6 - Chương Khiêu Chiến


Chương trướcChương tiếp

Có thể xếp hạng thứ mười trong số hàng triệu người chơi ham mê robot, Đàm Tiếu
Gian hiển nhiên là một cao thủ robot.

Hay chính xác hơn, phải nói là, ít nhất trong mạng inte, hắn xem như là một
cao thủ robot.

Chỉ cần suy nghĩ một chút về tình trạng hiện nay của giới cận chiến robot, sẽ
phát hiện ra rằng việc xếp hạng thứ mười trong mạng inte, cũng không ý nghĩa
là xếp hạng thứ mười trong hiện thực. Thậm chí, ngay cả vị trí một trăm, một
ngàn cũng không nhất định có thể xếp vào được!

Nguyên nhân rất đơn giản. Mỗi một lưu phái trong giới cận chiến robot dân gian
đều có bí mật bất truyền của mình. Trong hiện thực, đánh nhau thế nào đều
được, không ai biết cơ sĩ ngồi trong khoang lái đang thao tác như thế nào. Mà
trong mạng inte thì không giống như vậy, bất luận thao tác nào của một cao thủ
đều nhất định sẽ lưu lại dấu vết.

Trong thế giới inte, bản thân những thao tác này chính là chương trình và số
liệu!

Các lưu phái cận chiến robot vốn mang tư tưởng "của mình thì quý" (HV - Tệ
trửu tự trân - quý cả cái chổi của mình - đồ tuy không tốt nhưng của mình thì
mình vẫn quý), bất kể là cân nhắc từ góc độ lợi ích hay truyền thống, đều
tuyệt đối không cho phép kỹ xảo của mình nằm trong tay các công ty kinh doanh
trò chơi hay là một ai khác.

Do đó, rất nhiều cao thủ cận chiến dân gian đều bị mệnh lệnh cấm tham gia trò
chơi inte. Cũng bởi thế, trong thế giới inte, trình độ kỹ thuật của cận chiến
so với giới cận chiến robot trong hiện thực thì kém hơn rất nhiều.

Mà vị Đàm Tiếu Gian này, trong hiện thực chính là một thành viên của lưu phái
cận chiến robot tên là [Thái Lưu]. Thân phận của hắn, là thủ tịch huấn luyện
viên trong phân quán của [Thái Lưu] đóng tại thủ đô của Trenock.

[Thái Lưu], xếp hạng thứ tư trong giới cận chiến robot hiện nay, là một lưu
phái vừa mới quật khởi. Lưu phái này trứ danh với đấu pháp cận thân dũng mãnh
mau lẹ, đồng thời cùng nổi danh với đấu pháp này chính là văn hoá lưu phái
kiêu ngạo ngang ngược và hung ác tàn nhẫn của bọn họ.

Nếu như phải lựa chọn trong giới cận chiến robot dân gian một lưu phái không
giảng đạo lý nhất, vậy thì chỉ có thể là [Thái Lưu]. Bọn họ không chỉ là một
đám liều mạng với đấu pháp hung ác độc địa, ngay cả trong việc xử lý xích mích
và tranh đoạt lợi ích với các lưu phái khác, bọn họ cũng tàn nhẫn như thế.

Mỗi một học viên của [Thái Lưu], ngay từ ngày đầu tiên gia nhập lưu phái này,
đã bị yêu cầu phải hoàn toàn tuân theo tinh thần chiến đấu của [Thái Lưu].
Nghĩa là bằng vào khí thế hung hăng ngang ngược nhất, đấu pháp liều mạng nhất,
đẩy bất kể đối thủ nào vào tử địa! Thắng làm vua thua làm giặc. Trong tôn chỉ
của [Thái Lưu], chỉ cần có thực lực là có thể thu được tất cả. Bất luận là
dùng thủ đoạn gì, đều lấy việc chiến thắng đối thủ là mục tiêu số một.

Chính là dưới sự chỉ đạo của tôn chỉ chiến đấu thô bạo không giảng đạo lý này
mà toàn bộ [Thái Lưu] đã trở thành một đoàn thể nổi danh hung ác tàn bạo. Bọn
họ sẽ khiêu khích bất cứ đối thủ nào mà không cần lý do, khinh thường với
truyền thống của robot dân gian. Bọn họ tôn trọng bạo lực, có rất nhiều thành
viên đã tham gia vào hoạt động giết người cướp của.

Mà một khi có ai dám trêu vào người của [Thái Lưu], điều đó không khác gì là
chọc vào tổ ong vò vẽ. Người của [Thái Lưu] vốn luôn chiếm lợi không bao giờ
chịu thiệt sẽ phát động trả thù liên miên bất tận không từ thủ đoạn nào.

Lưu phái như vậy, làm cho rất nhiều người cảm thấy chán ghét khinh bỉ. Thế
nhưng, cũng làm cho rất nhiều lưu phái không dám đắc tội. Theo thực lực tăng
cường, [Thái Lưu] đã trở thành kẻ phá bĩnh trong giới cận chiến robot dân
gian. Vô số lưu phái đều chỉ có thể nín hơi nén giận dưới uy quyền của bọn họ.

Đàm Tiếu Gian nguyên bản chỉ là một thầy giáo môn lịch sử bình thường, thỉnh
thoảng nghịch ngợm robot, trình độ chẳng qua chỉ có thể khoe khoang trước mặt
một số học sinh. Hắn tính tình tự phụ, lại có chút hư vinh, thường vì chuyện
bản thân bụng đầy chữ nghĩa lại không thể phát triển sự nghiệp mà thở dài.

Đương nhiên, việc than thở thế này là ở trước mặt đám học sinh ngây thơ hay là
mỹ nữ nào đó.

Hắn tự nhận là một nhà tư tưởng, một nhà tư tưởng tràn đầy thất vọng và đau
đớn đối với hiện thực, bất cứ sự vật và chế độ nào đều thấy chướng mắt. Trước
mặt người ta thì phê phán ra vẻ khẳng khái hùng hồn, sau lưng thì hăng hái đọc
Hồng Lâu Mộng, ảo tưởng mình chính là Giả Bảo Ngọc. Lúc không kìm lòng được
thì cũng khóc than ai oán chính mình hồng nhan bạc mệnh, lại sinh ra trong
thời đại mà tất cả mọi người đều có mắt như mù không nhận ra châu báu.

Đáng tiếc, một vĩ nhân như vậy, thật ra lớn lên có chút xấu trai, thêm cái
miệng thối không thức thời cuộc, rốt cục bởi vì gây sự trong quán bar mà bị
người của [Thái Lưu] đánh đập một trận.

Sau vài lần bị ăn đòn, Đàm Tiếu Gian ngược lại trở nên thành thật hơn, tư
tưởng của hắn đã phát sinh biến hoá sâu sắc. Không thay đổi không được, suốt
ngày bị [Thái Lưu] đánh đập, nếu không thay đổi sẽ đi đời nhà ma mất. Nguyên
bản tinh thần hy sinh vì nghĩa đã bị hắn quăng lên chín tầng mây rồi, mạng nhỏ
của mình quan trọng hơn. Do đó, hắn đã từ chức, bán gia tài, bỏ lại vợ con mẹ
già, cắn răng mà gia nhập [Thái Lưu].

Sau khi nhìn thấy sự mạnh mẽ ngang ngược của [Thái Lưu], Đàm Tiếu Gian quyết
định phải thay đổi cách sống mới. Vì thế, một người tự xưng là nhà tư tưởng
cao thượng thành thực không muốn nhìn thấy ngụy quân tử, triệt để tìm cho mình
một cái cớ và cơ hội làm chân tiểu nhân.

Ở [Thái Lưu], Đàm Tiếu Gian ăn không ít khổ. Bởi vì trình độ văn hoá phổ thông
của hắn cao hơn so với cái đám đệ tử lưu manh chỉ biết vào nhà cướp của gây
chuyện sinh sự khắp nơi kia, cho nên khả năng lĩnh hội cũng cao hơn nhiều.

Nếu đã bỏ xuống mặt mũi thánh nhân, Đàm Tiếu Gian khi cần vuốt mông ngựa thì
vuốt mông ngựa, khi cần nịnh nọt thì nịnh nọt. Sau khi giúp [Thái Lưu] đưa ra
không ít chủ ý xấu xa, hắn cuối cùng đạt được tán thưởng. Dưới sự chỉ bảo của
huấn luyện viên trong hội quán robot, Đàm Tiếu Gian dùng tròn tám năm thời
gian, rốt cục ngóc đầu lên được, trở thành thủ tịch huấn luyện viên trong phân
quán ở thủ đô Hán Kinh của Trenock.

Nguyên bản Đàm Tiếu Gian cùng {Mãn Thiên Chiến Hoả} không có chút quan hệ gì,
vì [Thái Lưu] cũng cấm thành viên lưu phái lên mạng tham dự trò chơi robot.
Bất quá, thành viên [Thái Lưu] thực sự quá phức tạp, quản lý nội bộ lại lỏng
lẻo, rất nhiều thành viên lên mạng chơi một chút, chỉ cần không dùng kỹ xảo
tuyệt mật của [Thái Lưu] thì cao tầng cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt làm
ngơ.

Mà Đàm Tiếu Gian cũng là do sau khi quen biết với một nữ sĩ quan Phỉ Dương tên
là Margaret nên mới hạ quyết tâm tham gia {Mãn Thiên Chiến Hoả}. Nguyên nhân
chỉ bất quá bởi vì hắn quá thèm muốn nữ sĩ quan Phỉ Dương xinh đẹp này. Mà
thái độ hờ hững thậm chí chán ghét của Margaret đối với hắn, khiến cho Đàm
Tiếu Gian hiểu rằng mình phải bày ra mặt ưu tú nhất của bản thân mới được.

Tướng mạo thì khỏi cần phải nói, thứ cần phải phô bày ra, dĩ nhiên là cận
chiến robot rồi.

Sau khi biết được Margaret là người chơi trung thành của {Mãn Thiên Chiến
Hoả}, Đàm Tiếu Gian như vớ được vàng, lập tực đem lệnh cấm ném ra khỏi đầu, ba
chân bốn cẳng đi đăng ký tài khoản làm thành viên người chơi của mạng inte.

Trong cái thế giới do những người ham mê robot phổ thông tạo nên này, Đàm Tiếu
Gian đã vui mừng mà phát hiện ra, bản thân mình hoá ra có thể xưng vương xưng
bá. Thế là, trong vòng một năm, Đàm Tiếu Gian nhanh chóng thăng cấp lên vị trí
thứ mười trong bảng xếp hạng.

Bất quá, Margaret đối với vinh quang của hắn tựa hồ cũng không cảm thấy hứng
thú chút nào. Điều này làm cho Đàm Tiếu Gian vốn tự xưng là hiệp cốt phong lưu
có chút ngạc nhiên.

Đang lúc vắt óc nghĩ làm sao để lưu lại ấn tượng sâu sắc cho Margaret, SM lại
xuất hiện. Tên kia thế mà chỉ dùng thời gian ngắn ngủi đã vọt lên vị trí thứ
mười một trên bảng xếp hạng.

Sự cường thế của SM-01314 làm cho Đàm Tiếu Gian cảm giác có chút hồi hộp sợ
hãi. Hắn rất sợ một ngày nào đó, chính mình bị đá xuống ngựa, xấu mặt trước
mặt Margaret. Mấy ngày nay, hắn cơ bản không có đăng nhập. Sau đó, hắn phát
hiện khi Margaret nói về SM-01314 thì oán hận nghiến răng nghiến lợi, điều này
lại khiến cho hắn thấy được một tia hi vọng.

Nếu như nói lần trước SM-01314 đột nhiên biến mất làm cho Đàm Tiếu Gian vừa
may mắn vừa thất vọng, vậy thì lần này, Đàm Tiếu Gian quả thực cười đau cả
bụng.

Không nói Margaret bị hắn cướp hơn một trăm lần, tên này không biết là bị chạm
mạch dây thần kinh nào mà lại điều khiển một chiếc robot thô sơ còn rách nát
hơn cả hài cốt của [Vong Linh Hành Giả], đồng thời đứng trong trong đại sảnh
quan chiến cao giọng hò hét: "Ai muốn đánh ta?!"

Cơ hội tốt trời ban! Đàm Tiếu Gian không chút nào chần chờ đứng dậy, nhân danh
chính nghĩa!

"Ngươi tới?" Mập mạp nhìn chiếc [Hàn Mang] trước mắt, trong chốc lát có chút
do dự. Ai nấy đều thấy được robot của mình là một robot đơn giản, lại đi đánh
nhau với một chiếc robot thuộc loại cao cấp nhất của hệ thống, chênh lệch
không khỏi quá lớn. Cái gã này thế nào lại không cảm thấy xấu hổ như vậy chứ?

"Chính là ta!" Đàm Tiếu Gian lạnh lùng nói: "Hành vi của ngươi, đã làm cho
nhiều người tức giận. Đây chính là lúc cho ngươi một chút giáo huấn!"

"Phi! Chỉ bằng ngươi?! Không biết chữ chết viết như thế nào hả!" Mập mạp hung
hăng phun một ngụm nước bọt. Cánh tay cơ giới của robot chọn ra thư khiêu
chiến xếp hàng đầu tiên của Đàm Tiếu Gian trên danh sách lôi đài.

"Oa, sao Hỏa đụng Địa cầu. Vị trí số mười và số mười một đánh nhau."

Trong đại sảnh quan chiến ồn ào xôn xao, ngay khi tất cả mọi người cho rằng
hai người sắp bắt đầu chiến đấu, mập mạp cả giận nói: "Ông đây không đánh với
ngươi, tự mình ra chỗ khác chơi đi! Xem ngươi làm sao giáo huấn ta!"

Nói xong, dĩ nhiên đem thư khiêu chiến của Đàm Tiếu Gian loại bỏ đi!

Đã chuẩn bị sẵn sàng truyền tống đến địa đồ đối chiến, Đàm Tiếu Gian bị biến
hoá đột ngột này làm cho suýt nữa chảy máu não.

"Ngươi... Ngươi..." Đàm Tiếu Gian rất tức giận.

"Ngươi ngươi cái gì, nói mà không hiểu thì còn đòi nghịch robot cái gì!" Mập
mạp cũng rất tức giận.

"Ngươi không có chút xấu hổ nào sao?" Đàm Tiếu Gian bắt đầu giở trò khích
tướng: "Ta xem ra thì đã biết ba trăm trận thắng lợi của ngươi là làm sao mà
có rồi, nguyên lai đều là ỷ mạnh hiếp yếu! Quả nhiên là tên bại hoại!"

"Thật là bại não!" Mập mạp xem thường nói: "Ta đã ỷ mạnh hiếp yếu trong thời
gian dài như vậy, bây giờ ngươi mới nhìn ra hả?"

Đàm Tiếu Gian không nghĩ tới SM01314 vô sỉ triệt để như vậy, nhất thời không
biết đối đáp thế nào, chỉ có thể mở miệng chửi rủa: "Tên hèn nhát! Đồ nhát
gan! Tên cặn bã có mẹ sinh không có mẹ dạy!"

"......"

"Đem khiêu chiến của ngươi gửi qua đây." Mập mạp thanh âm nhàn nhạt, phảng
phất đột nhiên thay đổi chủ ý: "Ta cùng ngươi chơi đùa một chút."


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #344