Chương trướcChương tiếp
"Mọi người nói xem, cái tên này bị điên rồi hay là ta nghe nhầm thế?" Một vị
trung niên ngồi trong quán rượu, phía sau lưng cắm một cây quốc kỳ nhỏ, buông
chén rượu trong tay xuống, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Thống Lĩnh robot cũng không
có tư cách, chẳng phải là Liên bang của chúng ta đã xuất hiện ra một Chiến
Thần sao?"
Không có ai đáp lời hắn, trong quán bar hơn một trăm vị khách, kể cả nhân viên
pha rượu, phục vụ, tất cả đều trợn mắt há mồm, dán mắt vào màn hình TV mà ngơ
ngẩn.
Một ma men đã ngủ gục trên bàn từ lâu bỗng nhiên đứng bật dậy, mơ hồ kêu to
một tiếng: "Ô...Không có khả năng..." Không ai nghe rõ con sâu rượu kia nói
cái gì sau đó. Hắn chỉ rống lên một câu không đầu không đuôi, rồi lại ngã gục
trên bàn, lát sau vang lên tiếng ngáy như sấm.
Cả quán bar yên tĩnh.
Trên quảng trường, vỉa hè cũng yên tĩnh.
Trong thành phố buổi hoàng hôn, từng chiếc đèn đường lần lượt sáng lên, dòng
xe chạy băng băng cũng đã bật đèn, kéo thành từng vệt ánh sáng trên đường.
Bên cạnh màn hình TV to lớn, đám người bất động như tượng đá, ngây ngốc đứng
đó, mặc cho ngọn quốc kỳ trong tay nhẹ nhàng phấp phới trong làn gió nhẹ buổi
hoàng hôn.
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đến nỗi trên mặt đối phương thần tình có
chút quái dị. Không ai dám tưởng tượng rằng có một ngày, một chiến sĩ robot
Liên bang Leray có thể được đánh giá cao đến nỗi không thể tưởng tượng được
thế này.
Cái quốc gia này có thể xuất hiện ra rất nhiều nhân vật kiệt xuất, có thể tại
các phương diện đều có được chỗ độc đáo, thế nhưng trong lĩnh vực cận chiến
robot, Liên bang Leray, giống như môn bóng đá nam của Trung Quốc cổ đại trong
các vòng loại thi đấu, đều không đáng nhắc đến.
Nếu cho thời gian quay trở lại năm Công nguyên 2008, để cho thiên tài bóng đá
Messi của Argentina ngồi trong một đài truyền hình nào đó, vẻ mặt khiêm tốn
nói cho mọi người rằng, hắn và Maradona so với một vị danh thủ nào đó của
Trung Quốc, ngay cả tư cách xách giày cũng không có. Ai sẽ tin chứ?
Người nào tin tưởng, không phải điên khùng thì cũng là ngu ngốc. Trừ phi Messi
thêm một câu vào phía sau: "...Tên đó quá lợi hại, chân trái chân phải đều có
thể đá người."
Thế thì còn tin được.
Quốc gia này có rất nhiều người ham mê robot, thậm chí si mê cận chiến robot.
Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là trình độ của họ rất cao.
Mọi người đều biết, thánh địa của robot tư nhân là Liên minh Cảng Tự Do. Đây
không phải là do một cá nhân quyết định, đó là do hoàn cảnh sinh tồn ở đây
quyết định sự phát triển của robot.
Ở đó, robot tư nhân được sử dụng còn phổ biến hơn so với ở Leray. Lính đánh
thuê, nhà mạo hiểm, hộ vệ tư nhân, thậm chí hải tặc, tập đoàn tội phạm..đều là
người mua và sử dụng robot tư nhân.
Trong cái thế giới mạnh được yếu thua đó, chỉ có thực lực mới có thể mang đến
cho những kẻ liều mạng này quyền lợi, tiền tài, địa vị và nữ nhân, có thể cho
bọn họ có mạng mà đi hưởng thu tất cả những gì họ giành được. Bọn họ cũng
không che giấu lòng tham đối với robot cao cấp, cũng không bao giờ ngừng tu
luyện.
Đó chính là sinh hoạt của bọn họ. Cho dù là trong thời bình, bọn họ cũng đều
kề cận cái chết mỗi ngày.
Ngoại trừ Liên minh Cảng Tự Do, những quốc gia có trình độ robot siêu phàm
cũng có ưu thế mà Leray không có. Những quốc gia này, hoặc là trường kỳ trong
tình trạng chiến tranh, mỗi ngày đều tiến hành đấu tranh sinh tồn tàn khốc,
hoặc là có thực lực hùng hậu, có các doanh nghiệp chế tạo robot với trình độ
cực cao.
Quan trọng nhất là, bất kể là Liên minh Cảng Tự Do hay là các quốc gia như Phỉ
Dương, Binalter, Trenock thì họ đều có văn hoá cơ sĩ và nội tình robot thâm
hậu.
Những điều này, vừa vặn là những thứ mà một quốc gia nằm ở biên giới Đông Nam
trong bản đồ tinh tế nhân loại, chỉ có mới 300 năm độc lập như Liên bang Leray
không có được. Một quốc gia loại nhỏ chỉ chú trọng kinh tế, ham hưởng lạc này
chưa hề xuất hiện một vị chiến sĩ robot cấp 9 nào, cũng không hề nghiên cứu ra
một loại robot nào vượt lên đỉnh cao vũ trụ.
Trong lĩnh vực robot này, Leray không có điều gì để mà kiêu ngạo cả!
Bao nhiêu năm rồi tham gia giải thi đấu robot vũ trụ hay là diễn tập quân sự
liên hợp, các chiến sĩ robot Leray thường được gắn với danh từ "Thịt gà"
(nguyên văn : Ngư nạm bộ đội, bộ đội thịt cá).
Do đó, mặc dù Cosmo nói chính là về anh hùng Liên bang Điền Hành Kiện, dân
chúng Leray nhất thời cũng không thể tiếp nhận. Bọn họ không có cách nào đem
tên mập mạp chất phác này liên hệ với một vị cao thủ robot cấp vũ trụ trong
truyền thuyết được, bọn họ nghĩ điều này thực sự quá sai lầm rồi.
"Không thể tưởng tượng được..." Helen đúng lúc nói ra tiếng lòng của mọi
người: "Cosmo tiên sinh, làm sao tiên sinh lại đưa ra phán đoán này vậy?"
"Mới vừa rồi, các người không phải đã phát đi đoạn video tình hình thực tế
chiến đấu của trận đấu mô phỏng trên mạng sao?" Cosmo nói một cách đương
nhiên: "Đoạn video đó còn có sức thuyết phục hơn lời nói của tôi."
"Tôi không quá rõ ràng..." Helen truy hỏi: "Đó không phải là đọ sức robot chân
chính, điều tôi muốn nói là, đó chỉ là trong mạng giả tưởng... Hơn nữa, anh
cũng chưa giao thủ với tiên sinh Điền Hành Kiện mà."
" Sư huynh của tôi đã giao thủ với tiên sinh rồi." Cosmo bình tĩnh nói: "Huynh
ấy là một vị Kỵ Sĩ robot cấp ba xuất sắc, mà tiên sinh Điền Hành Kiện cũng sử
dụng kỹ xảo Huyễn Ảnh Lưu. Tôi chỉ xem qua thực lực mà tiên sinh thể hiện ra
thì đã mất đi lòng tin khiêu chiến với tiên sinh."
"Tiên sinh xác định phán đoán của tiên sinh không có sai lầm chứ?" Helen hỏi.
"Tôi là một cơ sĩ. Từ lúc sáu tuổi tôi đã bắt đầu học điều khiển robot." Trong
âm thanh của Cosmo tràn đầy kiên định và tự tin: "Robot chính là sinh mạng thứ
hai của tôi, tôi sẽ không đưa ra phán đoán sai lầm đối với thứ thương yêu nhất
của mình."
"Tôi có thể hay không diễn giải những gì tiên sinh nói thế này..." Helen đưa
lên ngón trỏ trắng nõn mảnh khảnh nói: "Tiên sinh Điền Hành Kiện cũng giống
như cao thủ robot trong truyền thuyết, là một vị đại sư robot."
" Đúng vậy!" Cosmo gật đầu nói: "Tôi không các nào dùng được tiêu chuẩn của
Cảng Tự Do để phán đoán trình độ robot của tiên sinh Điền Hành Kiện. Chỉ xem
kỹ xảo mà tiên sinh thể hiện ra trước mặt tôi, tôi nghĩ tiên sinh hẳn là một
truyền thuyết càng vĩ đại hơn!"
Đoạn đối thoại ngắn gọn kết thúc. Khán giả trước TV còn chưa thể phục hồi lại
tinh thần. Bọn họ đang nỗ lực tiêu hoá sự chấn động mà đoạn đối thoại kia mang
đến.
Lý trí chỉ dẫn bọn họ phải nghi vấn, nhưng tình cảm lại làm cho họ hy vọng
trong sự hồi hộp tim đập rộn ràng, hy vọng những gì vị thanh niên của Cảng Tự
Do kia nói đều là sự thật.
Liên bang Leray thực sự sinh ra một cơ sĩ tuyệt đỉnh? Hạnh phúc từ trên trời
rơi xuống này thật khiến người ngây ngất.
Trong phòng thí nghiệm, Boswel ngừng công việc trên tay, nhìn chiếc TV kiểu cũ
bên cạnh, hỏi: "Mập mạp, đoạn video chiến đấu mô phỏng vừa phát đi kia, là
ngươi chơi đùa ra đấy hả?"
Mập mạp vẫn cúi đầu vào chiếc động cơ kia, giọng điệu đương nghiên nói: "Đúng
thế. Làm sao vậy?"
Boswel cứng họng ngây người một lát, khen: "Không nghĩ tới trình độ của ngươi
cao như thế. Chiến đấu ở tiền tuyến đích thật là nơi tôi luyện nha!"
Mập mạp vẫn cúi đầu như trước nghịch ngợm động cơ:"Chuyện nhỏ! Ta lúc đó sử
dụng cửa sau của chương trình chúng ta sửa lại trình tự một chút. Bọn họ ngay
cả gọi đến chiến thần cũng không đánh lại ta."
Boswel ngẩn người, lập tức giận dữ, tiện tay cầm lấy cờ lê: "Ngươi dám thiết
kế cửa sau chương trình trong lúc thiết kế mạng mô phỏng hả?... Đứng lại,
ngươi đừng chạy!"
"...cạch..xoảng.." "..Luận bàn cùng học viên mà ngươi cũng dám làm bậy hả!"
Trên màn hình chiếc TV kiểu cũ đang rung rinh là khuôn măt tươi cười mê người
của Helen.
Sau khi Cosmo rời khỏi, Helen cứ mỉm cười nhìn màn hình như vậy, đủ mười giây
đồng hồ. Nàng tựa hồ đang chuẩn bị cái gì đấy, mọi người thậm chí có thể nhìn
ra nàng đang hít sâu.
" Robot, đi vào sinh hoạt của chúng ta đã có mấy nghìn năm lịch sử. Nó từ
trong chiến tranh đi tới, trở thành đồng bạn tốt nhất vì nhân loại chinh phục
vũ trụ, chinh phục các tinh cầu di dân với nguy cơ tứ phía." Âm thanh ngọt
ngào êm tai của Helen, giống như dòng suối mát thấm vào lòng người nghe.
"Cũng như với xe phi hành, robot đã trở thành một bộ phận trong sinh hoạt của
chúng ta. Bất kể là dùng cho giao thông, chế tạo, thăm dò, hộ vệ, chiến tranh
hay là thi đấu thể thao giải trí, nó đều luôn mê người như vậy. Chúng ta sinh
hoạt trong một thế giới như vậy, việc trở thành một cơ sĩ cao siêu hầu như là
mộng tưởng của mỗi một hài tử."
Phối hợp với lời dẫn của Helen, trên màn hình TV bắt đầu phát đi tin giới
thiệu quá trình phát triển robot của Leray cùng với hình ảnh tác chiến quy mô
lớn của chiến tranh robot trong cuộc chiến Vệ Quốc.
" Mà mọi người đều biết, chính là do các nguyên nhân khác nhau mà thực lực
robot của Leray vẫn nằm trong các quốc gia tốp dưới. Bất luận là phần cứng hay
phần mềm, trình độ của chúng ta đều thấp hơn nhiều các quốc gia có nội tình về
robot, ngay cả nước láng giềng Gatralan của chúng ta, cũng đã một lần vượt lên
chúng ta."
Lời của Helen, từng chữ đánh vào lòng khán giả. Lúc này, mọi người phát ra
tiếng thở dài thâm trầm.
"Sự vượt lên này, không chỉ là ở phần cứng robot, quan trọng nhất là, trong
lịch sử Gatralan đã từng sinh ra ba vị chiến sĩ robot cấp chín, mà chúng ta
một người cũng không có. Trong đó nổi danh nhất, không ai khác ngoài vị quân
đoàn trưởng Thần Thoại Quân Đoàn xú danh vang dội Reinhardt."
"Đây là một thời đại robot thống trị thế giới. Một chiến sĩ robot đứng đầu là
tượng trưng cho trình độ robot tổng hợp của một quốc gia, hắn có thể đại biểu
quốc gia đó, giành được sự tôn kính của thế giới."
Trên màn hình TV bắt đầu xuất hiện từng tấm ảnh.
Nhân vật chính trong các tấm ảnh này, đại danh đỉnh đỉnh nghe nhiều nên thuộc,
bọn họ đều là minh tinh trong thế giới robot, là ngọn núi lớn nguy nga mà mỗi
một người Leray đều phải ngước nhìn. Trên thế giới này, bọn họ có địa vị và uy
vọng cao quý, bất kể là đi tới đâu, bọn họ đều là tiêu điểm của mọi ánh mắt.
Âm thanh của Helen tiếp tục: "Trước đó, chúng ta chỉ có thể mang kính ý của
chúng ta dâng hiến cho các truyền thuyết không thuộc về Leray này, mang tiếng
vỗ tay của chúng ta hướng về cuộc chiến đấu đặc sắc cách xa vài trăm vạn năm
ánh sáng, tưởng tượng có một ngày chúng ta có thể có được truyền thuyết thuộc
về chúng ta, có thể giành được sự tôn kính của thế giới!"
Lời nói đầy thâm ý của Helen gợi ra sự khát khao trong mỗi người. Mọi người
ánh mắt đều sáng lên, chớp chớp mắt, trong lòng không kìm được dâng lên một
tia hy vọng.
"Sau khi chiến tranh Vệ quốc bùng phát, chiến sĩ robot cấp 9 Reinhardt của
Gatralan, dẫn theo Thần Thoại Quân Đoàn, hoành hành tán sát bừa bãi trong lãnh
thổ của chúng ta, mang đến cho chúng ta những ký ức cực kỳ thống khổ."
Các hình ảnh đang chạy biến mất, trên màn ảnh xuất hiện một chiếc robot màu
vàng bạc đan xen, chiếc robot này cùng với chủ nhân của nó xuất hiện trên
inte, trên báo chí, trong tin tức TV. Các hình ảnh trên màn hình thay đổi liên
tục, đều là ảnh của người này và chiếc robot kia.
Thanh âm Helen có chút kích động không thể che giấu: "Hắn và chiếc [Apollo]
của hắn, đã từng vênh váo như thế, đã từng bất khả chiến thắng như thế. Hắn
muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, tất cả chỉ là vì hắn là chiến sĩ robot cấp 9
duy nhất trong hai quốc gia này!"
"Vừa rồi, tiên sinh Cosmo đến từ cảng Tự do đã chắc chắn.... Leray của chúng
ta cũng có truyền thuyết thuộc về chúng ta..." Thanh âm Helen có chút run run,
tốc độ càng lúc càng nhanh. So với tốc độ nói của nàng còn nhanh hơn, chính là
nhịp tim của mỗi một khán giả.
" Ta biết, có rất nhiều người nghĩ rằng điều này khó tin. Như vậy..." Helen
thật sâu hít vào một hơi, nhìn qua đạo diễn bên cạnh gật đầu, lớn tiếng nói:
"Chúng ta hãy xem một đoan video tình hình chiến đấu thực tế phát sinh tại
tinh cầu Mosky thủ đô của Gatralan, một truyền thuyết thuộc về người Leray!"
Một loạt hình ảnh hiện lên trên màn hình...Trong vòng vây của ba chiếc robot,
một chiếc [Apollo] màu vàng bạc đan xen lẳng lặng đứng trên một gò núi. Trong
gió nhẹ, tán cây chung quanh phất phơ lên xuống.
"10...9...8..."
Trên màn hình, chữ số đang đếm ngược.
Sự hồi hộp chế tạo có chủ ý đã dẫn nổ toàn bộ Liên bang Leray. Trên quảng
trường, trên đường phố, trong trường học, trong quân đội, trong võ quán cách
đấu robot. Mỗi người đều đang nóng lòng như lửa đốt nhìn chằm chằm vào màn
hình TV trước mặt, chỉ sợ trước khi chữ số đếm đến cuối cùng thì lại chớp mắt.
Tất cả mọi người ngừng thở, không một tiếng động.
Phía xa gò núi, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt tất cả khán giả.
" [Ma Thú]! Là [Ma Thú]!" Trái tim của mọi người như nhảy ra ngoài.
[Ma Thú] đang vô thanh vô tức chạy một cách chậm rãi. Hắn không có đồng bọn,
ngay phía trước trên đường tiến lên của hắn, là ba đại đoàn trưởng Thần Thoại
Quân Đoàn và Reinhardt.
Không ai biết là sẽ xảy ra điều gì. Mỗi người đều bị cảnh phát sinh trước mắt
khiến cho kinh ngạc ngây người như tượng gỗ. Mọi người cứ thế nhìn [Ma Thú] cô
độc, nhẹ nhàng nhảy lên gò núi, nhìn bước chân hắn càng lúc càng nhanh, nhìn
hắn đến cuối cùng hóa thành một trận cuồng phong gào thét đánh tới bốn chiếc
robot.
" Hắn điên rồi!" Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu mọi người.
Tiếp theo, bọn họ không có bất kỳ ý niệm nào trong đầu rồi. Mọi người đều là
đầu óc trống rỗng. Thế giới biến mất, trong mắt mọi người chỉ có chiếc [Ma
Thú] rách nát đang phi thân kia.
Trong dòng xe cộ trên đường, một chiếc xe phi hành đang lẳng lặng bay đi.
Vị trung niên lái xe nhẹ nhàng thở ra một hơi. Người nhà của ông ta còn đang
chờ hắn ở nhà. Mỗi lúc thế này, trong tâm hắn tràn ngập sự an bình. Trong trận
chiến tranh ầm ĩ này, người nhà của ông ta cũng không bị chút thương tổn nào.
Điều này thật là may mắn!
Dọc theo con đường quanh hồ ở đông khu Ludritte, rẽ vào đường Thắng Lợi.
Trên quảng trường đường Thắng Lợi đang tập trung đoàn người cầm vô số quốc kỳ
to nhỏ. Vị trung niên liếc mắt, mỉm cười. Anh hùng Liên bang đã trở về, đêm
nay nhất định là là một đêm không ngủ. Điều này không có gì lạ cả. Ông ta chỉ
là mơ hồ cảm giác được bầu không khí có chút an tĩnh.
Đây là khu phố phồn hoa, từng quảng trường nhỏ, hoa viên giữa đường, toà nhà
công ty bách hoá lướt qua phía ngoài xe phi hành. Mười phút sau, vị trung niên
dần dần cảm giác được sự bất thường. Những nơi ông ta đi qua đều tập trung
đoàn người như nhau, mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình TV, lặng ngắt như
tờ.
Xảy ra chuyện gì?
Vị trung niên nghi hoặc rẽ vào nhà mình chỗ toà nhà trên không. Khi ông ta
phát hiện ra trên sân rộng giữa toà nhà cũng tụ tập rất nhiều người, ông ta
liền dừng xe, quyết định đi xuống xem.
Ngay khi ông ta vừa đi ra cửa xe, một tiếng hoan hô bao hàm tự hào, kiêu ngạo,
kích động bộc phát ra như bom nổ.
Mười phút sau, mười phút trong sự khẩn trương kịch liệt dài dằng dặc, khi thấy
Reinhardt chạy trối chết, nguyên bản thành thị đang vắng vẻ vào lúc này đã
hoàn toàn sôi trào. Âm thanh rung trời vang tận mây xanh.
Vị trung niên ngây ngốc đứng tại chỗ không biết làm sao.
Trước mắt ông ta, mọi người kêu gào như phát cuồng. Bọn họ quơ cờ xí trong
tay, mảnh nhỏ hoa giấy bị ném lên trời như mưa .
Một thân ảnh quen thuộc chạy qua trước mắt vị trung niên, hắn nhanh tay giữ
tay nàng lại: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Ba ba?!" Nữ hài bị kéo lại dùng hết sức ôm lấy vị trung niên: "Hắn thắng. Hắn
thắng!" Trong thanh âm nữ hài tràn ngập sự kinh ngạc vui mừng, ánh mắt nàng
chớp lên giọt nước mắt kiêu ngạo tự hào: "Trời ơi! Một mình hắn đánh bại
Reinhardt và ba đại đoàn trưởng. Quá thần kỳ đi, đây là một truyền thuyết..."
"Truyền thuyết của Leray!"
Đây là ngày thứ hai sau đêm trắng cuồng hoan. Toà soạn báo nơi vị trung niên
phát ra đầu đề ở trang nhất của bản tin.
Trong bài báo này, vi trung niên đã lục lọi tất cả các từ ngữ ca ngợi, thế
nhưng ông ta vẫn không thể biểu đạt hết sự kích động ở trong lòng.
"... Đây là một buổi tối thuộc về người Leray. Hôm nay, anh hùng của chúng ta,
đã mang đến cho chúng ta biết bao sự vui mừng lẫn kinh ngạc. Những vui mừng
kinh ngạc này, khiến cho Leray trắng đêm không ngủ. Trong cái hoang mạc robot
này, trong cái quốc gia gặp phải luân phiên công kích của Gatralan, Deskeyer
và Jaban này, hắn dùng một trận thắng lợi thoả chí lâm li, để biểu lộ rõ thực
lực của Leray!
Tất nhiên, đây là một thắng lợi vĩ đại. Khi Reinhardt như là chó nhà có tang,
đê tiện mà lấy sinh mạng của bộ hạ hy sinh để chạy trối chết, chúng ta lại
thông qua anh hùng của chúng ta, để thấy được sự anh dũng của Liên bang Leray,
thấy được sự quật khởi của Liên bang Leray!
Đây là một cái bạt tai vang dội!
Từ hôm nay trở đi, những kẻ đã từng khinh miệt, châm chọc Liên bang Leray, đem
quốc gia này ví như thịt cá để xâm lược, sẽ phải ngậm cái miệng của bọn chúng
lại! Nếu như bọn chúng chỉ có thực lực như Reinhardt, như vậy bọn chúng hẳn là
rõ ràng, hiện tại Liên bang Leray, đã có một đối thủ mà bọn chúng không thể
chiến thắng!...
Cũng là từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ thấy được trên bảng xếp hạng của các
chiến sĩ robot đỉnh cấp thế giới, thấy được tên của một người Leray.
Đó là anh hùng của chúng ta!
Đó là truyền thuyết của chúng ta!..."