6 - Chương Ngươi Không Nên Trêu Chọc Nàng (1)


Chương trướcChương tiếp

" Xảy ra chuyện gì?"

Dưới lầu truyền đến tiếng súng làm cho Reiter biến sắc, lập tức dùng máy
truyền tin hỏi.

"Tiến đến hai binh sĩ Leray, còn có hai nữ nhân, bọn họ đang thanh tràng". Một
sát thủ cách bọn Mễ Lan xa nhất, đang ẩn nửa mình sau cây cột nói nhỏ.

Lúc này trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, súng trường năng lượng đột kích trong
tay chiến sĩ Leray, giống như là hai con rắn độc. Thân thể nam tử mặc âu phục
hầu như đã bị bắn nát. Hắn trợn tròn mắt nằm trên mặt đất, máu tươi đang từ
thân thể vặn vẹo của hắn chậm rãi lan rộng ra.

"Thanh tràng!" Reiter cắn chặt hàm răng, dựa theo kế hoạch ban đầu, xuất hiện
tình huống như vậy ít nhất cũng cần phải sau năm phút đồng hồ. Ngay từ đầu,
hắn đã không dự đinh đem mình vây khốn ở trong khách sạn, việc phái đi chiến
sĩ lưu ở phía dưới chính là để yểm hộ thoát thân.

Không được vạn bất đắc dĩ, không bại lộ mục tiêu, đây chính là sách lược định
ra ngay từ đầu. Thế nhưng không nghĩ tới, không nói phía mình bên này đang xảy
ra vấn đề, lại vẫn còn nửa đường giết ra Trình Giảo Kim, hai chiến sĩ Leray
lại dám ở phía dưới thanh tràng!

Lúc này hết sách lộ đao (*), hoặc là chiến sĩ phía dưới cứ vậy đi ra ngoài,
chính mình buông tha việc ám sát lập tức rút đi, hoặc là tập trung đội ngũ,
lấy khách sạn làm chỗ dựa, chống cự cho đến khi chính mình bắt được gã mập mạp
làm con tin!

("đồ cùng chủy kiến": cuối địa đồ lộ dao găm, điển cố về Kinh Kha ám sát Tần
Thuỷ Hoàng, tóm lại ý là lộ ra mưu đồ)

Reiter ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt của gian phòng sát
vách, tưởng tượng ra kẻ thù giết cha chỉ cách một cánh cửa, cắn răng một cái
nói: "Giết bọn họ, mọi người rút vào khách sạn hội họp cùng ta, ta muốn bọn
chúng phải tiễn chúng ta ra ngoài!"

"Rõ!"

"Chờ một chút!" Reiter giật mình: "Dưới lầu, là hai binh sĩ Leray?"

" Đúng vậy, thiếu chủ."

" Còn có hai nữ nhân?"

"Vâng!" Gia tộc chiến sĩ hiểu rõ Reiter suy nghĩ điều gì, nói tiếp: "Hai binh
sĩ này là hộ tống hai nữ nhân kia vào!"

"Hừ!" Reiter trên mặt hiện lên một tia cười gằn: "Giết chết binh sĩ, bắt hai
nữ nhân kia. Muốn bắt sống!" Nói xong, hắn nâng khẩu súng năng lượng trong
tay, bắn liên tiếp vào cánh cửa đang khoá của phòng trọ sát vách, đạn năng
lượng đem khoá điện tử cùng cánh cửa gỗ cách âm nặng nề phá nát như tương.

"Xông lên!" Reiter lớn tiếng quát dẹp đường.


Ngay đồng thời trong lúc Reiter nổ súng, trong đại sảnh dưới lầu của khách sạn
cũng vang lên tiếng súng nổ kịch liệt.

Nổ súng đầu tiên, cũng không phải là chiến sĩ gia tộc Howard trong đại sảnh,
mà là hai binh sĩ Leray. Khi bọn họ phát hiện bên ngoài khách sạn có mười mấy
người đang hướng khách sạn vọt tới, lại thấy mấy nam nhân thần tình quỷ dị ở
đối diện đang khẽ nhúc nhích thân hình, lập tức liền nổ súng không cần phân rõ
phải trái.

Hỏa lực hung mãnh của súng trường đột kích tự động Clement, thoáng một chút đã
loại bỏ bốn người đứng ở chính giữa đại sảnh. Còn lại mấy chiến sĩ gia tộc
Howard hoặc là bổ nhào hoặc là nhảy, đều tìm kiếm điểm tránh né. Rốt cục súng
lục năng lượng cầm trong tay vậy mà lại không có cơ hội phát uy, đạn năng
lượng càn quét đã đàn áp bọn họ không ngẩng đầu lên được.

Trong cảnh bê tông và gỗ vụn bắn ra tung toé, toàn bộ đại sảnh khách sạn nhanh
chóng trở thành một mảnh hỗn độn. Sô pha, tường thuỷ tinh, bàn phục vụ bằng
gỗ, đài tin tức, đồng hồ, còn có cây xanh và robot vận chuyển hành lý bố trí
trong đại sảnh, đều bị phá tan thành các mảnh nhỏ.

Cho đến khi mười mấy chiến sĩ gia tộc Howard từ ngoài khách sạn đã rút súng ra
tiến vào, hai chiến sĩ Leray liền yểm hộ cho nhau đồng thời lôi kéo Mễ Lan và
Nia chui vào cầu thang bên phải đại sảnh. Đại sảnh khách sạn đang run rẩy
trong mưa đạn lúc này mới lặng đi được một lát.

"Mẹ nó! Trên cầu thang chú ý, bọn họ đang lên đó." Một tên đầu trọc co lại sau
cây cột, bịt cánh tay bị thương đang chảy máu, kêu lên trong máy truyền tin,
vừa hướng đến mười mấy chiến sĩ gia tộc vừa mới chạy vào đại sảnh quát: "Các
ngươi lập tức ở chỗ này thành lập điểm ngăn chặn. Cửa sau, hai bên hành lang
đều chắn lại. Đi ra bốn người, trước tiên đoạt lấy phòng giám sát." Hắn dùng
tay chỉ vài người, nói tiếp: "Các ngươi theo ta đi tới, thiếu chủ nói, muốn
bắt sống hai nữ nhân kia!".


Khi đám người Reiter vọt vào căn phòng sát vách, hắn nằm mơ cũng nghĩ không
ra, người hắn muốn tìm, kỳ thực lại ở trong phòng ngủ sát vách mà hắn mới vừa
lục soát qua.

Mập mạp đang giống như kẻ trộm trộm quần áo từ trong tủ đồ, nhìn trái nhìn
phải một chút, so đo một chút. Bonnie không thể mặc áo dài được nữa rồi. Hắn
tiện tay đưa một bộ quần áo của hắn cho Bonnie, sau đó chính mình luống cuống
mặc bộ quần áo vừa rồi lên người.

Trong khi mập mạp nhanh chóng mặc đồ, Bonnie lộ ra một đôi đùi đẹp mê người,
lẳng lặng lắng nghe. Sát vách truyền đến tiếng rống giận dử của Reiter. Lập
tức, vang lên liên tiếp tiếng bước chân lộn xộn trên hành lang. Sau vài tiếng
súng nổ và đạp cửa, dưới tiếng thét chói tai của những khách nhân trên toàn bộ
tầng 11 loạn thành một đám.

Cửa phòng ngủ và cửa phòng khách của căn phòng đang mở rộng, có thể nghe rất
rõ tiếng các sát thủ đang điên cuồng qua lại trên hành lang, phá cửa mà vào
từng gian phòng. Tiếng kêu hỗn loạn và tiếng rống giận duy trì liên tục, tôn
lên sự yên lặng như nước trong phòng ngủ.

Bonnie vẫn còn có chút sợ run. Vài phút trước, mập mạp mình trần như nhộng
mang một đôi giày lao lên ban công, sau đó xoay người lại lôi kéo chính mình
vừa mới mặc vào nội y trốn vào bàn ăn phòng khách, khi đó nàng liền rõ ràng
chuyện gì đã xảy ra. Thế nhưng, nàng không rõ vì sao chính mình và mập mạp chỉ
nấp dưới bàn ăn, vậy mà những người đó lại hoàn toàn không chú ý. Lẽ nào, là
do mập mạp lúc đó cứ mồm mép lảm nhảm liên hồi rằng 'nhìn không thấy ta nhìn
không thấy ta' sao?

Một tiếng thét chói tai của nữ nhân vang lên, sau một tiếng súng nổ sau đó,
tiếng kêu lập tức vụt tắt. Tiếng hô điên cuồng của Reiter đã biến thành giọng
nói rõ ràng.

"Là Reiter?!" Bonnie vẫn còn nghe ra thanh âm của hắn. Gia tộc Howard và gia
tộc của Bonnie coi như là thân giao nhiều đời. Hơn một năm trước, trong vũ hội
sinh nhật của công chúa Suzanne, Bonnie còn từng khiêu vũ cùng với vị thượng
tá đội cảnh vệ Hoàng gia ung dung lãnh tĩnh này.

Âm thanh của Reiter càng lúc càng lớn, có một loại cuồng nộ cùng không thể tin
tưởng.

Quân đội đã đến khách sạn, trong máy truyền tin, truyền đến tiếng quát tháo
điên cuồng của chiến sĩ phía dưới cùng với tiếng súng dày đặc. Thế nhưng, hắn
vẫn không tìm được kẻ thù hắn muốn tìm. Hiện tại đã đâm lao phải theo lao (HV-
kỵ hổ nan hạ), không tìm được mập mạp chết tiệt kia, hắn sẽ không có tiền vốn
đàm phán cùng quân đội!

"Chính là cái tên khốn đó!" Mập mạp đã mặc xong quần áo, víu vào trên cửa
phòng ngủ thò đầu ra nhìn.


" Bọn họ làm sao lại nhìn không thấy chúng ta?" Bonnie nhìn chiếc bàn ăn hơi
mỏng ngoài phòng khách, lòng hiếu kỳ vô cùng lớn. Nàng không rõ mập mạp dùng
yêu pháp gì.

"Bí mật!" Âm thanh mập mạp rất kiêu ngạo rắm thối.

" Ngươi nói hay không!" Bonnie cười khẽ, ngón tay trắng nõn chọc chọc vào lưng
mập mạp. Mặc dù trên hành lang cách đây một căn phòng, Reiter đang dẫn sát thủ
lục soát chung quanh, thế nhưng Bonnie cảm thấy, chỉ cần cùng mập mạp ở một
chỗ thì trong lòng rất an tâm, tuyệt đối không lo lắng.

Nàng không tin có cái gì còn có thể làm khó được tên mập mạp chết tiệt cái gì
cũng biết một chút này. Thời khắc nguy hiểm hơn so với hiện tại, nàng cũng đã
cùng trải qua với hắn.

"Một trò ảo thuật mà thôi." Mập mạp chỉ chỉ bàn ăn trong phòng khách, nói: "Đã
xem ảo thuật gia đang biểu diễn trên bàn bỗng nhiên biến mất rồi lại bỗng
nhiên xuất hiện chưa?"

Bonnie gật đầu.

"Thị giác của con người cũng không phải lúc chân thật." Mập mạp cười nói: "Có
đôi khi, cũng không phải mắt thấy là thật. Trò ảo thuật này chính là lợi dụng
ảo giác khi người ta nhìn cái bàn hơi mỏng. Trên thực tế, tuy rằng cái bàn mà
chúng ta quỳ gối chống tay ẩn nấp thoạt nhìn một bên chỉ rộng có 5 cm, thế
nhưng, độ rộng của mặt bàn cho chúng ta đủ không gian để ẩn tàng thân hình sát
vào đáy bàn, bọn họ sẽ không nghĩ đến dưới đáy một cái bàn mà chỉ cần liếc mắt
là có thể nhìn xuyên xuống dưới lại ẩn nấp hai con người to lớn như vậy!"

Bonnie cười nhạo, đẩy mập mạp một chút, trách mắng nói: "Ai to lớn chứ, có mà
ngươi to ấy!"

Mập mạp ngơ ngác cúi đầu nhìn đũng quần một chút, hắc hắc cười dâm, hèn mọn
nhìn Bonnie nhướng nhướng lông mày, vẻ mặt như là mọi người đều hiểu cả.

Bonnie đang lúc tức giận nghiến răng nghiến lợi, đã thấy mập mạp thần tình
nghiêm túc, dùng tay ra hiệu im lặng.

Giữa lúc nín hơi trầm ngâm, một tràng tiếng súng kịch liết truyền đến. Mập mạp
lỗ tai giật giật, trong miệng lẩm bẩm nói: "Trong cầu thang số 1, tầng 8 có 4
khẩu súng ngắn năng lượng loại Ivanov A20111 số 9 của Gatralan, góc cầu thang
tầng 7, có hai khẩu súng trường tự động đột kích Clement....Là người của chúng
ta đã đến sao?"

(nghe thính vãi~~)

Bonnie lè lưỡi. Nghe âm thanh đoán vị trí vốn là môn học trong huấn luyện cao
cấp của bộ đội đặc chủng. Là đoàn trưởng trung đoàn 1 của Thần Thoại Quân
Đoàn, trình độ của nàng tại phương diện này cũng không kém. Thế nhưng, lúc này
cùng so sánh với mập mạp, Bonnie mới phát hiện ra, tại phương diện này chính
mình còn kém nhiều lắm!

"Không đúng!" Mập mạp biểu tình có chút nghiêm túc: "Tầng 6 có người dùng
Ivanov nổ súng. Bọn họ làm sao lại bị giáp công?"

Lại nghe chốc lát, tiếng súng càng ngày càng vang dội, sắc mặt mập mạp mãnh
liệt thay đổi: "Năng lượng áp súc đường dài, mỗi giây sáu phát, là Mễ Lan!"
Vừa dứt lời, chợt nghe trong hàng lang truyền đến tiếng rít gào của Reiter:
"Ẩn núp không ra sao! Đều xông ra hành lang cho ta, bắt hai nữ nhân kia lại!"
Sau một loạt tiếng bước chân, thanh âm Reiter càng dữ tợn hơn: "Chờ ta bắt
được người của ngươi, ta xem ngươi còn trốn được đến khi nào!"

"Hai nữ nhân?" Bonnie kinh ngạc nhìn ánh mắt chớp động liên hồi của mập mạp.
Nàng mơ hồ đoán được, nữ nhân cùng chiến sĩ Leray lúc này xuất hiện ở đây sẽ
là ai!

Mập mạp trầm mặc xuống, hắn xoay người lại từ trong phòng vệ sinh lấy ra bàn
chải đánh răng loại dùng một lần, nhét vào ống gia nhiệt của bồn tắm trong
phòng tắm. Sau vài giây, cán bàn chải bằng nhựa không độc đã bị nóng chảy. Mập
mạp rất nhanh rút bàn chải ra, đem đầu mút cái cán ép thành hình nón, dùng
nước lạnh làm lạnh rồi trở tay nắm nó trong tay.

"Vô luận xảy ra chuyện gì, đều phải đợi ở đây đừng nhúc nhích!" Mập mạp đem
Bonnie kéo vào phòng tắm, ngữ khí bình tĩnh nói.

Bonnie kinh ngạc nhìn mập mạp, nàng rõ ràng có thể nhìn ra, nhãn thần mập mạp
mới vừa còn có chút đắc ý hả hê, lúc này đã trở nên băng lãnh dị thường. Nàng
liền gật đầu, nhìn theo mập mạp giống như con báo xông ra khỏi phòng ngủ.


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #308