Chương trướcChương tiếp
Tuyệt Sát Lưu dưới sự chỉ huy của Harriman đã lui lại rồi.
Vài chục chiếc robot mượn danh nghĩa Thái Lưu phát động tập kích, sau khi
thoát ly tiếp xúc với Tuyệt Sát Lưu, cũng đã nhanh chóng biến mất vô tung vô
ảnh.
Tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Tất cả, phảng phất như một cơn ác mộng.
Toàn bộ đại lộ số 1, chỉ còn lại có hài cốt tản mát. Ngọn lửa đang thiêu đốt,
dân chúng đang bị thương mà gào khóc, cùng với một đám phóng viên thần tình có
chút đờ đẫn kinh hoàng.
Một số người nhắm hai mắt lại, sau đó lại mở ra.
Trước mắt, vẫn là một đống hỗn độn như trước.
Đây không phải là giấc mơ, đây là một sự mở màn ngắn ngủi, sự mở màn của chiến
tranh.
Cả con đường, đen thui một mảnh, các hố bom to to nhỏ nhỏ từng cái nối tiếp
từng cái, đó là vết tích sau khi vụ nổ qua đi. Xác xe bay và robot tản mát,
đang lạch tạch mà bốc cháy, khói đặc cuồn cuộn, thỉnh thoảng bộc phát ra một
tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Bên đường ngập đầy đá vụn mảnh vỡ, một thiếu niên hơn mười tuổi đang giãy dụa
một cách thống khổ. Chân của cậu, đã bị áp lực sóng xung kích từ xác xe bay
chặt đứt. Ở bên người cậu, đang nằm lung tung vài cỗ thi thể. Trong số đó, có
người bị đạn lạc bắn chết, có người bị bom nổ chết, có người nhảy xuống từ
trên lầu cháy mà ngã chết.
Tiếng gào đau đớn, tiếng khóc và tiếng thét, không dứt bên tai.
Một người thợ chụp ảnh không biết ma xui quỷ khiến mà đã bò lên trên sân
thượng của tòa nhà cao nhất trên đại lộ số 1.
Đứng ở trên sân thượng của tòa cao ốc chọc trời, trong đầu của tay thợ chụp
ảnh, đều là trống rỗng.
Xa xa, về phía đại lộ Waltz Thành Trung Tâm, chính là đã ánh lửa tận trời.
Ngọn lửa, đã làn đến khắp khu thương mại. Khói đen bốc lên, đã bao phủ toàn bộ
bầu trời. Ngoảnh lại hướng bắc, tiếng súng ở khu công nghiệp bắc bộ, cũng càng
ngày càng dày đặc. Sau những luồng ánh sáng quét ngang mặt đất, chính là một
tiếng nổ lớn như sấm cuồn cuộn mà đến.
Người thợ chụp ảnh xoay tròn góc độ quay chụp. Màn ảnh, đúng sự thật mà ghi
lại tất cả những sự việc đang xảy ra ở trong cái thành phố này. Hắn biết, sự
yên bình đã bị phá vỡ, không bao lâu nữa, tất cả những chuyện xảy ra ở thành
Trung Tâm, sẽ hướng về các thành phố xung quanh, thậm chí lan tràn ra từng ngõ
ngách trên tinh cầu Mars.
Một hình ảnh thoáng qua chợt tắt, đã thu hút sự chú ý của người thợ chụp ảnh.
Phóng to màn ảnh lại gần.... Ở cửa phòng của một ngôi nhà bằng gạch gỗ cũ nát,
vài người đang ngơ ngác nhìn làn khói đặc ở phương xa. Dưới chân bọn họ, đang
đặt mấy chiếc túi du lịch, từ mã vạch trên bao vẫn còn chưa bị xé ra cho thấy,
bọn họ vừa mới từ cảng vũ trụ đón xe con thoi (穿梭机, xuyên toa cơ, shuttle) đến
nơi đây.
Người thợ chụp ảnh thở dài, tiếp tục phóng to màn ảnh, cuối cùng dừng lại ở
hình ảnh khuôn mặt của một người phụ nữ trung niên đang ôm con ở trong số đó.
Trong ánh mắt màu nâu sâu thẳm, chính là sự mệt nhọc và mờ mịt vô tận.
Người phụ nữ đang ôm đứa trẻ đang ngủ say, ngơ ngác nhìn người đàn ông bên
cạnh, tựa hồ đang hỏi ở đây tới cùng là đã xảy ra chuyện gì. Nơi đâu, mới
không có chiến tranh?
Ngọn lửa ở phân quán Thái Lưu đã được dập tắt rồi.
Jefferey, Vệ Kiến Sơn một thân chật vật khuôn mặt tái nhợt đứng ở trong đại
sảnh, bên cạnh bọn họ, chính là Bazz và Weatherill đang cắn chặt hàm răng cùng
hơn mười đệ tử Thái Lưu bị thương đang được trị liệu khẩn cấp.
Ngoại trừ tiếng rên rỉ ra, toàn bộ võ quán robot một tràng tĩnh lặng.
Sự việc vừa xảy ra, đến bây giờ vẫn còn khiến cho bọn họ chưa phục hồi lại
tinh thần. Nhìn tam trưởng lão Sanji trầm mặc cúp điện thoại, Jefferey liền
hỏi: "Thế nào?"
"Không được!" Sanji tức giận nói: "Người của chúng ta đã bị bọn hắn gạt bỏ ra
ngoài. Không có nhận được bất cứ thông báo gì. Chủ cùng các đại phân quán,
hiện tại đã trở thành người không nhà trống. Đội hộ vệ lưu phái cùng đệ tử
dưới trướng bọn hắn, tất cả đều không có bóng dáng.
Chuyện khai chiến lớn như vậy, vậy mà mỗi người ở đây lại không nhận được được
bất cứ tin tức gì.
Kết hợp với cuộc tập kích vừa mới xảy ra ở thị trấn Genel, ai cũng đều hiểu
đây là chuyện gì.
Rất hiển nhiên, mọi người ở đây, đều bị Cooper vứt bỏ, trở thành quỷ chết thay
hi sinh cho hắn.
Jefferey thở dài một tiếng nói: "Người của chúng ta, đều đã thông báo trở về
chưa?"
Sanji gật đầu nói: "Đã gửi tin rồi. Hiện tại đang tập hợp về đây."
Nhất thời trầm mặc, Vệ Kiến Sơn nhìn qua các đệ tử chân tay luống cuống đứng
đầy trong phòng khách một chút, lại nhìn qua vài chục chiếc robot ở ngoài cửa
lớn, quay về phía Jefferey hỏi: "Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Jefferey cười khổ một tiếng.
Chuyện xấu giữa lực lượng truyền thống của Thái Lưu và đám vô lại Cooper
Nakagawa Daiki sớm đã không phải ngày một ngày hai rồi. Đến lúc sinh tử tồn
vong, phân liệt, cơ hồ là điều tất nhiên.
Lại nói thêm một chút cho rõ ràng, ngày khai chiến, chính là lúc quyết liệt.
Cooper tuyệt đối sẽ không vì mình mà lưu lại một điểm tai họa ngầm nào. Nếu
như đám người mình chết, vậy thì Thái Lưu chính là có thể bị khống chế ở trong
tay một mình Cooper, lại càng có thể tránh cho đám người mình bị người khác
lợi dụng! Đừng nói là mê hoặc lớn như vậy, coi như cho dù chỉ vì một chút lợi
ích, hắn cũng có thể quyết đoán hạ sát thủ.
Mấy đại lưu phái ở Cảng Tự Do Mars đều có thế lực của riêng mình, cái vũng
nước đục này, đám người mình quấy không nổi. Đệ tử hạch tâm cùng đệ tử ngoại
vi dưới danh nghĩa của ba người mình, tổng cộng không quá bảy trăm người. Tăng
thêm đội bảo vệ cùng đoàn lính đánh thuê loại nhỏ tương ứng, cũng chỉ có hơn
bốn ngàn người, căn bản là không dậy nổi sóng gió gì.
Làm gì tiếp theo bây giờ? Cửa hàng, công ty giao dịch, đội chiến hạm vận tải,
xưởng tàu Tự Do ở tinh hệ công cộng,... mấy sản nghiệp dưới danh nghĩa, đều
nằm trên tuyến đường bay Tự Do Mars, rời khỏi đây, bọn họ chính là tay trắng.
Đến nơi khác, muốn chấn hứng lại nói dễ như vậy sao?
Cái khác không nói, chỉ cần nói tới mấy năm nay Cooper kinh doanh, Thái Lưu đã
hoành hành ương ngạnh đắc tội biết bao nhiêu người, khiến cho Jefferey không
dám tưởng tượng sau này bị đánh về nguyên hình thì sẽ như thế nào.
Ánh mắt, không nhịn được mà rơi vào trên người năm mươi chiếc robot đang yên
lặng chỉnh tề mà đằng đằng sát khí đứng ở ngoài võ quán robot, Jefferey cùng
Sanji, Vệ Kiến Sơn liếc nhau, ai cũng đều biết đối phương đang nghĩ cái gì.
Cách nghĩ như vậy, đã càng ngày càng rõ ràng.
Không nói đến việc mập mạp đang nắm giữ bộ kỹ xảo điều khiển kia trong tay,
chỉ nói tới tình huống hiện tại sau khi cắt đứt với Cooper, cũng đã không cho
phép đám người mình được do dự nữa rồi. Nếu muốn tiếp tục sinh tồn ở thế giới
Tự Do, chỉ có thể dựa vào dưới tán một cây đại thụ đủ mạnh mẽ.
Mà cây đại thụ này, ngoại trừ Phỉ Minh do cái gã mập mạp kia đại biểu ra, tựa
hồ không có lựa chọn nào khác.
Nhìn Sanji cùng Vệ Kiến Sơn chậm rãi gật đầu, Jefferey sửa sang lại y phục, đi
về phía cửa lớn của võ quán robot, ông ta quyết định, đáp ứng tất cả các điều
kiện của cái gã mập mạp kia, không thể do dự được nữa rồi. Nếu như không phải
nhờ có cái gã mập mạp này, đám người mình, sớm đã bị đuổi giết sạch cả rồi!
Trong khoang lái robot, Helen đang đỏ mặt mà thoa thuốc lên lưng mập mạp.
Mười một vết thương, sáu trên lưng, bốn trên đùi, lại còn có một vết, ở trên
mông.
Gã mập chết tiệt tựa hồ không có một chút xấu hổ nào, cứ trần như nhộng mà nằm
ườn ra đó, ôi da ai ui kêu rên ầm ĩ. Rên rỉ hả, ngươi kêu đau là được rồi, thế
nhưng đằng này tiếng kêu của gã tiện nhân đâu phải là kêu đau, rõ ràng chính
là "tiếng kêu trên giường".
Thế nhưng chính bởi vì như thế này, Helen lại càng muốn khóc.
Thuốc chính là thuốc cầm máu quân dụng của Leray, không có khoang trị liệu,
đầu tiên chỉ có thể xử lý đơn giản.
Mảnh đạn ở mấy vết thương đã được lấy ra, chỗ thịt đỏ hồng đang run rẩy, vết
thương sâu có thể thấy tận xương. Ngoại trừ vết thương ra, làn da trên lưng,
cũng không có chỗ nào là còn nguyên vẹn, tất cả đều là vết trầy da cùng vết
bỏng do nhiệt độ cao.
Đừng nói là người bị thương, chính là chỉ nhìn một cái, Helen cũng cảm thấy
không chịu nổi.
Nếu như lúc đó, không phải cái tên kia đã nhoài lên trên người mình, vậy thì
mình đã...
Nghĩ nghĩ, nước mắt Helen liền mau chóng tràn mi rơi xuống.
" Mình mẹ nó lúc đó thế nào lại nhoài người lên như vậy chứ?" Mập mạp càng
nghĩ càng thấy hồ đồ, càng nghĩ càng sợ. Không cởi quần mà lại nhào tới trên
người nữ nhân, chuyện xấu này từ trước tới nay vẫn chưa từng làm qua. Cuồng
tình dục biến thành anh hùng rồi, thế này bảo mình làm sao mà ngẩng đầu làm
người đây?
Đang lúc hối hận, một giọt nước mắt đã rơi xuống trên người hắn.
"A... A... ta nói này..." Thấy Helen đang nghẹn ngào, mập mạp một bên "kêu
rên", một bên quay đầu lại nói: "Cô khóc cái gì nha? A, a, ơ, ơ, ... người
không biết, còn tưởng ta đang làm gì cô đi?"
"Ngươi...." Helen lau nước mắt, vừa thẹn vừa giận nói: "Ngươi đừng có kêu mấy
tiếng khó nghe như vậy được không?"
"A a, cô gái của ta, a...." Mập mạp nở to lỗ mũi, phát ra một tiếng rên rỉ
trầm bổng, vành mắt đều đỏ bừng: "Ngươi nên nghĩ cho ta đi. Aaa, đau nha."
" Điền thượng tá!" Trong máy thông tin robot truyền đến thanh âm của
Markevitch: "Có người muốn gặp ngài."
"Gặp ta?" Mập mạp nâng cái mông trần đứng lên cửa khoang lái nhìn một cái,
đứng ở phía dưới robot, chính là tứ trưởng lão Jefferey của Thái Lưu.
"Đồ cuồng khỏa thân!" Helen bị gã mập mạp chết tiệt không biết xấu hổ khiến
cho suýt tan vỡ (*), tiện tay bắt lấy một chiếc khăn tắm, dụng lục ném tới gã
mập mạp, đỏ mặt kêu lên: "Che lại mau!"
Mập mạp quay người lại, bắt lấy chiếc khăn tắm do Helen ném tới, trên mặt lộ
ra một nét cười ngu ngơ.
Mimi phải bảo vệ cho tốt, không thể tùy tiện để lộ.
Hắn vô cùng cẩn thận dùng khăn tắm che một nửa thân trên.
Trong robot, liền xuất hiện một tiếng thét lên chói tai.
Trong tiếng thét, mập mạp tính toán, Cảng Tự Do đã rối loạn, Jefferey cầu kiến
có đúng là ý nghĩa mình rốt cục đã hay không đi đến một bước then chốt nhất để
dùng vũ lực cướp đoạt Cảng Tự Do Mars hay không? (đang thét lại sang chính sự,
vãi cả chuyển)
Lưu phái kế tiếp là ai?
Huyễn Ảnh Lưu!
Tinh vực mênh mông, vô biên vô hạn.
Mặc dù sao giăng đầy trời khiến cho tầm nhìn bị chắn ngang tầng tầng lớp lớp,
thế nhưng trong vũ trụ, điều mọi người có thể cảm nhận được, chỉ có sự kính sợ
đối với sự trống trải vô bờ, cùng với sự cô độc khó có thể ức chế ở trong
lòng.
Dưới vòng vây của chín chiếc chiến hạm, {Rubik} đang lẳng lặng lơ lửng trong
hư không thâm sâu vắng vẻ. Mỗi người trên chiến hạm đều đang bận rộn, ngoại
trừ sĩ quan liên lạc tình báo, binh sĩ dò mìn và nhân viên quan sát ống nhòm
vũ trụ đang khẩn trương nhìn chăm chú vào vũ trụ ra, còn những người khác, đều
đang làm việc ở vị trí của riêng mình, không có thời gian đi cảm thán.
Hạm đội do hải tặc, quân nhân cùng với chiến hạm hoàn toàn mới tạo thành này,
đang nghênh đón lần chiến đấu đầu tiên của bọn họ.
Chuẩn bị chiến đấu một thời gian dài như vậy, đã nên động thủ rồi.
Sào huyệt của Mắt Ác Ma, sớm đã thăm dò rõ ràng. Thế nhưng, ngoài Mắt Ác Ma
ra, còn có vài đoàn hải tặc khác. Những đoàn hải tặc này, lại đều tham dự hoạt
động cho Tây Ước mượn tàu để tập kích sứ đoàn Leray, bọn hắn cũng phân biệt
nhận được các chiến hạm quân dụng như tàu khu trục, tàu tuần dương,... do Tây
Ước cung cấp.
Chuyện này ở Cảng Tự Do Mars, đã không còn là bí mật gì nữa rồi. Đoàn hải tặc
dưới trướng các đại lưu phái, đang lái những chiếc chiến hạm này đi rêu rao
khắp tinh hệ Tự Do, phô bày lực lượng và làm kinh sợ đối thủ.
Đây là nhóm chiến hạm quân nhóm đầu tiên tiến vào thế giới Tự Do sau khi thế
giới này bị chiến tranh tàn phá. Ý nghĩa tượng trưng của chúng quan trọng hơn
cả sức chiến đấu thực tế, điều đó có nghĩa là các đại lưu phái nhận được chiến
hạm, trong lần tẩy bài vừa mới bắt đầu này, đã đem các thế lực khác ném lại
đằng sau.
Cái khác khỏi nói, chỉ cần nói tới sức chiến đấu và lai lịch của những chiếc
chiến hạm này, cũng đã đủ ý vị thâm sâu. Không ít đoàn hải tặc trà trộn vào
Cảng Tự Do Mars, đã rút khỏi hoặc là đang chuẩn bị rút khỏi cái tinh vực này
rồi.
Kế hoạch tiến công Mắt Ác Ma liên tục được hoàn thiện, đến bây giờ mới được
chấp hành, chính là không muốn để cho những đoàn thể hải tặc giống như con chó
săn của Tây Ước này có bất cứ khả năng liên hợp nào.
Chỉ có sau khi chiến tranh bộc phát, bọn hắn mới có thể cảm thấy hả hê với sự
diệt vong của đoàn hải tặc khác mà không phải là cảm thấy môi hở răng lạnh!
"Hạm trưởng Chekhov, mục tiêu đã xuất hiện."
Trong cầu hạm phòng chỉ huy của tàu Rubik, thanh âm của sĩ quan phân phối tình
báo thông qua máy thông tin, đã truyền đến trên đài chỉ huy của Chekhov.
"Xác định mục tiêu."
Con mắt Chekhov không hề nháy một cái, nhìn chằm chằm vào màn hình ảo trên đài
chỉ huy. Trên màn hình, chính là hình ảnh tổng hợp thông qua rada giám sát và
kính viễn vọng không gian mà sĩ quan phân phối tình báo truyền tới cùng với
tiếng báo cáo của hắn.
Mười giây sau, thanh âm của sĩ quan phân phối tình báo lại truyền đến: "Chiến
hạm mục tiêu sáu chiếc. Một chiếc tàu buôn vũ trang, ba chiếc tàu bảo vệ, hai
chiếc chiến hạm vận tải cấp b, chiến hạm vận tải đánh số d901 cùng d902, sơn
màu trắng bạc, đầu hạm có ký hiệu lạc đà. Phân tích kết cấu điện tử, chi tiết
thể tích, ngoại hình của nó phù hợp tình báo. Mục tiêu xác nhận không sai
lầm."
"Tình trạng hiện nay của hạm đội số 2 của Hayreddin?"
"Hai chiếc tàu điều tra của hạm đội số 2 đã tiến vào vị trí dự định trên tuyến
đường bay tinh hệ Mars, đang tiến hành giám thị hạm đội Mắt Ác Ma, hạm đội
đoàn lính đánh thuê Đấu Ngưu Sĩ cùng hạm đội thương mại Lạc Đà ở cảng vũ trụ
số 18. Hiện nay, hạm đội chủ lực Mắt Ác Ma hướng đi không thể xác thực, bố trí
phòng ngực của mấy phân hạm đội khác, chủ yếu nhằm vào đoàn hải tặc Bọ Cạp của
Phá Sơn Lưu ở cảng vũ trụ số 21."
"Tốt. Lệnh cho Hayreddin, chú ý ẩn nấp."
"Rõ!"
Chekhov kết thúc trò chuyện cùng sĩ quan liên lạc tình báo, đứng dậy, sửa sang
lại bộ chế phục Phỉ Quân vừa mới được chế tạo ra.
Bộ chế phục màu xanh lam, so với bộ quân phục màu trắng bạc của Leray lại càng
đẹp hơn, uy vũ hơn.
Theo thói quen cài lại chiếc cúc áo ở cao nhất trên cổ áo, Chekhov lấy tay mở
ra hệ thống chỉ huy toàn chiến hạm. Lập tức, giọng nói của hắn cùng lúc vang
lên trên ba chiếc tàu buôn vũ trang sau cải tiến có tên là {Nỏ Liên Châu} cùng
sáu chiếc tàu bảo vệ sau cải tiến có tên là {Lưỡi Lê}.
" Xuất kích! Thượng đế nói, vật sở hữu ở trên hai chiếc chiến hạm vận tải kia,
đều là của chúng ta rồi."
Sau vài giây yên lặng, mười luồng sáng ion màu xanh lam, đột nhiên lóe sáng
giữa vũ trụ tối tăm.
Sáu chiếc tàu bảo vệ {Lưỡi Lê} dẫn đường, tàu {Rubik} ở giữa, ba chiếc {Liên
Nỏ} đoạn hậu, toàn bộ hạm đội bày ra trận hình công kích hình quạt ngược đột
tiến với tốc độ cao nhất .
Hành tinh màu xám vừa ẩn dấu hành tung, mau chóng bị bỏ lại phía sau.
Trên máy dẫn đường của chiến hạm, một đường vòng cung đang kéo dài một cách
nhanh chóng.
Ba phút sau, ở điểm cuối của đường vòng cung này, hạm đội, đã chính xác tiến
vào vị trí công kích.
Hạm đội hỗn hợp số 1, số 2 quân Đông Nam Sous, đã tiến vào và chiếm đóng Lam
Thạch tinh."
" Hội nghị quân sự liên hợp Tây Ước kết thúc, Soberl nhậm chức tổng chỉ huy
trường liên quân, danh tướng Mikami Yujin của Jaban ở tinh vực Đông Nam nhậm
chức tổng chỉ huy Bộ tác chiến liên quân Đông Nam Tây Ước. Tướng lĩnh trợ giúp
bao gồm đại tướng Potter Auburn của Jaban, danh tướng Zoey Rawlinson của đế
quốc Deseyker, tướng Claude Beliveau của đế quốc Sous, cùng với thống soái hạm
đội hỗn hợp quân Đông Nam hiện nay - Ulyanov và Gorshkov.
" Danh sách Bộ tham mưu liên quân Tây Ước như sau: Tổng tham mưu trưởng
Soberl, phó Tổng tham mưu trưởng Mikami Yujin, thành viên tham mưu ngoài
Beliveau, Auburn, Rawlinson, Ulyanov ra, còn có thái tử () Annis Pederu (*)
của hoàng thất Pederu Deseyker, đệ nhất danh tướng Lavinia Baning của Liên
Bang Naga (Lieb Scott số 2)."
(* nguyên vặn: 皇储, hoàng trữ, người được xác định là sẽ thừa kế ngai vàng,
không biết dùng từ nào cho hợp, vì người thừa kế không nhất thiết phải là thái
tử con vua, có thể là thân vương hoặc con trai thân vương chẳng hạn, ở đây
dùng tạm cho dễ hiểu)
(**比德鲁, bỉ đức lỗ, trước bác La dịch là Bydere, giờ đổi lại)
Nhìn văn kiện trong tay, nghe báo cáo của cục trưởng Cục tình báo quân sự,
trong phòng hội nghị Bộ Thống soái tối cao Liên Bang Leray, Tổng Thống
Hamilton cùng mấy thượng tướng nhìn nhau cười khổ.
Tây Ước, có thể nói là danh tướng tập hợp. Bộ tác chiến thiết lập dành riêng
cho Đông Nam, lại bao gồm cả ba đại đế quốc Jaban, Sous cùng Deseyker có quyền
thế nhất. có tướng lĩnh quân sự nổi tiếng nhất. Hiển nhiên, sau khi Sous chiếm
đóng Lam Thạch của Liên Bang Salerga, Tây Ước sẽ tập trung toàn lực tiến công
tinh vực Trung Ương của Leray để triệt để đả thông thông đạo Leray!
Sau khi mất tinh vực Bermuda, Leray đã toàn diện lui về thủ vững tinh vực
Trung Ương Leray. Jaban tuy rằng không có phát động thế tiến công khắp nơi,
thế nhưng, tập kết binh lực ở chủ tinh Lunderbya của Bermuda vẫn chưa từng
ngừng một khắc. Sáu hạm đội hỗn hợp tập hợp ở điểm Bước nhảy Không gian giữa
tinh vực Trung Ương Leray và Bermuda, mấy chục sư đoàn thiết giáp cùng hơn một
trăm sư đoàn bộ binh đang tùy thời đợi mệnh. Chỉ cần chờ đế quốc Sous xuất
binh từ tinh hệ Long Bow Salerga, bọn họ sẽ phát động thế tiến công như thủy
triều vào tinh vực Trung Ương Leray.
Mà ở phía Tây, hạm đội tập quân đoàn số 1 của đế quốc Deseyker đã xâm phạm
tinh hệ Small Pyreness của Gatralan. Hiện nay, đang cùng với hạm đội quân viễn
chinh Đông Nam số 2 do Fischella chỉ huy tranh đoạt quyền khống chế điểm Bước
Nhảy Không Gian. Mà hạm đội tập quân đoàn số 2 mới lập ra của Deseyker, đã
hoàn toàn khống chế tinh vực công cộng ở phía đông tinh vực Trung Ương Leray
và ở phía Bắc của tinh vực Atlantis, tùy thời chuẩn bị phối hợp với Jaban và
Sous, giáp công tinh vực Trung Ương Leray.
Hiện tại Liên Bang Leray có được, bất quá chỉ là tinh hệ Newton cùng Galileo
vẫn còn nắm trong tay, còn có bốn hạm đội hỗn hợp do Tartanya và Pudituoke trợ
giúp đóng giữ. Chỉ cần điểm Bước Nhảy bí mật tinh vực công cộng đi thông ra
tinh hệ Galileo còn chưa bị quân Deseyker phát hiện, chỉ cần Small Pyreness
vẫn còn ở trong tay quân viễn chinh Đông Nam Phỉ Minh, vậy thì Leray vẫn còn
đủ không gian để xoay xở.
Thế nhưng, có trời mới biết được thế cục sẽ xảy ra biến hóa như thế nào.
Đại quân Tây Ước tiếp cận, giống như cơn lũ đã ngập sắp tràn trên đê. Ai cũng
không biết con đê lớn lúc nào thì sẽ hoàn toàn tan vỡ. Có lẽ, một cái tổ kiến
nho nhỏ, chính là có thể khiến cho tất cả vô pháp nghịch chuyển.
" Tướng quân Bernardote bên kia, có tin tức gì chưa?" Hamilton ngơ ngơ ngẩn
ngẩn nhìn Mikhailovich hỏi.
"Vẫn chưa." Mikhailovich lắc lắc mái đầu hoa râm, than thở: "Trenock tuy rằng
đã đạt được nhận thức chung với chúng ta. Thế nhưng, chuyện thành lập liên
quân tiến hành cũng không thuận lợi, tướng quân Bernardote cho rằng, Trenock
còn đang quan vọng, bọn họ cũng không muốn ôm chuyện vào người mình, bọn họ
muốn xem thái độ của Cộng hòa Phỉ Dương."
" Môi hở răng lạnh! Đạo lý này, bọn họ hẳn là rõ ràng!" Trung tướng không quân
Feowyn nhíu mày nói: "Thông đạo Leray một khi bị Tây Ước chiếm, đế quốc
Binalter, Liên Bang Naga, đế quốc Deseyker, đế quốc Jaban, đế quốc Sous lập
tức có thể liền thành một tuyến! Binh lực điều động tiến công, còn ác liệt cơ
động hơn cả hiện tại, bọn họ thế nào lại không hiểu?"
"Không hiểu?" Russell vẫn im lặng liền than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:
"Bọn họ thế nào có thể không hiểu. Bất quá chỉ là có chỗ dựa nên không sợ hãi
mà thôi."
Trong phòng hội nghị một hồi trầm mặc, phân tích bao nhiêu lần, mỗi người đang
ngồi đây đều đã biết về dự định của Cộng hòa Trenock. Đàm phán của Bernardote
và phó tổng thống với Cộng hòa Trenock, cũng đã chứng thực điểm này.
Người Trenock cho rằng, thông đạo Đông Nam được đả thông một cái, Tây Ước kiên
quyết sẽ không đem chủ lực tập trung vào công kích Trenock. Ngược lại, để
khống chế lòng tham không đáy của Sous và Jaban, Soberl sẽ điều binh lực Đông
Nam tập trung về trung bộ, quyết chiến ở Tinh hà Carleston với Phỉ Dương.
Đến lúc đó, Trenock mới có thể toàn lực xuất thủ, trợ giúp Phỉ Dương đánh bại
Binalter. Đồng thời, ở tinh vực Đông Nam đã bị suy yếu thu được lợi ích lớn
nhất.
Feowyn chỉ cảm thấy khóe miệng có chút đắng chát: "Trenock liệu có nghĩ tới,
nếu như Phỉ Minh bởi vậy mà thất bại ở Carleston thì sao? Khi đó, ổ lật liệu
có trứng lành? Huống hồ, bọn họ chắc rằng Tây Ước sẽ không phát động công kích
từ phía đông vào bọn họ như vậy?"
Russell nhàn nhạt nói: "Người Trenock từ trước đến nay tính đánh bạc rất nặng,
bọn họ cho tới bây giờ còn không sợ đánh bạc. Càng là nơi chúng ta không dám
đặt, bọn họ càng liều mạng đặt cửa. Đây là thiên tính của cái dân tộc này.
Quan trọng hơn, điều mà cái dân tộc này không sợ nhất, chính là chiến tranh.
Sự ung dung đối với chiến tranh, không có dân tộc nào có thể đánh đồng cùng
với người Trenock."
"Hậu phát chế nhân chính là đặc điểm của Trenock sau bao lần chiến tranh."
Mikhailovich tiếp lời nói: "Từ khi thời đại Liên bang Địa Cầu đến nay, nhìn
tổng quát về các cuộc chiến tranh thì có thể phát hiện ra, Trenock nếu chưa bị
ép vào đường cùng thì cũng không sợ hãi. Cái dân tộc này có lòng dung nạp và
sức nhẫn nại quá mạnh mẽ. Bọn họ càng am hiểu dùng văn hóa đặc biệt của bọn
họ, tiêu tốn mấy nghìn năm để đồng hóa, bao phủ và dung hợp các dân tộc khác.
Một khi cái dân tộc này tới thời khắc sinh tử tồn vong, tuyệt đối chính là cực
kỳ đáng sợ, không ai có can đảm đơn giản trêu chọc một quốc gia như vậy. Nếu
như Soberl là một nhà quân sự vĩ đại mà không phải là một tên điên, tôi tin
rằng, viêc mà hắn ta muốn làm hơn, chính là lửa nhỏ nấu ếch."
"Nếu bộ đội liên hợp Tây Ước tiến công toàn lực, chúng ta còn có thể kiên trì
được bao lâu nữa?" Hamilton day day mi tâm đang đau mỏi, uể oải hỏi.
" Nền tảng kiểm soát của máy tính trung ương kiểu mới đã thành lập xong, thực
hiện điều tiết khống chế vĩ mô và vi mô đối với các lĩnh vực trong nền kinh tế
có kế hoạch thời chiến đã hiện rõ hiệu quả to lớn. Giai đoạn hiện tại, hiệu
suất khai thác tài nguyên đã được đề cao tới 57%, hiệu suất sản xuất của công
nghiệp chế tạo cũng được đề cao tới 91%. Mà hiệu suất đề cao ở lĩnh vực nghiên
cứu khoa học kỹ thuật cùng với sự trợ giúp cho phương diện vận hành tài chính,
chính là không thể tính toán được." Cục trưởng tình báo quân sự đưa ra một tập
tài liệu một cách máy móc: "Nói chung, từ tình huống hiện nay mà xem, mặc dù
đã đánh mất tinh vực Bermuda, tổng giá trị sản xuất quốc nội cũng chưa hề bị
giảm xuống. Giống với năm ngoái, ngược lại lại tăng lên gần năm phần trăm. Các
xưởng đóng tàu lớn đã tạm thời thoát khỏi quẫn cảnh thiếu thốn nguyên liệu,
hoạt động hết công suất, chiến hạm được khởi công chế tạo tổng cộng một trăm
sáu mươi ba chiếc, trong đó bao gồm ba chiếc tàu sân bay cấp Titan. Từ phương
diện kinh tế mà xem, chúng ta ít nhất còn có thể kiên trì được sáu tháng nữa."
Hamilton thở phào nhẹ nhõm, đưa ánh mắt nhìn Russell, Russell đắn đo nói: "Bời
vì chiến hạm bổ sung kịp thời, hiện nay, hạm đội hỗn hợp số 1, số 4, số 9 đã
khôi phục năng lực tác chiến, lại thêm hạm đội số 15, 16 mới thành lập cùng
hạm đội địa phương Bermuda vừa lui về, hạm đội hỗn hợp mà chúng ta có thể dùng
cho tác chiến phòng ngự tổng cộng mười sáu hạm đội. Bất quá, bổ sung viện quân
giống như giật gấu vá vai. Rất nhiều thuyền viên mới lên hạm, đều chỉ có kinh
nghiệm điều khiển chiến hạm thương mại phổ thông. Hơn nữa, hai tuyến phòng ngự
bao gồm tinh hệ Galileo, tinh hệ Newton, cùng tinh vực Trung Ương Leray đang
đối mặt, chính là trắc trở tầng tầng. Dựa theo quy mô lục quân của chúng ta mà
xem, một khi điểm Bước Nhảy thất thủ, vậy thì chúng ta sẽ cầm cự không được
hai tháng."
" Hai tháng." Hamilton thì thào lẩm bẩm. Hiện trạng của lục quân ông ta biết,
từ lúc khai chiến tới nay, hai đại đơn vị vũ trang mặt đất là lục quân và đội
hàng không lục chiến không quân Liên Bang, biên chế binh số đã đổi cả từ trên
xuống dưới rồi. Cơ cấu tổ chức bị xóa bỏ, rồi lại được lập lại, từng nhóm binh
sĩ đi ra khỏi doanh trại huấn luyện, lên chiến trường hy sinh thân mình một
cách anh dũng. Nếu như lại dựa theo cường độ chiến tranh hiện tại mà đánh
tiếp, không bao lâu sau, Leray sẽ không còn binh sĩ có thể đánh trận.
"Sơ đồ thiết kế của {Thần Tứ} mà Điền Hành Kiện mang về, chúng ta đã hoàn toàn
tiếp thu được rồi, robot mới nghiên cứu phát triển ra, đã phân phối cho bộ đội
"Hạt Giống". Hiện tại, đang tăng ca sản xuất. Trong vòng một tháng, có thể
tiến hành trang bị đối với sư đoàn thiết giáp lục quân số 1, số 3 và đội hàng
không chiến số 3. Đến lúc đó, sức chiến đấu của lục quân sẽ tăng lên gấp bội."
Mikhailovich cười cười, nói với Hamilton. Ông ta biết, ngài Tổng Thống này
đang sứt đầu mẻ trán, hi vọng được thấy nhất, chính là loại tin tức tốt như
thế này.
"Tốt lắm!" Hamilton gắng sức vung nắm tay. Mỗi lần nhắc tới Điền Hành Kiện,
ông ta luôn luôn sinh ra đủ loại ước mơ về sự thắng lợi. Vị anh hùng mà ông ta
tận lực đắp nặn này, trong cảm nhận của ông ta, đã trở thành một cây trụ tinh
thần. Trí năng nhân tạo, sơ đồ chỉ dẫn {Thần Tứ}, những thứ này đều là do cái
gã mập mạp kia mang về cho Leray. Ông ta tự đáy lòng hi vọng, một ngày kia, gã
mập mạp hiện đang lưu lạc ở thế giới Tự Do này, có thể lại mang về một kỳ tích
dành cho Liên Bang.
Nghĩ đến mập mạp, Hamilton hỏi: "Được rồi, tình hình chấp hành kế hoạch Hạt
Giống, hiện nay đã tới giai đoạn nào rồi?"
" Các hạng mục quan trọng đã truyền xuống đề án rút lui, hiện nay đang làm
trước chuẩn bị! Một khi thế cục chuyển biến xấu, từng nhóm sẽ rút lui về Small
Pyreness, từ Keneville vòng qua Cộng hòa Ryan để tiến vào Cộng hòa Phỉ Dương."
Russell nói: "Bộ đội trong kế hoạch Hạt Giống đã được thành lập xong. Hiện nay
đã tập hợp ở tinh hệ Tự Do, sau khi rút lui đầu tiên, bọn họ sẽ hộ tống đơn vị
phía sau đột phá tuyến phong tỏa, lui về phía Cộng hòa Trenock."
"Chuẩn bị nên đây đủ một chút." Hamilton căn dặn một câu, bỗng nhiên lại im
lặng, một lúc lâu mới phiền lòng nói: "Ba năm chiến tranh, cuối cùng lại đổi
lấy một kết quả như thế. Đối với nhân dân bị sa vào vũng lầy, chúng ta đều là
tội nhân.... Dốc hết toàn lực chống lại đi! Khiến cho mỗi một kẻ thù tiến vào
tinh vực Trung Ương Leray, đều phải bỏ ra cái giá thật thảm thiết!"
Đứng dậy, Hamilton liền dừng ở cương vực tự do mênh mông phía bắc tuyến biên
giới Leray trên bản đồ hành tinh, lẩm bẩm nói: "Hi vọng, khi chúng ta rời khỏi
quốc thổ của chúng ta, rời khỏi tinh vực Đông Nam, tất cả những gì chúng ta
đang làm hiện tại, có thể mang đến cho chúng ta ánh rạng đông của thắng lợi."
Một trăm hai mươi chiếc robot huấn luyện, ba mươi chiếc robot hộ vệ, năm mươi
chiếc {Hoành Đao}, đang ngay ngắn xếp thành hàng ở trong sân huấn luyện ngoài
trời rộng lớn ở sau tòa nhà phân quán Thái Lưu.
Phía trước đoàn robot như rừng, chính là một trận hình hình vuông chỉnh tề các
cơ sĩ.
Điền Hành Kiện lẳng lặng đứng ở trước trận hình.
Jefferey, Sanji và Vệ Kiến Sơn, thì đứng ở phía sau hắn.
Đạt thành hiệp nghị, chỉ cần hai phút thời gian. Sau đó, các đệ tử dưới danh
nghĩa ba đại trưởng lão, đều đã trở thành một thành viên của Phỉ Quân.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của mập mạp.
Điều duy nhất khiến cho hắn cảm thấy có chút kinh ngạc, chính là thái độ khi
sắp phải đối măt với chiến đấu gian khổ của các đệ tử này.
Nếu như dùng từ tranh nhau mà đến để hình dung, mập mạp tin rằng hẳn là tương
đối chuẩn xác. Hắn không nghĩ rằng, các cơ sĩ dân gian trẻ tuổi này, đối với
việc gia nhập vào quân đội của một quốc gia trong thế giới nhân loại chủ lưu
lại không một chút do dự như vậy.
Tiếp sau, vẫn còn có cơ sĩ chạy tới phân quán Thái Lưu, gia nhập vào cái đội
ngũ trầm mặc này.
"Đây chỉ là một đội quân lang thang." Mập mạp nhìn thẳng vào Weatherill đang
đứng trước mặt. Hắn biết người thanh niên nhỏ hơn mình vài tuổi này, sắp xếp
địa vị trong phân quán Thái Lưu, sau Monroe chính là hắn rồi. Hắn với người đệ
tử có tên là Bazz kia, đều là đệ tử thân truyền của Vệ Kiến Sơn, cũng là người
đứng đầu trong đám thanh niên này.
" Đừng nói đến chúng ta, ngay cả là Leray, lúc này cũng đang bị vây công bởi
Tây Ước." Mập mạp có chút kỳ quái: "Quân đội của một quốc gia như vậy, các
ngươi nguyện ý gia nhập?"
" Chiến tranh, vốn chỉ có thắng bại." Weatherill nhàn nhạt nói: "Ta thế nhưng
thực ra muốn tiến vào quân đội của Tây Ước, đáng tiếc, vị trí lập trường của
ta, sớm đã chặt đứt con đường này. Hiện tại, ngài chỉ cần nói cho chúng ta
biết, nếu như chúng ta anh dũng tác chiến, nếu như chúng ta tích luy quân
công, chúng ta có thể có tư cách và khả năng, trở thành một sĩ quan trong quân
đội của xã hội chủ lưu, có được tất cả những thứ mà người khác có thể có hay
không?"
Mập mạp đang im lặng. Hắn quay đầu nhìn qua mấy chục chiến sĩ robot Phỉ Quân
đang đứng ở phía sau Markevitch một chút, trong số bọn họ, nguyên bản có hơn
phân nửa là thành viên của đoàn hải tặc Râu Đỏ.
Những thành viên này, chính là đã biết đáp án của vấn đề. Thế nhưng, bọn họ
vẫn như cũ dùng ánh mắt chờ mong để nhìn mình.
Mập mạp bỗng nhiên hiểu rõ hết rồi.
Bất kể là hải tặc cũng tốt, mà các cơ sĩ Thái Lưu trước mắt cũng tốt. Rất
nhiều người trong số bọn họ, từ lúc sinh ra đã mất đi tư cách trở về thế giới
nhân loại chủ lưu. Cách ly hạn chế của Hội nghị Nhân Loại Tối cao đối với thế
giới Tự Do, khiến cho những thanh niên này chỉ có thể sống trong một thế giới
tàn nhẫn như thế này.
Bọn họ là kẻ bị trục xuất.
Nếu có cơ hội, bọn họ sẽ không ngại dùng sinh mệnh và máu tươi, để đổi lấy một
thân phận, một cuộc sống nhân sinh an bình.
Mập mạp cảm thấy, nhận thức trước kia của mình đối với bọn họ, có chút thành
kiến.
Thế giới Tự Do, chính là theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé.
Mỗi người lớn lên trong cái quy tắc này, đều mang một khí chất đặc biệt giống
nhau.
Lang tính! (tính sói)
Khí chất đặc biệt này, giờ khắc này, trên người của những cơ sĩ trẻ tuổi này,
biểu hiện lại càng rõ ràng.
Trước kia, sự im lặng, thậm chí e dè của những người đệ tử này, bất quá chỉ là
chuẩn tắc sinh tồn và trí tuệ của loài sói - bầy sói phục tùng thủ lĩnh. Bọn
họ sẽ không đơn giản nhảy ra khiêu khích thủ lĩnh, khi đối mặt với lực lượng
hùng mạnh hơn, bọn họ sẽ né tránh mũi nhọn.
Thế nhưng điều đó cũng không ý nghĩa rằng lang tính của bọn họ đã bị đè ép.
Ngược lại, mội khi có được mục tiêu rõ ràng, một khi có đươc sự lãnh đạo mạnh
mẽ, những thanh niên lớn lên trong thế giới Tự Do này, chính là một đám sói có
thể bôn ba mấy nghìn trong trời đông giá rét, thích ứng với hoàn cảnh ác liệt
nhất, tiến hành cuộc chiến đấu tàn khốc nhất!
Đương nhiên, chuyện đó vẫn còn cần chiến tranh để thử thách và huấn luyện.
Mập mạp nở nụ cười.
Hắn vỗ vỗ vai Weatherill nói: "Nếu như có thể, ngươi thậm chí có thể trở thành
tướng quân Leray! Đi * chém gió ở Hội nghị Liên hợp tối cao!"