6 - Chương Ai Là Quy Củ (hạ)


Chương trướcChương tiếp

Là tay chân số một dưới tay Monroe, Nagakawa Yuu thân cao hai thước, cân nặng
120 kg, cao lớn cường tráng, từng tu luyện qua thuật cách đấu truyền thống của
Anh Tang tộc, có tốc độ cực nhanh và lực lượng đặc biệt mạnh mẽ.

Khi Monroe đang cười to, Nagakawa Yuu cũng đã sớm ăn ý mà chuẩn bị kĩ càng,
trong nháy mắt khi Monroe phất tay, chân của hắn, đã đến ngay trước mặt mập
mạp.

Một cước Xuyên Tâm Thối nhanh như thểm điện không chút báo trước này, một khi
đá trúng, không chết cũng bị thương.

Mập mạp liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ, mình là một gã mập mạp có nhân phẩm
tốt như vậy, tướng mạo cũng hiền lành thật thà chất phác, vậy mà sao hết lần
này đến lần khác lại hay rước rắc rối vào người như vậy? Lại nói dù thế nào,
chính mình cũng là quán trưởng trên danh nghĩa, ai ngờ đám đệ tử này lại không
nói hai lời ngang nhiên ra tay chứ. Thái lưu, đã ngang ngược đến tình trạng
này sao?

Đây mẹ nó rốt cuộc là thế giới quái quỷ gì vậy?

“Uây uây, mập mạp sắp thảm rồi.” Mấy người Bazz ở một bên thấy vậy liền cao
hứng bừng bừng.

Chuyện như vậy, bọn họ đã gặp qua vô số lần rồi. Chỉ cần đám người Monroe ác
ôn hoành hành ngang ngược không trêu chọc đến trên đầu chính mình, bọn họ cũng
vui vẻ mà đứng xem náo nhiệt.

Thế nhưng ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều ngưng lại rồi.

Trong ánh chớp cực nhanh, gã mập mạp nhìn như ngốc ngếch kia, thân thể chợt
lóe lên như u linh, liền xuất hiện ở bên phải Nagakawa Yuu đang lăng không
tung cước. Sau đó, dùng sự dẻo dai cực kì không tương xứng với thân hình của
hắn, nhấc chân quá đầu....

Tất cả mọi người ở đây xin thề, ở trong nháy mắt đó, bọn họ rõ ràng có một cảm
giác như thời gian đang ngưng đọng lại. Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy cái chân
to tướng nâng cao quá đầu kia của mập mạp, đột nhiên quật xuống!

Đúng vậy, là quật! Giống như một thanh chùy sắt lớn, xẹt qua một đường vòng
cung trên không trung, hung hăng nện mạnh xuống dưới.

Chỉ nghe thấy “phịch” một tiếng vang lớn, Nagakawa Yuu đang tung người lăng
không, liền giống như một con búp bê bằng vải rách, bị một cước của mập mạp
hung hăng giẫm mạnh xuống trên mặt đất.

Sau khi va chạm dữ dội với mặt đất , thân thể Nagakawa Yuu chỉ giãy dụa giật
giật vài cái, há miệng phun ra một ngụm bọt máu, rồi hôn mê bất tỉnh luôn.

Không một ai dám tin vào hai mắt của mình.

Một lần đối mặt, chỉ một lần đối mặt, một kẻ cao to cường tráng mạnh mẽ giỏi
võ, lại có kỹ xảo cách đấu và kinh nghiệm thực chiến phong phú như Nagakawa
Yuu, lại đã trở thành một con chó chết dưới chân gã mập mạp trắng bóc này.

Một cước này, dứt khoát như thế, đơn giản như thế! Trực tiếp như Thái Sơn áp
đỉnh!

Nhanh đến cực hạn, cũng tàn nhẫn đến cực hạn!

Trong đánh lộn, cái này gọi là nốc ao!

Vẻ tàn nhẫn trên khuôn mặt Monroe biến mất, vẻ châm chọc trên mặt đồng bọn của
hắn biến mất, nụ cười trên mặt Bazz cũng biến mất..... Tất cả mọi người đều
không kìm lòng được mà rùng mình một cái, kinh hãi nhìn chằm chằm vào mập mạp
đang giẫm lên Nagakawa Yuu. Trong ánh mắt bọn họ, có sự ngạc nhiên, có sự sợ
hãi, có sự cực kì không tin tưởng.

Không để ý tới đám người Monroe đang run rẩy cả người ở trước mắt, mập mạp ung
dung đóng cửa sân huấn luyện lại, lạnh lùng nói: “Bây giờ chúng ta nói xem,
nơi này, đến cùng thì ai mới là quy củ!”

“Ngươi muốn làm gì?!” Không riêng gì Monroe, sắc mặt mỗi người ở đây đều thay
đổi. Đóng cửa đánh chó, ý tứ khi đóng cửa của mập mạp này, tất nhiên là muốn
bằng một người giáo huấn tất cả mọi người ở đây! Hắn điên rồi!

“Ta muốn làm gì sao?” Mập mạp chậm rãi đi tới trước mặt Monroe, cười lạnh nói:
“Ta muốn làm gì thì làm, chẳng lẽ ngươi còn đánh thắng được ta?”

“Ngươi còn đánh thắng được ta?” Những lời này, khiến cho mọi người tay chân
lạnh lẽo. Chứng kiến bản lĩnh khủng bố của mập mạp, bọn họ biết, mập mạp đang
nói tới một sự thật đơn giản. Ở chỗ này, nắm tay của hắn là cứng rắn nhất!
Không có đạo lý nào khác có thể nói! Rất đơn giản, thế nhưng có một sự bá đạo
khiến cho người khác không thể né tránh, vô lực, vô pháp chống lại.

“Ngươi.....” Monroe nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên.

“Bốp!”

Mập mạp ra tay rồi, hắn đột nhiên tát một cái nhanh như chớp, đánh cho cả
người Monroe đều bay ra ngoài: “Lão tử hôm nay cho các ngươi biết, cái gì gọi
là quy củ!”

Đây là sức mạnh của gấu, tốc độ của báo. Mọi người ở đây chỉ có thể ngây ngốc
nhìn Monroe bay ra xa. Ai cũng không thể từ bề ngoài béo ú của mập mạp, nhìn
ra được sự khủng bố đang ẩn giấu của hắn. Sự đối lập rõ ràng này, thật sự
khiến cho người ta rung động quá mạnh mẽ rồi! Mạnh mẽ đến mức khiến cho người
ta phát điên.

Mập mạp hời hợt thu lại cái tát.

Từ sau khi luyện tập cái bộ gọi là bí tịch võ công kia của Rắm Thối, mặc dù
hắn không sinh ra được cái gì gọi là nội lực, thế nhưng, tố chất thân thể của
hắn, sớm đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Biến hóa như thế này, lại thêm được rèn luyện lâu dài trong chiến tranh, khiến
cho tâm tình mập mạp cũng xảy ra biến hóa rất lớn. Giống như là một gã nhà
giàu mới nổi, sau khi có được số tiền dùng mãi không hết, hắn tự nhiên sẽ
không sợ bị đói. Về phương diện đánh nhau tay không này mà nói, mập mạp tự tin
rằng, không ai có thể lấy được mạng của hắn!

Miễn là mấy chuyện không nguy hại đến tính mạng, đều là dễ làm!

Loại tâm tình nhà giàu mới nổi này, đương nhiên chỉ có mập mạp rõ ràng. Thế
nhưng, đối với người ngoài hoàn toàn không biết mà nói, gã mập mạp này quả
thực quá hung ác rồi. Nếu như có người nói tên ác nhân này là một tên nhát
gan, một khi gặp nguy hiểm thì sẽ không kìm lòng được hai chân run như cầy sấy
mà chuồn mất, vậy thì chắc chắn hẳn sẽ bị nhổ nước bọt cho đầy mặt!

Nhìn xem, cái gã mập mạp ở trước mắt này, sẽ là một tên quỷ sợ chết sao? *,
chém quá mức rồi đấy!

Một cái tát dứt khoát mà vang dội, quất cho Monroe phát mộng. Khuôn mặt hằn
năm dấu ngón tay to tướng, trong nháy mắt liền trở nên vừa sưng vừa đỏ. Hắn là
đại đệ tử của Cooper, là Thống lĩnh Robot cấp một, là người đứng đầu trong thế
hệ trẻ của Thái lưu. Cho đến giờ, cũng chỉ có hắn ức hiếp người khác, chứ
không có ai dám ức hiếp hắn.

Thế nhưng bây giờ, mập mạp lại bạt tai hắn như thể đánh con trai!

“Lên mau!” Thân thể Monroe đang run rẩy, giọng nói đang run rẩy, ngay cả chính
hắn cũng không phân biệt được là do chính mình đang vô cùng tức giận hay là vô
cùng sợ hãi. Hắn giống như phát điên mà chỉ vào mập mạp tru lên: “Đều lên cho
ta, giết hắn!”

Không như trước đó một tiếng gọi là trăm người theo, lao về phía mập mạp, chỉ
có bốn tên chó săn trung thành đến chết với đầu óc không được tốt, ánh mắt
cũng không biết nhìn thế cục bên cạnh Monroe.

Bốn tên xui xẻo này, cho đến lúc lao ra khỏi đám người, thì mới phát hiện rằng
những người khác cũng không cùng bọn chúng đồng thời ra tay, muốn dừng bước
chân lại, lại đã không còn kịp rồi. Nghênh đón bọn họ, chính là hai nắm đấm
bằng thịt to như cái bát.

Một quyền như sao băng bắn ra phía trước, đánh vào ngay giữa mặt gã học viên
đi trước tiên.

Khuôn gặt gã học viên này, giống như một quả cà chua bị đập cho nát vụn, máu
tươi tung tóe!

Trong tiếng cười lạnh, mập mạp giống như quỷ mỵ mà vọt vào giữa bốn người, sau
khi đánh ngã kẻ đầu tiên ở trước mặt, liền xoay người thúc một khủy tay vào
mặt một gã học viên khác. Lần này càng tàn nhẫn hơn. Gã học viên liền phát ra
một tiếng kêu thê lương thảm thiết không giống tiếng người, bụm mặt ngã vật
xuống. Trên mặt của hắn, mũi đã bị đập gãy, hàm răng, cũng bị đập rớt mấy
chiếc.

“Phịch”. Lại là một tiếng trầm đục khiến cho lòng người run rẩy, gã học viên
thứ ba bị một cước đạp ở trên mặt, cả người đều bay ra ngoài, khuôn mặt kia,
đã không thể gọi là mặt nữa rồi, sức mạnh của chân, so sánh với nắm tay và
khủy tay còn lớn hơn nhiều lắm!

Gã mập mạp này là cố ý, chuyên môn đánh lên mặt!

Trong nháy mắt, mặt mạp đã một trảo nắm được tóc của một người cuối cùng. Hung
ác đè xuống một cái, đầu gối thì hướng lên thúc ngay vào mặt tên này.

Tất cả mọi người đều không kìm lòng được mà nhắm hai mắt lại. Không cần nhìn
cũng biết, bị một đầu gối này đánh lên, một gã học viên cuối cùng này coi như
xong đời rồi!

“Đừng mà!” Một tiếng thét chói tai mang theo tiếng khóc, từ trong miệng gã học
đang khom thắt lưng, hoàn toàn không có sức phản kháng vang lên. Hắn kinh
hoảng dùng cánh tay mà che lấy mặt, dãy dụa lớn tiếng khóc lóc: "Đừng mà, tha
cho ta, tha cho ta đi!”

Đầu gối mập mạp, dừng ngay trước mặt hắn.

Một tay đẩy ra gã học viên hầu như sắp tè ra quần này, mập mạp lạnh lùng nhìn
Monroe đã hoàn toàn ngây ngốc.

“Lên đi! Đều lên đi!” Moonroe nhìn thẳng lớn tiếng la hét. Thế nhưng lúc này,
đã càng không có ai nghe hắn sai bảo nữa. Nhìn vài người còn đang nằm trên mặt
đất kêu rên quằn quại kia, tất cả mọi người đều đã bị hù sợ vỡ mật.

Trong kinh nghiệm của bọn họ, cũng không thiếu ánh đao bóng kiếm(đao quang
kiếm ảnh), đừng nói là đánh nhau, coi như là việc giết người liều mạng, bọn họ
cũng đã từng làm. Thế nhưng, bọn họ lúc này, hết lần này tới lần khác cũng chỉ
có thể chân tay phát lạnh mà đứng nguyên chỗ.

Chưa có ai từng gặp qua cuộc ẩu đả kinh khủng đến như vậy, tàn nhẫn đến như
vậy. Mập mạp liên tục ra tay mấy lần, đều là cùng một loại kết quả khiến cho
người ta không thể kháng cự --- miểu sát! (phía trên dùng nốc ao, nhưng chỗ
này để vậy thôi - instant kill - nd) Đây đã hoàn toàn phá hủy tự tin của bọn
họ, cái gã mập mạp này, hắn căn bản không phải là người. Hắn là một tên ác ma
mà người bình thường tuyệt đối không thể chiến thắng!

Một tên ác ma nắm giữ sống chết của tất cả mọi người! Chuyển biến từ người
bình thường đến ác ma, hắn chẳng qua chỉ làm một động tác, đó chính là đóng
lại cửa lớn của sân huấn luyện!

Ở trong cánh cửa này, hắn đang nắm giữ sống chết của mọi người!

Các học viên và huấn luyện viên đứng bên cạnh Monroe, hiển nhiên là hai chân
như nhũn ra. Mà đám người Bazz và Weatherill đứng ở xa xa, cũng từ đáy lòng
bốc lên từng chút từng chút hàn khí.

Người của Thái lưu, có ai mà lại không thể đi lên lôi đài hắc quyền đánh vài
hiệp?

Trong ngày thường xem thi đấu hắc quyền, các loại cao thủ cũng đã được chứng
kiến nhiều rồi. Một cước có thể đá cong ống thép, một quyền có thể đánh chết
một con trâu, cũng đã đều gặp qua! Mà những hắc quyền thủ ( quyền thủ lôi đài
ngầm) này, ở trên lôi đài vật lộn sống chết, muốn tàn nhẫn thế nào như thế ấy.
Thế nhưng, bọn họ khi so sánh với gã mập mạp ở trước mắt này, quả thực chính
là một đám trẻ con không dám ra tay giết người!

Mập mạp với sức mạnh như vậy, tốc độ như vậy, còn cả kỹ xảo đánh nhau (cách
đấu) đơn giản trực tiếp, lộ ra từng luồng sát khí như vậy, trước kia có ai đã
từng gặp qua? Một cước giẫm xuống Nagakawa Yuu kia, mấy bước vọt vào giữa đám
người kia, rồi một quyền, một khủy tay, một cước còn có một đầu gối như ảnh
như chớp bị mạnh mẽ dừng lại kia của hắn , quả thực là vô cùng thần kỳ!

Bản lĩnh đánh nhau tay không cỡ này, đừng nói đã gặp qua, đến ngay cả nghe
cũng chưa từng nghe qua! Có vài người xem đánh nhau cả đời, ngầm có, công khai
có, thế nhưng cũng chưa một lần thấy qua miểu sát.

Mà hiện tại, chỉ trong chốc lát thời gian như vậy, đã có bốn người bị “đấm
phát chết luôn” mà ngã xuống đất (phồng tôm - nd).

Đám người Bazz nhìn qua Monroe một cách đầy thương cảm.

Gió ở phân quán Genel muốn thay đổi rồi! Vị quán trưởng mới đến này,đã không
còn là cái loại con rối ngu ngốc như trước đây nữa.

Mập mạp nhấc một cái ghế dựng ở trước cửa, đặt mông ngồi xuống. Thong thả châm
một điếu thuốc, bày ra chút hình tượng.

Đối với khuôn mặt nửa sưng đỏ, nửa xanh mét của Monroe, mập mạp ngay cả liếc
mắt cũng không liếc một cái. Đối với người dạng này, hắn luôn tuân theo nguyên
tắc ra sức ném đá xuống giếng (hại kẻ sa cơ).

Bản thân gã mập mạp chết tiệt đã thích xấu xa, thái độ làm người cũng cực kì
không phúc hậu, hơn nữa thế cục bức bách, vậy nên trước khi đến phân quán
Genel, hắn đã quyết định phải hạ ngay độc thủ, quét sạch hết thảy tạp âm, vững
vàng nắm chức cái phân quán này trong tay. Không nghĩ tới, vừa mới đến nơi
này, cái gã đệ tử đứng đầu Thái Lưu Monroe mà mình đã từng xem qua ảnh chụp
trước mắt này, vậy mà lại nhảy luôn ra trước họng súng.

“Bây giờ, đã biết ta là quán trưởng k*c gì rồi chứ?” Mập mạp bắt chéo chân của
mình, nhẹ nhàng lắc lư, hứng thú nhìn cả gian phòng đầy đệ tử cùng mấy huấn
luyện viên của Thái Lưu đang không biết làm sao. Trên khuôn mặt béo ú, tràn
đầy nụ cười dâm đãng đầy tự kỷ.

Một tràng tĩnh mịch.

“Có giỏi, cùng ta lên robot đọ sức!” Monroe mặt đỏ bừng nghẹn ra một câu. Là
người thì đều rõ ràng, một ván này hắn đã thua đến mặt mũi mất sạch. Cái gọi
là lên robot đọ sức, chỉ là đến bước đường cùng mạnh miệng mà thôi. Mạng của
chính mình nằm trong tay người khác, người ta dựa vào cái gì mà phải lên Robot
đấu với ngươi?

“Lên Robot đọ sức?” Mập mạp đứng lên, đi đến trước mặt Monroe.

“Ngươi muốn làm gì?” Sự sợ hãi, khiến cho Monroe không kìm lòng được mà lui về
phía sau hai bước: “Có gan thì tiếp chiêu, chúng ta ra sân huấn luyện ngoài
trời!”

“Được!” Mập mạp ưởn ngực, chính nghĩa lẫm liệt quang minh lỗi lạc mà bước
nhanh lên trước. Nhìn thẳng vào hai mắt Monroe, vẻ mặt kiên nghị mà cao giọng:
“Ta đáp ứng ngươi!”

Monroe và đồng bọn bên cạnh hắn đồng loạt ngẩn ra, ánh mắt lập tức sáng lên.
Trong ánh mắt phát ra một tia mừng thầm không tưởng tượng nổi. Đối với Monroe
mà nói, đánh nhau tay không, hắn có lẽ còn e ngại tên mập mạp này. Thế nhưng,
cách đấu Robot, hắn có mười phần tin tưởng sẽ đập cho tên mập mạp này thành
thịt nát!

Đừng nói là Cooper trong điện thoại đã nói qua, gã mập mạp này đối với Robot
không thành thạo chút nào. Mà cho dù thành thạo, chẳng lẽ hắn có thể là một
Chiến thần hay sao? Hắn là đang tìm chết!

Xa xa Bazz và Weatherill liếc mắt nhìn nhau, đều có chút hoang mang. Mập mạp
đã nắm được sinh mệnh của Monroe, chiếm hết thượng phong, tại sao lại dễ dàng
đáp ứng cái yêu cầu chỉ để giữ thể diện chứ tuyệt đối không có hy vọng này của
Monroe một cách đơn giản như vậy chứ?

Chẳng lẽ, hắn là một cao thủ Robot? Có nắm chắc tuyệt đối?

Trong lúc mọi người đều có ý nghĩ riêng, hoặc hoang mang, hoặc mừng thầm, hoặc
rục rịch muốn động, thì mập mạp đột nhiên một trảo túm lấy hai cánh tay của
Monroe!

Biểu tình châm chọc của Monroe, bị ngưng ở trên mặt.

Trong sự lôi kéo xoắn vặn của hai tay mập mạp, chỉ nghe thấy từng tiếng khớp
xương vỡ vụn, giống như tiếng pháo từ ngón tay Monroe hướng về phía bả vai mà
nổ vang. Khi tiếng kêu thảm thiết của Monroe vang lên, cánh tay tráng kiện của
hắn đã hoàn toàn biến hình, giống như hai con rắn chết, mềm oặt rủ xuống hai
bên thân thể.

Đây là một lần đánh lén hèn hạ đến cực điểm! Gã mập mạp này, vài giây trước,
vừa mới đáp ứng khiêu chiến cách đấu Robot của Monroe xong!

Trong sự yên tĩnh, các học viên trong đầu có chút phát mộng, chỉ nghe thấy mập
mạp cười tủm tỉm nói với Monroe đang đau đến không muốn sống: “Cơm phải ăn
từng miếng, chuyện cũng phải làm từng việc. Nếu so cách đấu Robot, trước hết
cũng phải làm xong chuyện này đã. Hiện tại, chúng ta có thể đi so cách đấu
Robot được rồi.”

“Monroe thế là xong!”

Mọi người ở đây rốt cuộc đã ý thức được, gã mập mạp trước mắt thoạt nhìn trung
thực chất phác này, chính là muốn lấy mạng của Monroe!

Ở nơi đây, hắn mới là quy củ.

...

Đeo một cái kính mắt cỡ lớn màu đen, kẹp lên mái tóc dài gợn sóng, ở trên mặt
điểm lên vài điểm tàn nhang nhỏ, mặc vào một bộ thường phục rộng hơn một số,
mặc dù đã hết sức hóa trang, thế nhưng, khi Helen bước vào võ quán robot ở thị
trấn Genel, vẫn là kéo theo vô số ánh mắt kinh diễm mà lộ ra vẻ si mê.

“Xin hỏi, nơi này có thu nhận đệ tử không ạ?” Helen vừa mở miệng, vẫn là giọng
nói êm ái mang theo một tia ngọt ngào của nàng. Bằng vào giọng nói này, đủ để
cho sức hấp dẫn của nàng tăng lên không chỉ một bậc.

Ý nghĩ chung của tất cả các nam nhân háo sắc chính là: “Giọng nói này thật sự
quá ngọt rồi, nếu mà rên rỉ trên giường thi....”

“Nhận chứ!” Gandhi đang ngồi ở trong đại sảnh ánh mắt liền sáng lên, đứng dậy
bước nhanh đến trước mặt Helen, một đôi mắt tam giác mê mẩn đánh giá Helen từ
trên xuống dưới: “Vị tiểu thư này, là muốn xin vào lớp nào?”

Dưới cái nhìn chăm chú tham lam gần như không che giấu chút nào của Gandhi,
Helen có chút hoảng hốt. Chuyện như thế này, dù sao cũng là lần đầu tiên nàng
gặp phải. Nếu như không phải Chekhov vừa nhận được tin tức tàu điều tra của
Mắt Ác Ma liên tục xuất hiện ở cắn cứ trong tinh hệ d-176, vậy thì nàng tuyệt
đối sẽ không chấp nhận bị phái đi liên lạc với mập mạp lần này!

Dọc đường đi đến trấn Genel, trong lòng Helen đã mắng mập mạp đến văng xích
cho. Mắng đến những từ ngay cả chính nàng cũng có chút đỏ mặt, những từ kia,
thật sự không phải là một thục nữ có giáo dục tốt nên biết đến.

Thế nhưng gã mập mạp chết tiệt kia chính là đáng mắng!

Vừa đến Cảng Tự Do, cái tên này cũng không cùng mọi người thương lượng chút gì
liền đã gây ra đến nhiều chuyện như vậy.

Tình thế biến hóa nhanh đến nỗi làm cho tất cả mọi người không biết phải làm
sao!

Mắt Ác Ma đánh như thế nào, mua sắm vật tư vũ khí tiến hành như thế nào, liệt
kê những xí nghiệp và chuyên gia kia để làm gì, cùng với Huyễn Ảnh Lưu giữa đó
đạt thành thỏa thuận gì, hắn đến Thái lưu là dự định làm gì, mấu chốt của tất
cả những nghi vấn này, hết thảy đều ở trong cái đầu to đùng của cái gã mập mạp
chết tiệt kia.

Giờ phút này ở trong đại sảnh, đều là nhân viên công tác bình thường cùng với
đệ tử ngoại vi của võ quán Robot. Nhìn thấy lão Gandhi chân thấp chân cao đi
đến nghênh đón, trong lòng tất cả mọi người đều nhổ một bãi nước bọt --- nữ
hài tử bị hủy hoại trong tay lão bất tử cáo mượn oai hùm này, sợ rằng muốn đếm
cũng đếm không hết!

“Có lớp nào ta xin vào lớp đó là được rồi.” Helen nhìn xung quanh hết nhìn
đông tới nhìn tây, trông đợi mập mạp mau xuất hiện nhanh một chút. Ánh mắt dâm
tà của lão đầu hèn mọn trước mắt này, nhìn đến nỗi làm nàng cả người không
được tự nhiên.

“A, quên mất tự giới thiệu một chút.” Lão dâm trùng hếch bộ ngực giống như con
gà con lên, có chút đắc ý vươn tay nói: “Ta gọi là Gandhi, là quán trưởng ở
nơi này.”

“Quán trưởng?” Helen có chút hoảng hốt, lão già này là quán trưởng, vậy thì
mập mạp là cái gì, cái tên kia có ở nơi này không? Lúc này, nàng mới chợt phát
hiện ra mình tới rất lỗ mãng. Nhìn những học viên vóc người cao lớn vẻ mặt dữ
tợn xung quanh, nhìn Gandi đang nhấp nháy đôi mắt tam giác trước mắt, nàng bắt
đầu cảm thấy sợ hãi.

“Cái này ... xin chào ...” Helen bối rối nói: “Ta tùy tiện xin vào một lớp là
được rồi. Nếu không, ta lần sau trở lại.....”

“Lần sau trở lại?” Mắt thấy Helen muốn chạy, Gandi nóng nảy, một phát túm lấy
tay Helen, biến sắc mặt nói: “Thế nào. ngươi định giỡn mặt ta hả?”

...

Chủ quán Thái lưu, trong phòng làm việc xa hoa của quán chủ, sương khói lượn
lờ.

“Tra không ra?!” Cooper nhìn nhị trưởng lão Jaap ngồi đối diện chính mình,
nhíu mày.

“Cũng không phải là tra không ra. Thế nhưng....” Jaap vóc người ục ịch nói có
chút khó khăn: “Cảng Tự Do vốn là nơi rồng rắn lẫn lộn. Lẫn vào nơi này, đều
có con đường riêng. Chế độ nhập cảnh thùng rỗng kêu to. Hiện tại lại là thời
kì bất thường, dân chạy nạn mỗi nước tràn vào một lượng lớn, khắp nơi đều đã
loạn thành một đống rồi.”

Cúi người xuống nhận lấy xì gà mà Cooper đưa qua, Jaap nói tiếp: “Lúc này mà
muốn tra một người Trenock bình thường có khẩu âm Hán Kinh, thật sự có chút
khó khăn. Người tới từ Trenock cũng không ít, vừa đến cảng vũ trụ, đều tự phân
tán nhau ra rồi. Muốn tra mà nói, dựa vào người trong võ quán khẳng định là
không được. Ta chỉ có thể giao cho những tên phía dưới kia. Thế nhưng, khi nào
có kết quả thì cũng không biết.”

“Ừm.” Cooper gật gật đầu không nói gì, vẻ mặt có chút không hài lòng. Tìm tới
tên mập lùn giao tiếp rộng rãi nhất Thái lưu này, hắn cũng là không có biện
pháp. Dựa vào quan hệ của chính mình, ở Cảng Tự Do có thể hỏi thăm đều đã hỏi
thăm, đều không có ai nhận biết tên mập mạp này. Rất rõ ràng, hắn không phải
là người ở Cảng Tự Do.

Mà muốn truy tra ra người ở bên ngoài Cảng Tự Do, vậy thì không phải là một
cái lưu phái Robot cách đấu có thể hoàn thành. Dù sao thì, lưu phái thành thạo
nhất vẫn là những chuyện giữa các lưu phái, cũng không phải là chuyện của mấy
tổ chức tình báo gì đó. Khác nghề như cách núi, nếu như không phải là người
của lưu phái Robot tư nhân, vậy thì rất khó nghe ngóng được thân phận.

Jaap nhìn xì gà trong tay, mi mắt cụp xuống, trong ánh mắt lóe lên một tia
giảo hoạt, dường như rất vô ý nói: “Hai ngày nay bởi vì chuyện chúng ta hủy bỏ
khiêu chiến với Huyễn Ảnh Lưu, phía dưới ít nhiều có chút đồn thổi. Đám nhóc
con kia, cũng không nghe lời như trước nữa rồi. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện
gì, cùng gã mập mạp này có liên quan gì không?"

“Có chuyện gì ta phải báo với ngươi sao?” Cooper trong lòng hừ lạnh một tiếng,
đảo mắt liếc Jaap đang tỏ ra không hề có chút tâm cơ này một cái, ngả đầu dựa
lưng vào ghế ngồi không nói gì.

Nhị trưởng lão Jaap thấy thế, trong lòng âm thầm cười lạnh. Trong Thái lưu lục
đục với nhau, ai chẳng biết Cooper ăn thua thiệt nên mới phải cùng Huyễn Ảnh
Lưu thỏa hiệp. Chỉ là, mọi người cũng không biết cái thua thiệt này là rốt
cuộc là như thế nào.

Cooper nắm quyền Thái lưu nhiều năm như vậy, luôn luôn cường thế, hành sự vô
cùng cẩn thận. Sự tình lần này, người có hứng thú đào móc chân tướng phía sau
rất nhiều. Jaap cũng không ngoại lệ, lúc này, hắn đã đem suy nghĩ đặt lên
người gã mập mạp đột nhiên xuất hiện kia. Chuyện xảy ra trong mấy ngày nay,
thực sự là rất kỳ quái.

Hai người đều có suy nghĩ riêng, trong chốc lát, trong phòng một hồi trầm mặc.

“Được rồi.....” Jaap đánh vỡ sự im lặng, buồn bực lên tiếng: “Bên phía công ty
chế tạo Robot Ngân Hà, Bạo Hùng Hội đã làm công tác sơ bộ tương đối xong xuôi
rồi. Hiện tại, công ty Robot Ngân Hà bị lợi tức cuốn cho không đủ trả nợ, nếu
không ra tay, ta sợ tên nhóc kia bị buộc cho cùng đường, những người khác, có
thể tản mát hết.”

Cooper vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Công ty chế tạo Robot Ngân Hà trong miệng
Jaap, là một cái xí nghiệp chế tạp robot cỡ nhỏ ở Cảng Tự Do. Mặc dù thực lực
không mạnh, thế nhưng, ở phương diện thiết kế chế tạo robot, lại có thành tựu
đặc biệt. Ba mươi năm gần đây, vài đời Robot do cái xí nghiệp này thiết kế chế
tạo, cũng có thể coi là kinh điển trong giới robot tư nhân đương đại.

Nguyên nhân của chuyện này, là bởi vì công ty Robot Ngân Hà, có một đám kĩ sư
máy móc và kĩ sư công trình vừa trung thành lại có tài năng. Nhất là kĩ sư
thiết kế đứng đầu bộ phận thiết kế, vì công ty Ngân Hà phục vụ suốt hai mươi
năm - Hàn Minh Hạ, lại càng là đại sư máy móc nổi danh giới Robot. Một vài
dòng Robot chủ lực của Thái lưu, Tuyệt Sát Lưu và Minh Tâm Lưu, đều là do hắn
thiết kế.

Nếu như không phải là lão bản đời trước của công ty Ngân hà qua đời, mà người
thừa kế đời này lại quá mức đơn thuần ngây thơ, bị lừa vào sòng bạc mà thua
đến cả nhà không còn một mảnh, thì công ty Ngân Hà, quả thật là không có một
chút quan hệ nào với Thái lưu. Phải biết rằng, vô số doanh nghiệp chế tạo
khổng lồ muốn mua công ty này, đều bị lão bản công ty đời trước cự tuyệt.

Cơ hội hiếm có này, Cooper tự nhiên không muốn nhìn nó xảy ra thêm biến cố gì
nữa. Bất kể dùng phương pháp gì, cũng phải lấy được tất cả dây chuyền sản xuất
của công ty, kể cả kĩ sư máy móc, đều phải nắm hết trong tay! Có được công ty
Ngân Hà, xí nghiệp cơ giới mà Thái lưu nắm trong tay, lập tức có thể nâng lên
một cấp. Đợi đến khi chuyện liên hợp cùng Tây Ước hết thảy đều kết thúc, dưới
sự hỗ trợ kỹ thuật của Tây Ước, thì những xí nghiệp này, lập tức có thể trở
thành nhà máy công nghiệp quân sự của Thái lưu.

Cái bàn tính này, Cooper đã tính từ rất lâu rồi.

“Nói với con gấu ngu ngốc kia một chút, ta tự mình đi thu lưới!” Cooper dí
điếu xì gà vào trong chiếc gạt tàn đến không ra hình dạng, dùng sức đến nỗi
ngón tay nổi gân xanh. Hắn quyết định, phải ở trên người tiểu lão bản đáng
thương của công ty Robot kia, phát tiết ra một chút oán khí mà mình đã phải
chịu nhục ở Huyễn Ảnh Lưu khi trước.


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #372