6 - Chương Các Ngươi Ăn Gian!


Chương trướcChương tiếp

Lớn lên bất lương với một vùng tàn nhang nhỏ trên khuôn mặt, hiện giờ
Christopher đang rất phiền muộn.

Thi đấu trong nhà thể dục sắp bắt đầu rồi, mình vậy mà lại chỉ có thể đứng
canh ở trước nhà tổng hợp, lòng mong may mắn chờ đợi huấn luyện viên xuất
hiện.

Đây cũng là không có biện pháp, ai bảo trình độ robot của mình gà nhất đi.

Xa xa trong sân thể dục, truyền đến một trận xôn xao. Bầu không khí sôi động
phảng phất như muốn thổi bay cả nóc nhà thể dục. Khắp khuôn viên trường, một
số học viên vừa tan học đang một bên ôm theo cặp sách, một bên luống cuống vội
vội vàng vàng chạy vào trong nhà thể dục, sợ rằng chậm chạp thì sẽ không chiếm
được vị trí tốt.

Christopher lại nhìn lại tòa nhà tổng hợp số 6 vẫn yên lặng như thường ngày
một cái, dưới chân không tự chủ được mà di dộng về phía nhà thể dục, phảng
phất như chỉ cần gần nhà thể dục thêm một ít, trong lòng liền thoải mái thêm
một chút.

Cứ như thế do dự mà đi được một đoạn, Christopher nghĩ càng khó kiềm chế cái
cảm giác ham muốn quan chiến ở trong lòng, giống như có một đàn kiến đang bò
loạn lung tung, ngứa ngáy khó chịu.

Lại một tiếng ầm ĩ như nổ tung từ trong nhà thể dục truyền đến, Christopher
dậm chân một cái, chạy về nhà thể dục. Lúc này, hắn đã đem nhiệm vụ của mình
ném lên chín tầng mây.


Trong nhà thể dục đã không còn chỗ ngồi. Hai bên trái phải sân thi đấu, sớm đã
được bố trí hai khoang lái mô phỏng hình trụ có đỉnh giống như vỏ trứng. Mà ở
trên màn hình ảo đang lơ lửng ở chính giữa phía trên sân, năm luồng ánh sáng
đang dần dần biến mất, biến ảo ra phông nền trong mạng mô phỏng.

Vì đây là cuộc thi đấu nội bộ của trường quân đội, thế nên mạng mô phỏng được
sử dụng chính là mạng huấn luyện nội bộ trong trường học, không có lắp đặt trò
chơi Mãn Thiên Chiến Hỏa (trò chơi phủ sóng toàn vũ trụ mà mập mạp hay chơi
ấy). Trong mạng huấn luyện, song phương lựa chọn đều là robot huấn luyện với
tính năng không khác lắm với dòng robot [Dũng Sĩ].

Không giống như đám đầu củ cải sở liệu, người thứ nhất được Học viện quân sự
thủ đô số 1 phái ra là Taylor.

Logic như vậy kỳ thực rất đơn giản. Taylor là học viên có trình độ cận thân
cách đấu cao nhất trong Học viên 1. Bất luận là vì đảm bảo không thua trong
trận thi đấu đầu tiên, hay là vì dùng học viên tham gia thi đấu để tạo ra thảm
án toàn thắng năm trận mà không hề có bất cứ tranh cãi nào, Taylor đều là
người tốt nhất.

Nếu thua, đằng sau hắn vẫn còn có cao thủ. Nếu thắng, học viện Galypalan đơn
giản là không thể kêu được.

" Chúng ta là ai lên đầu tiên đây?" Đám đầu củ cải hai mặt nhìn nhau.

" Lão binh để thứ hai." Vương Phúc Tinh cắn răng nói: "Ta lên bắn phát đầu."

Ngẫm nghĩ về bố trí của Vương Đại Đầu, mọi người đều gật đầu. Ở đây có thực
lực tương đương cùng Taylor, cũng chỉ có duy nhất vị lão binh là chiến sĩ cấp
bảy này rồi. Tuy rằng vị lão binh này là dựa trên cấp bậc bình xét của robot
quân dụng, không giỏi về cận chiến, thế nhưng Taylor cũng chỉ là Đấu Sĩ cấp ba
theo quy định. Song phương từ bề ngoài nhìn vào, vị lão binh này vẫn hơn một
chút.

Nếu như Vương Phúc Tinh có thể may mắn thắng lợi, đó tự nhiên là không thể tốt
hơn rồi. Còn nếu như thua, chí ít thì cũng có thể khiến cho vị lão binh thấy
rõ được lộ số cùng thực lực của đối phương, từ đó trợ giúp rất lớn cho trận
thi đấu thứ hai, miễn cho người mạnh nhất này vừa lên một lần đã bị kéo đổ,
như vậy mấy người còn lại quả thực là trơ mắt ếch.

Theo một tiếng chuông rung động, cuộc thi đấu chính thức bắt đầu rồi. Trong
tiếng hoan hô vang tận mây xanh, Taylor dẫn đầu sải bước tiến vào khoang lái
mô phỏng.

Trên màn hình ảo, Taylor điều khiển một chiếc robot huấn luyện màu đỏ nhanh
nhẹn làm ra một động tác đột tiến thẳng tắp, khi tới điểm rơi thì tiếp tục một
đường đột tiến gấp khúc, lại tiếp một chiêu lui bước Khiêu Dược Xuyên Hành,
robot dưới trạng thái quán tính tốc độ cao gần như không thể khống chế được,
mạnh mẽ đạp đất phi lên, làm ra một cú đá xoáy rồi hạ xuống đất.

Trong nhà thể dục, tiếng kinh hô cùng hoan hô của hơn một nghìn người hòa lại
thành một tràng. Taylor không hổ là Đấu Sĩ robot cấp ba, mấy động tác làm nóng
người này đã đủ để chứng minh thực lực của hắn.

Ngay cả Thomas cùng Cosmo cũng không nhịn được mà gật đầu. Đối với một học
viên trường quân đội nghiệp dư tu luyện cách đấu robot dân gian mà nói, Taylor
có thể làm đến như vậy, đã rất không đơn giản rồi.

" Phi!" Vương Đại Đầu nhổ ra một ngụm nước bọt, rất không lo lắng mắng: "Học
đòi thổi kèn to, có cái gì đáng để khoe khoang chứ."

Nhìn quanh trái phải, đám đồng bạn đầu củ cải vậy mà lại thần tình uể oải,
ngay cả vị lão binh cùng với vị dong binh mời tới cũng sắc mặt ngưng trọng.
Mấy nữ hài tử Catherine thì lại càng cau mày tối tăm. Tất cả mọi người đều ý
thức được, trận thi đấu này, học viện Galypalan khó bảo toàn thể diện được
rồi.

Nhìn thấy học viện Galypalan nửa ngày mà vẫn chưa phái người ra nghênh chiến.
Đám học viên Học viện quân sự thủ đô số 1 vẫn ở một bên quan sát liền thuận
thế hoan hô, tạo ra tiếng chế nhạo từng đợt như sóng biển hướng về trận doanh
của học viện Galypalan. Học viện mời tới được học trưởng là Kỵ Sĩ robot cấp ba
của Cảng Tự Do tới tọa trấn, nguyên bản cũng đã truyền đi khắp nơi. Lúc này đã
có kẻ tinh tức linh thông đã hỏi ra cái người thanh niên vẫn mỉm cười bên cạnh
học trưởng kia, vậy mà lại là Kỵ Sĩ robot cấp một, bầu không khí nhất thời
liền thăng lên mấy chục độ, thẳng đến điểm sôi trào.

"Sao thế?" Belinda đứng ở bên cạnh khoang lái mô phỏng, thấy trên mặt Vương
Phúc Tinh lúc đỏ lúc trắng, liền bỏ đá xuống giếng chế nhạo nói: "Quỷ nhát
gan, các ngươi ngay cả ứng chiến cũng không dám đúng không?"

"Ừ lá gan ta nhỏ đấy. " Cái miệng của Vương Phúc Tinh từ trước đến nay chưa
bao giờ chịu thiệt, lập tức há mồm cười ha ha nói: "Nhưng mà to hơn cái bộ
phận nào đó của ngươi là được rồi."

" Lưu manh, ngươi...." Belinda tức giận đến mặt hoa trắng bệch, nắm tay xiết
chặt liền muốn phát tác.

Vương Phúc Tinh giả vờ kinh ngạc nói: "Ngươi không biết sao, tất cả mọi người
đều gọi ta là Vương Đại Đầu, đầu ta to thì lưu manh cái gì hả?" Vừa nói, tiến
lên hai bước, bày ra dáng vẻ không chịu bỏ qua: "Ngươi ngày hôm nay nói rõ
ràng ra cho ta, đừng có ỷ là nữ nhân thì có thể tùy tiện phỉ báng! Ta lưu manh
ở đâu nào, ta lưu manh ngươi ở chỗ nào nào?"

Belinda nhất thời nghẹn lời, bị Vương Phúc Tinh nắm được lý lẽ, không biết cãi
lại từ đâu, chỉ tức giận đến hoa cả mắt, cuối cùng cũng hiểu ra đây là Vương
Phúc Tinh mượn đề tài để câu giờ, lập tức cắn răng một cái, cũng không phản
bác lại, chỉ cười lạnh nói: "Nói đến nửa ngày, chính là không dám lên sàn đấu
đúng không. Mau nhận thua đi, nếu không, sau đó liền thua cả năm trận, để xem
mặt mũi của các ngươi vứt đi đâu được." (text thiếu quá)

Hai người đứng ở giữa sân triển khai tranh chấp, sớm đã nhận được sự chú ý của
khán giả song phương. Tiếng Belinda vừa dứt, các học viên Học viện quân sự thủ
đô số 1 liền đánh trống reo hò đứng lên, dù sao đã biết được ưu thế thực lực
rõ ràng, trong lòng nắm chắc, lời nói ra lại càng sắc bén.

Nhân số của học viện Galypalan chung quy là ít hơn không ít, hơn nữa mọi người
trong lòng lúc này đều chìm xuống đáy, ngoài miệng tuy rằng phản kích, thế
nhưng thực tại lại có chút nan kham.

Vương Phúc Tinh nhìn quanh bốn phía một chút, trong lòng biết cứ kéo dài tiếp
như vậy cũng không phải là biện pháp. Dù sao thì rụt cổ cũng dính đao mà thò
cổ cũng dính đao, đầu tiên cứ phô trương khí phách của các ông đây ra đã, cùng
lắm nếu thua thì nghĩ biện pháp tìm về. Trong lòng thông suốt một cái, xoay
người liền đi về phía khoang lái mô phỏng.

Đúng lúc này, chỉ thấy có hai người bỗng nhiên như một trận gió thổi qua, mọi
người trước mắt liền phát hoa, một người trong đó vậy mà đã chui vào trong
khoang lái mô phỏng.

Toàn trường thoáng cái đều ngây ngẩn cả người. Tuy rằng cuộc thi đấu này không
có quy định thứ tự của tuyển thủ, thế nhưng có thể thấy được bộ dáng của đám
người học viện Galypalan, hiển nhiên là đã bàn bạc bày binh bố trận thông suốt
rồi. Không biết cái gã nam tử tóc tai bù xù như ổ quạ, lao như điên vào trong
nhà thể dục cuối cùng rốt cuộc là kẻ nào.

Vương Phúc Tinh, Catherine, Angela thậm chí cả đám đầu củ cải, tất cả ánh mắt
đều tập trung lại trên khuôn mặt tàn nhang đang thở hổn hển kia, trong ánh mắt
tràn ngập vẻ chờ đợi, vui sướng, khó tin,... đủ các loại tâm tình mâu thuẫn
hỗn tạp ở cùng một chỗ trong im lặng.

Christopher cười một cách đắc ý, gật đầu.

" Oa!" Hạnh phúc đến quá đột nhiên, tất cả mọi người bao gồm cả mấy nữ hài ở
bên trong thoáng cái đều nhảy lên, không thèm để ý gì mà ôm chầm lấy nhau, vỗ
tay hoan hô, vui mừng thỏa thích.

Trong nhà thể dục ồ lên một trận, mọi người đều bị mười mấy người nhảy nhót
hoan hô ở giữa sân làm cho trợn mắt há mồm không hiểu vì sao.

Thi đấu còn chưa bắt đầu, cái đám điên rồ này thế nào lại nhập ma rồi sao?

Vương Phúc Tinh một tay kéo Christopher đang thở hồng hộc, mừng như điên nói:
"Mau, nói cho chúng ta một chút, ngươi thế nào lại tìm được huấn luyện viên
vậy?"

Christopher tiện miệng đang muốn nói, lại nghe Belinda ở cách đó không xa "xì"
một tiếng nói: "Các ngươi chơi cái trò gì đó, rốt cuộc là đánh hay không
đánh?"

"Đánh chứ!" Vương Phúc Tinh quay đầu nhìn Belinda cười tủm tỉm nói: "Nếu các
ngươi đã muốn thua 5:0 như vậy, chúng ta đương nhiên muốn thành toàn cho các
ngươi rồi."

" Ha ha ha ha." Dường như nghe được chuyện cười hay nhất trên thế giới,
Belinda cùng mấy học viên đứng bên cạnh nàng cũng không nhịn được mà nở nụ
cười. Ngay cả Thomas cùng Cosmo, cũng nhìn nhau mỉm cười.

Một học viên bên cạnh Belinda ôm bụng nói với Vương Phúc Tinh: "Thực sự không
chịu nổi các ngươi nữa rồi, so tài chém gió, chỉ sợ sợ chúng ta thật đúng là
thua 5:0."

"Thật không?" Angela đứng ở bên cạnh Vương Phúc Tinh nét mặt tươi cười như
hoa: "Vậy ngươi liền chờ xem đi, lúc này nếu các ngươi nếu có thể thắng được
một trận, vậy thì coi như là chúng ta thua!" Nói xong, nàng vung tay lên, các
học viên liên can của học viện Galypalan liền phi thường ăn ý mà nhất tề đi ra
khỏi khu tuyển thủ, Angela cười nói: "Thi đấu như vậy, chúng ta lên một người
là đủ rồi."

Lời nói của Angela, dẫn tới toàn trường ồ lên. Bao gồm cả các học viên bên
mình không rõ lí do ở bên trong, tất cả mọi người đều nghĩ rằng, những lời này
của Angela, có chút quá coi khinh Học viện quân sự thủ đô số 1 rồi.

" Bắt đầu đi!" Belinda nghĩ mình thực sự không có biện pháp câu thông với cái
đám điên cuồng này, lúc này liền vung tay lên nói: "Đánh xong rồi thì sẽ gặp
các ngươi chém."

Trên màn hình ảo ở trung ương, một chiếc robot huấn luyện màu lam đã hiện ra
thân hình. Đối diện với nó, robot màu đỏ do Taylor điều khiển đã chuẩn bị
xong.

Đây là một bản đồ huấn luyện trống trải. Robot song phương không có bất cứ vũ
khí viễn trình cùng trang bị đặc biệt nào, trên bản đồ cũng không có bất cứ
địa hình nào có thể lợi dụng. Thi đấu như vậy, hoàn toàn là so về năng lực
điều khiển robot của song phương.

" Nói một chút coi, chuyện gì xảy ra?" Vương Phúc Tinh một bên đứng xem màn
hình ảo, một bên dùng cánh tay đụng vào Christopher một cái.

Christopher ngượng ngùng gãi gãi đầu nói nói: "Vốn là, ta cũng không ôm hi
vọng gì. Đợi nửa ngày không thấy động tĩnh gì, liền chuẩn bị chạy tới xem thi
đấu. Ai biết được vừa mới đi được một đoạn, nhà tổng hợp đột nhiên lại ầm ĩ
hẳn lên..."

Catherine ở một bên ngạc nhiên nói: "Ầm ĩ cái gì vậy? Có quan hệ với huấn
luyện viên sao?"

Christopher trên mặt lộ ra một tia biểu tình kỳ quái, cười khổ nói: "Có thể
không quan hệ sao, quan hệ còn lớn đấy! Ta nghe thấy ầm ĩ khá lớn, không biết
là xảy ra chuyện gì, liền đứng ở ven đường để nhìn xem. Kết quả, âm thanh ở
bên kia càng lúc càng lớn, thoắt cái đã đến chỗ ta rồi."

Angela đưa ra một cốc nước, thúc giục nói: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"

" Sau đó, ta liền thấy rất nhiều giáo viên cùng nghiên cứu viên đang cầm gậy
gộc, chổi,... chạy về phía bên này...." Christopher uống một ngụm nước nói: "
Trong lòng ta đang buồn bực, bỗng nhiên lại bị một người kéo vào bụi cây tùng
nhỏ ở bên đường."

"Là huấn luyện viên!" Vương Phúc Tinh con mắt chợt lóe.

"Không sai." Christopher gật đầu nói: "Hóa ra, mấy người giáo viên kia, đều là
đang truy đuổi huấn luyện viên, ta hỏi qua huấn luyện viên phạm phải chuyện
gì, hắn cũng không nói."

" Đó là huấn luyện viên của chúng ta yêu trẻ kính già!" Một bên Charles bĩu
môi nói: "Đừng nói là các giáo viên với giá trị vũ lực về không này, cho dù là
đổi toàn bộ thành bộ đội đặc chủng, huấn luyện viên của chúng ta cũng có thể
cho bọn họ đo đất hết!"

" Ta cũng nghĩ như vậy." Christopher nói: "Thế nhưng, huấn luyện viên thoạt
nhìn hình như rất chật vật, ánh mắt đặc biệt hốt hoảng."

"Hừ!" Catherine bỗng nhiên hừ một tiếng nói: "Không cần phải nói, nhất định là
sàm sỡ bị người ta bắt được!"

Đám đầu củ cải lặng lẽ nhìn nhau, chỉ cảm thấy với phẩm tính của huấn luyện
viên, suy đoán của Catherine thực sự khó có thể phản bác.

"Về sau thì sao?" Vương Phúc Tinh chuyển trọng tâm.

"Về sau, huấn luyện viên kêu tìm một chỗ để cho hắn trốn." Christopher nói:
"Hắn vừa ra khỏi tòa nhà tổng hợp liền tiềm hành ở trong lùm cây. Mấy giáo
viên dẫn người kia đã mất dấu của hắn. Thế nhưng, ở đây dù sao cũng là địa bàn
của người ta. Huấn luyện viên nói đầu tiên phải tránh đầu sóng ngọn gió."

"Sau đó..." Christopher lúc này không cần mọi người phải thúc giục, uống một
ngụm nước rồi nói tiếp: "Ta đem chuyện của chúng ta nói cho huấn luyện viên.
Hắn trốn vào khoang lái mô phỏng thì ai cũng không nhìn thấy. Người của chúng
ta đều ở đây, nói chung sẽ thề sống chết bảo vệ hắn."

"Hắc... Thông minh nha tiểu...." Vương Phúc Tinh đang muốn khen Christopher
hai câu, bỗng nhiên nghe thấy trong nhà thể dục bộc phát ra một trận kinh hô.

" Xôn xao!"

Trong tiếng xôn xao vang động, mọi người chăm chú nhìn về màn hình mô phỏng.

Chỉ thấy robot màu lam chẳng biết từ lúc nào đã biến thành một đoàn ánh sáng
màu lam vây quanh loạn thiểm quanh đối thủ. Taylor điều khiển chiếc robot màu
đỏ giống như ánh nến đang chập chờn trong cuồng phong bão táp, trong tiếng bạo
kích lịch kịch leng kich, không hề có lực hoàn thủ.

Ở trên màn hình hiển thị ra, số liệu đại biểu cho robot màu đỏ bị công kích
đang dùng một tốc độ gần như không thể khống chế được mà vùn vụt biến đổi. Vài
giây qua đi, dưới con mắt trợn tròn há hốc mồm của mọi người nhìn kỹ lại, số
liệu bị công kích của robot màu đỏ, vậy mà đã bị mạnh mẽ đánh tung rồi. Điểm
số đánh giữa hai bên, cuối cùng dừng lại ở con số 999:0 .

Hơn một nghìn người ở trong nhà thể dục lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều
bị chuyện xảy ra trước mắt này khiến cho choáng váng.

Mọi người đều biết rằng, trong chương trình cận thân cách đấu, căn bản là sẽ
không cài đặt số liệu ngoài một nghìn cú đánh. Đây không phải là vấn đề kỹ
thuật, mà là hoàn toàn không cần phải thế!

Thi đấu phổ thông, không quá vài lần công kích hữu hiệu là có thể khiến cho
bên thất bại mất đi sức chiến đấu. Cho dù là dùng điểm số để phân thắng bại,
cho tới bây giờ cũng vẫn chưa xuất hiện ra trên một trăm điểm tấn công.

Trước mắt cái 999:0 này là khái niệm gì? Đây ý nghĩa là trong thời gian trước
sau không quá một phút, một Đấu Sĩ robot cấp ba đã bị người cuồng phong bạo vũ
đánh đến hơn một nghìn cú, hơn nữa là toàn bộ đều trúng vào khu vực hữu hiệu
đạt điểm.

Mà Taylor, thậm chí ngay cả bóng dáng của đối phương cũng không có mò thấy!

Một màn điên cuồng này cứ như thế xuất hiện tại trước mắt, làm sao mà không
khiến cho người ta trừng mắt há mồm cho được.

"Hay!" Theo một tiếng hô của Vương Phúc Tinh, trong nhà thể dục im lặng, tất
các các học viên học viện Galypalan đồng thời nhảy dựng lên, ầm ĩ kêu to. Một
bên khán đài, nhất thời trở thành hải dương của vui mừng.

" Đê tiện!" Thanh âm thanh thúy của Belinda, trong tiếng hoan hô có vẻ đặc
biệt chói tai.

Mọi người đang hoan hô liền sửng sốt, thanh âm dần dần nhỏ đi.

Belinda đi tới trước mặt Vương Phúc Tinh, cắn răng nói: "Ta nói các ngươi thế
nào lại không có sợ hãi, hóa ra là đã hạ quyết tâm gian lận trong chương
trình!"

"Gian lận? Ngươi dựa vào cái gì mà nói chúng ta gian lận?" Vương Phúc Tinh
kinh ngạc nói: "Hai chiếc khoang lái mô phỏng này không phải là do các ngươi
lắp đặt nha?"

Belinda trên mặt cứng đờ nói: "Đúng..."

Vương Phúc Tinh lại nói: "Chương trình mạng chiến tranh mô phỏng, là của học
viện quân sự số 1 các ngươi, máy chủ ở trong phòng máy của học viện các ngươi,
chúng ta ngay cả chạm cũng chưa từng chạm qua, thế nào lại gian lận được?"

"Nếu nói không phải gian dối, làm sao lại có thể xuất hiện kết quả như vậy
được?" Belinda khinh thường nói: "Đừng cho là ta không biết, thông qua tráo
đổi số liệu đầu cuối,các ngươi có thể theo đó mà gian lận. Có điều, chỉ sợ các
ngươi cũng không nghĩ tới, một cái tỉ số 999:0 đã lộ ra mặt chuột!"

" Ếch ngồi đáy giếng! Angela tiến lên một bước nói: "Chưa thấy qua cao thủ
sao? Thua liền nói người khác gian lận, tốt nhỉ?"

" Cao thủ?" Belinda khinh thường nói: "Kêu cao thủ của các ngươi ra đây cho
chúng ta xem đi, Leray từ lúc nào đã có một cao thủ như vậy chứ!"

"Mặt mũi của ngươi lớn như thế nào?" Angela châm chọc nói: "Dựa vào cái gì mà
cho ngươi xem?"

Song phương đối chọi gay gắt, bên nào cũng cho là mình phải, trong lúc nhất
thời mọi chuyện khó có thể giải quyết.

Lúc này, Taylor cũng từ khoang lái mô phỏng đi ra, vẻ mặt tái mét đứng ở bên
cạnh không nói một lời nào. Kết quả như vậy, là hắn cũng không thể nào ngờ tới
được. Tiến công của chiếc robot màu xanh lam kia, đối với hắn mà nói, quả thực
chính là một cơn ác mộng.

Nếu như đây là ở trên chiến trường, nếu như đây là trình độ chân thực của đối
thủ, Taylor tin tưởng, mình đã sớm chết vô số lần rồi! Công kích của đối thủ
căn bản là đang đùa bỡn mình, trong hơn một nghìn cú đánh đạt điểm, chỉ cần
hai lần dùng tới sức mạnh như vậy, chiến đấu đã sớm kết thúc.

Thế nhưng cái tên này hết lần này tới lần khác lại không đánh ngã mình, hết
lần này tới lần khác lại dùng phương thức đánh vỡ số liệu để kết thúc chiến
đấu, điều này làm cho Taylor không thể nghĩ thông suốt được!

Thảo nào Belinda đưa ra nghi vấn, phương thức tác chiến của đối thủ, thực sự
rất giống gian lận.

Taylor nhìn qua một chút vị sư huynh do mình mời tới. Làm Đấu Sĩ cấp một, vị
sư huynh đang hướng về mình chậm rãi lắc đầu. Hiển nhiên, hắn cũng không có
cách nào đối phó được với đối thủ như vậy.

"Trận tiếp theo, để cho ta tới thử xem đi."

Một thanh âm kết thúc tranh chấp của song phương. Thomas thần tình thận trọng
đứng dậy khỏi ghế, sau khi cung kính nghe Cosmo ở bên cạnh thấp giọng nói vài
câu xong, liền bước vào trong khoang lái mô phỏng.


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #326