5 - Chương Va Phải Họng Súng Rồi (1)


Chương trướcChương tiếp

Bộ Thống soái chiến tranh Vệ Quốc tối cao của Liên Bang Leray được thiết lập
tại một tòa nhà không mấy bắt mắt nằm trong căn cứ quân sự của sư đoàn lục
quân thiết giáp số 1 thuộc Quân Bộ ở vùng ngoại ô phía đông Thủ đô.

Tia nắng ấm áp hiếm hoi của mùa đông rơi trên tòa nhà, mang theo một hương vị
long lanh tươi sáng. Hai vệ binh sống lưng thẳng tắp đang đứng ở hai bên đại
môn màu nâu thẫm, ánh mắt nhìn thẳng. Súng trường cao năng đột kích mẫu Tutso
K-23 mới toanh gắt sát trên đùi ống quần phải, giống như hai pho tượng, trang
trọng và cung kính.

Những cây chuông bạc đặc trưng của Leray ở chung quanh tòa nhà đang đung đưa
nhè nhẹ trong làn gió thoảng. Những chiếc lá màu bạc cuộn tròn tung bay trong
gió như chuông gió. Gió luồn qua tâm lá, làm lá cây hơi hơi mở ra. Sau khi gió
đi qua, lá lại xoắn lại, phát ra âm thanh xì xào xì xào.

Trên một bãi đất trống cách đó không xa, mấy mươi người cao lớn lực lưỡng mặc
trang phục màu đen của Bộ Quốc an (an toàn quốc gia) đang đứng ở hai bên trái
phải một đoàn xe. Nếu tỉ mỉ quan sát những chiếc xe đang lơ lửng màu đen này
thì sẽ phát hiện ra, đây chính là đoàn xe chuyên dụng của Tổng thống Liên bang
Hamilton. Một nhân viên văn phòng mặc tây trang đang không ngừng nhìn đồng hồ,
nét mặt lo lắng.

Trong toà nhà vẫn hoàn toàn yên ắng như trước. Tại văn phòng của Mikhailovich,
nhóm người đầu não quân chính của Liên bang Leray đang trầm mặc, một bên uống
cà phê một bên thần sắc phức tạp liếc nhìn lá thư trắng đến chói mắt đang mở
ra trên bàn ở trước mặt.

Nội dung lá thư, tất cả những người có mặt đều đã biết rõ.

Thiếu tướng sư đoàn trưởng Liên bang Điền Hành Kiện, tự ý thay đổi kế hoạch
tác chiến, chống lại quân lệnh, lấy chủ nghĩa anh hùng cá nhân để thay thể cho
kế hoạch tác chiến chỉnh thể nghiêm cẩn. Đem chủ lực quân đồng minh đặt vào
trong cực độ nguy hiểm, Prisk không thủ mà bỏ, khiến cho khu vực trung tâm của
quân viễn chinh rơi vào tay địch, vật chất và nhân viên không tác chiến tổn
thất thảm trọng.

Đây không phải là tài liệu giao thiệp chính thức, cũng không phải công văn,
chỉ là một phong thư của Fishchella. Cái tên mập chuyên môn gây rắc rối này
hiện tại đang trực tiếp dưới quyền chỉ huy của quân viễn chinh, báo cáo chính
thức là do Bộ chỉ huy quân viễn chinh trực tiếp trình lên cho Bộ tổng tham mưu
của Quân đồng minh. Fishchella viết lá thư này, chỉ bất quá là gửi cho người
nhà của mập mạp, mang ý tứ là thông báo mà thôi.

“Rất rõ ràng.” Bernardote phá vỡ sự trẫm mặc, mở miệng nói: “Lần này, Điền
tướng quân va phải họng súng rồi. Trong việc này, có bối cảnh lợi ích ở Small
Pyrenees.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy…” Thượng tướng Mikhailovich tiếp lời nói: “Không nhắc
đến công-tội, Fishchella nhanh như vậy đã làm lớn việc lên, Bộ Tổng tham mưu
Quân đồng minh nhất định sẽ thiên về một bên. Điều này rõ ràng cho chúng ta
thấy, ở Small Pyreness, đã không có chuyện của Leray nữa rồi.”

“Đây chính là tác phong từ trước đến giờ của Cộng hòa Phỉ Dương.” Hamilton
cười khổ nói: “Nếu không, người ta làm sao trong vòng một trăm năm ngắn ngủi
từ một quốc gia lớn một bước nhảy vọt thành siêu cường quốc như thế được!”

Bernadote gật đầu nói: “Đây là để chúng ta biết điều! Một mặt, việc Leray tiếp
tục đóng quân ở Mosky không phù hợp với lợi ích của Cộng hòa Phỉ Dương. Một
mặt khác, tôi rất hiểu cái con người Fishchella này. Về mặt quân sự thì cũng
có chút bản lĩnh, thế nhưng lại không có cái độ lượng của người quân tử. Hắn
sẽ không tha thứ cho một tướng lĩnh Leray không nghe lệnh chỉ huy đồng thời
thay đổi kế hoạch tác chiến tiếp tục lưu lại trong phạm vi thế lực của hắn
đâu.”

Trong văn phòng lại lâm vào trầm mặc. Ý đồ phía sau chuyện này chỉ mấy câu đã
có thể nói rõ rành rành. Huống hồ, Tổng tham mưu Quân đồng minh Hastings, từ
đầu đã không có ý định giấu giếm ý đồ này.

Cộng Hòa Phỉ Dương và Liên Bang Leray là minh hữu trong cùng một chiến hào, lẽ
ra phải gắn bó như keo như sơn. Thế nhưng, so với lợi ích ở Small Pyreness thì
không có giao hảo gì đáng để nói tới. Tuy đường xá có hơi xa hơn chút, thế
nhưng giữa Small Pyreness và Phỉ Dương lại không có trở ngại gì, hoàn toàn có
thể trở thành vùng đất lệ thuộc của Cộng Hòa Phỉ Dương ở không vực Đông Nam.

Dùng vũ lực chi phối thiên hạ, ở mỗi địa phương có thể nhúng tay thì đều đóng
quân. Sửa chữa căn cứ quân sự, nuôi dưỡng chính quyền thân Phỉ Dương, căn bản
chính là thủ đoạn thường dùng của Cộng Hòa Phỉ Dương. Trả một cái giá lớn như
vậy mà lại không thu hoạch được đủ nhiều lợi ích ở Small Pyreness, cái đám
chính khách Phỉ Dương làm sao mà chịu được cơ chứ!

Leray chiếm lại được Galileo, tự nhiên là nên rút tay lại một chút. Lại nói,
ai bảo cái gã mập mạp họ Điền kia phải vạ cơ chứ? Người ta dĩ nhiên là có thể
đứng giữa thanh thiên bạch nhật công bố tội danh, tuyên bố xử trí, để xem Liên
bang Leray các người có biết tự giác hay không! Kết cục tốt nhất chính là đem
tên mập kia giáng chức giáng cấp rồi đem xử lý kỷ luật, sau đó ném về Leray.
Mọi người lại sống hòa thuận với nhau.

Quan trọng hơn, mỗi vị lãnh đạo Leray đều hiểu rõ. Liên Bang Leray lúc này căn
bản không có sức mà nhúng tay vào Gatralan. Chiến cuộc Bermuda đang đến hồi
kịch liệt, Leray đã dùng hết toàn lực rồi. Tranh đoạt Small Pyreness chính ra
lại không phù hợp với tình hình thực tế của Leray. Sự chọn lựa này, thật ra
chỉ có một đáp án.

Bất quá, vấn đề quan trọng nhất ở đây chính là thái độ của Russell. Lúc này
chính là thời cơ tốt nhất để Tự Do Chiến Tuyến toàn diện phát triển lớn mạnh
và nắm chính quyền! Nếu như đồng minh Liên bang Leray cứ như vậy mà xám xịt
đem sư đoàn thiết giáp duy nhất rút đi, sau này nếu muốn gây ảnh hưởng lại đến
cục diện chính trị ở Gartralan, điều đó sẽ khó như lên trời.

“Rút về đây đi!” Russell bình tĩnh nói: “Cục diện mà Tự Do Chiến Tuyến đã
giành được, tôi đã yêu cầu Điền Tướng Quân làm xong rồi. Phỉ Dương đóng quân ở
Gartralan dù gì thì cũng phải nuôi dưỡng chính quyền bản địa.” Hắn đặt cái cốc
trên tay xuống, lãnh đạm nói: “Đối với dân tộc của tôi mà nói, chúng tôi đã có
tương lai.”

Hắn nhìn Hamilton cười cười, nụ cười có chút quỷ dị: “Tôi đã quyết định rồi.
Chút nữa tôi sẽ viết thư cho Hastings. Tự Do Chiến Tuyến vẫn là muốn thể hiện
lòng trung thành!”

Bernardote và Hamilton hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc cười to. Hamilton dùng tay
chỉ về phía Russell, nửa ngày vẫn không nói ra lời, cuối cùng gắng gượng thốt
lên: “Hay lắm, chiêu này của nước chúng tôi, ngược lại đã bị ngài học sạch
sành sanh rồi!”


Mập mạp đang ưỡn ngực thóp bụng, vẻ mặt kiên nghị, đứng thẳng tắp trong văn
phòng của Fishchella. Đã gần nửa giờ đồng hồ rồi, Fishchella vẫn đang thảo
luận gì gì đó với mấy gã tham mưu quân sự, đột nhiên ngẩng đầu, mục quang quét
qua mập mạp, cũng hoàn toàn không thèm nhìn mập mạp.

*, mặt đều đã đông cứng rồi đấy. Khuôn mặt mập mạp nhăn nhó, nhìn qua
Douglas đang đứng bên cạnh Fishchella.

Vẻ mặt của Douglas có chút ngượng ngùng, cũng có chút vô lực, ánh mắt hắn nhìn
qua khiến cho mập mạp có dự cảm bất hảo.

“Cóc thèm quan tâm nữa.” Mập mạp không tiếp tục bảo trì hình tượng quân nhân
thiết huyết tiêu chuẩn mà gian nan nữa, hết nhìn đông lại ngó tây bốn phía,
đánh giá văn phòng của Fishchella: “Ông đây là anh hùng.”

Dòng suy nghĩ của mập mạp trở lại đoạn kết của chiến dịch Jacur.

Lúc ấy, hắn giống như chó nhà có tang, dưới sự truy sát của sư đoàn 39, chạy
như điên về hướng Jacur.

Hắn không biết rằng, cả quá trình nhất cử nhất động của hắn đã bị vệ tinh
Thiên Võng thu lại toàn bộ. Hắn cũng không biết rằng, mỗi một chiến sĩ quân
viễn chinh đều đã thấy được đoạn ghi hình này. Hắn lại càng không biết rằng,
bản thân đã trở thành anh hùng trong thâm tâm của tất cả các chiến sĩ Phỉ
Dương vốn giàu truyền thống tôn kính anh hùng này.

Hắn chỉ là đang một bên cong mông chạy trốn, một bên thì cầu thần bái phật.

Khi đến được nơi cách Jacur gần 30 km, mập mạp đột nhiên phát hiện ra, trước
mặt mình là mấy nghìn robot của sư đoàn thiết giáp số 2 Phỉ Dương đang chính
diện xông lên.

Mập mạp suýt chút nữa bị dọa khóc rồi. Một khắc đấy, trái tim hắn đã lạnh
toát. Hắn nghĩ rằng nếu như bị robot của Phỉ Dương chặn mất đường, sau đó lại
không hề phân biệt là địch nhân hay là người mình nữa mà lại đồng tâm hiệp lực
đánh úp về phía hắn, như thế thì quả thật là chết không nhắm mắt! (cậu ấy đang
ở trên chiếc [Thánh Kiếm 18] của địch, sợ chết

Mập mạp lập tức đổi hướng. Thế nhưng, hai cánh trải rộng của đội quân thiết
giáp Phỉ Dương ở đối diện cũng liền biến hướng y hệt, chỉ phí công vô ích. Đàn
robot Phỉ Dương ùa đến, mập mạp lập tức quỳ xuống, hai cánh tay giơ cao, hét
lớn: “Ta đầu hàng, ta đầu hàng rồi!”

Đàn robot Phỉ Dương tự động phân thành hai luồng nước lũ, vượt qua chiếc
[Thánh Khải 18] toàn thân run rẩy đang quỳ trên mặt đất lớn tiếng đầu hàng,
lao thẳng vào sư đoàn 39.

Mập mập vô cùng vui sướng nhìn từng chiếc từng chiếc robot Phỉ Dương lần lượt
vượt qua mình, sau khi phát hiện ra sách lựợc đầu hàng của mình đã có tác
dụng, càng dùng sức gào lớn.

Một chiếc [Thần Tứ] màu đen dừng trước mặt tên mập đang gào thét, dùng ngữ khí
cực kỳ không chắc chắn hỏi: “Ngài có phải là Điền tướng quân?”

“Điền tướng quân?” Mập mạp ngẩn ra, rồi lập tức nói: “Đúng là ta, đúng là ta!”

Sự tình tiếp theo, đã hoàn toàn vượt quá những gì mập mạp có thể tưởng tượng.
Sau khi xác định thân phận của hắn, đoàn đặc chủng gồm mấy trăm robot [Thần
Tứ] lập tức vây lại chung quanh bảo hộ hắn. Mà điều khiến hắn không thể ngờ
được chính là, tiếp đó mỗi một chiếc robot Phỉ Dương đến sau đều ở trên cái
chiến trường đang ngập tràn tiếng lửa đạn nổ vang này mà dừng lại bên người
hắn.

Những chiếc robot này, đều thực hiện cùng một động tác ---- nâng tay phải của
robot vượt quá đỉnh đầu.

Mập mạp ngây người, hắn tự nhiên hiểu được cái thủ ngữ thông dụng này của
robot. Đó chính là … đại biểu cho kính ý tối cao của một chiến sĩ robot.

Tất cả mọi thứ, cứ như là đang nằm mơ.

Mấy ngày nay, mập mạp vẫn đắm chìm trong ánh mắt tôn kính của các chiến sĩ Phỉ
Dương.

Nhận được sự tôn kính của các chiến sĩ robot tinh nhuệ của một siêu cường
quốc, chuyện này lúc trước mập mạp có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Đây
chính là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Cộng Hòa Phỉ Dương đấy nha! Nói ra,
khỏi cần biết là trâu bò tới mức nào rồi!

Vì vậy, gã mập háo danh này thường xuyên xuất hiện tại những nơi tập trung
đông người, khiêm tốn mà tiếp nhận tán dương, rồi sung sướng như tiên. Mãi cho
đến khi sư đoàn 19 đến Jacur và gặp hắn, mập mạp đột nhiên phát hiện ra ánh
mắt của Bonnie, Nia và bao gồm cả mấy vị đoàn trưởng khi nhìn mình lại có chút
lấp lánh quỷ dị. Lúc này hắn mới nghĩ tới rằng, toàn bộ thân thể băng thanh
ngọc khiết của mình, vậy mà đã bị triệt để.phơi trần ra ánh sáng rồi.

Vì vậy, mạp mập liền tức tối cho Rắm Thối một trận.


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #303