6 - Chương Ai Là Quy Củ (thượng)


Chương trướcChương tiếp

Thị trấn Genel, nằm ở phía Tây thành Trung Tâm Mars. Đây tuy rằng chỉ là một
thị trấn, thế nhưng, cũng là khu thương mại có nhân khẩu dày đặc nhất ở thành
Trung Tâm Cảng Tự Do Mars. Ở đây không chỉ có mười sân bay mặt đất khổng lồ
của cảng vũ trụ, còn có ba chợ giao dịch hàng hóa cỡ lớn, một phòng đấu giá,
cùng mấy trăm kho hàng lớn.

Mà vây xung quanh những tài nguyên trung tâm này, các đường giao thông, phòng
ốc, cửa hàng, giải trí cùng ăn uống, cũng mọc lên như nấm.

Nếu như từ không trung nhìn xuống, ở bên cạnh đường cái trên cao đang lượn
vòng quanh trung tâm thị trấn Genel, chính là khu thương mại hoa lệ rực rỡ.
Xung quanh khu thương mại, lại là những khách sạn, kỹ viện và sòng bạc to lớn.
Xa hơn một chút, tới gần ngọn núi Genel bên hồ lá rụng, dưới rừng lá thấp
thoáng, chính là từng khu biệt thự cao cấp đang giành giật vận trời của những
người giàu có.

Mà ở phía bắc của thị trấn Genel, lại là khu dân cư phổ thông. Hàng trăm tòa
thành vũ trụ giống như hàng trăm người khổng lồ hùng trán, bên trong thân thể
của chúng, hiện đang cư trú nhân khẩu cao tới mấy triệu người.

Thành vũ trụ hướng tiếp về phía bắc, đó chính là khu dân nghèo rồi. Ở đó, đang
rập rạp những ngôi nhà mái lá lều lán thấp bé. Giữa các ngôi nhà, chỉ có những
lối đi hẹp mà lại nhỏ. Ở đây, chỉ có những công trình sinh hoạt cơ bản. Tất cả
hệ thống môi trường trong thành vũ trụ, ở khu dân nghèo đều không có.

Trên đầu phố của thị trấn Genel, ngươi có thể thấy được những chiếc xe bay xa
hoa quý giá đến mức người ta không thể chấp nhận, cũng có thể thấy được những
chiếc xe máy điện do dân nghèo tự chế được cưỡi bởi những người giao hàng đang
qua lại trên các ngã tư. Ngươi có thể thấy được đám lưu manh thiếu văn hóa,
các cô nàng nóng bỏng, cũng có thể những học giả đầy phong độ, những thiếu
niên ngây ngô đang mặc đồng phục của trường học.

Thoạt nhìn mặc dù có chút kỳ quái, thế nhưng, chỉ cần chịu khó tìm hiểu một
chút về lịch sử của tinh cầu Mars, thì sẽ phát hiện ra, cái tinh cầu này,
nguyên bản vốn là như vậy. Ở đây, cũng không phải là thế giới Tự Do trời sinh.
Mấy nghìn năm trước, nơi đây cũng được khống chế bởi chủ quyền quốc gia, có
được tài nguyên phong phú cùng trật tự xã hội bình thường.

Chỉ có điều, theo sự giải thể của Liên bang Địa Cầu, theo những cuộc chiến
tranh lần lượt bùng nổ, theo sự cạn kiệt của tài nguyên tinh cầu, cũng theo sự
xâm nhập mạnh mẽ của số lượng lớn các tội phạm quốc gia, hải tặc, lính đánh
thuê cùng doanh nghiệp tự do, cái tinh cầu di dân có lịch sử lâu đời hơn tinh
cầu thủ đô của rất nhiều quốc gia này, đã dần dần biến thành như vậy.

Đi xuống xe bay, mập mạp nhìn tòa nhà phân quán thị trấn Genel của Thái Lưu,
hơi nhíu nhíu mày.

Cái tòa nhà được sơn màu đỏ này, chính là trạm đầu tiên khi mình bước lên
chiếc ván cầu (dùng để lên tàu thuyền) Thái Lưu, từ đó mau chóng cướp lấy thế
giới Tự Do để ngăn chặn chiến tranh?

Quay đầu nhìn lại đại lộ số 1 thị trấn Genel.

Ở hai bên đường đại lộ trung tâm từ nam chí bắc của thị trấn Genel này, Minh
Tâm lưu, Tuyệt Sát Lưu, Phá Sơn Lưu, Bạo Vũ đạo, Thiên Quân đạo, Hoa Hình môn,
Hắc Long đạo, Sát Giáp môn, đủ loại lưu phái đang chen nhau nối tiếp. Biển
quảng cáo rực rỡ to lớn, đang lóe ra sắc màu huyễn lệ. Từng chiếc mô hình
robot với đủ hình dáng kì lạ ở dưới biển hiệu, đang biểu lộ ra trọn vẹn phong
cách kỹ xảo của các lưu phái.

Tuy rằng vẫn còn chưa quen thuộc với kỹ xảo cách đấu của các lưu phái dân
gian, thế nhưng, bằng sự hiểu biết của mập mạp đối với kết cấu của robot, hắn
chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được đặc điểm kỹ xảo mà những chiếc robot
này đại diện.

Đây là một thế giới ngọa hổ tàng long. Mấy nghìn năm qua, tinh túy của cách
đấu robot tư nhân, đều xuất hiện ở ngay trên con đường này!

Tuy rằng tốc độ tay sớm đã đột phá bảy mươi nhịp, đối với vận dụng võ học
robot, cũng càng thêm thành thạo, thế nhưng, Điền Hành Kiện trong lòng hiểu
rõ, trên thế giới này, luôn luôn là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.
Thứ mà mình am hiểu nhất, chính là đánh nhau sinh tử xa gần luân phiên. Mà ở
trên phương diện kỹ xảo cách đấu cận thân, truyền thừa mấy nghìn năm của những
lưu phái này, lại không phải là thứ mà mình có thể khinh thường.

Lúc mình còn đang ôm mộng tưởng mà tiếp xúc với robot, từng cao thủ robot của
những lưu phái này, cũng đã danh chấn thiên hạ rồi. Mà ở phía sau bọn họ,
những Chiến thần robot vẫn tồn tại một cách yên lặng kia, lại càng khiến cho
người ta kính ngưỡng mà ngước nhìn như núi cao. Sự tồn tại của bọn họ, đã trở
thành một truyền thuyết.

Ở cái thời đại này, theo sự xuất hiện của robot đời thứ mười hai của đế quốc
Binalter, xu thế tấn công áp sát của robot quân dụng, đã càng ngày càng trở
nên rõ ràng rồi. Sự thụt lùi của khoa học kỹ thuật công kích tầm xa, đã làm
nổi bật giá trị của những học viên và lưu phái này. Chỉ cần có thể ghép họ lại
cùng một chỗ, đó tuyệt đối là một lực lượng cường đại!

Nếu muốn phá tan được truyền thống và quy tắc vốn đã hình thành từ trăm nghìn
năm qua không gì phá nổi kia của thế giới Tự Do, muốn giành được thế giới Tự
Do trước Tây Ước và Phỉ Minh, thì mình, nhất định phải lợi dụng cái hòn đá
Thái Lưu này, tận lực đi phá hoại. Chỉ có nước đục, hắc hắc, thì mẹ nó mới mò
được cá.

Tòa nhà phân quán thị trấn Genel màu đỏ của Thái Lưu đang đứng sừng sững. Tuy
rằng tòa nhà ở trên còn đường này khá là bắt mắt, thế nhưng, không khỏi có
chút quá vắng vẻ rồi.

"Ta...". Gã mập mạp thật thà, trên khuôn mặt béo hầu như ngay lập tức lộ ra vẻ
mất hứng không hề có tâm cơ vốn đã rèn luyện lừa đảo khống biết bao nhiêu lần,
lầm bầm nới: "...thế nào, ta cũng là tân quan mới nhậm chức nha! Không nói đến
hoa tươi pháo đỏ thảm hồng, thế nào ngay cả người nghênh đón cũng không có?"

Tài xế xa bay phụ trách đưa mập mạp tới liền liếc qua hắn một cái, trong lòng
thầm nghĩ: "Hoa tươi pháo đỏ thảm hồng, gã mập mạp này hóa ra là một tên nông
dân."

Ở một bên khác của xe bay, một gã đàn ông thấp gầy hơn năm mươi tuổi nhanh
chóng xuống xe, chạy bộ đến bên cạnh mập mạp, xoa xoa tay nịnh nọt nói: "Quách
trưởng lão, thật ngại quá, tôi cũng là đêm qua mới nhận được thông báo của
quán trưởng Cooper. Đám nhóc con kia không biết rằng hôm nay ngài sẽ đến, lúc
này, sợ rằng đều còn đang ở trong robot rèn luyện trong phòng huấn luyện ngầm
đi."

"Nha, hóa ra là như vậy" Mập mạp chất phác gật đầu, tiếp nhận giải thích một
cách dễ dàng. Đối với một trưởng lão dựa vào viêc uy hiếp Cooper mà ngang trời
xuất thế như hắn, mập mạp sớm đã chuẩn bị tâm lý. Cái tên Cooper kia, ném mình
tới phân quán thị trấn Genel này, hiển nhiên là không có ý tốt.

Mà lão hồ ly Gandhi đang ở bên cạnh trên mặt biểu tình còn ác độc hơn cả mình
này, chỉ sợ cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì. Làm phó quán trưởng phân quán
thị trấn Genel của Thái Lưu, hắn có thể tới được thành Trung Tâm để đón mình,
chẳng lẽ các học viên và huấn luyện viên lại không biết rằng mình hôm nay sẽ
tới sao?

Hắc hắc, chơi tâm cơ hả, Béo Gia ta liền đùa chơi chết ngươi!

" Huấn luyện nha, ta đây phải đi nhìn mới được!" Mập mạp chắp tay sau đít,
bước vào cánh cổng của phân quán đã được mở trước bởi Gandhi.

Nhìn bộ dạng đỉnh đạc của mập mạp, trong con mắt của Gandhi, liền hiện lên một
vẻ trêu tức.

Tục ngữ nói nhìn người đừng xem tướng mạo, thế nhưng những lời này, cũng phải
tuy từng trường hợp. Cái gã mập mạp hữu danh vô thực dưới chân sạch sẽ này, ở
bên trong, chỉ sợ cũng chỉ là một đống thịt mềm. Lại nghĩ đến những suy nghĩ
thiếu sâu sắc của hắn mà nói, cũng không có khả năng là một nhân vật lợi hại
gì.

Không có thực lực, thông thường chính là có địa vị rồi.

Thế nhưng, từ việc Cooper không tự mình cùng đi đến đây, thậm chí còn không
sai theo tâm phúc, lại từ việc thân truyền đệ tử Monroe của Cooper sau khi
biết được gã mập mạp này tới, lại vẫn như cũ không thèm để ý tới mà ở lại
trong sân huấn luyện, coi gã mập mạp này như không khí, từ đó Gandhi có thể
thấy được, gã mập mạp này chỉ bất quá là một tên ngu ngốc, không biết vì
nguyên nhân gì, bỗng nhiên lại bị ném tới vị trí này.

Một kẻ như vậy, trước đây cũng từng có, một số gã công tử ca của các tập đoàn
tài phiệt thương mại, không ít người đã từng lăn lộn ở Thái Lưu một đoạn thời
gian. Trong số bọn hắn, có ít người bây giờ còn đang rất tự tại. Lại có ít
người, hắc hắc, sớm đã biến mất. Xem tình trạng hợp tác của bọn hắn với Thái
Lưu mà nói, bất kể thế nào, đám người này đều bất quá chỉ là tượng bụt bằng
bùn mà thôi, bề ngoài cung kính tí là xong.

Gã mập mạp này, lại vẫn còn thực sự coi mình là quán trưởng. Sân huấn luyện...
con mắt tam giác của Gandhi đang lấp lóe, đó thế nhưng lại là chỗ của Monroe,
ngay cả một phó quán trưởng đã ở thị trấn Genel được gần mười năm như hắn, cho
tới bây giờ cũng tỏ ra kính nhi viễn chi (cung kính đứng xa mà không dám lại
gần) đối với Monroe. Trong các đệ tử đời thứ ba của Thái Lưu, Monroe chính là
thủ lĩnh! Chọc tới hắn, ngay cả quán trưởng phân quán, cũng đều giống nhau bị
đánh cho một trận.

Gandhi ân cần dẫn đường ở phía trước mập mạp.

Hắn là sinh ra và lớn lên ở thị trấn Genel, cũng là con lật đật(*) nổi tiếng
nhất của phân quán thị trấn Genel.

(*不倒翁, bất đảo ông, con lật đật, kẻ cơ hội, người dù trong hoàn cảnh nào cũng
vẫn giỏi việc bảo vệ địa vị của mình - theo nghĩa xấu)

Từ lang thang đầu đường, từ khu dân nghèo bước vào khu nhà giàu có, đều là dựa
vào những thủ đoạn thuận lợi của hắn.

Cái chức phó quán trưởng này của hắn, tác dụng, so với quán trưởng thì lớn hơn
rất nhiều. Tạo thành cái cục diện này, cũng có quan hệ rất lớn với thế cục của
Thái Lưu ở thị trấn Genel.

Thái Lưu tuy rằng vẫn đang mở rộng, đi tới đâu đều uy phong bát diện. Một chút
xung đột, là có thể diệt toàn gia người khác, hoành hành không hề cố kỵ. Thế
nhưng, ở cái thị trấn Genel này, Thái Lưu vậy mà vẫn không có biện pháp phá
tan cục diện, hoặc là, không có biện pháp mở rộng cục diện. Lưu phái thì ngược
lại đã dùng đủ các loại thủ đoạn minh ám để kéo sụp mấy nhà, thế nhưng, đối
với các lưu phái lớn khác, Thái Lưu chính là không chen tay vào được.

Đây cũng là không có cách nào, dù sao thì sự mạnh mẽ của Thái Lưu, cũng chỉ là
chuyện vài năm gần đây. Mà những lưu phái kia, ở thị trấn Genel có thể nói là
đan nhau đến thâm căn cố đế, các tập đoàn tài phiệt cùng với các thế lực lớn
tụ tập lên nhờ quan hệ của bọn họ, cũng đã sớm phân phối lợi ích một cách ăn
ý.

Nếu như đàn sư tử lang thang Thái Lưu này, ở nơi khác, dám hạ thủ đối với một
đàn sư tử khác, vậy thì ở thị trấn Genel nơi đấu tranh bốn phía này, đối mặt
với đàn đàn sư tử đang tụ tập thành một đống, thì cũng chỉ có thể du đãng ở
một bên mà nuốt nước bọt mà thôi.

Mà nội bộ Thái Lưu, cũng không phải là bền chắc như thép.

Thái Lưu lúc đầu, chỉ là một lưu phái hạng ba. Chuyện như ỷ mạnh hiếp yếu cũng
làm, thế nhưng đều là dựa trên quy tắc, khác xa không hề cố kỵ như hiện nay.
Chân chính hình thành cục diện Thái Lưu hiện tại này, có lẽ là sau khi Cooper
nắm quyền. Rất nhiều kẻ liều mạng mạnh mẽ gia nhập vào Thái Lưu, đã hình thành
nên một vòng tròn mà ngay cả người một nhà cũng không dám đơn giản trêu chọc.

Mượn hơi chèn ép, quét sạch tất cả những thanh âm bất đồng vốn có ở Thái Lưu
xong, dưới sự chỉ huy của Cooper, Thái Lưu bắt đầu rồi cuộc mở rộng tanh máu.

Trên thực tế, nội bộ Thái Lưu, chung quy vẫn còn một nhóm lão nhân cực kỳ phản
cảm đối với phương thức này. Tam trưởng lão Sanji, tứ trưởng lão Jefferey, còn
có thất trường lão, Chiến thần Robot đầu tiên của Thái Lưu Vệ Kiến Sơn, đều là
không cùng đường với Cooper. Chỉ bất quá, bọn họ chỉ là thấy không quen với
tác phong lục thân bất nhận đuổi tận giết tuyệt của Cooper, thế nhưng cũng
không hủy đi tài lộ của các huynh đệ Thái Lưu phía dưới.

Trừ ra một số lão nhân này ra, trong thế lực của Cooper này, cũng có chút minh
tranh ám đấu, Đại trưởng lão và nhị trưởng lão không vừa mắt nhau, đệ tử bên
dưới cũng ngầm phân cao thấp. Đệ tử đích truyền của Cooper, lấy Monroe dẫn
đầu, càng lúc càng ngang ngược, không coi đệ tử của các trưởng lão khác vào
mắt.

Mà các phân quán, cũng bởi vì vấn đề lợi ích, bình thường cũng nổi lên mâu
thuẫn. Dưới sự áp chế mạnh mẽ của Cooper, những mâu thuẫn này, thông thường
đều chỉ là dùng cách đấu robot làm phương thức giải quyết. Thế nhưng mọi người
đều biết, nếu có một ngày Thái Lưu thực sự xảy ra vấn đề, vậy thì lập tức sẽ
là cục diện sụp đổ.

Phân quán thị trấn Genel, tuy rằng là nơi màu mỡ, thế nhưng, bởi vì bên ngoài
thì bị chúng địch vây quanh mở rộng bất lực, bên trong thì lại bị Monroe nắm
giữ, vậy nên đến nơi này làm quán trưởng, cũng không phải là một sự thích thú
gì.

Trước khi mập mạp đến, mấy vị quán trưởng ở đây đều là tối tăm mặt mũi mà rời
khỏi.

Có một số chỉ là lăn lộn mấy tháng, có một số, lại là hung mãnh quá mức, chọc
phải phiền phức không đáng nên đã bị Cooper điều đi. Vẫn còn có hai người,
chính là đột tử nơi đầu đường.

Thế nên, chân chính làm chủ nhà, ngoại trừ Monroe ra, thì chính là con cáo già
Gandhi rồi.

Cách đấu robot hắn không giỏi, bành trướng thế lực hắn cũng không giỏi, xông
pha chiến đấu, hắn lại càng không giỏi. Thế nhưng, kẻ này trời sinh già dặn
lọc lõi. Mọi chuyện trong phân quán, hầy như đều do hắn nắm giữ. Nguyên tắc
tuyệt đối không chủ động gây chuyện thị phi, khiến cho hắn rời xa nguy hiểm, ỷ
vào uy danh của Thái Lưu, hắn là có thể sống vui vẻ ở thị trấn Genel.

Hai gã quán trưởng đột tử ở đầu đường kia, truy cứu nguyên nhân, cũng không
thể không thoát khỏi can hệ với Gandhi đứng ở đằng sau giựt giây gây xích
mích.

Hiện tại, việc hắn muốn làm, chính là đưa cái gã mập mạp ngây ngô này tới
trước mặt Monroe.

...

" Weatherill, gã mập mạp này tới cùng là có lai lịch gì?" Ralph Bazz nhẹ nhàng
huých đồng bạn bên cạnh một cái, thấp giọng hỏi.

Là đệ tử hạch tâm của Thái Lưu, trong số các học viên ở phân quán Genel, Bazz
xếp thứ năm. Mà gã James Weatherill bên cạnh hắn, lại là thứ ba. Với vóc người
cao gầy, Weatherill tựa hồ vĩnh viễn là bộ dáng sóng gió không ngã như vậy,
nghe thấy câu hỏi của Bazz, hắn chầm chậm liếc qua Monroe đang khoanh tay lớn
tiếng gào thét ở rìa sân huấn luyện, nói: "Không biết."

Sớm đã quen với tính cách của Weatherill, Bazz không cảm thấy buồn rầu chút
nào mà vẫn hăng hái bừng bừng như trước: "Nghe nói, hắn là do Cooper tự mình
chỉ định, cũng không biết là từ đâu tới, coi dáng vẻ kia của Monroe, sợ rằng
cũng không phải là nhân vật lợi hại gì."

Weatherill nhắm mắt, bàn tay cực nhanh luyện tập thủ pháp điều khiển bàn phím
mô phỏng, không hề đáp lời.

Hắn cùng Bazz, đều là đệ tử của thất trường lão Vệ Kiến Sơn, cũng là tồn tại
độc lập ở trong phân quán thị trấn Genel, có thể không cần để ý tới Monroe.

Mặc kệ kẻ khác chó cắn chó như thế nào, ở nhất hệ của Vệ Kiến Sơn, việc mà tất
cả các đệ tử cần làm, chỉ là huấn luyện và học tập. Monroe có lợi hại mấy đi
chăng nữa, cũng không dám hô hào đối với Vệ Kiến Sơn. Hắn tuy rằng là Thống
Lĩnh robot cấp một, thế nhưng, khoảng cách với Chiến thần cấp hai Vệ Kiến Sơn,
vẫn còn rất xa.

" Trò hay, sắp mở màn rồi." Bazz nói như chỉ sợ thiên hạ không loạn, mắt nhìn
vào cửa sân huấn luyện, một gã mập mạp đang theo sau Gandhi đi vào.

Trên khuôn mặt của Weatherill, khó có được mà lộ ra một vẻ tươi cười hài hước.

Lại một tên không may!

Mập mạp hết nhìn đông tới nhìn tây đi vào sân huấn luyện.

Đây là sân huấn luyện mô phỏng hằng ngày ở tầng ngầm thứ nhất của tòa nhà phân
quán.

Cái sân huấn luyện này được phân cách thành từng ô hình tròn nửa mở, mập mạp
cũng không xa lạ gì. Huấn luyện robot dân gian, ngoại trừ điều khiển thực tế
ra, liền giống với doanh trại huấn luyện quân đội, đại đa số thời gian đều là
trên máy huấn luyện mô phỏng.

Lúc này, trong khoang lái của hơn mười bệ máy huấn luyện mô phỏng xa hoa hình
tròn, vài chục học viên đang huấn luyện. Dưới sự nâng đỡ của cánh tay thủy
lực, khoang lái mô phỏng đang nhấp nhô lên xuống bay lượn xoay quanh. Một số
người người thì đang điều khiển, một số người thì quan sát học tập, còn có mấy
người mặc bộ đồ huấn luyện viên, lại đang tuần tra xung quanh.

Tất cả các thiết bị ở trong sân huấn luyện, đều giống hệt như robot. Chỉ có
điều, trên robot là thực sự điều khiển, còn trên máy huấn luyện, điều khiển
ra, chỉ là các nhóm số liệu trên máy tính.

Từ phương diện luyện tập điều khiển cơ sở mà nói, máy huấn luyện kỳ thực càng
thích hợp huấn luyện các hạng mục như là điều khiển ngón tay, sử dụng cần điều
khiển,... hơn là robot.

Trải qua chương trình huấn luyện chuyên nghiệp đủ loại ở trong máy tính, cơ sĩ
không chỉ có thể hiểu rõ được về trình độ của mình thông qua các số liệu trực
quan, mà còn có thể căn cứ vào yêu cầu của chương trình để tiến hành sửa chữa
sai lầm lệch lạc. Mà đối với những động tác kỹ xảo không quen thuộc, lại càng
phải có đủ công phu căn bản ở trên máy huấn luyện, sau đó mới có thể chân
chính thao tác ở trên robot.

Mập mạp vừa vào cửa, lập tức sản sinh hứng thú đối với hơn mười bệ máy huấn
luyện xa hoa đang lượn vòng lên xuống bày đầy ở trong sân.

Trước đây ở doanh trại huấn luyện, tuy rằng cũng đã tới luyện tập điều khiển
trên máy huấn luyện vô số lần, thế nhưng, những chiếc máy huấn luyện đơn giản
kiểu quân dụng lạnh như băng kia, hoàn toàn không cách nào đánh đồng được với
những chiếc máy huấn luyện có thân máy bằng kim loại, ghế ngồi làm bằng da
thật, màn hình khống chế thông tin cao cấp cùng kiểu dáng xinh đẹp không gì
sánh được này.

"Oa...!" Mập mạp mở to hai mắt nhìn, phảng phất như hòa thượng được nhìn thấy
đàn bà con gái:" Oa...!"

Tạp âm, khiến cho Monroe đang đứng khoanh tay ở trước đài điều khiển trung tâm
ở rìa sân không khỏi nhíu nhíu mày.

Mập mạp vừa vào cửa, Monroe đã nhìn thấy hắn.

Nhìn cái gã mập mạp ngu ngốc đang nghển cổ nhìn ngó xung quanh này, hắn liền
có chút khó hiểu. Lão sư Cooper đêm qua khi gọi điện thoại cho mình, vì sao
lại nhiều lần dặn dò mình phải tập trung đối phó cái gã mập mạp này.

Nghe nói, cái tên này là một cao thủ cách đấu tay không!

Chuyện mất mặt, Cooper tự nhiên là giữ kín như bưng. Mặc dù là đệ tử thân
truyền, lời này cũng là không thể nói ra.

Trước đó xảy ra chuyện gì, Monroe không thể nào biết được. Bất quá, hắn mơ hồ
có thể đoán được, quyết định thỏa hiệp đang huyên náo xôn xao trong nội bộ
Thái Lưu thậm chí toàn bộ các lưu phái Cảng Tự Do hiện tại, sợ rằng, trong đó
có ẩn tình khiến cho Cooper xấu hổ mở miệng.

Là cái gì đã khiến cho Cooper ném chuột sợ vỡ đồ, cái gã mập mạp vẫn chưa bao
giờ xuất hiện này, thế nào lại bỗng nhiên trở thành trưởng lão thứ mười một
của Thái Lưu, lại còn bị ném tới vị trí quán trưởng phân quán Genel luôn nóng
bỏng đít này chứ? Nghĩ đến chỉ thị mờ ám trong điện thoại của Cooper, Monroe
quay đầu, âm trầm mà nhìn chằm chằm vào mập mạp. Hắn thực sự nhìn không ra,
cái gã mập mạp này có phong phạm cao thủ gì chứ.

Không nói tới cái khác, chỉ bằng việc gã mập mạp này vừa vào cửa đã to mồm hô
hoán, không được, phải chỉnh hắn một chút rồi.

Mắt thấy ánh mắt của Monroe quét sang, Gandhi liền ghé vào bên tai mập mạp
nói: "Quách quán trưởng, ngài trước tiên tùy tiện quan sát, tôi còn có chút
việc, một hồi rồi sẽ trở lại với ngài!"

Mập mạp mắt không đổi hướng nhìn chăm chăm vào máy huấn luyện, tùy ý phất phất
tay. Gandhi lập tức nhanh chóng biến mất ở ngoài cửa lớn của sân huấn luyện.

" Ngươi là ai?" Monroe đi nhanh tới trước mặt mập mạp. Cáo già Gandhi đã chạy
mất dạng rồi, hắn tự nhiên biết rõ mà vẫn cố hỏi. Ở phân quán Genel này, ai
tới làm quán trưởng thì cũng vô dụng. Ở đây, chính là địa bàn của hắn! Cho dù
ngày hôm nay không thể lật ngã được gã mập mạp này, cũng muốn cho hắn một cái
oai phủ đầu!

Mập mạp ngay từ đầu chính là thực sự bị máy huấn luyện hấp dẫn. Gandhi vừa đi,
Monroe lại hỏi, hắn mới nhanh chóng chú ý lại.

" Ta?" Mập mạp đưa ngón tay mập chỉ vào mũi mình, vẻ mặt ngây ngốc.

" Chính là ngươi!" Monroe lạnh lùng thốt: "Ngươi là vào bằng cách nào, không
biết nơi này là khu vực cấm hả? Không phải là đệ tử bản phân quán, không được
sự cho phép đặc biệt, nghiêm cấm đi vào!"

"Ha ha." Mập mạp tươi cười đầy mặt: "Ta là tân nhậm quán trưởng, đến xem mọi
người."

Các học viên trong sân huấn luyện đều xông lên, cùng với Monroe, đều lạnh lùng
nhìn mập mạp. Bazz, Weatherill cùng mấy học viên khác, thì lại đứng ở xa xa
bên cạnh xem náo nhiệt. Đối với bọn họ mà nói, đều là người của Cooper, chó
cắn chó thì miệng chỉ có đầy lông mà thôi.

" Quán trưởng?" Khóe miệng Monroe hiện lên một tia cười nhạt: "Chưa bao giờ
nghe tới quán trưởng cái kẹc gì cả..." Lời còn chưa dứt, đã thấy mập mạp vô ý
thức sờ sờ vào lão nhị của mình, tiếp lời nói: "Là quán trưởng ch*m to!"

Monroe ngẩn ra, trong tiếng cười lớn của đám người Bazz, vẻ mặt liền trở nên
xám ngoét. Đang muốn nói, đã thấy cái gã mập mạp kia lắc đầu nói: "Ngươi không
có, không hiểu."

Lời này, được tiện nhân cực kì nhấn mạnh.

" Ngươi muốn chết!" Monroe giận tím cả mặt, đừng nói là ở phân quán Genel,
ngay cả toàn bộ Thái Lưu, hắn cũng đã hoành hành thành quen rồi. Tiếp điện
thoại của Cooper, hắn nguyên bản còn có chút dự tính từ từ xem xét. Thế nhưng
hiện tại, một kẻ cuồng ngạo như hắn, làm sao có thể chịu được bị mập mạp sỉ
nhục, làm mất mặt như vậy.

" Ta muốn chết?" Vẻ mặt tươi cười của mập mạp đột nhiên trầm xuống: "Ngươi bất
quá chỉ là học viên ở đây, chưa từng có ai dạy cho ngươi quy củ sao?"

" Quy củ!" Monroe cùng mấy gã học viên và huấn luyện viên bên cạnh hắn, đột
nhiên nở nụ cười.

" Ở chỗ này, ta chính là quy củ!" Tiếng gầm lên của Monroe đinh tai nhức óc.
Hắn muốn cho cái gã mập mạp này trong ngày đầu nhậm chức, phải gục xuống trước
mặt mình.

Sớm muộn gì sẽ đối phó, đối phó muộn, không bằng đối phó sớm!

Monroe vung tay lên, một gã học viên liền phi người lên tung một cước đá tới
mập mạp.


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #371