Chương trướcChương tiếp
Khi Reiter được mang đi, hắn đã không còn ra hình dạng gì nữa rồi.
Tình cảnh thê thảm, thực sự khiến người nghe thương tâm người thấy rơi lệ. Đổi
lại là ai, nếu như bị một gã mập mạp đang vô cùng bi phẫn cứ một bên đảo qua
đảo lại luôn miệng nói lý, một bên lại nhảy tới nhảy lui đả kích cả tinh thần
lẫn thân thể, cũng đều sẽ trở thành như vậy.
Cái kẻ thừa kế của gia tộc Howard này vẫn còn có chút giá trị lợi dụng, đương
nhiên là không thể cứ như thế bị dẫm chết. Sau khi mấy binh sĩ Gatralan đầu
đầy mồ hôi giữ lại được mập mạp đồng thời kéo được Reiter ra khỏi đống chân
đạp hỗn độn, Reiter cuối cùng vẫn còn một chút hơi thở.
"Để ta giẫm thêm một cước, *, khiến cho lão tử bị chửi, hại lão tử!" Mập mạp
bị người giữ lại, một bên gào thét, một bên cả thân hình giống như sóng cuộn
phập phồng, giẫy giụa, liều mạng đưa chân giẫm tới Reiter đang nằm ỉu xìu như
xác chết.
Toàn bộ quân Phỉ Dương cùng Gatralan tại đương trường đều cảm thấy trên mặt co
rút, có trêu ai thì cũng đừng trêu vào cái gã mập mạp này. Cái tên này, vậy mà
lòng trả thù cực kỳ tràn đầy.
Một hồi khôi hài cứ kết thúc như thế. Ba mươi sáu cổ thi thể được vác ra từ
trong các góc phòng rồi đặt trong đại sảnh để chờ được mang đi. Mặc cho người
qua lại trong khách sạn đều là những chiến sĩ thân kinh bách chiến, thế nhưng
khi nhìn những cỗ thi thể này, cũng không kìm được mà hít vào một ngụm lãnh
khí.
Một nhóm sát thủ gồm ba mươi sáu chiến sĩ tinh nhuệ cấu thành, trong một các
khách sạn này, toàn quân bị diệt. Trong đó có hai mươi mốt chiến sĩ bị hạ gục
một cách nặng tay, đồng thời lại là kiệt tác của chỉ một người. Chỉ cần ngẫm
lại, đều khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Bên trong vẻ bề ngoài trắng trắng mập mập kia của vị thiếu tướng sư đoàn
trưởng Leray, rốt cuộc ẩn chứa sức mạnh mạnh mẽ đến mức nào đây.
Âm thanh sợ hãi vang lên liên tiếp, trong ánh mắt của chiến sĩ Phỉ Dương cùng
Gatralan khi tiếp đãi đám binh sĩ của Leray, cũng đã nhiều thêm vài phần ước
ao và kính nể.
Douglas cũng được mà Fischella cũng tốt, rất nhiều vị tướng quân trên phương
diện chỉ huy quân sự hô phong hoán vũ, thế nhưng kỳ thực đều là sĩ quan văn
nhược đi ra từ học viện.
Các chiến sĩ phục tùng mệnh lệnh, thế nhưng không có nghĩa là bọn họ cũng thừa
nhận những cấp trên của bọn họ. Đối với các chiến sĩ cả ngày tiếp xúc với tử
vong mà nói, vẫn là cái gã mập mạp này khiến cho bọn họ cảm thấy thân thiết,
đáng giá tôn kính hơn.
Mà điều duy nhất đáng tiếc chính là, cái vị tướng quân đã đơn độc thâm nhập
địch hậu ám sát Stephen, dễ dàng giải quyết được hai mươi mối chiến sĩ mang
theo súng, thêm nữa còn dẫn theo một đám bộ hạ đi tới đầu đều hoành hành ngang
ngược này, vậy mà lại không phải là cấp trên của mình.
Binh sĩ Phỉ Dương cấp tốc rút khỏi khách sạn, đem phòng vệ chuyển giao cho
quân Leray.
Lúc sắp đi, Douglas nguyên bản muốn giải thích cho mập mạp một hai câu một
chút. Thế nhưng hắn liền phát hiện ra, cái gã mập mạp kia tựa hộ cũng không có
để ở trong lòng những việc mà quân Phỉ Dương đã làm. Hắn chỉ là đang một bên
không yên lòng theo sát mình mà ầm ừ ứng phó, còn một bên lại đang xếch mắt
trợn lông mày dựng đứng lỗ tai để nghe ngóng cái gì đó từ trong một gian phòng
khách của tầng 11.
Douglas lúc này rất biết điều mà cáo từ. Còn chưa đi tới cầu thang, khi quay
đầu nhìn lại, lại thấ cái gã mập mạp kia đã rón ra rón rén khom lưng tới gần
cửa phòng khách đang đóng chặt kia, lén lút đưa lỗ tai ép tới. Trên khuôn mặt
thật thà, cái miệng đang dại ra, con mắt chớp chớp, vẻ mặt hoang mang.
Douglas cười khổ lắc đầu, dẫn nhóm chiến sĩ Phỉ Dương đang trầm mặc rời đi.
Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, lần này cấp trên tối cao của bọn họ, trung
tướng Fischella chẳng qua cũng chỉ là phí công làm nền mà thôi. Từ đầu tới
cuối, cái gã mập mạp kia đều không cần bất cứ người nào cứu viện.
Cửa phòng bỗng nhiên bị mở tung ra.
Mập mạp đưa lưng về phía về phía cửa phòng, chắp tay đứng xa mấy mét ngoài
hành lang, hình như đang ra vẻ trầm tư cái gì.
Mễ Lan đi lên bắt lấy cái ót của mập mạp, căm tức nói: "Mập mạp chết tiệt,
đừng cho là ta không biết là người đang nghe trộm!"
Mập mạp liền rụt cổ lại, quay người đang muốn thề thốt phủ nhận, thế nhưng lại
thấy Bonnie đã thay quần áo đứng ở bên cạnh Nia, trên khuôn mặt xinh đẹp, vẫn
như trước mỉm cười nhẹ như mây gió.
Mập mạp chớp chớp con mắt, không rõ giữa Mễ Lan cùng Bonnie rốt cuộc là đã xảy
ra chuyện gì. Nguyên bản là cục diện sao Hỏa va chạm vào Trái Đất, thế mà giờ
lại bình tĩnh như vậy. Bất luận nhìn thấy nào, giữa Bonnie cùng Mễ Lan tựa hồ
cũng không có cái không khí giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng.
Mập mạp bỗng nhiên cảm thấy giật mình khiếp vía một hồi, cái này, chỉ sợ là có
chút cổ quái.
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, Bonnie cùng Nia đã đi rồi.
Khi thân ảnh của các nàng biến mất trong góc hành lang, một thân thể mềm mại
đã nhẹ nhàng dán lên trên lưng mập mạp.
"Đồ mập mạp vô lương tâm." Mễ Lan yếu ớt nói.
Mập mạp quay đầu, đã thấy Mễ Lan con mắt đã sưng đỏ: "Ta rất nhớ ngươi." Thanh
âm dịu dàng của nữ hài, giống như nước suốt trong mát, thấm nhuần vào trong
đáy lòng mập mạp.
Mập mạp bỗng nhiên cảm thấy viền mắt nóng lên, đã hơn một năm chiến đấu đẫm
máu ở Gatralan, cái vỏ ngoài cứng chắc được tôi luyện trong chiến trường khói
súng tràn ngập ngươi lừa ta gạt đến cực kỳ kiên cố này, trong giờ khắc này đã
hoàn toàn bị lột bỏ. Tất cả, chỉ bởi một lời nhớ nhung nhỏ nhẹ của người con
gái đang ở trước mắt này.
Nữ hài xinh đẹp trước mắt này, đã lừa gạt thân nhân của nàng, vượt qua sự nguy
hiểm trập trùng giữa các hành tinh để đi tới một nơi đang trong chiến loạn như
Gatralan. Lí do mà nàng làm như vậy chỉ có một, đó chính là vì để tìm bản thân
mình.
Áp lực mong nhớ đã hoàn toàn được phóng thích ra.
Hai người dùng hết sức lực ôm mà hôn nhau. Thân thể của Mễ Lan trở nên nóng
như lửa. Nhìn hai gò má kiều diễm cùng nhãn thần mê ly của nàng, mập mạp nghĩ
rằng mình đã say.
Cái lưỡi tinh nghịch mà thơm mát của nữ hài kia, cái da thịt nõn nà như tơ
kia, cái thân thể lồi lõm hấp dẫn kia, vĩnh viễn là một giấc mộng của hắn.
Tự tạo nghiệt thì không thể sống, khi mập mạp ánh mắt hàm tình mà kéo Mễ Lan
vào trong phòng Tổng thống xa hoa, hắn đã hoàn toàn không ngờ được rằng mình
đã tiến vào môt cái bẫy hương diễm không gì sánh được.
Tạm thời xa cách hơn giây phút tân hôn(*), vậy còn lâu ngày chưa gặp lại thì
sao?
(*nguyên văn: 小别胜新婚, HV: Tiểu biệt thắng tân hôn, nghĩa: vợ chồng gặp son lại
sau vài ngày xa cách thì cảm tình càng thêm ngọt ngào)
Sự nhớ nhung lâu ngày hóa thành dục hỏa thiêu đốt, trong đại khách sạn Tanvir
mặc sức nở rộ. Đó là một sự triền miên mang cả sinh mệnh ra đem đối phương hòa
vào trong thân thể của mình.
Mễ Lan càng lúc càng xinh đẹp, Điền Hành Kiện một lần nữa kéo nữ nhân với nhãn
thần mê ly này vào trong lòng, một lần nữa chinh phục nàng, khiêu chiến cực
hạn của nàng.
Thân thể của nữ nhân đã bị khai phá giống như một con yêu xà tràn đầy lửa
nóng, dùng vòng eo chập chờn, nhũ phong rung động, cái mông mềm đẫy đà cùng
tiếng rên rỉ đong đưa của nàng để thiêu đốt dục vọng của hai người.
Mễ Lan cuối cùng đã bị chinh phục rồi, khi nàng một lần nữa được vọt lên đỉnh
cao của dục vọng, nàng liền điềm đạm đáng yêu mà cầu xin tha thứ. Thế nhưng,
phong thái mị hoặc khi cầu xin của nàng lại khiến cho mập mạp một lần nữa
không thể kìm chế được bản thân mình.
Học theo Bá vương thừa cơ dũng mãnh, truy đuổi giặc dã không hổ uy danh, mập
mạp quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải vùng vẫy trong cái bẫy hương diễm
này cho đủ một ngày một đêm, không kém một phân, cùng lắm thì ăn thêm mấy quả
trứng bổ về.
Khi mập mạp cuối cùng bước lên trên chiến hạm vận tải, thứ mà Douglas thấy
được khi đi đưa tiễn chính là một gã mập mạp sắc mặt tái nhợt cùng với một nữ
hài xinh đẹp nhuận sắc đang mỉm cười ngọt ngào.
Sắc tình chính là cái đao rọc xương, lời ấy quả là không sai. Cùng hung cực ác
Vân Trung Hạc vì sao lại có khinh công tốt như vậy, chính là do xương cốt nhẹ
tênh.
Đội chiến hạm vận tải là do hai chiếc chiến hạm vận tải cỡ cực lớn, hai chiếc
tuần dương hạm cao tốc, một chiếc chiến liệt hạm cùng vài chiếc chiến hạm bị
thương tổn cấu thành.
Bởi vì Small Pyreness hiện tại không có năng lực sửa chữa chiến hạm cỡ lớn, mà
kinh tế của Cộng hòa Keneville cũng không đủ để cung ứng toàn bộ tiếp viện cho
tổng cộng bảy hạm đội của quân viễn chinh bản quốc, thế nên những chiến hạm
này liền được cấp về tinh vực trung ương của Liên Bang Leray để sửa chữa.
Sư đoàn thiết giáp Leray đã thoát ly biên chế của quân viễn chinh, theo hạm
đội tiện đường tới Millok, sau khi nghĩ ngơi và hồi phục liền được thêm vào
trong bản danh sách tác chiến mới của quốc nội Leray. Mà mập mạp, lại trực
tiếp được đưa đến Bộ Thống soái tối cao nằm ở thủ đô để tiếp nhận thêm một
bước thẩm tra.
Một hạm đội như vậy, tự nhiên là không có đám hải tặc nào dám dám can đảm quấy
rối. Một đường yên tĩnh mà khô khan, hạm đội đầu tiên là đến được tinh cầu
Millok thuộc tinh hệ Newton.
Sau khi chia tay Rashid cùng Stewart, mập mạp cũng trợn mắt há hốc mồm mà tạm
biệt Mễ Lan cùng Bonnie.
Mễ Lan mời Bonnie đi học viện làm khách.
Hoàn toàn không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chyện gì, mập mạp chỉ có thể trừng
mắt mà nhìn nữ nhân của mình bị nữ nhân của mình mang đi mất.
Con mẹ nó, đây nên được gọi là gì nhỉ? Mập mạp rất bi thương mà ôm lấy Nia,
cái đầu đắm ở trong ngực nàng mà nức nở, lại bị Nia nghĩ rằng hắn đang muốn
nghịch ngợm nên liền đỏ mặt mà cho hắn một trận.
Chờ cho đến khi đội chiến hạm vận tải lần thứ hai cất cánh, đến được hành tinh
thủ đô của tinh hệ trung ương Leray, vừa lúc chính là ngày cuối cùng trong hạn
lệnh mười ngày.
Mập mạp vừa xuống khỏi chiến hạm vận tải, đã bị dọa khóc rồi.
Hắn là bị một cái bao có hai cái lỗ mắt chụp lên đầu ép lên một chiếc xe phi
hành rồi được bí mật dẫn đi.
Trong tâm niệm của mập mạp, được hưởng cái đãi ngộ dạng này, thông thường đều
là tội phạm tội ác tày trời giết đi cũng không đủ để chấm dứt được sự phẫn nộ
của dân chúng.
"Russell!" Mập mạp khóc kêu lên:" Ngươi là mượn gà giết vịt!"
"Ta không phạm tội!"
" Ta bị oan!"
" Ta là công thần của Liên Bang! Ta là chiến đấu anh dũng ở tiền tuyến đấm
máu..."
Mấy vị sĩ quan đầu đầy mồ hồi, mập mạp cả một đường đều hai mắt đẫm lệ mà than
khóc.
Mập mạp không hề biết được sự chấn động mà mình đã tạo thành trong quốc nội,
cũng không thể nào lí giải được mình vì sao mà phải mang theo bao trùm đầu mà
rời đi.
Trên thực tế, đối với Bộ Thống soái tối cao mà nói, sự trở về của mập mạp
tuyệt đối là không thể bị bại lộ ra. Nếu như trước khi sắp xếp tốt được mập
mạp lại bị người ta nhìn thấy cái gã này đang mặc một bộ quân phục bị tước đi
quân hàm, hoặc là không ngăn cản được mập mạp lắm mồm thêm một hai câu, vậy
thì sợ rằng quốc nội Leray lập tức sẽ loạn đến nghiêng trời lệch đất.
Tại cái quốc gia này, hắn chính là anh hùng.
"*!" Mấy vị sĩ quan phụ trách tiếp đón chính trị nhìn cái mập mạp đang run
rẩy ở trước mắt này, bất luận thể nào cũng không thể tin được đây chính là vị
anh hùng Liên Bang mà bọn họ đã nghe nhiều đến mức thuộc lòng.
"Chỉ sợ rằng, đây là một kẻ giả mạo nha?"