27 Truy Binh


Nhìn thấy một chiếc máy bay [ Thiết Ưng ] của Đế quốc gầm rú bay lượn trên
đỉnh đầu, Điền Hành Kiện thở dài một hơi, loại máy bay trinh sát này không có
khả năng nhận ra sự nguỵ trang của [ Thiên Tuyến ], chỉ cần chiếc máy bay này
không đáp xuống trên ngọn cây thì nó tuyệt đối không thể phát đội ngũ đang ẩn
nấp trong rừng cây này.

Quả nhiên, [ Thiết Ưng ] dù đảo qua đảo lại mấy lần trên đỉnh đầu đội ngũ
nhưng rốt cuộc cũng không tìm được gì, đành phải rời đi.

Sau đội ngũ tập hợp lại, tốc độ lại càng thêm nhanh chóng, sau khi [ Thiết Ưng
] rời đi, Đế quốc quân chắc chắn sẽ còn dùng những phương pháp trinh sát khác,
hơn nữa sẽ còn phái robot tới khu vực này, vì thế bọn họ phải tăng tốc, tới
được điểm tấn công trước khi bị phát hiện, thu lấy những vũ khí và trang bị
cần thiết, nếu không bọn họ sẽ bị nhốt giữa những dãy núi trùng điệp này,
những thứ khác không nói, chỉ riêng vấn đề ăn uống cũng đủ khiến cả đoàn mất
hết sức chiến đấu rồi.

Đội ngũ im lặng đi theo sau [ Hoả Nộ ] về phía trước, đường núi khúc khuỷu khó
đi, mặc dù có robot mở đường đủ các loại vách núi, nham thạch, rêu xanh và bùn
đất cũng đủ gây phiền toái, huống hồ, thể lực con người là có hạn. Một số
người thể chất yếu đuối không chịu nổi sẽ robot nâng đỡ, sau khi khôi phục một
chút liền nhảy xuống, nhường thời gian nghỉ ngơi cho những người khác.

Mặc dù khoảng cách đến với sự sống còn xa vời, còn có vô số nguy hiểm đang chờ
đợi bọn họ, nhưng mà mỗi người đều cắn răng kiên trì, từng bước đi tới mục
tiêu.

Càng ngày sắc trời càng tối, Điền Hành Kiện đã mang theo đội ngũ đi sâu vào
trong núi, chỉ cần vượt qua thêm một ngọn núi ở phía đông bắc nữa là có thể
tới vị trí căn cứ hậu cần của Đế quốc, mà không quân Liên bang cũng có thể cố
gắng tới đó trợ giúp. Mặc dù nơi này tương đối an toàn, nhưng là trong lòng
mập mạp lại không hề thoải mái, trái lại, một thứ cảm giác bất an theo thời
gian trôi qua càng ngày càng mãnh liệt, giác quan thứ sáu phát ra tín hiệu
nguy hiểm.

[ Thiên Tuyến ] ngừng lại, rađa trên đầu không ngừng chuyển động , phát ra
tiếng cảnh báo “bíp bíp”. Trên bầu trời, một chiếc tàu vận tải cỡ nhỏ có một
ký hiệu kỳ lạ của Đế quốc quân đang bay tới một sườn núi mà bọn họ vừa đi qua,
mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc tàu vận tải này, không biết vì sao nó
xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ họ đã Đế quốc quân phát hiện rồi?

Điền Hành Kiện tâm trạng phát lạnh, truy binh chân chính đã tới. Mấy ngọn núi
quanh đó nhìn tựa như bằng phẳng, nhưng do vấn đề địa chất khiến robot không
thể hoạt động, chỉ có sườn núi đó là con đường duy nhất có thể đi về phía Liên
bang kiểm soát. Điều này cũng là do Điền Hành Kiện phân tích cả buổi mới ra,
vậy mà chiếc tàu vận tải kia lại trực tiếp bay đến vị trí mấu chốt đó, điều
này cũng có nghĩa là nó đã mang đến một đàn mãnh thú có khứu giác linh mẫn. Mà
cái dấu hiệu thiên thần hung ác kỳ quái kia chẳng phải chính là dấu hiệu của
Thần Thoại quân đoàn sao.

Mang hai trăm bộ binh đi đối kháng với một Thần Thoại quân đoàn chỉ cần nhấc
tay là có thể tiêu diệt hai mươi tiểu đoàn đặc chủng, hoạ có người điên mới
vui được.

Chiếc tàu vận tải dừng lại giữa không trung vài giây rồi bay đi.

[ Thiên Tuyến ] báo cáo, trên rađa của nó hiện ra mười điểm nhỏ, sau đó nhanh
chóng biến mất, hẳn là kẻ địch nhảy xuống từ tàu vận tải, mà robot chắc chắn
có thiết bị chống dò xét.

Điền Hành Kiện nhìn chằm chằm vào rađa của [ Logic ], mấy chiếc robot kia có
thể tránh khỏi [ Thiên Tuyến ], nhưng mà đối với rađa loại mới của [ Logic ]
thì còn chưa đủ, [ Logic ] nhanh chóng xác định vị trí của các robot rồi căn
cứ theo đội hình và khả năng cơ động của địch tiến hành tính toán.

Thần Thoại quân đoàn rất tự phụ! Điều này Điền Hành Kiện có thể khẳng định,
bọn họ trước đó không phát hiện hành tung của đội ngũ, không rõ số robot của
đối phương, vậy mà chỉ phái ra một tiểu đội tới truy kích, không phải là quá
tự đại sao, nếu hắn có cả một đại đội trinh sát đặc chủng, liệu bọn họ có nắm
chắc phần thắng không?

Điền Hành Kiện nhanh chóng xác định phương án hành động, đội ngũ vẫn tiến về
phía trước như cũ theo kế hoạch, cố gắng kéo dài thời gian tiếp xúc với quân
địch. Robot mở đường đổi thành một chiếc [ Dũng Sĩ Tiên Khu Giả ].

Những robot còn lại, kể cả [ Thiên Tuyến ] và [ Nộ Hoả ] đều tập trung ở phía
sau đội hình để cảnh giới, nếu địch nhân tới gần sẽ chuẩn bị phục kích. Phục
kích phải hoàn thành rong vòng nửa giờ, đây là thời gian [ Thiên Tuyến ] có
thể gây nhiễu tín hiệu điện tử, nếu không, sau khi thoát khỏi sự quấy nhiễu
điện tử, những robot này sẽ kéo tới vô số địch nhân. Mà nếu bộ chỉ huy địch
nếu sau một thời gian không xác nhận được sự an toàn của tiểu đội kia cũng sẽ
phái quân đi tìm kiếm thật kỹ khu vực này. Chỉ có bất ngờ tiêu diệt sạch quân
địch, sau đó lợi dụng thiét bị liên lạc trong robot địch phát đi tín hiệu an
toàn, không những có thể đánh lừa quân địch mà còn có thể thu được phương án
điều động của chúng, điều này có ý nghĩa rất lớn với việc chạy trốn.

Nếu là một tiểu đội robot bình thường của Đế quốc Gatralan, Điền Hành Kiện có
thể chắc chắn trong vòng năm phút dứt điểm xong toàn bộ kẻ địch, nhưng đối mặt
với Thần Thoại quân đoàn mấy trăm năm bất bại này, cho dù địch ở ngoài sáng ta
ở trong tối, cho dù có [ Thiên Tuyến ] và [ Nộ Hoả ], Điền Hành Kiện hoàn toàn
không có chút chắc chắn nào cả.

[ Logic ] vẫn đang tiếp tục quét, hình dạng robot của địch đang dần dần hiện
ra, đây là một loại robot hình thú, xét về hình thể thì cũng thuộc loại robot
hạng nhẹ một người lái, hành động cực kỳ nhanh chóng, động tác nhanh nhẹn.
Trên rađa cho thấy bọn chúng đang tiến về phía đội ngũ, đội hình sắp xếp hợp
lý, phối hợp rất ăn ý, khoảng cách cách giữa các robot được giữ gần như là
chính xác tới từng cm, chỉ cần trong đó có một chiếc bị công kích, robot ở xa
nhất cũng có thể tới trợ giúp trong vòng năm giây.

Trận này chẳng dễ đánh chút nào cả!

Dựa theo tốc độ và phương hướng của địch, còn khoảng một giờ nữa là bọn họ có
thể đuổi kịp, hơn nữa, do càng lúc càng quen thuộc địa hình, tốc độ của đám
robot này còn đang tăng lên.

Điền Gành Kiện lệnh cho đội ngũ tiếp tục đi nhanh hơn, Karrer ở lại chỉ huy
phân đội ba, cùng tiểu đội robot chuẩn bị phục kích, ba khẩu pháo năng lượng
chống thiết giáp được giao cho bọn họ, lựu đạn được tập trung vào một chỗ để
tăng sức sát thương, khi thật sự bất đắc dĩ, những thứ này sẽ được dùng để
đồng quy vu tận.

Cuối cùng, sau khi đi thêm được mười km, tại một sườn núi không cao lắm, Điền
Hành Kiện ra lệnh cho đội phục kích dừng lại, bắt đầu thiết lập các công sự
hoả lực xen kẽ hai bên sườn núi. Hai mươi phút sau, kẻ địch sẽ tới nơi này, để
tránh né rađa của địch, các robot phải tắt động cơ, tránh né xung quanh [
Thiên Tuyến ], nói cách khác, phân đội ba sẽ phải tự mình ngăn cản mười chiếc
robot gần năm phút.

Kế hoạch này không có gì để tranh luận, phân đội ba lập tức chấp hành mệnh
lệnh, những chiến sĩ dũng cảm đó mỉm cười chia tay đồng đội rồi lập tức tập
trung vào công việc.

Dọc theo đường đi, Mỹ Đóa và Nia nhìn Điền Hành Kiện bình tĩnh chỉ huy, các
nàng biết, mập mạp phải gánh trên vai trách nhiệm với tính mạng của hàng trăm
con người, kỳ thật hắn đã không còn là cái tên háo sắc giỏi chạy trốn ngày xưa
nữa, ở sâu trong ánh mắt của hắn là quyết tâm không khuất phục, là sự ung dung
quên hết sinh tử.

Là điều làm cho hắn biến thành cái dạng này? Là chiến tranh tàn khốc, là tuyệt
cảnh không thể tránh né, hay là hai nữ nhân đã yêu thương hắn trong tuyệt
cảnh.

Tất cả đều đúng, mà cũng không đúng!

Cái gã mập mạp hèn mọn này cũng giống như những nam nhân chân chính trên thế
giới, hắn sẽ không bỏ rơi nữ nhân, cũng sẽ không từ bỏ nguyên tắc của mình,
trong lòng hắn, vĩnh viễn có một tiêu chuẩn, tiêu chuẩn đó, dù hắn có phải
chết cũng tuyệt đối không cho phép ai giẫm đạp lên nó.

Nguyên tắc của mập mạp là gì? Hắn rất sợ chết, cho nên hắn thề phải bảo vệ
tánh mạng, hắn ham hư vinh, cho nên hắn bảo vệ tôn nghiêm của mình, hắn háo
sắc, cho nên hắn bảo vệ nữ nhân, vô luận đó là người hắn yêu hay người yêu
hắn.

Trước lúc rời đi, Mỹ Đóa và Nia cùng hôn lên mặt Điền Hành Kiện, Mỹ Đóa nói:
"Dù thế nào đi nữa, ngươi phải còn sống trở về cho ta! Ta sẽ chờ ngươi, nếu
ngươi dám bỏ lại ta, ta sẽ quay lại, chết cũng phải chết cùng một chỗ. "

Nia nói: "Không riêng gì Mỹ Đóa, còn có cả ta nữa. "

"Nhìn thấy chưa? " Nia mở áo của mình ra, Điền Hành Kiện tham lam nhìn lại,
nhưng thứ hắn nhìn thấy không phải thân thể của nàng, mà là mấy quả lựu đạn.
Nia đắc ý đùa giỡn mập mạp, nàng nói: "Bọn họ đừng mơ một lần nữa lại bắt được
ta. "


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #30