6 - Chương Làm Một Trưởng Lão


Chương trướcChương tiếp

Quá khinh người rồi, Cooper chỉ tức giận đến tay chân lạnh run.

Hắn cũng không ý thức được, thường ngày, đám người Thái Lưu làm chuyện như vậy
cũng không ít. Cái khác không nói, chỉ nói đến tiểu minh tinh hiện tại hắn
đang bao nuôi ở trong biệt thự sát bờ biển, ban đầu cũng là do thủ hạ dưới tay
uy hiếp lợi dụ, phá phách cướp bóc đe dọa người nhà, bức đánh bạc kí giấy vay
nợ đưa vào đường cùng thì cuối cùng mới đắc thủ được.

Hắn cũng không ý thức được, trước đó, hắn kỳ thực vẫn nghĩ chuyện như vậy rất
sảng khoái --- nhìn tiểu minh tinh kia khuất nhục mà nghênh tiếp dưới thân
mình, hắn liền cất tiếng cười to. Khi đó, cảm giác của hắn chính là hưng phấn
như vậy.

Hiện tại Cooper chỉ là nghĩ, gã mập mạp này khinh người quá đáng.

"Ngươi làm sao có thể như vậy được..." Cooper hầu như cắn chặt hàm răng:
"Ngươi không phải đã đáp ứng rồi sao, tiền cũng thu rồi..."

"Đó không phải là ngươi bồi thường ta sao?" Mập mạp vẻ mặt kinh ngạc.

"Đúng vậy, ta đã bồi thường ngươi rồi, vì sao ngươi vẫn còn như vậy?" Cooper
nỗ lực kiềm chế sự bực tức bất bình đang không ngừng dâng lên, cố gắng khiến
cho mập mạp hiểu ra tác dụng của hai mươi triệu kia.

" Các ngươi vừa muốn giết ta, tiền này dùng để bồi thường sai lầm của các
ngươi, điều này không sai nha?" Mập mạp giả bộ đã thành thói quen: "Tiền ta đã
thu rồi, thế nhưng ngươi còn chưa nói tiền này sẽ dùng cho việc không chụp ảnh
khỏa thân nha."

"Muốn chụp ảnh thì ta còn phải đưa tiền gì nữa?" Cooper có chút phát điên.

" Ta biết thế nào được?" Mập mạp gãi gãi đầu, hình như cũng hiểu được rằng có
chút kỳ quái: "Ta lúc đó nghĩ ngươi thật ngu ngốc đấy."

Cooper trừng mắt nhìn mập mạp, bị mập mạp trợn mắt nhìn lại, sau khi ý thức
được tình cảnh của mình, liền mau chóng thu hồi ánh mắt, hít sâu vào một hơi
nói: " Huynh đệ ngươi nên hiểu rõ, thứ ta có thể đưa thì cũng đưa rồi, chính
là không muốn chụp đống ảnh khỏa thân này. Hiện tại, ngươi đã thu tiền lại
thêm một vị trí trưởng lão, chúng ta vậy mà đã trở thành người một nhà rồi,
ngươi làm như vậy, có lẽ không phù hợp đi?"

"Thế nhưng người chưa hề nói sẽ không chụp ảnh khỏa thân nha!" Mập mạp gân cổ
lên cãi, giả ngu để hung hăng càn quấy, vốn là sở trường trơn tru của hắn.

Cooper tâm muốn chết cũng đều có rồi, hắn lúc này mới kiến thức được cái gì
gọi là tú tài gặp phải lính, uất ức đến đầu óc hôn mê.

" Ngươi còn chưa nói sẽ không chụp ảnh khỏa thân!" Mập mạp kêu gào đến mặt đỏ
bừng rồi, bộ dạng tỏ ra không hề biết điều.

Cái lí lẽ này, chính là giải thích rõ được rồi.

Cooper vẻ mặt xám ngoét cũng không dám chơi trò dây dưa mơ hồ với cái gã đần
độn thô hào này, sợ hắn lại phát bệnh, lập tức quay đầu nhìn lão Smith nói:
"Quán trưởng Smith, đây chính là địa bàn của ngươi, chuyện này ngày hôm nay,
ngươi lại không nói câu nào sao?"

Lão Smith sửng sốt, không nghĩ tới Cooper vậy mà lại tìm tới mình, không khỏi
bật cười nói: "Chỗ tuy rằng là của ta, thế nhưng người này cũng không phải là
của Huyễn Ảnh Lưu chúng ta. Sự tình, chính là do tông chủ Cooper ngươi gây ra,
ngươi bảo ta nói cái gì bây giờ?"

Cooper lợi dụ mập mạp thất bại, đối với Huyễn Ảnh Lưu từ trước đến nay vẫn
chướng mắt mình, rất tự nhiên là lựa chọn uy hiếp, nổi nóng đe dọa: " Ta nếu
như ở chỗ này xảy ra chuyện, ngươi thấy võ quán Kỵ Sĩ Griffin của các ngươi
thoát khỏi can hệ được sao? Đến lúc đó, chúng ta lập tức chính là cục diện
ngươi chết ta sống."

"Chẳng lẽ, chúng ta hai nhà hiện tại lại không phải là cục diện ngươi chết ta
sống sao?" Lão Smith mỉm cười, vẻ mặt nhẹ như mây nước.

Cooper cứng họng, lúc này mới phản ứng lại. Khiêu chiến cách đấu robot hai
ngày sau, vậy mà lại do lão Smith tự mình nói ra. Lã già này dám liều chết để
bảo tồn danh tiếng, sớm đã chẳng xá gì nữa rồi, lúc này uy hiếp còn tác dụng
gì chứ?

Mặc dù có chút xấu hổ, bất quá Cooper vốn là kẻ cầm được thì cũng buông được.
Ánh mắt âm trầm lóe ra, trầm mặc chỉ chốc lát, liền ra quyết định.

" Quán trưởng Smith, nếu như ngươi có thể bãi bình được chuyện này, để hồi
báo..." Cooper nói: "Ta có thể cùng ngươi liên hợp tuyên bố bỏ qua trận này
lôi đài cấp Ma vương này. Đồng thời, ta sẽ cho Stearman đi xin lỗi ngươi. Đem
đồ cướp của các ngươi, trả về nguyên vẹn. Từ nay về sau, chúng ta nước sông
không phạm nước giếng."

Chúng nhân Huyễn Ảnh Lưu hai mặt nhìn nhau. Không thể không nói, điều kiện mà
Cooper đưa ra này, cũng đủ khiến cho tất cả các thành viên của Huyễn Ảnh Lưu ở
đây tim đập thình thịch.

Thi đấu khiêu chiến hai ngày sau, hầu như khẳng định là lão Smith sẽ chết. Lúc
này gió đổi chiều, Huyễn Ảnh Lưu không chỉ có thể tránh được bi kịch dùng tính
mệnh của lão Smith để bảo tồn thanh danh, lại còn có thể cầm lại về tài sản
của mình.

Quan trọng hơn chính là, Stearman công khai xin lỗi. Danh tiếng của Huyễn Ảnh
Lưu sẽ không chỉ đảo chiều mà dâng lên như nước, mà sự bảo đảm không xâm phạm
nhau của Cooper lúc cuối, cũng tránh cho những người của Huyễn Ảnh Lưu lo lắng
về sự trả thù sau này của Thái Lưu.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đem ánh mắt tập trung lên người cái
gã mập mạp kia.

Chiến tranh, hay là hòa bình?

Con mắt Điền Hành Kiện lục cục lăn tròn không ngừng.

Ngày hôm nay trước khi đến đây, hắn tuyệt đối không ngờ rằng sẽ gặp phải tông
chủ Thái Lưu Cooper, cũng không ngờ rằng, mình sẽ nhanh phát sinh xung đột với
chướng ngại vật đầu tiên kể từ khi bước vào thế giới Tự Do đến như vậy.

Từ Gatralan trở về Liên Bang Leray, rồi đến khi chiếm căn cứ của hải tặc Râu
Đỏ, từ đó đến nay, mập mạp vẫn luôn tự hỏi, ở cái thời đại này, mình rốt cuộc
nên làm những gì, và nên làm như thế nào.

Hắn chưa bao giờ cho rằng mình là anh hùng, lại càng không thể là đấng cứu
thế. Trên bản đồ hành tinh mênh mông của xã hội nhân loại, lực lượng của một
người lớn bao nhiêu thì hắn biết rõ. Cho dù là Soberl hay là Hastings, bọn họ
cũng phân biệt bị chế ngự bởi hoàng thất Binalter và Tổng Thống Cộng hòa Phỉ
Dương.

Mập mạp vẫn nghĩ mình là lộn xộn mơ hồ mà bị cuốn vào cái cuộc chiến tranh
này. Chỉ dựa vào chạy trốn, mình chính là trốn không thoát được. Cái cuộc
chiến tranh này, đã lan đến gần như cả xã hội loài người. bất luận ngươi ở nơi
nào, ngọn lửa chiến tranh, cuối cùng sẽ đốt tới ngươi hoặc là trước mặt thân
nhân của ngươi.

Thế nên, cho tới nay, hắn đều nỗ lực khắc chế cản trở tâm lý của mình, nỗ lực
phát huy một chút tác dụng trong cái cuộc chiến tranh này.

Thế nhưng, theo sự lâu dài của chiến tranh, mập mạp càng ngày càng nghĩ mình
giống như một con bạc đã đỏ cả mắt. Trong cuộc đỏ đen bị ép tham dự này, đem
cuộc sống và thân nhân để làm tiền cược, một lần lại một lần bị ép đặt cược,
thế nhưng vẫn không thấy được kết thúc của canh bạc.

Mắt thấy thế cục mà Leray phải đối mặt đang càng ngày càng nguy hiểm, mắt thấy
kết cục của cuộc chiến tranh này vẫn còn trong sự xâu xé lẫn nhau của các quốc
gia mà xa xôi không hẹn, cuối cùng, ở trong thang máy hắn đã hạ quyết tâm, đi
một con đường khác.

Mập mạp hiểu rõ, mình không thể tiếp tục bị vây khốn ở trên chiếc thuyền Leray
này. Chiếc thuyền này, dưới sự vây công của địch nhân đã tràn ngập lỗ hổng.

Muốn cứu vớt chiếc thuyền này, lối ra duy nhất, chính là tìm một chiếc thuyền
khác, một chiếc thuyền đủ để đem Leray thoát được lên bờ.

Nếu như nói Trenock chính là trông cậy duy nhất của Bộ Thống soái tối cao Liên
Bang Leray, như vậy, thế giới Tự Do chính là thuyền cứu sinh mà mập mạp lựa
chọn.

Suy diễn trong thang máy, mập mạp vẫn tự mình góp nhặt, đây đã là cọng rơm cứu
mạng cuối cùng của hắn rồi --- Trong vòng nửa năm, chỉ cần có thể tập hợp được
một lượng nhất định ở thế giới Tự Do, đại quy mô quấy rối và tấn công tuyến
tiếp viện của hạm đội Sous cùng Jaban, tập kích tàu chiến vận tải, vậy thì
Leray mới có thể chịu qua được một năm.

Chiến tranh hiện đại, trong tinh vực nhỏ hẹp của Leray, đã không còn cơ hội
xoay chuyển. Địch ta song phương đều đang cứng đối cứng mà tranh đoạt từng
tinh cầu, từng thành thị. Mà thế giới Tự Do và các tinh vực công cộng mở rộng
bao la bát ngát, lại là Thiên đường của du kích chiến.

Chỉ cần kiên trì một năm, chính là có thể đợi được Boswell nghiên cứu đột phá,
đợi được cứu viện của Trenock, đợi được thế cục biến hóa theo chiều hướng tốt,
thậm chí đợi được cả một viên Hỏa Tinh rơi xuống Tinh hà Carleston!

Thế nhưng, mỗi khi tính toán thực lực trong tay mình, mập mạp liền rầu rĩ đến
mặc không ra mặt mũi không ra mũi

Hiện tại trên tay nắm giữ, chỉ có hơn sáu trăm chiến sĩ trên tàu {Rose Brand},
cùng sau bảy trăm hải tặc tuyển chọn từ đoàn hải tặc Râu Đỏ.

Một chiếc tuần dương hạm kiểu phân tách vừa mới cải tiến vẫn chỉ là trang bị
tàu khu trục, mặt khác mấy chiếc tàu buôn vũ trang cùng tàu cướp bóc, cũng chỉ
là trang bị dân dụng. Hơn nữa, một căn cứ một hải tặc tổng công trăm nhân viên
hậu cần, làm hải tặc thì còn được, muốn đấu cùng hạm đội chính quy, đó chính
là muôn chết.

Mà ở thế giới Tự Do, hải tặc, lính đánh thuê cùng các doanh nghiệp lớn và tài
phiệt có hạm đội quy mô lớn hơn, nhân viên nhiều hơn, đoàn robot vũ trang tư
nhân hùng mạnh hơn, chỗ nào cũng có. Nếu muốn đem đám người này ghép lại rồi
buộc lên thuyền của mình, đừng nói là nửa năm, cả đời còn muốn thiếu.

Mình duy nhất có thể dựa vào được, chính là đoàn hải tặc Râu Đỏ mang nhiều
nanh vuốt đang trốn ở một nơi bí mật không ai biết.

Phải nhanh như chớp đứng ở trên cao điểm trước khi toàn bộ các thế lực trong
thế giới Tự Do một lần nữa tẩy bài, bằng không, đợi đến khi trật tự của thế
giới Tự Do bị đánh vỡ, đợi đến khi đại lượng vũ khí chiến hạm quân dụng mạnh
mẽ xâm nhập vào trong phiến tinh vực này, đủ loại bối cánh phía sau những thế
lực này, sợ rằng một người cũng đều không dưới mình.

Mập mạp nhìn chằm chằm vào Cooper. Ánh mắt nóng bỏng, chỉ nhìn đến Cooper lưng
mồ hôi lạnh đầm đìa.

Đối với mập mạp mà nói, Thái Lưu ở trước mắt, chính là một liều thuốc đại bổ.
Trong kế hoạch ban đầu, lợi dụng sự đánh cuộc giữa Thái Lưu cùng Huyễn Ảnh
Lưu, lợi dụng quy tắc của thế giới Tự Do cùng định chế của các lưu phái và thế
lực lớn khác, một ngụm ăn tươi Thái Lưu, mình là có thể điều khiển đoàn hải
tặc Râu Đỏ cùng Huyễn Ảnh Lưu hai thế lực lớn này mạnh mẽ đặt chân lên thế
giới Tự Do.

Thế nhưng, đây cũng đúng là chơi khó. Di chứng rất rõ ràng, không nói đến thế
lực Thái Lưu rắc rối khó gỡ, một ngụm nuốt vào có bị rối loạn tiêu hóa hay
không, chỉ nói đến các lưu phái và thế lực khác đang ngồi chồm hỗm ở một bên
nhìn chằm chằm, đã đủ khiến cho một kẻ vừa trở thành cái đích để công kích như
mình thấp thỏm lo âu rồi.

Mà lúc này, điều kiện mà Cooper đưa ra, hiển nhiên đã cho mình một cơ hội rất
tốt.

Theo hắn mở miệng nhượng bộ, mình không chỉ có thể thuận nước dong thuyền mà
trở thành cứu tinh của Huyễn Ảnh Lưu, quay đầu lại, vẫn trở thành trưởng lão
của Thái Lưu.

Chỉ cần tiêu diệt được đoàn hải tặc Mắt Ác Ma, làm một cú từ cá cược, sau đó
ngầm lấy Huyễn Ảnh Lưu cùng đoàn hải tặc Râu Đỏ làm cơ sở, phát triển ra hai
thế lực lớn một trong một ngoài, mình thì lại ẩn thân ở trong Thái Lưu gây
xích mích ly gián, nhìn thế nào, đều là một cục diện tốt đẹp mọi việc đều
thuận.

Vừa nghĩ đến vieecn mình lấy thân phận trưởng lão của Thái Lưu đi châm ngòi
thổi gió làm xằng làm bậy xung quanh, mập mạp liền kích động không ngớt.

Chuyện xấu do mình làm, tội vạ người khác gánh, chuyện tốt như vậy tìm đâu ra
đây?

" Này vị tiểu huynh đệ..." Lão Smith chung quy chịu không nổi mê hoặc bảo toàn
Huyễn Ảnh Lưu, liền đi tới trước mặt mập mạp, do dự muốn nói lại thôi.

"Làm cái gì?" Mập mạp vẻ mặt đề phòng, phảng phất như lão đầu đối diện muốn
cướp kẹo đường của mình vậy, di một bước sang bên cạnh, vô thanh vô tức chắn ở
trước người Cooper.

" Tôi muốn cầu cậu một cái nhân tình..." Lão Smith mặt già đỏ lên, mình rõ
ràng ngay cả cậu mập mạp ở trước mắt này họ gì cũng không biết, mở miệng nói
nhân tình, không khỏi có chút bắt quàng làm họ.

Trong lúc đang do dự, lại nghe thanh âm của mình vang lên: "Nếu không như vầy,
tôi tim một mỹ nữ thay thế cho tông chủ Cooper, cho cậu chụp ảnh khỏa thân,
cậu muốn chụp thế nào thì chụp."

Lão đầu liền sửng sốt, giọng nói thì của mình, thế nhưng nói lại chẳng phải
mình. Ngẩng đầu, đã thấy gã mập mạp trước mặt đang giơ lưng che mắt Cooper mà
nháy nháy mắt với mình.

"Thật không?" Mập mạp biến giọng trở lại, bộ dạng tỏ ra nửa tin nửa ngờ.

"Thật!" Lão đầu mau lẹ nói.

"Sao không nói sớm nha!" Mập mạp quay đầu lại vỗ vỗ bờ vai Cooper nói: "Ông
trông già mà thật hiểu chuyện, cõ mỹ nữ rồi, ta chụp nam nhân làm cái quái gì
chứ...." Quay đầu hỏi lại Smith: "Ngoại trừ chụp ảnh ra, còn có thể làm gì
khác được nữa không? Cởi đều đã cởi sạch rồi, chụp ảnh kỳ thực cũng thật lãng
phí đấy...."

Cooper chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, thiếu chút nữa phụt ra một ngụm máu.
Sớm biết gã mập mạp ngây ngô này nguyện ý dùng nữ nhân đổi cho mình, mình còn
đáp ứng Huyễn Ảnh Lưu nhiều điều kiện như vậy để làm gì?"

" Bất quá...." Mập mạp nhíu nhíu mày.

Cooper trong lòng căng thẳng, nói thật, hắn hiện tại đã có chướng ngại tâm lý
đối với gã mập mạp này rồi. Cái tên hỗn đản này, lại bất quá cái gì nữa?

" Vừa rồi nghe các ngươi nói, thi đấu hủy bỏ rồi, cái chức quán trưởng của cái
võ quán cách đấu này, ta không phải là diễn trò à? Làm một cái trưởng lão thì
có ý nghĩa gì chứ!" Mập mạp vẻ mặt tỏ ra không vui.

Cooper trong lòng quả thực là khổ không nói nên lời, cái tên mập mạp không
biết xấu hổ này, toàn bộ vũ trụ cũng không tìm ra được người thứ hai! Bất quá,
lúc này không phải là lúc có thể dây dưa như vậy, liền sảng khoái nói: "Điều
này ngươi cứ yên tâm, việc ta đáp ứng, thì nhất định làm được. Từ hôm nay trở
đi, ngươi liền trở thành trưởng lão thứ mười một kiêm quán trưởng phân quán
thị trấn Genel của Thái Lưu chúng ta."

Tuy rằng bị dày vò nhục nhã, đối với mập mạp hận đến nghiến răng nghiến lợi,
bất quá, Cooper luôn luôn cực kỳ biết khống chế tâm tình của mình.

Sự tình đã tới nước này, nói cái gì nữa cũng vô dụng. Hiện tại cần làm, chính
là ra khỏi cái cửa này, sau đó thời gian tính sổ vẫn còn rất nhiều!

Huống hồ, gã mập mạp này vậy mà lại đánh nhau tốt như vậy, ném tới một nơi vốn
tam giáo cửu lưu tập hợp, đấu tranh bốn phía, ẩu đả khắp nơi như thị trấn
Genel, chưa chắc đã không phải là một nước cờ tốt.

" Vậy được rồi."

Theo sự đáp ứng đầy miễn cưỡng của mập mạp, sớm đã có một vị trưởng lão của
Huyễn Ảnh Lưu đem hiệp ước điện tử cùng một phần tư liệu và ảnh chụp, đưa tới
trên tay Cooper.

...

Lời tác giả: Thiếu chút nữa viết vào ngõ cụt, suy nghĩ thật lâu mới ra được, ý
tưởng phía sau đã rất rõ ràng rồi


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #368