Chương trướcChương tiếp
Trong điện ảnh, trong cuộc sống, hay là trong chiến tranh chân thực, khi nói
về bắn tỉa đó vẫn luôn là một từ ngữ khiến cho người ta tim đập nhanh đồng
thời tràn ngập ảo tưởng.
Những sát thủ thần bí trong mắt thường nhân này luôn là con chim ưng cao ngạo
trên chiến trường. Bọn họ cách xa chiến trường, dùng con mắt lợi hại để nhìn
kỹ tất cả, lựa chọn mục tiêu rồi sau đó một kích trí mạng.
Bất kể là quân hàm cao cấp hay là điếu thuốc lá như đốm lửa lóe sáng trong đêm
đen nơi chiến hào, sau một cú co nhẹ của ngón tay ở một nơi mây mù thâm sâu,
đều có thể trở thành một cái tên trên danh sách tử trận hay là một điểm sáng
trên bảng chiến tích bắn tỉa.
Tay súng bắn tỉa, chính là tử thần lãnh khốc xuất hiện từ hư không. Trên người
bọn họ bao phủ tầng sương mù dày đặc khó có thể bị xua tan, lẳng lặng từ hư vô
vung lên lưỡi hãi thu gặt sinh mệnh rồi lại lẳng lặng rời đi.
Thật lãng mạn phải không? Đáng tiếc, mấy cái này đều là truyền thuyết thôi.
Mập mạp đang cong mông nằm úp xuống một đống bùn mục đầy lá khô. Nghển cổ, con
mắt đang tại ống ngắm quét tới quét lui. Trong các kỹ năng khắc khổ rèn luyện
mà hắn sở hữu, lừa đảo chính là thứ mà hắn yêu nhất. Nếu như cuồng tình dục là
một loại kỹ năng mà nói, mập mạp sẽ lựa chọn ngay cái này. Ngược lại, bắn tỉa
là thứ mà hắn thống hận nhất.
Ban đầu sở dĩ phải khổ luyện bắn tỉa, mập mạp thật sự là để trở thành truyền
thuyết. Bởi vì trong ấn tượng của hắn, bắn tỉa tức là không cần phải giương
súng một cách ngu ngốc đi xung phong. Trốn ở địa phương an toàn, quang minh đi
đánh người khác. Chuyện tốt như vậy, đối với một gã không biết rõ ràng đồng
thời tham sống sợ chết như mập mạp thì vẫn còn sức lực hấp dẫn lớn lao.
Trên thực tế, không hề lãng mạn giống như đại đa số người vẫn tưởng tượng, bắn
tỉa có lẽ là một nghề nghiệp khô khan nhất, tịch mịch nhất đồng thời cũng
không lãng mạn nhất trong chiến tranh.
Không có sự đột tiến như chẻ tre và va chạm cứng rắn của robot chiến sĩ, cũng
không có xung phong thét gào sông núi và ẩu đả của bộ binh, không có nhiệt
huyết sôi trào, cũng không có đồng đội cùng sinh cùng tử. Lính bắn tỉa, luôn
luôn tại mỗi lúc trận hình biến hóa mà lựa chọn mục tiêu, chịu đựng tiếng bom
nổ và tiếng pháo đơn điệu, chịu đựng rét buốt, chịu đựng nóng nực, chịu đựng
muỗi đốt, chỉ vì một khoảng khắc bóp cò trong nháy mắt.
Trong huấn luyện bắn tỉa, bọn họ thường sẽ phải giương lên khẩu súng huấn
luyện nặng nề, đứng dưới ánh nắng chói chang hoặc trong gió lạnh mà ngắm bắn
một vài hay thậm chí là mười mấy tiếng đồng hồ. Con mắt của bọn họ phải không
được nháy mắt một chút trong khoảng thời gian huấn luyện dài như vậy, hai bản
tay của bọn họ phải vững chắc hơn cả báng súng của khẩu súng.
Bọn họ suốt ngày giao tiếp cùng những thứ khô khan như nhận biết hoàn cảnh,
hướng gió sức gió, tia sáng, góc độ, ẩn dấu tiềm hành, tri thức về súng ống,
thời gian khống chế, thám thính dò xét,... Trong bọn họ có rất nhiều người
hoàn thành huấn luyện rồi bước lên chiến trường, sau đó ngay cả súng cũng chưa
mở đã chết ở một góc nào đó mà không ai biết.
Thật sự là bởi vì bọn họ ẩn nấp quá tốt, tốt đến nỗi ai cũng không biết được
bọn họ đang nấp ở nơi nào,
Trong ống ngắm, thiết bị phân biệt điện tử đã mở, chiều cao cân nặng cùng đặc
thù bên ngoài của Stephen đã bị mập mạp đưa vào. Một khi có mục tiêu phù hợp
với điều kiện, ống ngắm sẽ tự động tập trung đồng thời phát ra tín hiệu. Đây
là mục tiêu chung cực. Còn về những mục tiêu thứ cấp, mập mạp đã đặt ra là sĩ
quan có quân hàm ngoài đại tá của Gatralan.
Khẩu súng ngắm phảng chế ngoại hình của khẩu Galland này chính là do Mễ Lan
chế tạo, sử dụng loại ống ngắm tiên tiến nhất mà Leray có thể tạo được, có
"Mắt ưng 1300e" của Trenock với hai loại hình thức quang học và điện tử. Theo
giá trị mà nói, tiền lắp đặt cái ống ngắm này thậm chí gấp đôi tiền chế tạo
của cả khẩu súng.
Mà cái khẩu súng này cũng không đơn giản, trên thực tế, nó tốt hơn đại đa số
súng ngắm mà các tay súng bắn tỉa đứng đầu vũ trụ sử dụng. Thứ do Mễ Lan tạo
ra, từ trước đến nay không cần phải nghi ngờ về thành phẩm.
Nghĩ đến Mễ Lan, mập mạp liền híp mắt cọ cọ cằm vào trên khẩu súng ngắm, Thân
súng nhẵn bóng tựa như làn da thơm mát của Mễ Lan. Say sưa đến nửa ngày, hắn
tiếp tục ghé con mắt vào trong ống ngắm nhìn tiếp.
Cửa nam của căn cứ Christian, vài chục xe tải hạng nặng đang xếp thành hàng
đội đi qua mấy trạm kiểm soát. Đội trưởng đội lính gác thường trực đang cầm
lấy thẻ chứng minh điện tử mà tài xế đưa ra, thẩm tra thẩm tra đối chiếu vân
tay. Các lính gác khác thì nhảy lên xe tảu kiểm tra. Hai chiếc robot siêu cũ
[Thánh Kiếm 14] do Gatralan chế tạo đang giơ thẳng nòng pháo năng lượng, đứng
ở hai bên trái phải trạm kiểm soát nhìn chằm chằm.
Một chiếc xe tải đã thông qua kiểm tra, bắt đầu đi vào căn cứ. Một đội lính
gác tuần tra bước tiến chỉnh tề, xếp thành một hàng thẳng tắp theo bên cạnh xe
tải cùng nhau đi qua. Bên trái lính tuần tra là một cái bãi đỗ, bên trong bãi
đỗ đang đỗ lại mấy chiếc robot huấn luyện càng cũ hơn so với [Thánh Kiếm 14] ở
cổng vào. Một tiểu đội sửa chữa đang đại tu mấy chiếc robot này.
Cách đó không xa là sân huấn luyện hình bầu dục ở phía đông. Hơn mười binh sĩ
đang thở hồng hộc mà tiến hành huấn luyện vượt chướng ngại. Một binh sĩ vóc
người không khác biệt lắm so với mập mạp đang trèo lên bước tường cao sáu mét,
thế nào cũng không leo xuống được. Gã sĩ quan ở dưới tức giận liền rống to
hơn. Mà một binh sĩ với vóc dáng nhỏ gầy khác, lại đang gian nan giương lên
khẩu súng trường năng lượng mà xiêu vẹo bước từng bước trong một cái đầm nước
ngập tới ngực, vừa đi vừa khóc.
Ở lối đi nhỏ rìa sân huấn luyện, hai sĩ quan hàm thượng tá đang nói cái gì đó,
thấy một vị trung tướng đi tới, nhanh nhẹn đứng nghiêm cúi chào. Vị trung
tướng đang vội vã cũng không biết rằng, đầu của hắn, đang bị một khẩu súng
ngắm ngắm trúng ở cự ly thẳng tắp ngoài ba km. Hắn hoàn lễ một cách qua loa,
đem tập tài liệu điện tử kẹp sang tay trái, sải bước bước nhanh đến cầu thang
ở cửa chính của một tòa tiểu lâu, biến mất trước mặt lính gác đang cúi chào
bên cạnh cổng tò vò.
"Phù. " Mập mạp nhẹ nhàng thở ra một ngụm. Theo nhân vật liên can để tìm kiếm
mục tiêu then chốt, chính là phương pháp thường dùng nhất của lính bắn tỉa. Vị
trung tướng này, dưới sự giám thị của mập mạp, là sĩ quan ngoài cấp đại tá thứ
mười bảy tiến vào tòa tiểu lâu với cảnh vệ nghiêm mật này.
Bởi vậy, mập mạp có thể khẳng định, Stephen cho dù hiện giờ không có ở tòa nhà
này, thế nhưng hắn cũng sẽ nhất định xuất hiện ở đây trong một thời điểm khác
nào đó.
Đối với những tướng quân cùng quý tộc trong quân đội Gatralan này, mập mạp đã
quen thuộc không thể quen thuộc hơn được nữa rồi. Hình ảnh mà Rắm Thối quay
chụp được cùng với lực lượng chỉ huy của tập đoàn Stephen này, tất cả đều cùng
chỉ về một vị trí. Tại thời khắc then chốt của chiến cuộc Jacur như vậy, ngoại
trừ Stephen ra thì ai có thể khiến cho nhiều tướng lĩnh cao cấp như vậy đều tụ
tập ở chỗ này?
Hiện tại, thứ cần làm, tựa hồ cũng chỉ là chờ đợi.
Ống ngắm đang nhẹ nhàng di động. Tòa tiểu lâu là một kiến trúc điển hình của
Tanvir, có các cửa sổ dài nhỏ cùng cổng chính rất nặng. Tòa lầu cao ba tầng,
từ trên không trung nhìn xuống, hình chữ U đậm(* hình chữ Ao, 凹), trên nóc nhà
hình chữ Nhân (人) còn có mấy cái cửa sổ giống như lầu gác. Cả tòa lâu.được sơn
tường màu vàng.nhạt, cùng với dáng hình rất không bắt mắt. Nhìn qua, ngược lại
lại giống như là một thư viện cũ kỹ ở trong khuôn viên trường đại học.
Mập mạp tự nhiên sẽ không bị bề ngoài của tòa tiểu lâu này lừa dối. Tòa nhà
như vậy, hầu như đều có ở mỗi một căn cứ Gatralan. Tòa Bắc Lâu số 2 của Thần
Thoại Quân Đoàn chính là một ví dụ. Khi xây dựng căn cứ, là nơi tụ tập của các
sĩ quan chủ yếu cùng tầng lớp chỉ huy, những tòa lầu này thông thường đều được
xây bằng tường hợp kim cường độ cao. Nói cách khác, bên trong tòa tiểu lâu bề
ngoài cũ nát này, trên thực tế lại là một đống sắt thép kiên cố.
Mấy tòa lầu gác trên nóc nhà tiểu lâu kỳ thực chính là căn cứ tên lửa phòng
không. Ở đó, chí ít có một trung đội phụ trách bắn tên lửa vào bất cứ vật thể
phi hành nào tiến vào trong khu vực phòng không. Mà bố cục ở quanh tiểu lâu,
cũng là bố trí một cách có chủ ý. Toàn thể tòa lâu đều được hộ vệ, cách biệt
với bốn phía xung quanh và các kiến trúc khác bởi các doanh trại thiết giáp,
máy phóng tên lửa cùng điểm hỏa lực, đến con ruồi cũng bay không lọt.
Thế nên, tòa lâu đừng nghĩ vào được. Mập mạp tin tưởng cho dù mình có thể trà
trộn vào được căn cứ, thế nhưng chỉ cần tới gần cái tòa tiểu lâu kia, chí ít
cũng gần trăm ánh mắt cùng gần trăm khẩu súng hội đồng nhìn thẳng vào mình.
Mập mạp giống như một con giun béo mập, cẩn thận đem thân thể rúc vào trong
đống bùn lầy đang phủ kín bởi lớp lá khô cành gãy, chỉ lộ ra con mắt cùng súng
ngắm. Mặc dù đã thay đổi quần áo phòng hộ, thế nhưng rada dò xét sinh vật bên
trong căn cứ địch nhân cũng không phải chỉ biết tốn cơm. Nếu nửa thân trên bại
lộ ở bên ngoài quá lâu mà nói, bản thân có khả năng đem tấm thân nằm lại tại
chỗ này.
Hai chiếc máy bay chiến đấu thiết giáp kiểu {War Falcon}(*) từ căn cứ phía xa
xa đường chân trời đang bay lên trời, một trước một sau trên không trung, gầm
thét bay vụt qua đỉnh đầu mập mạp ở tầm thấp. Gió núi thổi tới, tán cây lắc lư
xì xào rung động, mấy con chim bị kinh động vỗ cánh bay lên, vòng vo mấy vòng
lại quay trở lại trong rừng.
Một con rắn ba sọc chỉ có ở Mosky đang bò nhanh xuyên qua tầng lá rụng, nó bò
tới một chỗ cách không xa chỗ của mập mạp, lè lè lưỡi, đầu rắn hơi nghển lên
phiêu qua hai bên trái phải một chút, thay đổi phương hướng chạy tới. Trong
tầng lá khô truyền tới hai tiếng động rất nhỏ, sau đó lại trở nên vắng vẻ.
Đối với tất cả mọi chuyện phát sinh bên cạnh mình, mập mạp đều không hề quan
tâm. Hắn tựa mặt lên trên báng súng, con mắt nhắm vào ống ngắm, giống như một
bức tượng đá không có sinh mệnh. Thân thể hắn đã hoàn toàn hòa vào làm một thể
cùng với hoàn cảnh, tim đập chỉ có bốn mươi nhịp mỗi giây, không nhiều mà cũng
không ít, hô hấp kéo dài, đều đều mà rất nhỏ.
Súng ngắm vẫn duy trì trạng thái bóp cò, diểm ngắm của ống ngắm nhắm ngay tại
đầu cổng tò vò của tiểu lâu. Ôm cây đợi thỏ, cái từ này tuy rằng hình tượng
của một phương pháp ngu xuẩn, thế nhưng đối với một tay súng bắn tỉa mà nói,
đây cũng là một phương thức thông thường hay dùng. Điểm khác nhau của lính bắn
tỉa cùng cái gã nông dân kia chính là, lính bắn tỉa rất có kiên trì, hơn nữa
lại lựa chọn một thân cây có khả năng con thỏ đụng vào nhất.
Trong ống ngắm, hai gã lính gác ở hai bên tiểu lâu đang cản trở hơn gần non
nửa cổng chính. Ở dưới bậc thang trước cổng tò vò là mấy cây đại thụ cùng với
hoa cỏ trong vườn hoa trước cửa tòa lâu, hình thành một cái không gian nửa kín
nửa hở. Dưới tình huống mục tiêu di động, những thứ này sẽ khiến cho tay súng
bắn tỉa ở ngoài vài km gặp phải không ít phức tạp. Nếu như ở bên cạnh mục tiêu
còn có cảnh vệ hoặc những người khác, vậy thì hầu như sẽ không có khả năng ám
sát được mục tiêu.
Điểm ngắm của súng ngắm, theo hô hấp của mập mạp giống như đang đu dây, rung
động qua lại giữa cổng tò vò và cái cầu thang ba bậc ngắn ngủn ở trước cổng.
Đoạn khoảng cách này chính là cơ hội xuất thủ duy nhất của mập mạp khi ám sát
Stephen. Một khi Stephen đi ra khỏi vị trí này, xác xuất bắn tỉa thành công sẽ
giảm tới 80%. Xuất thủ một cách miễn cưỡng, đối với bất cứ một tay bắn tỉa khi
ám sát một mục tiêu quan trọng mà nói, đều là cực kỳ không sáng suốt.
Thời gian dài chôn mình trong bùn lầy, lưu thông máu đã có chút không nhanh
rồi. Mập mạp điều chỉnh lại tiết tấu hô hấp. Bay ngàn dặm, tập kích đường dài.
Một đường đi tới này, chờ đợi luôn là cơ hội duy nhất.
Ngón tay cách cò súng nửa cm, con mắt cùng nhịp tim là bộ phận duy nhất của cơ
thể còn hoạt động.
Các bộ phận khác của thân thể đã không còn là của bản thân nữa rồi. Đối với
một tay súng bắn tỉa mà nói, thân thể chính là tự nhiên, là bùn đất, là cây,
là núi. Khi tiến nhập vào vị trí bắn tỉa, việc mà tay súng bắn tỉa cần làm,
chính là phải bình tĩnh và thong thả hơn cả mảnh rừng rậm này.
Trước Thiên Võng, một tràng tĩnh mịch. Thiên Võng làm sao mà xâm nhập được vào
hệ thống phản thăm dò và lấy được hình ảnh, hiện tại chuyện đó đã không có ai
quan tâm nữa rồi. Chờ đợi, là một loại dày vò. Loại dày vò này được gã mập mạp
đang giống như tảng đá trong bùn lầy kia làm nổi bất, có vẻ càng thêm mãnh
liệt.
Căn cứ Christian, vẫn như trước bận rộn với các tiếng động xôn xao. Đoàn xe
vận tải, robot, binh sĩ đang qua lại. Huấn luyện trên sân huấn luyện đã kết
thúc, hai gã binh sĩ một gầy một béo kia bị sĩ quan huấn luyện lưu lại mắng
đến văng xích chó. Xa xa, từng đợt máy bay tuần tra cất cánh rồi hạ xuống. Mà
Stephen, vẫn như trước chưa hề xuất hiện. Kể cả sĩ quan cao cấp tiến nhập vào
tiểu lâu kia, tựa hồ cũng biến mất.
Bọn họ hiện tại đang làm cái gì? Đang họp, đang chế định phương án tác chiến,
hay là đang ngồi uống cà phê nói chuyện phiếm?
Trong đầu mỗi người đều đang đầy rẫy các suy đoán. Bọn họ cố gắng khiến cho
những tâm phiền ý loạn của mình bình tĩnh trở lại, thế nhưng những suy nghĩ
lộn xộn vẫn như cũ thỉnh thoảng xuất hiện trong óc. Vài giờ qua đi, mập mạp
đâu, hắn hiện tại đang nghĩ cái gì, lúc nào thì hắn mới có thể từ sâu trong
bùn lầy hoàn thành một phát kinh thiên nhất kích? Một phát đó, có bắn trúng
không đây? Tay của hắn, sẽ run không?
Trên Thiên Võng, mập mạp đang nghiêng nghiêng tai.
Bầu không khí trước màn hình Thiên Võng đột nhiên khẩn trương hẳn lên. Tại vị
trí cách mập mạp không đến bốn trăm bước, đã xuất hiện một đội tuần tra gồm
một chiếc [Thánh Kiếm 18] cùng năm binh sĩ.
Hội nghị tác chiến kết thúc, Stephen tựa lưng vào ghế ngồi, khó có được cơ hôi
thoải mái lười biếng duỗi lưng một chút. Từ nhỏ đã được dưỡng thành tu dưỡng
quý tộc cùng với sự thận trọng từ lời nói cho đến việc làm, rất ít khi hắn tỏ
ra thoải mái như vậy trước mặt ở mọi người.
"Thế mà lại bị đánh tan." Stephen có chút chưa hết ý nhìn lại chiến báo trong
tay lần thứ hai.
Ai cũng không nghĩ ra được rằng quân đoàn tinh nhuệ nhất Gatralan cùng với một
gã tướng quân thối tha nhất, vậy mà lại bị đuổi đến cho gà bay chó sủa. Lúc
này đây, Reinhardt rốt cục đã mất hết mặt mũi.
Tin tức này ở mấy giờ trước chẳng phải là buồn cười. Thế nhưng, khi mà bộ đội
thiết giáp Deseyker với thế lôi đình vạn quân chiếm lĩnh Prisk đồng thời cấp
tốc tiến về phía đông, thì tin tức này, lại trở nên có ý nghĩa hẳn lên.
Jacur dưới sự tổ chức của mình cho tới nay vẫn như cũ khiến cho các sư đoàn
thiết giáp tinh nhuệ của Phí Dương chìm ngập ở bên trong. Gần bốn mươi mốt sư
đoàn bộ binh cùng mười sáu sư đoàn thiết giáp luân phiên ngăn chặn khiến cho
quân Phí Dương thủy chung không cách nào hình thành đột phá hữu hiệu mà chỉ có
thể từng điểm từng điểm lấn tới.
Chỉ cần trận chiến dịch này kết thúc, Tây Ước sẽ hiểu ra rằng Reinhardt cũng
không mãnh mẽ như vẻ bề ngoài mà hắn biểu hiện ra. Vị chúa tể chân chính của
cái tinh cầu này, chính là quý tộc danh tiếng lâu năm của Gatralan! Chính là
gia tộc Morton!
Stephen buông chiến báo, ngẩng đầu nhìn qua, trong phòng hội nghị tác chiến
các tướng quân đều đang thần tình nhẹ nhõm mà trò chuyện. Một số người còn
đang đi thêm cà phê vào cốc của mình. Mọi người tựa hồ cũng không chuẩn bị rời
đi ngay lập tức. Sau một thời gian dài căng thẳng thần kinh như vậy, hiện tại
chính là cơ hội thả lỏng mà mọi người khó có được.
Đột nhiên, Stephen lại nghĩ tới vị đại ca cùng cha khác mẹ kia. Sau một chút
uất ức qua đi, hắn liền lắc đầu cười. Hiện tại đi lo lắng mấy cái điều này
không khỏi có chút tự khiến cho mình thêm gấp gáp rồi, cuộc sống trong tương
lai vẫn còn rất dài mà.
Stephen đứng lên, thoát ra khỏi vòng vây bảy tám cái miệng của các tướng quân
cùng thân tín, đi ra ngoài. Sư đoàn 39 là lực lượng mang tính quyết định cuối
cùng trong tay mình, hiện tại chính là lúc thả ra con mãnh hổ này. Jacur tuyệt
đối không thể thất thủ trước khi bình minh thắng lợi bắt đầu rạng. Mình sớm đã
chuẩn bị tốt một bài diễn văn hùng hồn, sẽ tự mình tiễn cái đội ngũ trực thuộc
nhất với mình này lên đường một cách hoàng tráng.
Stephen mỉm cười, đi về phía cửa.
Đội tuần tra đang đi dọc theo một con đường nhỏ quanh sườn núi. Có lẽ đây là ở
hậu phương nên các inh sĩ tuần tra vừa đi vừa trò chuyện. Tiếng ồn ào càng lúc
càng gần.
"Từ đục lấy tĩnh để mà trong ()." Mập mạp vẫn nâng súng vững vàng như trước,
lòng hắn lúc này không những như chỉ thủy mà hắn thậm chí còn khiến mình trở
thành một mặt hồ yên tĩnh. Âm thanh cùng rung động của robot càng ngày càng
gần ở phía sau đã gạt bỏ khỏi ý thức.( nguyên văn: 'Trọc dĩ tĩnh chi từ
thanh', trích từ Đạo Đức Kinh, hiểu đơn giản theo ngữ cảnh là phải biết tĩnh
lặng thì mới có thể thành công biến không thành có, còn ai muốn nghiên cứu thì
xin mời: http://gocnhin/cgi-bin/viewitem.pl?3048 )
Trong ống ngắm, mấy binh sĩ cảnh vệ đầu tiên là mở cửa, sau đó lại về vị trí
cảnh giới. Ngay lập tức, toàn bộ thế giới trong ý thức của mập mạp đều đã biến
mất, chỉ còn lại có một điểm ngắm đang ở ngoài ba km kia.
Trước màn hình Thiên Võng, một số tham mưu đã nhắm hai mắt lại, đại đa số
người trong lòng bàn tay đã nhớp mồ hôi. Súng ngắm không có tiếng động và
không có ánh sáng, một cách tương đối với mục tiêu bắn tỉa mà nói, trong khu
rừng này thì tiếng súng đó có thể sẽ không truyền tới được căn cứ Christian.
Thế nhưng, nó tuyệt đối sẽ không tránh khỏi sự thu thập của robot cách đó
không đến một trăm mét!
"Tử vong là luân hồi của sinh mệnh. Khi chúng ta đối mặt với nó..." Mập mạp
hoàn toàn bất chấp đội tuần tra ở phía sau càng ngày càng gần, hô hấp của hắn
trong tiếng đọc vô thanh, cùng với khẩu súng ngắm cộng hưởng thành một tiết
tấu lay động cực nhỏ.
Tiếng đọc vẫn tiếp tục: "Ta không phải kẻ giết chóc, ngươi không phải là kẻ bị
sát hại, chúng ta chỉ là bị số phận kéo vào vòng xoáy này..."
[Thánh Kiếm 18] là robot hình người một người lái, đã đi đến được sườn dốc
phía sau mập mạp. ngay lập tức liền triển khai thân thể khắp nơi dò xét. Khung
máy phát ra tiếng xì xì chói tai. Ở đằng sau, binh sĩ tuần tra thở hồng hộc
đuổi tới, một binh sĩ chống tay lên cây, khom người thở dốc oán giận khiến cho
các binh sĩ khác cười vang.
Trong ống ngắm, mấy vị tướng quân bước ra cửa của tiểu lâu đầu tiên, thân mình
bọn họ hơi khom xuống. Theo phương hướng nửa vây quanh của các tướng quân này,
trong điểm ngắm, Stephen đã xuất hiện.
Ánh dương quang chiếu lên trên mái hiên của cổng tò vò tiểu lâu, xiên xuống
thành một cái bóng. Stephen một bên bước nhanh về phía trước, một bên đáng nói
cái gì đó. Phần lớn thân thể của hắn đã bị một vị trung tướng ở bên cạnh hắn
chặn mất, trong ống ngắm chỉ có thể nhìn thoáng qua được khuôn mặt đang lộ vẻ
mỉm cười của hắn.
"Trong vòng xoáy trần gian này, ta không có lựa chọn..." Trong tiếng đọc vô
thanh, họng súng đen ngòm đang chậm chậm di động. Ở vị trí không đến mười mét
phía sau, gã binh sĩ bị cười nhạo vung khẩu súng trong tay áo ra, làm ra một
tư thế uy hiếp.
Stephen đi ra khỏi cái bóng, trong ánh mặt trời hít sâu một hơi rồi bước bước
đầu tiên xuống cầu thang. Mà vị tướng quân ở bên cạnh hắn, đã bước xuống bậc
thang thứ hai. Một khe hở, chợt thoáng hiện.
"Mà ngươi... cũng không có lựa chọn." Tiếng đọc kết thúc, điểm ngắm đang nhắm
chặt vào trên mục tiêu.
Giống như đã qua vạn năm, tiếng súng đã vang lên. Trên hình ảnh Thiên Võng,
đầu của Stephen bỗng nhiên lệch đi, một đóa hoa máu phun ra, bắn đầy mặt và cổ
của một vị tướng quân đi ở một bên.
Mấy vệ binh liền lao lên, một nữ sĩ quan theo ở phía sau thì thét lên một
tiếng thê lương chói tai.
Stephen ngã xuống, đầu va xuống mặt đất. Một vệt máu nhanh chóng lan ra, dưới
ánh mặt trời trông thấy vậy mà giật mình. Đầu của hắn một bên đã bị mở ra một
cái lỗ lớn. Con mắt của hắn mở to một cách trống rỗng, ngưng ở trên bầu trời.
Trên bầu trời, có hai con chim không biết tên đang kêu lên thanh thúy, truy
đuổi lẫn nhau bay lên mái hiên của tiểu lâu.
Trước màn hình Thiên Võng, Nia ôm lấy Bonnie, tay của hai cô gái này đã nắm
chặt với nhau.
Một phát súng này đã mang đi tất cả lực lượng của mập mạp. Hắn không còn thoải
mái như trước nữa, ngũ quan lộ ra trên khuôn mặt béo mập đã co lai vào nhau.
Thân thể mập mạp lén chuồn đi trong bùn lầy. Tiếng đọc vô thanh vừa vội vừa
nhanh: "Nhìn không thấy ta, nhìn không thấy ta, nhìn không thấy ta."
Binh sĩ đang vung khẩu súng năng lượng trong tay vẻ mặt ngạc nhiên. Đồng bọn
của hắn cũng bị một tiếng súng này khiến cho giật mình, sau khi phản xạ có
điều kiện mà tránh né thì đều quay đầu trợn mắt nhìn hắn. Binh sĩ vẻ mặt ủy
khuất, một bên lúng túng: "Không phải ta!" Một bên lật tới lật lui xem lại
khẩu súng trong tay mình.
Thời gian, phảng phất như đã đọng lại. Vài giây lại dài như mấy thế kỉ vậy.
Trên bầu trời, một chiếc máy bay chiến đấu đang gầm thét, càng ngày càng thấp,
hạ cánh xuống sân bay ở xa xa. Lúc này, một tiếng cảnh báo sắc nhọn chói tai
từ trong căn cứ chợt vang lên.
Trên nóc nhà, ven đường, cửa chính. Đèn cảnh bảo đang liều mạng xoay tròn, ánh
sáng màu đỏ nhuộm đỏ toàn bộ căn cứ.