Chương trướcChương tiếp
Điền Hành Kiện cũng không phải là một kẻ ham mê giết chóc.
Mọi người xem ra hắn cần phải ẩn dấu tung tích để có thể xuyên qua phòng tuyến
một cách lặng lẽ, thực sự không có khả năng hạ thủ đối với một tiểu đội tuần
tra, lý do chính là cái được không bù nổi cái mất.
Thế nhưng, súng trường Galland đã vô cùng tinh chuẩn mà nhắm thẳng vào binh sĩ
tuần tra ở khoảng cách gần nhất. Trên hình ảnh toàn cảnh Thiên Võng, gã binh
sĩ tuần tra này đã vô thanh vô tức mà ngã xuống. Nếu như không phải đầu của
hắn đã bị bắn thủng ra một cái lỗ lớn thì tất cả mọi người đều nghi ngờ rằng
hắn chỉ là đột nhiên phát bệnh.
Trái tim của mọi người liền đập kịch liệt hẳn lên. Giữa ban ngày ban mặt, ở
chỗ đông người đang nhìn chằm chằm mà dám xuất thủ một kích đoạt mệnh nhanh
như điện. Gã mập mạp hạ thủ thật dứt khoát!
Tiểu đội tuần tra tiến lên như trước, tất cả đều xảy ra quá nhanh, mấy lùm cây
mọc rậm rạp dưới đại thụ đã che mất tầm nhìn của bọn họ. Bọn họ đều không nhận
ra rằng một chiến hữu đi ở ngoài cùng bên trái, phụ trách cảnh giới của bọn họ
đã bị người bắn chết.
Phát súng đầu tiên đã quyết định đây là một hồi giết chóc. Trong hình ảnh
Thiên Võng im lặng không tiếng động liền xuất hiện một hình ảnh lấy màu xanh
lá cây và màu đỏ làm chủ đạo, tàn khốc mà diễm lệ.
Người thứ hai ngã xuống là gã binh sĩ ở vị trí cuối cùng của đội tuần tra, vừa
kết thúc việc thông tin Thiên Võng theo thường lệ, đang bớt thời gian để rũ
sạch đám bùn đất dày nặng dưới đế dày của mình. Hắn cúi đầu chống một tay lên
một cây đại thụ, vừa ngẩng đầu lên thì một phát đạn năng lượng hỗn hợp đã đục
ra một lỗ ở trên đầu của hắn. Máu tươi cùng não tương liền phun ra trên đại
thụ, cổ họng gã binh sĩ không kịp kêu lên một tiếng, cứ như thế mà ngã xuống.
Cùng lúc với hắn, người thứ ba, là gã binh sĩ dừng lại vài giây để đợi hắn,
cũng đã bị một phát bắn nát đầu y như vậy. Hắn đang ngậm một điếu thuốc lá
nhưng vẫn chưa châm lửa, vung theo quán tính của đầu làm một vòng bay ra
ngoài. Thân thể của hắn ngã xuống trong lùm cây, cành lá rậm rạp lập tức đem
hắn vùi lấp.
Ngay sau đó gã binh sĩ thứ tư liền bị giết, là cái gã ở phía trước gã thứ ba.
Hắn cũng đang đợi gã binh sĩ ở cuối cùng, bất quá là hắn không dừng lại, chỉ
ngừng một chút, sau khi nghiêng người nhìn lại đồng bạn đang dừng lại phía sau
thì liền quay đầu đi.
Hắn cũng không biết rằng ngay trong nháy mắt khi hắn vừa quay đầu tiếp tục đi
thì gã đồng bạn ở đằng sau đã ngã vào trong lùm cây. Gã binh sĩ dùng vai đẩy
đẩy dây đeo súng, vừa mới đi được hai bước liền lặng yên không tiếng động mà
ngã quỵ, một phát đạn đã xuyên thủng đầu của hắn.
Mắt thấy trên hình ảnh Thiên Võng với các góc độ khác nhau, bốn gã binh sĩ hầu
như đã bị hạ gục một cách đồng thời, tất cả mọi người đều bị chấn động đến
không nói ra lời. Khoảng thời gian mà đội tuần tra hơi chút kéo ra cùng mấy
cây đại thụ che mất tầm nhìn đã được mập mạp lợi dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
Đến bây giờ trong tiểu đội tuần tra vậy mà vẫn không có ai phát hiện ra rằng
trong thời gian hai giây này, bốn chiến hữu của mình đã yên lặng mà ngã xuống.
Nhất là mấy tham mưu tác chiến trong ban chỉ huy, cảm giác như trái tim đã
nhảy ra ngoài rồi. Không có kinh nghiệm tác chiến như bọn họ, ở đâu đã gặp qua
kiểu ám sát như sách giáo khoa như vậy! Cái cảm giác bị ác ma ẩn núp vô thanh
vô tức cướp đi sinh mệnh trong nháy mắt này khiến cho bọn họ cả người đều rét
run. Đối với thủ đoạn liên hoàn, thanh trừ một cách chính xác và thong dong
của mập mạp, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hai binh sĩ ở trung gian sát với phần đầu của đội tuần tra lần lượt leo lên
một cái gò đất cao ba mét. Bên cạnh gò đất có một gốc cây xiêu vẹo, bụi gai ở
dưới có chút vướng víu. Bọn họ không thể không đem sự chú ý đặt lên con đường
tiến lên của binh sĩ ở mũi nhọn trước nhất.
Người thứ ba đặt chân lên gò đất hiển nhiên là tiểu đội trưởng của cái tiểu
đội bộ binh Gatralan tiêu chuẩn này. Sau khi hắn lên được gò đất liền xoay
người lấy ra từ phía sau lưng một máy thông tin điện tử. Bởi vì cái cây kia
cản trở nên hắn lui lại một bước, để tránh khỏi gã chiến sĩ khác đang mau lẹ
leo lên, hắn liền khom lưng chui qua cái cây kia. Ngay trong nháy mắt lúc hắn
vừa đứng thẳng dậy, hắn đã trở thành mục tiêu bị giết tiếp theo. Một phát đạn,
đã mở ra yết hầu của hắn một cái lỗ.
Thiết bị thông tin đeo bên mình văng tới gã binh sĩ đang thực hiện hai bước
leo lên cuối cùng. Nghe thấy tiếng động mà thân thể gã tiểu đội trưởng ngã lên
trên cây rồi bắn xuống bụi gai rậm, tứ chi lại đang mắc kẹt nên hắn chỉ kịp
ngẩng đầu liếc mắt một cái, một lỗ máu đã đột ngột xuất hiện trên huyệt Thái
Dương của hắn. Viên đạn xuyên qua một bên khác của huyệt Thái Dương của hắn
bắn ra ngoài, mang theo một chùm hoa máu. Con mắt của hắn trong nháy mắt dần
mất đi thần thái, máy thông tin nặng nề đem thân thể của hắn đập lệch về một
bên, ngã vào bên sườn dốc của gò đất vốn đã bị nước mưa bào mòn thành một cái
rãnh.
Tựa hồ đã phát hiện ra có chút không bình thường, hai binh sĩ ở trung gian vốn
đã vượt qua được bụi gai liền dừng lại, bọn họ phát hiện ra đồng bạn ở phía
sau cũng chưa theo kịp. Mà lúc này, binh sĩ làm mũi nhọn đầu của đội ngũ vẫn
đang như cũ di động cảnh giới. Binh sĩ ở mũi bên phải vì nguyên nhân đội hình
cũng đã thu về lại đây, đang cùng hai binh sĩ ở trung gian hai mặt nhìn nhau.
Ngay trong nháy mắt chần chừ chờ đợi này, một tia sáng mảnh như tơ nhện chợt
lóe lên trong rừng rậm âm u. Gã binh sĩ ở ngoài cùng mũi bên phải của đội ngũ
chỉ cảm thấy ngực bỗng nhiên bị chạm vào một chút, hai chân rã rời phảng phất
như không chống đỡ nổi trọng lượng của cơ thể mà yếu ớt khuỵu xuống.
"Địch tập!" Hai người binh sĩ ở trung gian mở to mắt nhìn đồng bạn ngã xuống,
không kịp lên tiếng cảnh cáo, như phàn xạ có điều kiện mà một trái một phải
lộn về phía hai bên lùm cây. Binh sĩ ở vị trí gần đầu thân thể còn đang ở giữa
không trung đã bị một tiếng vang dội hạ gục, ngực bị xé ra một cái lỗ, thẳng
người mà ngã xuống. Mà gã binh sĩ ở phía sau hắn vừa nhảy vào được trong lùm
cậy, chỉ kịp phát ra nửa tiếng hô thì một phát đạn đã nhắm thẳng vào cái miệng
đang mở ra một nửa của hắn.
Tiếng hô được một nửa này khiến cho binh sĩ ở mũi nhọn đầu lập tức nằm ẹp
xuống, hắn phản xạ có điều kiện mà bật lên tần số cảnh báo của thiết bị phụ
trợ chiến đấu gắn trên tay trái. Đáng tiếc là ngay lúc tay hắn vừa đưa đến
trước mặt thì một một chiếc dao găm chiến đấu đã gào thét xuyên qua cành lá,
gim hắn gắt gao ở trên mặt đất.
Trong khu rừng một hồi vắng lặng.
Trước màn hình Thiên Võng cũng là một hồi vắng lặng. Ngay cả mấy vị đoàn
trưởng đang chỉ huy đội ngũ giao chiến cùng bộ đội thiết giáp Deseyker cũng đã
quên mất cái chiến trường đang pháo hỏa tung trời trước mắt này. Mỗi người đều
chỉ có một cảm giác, đó chính là mắt hoa thần mê.
Tiểu đội tuần tra gồm mười người, lần lượt bị mập mạp chia làm hai nhóm trước
sau trong thời gian tổng cộng không được ba mươi giây đồng hồ hạ gục toàn bộ.
Từ đầu đến cuối, mười binh sĩ tuần tra này cũng không thấy được địch nhân của
bọn họ, cũng không có bất cứ sự đánh trả nào, ngay cả cơ hội cảnh báo cũng
không có!
Đây là một hồi ám sát hoàn mỹ, lấy một địch mười, hoàn mỹ khiến cho người ta
không thể tin tưởng!
Mập mạp chui ra khỏi vị trí ẩn nấp, phi nhanh nhảy xuống khỏi gò đất, đem binh
sĩ bị hạ gục thứ hai từ trong lùm cây kéo ra ngoài. Hắn lột bỏ trang phục tác
chiến của cái gã binh sĩ có thân hình cao lớn này, sau đó cởi sạch sẽ quần áo
của mình, lộ ra một thân trắng bóng thịt. Sau khi yêu thương nhìn bản thân cả
buổi, lúc này mới bắt đầu thay y phục.
Nia phỉ nhổ một ngụm, hết sức khó chịu mà lấy tay che mặt. Sóng mắt lưu
chuyển, không biết là tức hay là cười. Qua một lúc lâu, đoán rằng mập mạp đã
mặc xong quần áo, lúc này mới đỏ mặt đem một đoạn ghi hình ngắn ngủi xóa bỏ.
Làm ký giả, dùng máy quay ghi lại tất cả những gì phát sinh trên chiến trường
chính là công tác của Nia. Nàng thực sự không thể tưởng tượng được nếu như
đoạn phim này bị truyền về trong quốc nội Leray, vậy thì khi đó không biết sẽ
khiến cho bao nhiêu người ngưỡng mộ vị anh hùng kia phải ngất xỉu trong nháy
mắt.
Cái gã mập mạp chết tiệt này, sao mà lại đáng ghét như vậy chứ!
Quay đầu lại nhìn Bonnie, chỉ thấy nàng vẫn như trấn định tự nhiên mà đứng ở
nơi đó. Tay trái ôm ngực nhưng đầu lại đang cúi xuống, tay phải với những ngón
tay dài thon trắng che khuất vầng trán cùng con mắt, nhìn kỹ thì khuôn mặt
cũng đang đỏ bừng, dở khóc dở cười.
Robot chỉ huy to lớn di chuyển trong đọi ngũ nhân viên phi chiến đấu rút lui,
một đường hướng đông. Phía sau, là tiếng pháo nổ ầm ầm. Sư đoàn 19 cùng sư
đoàn 25 đang ngăn chặn quân tiên phong Deseyker. Bốn sư đoàn bộ binh đóng tại
phòng tuyến Đồi Trường Tuyến cũng có hai sư đoàn bị điều ra, lúc này đang di
chuyển về hướng đông để tăng viện cho bắc khu Tanvir, trì hoãn thời gian hội
hợp của hai lộ binh lực thiết giáp trước sau của Deseyker.
Bất quá, sư đoàn 19 cùng sư đoàn 25 lúc này đã như nỏ mạnh hết đà, chỉ có thể
cho mấy trung đoàn từ các phương hướng mà thay phiên nhau tiến hành quấy rối
kiềm chế. Đến khi ba sư đoàn thiết giáp Deseyker đang cường công bắc khu
Tanvir cùng lên, như vậy thì quấy rối cũng không cách nào tiếp tục được nữa.
Giống như chơi bóng rổ vậy, đội ngũ có lợi hại hơn nữa thì nếu như không có đủ
chiều sâu về đội hình, chỉ dựa vào mấy cầu thủ chủ lực thì cũng không thể kiên
trì được đến hết trận. Dưới tình huống song phương có thực lực ngang nhau, bên
nào có nền tảng thể lực sung mãn hơn, cầu thủ ưu tú thay thế bổ sung nhiều
hơn, vậy thì bên đó có phần thắng nắm chắc hơn.(nguyên văn 板凳深度, bản đắng
thâm độ, chiều sâu băng ghế? **, viết theo ý hiểu)
Sư đoàn 19 chung quy cũng không cách nào đối kháng độc lập được với quân
Deseyker gấp mấy lần mình lại có đầy đủ sức lực. Hi vọng nhỏ nhoi, đang đặt
trên mình mập mạp. Lúc này, mấy vị đoàn trưởng và cả Bonnie, vậy mà cũng đều
không đoán ra được mập mạp đến tột cùng là muốn làm cái gì! Hắn mạo hiểm nguy
cơ có thể bại lộ để hạ gục đội tuần tra, lẽ nào chỉ là vì để hoán đổi y phục
ngụy trang?
Mập mạp đã tháo xuống máy phụ trợ chiến đấu trên cánh tay của binh sĩ tử vong,
ngồi xuống xếp bằng, tay phải từ trong túi lấy ra một cái cánh tay duy tu máy
móc, thành thạo dỡ mở ra máy phụ trợ chiến đấu. Vài phút sau, cái máy phụ trợ
chiến đấu này là một lần nữa khởi động. Trên màn hình hinh chữ nhật đã xuất
hiện tin vắn về nhiệm vụ tuần tra cùng bản đồ khu vực làm nhiệm vụ giải mã
được.
Sau khi xem phần miêu tả nhiệm vụ cùng bản đồ một cách tỉ mỉ, mập mạp lại lục
soát sạch sẽ trên những người khác một phen, rồi phân biệt phương hướng, chỉ
cần phải bước đã tăng tốc độ lên cực hạn, phi thân trong rừng cây như chớp.
Nhìn gã mập mạp đang chạy nhanh như thiểm điện, khi đó Bonnie vẫn còn đang bị
thủ đoạn giải mã dễ dàng kia của mập mạp làm cho khiếp sợ, bất ngờ trong đầu
linh quang chợt lóe. Sau nhiều lần xác minh lại bản đồ khu vực tuần tra cùng
lộ tuyến chạy đi của mập mạp, rốt cục nàng đã bừng tỉnh đại ngộ! Nàng lúc này
mới hiểu được, kỳ thực ám sát cái đội tuần tra kia, ngay từ đầu đã nói cho mọi
người một cái tin tức vốn dễ bị bỏ qua!
Cái tin tức này chính là, bọn họ sở dĩ phải rời khỏi chòi canh và bị phái đến
tuần tra cái khu vực ra vào trước phòng tuyến này, nguyên nhân chỉ có một, đó
chính là ở đường cái số 6 cách nơi đây ngoài mười km!
Bởi vì đây là ở hậu phương của Jacur, là khu vực mà thế lực Stephen chiếm
quyền khống chế điện tử tuyệt đối. Dưới tình huống không có khả năng xuất hiện
đại bộ đội địch nhân, thông thường chỉ có lúc đội xe vận tải của tuyến hậu cần
duy trì phòng ngự Jacur qua đây thì những binh sĩ này mới bị sớm phái ra từ
phòng tuyến, mở rộng phạm vi cảnh giới phòng ngừa tập kích quấy rối.
Mà điểm này, tất cả mọi người đã bỏ qua nhưng lại không qua được sự tinh tế
của mập mạp. Hầu như lập tức mập mạp liền làm ra phán đoán, trên đường hắn đi
tới đang phân bố vô số đội tuần tra như vậy! Muốn xuyên qua phòng tuyến, vậy
thì nhất định phải đoạt được một cái máy phụ trợ chiến đấu!
Chỉ có lợi dụng tin tức từ máy phụ trợ mới có thể suy tính ra vị trí của đội
tuần tra khu vực khác, từ đó thuận lợi tách khỏi bọn họ! Quan trọng hơn là, ở
phía sau các đội tuần tra kia là khu vực lơ là của Thiên Võng tập đoàn
Stephen. Đây là con đường tốt nhất để mập mạp có thể tiếp cận và vượt qua được
phòng tuyến!
Thế nên, việc tao ngộ đội tuần tra thứ nhất này, đối với gã mập mạp có thủ
đoạn bắn tỉa xuất thần nhập hóa này mà nói, căn bản là không có lý do bỏ qua,
không đánh không được!
Càng nghĩ rõ ràng, Bonnie lại càng thấy khó tin. Có thể ở trong nháy mắt mà
tiến hành suy đoán rồi làm ra quyết sách chuẩn xác và thi hành một cách ung
dung như vậy, cần phải có sự lãnh tỉnh và nhạy cảm đến mức nào chứ? Mập mạp,
nghiễm nhiên là một sát thủ vùng địch hậu trời sinh! Rốt cuộc có chuyện gì là
hắn làm không được đây?
Mập mạp vô thanh vô tức đột tiến như điên trong rừng cây, phảng phất như vĩnh
viễn không biết mệt mỏi. Cái thân thể nung núc của hắn lúc này lại linh mẫn
như linh miêu, bay nhảy di chuyển trong rừng rậm, nhanh hơn cả tuấn mã.
Thê Vân Túng, Thảo Thượng Phi, Xà Hành Ly Phiên, Bát Quái Du Thân, Lăng Ba Vi
Bộ, Thần Hành Bách Biến, mập mạp chạy đến cao hứng. Những môn khinh công kết
hợp với khoa học kỹ thuật này của Rắm thối, được thể chất cường hóa của hắn
chống đỡ, từng cái được sử ra đến phát nghiện, khiến cho một đám người nhìn
trước Thiên Võng cả kinh cứng họng.
Vài lần mắt thấy hắn lao đầu vào trên thân cây, vậy mà hắn lại có thể không
cần giảm tốc mà rẽ ra một cái góc vuông. Vài lần thấy dốc cao đá lớn chặn mất
đường, hắn chỉ cần hai chân bắn ra, nhẹ nhàng tinh xảo mà nhảy lên. Rất nhiều
mảnh rừng nhìn không thấy kẽ hở, dưới bàn chân của hắn chuyển ngoặt một số vị
trí, lại xuyên qua được.
" Khinh công!" Một vị tham mưu tác chiến rốt cục kêu lên, hắn thực sự không
cách nào nói ra lời đang nghẹn ở trong lòng. Hắn khoa tay múa chân: "Là công
phu!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, mặc dù tất cả mọi người đều biết khinh công của
thời cổ đại có thể đề cao sự mẫn tiệp cùng tốc độ chạy trốn, thế nhưng chuyện
võ nghệ cao cường đạp tuyết không dấu bất quá cũng chỉ là một lời kể. Vậy mà
tất cả xuất hiện trước mắt này, lại không thể tìm ra được một lời giải thích
khác! Lẽ nào, cái gã mập mạp này, thực sự biết được khinh công trong truyền
thuyết?!"