lần khác, để cố gắng tiêu hóa tin tức ẩn chứa trong đó. Càng xem, ánh mắt
của đám Quán trưởng này lại càng sáng lên, rất nhiều lưu phái có tình cảnh
gian nan liền triển khai hội nghị thâu đêm để tiến hành thảo luận.

Một trận chiến kinh thiên ở thị trấn Prue, khiến cho bọn hắn có lý do tin
tưởng, việc gia nhập vào cái Đồng Minh này, khôi phục cục diện Cảng tự do do
lưu phái thống trị cũng không phải là ảo tưởng không thực tế -- tiêu diệt sạch
một trung đoàn thiết giáp được trang bị vũ khí chuẩn quân sự của Bắc Minh, cái
tên mập mạp kia thậm chí còn chẳng dùng đến cơ sĩ của Thái Lưu và Huyễn Ảnh
Lưu! Coi như là ba đại lưu phái, cũng không có lực chiến đấu mạnh mẽ đến như
vậy.

Đây có nghĩa là Phỉ Minh đã chính thức ra tay hay không?!

Thế nhưng, không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, thế cục Cảng tự do Mars
cũng bởi vì bài báo này mà xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Liên minh Thương Nghiệp Phương Bắc nguyên bản vẫn tọa sơn quan hổ đấu, đã bị
thất bại ở thị trấn Prue làm rối loạn bố trí. Bài báo vừa ra, Selwall không
chút do dự liền ra lệnh cho tất cả các bộ đội vũ trang dưới trướng đồng loạt
ra quân. Trong vòng chưa đến hai mươi bốn giờ từ lúc bài báo vừa ra, Bắc Minh
với chuẩn bị chu đáo liên tiếp hoàn thành mấy động tác chiến lược!

Hai tiểu đoàn của đoàn Lính đánh thuê Đấu Ngưu Sĩ Thái Lưu ở Khu công nghiệp
phía bắc Thành trung tâm bị tiêu diệt hoàn toàn, một doanh Phá Quânvà một
trung đoàn bộ binh của Phá Sơn Lưu bị tiêu diệt hoàn toàn, cứ điểm của Tuyệt
Sát Lưu ở phía Đông Thành trung tâm cũng bị phá hủy, hơn một trăm tên đệ tử
nòng cốt cùng với một tiểu đoàn bộ binh và một tiểu đoàn thiết giáp toàn diệt.

Sáu trung đoàn Thiết giáp cùng với mười sư đoàn bộ binh Bắc Minh hai đầu hợp
công, gần như là trong nháy mắt, đã đuổi ba đại lưu phái đang đánh nhau đến bể
đầu chảy máu ra khỏi Thành trung tâm. Mà căn cứ của bọn hắn đặt ở các bến cảng
lớn cũng gặp phải sự tấn công mãnh liệt -- ở trước mặt robot chuẩn quân sự hóa
của Bắc Minh, những robot không có lồng bảo vệ của các lưu phái, hoàn toàn
không có một chút sức chống cự nào.

Phòng tuyến mặt đất dưới thế công mạnh mẽ bất ngờ của Bắc Minh lần lượt thất
thủ. Trong vũ trụ, ba đại lưu phái cũng bị đánh cho không kịp trở tay.

Mười hai Hạm đội của Bắc Minh dốc hết lực lượng, lợi dụng mạng lưới tình báo
mạnh mẽ của Bắc Minh để thu thập thông tin, nhắm vào những hạm đội lưu phái
còn đang đề phòng lẫn nhau mà phát động đánh lén. Một miếng này, cắn cho đau
đớn! Đối mặt với các hạm đội chiếm tuyệt đối ưu thế của Bắc Minh, hạm đội của
ba đại lưu phái căn bản là không tổ chức được một chút phòng ngự có hiệu quả
nào.

Số 13, số 18, số 21, số 35.... từng cảng vũ trụ bị Hạm đội Bắc Minh áp sát
cường công nhanh chóng bị chiếm lĩnh. Hạm đội của ba đại lưu phái trong khi
hỗn loạn liên tiếp bại lui. Rất nhiều Hạm đội vì bảo tồn thực lực mà bị bức
phải phân tán, mang theo vô số vết thương mà chạy trốn vào sâu trong vũ trụ.

Selwall, vừa ra tay chính là thủ đoạn sét đánh.

Mà khiến cho người ta không thể ngờ được nhất chính là, trong số hàng ngàn bến
tàu tự do và trạm không gian trên tuyến đường an toàn, ngay khi Bắc Minh vừa
ra tay đã có đến một phần ba đồng thời liên hợp phát ra thông báo, tuyên bố
thuộc sở hữu của Bắc Minh, bất cứ đội thuyền nào đi qua hay dừng lại tiếp tế
đều phải phân rõ giới tuyến với các thế lực đối địch với Bắc Minh!

Trong thoáng chốc, mưa gió ngập trời.

Cả Cảng tự do Mars, đều run rẩy dưới bước chân tung hoành ngang dọc của robot
Bắc Minh.


Một trận thành danh.

Dùng bốn chữ này để hình dung Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái hiện tại quả thực là
hết sức chuẩn xác.

Lão Smith, Jefferey và mấy vị trưởng lão của hai đại lưu phái, đã hoàn toàn
ném tất cả lo âu lên chín tầng mây - tiếp đãi sứ giả do các đại lưu phái phái
tới, cò kè mặc cả với thương đoàn đến tìm kiếm sự bảo hộ, thành lập quản lý cơ
cấu tổ chức cung ứng hậu cần, thu nhận đội ngũ những thanh niên trẻ tuổi muốn
gia nhập xếp thành hàng ngoài cửa lớn, thuận tiện nhao nhao tranh giành xem
mỗi tân binh ưu tú là phân vào Thái Lưu hay là Huyễn Ảnh Lưu, mấy ông già cao
hứng bừng bừng bận rộn đến chân không chạm đất!

Ảnh hưởng của trận chiến ở thị trấn Prue, chính là cực kỳ sâu sắc.

Nhất là đối với Phỉ Quân mới thành lập mà nói, đây là một trận đánh ngưng tụ
nhân tâm.

Tất cả lo lắng thấp thỏm và hoài nghi đều đã biến mất. Hiện tại, cái tập thể
mới gắn ghép lại này, đang tỏa ra sức sống và tự tin khiến cho người ta phải
ngước nhìn.

“Nghiêm!”

Trên sân huấn luyện, Markevitch ra lệnh một tiếng, 1600 chiến sĩ robot chỉnh
tề sắp xếp thành bốn phương trận, nghiêm trang mà đứng. Bủn rủn, phân tán,
chết lặng và sợ hãi, sớm đã không thấy bóng dáng. Hiện tại, trên người những
thanh niên trẻ tuổi đang cởi trần này, chỉ có thể nhìn thấy được sự tự tin,
nhanh nhẹn, những ánh mắt lấp lánh có thần!

“Đội số 1! Chạy việt dã với vũ trang hai mươi kilômet!” Markevitch mặt không
chút biểu cảm.

Cosmo giơ tay chào, dẫn theo bốn trăm chiến sĩ robot lập tức chạy đến rìa sân
tập, nhanh chóng đeo vác chỉnh tề. Trên lưng vác hơn ba mươi kg trang bị đạt
tiêu chuẩn, sải bước nhanh chóng bắt đầu chạy. Cả quá trình, ngay ngắn trật tự
gọn gàng dứt khoát, không có một tiếng thở than phàn nàn.

“Đội số 2, năm mươi lần chạy vượt chướng ngại vật!” Markevitch nhìn về phía
Weatherill đứng ở đầu đội số 2.

Weatherill giơ tay chào, dẫn theo chiến sĩ dưới tay chạy đến sân huấn luyện
chướng ngại, sau một tiếng ra lệnh, mang theo bốn mươi chiến sĩ ở hàng thứ
nhất không chút do dự nhảy vào vũng bùn mà lăn lê bò lết về phía trước, mười
giây đồng hồ sau, hàng thứ hai cũng nhảy xuống...

“Đội số 3. Trường bắn. Huấn luyện xạ kích.”

“Đội số 4, hít đất tại chỗ ba trăm cái! Ngồi xổm() với phụ trọng ba trăm cái!
Nhảy ếch ba trăm cái!” (
Kiểu ngồi xổm bó hai tay lên đầu nhấp nhô lên xuống
ấy, không biết phải gọi là gì - bt)

Mập mạp đứng trên cửa sổ, thu lại ánh mắt từ sân huấn luyện đang khí thế ngất
trời.

Đây là bốn bài huấn luyện hằng ngày của đội Phỉ Quân mới thành lập. Đám cơ sĩ
của hai lưu phái bị xóa bỏ biên chế tổ hợp lại cùng một chỗ, đã không cần quan
tâm nữa rồi. Từ trong ánh mắt nóng bỏng khi bọn họ nhìn về phía 117 lão binh
Phỉ Quân đang tiến hành huấn luyện điều khiển robot ở bên cạnh sân tập, mập
mạp biết rằng, không bao lâu sau, mình sẽ có được một đội quân tinh nhuệ.

470 Đấu Sĩ robot, 86 Kỵ Sĩ robot, 12 Thống Lĩnh robot, lại thêm cả Vệ Kiến Sơn
vị Robot Chiến Thần này! Một khi hình thành được sức chiến đấu, sẽ là khủng bố
cỡ nào.

Đây là chuyện mà nếu ở Leray, cho dù là nghĩ cũng không dám nghĩ đến!

Có một đội ngũ như vậy, Thần Thoại Quân Đoàn hồi đó chỉ là cái rắm!

Ngồi ở trước máy tính trung ương, mở ra kênh giao dịch của Thế Giới Tự Do, mập
mạp liền nhìn chăm chăm vào màn hình đến đờ người ra, chán nản áp cái mặt béo
ú lên trên bàn điều khiển, cụp mi mắt mà than thở rên rỉ: “Mệt quá nha!”

Có người rồi, thứ thiếu nhất hiện tại chính là tiền và trang bị.

Người đời ai cũng tưởng rằng ở phía sau hắn có Phỉ Minh đang cuồn cuộn không
ngừng hỗ trợ, thế nhưng có ai biết được hết thảy những thứ này của hắn, đều
chỉ là tay không bắt giặc, nhờ việc lường gạt mà có được! Mà mấy trăm chiến sĩ
Leray lưu lạc đến thế giới Tự Do cùng với đám hải tặc lăn lộn kiếm ăn chờ chết
này, mỗi kẻ đều là trẻ bơ vơ bên nội không lo bên ngoại không thương.

Chỉ cần vừa nghĩ đến đây, mập mạp đã cảm thấy uất ức, nước mắt tràn ngập hốc
mắt.

Ngày tháng này, đến bao giờ mới chấm dứt đây, oa oa!

Helen đang nửa có nửa không mà lau lau cái ly trong tay, thỉnh thoảng len lén
liếc mắt sang gã mập mạp đang ngồi trước máy tính ở phòng khách một cái. Nhìn
cái bộ dáng ngu ngơ nằm rạp lên bàn điều khiển của mập mạp, Helen đột nhiên
phát hiện ra bản thân mình có chút đau lòng.

Ngón tay trắng nõn cầm khăn lau, nhẹ nhàng xoay tròn ly thủy tinh, hàng lông
mi thật dài của Helen rũ xuống, nhè nhẹ run. Một lúc sau, trên gương mặt nàng
ửng hồng lên một chút, nàng cắn cắn môi nhanh chóng từ trên giá lấy xuống một
cái ly cà phê, tìm cà phê rồi bắt đầu bận bịu làm việc.

Đến khi Helen bưng cà phê đi đến phòng khách, gã mập mạp không có việc gì làm
đang giống như một con gấu túi ủ rũ, đứng trước tấm gương ở phòng khách, ngơ
ngơ nhìn vào bản thân mình đang ưỡn bụng trong gương. Bộ dáng ảo não khiến cho
người ta buồn cười.

Helen cắn môi đi qua, đặt ly cà phê nóng lên trên bàn cạnh máy tính, rốt cuộc
nhịn không được liền phì cười một tiếng.

Mập mạp đang mơ mơ màng màng bị tiếng cười của Helen dọa cho nhảy dựng, nhanh
chóng ngồi trở lại trước máy tính, ngượng ngùng nói: “Ha ha, không nghĩ tới,
ta vậy mà lại thật có giá....”

“Có giá?” Helen có chút kỳ quái.

“Bốn trăm triệu Phỉ Nguyên!” Mập mạp chỉ vào máy tính, tròng mắt ngân ngấn
nước.

Mạng giao dịch tự do, chính là một trong những bộ phận quan trọng nhất tạo
thành Thế Giới Tự Do. Ở trên cái mạng giao dịch ‘không gì không bán’ này, chỉ
cần có tiền là ngươi có thể tìm được bất cứ thứ gì mà ngươi muốn. Một cách tự
nhiên, mấy chuyện dạng như treo mua mạng người ở mạng giao dịch tự do cũng
không có gì kỳ lạ.

“Tính đi tính lại, thịt trên người ta, được đến bao nhiêu tiền một cân đấy
nha!” Vành mắt mập mạp đỏ lên, cảm khái mà vuốt vuốt bụng mình, say mê ước
tính.

“Sao lại đến mức này chứ?” Helen lẩm bẩm, nàng đang lo lắng cho mập mạp.

“Số tiền tự bán thịt bản thân của ta, để cho kẻ khác lấy được...” Mập mạp chép
chép miệng: “Kể ra chẳng phải chuyện hay ho gì.”

Sợ chính mình không nhịn được cho một cước đạp chết cái tên mập mạp này, Helen
liền xoay người rời đi, trở lại nhà bếp tiếp tục lau cái ly của nàng, tâm tình
đột nhiên trở nên hết sức buồn phiền. Cái đám người kia, sao lại có thể xấu
như vậy. Đánh trận thua lại dùng tiền mua mạng người ta, có phải đàn ông hay
không vậy!

Uống cà phê, xốc lại tinh thần, mập mạp một bên tính toán bất kể như thế nào
cũng không thể để khoản tiền này rơi vào tay kẻ khác, một bên tiếp tục tìm
hiểu tin tức trên mạng giao dịch.

Mạng giao dịch là một cái mạng lưới khép kín thật lớn, độc lập với mạng tin
tức dân dụng của loài người. Ở xã hội chủ lưu, mạng này bị Hội Nghị Liên Hiệp
Tối Cao ban lệnh cấm tiệt. Bởi vậy, rất nhiều người khi đến Thế Giới Tự Do,
chuyện thứ nhất chính là lên mạng giao dịch xem một chút.

Ở đây, chẳng những có tin tức giao dịch của mỗi một bến tàu tự do, trạm không
gian trên các tuyến đường của Cảng tự do Mars, còn có cả tin tức giao dịch
giữa Cảng tự do Mars với bốn Tuyến đường Tự do lớn khác. Hàng hóa cỡ lớn, vật
phẩm loại nhỏ, từ chi trả đến vận chuyển giao hàng, đều có hệ thống giao dịch
hoàn chỉnh.

Mà trong số đó, hấp dẫn mập mạp nhất, chính là đủ các loại phát minh ở Thế
Giới Tự Do.

Nơi này tập trung những kỹ sư máy móc và cơ sĩ dân gian ưu tú nhất, nơi này có
vô số nhà khoa học thiên tài, nhà khoa học tà ác, khoa học quái nhân, những kẻ
cuồng điên. Bọn họ tiến hành bất cứ nghiên cứu gì mà ngươi không thể tưởng
tượng được, trong đầu của mỗi người bọn họ, đều là không bình thường.

Mà đám người này cùng với phòng thí nghiệm của bọn họ, đều dựa vào mạng giao
dịch tự do mà tìm kiếm nguyên liệu, tài liệu, nhân lực hợp tác và cuối cùng là
biến thành quả của họ thành tiền tài. Ngươi rất khó tưởng tượng, ở trên mạng
lưới mà bọn họ dựa vào mà sống này, ngươi có thể tìm được những gì. Theo ánh
mắt của mập mạp, từng trang tin tức trên máy tính nhanh chóng thay đổi. Năng
lượng, nguyên vật liệu đã qua xử lý, linh kiện máy móc, linh kiện điện tử,
robot thành phẩm, tàu chiến, thực phẩm, quần áo giày dép, đồ gia dụng, vật
liệu xây dựng... cần gì có đó. Lượng giao dịch lớn đến làm cho người ta líu
lưỡi.

Mập mạp cảm thán trong lòng, bởi vì thiếu thốn tài nguyên, qua mấy ngàn năm,
năm Cảng tự do lớn dựa vào hoàn cảnh địa lý đặc biệt mà ngược lại có thể phát
triển ra sức sản xuất cực kỳ mạnh mẽ. Chuyển hóa nghiên cứu khoa học, thu mua
tài liệu, chế biến, buôn bán và cả buôn lậu, chính là con đường sống của Thế
Giới Tự Do.

Bởi vậy cũng có thể tưởng tượng, khi mà tài nguyên khô kiệt và chiến tranh
loài người xảy ra, mất đi nguồn nguyên vật liệu, mất đi động lực tiêu dùng của
xã hội chủ lưu, Thế Giới Tự Do sẽ có không biết bao nhiêu người nhà tan cửa
nát. Mà khi có thể sử dụng sức sản xuất này, thì sẽ có được một lực lượng mạnh
mẽ đến mức nào!

Lướt qua các loại tin tức cung cầu trong mảng máy móc, ánh mắt mập mạp đã bị
một linh kiện robot hấp dẫn.


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #391