Chương trướcChương tiếp
Tại căn cứ Christian, vào giờ khắc này, mọi thứ đang rất hỗn loạn.
Rất nhiều binh sĩ hoảng sợ chảy ra khỏi doanh trại, tập hợp trên bãi đất
trống, cùng với sĩ quan cơ sở chỉ huy bọn họ đều mờ mịt nhìn quanh. Ở khu vực
bãi đỗ, từng chiếc robot đã khởi động, đang phát ra tiếng máy móc ma sát với
nhau.. Thế nhưng, bọn họ vẫn chưa nhận được mệnh lệnh. Từ một bệ phóng bí mật
vôi vàng cất cánh lên, máy bay chiến đấu đang lượn vòng trên không trung.
Thông tin nghe được thì hỗn loạn, trên rada lại trống không, các phi công đang
không biết phải làm sao.
Không có địch nhân tấn công quy mô, cái gì cũng không có. Đây liệu có phải chỉ
là một cuộc diễn tập?
Tất cả, đều có vẻ kì quái như vậy.
Thi thể của Stephen đã được đưa vào tiểu lâu.
Công tước lẳng lặng đứng trước cửa sổ của tiểu lâu, đưa lưng về phía thi thể
cháu mình, nhìn ra căn cứ một tràng hỗn loạn ở bên ngoài cửa sổ, phảng phất
như đã già đi mười tuổi.
Ông ta không thể tin nổi, trong cái thời điểm này ở đây lại có kẻ dám ám sát
Stephen! Ông ta cũng không thể tin nổi, thế cục sẽ chuyển biến xấu nhanh đến
như vậy. Hết thảy đều giống như một giấc mơ. Ông ta thật sự rất hi vọng rằng
thời gian có thể quay ngược về thời điểm trước khi Stephen đi ra khỏi tiểu
lâu.
Kẻ nào đã ra lệnh bấm nút báo động? Hai mươi mốt tướng lĩnh cao cấp, trừ bảy
thành viên trực hệ gia tộc Howard ở trước mặt mình ra, còn lại mười bốn tên
kia đã đi chỗ nào rồi?
Công tước đầu óc mê muội một trận. Ông ta phải dùng hai tay ra sức chống vào
cửa sổ thì mới có thể giữ thăng bằng được. Ông ta rất rõ ràng, mình đang nếm
trải cái cảm giác gọi là cây đổ bầy khỉ tan đàn. Đám quý tộc xấu xa này, có
tên nào lại không thông thạo âm mưu quyền biến đâu? Mắt thấy Stephen ở giữa
ban ngày ban mặt bị ám sát, bọn họ tự nhiên lấy tốc độ nhanh nhất đưa ra lựa
chọn.
Jacur, giờ phút này đã xuất hiện biến hóa hay sao? Bộ đội ở tiền tuyến với các
phe phái đầy rẫy, liệu có phải hay không đã nhận được mệnh lệnh từ chủ tử của
mình, bắt đầu tác chiến một cách tiêu cực để tự bảo tồn thực lực cho phe mình?
Lúc này, liệu còn ai cam tâm đem vũ lực trong tay không hề bảo tồn mà tiêu hao
ở Jacur?
Vì vấn đề điều động binh lực để phòng ngự Jacur, các đại quý tộc đã vụng trộm
gây sóng gió không chỉ ngày một ngày hai rồi. Có Stephen, hơn nữa là thế lực
của gia tộc Howard, Zola có thể đem mọi việc nắm gọn trong lòng bàn tay, điều
khển bộ đội của đám quý tộc này ném vào chiến đấu.Mặc dù đám quý tộc này trái
tim đều nhỏ máu, thế nhưng bọn chúng cũng không làm sao được!
Là người thừa kế công khai duy nhất của gia tộc Morton, Stephen chính là trung
tâm của các thế lực cũ ở Gatralan, là cầu nối gắn kết duy nhất giữa các đoàn
thể không thể gắn kết này lại với nhau. Thứ mà hắn đại biểu, chính là toàn bộ
giai cấp thống trị!
Hoàng thất Galatran đã thống trị đất nước mấy trăm năm, vẫn tận sức thông qua
các loại thủ đoạn, đem chủ nghĩa dân tộc cực đoan với người Wibault là chủ
giai tầng để gắn kết chặt chẽ xung quanh mình. Bất kể là giáo dục, kinh tế,
chính trị, quân sự, hầu như tất cả các chính sách đều vì lợi ích của giai tầng
và phục vụ củng cố địa vị cho Hoàng thất.
Mỗi một người thống trị Galatran đều rõ ràng, mất đi nền thống trị cơ sở,
không còn lợi ích cùng sự ủng hộ, vậy thì sẽ không cách nào nắm giữ được lợi
ích tuyệt đối. Thế cho nên, quý tộc Galatran đã nắm giữ hơn 60% tài phú của
toàn quốc gia. Còn tộc người Wibault của Galatran, lại ở trên điều khiển các
chủng tộc với số lượng đông đảo hơn, đồng thời được hưởng thụ quyền lợi đặc
thù.
Chính cái tầng lớp này, đang chống đỡ lực lượng thống trị truyền thống ở
Galatran. Khiến cho gia tộc Morton sừng sững suốt mấy trăm năm, lần lượt trấn
áp những thế lực phản kháng, khiến cho các thế lực Galatran truyền thống sau
khi trải qua chính biến, chiến bại rồi hoàng đế bị bắt, thế nhưng vẫn có thể
tập trung lại thành một tập đoàn vũ trang, vẫn như cũ nắm giữ nền kinh tế quốc
gia cùng huyết mạch quân sự.
Nhất là lực lượng thanh niên của giai tầng này, bọn họ khăng khăng một mực
quyết chí thề trung thành. Bọn họ không có sự lựa chọn, quyền lợi hưởng thụ và
sự giáo dục mà bọn họ được tiếp nhận đã sớm đã cột họ trên cùng một chiếc
chiến xa với gia tộc Morton rồi. Bọn họ không có khả năng khiến cho quốc gia
này trở thành một quốc gia dân chủ, khiến cho dân tộc khác đến lãnh đạo chính
mình.
Nhưng hiện tại, Stephen đã chết. Ở trước mắt bao nhiêu người, bị một viên đạn
bắn nát nửa đầu. Người Wibault trung thành với hoàng thất Gatralan, vào giờ
phút này đã mất đi đối tượng thần phục của bọn họ. Cái chết của Stephen, trong
cảm nhận của những người này không khác gì cây đại thụ cuối cùng của đế quốc
đã bị sụp đổ.
Đã không còn Stephen, đã không còn uy thế hoàng tộc của kẻ thống trị quốc gia
suốt mấy trăm năm. Cho dù các quý tộc có xoay chuyển đến thế nào đi chăng nữa
thì sự sụp đổ của cái giai tầng này cũng là không thể tránh được. Gia tộc
Howard mặc dù cũng là ngoại thất của hoàng tộc, thế nhưng là bọn họ chung quy
vẫn không phải là hoàng tộc. Gia tộc giống như gia tộc Howard, tại Gatralan,
lại có tới sáu!
Lúc này, các quý tộc nếu như không vì lợi ích của gia tộc mà suy nghĩ, không
bảo lưu thực lực chờ tới tương lai, không để cho mình lưu lại một cơ hội gia
nhập vào thế lực khác, vậy thì bọn họ, cũng không phải Gatralan quý tộc nữa
rồi.
Bọn họ có thể vì hoàng tộc hi sinh, thế nhưng, bọn họ tuyệt đối sẽ không vì
Howard Howard mà hi sinh! Từ nhỏ tiếp thu giáo dục, giới quý tộc nội địa mạch
nước ngầm ngang dọc, từ lâu những quý tộc này đã học được cách làm sao để bề
ngoài cao thượng văn minh, nội bộ lại tràn ngập máu tanh mà sinh tồn trong cái
thế giới này. Có một gia tộc quý tộc nào vì để tồn tại và phát triển lại không
phải nho nhã lễ độ mà dẫm lên xương cốt của người khác?
"Phụ thân. " Anh họ của Stephen , trưởng tử Reiter của công tước đi đến, cầm
trong tay chiến báo mới nhất : "Như ngài sở liệu, ở tiền tuyến Jacur sư đoàn
bộ binh 132 đã dẫn đầu triệt thoái phía sau, đem áp lực phòng ngự đều ném lên
trên vai sư đoàn 49. Bộ đội của mấy gia tộc khác cũng có hành động y như vậy."
"Đến tột cùng là ai... " Công tước chậm rãi quay đầu lại, thanh âm bình tĩnh,
trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Giết Stephen. Phản bội lại chúng ta?"
Nhìn ánh mắt dài nhỏ sắc bén của công tước, tất cả các tướng quân ở đây trong
lòng đều bị chấn động! Công tước nói ra những lời này, thâm ý sâu sắc. Gia tộc
Howard có thể tại Gatralan hô phong hoán vũ, bàn tay thủ đoạn kinh khủng của
lão nhân này chính là nguyên nhân chủ yếu trong đó.
Những lời này, đại biểu cho một lý do. Thu màn tính sổ, thanh trừng dị kỷ (đối
lập)! Cái lão nhân này, tựa hồ cũng không có đăt nguy cơ này vào trong mắt,
ánh mắt của hắn, đã nhìn tới tương lai.
"Tay súng bắn tỉa kia đã bắt được chưa?" Công tước chậm rãi đi tới trước thi
thể của Stephen, dừng ở trên cái khuôn mặt tái nhợt kia.
"Đã phái ra hai trung đoàn bộ binh tiến hành giăng lưới tìm kiếm." Reiter nói:
"Xác định được vị trí khả nghi của tay súng bắn tỉa, cũng phái ra robot tiến
hành truy tìm, hắn trốn không thoát được!"
Công tước gật đầu, thở dài một tiếng nói: "Hiện tại, ánh mắt mọi người đều tụ
tập tại trên người gia tộc Howard chúng ta. Trận chiến này... chúng ta không
thể thua được. Người chết thì xong rồi, còn chúng ta chung quy vẫn còn sống.
Howard gia tộc quyết không thể như thế mà ngã xuống. " Hắn xoay người, khuôn
mặt hướng vào mấy tướng quân: "Nếu là đều nhìn chúng ta, muốn cầu sinh, vậy
thì lá bài trong tay chỉ có thể đánh ra trong một lần rồi!"
"Rõ!" Trong thời khắc này, gia tộc Howard nếu như còn muốn bảo tồn thực lực,
vậy thì kết cục sẽ là xong đời. Đối với điểm này, công tước nhìn thấy vô cùng
rõ ràng.
Sư đoàn 39 cùng với lực lượng mà gia tộc Howard mà nắm giữ, giờ phút này đã
đầu nhập hết vào Jacur rồi. Ổn định lại chiến cuộc, các quý tộc đang quan sát
tự nhiên sẽ làm ra lựa chọn. Tuy rằng gia tộc Howard sẽ tổn thất lớn một chút,
thế nhưng chỉ cần thắng trận chiến dịch này, trong thời gian tới, sẽ còn rất
nhiều cơ hội!
"Quân y của căn cứ đều đã tập trung lại rồi sao?" Công tước chuyển hướng
Reiter hỏi.
"Vâng, thưa phụ thân. " Reiter nói: "Theo lệnh của ngài, tất cả các nhân viên
y tế ngay đầu tiên đã được tập trung quản chế lại rồi. "Nghe thấy câu trả lời
này, mấy vị tướng quân hai mặt nhìn nhau, không biết công tước tập trung mấy
cái đám thầy thuốc này lại để làm gì.
"Điện hạ tình huống hiện tại thế nào?" Công tước ánh mắt lấp lánh nhìn mấy vị
tướng quân, đột nhiên hỏi.
Các tướng quân bị công tước đột nhiên kỳ quái mà hỏi vấn đề này khiến cho sửng
sốt, hoàn toàn không cách nào lý giải được tư duy của công tước. Nhìn thoáng
qua nhau, một trung tướng phản ứng nhanh chóng, linh cơ khẽ động cung kính
nói: "Bác sĩ đang tiến hành cữu chữa cho điện hạ Stephen."
Công tước gật đầu: "Tuyên bố tin tức điện hạ Stephen bị bắn, nói cho tất cả
mọi người, điện hạ đang được cấp cứu. Chỉ cần các chiến sĩ vẫn chưa xác định
là điện hạ tử vong, chúng ta vẫn còn cơ hội! Nhớ kỹ, điện hạ vẫn chưa có chết!
Trước khi trận chiến dịch này kết thúc, đây chính là chân lý mà các ngươi
không thể nghi ngờ!"
Nói xong, công tước không thèm liếc Stephen một cái, xoay người đi nhanh đi về
phía cửa: "Tập hợp đội ngũ. Ta muốn đích thân phát biểu với sư đoàn 39!"
Năm binh sĩ của Độc Lập quân, dọc theo phế tích bên phải đường cái số 3 của
khu vực khu vực thành thị Jacur, cong lưng một đường chạy vội. Ở mặt đông,
súng máy năng lượng của địch nhân vẫn không ngừng gào thét. Đạn năng lượng rậm
rạp quét trên phế tích, phát ra tiếng xì xì , tung lên các làn bụi nhỏ.
"Ầm!" Xa xa ở ngã tư đường, một phát pháo năng lượng rơi mạnh trên mặt đường
tạo ra một cái động lớn. Các khối bê tông văng lên, phô thiên cái địa mà rơi
xuống, giống như mưa đá rơi vào trên người hai chiếc robot Phí Dương đang nấp
sau một tòa nhà bị phá hủy, lách cách rung động.
"Phù!" Gã hạ sĩ đầu lĩnh phun ra một ngụm nước bọt, ngừng lại bên rìa bức
tường bê tông to lớn. Theo một thủ thế bí mật của hắn, nhóm binh sĩ một người
tiếp một người chạy ra nấp phía sau hắn. Một binh sĩ chậm rãi ló đầu, muốn
nhìn qua tình huống ở bên kia tường một chút, lại bị hạ sĩ ghì xuống, mắng:
"Ngu ngốc, ngươi mẹ nó không muốn sống nữa hả?"
Binh sĩ đem khẩu súng đặt tại trên đùi, chỉnh lại mũ giáp, cụt hứng ngồi xổm
xuống tựa ở trên tường, trong miệng lầm bầm mắng: "Sớm muộn gì cũng chết
thôi."
"Ít mẹ nó lời vô ích đi!" Hạ sĩ một bên cẩn thận quan sát đến điểm rơi của
súng máy, một bên giận dữ nói: "Muốn chết thì cũng phải đợi cho tới khi đội
ngũ chi viện tới! Đến lúc đó, ngươi con mẹ nó muốn chết đến mười lần thì lão
tử cũng không cản ngươi!"
"Tới?" Gã binh sĩ không dám cãi lại, nhưng một binh sĩ đang cười trộm ở bên
cạnh hắn liền trừng trừng mắt con ngươi, nói nhỏ: "Tròn một tiểu đoàn lại thêm
ba chiếc robot, hiện tại chỉ còn lại chúng ta mấy người, chờ cho đám người ở
đằng sau tới đây, ta con mẹ nó đều đã giỗ bảy bảy bốn chín ngày rồi!"
"Nói cái gì thế hả?" Hạ sĩ quay đầu lại liếc liếc mắt, lại nghiêng cái lỗ tai
nghe nghóng đến nửa ngày, hoang mang nói: "Sao âm thanh ở đối diện lại càng
ngày càng nhỏ vậy."
"Stephen đã chết!" Xếp ở cuối cùng, một binh sĩ lưng đeo máy thông tấn đang
nghe ống nghe đột nhiên kêu lên.
"Cái gì?"Bao gồm cả hạ sĩ, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn
chằm chằm vào gã thông tin thông tin.
"Stephen đã chết!" Gã binh sĩ con mắt nhìn chằm chằm vào mọi người, trong ánh
mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đặc biệt sáng sủa: "Thiên Võng đã chụp được hình
ảnh, hắn bị sư đoàn trưởng mập mạp của sư đoàn 19 một phát nát đầu rồi! Hiện
tại, cái này hình ảnh đã truyền tới cho tất cả các robot, trung đoàn của chúng
ta, chính đoàn trưởng tự mình tuyên bố tin tức!""Một phá nát đầu?" Hạ sĩ cùng
mấy người binh sĩ hai mặt nhìn nhau:" Một người tại phía đông, một người tại
phía tây, đây con mẹ nó bắn đại bác cũng không tới nha!"
"Mập mạp theo máy bay hạ cánh xuống Đông nam Jacur, tiềm hành vượt qua phòng
tuyến đi vào!" Binh sĩ thông tin một bên nghe, trong miệng một bên hưng phấn
nói năng lộn xộn: "Mẹ nó không phải người mà, một người một súng, chạy hơn hai
trăm km, đi vào là đem Stephen làm thịt luôn!"
Một bầu không khí tĩnh mịch, hạ sĩ lắc đầu, tựa hồ đang liều mạng tiêu hóa cái
tin tức như chuyện Nghìn lẻ một đêm này, đột nhiên, nhãn thần liền đọng lại.
Phía tây cùng phía nam , bộ binh mặc quân phục của Độc Lập quân, đầu tiên là
một người hai người, sau đó là một đội hai đội, phảng phất như vừa tan rạp,
càng ngày càng nhiều, chen chúc dưới sự dẫn đường của hơn mười chiếc robot,
hướng bên này cuồn cuộn lao tới.
Xa xa, một tiếng xung phong rõ to, vang vọng thiên địa.
Từng đội binh sĩ của tập đoàn Stephen, trong sự thúc giục của các sĩ quan,
đang leo đầy mỗi một đỉnh núi xung quanh căn cứ Christian. Bọn họ khom lưng
làm thành một đội hình dàn hàng ngang, cẩn thận lật tung tìm kiếm từng mảnh
Tùng Lâm, từng sườn núi, từng bụi rậm.
Mấy trăm chiếc robot, cũng đã tham dự cuộc tìm kiếm này.
Không giống với bộ binh tìm kiếm càn quét khu vực, ngoại trừ mấy tiểu đội
robot theo kế hoạch rải rác ở mỗi một khu vực của vùng núi, tiến hành xác định
địa điểm phong tỏa ra, các chiến sĩ robot khác đều hướng bốn phía nhanh chóng
khuếch tán như phóng xạ, lợi dụng tốc độ của robot, phòng ngừa mục tiêu thoát
ly.
Từ không trung nhìn xuống, bộ binh rậm rạp, còn robot thì đang trèo đèo lội
suối, tổ hợp một cái lưới đánh cá khổng lồ!
Cấp trên đã truyền xuống tử lệnh, một ngày không bắt được người, vậy thì tìm
tiếp một ngày, một năm không bắt được người, vậy thì tìm tiếp một năm!
Các binh sĩ có chút phiền muộn, tìm kiếm tay bắn tỉa, rốt cuộc là ai, mặc quần
áo như nào, là từ bên ngoài đột nhập vào hay chính là người ở trong căn cứ
này. Hình dáng đặc thù cũng không biết, lại còn phải lên núi tìm kiếm, vậy thì
có tác dụng gì?