5 - Chương Va Phải Họng Súng Rồi (2)


Chương trướcChương tiếp

Nói đến Rắm Thối, mập mạp đã nghĩ muốn cho nó một trận từ cái ngày nó dám
trừng mắt khinh bỉ mình sau khi được Bonnie ôm vào trong lòng.

Liệt tổ liệt tông... Cặp nhũ phong cao vút của Bonnie bị cái tên tiểu hỗn đản
Thí Thí run rẩy giả bộ đáng thương khiến cho rung lên. Cho dù cách một lớp
quần áo, thế nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được một đôi đường cong vểnh lên
nổi bật nhìn qua vô cùng tròn trịa và mềm mại kia. Cái làn sóng phập phồng đó,
khiến cho người ta tâm thần nhộn nhạo, máu mũi giàn giụa.

"Điền tướng quân!" Fischella không thể kìm chế được tức giận khi nhìn cái gã
mập mạp đang híp mắt vẻ mặt dâm đãng thất thần ở trước mặt mình, lại một lần
nữa gia tăng âm lượng. Hắn đã kêu đến ba lần rồi.

"Đến đây!" Mập mạp rốt cục tỉnh táo lại, lớn tiếng ứng lời. Nhìn thấy
Fischella với sắc mặt bất thiện, nhanh chóng đưa tay dùng tay áo xoa xoa đi
nước bọt ở khóe miệng, cười bồi một cái, bộ dạng như vô cùng ngượng ngùng xấu
hổ.

"Mời đến đây..." Fischella lười quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề nói:
"Là về trận chiến dịch này, ngài đã thay đổi kế hoạch tác chiến. Ngài có giải
thích gì không?"

"Giải thích gì đây?" Trên khuôn mặt thật thà của mập mạp, một mảnh mờ mịt.

"Nghe nói, ngài đã ám sát được Stephen." Fischella lạnh lùng mà hỏi thăm.

" Cái này..." Mập mạp gãi gãi ót, khiêm tốn nói: "Kỳ thực cũng không có gì to
tát lắm. Ngọn nguồn là do bị bức bách, vậy nên tôi liền cho hắn một phát, một
người..."

"Ngài có nghĩ tới không..." Fischella đã cắt đứt dòng nước miếng tung bay của
mập mạp, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào hắn, lạnh lùng nói: "Vạn nhất
nếu như ngài ám sát thất bại thì sao?"

"Thất bại..." Mập mạp giật mình một cái, cái lão Fischella này rõ ràng là tìm
lí do để xét xử đây mà. Dùng giả thiết để chất vấn, chính là một trong những
phương thức thường dùng nhất để tìm lí do.

Mập mạp thực sự rất muốn nói rằng, ông đây ở trong lúc ngươi xxx xong liền hỏi
ngươi một câu:'Ngươi trước khi vào việc thì có nghĩ hay không, vạn nhất nếu
như ngươi cứng không nổi thì sao? Chẳng phải là rất mất mặt sao!' Ngươi con mẹ
nó sẽ trả lời thế nào! Trả lời thế nào đây!

Đương nhiên, những lời này chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.

Tuy rằng không rõ Fischella vì sao lại hỏi như vậy, thế nhưng mập mạp không
phải là người có thể bằng lòng chịu thiệt được. Vậy nên lúc này liền bày ra
một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, há mồm nói to: "Vì quân viễn chinh! Vì Phỉ
Minh vì nhân dân khốn khổ! Tôi tuyệt đối không cho phép thất bại!"

Fischella cứng họng, hắn hiển nhiên không có dự liệu được cái đáp án này. Nhíu
nhíu đầu mày, có chút đau đầu nói: "Tôi nói là vạn nhất!"

"Trong từ điển của quân nhân Phỉ Minh dưới sự lãnh đạo của tướng quân
Fischella..." Mập mạp tiếp tục giương cờ đại nghĩa quấy rối: "Không có vạn
nhất!"

"Tôi nói là nếu như thất bại..."

"Ngay cả nếu như cũng không có!" Mập mạp vẻ mặt chém đinh chặt sắt, hiên ngang
lẫm liệt!

"Tôi nói là..." Fischella thế nào cũng nói không được, tức giận đến thất khiếu
bốc khói, trừng mắt nhìn mập mạp, trong lúc nhất thời vậy mà lại không biết
nói cái gì cho phải.

Mập mạp dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào con mắt của Fischella, trong
lòng cười nhạt: "Vẫn còn có thể, có lẽ mà... Nói đi! Nói cái gì thì ông đây
cũng ném lại cho ngươi! Trận chiến này vì sao lại thành như vậy, mọi người
trong lòng đều biết rõ ràng, tưởng khi dễ ông đây sao, không có cửa đâu!"

Trong phòng làm việc một tràng vắng lặng. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một
người sắc bén bức người, một người hồn nhiên vô tội.

Fischella quyết định đổi phương thức! Lần này, cần phải tỏ thái độ ngay từ
đầu! Hắn vỗ mạnh vào bàn, cả giận nói: "Chính là... Ngươi đã bỏ Prisk!"

"Đúng vậy!" Mập mạp thành khẩn gật đầu, mỉm cười khen ngợi, ý tứ bảo Fischella
nói chính xác.

"Ngươi đã đưa phía sau lưng của chủ lực quân viễn chinh, lộ ra dưới mũi đao
của địch nhân!" Thanh âm nghiêm khắc của Fischella trở nên vang dội, hắn vỗ
bàn, vang lên một tiếng rầm một cái: "Ngươi đây là phạm tội! Là không làm tròn
trách nhiệm!"

"Không có khả năng!" Mập mạp kiên quyết nói.

Fischella ngẩn ra: "Sao lại không có khả năng?"

"Địch nhân đều là sư đoàn thiết giáp. Đâu có đao kiếm gì đâu." Mập mạp hướng
về phía Fischella, biểu tình ra vẻ hiểu rõ, cười ha ha nói: "Ngài hay là đang
nói giỡn đây?"

Fischella thiếu chút nữa ngã tại đương trường rồi. Hắn nổi giận không kiềm chế
được, kêu lên: "Thiếu tướng Điền Hành Kiện, ta hiện tại là lấy thân phận của
Tổng chỉ huy, Tổng tham mưu trưởng của quân viễn chinh để đối thoại với ngươi,
ngươi hãy thu hồi cái bộ mặt tươi cười hi ha của ngươi đi! Nếu như ngươi không
giải thích hợp lý được về hành vi ngươi, ta sẽ tự thân đưa ngươi lên Tòa án
binh của Quân đồng minh!"

"Việc này chưa xảy ra mà." Mập mạp thay đổi thành một vẻ mặt ủy khuất, viền
mắt rưng rưng nước mắt.

Fischella phát điên, cả giận nói: "Chưa xảy ra! Thế nhưng ngươi tự ý sửa kế
hoạch tác chiến, cãi lại quân lệnh, những chuyện này cuối cùng đã xảy ra rồi
chứ?"

"Tôi sai rồi!" Mập mạp cúi đầu, dùng chân di di lên trên thảm.

Fischella đang chờ mập mạp biện giải, vừa nghe được lời này, thiếu chút nữa
muốn xì khói. Cái gã mập mạp này cho rằng nơi đây là nhà trẻ chắc?

Mập mạp nhìn lén qua bộ mặt xanh xám của Fischella, trong lòng cực kì bình
tĩnh. Bản kế hoạch tác chiến này, nếu nói ra, chính là có chỗ thiếu sót. Bất
kể là Fischella có mục đích gì, khi nói chuyện với mình, hắn đều không có khả
năng làm to chuyện này lên tòa án binh.

Nếu là như vậy, khi kế hoạch tác chiến được đưa ra biện luận công khai, có thể
khiến cho bộ mặt Fischella xám xịt lại. Lại nói, không chỉ sáu sư đoàn thiết
giáp Phỉ Dương giận không dám nói, Fischella cũng sẽ tuyệt đối không đem danh
tiếng của mình ra mà đùa giỡn. Huống hồ, với thân phận ở Liên Bang Leray của
mình, chính là Fischella vượt quyền không được!

Cùng lắm thì giáng chức giáng cấp, còn nếu muốn xử phạt, bọn họ nhất định phải
thông qua Liên Bang Leray. Mà trận chiến dịch này, hễ là người sáng suốt thì
đều biết là chiến thắng như thế nào. Nếu mà muốn làm lớn ấy, đối với danh dự
của Phỉ Dương, đó tuyệt đối là một sự đả kích! Nếu như để cho Tây Ước biết
được, vậy thì còn không biết là nên diễn văn thế nào đi.

Càng nghĩ, mập mạp càng cảm thấy cái lão Fischella này chính là do nhìn mình
không vừa mắt, muốn ra oai phủ đầu rồi muốn đuổi mình đi đây mà. Nói trời nói
trăng cũng không ngoài một cái lý lẽ, xé mở tấm màn che mà thôi.

Đã nghĩ thông xong, mập mạp cũng lười dây dưa tiếp, sảng khoái nhận sai.

"Ngươi sai rồi?" Fischella hơn nửa ngày mới thở ra được một hơi thoải mái, ngữ
khí cổ quái mà hỏi thăm. Chỉ cần mập mạp khẳng định trả lời, hắn sẽ lập tức
nhảy dựng lên, lớn tiếng quát tháo rằng đây không phải là sai rồi, đây là phạm
tội!

"A...." Mập mạp kinh hỉ mở to mắt, cẩn thận nhìn vào Fischella, vẻ mặt thăm dò
nói: "Tôi không sai?"

Fischella thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi! Đang muỗn vỗ bàn đứng dậy, đã thấy mập
mạp cười nói: "Tướng quân Fischella, có mấy lời, hiểu trong lòng thì đừng nên
nói là tốt rồi. Chúng ta cứ tiếp tục dây dưa thế này, cũng không có ý nghĩa.
Ngài có yêu cầu gì trực tiếp nói lên là được rồi." Nói đến đây, vẻ tươi cười
của mập mạp liền thu liễm lại, biến thành vẻ mặt cười nhạt: "Với tôi mà nói,
bất quá cũng chỉ là một lần xử phạt."

Fischella bỗng nhiên cảm thấy vô lực. Hắn hiểu rõ, cái gã mập mạp thoạt nhìn
ngây ngây ngốc ngốc giống như thiếu chất ở trước mắt này, trên thực tế đã sớm
nhìn thấy được con bài chưa lật của mình. Bản thân mình, chung quy cũng không
có khả năng đưa một vị công thần lên tòa án binh.

Nhìn gã mập mạp đang tươi cười với vẻ mặt ghê tởm, Fischella ngược lại dần dần
lãnh tĩnh hẳn lên.

Lời của mập mạp, đã rất rõ ràng rồi. Tiếp tục dây dưa tiếp, bất quá chỉ là phí
công mà thôi. Đã biết chuyện gì xảy ra thì không cần ra vẻ tiếp nữa rồi,
Fischella trong lòng thở dài một hơi, hắn thực sự đã sợ dây dưa mơ hồ với cái
gã mập mạp này rồi. Đối với hắn mà nói, chỉ cần thành công tống đội ngũ Liên
Bang Leray này khỏi Gatralan, rồi sau đó từng bước tiêu trừ sức ảnh hưởng của
Leray đối với Gatralan là được, thực sự không đáng để lằng nhằng kéo co gì
nữa.

Nếu như đã nói rõ ràng, Fischella cũng sẽ không nói cái gì nữa, cố gắng khiến
cho hô hấp của mình bình ổn lại, hắn mở ra một văn kiện dưới hộc bàn, thuận
miệng nói: "Mời ngồi, Điền tướng quân."

Mập mạp thành thật không khách khí đặt mông xuống ghế sô pha, cúi thấp người
cười làm lành nói: "Tôi hay là cứ đứng đi, lần đầu tiên được nhìn thấy vị danh
tướng trong truyền thuyết, tôi phải biểu đạt sự kính trọng đối với ngài!"

Cái gọi là vỗ trời vỗ trăng không bằng vỗ mông ngựa, Fischella vừa nghe thấy
lời này, thần tình trên mặt liền hòa hoãn đi một chút. Thế nhưng khi hắn vừa
ngẩng đầu lên, cái tên miệng cười toe toét giả bộ quyến rũ này vậy mà lại đang
ngồi vững vàng ở trên ghế sô pha, nào có cái gì gọi la kính trọng đâu chứ.

"Do ngươi yêu cầu ta đấy nha!" Mập mạp một mặt ở trong lòng khiêu khích, một
mặt phô ra một bộ mặt thật thà chân thành nhìn Fischella.

Fischella ép buộc mình cúi đầu, quyết định không thèm nhìn tới cái gã mập mạp
đang nhìn mình với ánh mắt ngây thơ chờ đợi này, hướng vào văn kiện rồi máy
móc nói: "Bộ Tổng chính trị Bộ Thống soái Quân liên hợp Phỉ Minh tối cao, Bộ
Tổng chính trị quân bộ Liên Bang Leray, quyết định xử phạt về việc sửa chữa kế
hoạch tác chiến, cãi lại quân lệnh của thiếu tướng Liên Bang Leray Điền Hành
Kiện, sư đoàn trưởng sư đoàn 19 mới thành lập của đội quân viễn chinh số 2
thuộc liên hợp Phỉ Dương và Ryan. Quyết định, bãi miễn chức vụ chỉ huy chiến
khu Mosky, bãi miễn chức vụ sư đoàn trưởng sư đoàn 19, xóa bỏ quân hàm thiếu
tướng. Trong vòng mười ngày kể từ khi tuyên bố quyết định, phải tới quân bộ
Liên Bang Leray báo danh, tiếp thu thẩm tra lại một lần nữa..."

Quyết định rất dài, văn chương biểu hiện ra dằng dặc mấy trang, còn nội dung
chân chính, bất qua cũng chỉ có như thế này.

Fischella tuyên bố xong, cho mập mạp ký tên, giả vờ rộng lượng mà vươn tay
nói: "Cứ như vậy đi, ngài có thể thu thập đồ đạc rồi quay về Leray rồi, gặp
lại."

Mập mạp cũng không bắt tay, xoay người liền đi, trong miệng không sạch sẽ mà
thấp giọng nói kháy, rất không phong độ cứ thế mà đi thẳng.

"Bộp!" Trong phòng làm việc của Fischella, truyền đến một tiếng vang do thứ gì
đó đập lên vách tường.


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #304