6 - Chương Kinh Ngạc Vì Thối


Chương trướcChương tiếp

Ồn ồn ào ào, gã mập mạp làm mất thể diện của cả Bộ Thống Soái liền bị Boswell
kéo đi.

Đối với tính cách lãng mạn, phẩm chất tự do đặc biệt khi ở trước mặt mỹ nữ
muội muội đã bị bóp nghẹt, mạp mạp cảm thấy vô cùng phiền muộn.

"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Mập mạp một bên bị Boswell ấn vào chỗ ngồi trên xe
phi hành, một bên cố gắng ló đầu ra hết nhìn đông lại nhìn tây: "Ta nói này,
lão đầu ông kéo ta làm cái gì vậy?".

Cách đó không xa, một viên thư ký trẻ tuổi xinh xắn đường cong duyên dáng đang
đứng ở đó, tay chân luống cuống, nhìn chằm chắm vào gã mập mạp đang không
ngừng giãy dụa, vẻ mặt không thể tin tưởng.

Boswell chui vào xe phi hành, đem bộ mặt béo mập dán trên cửa sổ xe đến biến
hình kéo xuống. Xe phi hành lắc lư hai cái, vội vã chạy đi.

"Hắn là..." Trên khuôn mặt đẹp viên thư ký trẻ tuổi lộ ra thần sắc gần như suy
sụp :"Liên Bang anh hùng Điền Hành Kiện?"

Mấy vị sĩ quan Bộ Thống soái đứng ở bên cạnh ngoảnh trái phải rồi nói rằng có
việc khác, dần dần tán đi.

Bọn họ thật sự không có biện pháp trả lời cô gái về vấn để này. Anh hùng Liên
Bang.... Nói tiếp liền muốn khóc, anh hùng trong mộng, toàn bộ con mẹ nó vỡ
hết!

Xe phi hành giống như một con thỏ bị đuổi luống cuống, nhanh chóng thóat ra
khỏi căn cứ.

"Thật là..." Khuôn mặt mập mạp vẫn dán vào sau cửa sổ xe, trong miệng oán giận
nói: "Một cuộc gặp gỡ lãng mạn biết bao, đã bị ông phá hủy rồi."

Boswell vẻ mặt xanh xám, ông ta thực sự muốn đá cái gã mập mạp này ra ngoài.
Cái hành vi thấp kém như vậy, vậy mà hắn cũng có thể nói là gặp gỡ lãng mạn!

"Ta nói này..." Mập mạp từ cửa sổ xe trượt xuống, ngồi trên ghế hỏi: " Lão
đầu, chúng ta đang đi đâu đây? Ông từ lúc nào mà đã có phòng thí nghiệm tại
thủ đô vậy?"

"Học viện quân sự thủ đô số 1." Boswell nói: "Từ một năm trước, do tình hình
khẩn trương, học viện quân sự Galypalan đã lần lượt đem mấy khoa và đại bộ
phận phòng thí nghiệm trọng yếu dời tới thủ đô, mượn dùng chính là của Học
viện quân sự số 1."

"Vậy Mễ Lan sao không qua đây?" Mập mạp nhìn cảnh vật thành phố ở ngoài cửa
sổ, thuận miệng hỏi.

"Trường học tại Galypalan và quân đội còn có hạng mục hợp tác." Boswell kê đầu
tựa lưng vào ghế ngồi, híp nửa mắt nói: "Nếu như không phải do kỹ thuật Bước
nhảy mới, ta cũng đang còn ở Galypalan đi. Ngươi yên tâm đo, qua một thời
gian, Mễ Lan cũng sẽ đến Trenock. nó là nhân viên nhóm thứ hai của hạng mục
hợp tác."

Mập mạp thiếu chút nữa khóc ra thành tiếng, cái này không phải là mở đường cho
hổ sao? Nhớ đến khẩu thần khí Mauser kia của Mễ Lan, mập mạp liền hết cả hồn.
Hắn phát hiện ra, bản thân cần phải tăng cường rèn luyện,.nếu không không
chừng lúc nào đó sẽ bị Mễ Lan bắn chết khi đang cười nói với mỹ nữ.

Xe phi hành lướt trên đường cái như trên mặt nước, âm thanh trầm thấp của động
cơ gần như không thể nghe thấy, bên trong xe yên lặng đến khác thường. Ra khỏi
khu vực đường phong tỏa ngoài căn cứ, tay lái của hệ thống lái xe chung hơi
chuyển động, xe liền rẽ lên một chiếc cầu vượt hùng vĩ, sau vài phút, đã tới
được khu giáp ranh nội thành thủ đô. Càng tiến tới, ngoài cửa sổ càng có vẻ
phồn hoa.

Đối với cái thành phố đã sinh sống hơn hai mươi mấy năm này. mập mạp phi
thường quen thuộc. Đại lộ Nghênh Tân (đón khách), đại lộ Khải Hoàn, đường Hồ
Lạc Diệp ( hồ lá rụng), công viên thành phố Tự Do, một đường đi tới, gợi lại
không biết bao nhiêu kỷ niệm.

Tiểu học, trung học, đại học. Một đứa bé trai đã mất đi cha mẹ lại trời sinh
nhát gan, dưới sự bài xích của bạn bè cùng trang lứa, làm sao lại biến thành
một mập mạp hèn mọn tục xưng chó cũng không thèm để ý, từng hình ảnh vẫn như
mới ngày hôm qua.

Một tấm áp-phích gọi nhập ngũ thật lớn xẹt qua trước mắt. Mập mạp kinh ngạc
nhảy dụng lên, xoay người dán lên cửa sổ, chỉ ra ngoài cữa sổ kêu to: "Ta!
Ta!"

Boswell đã thấy nhiều nên không kinh ngạc, mặt đơ như gỗ, không để ý đến cái
vẻ mừng rỡ như điên của mập mạp.

Nhìn tấm áp-phích lóe qua nhanh chóng biến mất tại góc đường, mập mạp vẫn
không nghe thấy Boswell trả lời, có chút ko tự tin mà hỏi thăm: "Ta không phải
đã nhìn lầm rồi chứ?"

Lại một tấm áp-phích từ ngoài cửa sổ xẹt qua, đây đã là nội thành trung tâm
thủ đô, đoạn đường phồn hoa nhất. Mập mạp mở to hai mắt nhìn, nhìn bản thân
mình trên tấm áp-phích đang cười ngây ngô với chính mình.

"Ta, là ta nha!" Mập mạp tay chân đều run lên.

Áp-phích ngoài cửa sỗ nhanh chóng lùi lại, một tấm lại một tấm, trên đường phố
phồn hoa ở hai bên trên mỗi một cây cột đèn đều treo một tấm áp-phích tuyển
quân giống nhau. Liếc mắt nhìn lại, thành hàng dài bày ra liên miên không dứt.

Mập mạp kích động đến độ choáng váng!

"Dừng xe! Dừng xe!" Một bên dán mặt vào sát cửa kính, đè ép thành kỳ hình quái
dạng, một bên hắn duỗi tay léo y phục của Boswell kéo qua kéo lại.

"Dừng xe cái gì?" Boswell biết được trong trường hợp này mập mạp không thích
hợp xuất hiện trước công chúng. Nếu không, Bộ Thống soái thể nào cũng chụp vải
che đầu bắt hắn mang về, lúc này liền cự tuyệt nói: "Không phải chỉ chụp ảnh
của ngươi dùng để quảng cáo trưng binh sao, xem ngươi đúng là không có chút
tiền đồ nào."

Mập mạp vò đầu bứt tai, vui mừng mà hỏi thăm: "Thế nào mà lại lấy ảnh của ta?
Cái Liên Bang này người đẹp trai như ta cũng không nhiều lắm, thế nhưng chung
quy vẫn có thể thì được một người ra nha?"

"Phi!" Boswell tức quá hóa cười: "Có bao nhiêu người đẹp trai như ngươi ta
không biết, nhưng nếu so với ngươi lại càng không biết xấu hổ, Liên Bang tìm
không ra được mấy người đâu?"

"Ông nói..." Mập mạp càng vui không kiềm chế được hơn: "Ta là một người không
biết xấu hổ nhât?"

Không có cách nói chuyện nào khác, Boswell quay đầu, hướng hệ thống lái xe tự
động lên tiếng ra lệnh: "Nhanh lên, nhanh lên!".

Mập mạp vui sướng nhìn ra ngoài cửa sổ, thích thú không thôi.

Xe phi hành tiếp tục di chuyển, ngoài cửa sổ xe, một thiếu phụ xinh đẹp vừa đi
qua một đoạn tường vây có dán áp-phích, bỗng nhiên quay đầu nhìn thấy khuôn
mặt mập mạp thật thà chất phác trên áp-phích, không khỏi mỉm cười.

Mấy cô gái thanh xuân yêu kiều vui vẻ kéo tay nhau qua đường cái, đi lên đài
trạm giao thông công cộng. Một cô gái trong đó kéo tay đồng bạn, chỉ vào mập
mạp trong tấm áp phích trên trạm mà líu ríu, không biết là nói cái gì, bông
đùa khiến cho đồng bạn nàng xấu hổ đỏ mặt phải đi chọc lét nàng.

Mập mạp cũng không nhịn được nữa, một bên víu cái cổ Boswell, kêu lên: "Dừng
xe! Dừng xe nhanh lên!"

Tạm thời không cho mập mạp bại lộ trước mặt công chúng, chính là chuyện Bộ
Thống Soái chuyên môn dặn dò, Boswell bị mập mạp nắm đến lắc lư qua lại, vẫn
không hạ lệnh đỗ xe.

Mập mạp ngứa ngáy khó nhịn, dưới tình thế cấp bách móc Rắm Thối ra , nhét vào
trong tay Boswell một cái: "Biết thừ này là cái gì không? Lão dừng xe ta nói
cho lão."

Con mắt Boswell liếc qua một cái, quăng quả cầu kim loại trên tay lên trên ghế
ngồi nói: "Không phải chỉ là một người máy hình cầu sao, công nghệ thô ráp như
thế, bên ngoài phố mấy trăm đồng tiền là có thể mua đượcmột cái. Hiện tại học
sinh tiểu học nuôi sủng vật điện tử đều tiên tiến hơn cái này."

Theo vài tiếng xì xì nhẹ vang lên, quả cầu kim loại lộ ra mấy cái lỗ, tứ chi
của Rắm Thối từ trong lổ chui ra. Cái đầu vừa mới lộ ra đã liền chửi ầm lên:
"Lão bất tử! Ngươi mẹ nó mới là sủng vật điện tử ấy! Mấy trăm đồng một con,
ngươi mua lão tử thử xem!"

Boswell lại càng hoảng sợ, nhìn gã người máy hình cầu nhảy loạn trước mắt mình
trước mắt đến trợn mắt há mồm.

"Nhanh lên coi!" Mập mạp nắm lấy tay Rắm Thối lắc vài cái, một ngón tay chỉ
bàn lái xe: "Thối thối, tiếp quản chiếc xe này rồi làm dừng lại cho ta!"

Rắm Thối vẫn còn chưa hết tức, vừa hướng Boswell phun một ngụm, rất không cam
lòng trong miệng lẩm bẩm vài câu rồi mới đí tới bàn điều khiển.

Động tác nhân cách hóa như vậy, Boswell thế nào mà lại nhìn không ra được. Lão
đầu thoáng kích động, ôm chặt cái cổ mập mạp, hai mắt sáng lên: "Đây là cái
gì, gã người máy này có bao nhiêu độ nhân cách hoá?."

Độ nhân cách hóa là chỉ tiêu xem xét hạng nhất đối với người máy trí năng
trong việc nghiên cứu trí năng nhân tạo, nguyên bản vốn chỉ là thuật ngữ
chuyên nghiệp trong việc nghiên cứu trí năng nhân tạo. Về sau đã trở thành một
từ thông dụng khi so sánh sản phẩm chế tạo đồ chơi của các nhà máy chế tạo
người máy phục vụ con người.

Nhân cách hóa càng cao, giá cả sản phẩm lại càng quý. HIện tại, độ nhân cách
hoá của người máy đã đạt được 50%, thế nhưng đây chung quy vẫn chỉ là bắt
chước mà không phải sáng tạo ra sinh mạng mới. Loại người máy điện tử y như
thật này chỉ có thể hỗ trợ con người trong phạm vi hữu hạn, bất kể là cảm xúc
gì đối với bọn chúng mà nói, bất quá cũng chỉ một trình tự nhân cách hoá biểu
hiện ra ngoài mà thôi.

Mà Rắm Thối vừa xuất hiện, đã khiến cho một người suốt ngày giao tiếp với
người máy, thẩm du cả đời ở trong cái lĩnh vực Trí năng nhân tạo này như
Boswell bị chấn động rồi.

Người máy hiện đại, tuyệt đối không có khả năng dưới tình huống chủ nhân không
có hạ lệnh mà mau chóng làm ra phản ứng kích động đối với sự chế nhạo của
người khác như vậy được. Nhất là cuối cùng, khi mập mạp hạ lệnh, quả cầu này
còn chưa bỏ ý định phun một ngụm nước bọt, Boswell xem ra, quả thực chính là
thần tích!

Hành vi không để ý đến mệnh lệnh mà tự làm ra động tác không liên quan này,
tuy rằng thời gian chỉ trong một giây ngắn ngủi, thế nhưng đã phá vỡ hoàn toàn
quy tắc chung của người máy!

"Độ nhân cách hoá?" Mập mạp khinh miệt đẩy tay Boswell ra, vẻ mặt ghê tờm thối
tha nói: "Chó đuổi xe máy, không hiểu khoa học(*). Nghe rõ rồi chứ, đây là trí
năng nhân tạo có nhân cách hoàn toàn độc lập."

(*thành ngữ, 狗撵摩托, 不懂科学)

"Trí năng nhân...nhân tạo." Boswell giống như bị sét đánh, cả người dại ra:
"Nhận cách hoàn toàn độc lập." Ông ta nắm lấy mập mạp như phát điên: "Ngươi
gạt ta, điều này sao có thể được?"

Mập mạp rên rỉ nói: "Vốn là muốn tới phòng thí nghiệm cho ông một ngạc nhiên.
Ai kêu ông lại không ngừng xe chứ, không có biện pháp, không thể làm gì khác
hơn là cho Thối Thối tự mình động thủ thôi."

"Thối Thối, Thối Thối." Bỗng nhiên xuất hiện ra Trí Năng nhân tạo rõ ràng là
đã chấn động quá mức mãnh liệt đối với Boswell, miệng ông ta lẩm bẩm, nhìn gã
người máy hình cầu bò lên trên bàn điều khiển rồi đem tay máy cắm vào cổng
tiếp số liệu đến đờ ra.


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #316