Chương trướcChương tiếp
Mập mạp hồn nhiên vẫn chưa nhận ra Thiên Võng đang tập trung vào mình. Hắn
thực sự thật không ngờ rằng trên cả con đường chạy thần tốc này của mình, mỗi
một lần nhảy, mỗi một lần đổi hướng, đều bị nhìn thấy hết thanh thanh sở sở!
Cũng không ngờ rằng những động tác không thể tưởng tượng nổi này sẽ mang đến
chấn động biết bao nhiêu.
Mập mạp chỉ đang vùi đầu chạy, hắn không có dừng lại nghỉ ngơi. Bất luận ám
sát Stephen sẽ có kết cục như thế nào thì hắn đều phải đi làm. Đây là phương
thức duy nhất mà hắn có thể trợ giúp cho Đông tuyến, quấy rỗi toàn bộ chiến
cuộc ở Mosky, cũng là phương thức mà hắn am hiểu nhất.
Tu luyện võ học mang đến sự cường hóa cho thân thể, lúc này đã được thể hiện
ra hoàn toàn. Máy phụ trợ chiến đấu trên cánh tay đang trung thực mà ghi lại
các chỉ tiêu, bao gồm nhịp tim, hô hấp, lưu thông máu cùng các yếu tố kích
thích bên trong cơ thể. Chạy gần hai giờ, vậy mà những chỉ tiêu này vẫn không
một chút biến hóa, vững vàng duy trì tại một trình độ nhất định.
Mập mạp thậm chí lại còn đang hoài nghi cái máy phụ trợ này bị hỏng nữa cơ:
"Vô lý nha, lão nhị gặp phải kích thích lớn như vậy, thế nào mà yếu tố kích
thích lại không thấy lên xuống gì nha?" Hắn một bên chạy, một bên lại vô cùng
cầm thú mà tưởng tượng ra hình ảnh lõa thể của Bonnie, Mễ Lan cùng An Lôi khi
tắm, nỗ lực khiến cho lão nhị đứng lên để chứng minh thân thể mình khỏe mạnh.
Lều bạt như nguyện liền phồng lên, lão nhị ưỡn thẳng, cao hứng bừng bừng đem
thân mình thi triển tới cực hạn. Một vệt huyễn ảnh to béo đột tiến trong rừng
núi một cách điên cuồng. Cách chạy kỳ quái của hắn thoạt nhìn giống như một
quả bóng da đang trèo đèo lội suối, tung mình nhảy một cái, một tòa núi lớn
cùng một con sông đều ném toàn bộ ở đằng sau.
"Chúa ơi!" Mọi người đang quan sát trên Thiên Võng đồng thời phát ra một tiếng
hô kinh ngạc. Bất kể là thành viên bộ chỉ huy đang theo các nhân viên phi
chiến đấu rút về phía đông bắc hay là mấy vị đoàn trưởng đang dẫn đội ngũ đánh
vu hồi về phía cánh của địch nhân, lúc này tất cả đều đang ngơ ngác nhìn lên
màn hình ảo của robot mình, hoàn toàn vong ngã.
Trong hình ảnh lập thể, gã mập mạp kia chỉ người lộn mèo một cái, vậy mà đã
nhảy lên tới gần ba mét, sau khi dẫm vào trên một tảng đá lớn trên đỉnh vách
núi, lập tức hai chân đạp bắn lên, tứ chi mở rộng lao thẳng xuống phía dưới
vách núi.
Theo vệ tinh nhìn qua, dưới vách núi là một cái hạp cốc sâu tới một trăm mét.
Một con sông với màu nước đục ngầu sóng trào mãnh liệt đang cuồn cuộn chảy bắn
tung bọt nước. âm vang ầm ầm. Không có bọc đỡ, cũng không có bất cứ thiết bị
phụ trợ gì, mập mạp vốn giống như một vật đang rơi tự do, lúc này lại hết lần
này tới lần khác giống như một con sóc bay (*) đang chao lượn trên không, phất
phơ trong khe núi gió giật. Khi hạ xuống được một nửa vách núi, hắn bỗng nhiên
động thân một cái, thân thể như kỳ tích mượn lực từ hư không, vắt ngang nhảy
lên một con dốc thoải rồi tiếp tục chạy như bay.(负鼠, phụ thử, opossum, chỉ
loài chuột ở Australia, nhưng theo mềnh nghĩ là tác giả đang chỉ con sóc bay,
flying opossum)
"Đây.. đây còn là người sao?" Bất luận là ai và lúc này đang làm cái gì, khi
thấy một màn này thì đều phát điên rồi. Động tác của mập mạp đã không thể dùng
hai chữ thần kỳ để hình dung nữa rồi, đó phải gọi là quỷ dị! Bộ đội đặc chủng
phổ thông di chuyển trong rừng núi mà so ra với mập mạp, quả thực giống như là
một đứa bé vừa mới học đi lại muốn tham gia giải điền kinh vũ trụ!
Bộ đội đặc chủng có lợi hại hơn nữa, khi so với cái gã mập mạp đặc chủng này
chắc đều con mẹ nó xấu hổ đến chết mất!
Ai dám không chút nghĩ ngợi mà nhảy thẳng xuống vách núi như vậy? Ai có thể
tại giữa không trung mà chỉ cần vặn vẹo cơ thể, tự nhiên bắn sang ngang?
Gã mập mạp này trước đây đã từng đem robot nhảy một lần, hình như đã phát
nghiện, có kinh nghiệm kỹ thuật nên lần này liền tùy tiện bay xuống vách núi
một cái! Hơn nữa, toàn thân hắn đều lộ ra vẻ cổ quái, sự tình không thể hoàn
thành được thì hắn đều có thể hoàn thành! Xem lại đoạn quay chậm lúc tung
người mượn lực từ hư không thì thấy, là lão nhị đầu tiên đưa ra trước, sau đó
kéo thân thể cùng lên!
Mọi người bị gã mập mạp đang ở trên Thiên Võng này khiến thần hồn điên đảo,
váng đầu hoa mắt, trong nháy mắt đều không kiềm chế được suy nghĩ muốn đem cái
gã mập mạp này đi giải phẫu. Bọn họ bất luận thế nào cũng không hiểu rõ, kỹ
thuật chạy như vậy, mập mạp rốt cuộc đã luyện ra kiểu nào.
Kinh ngạc qua đi, mọi người lần thứ hai liền ngừng lại hô hấp. Bởi vì trên bản
đồ vệ tinh, qua hai giờ chạy liên tục, lộ tuyến của mập mạp đã thoát khỏi khu
vực rừng núi tương đối gian nan, tiến vào dãy gò đồi ở ngoại vi chiến khu
Jacur.
Không giống với vùng rừng núi hẻo lánh, mật độ đơn vị tác chiến ở đây thực sự
đã tới mức kinh khủng. Mặc dù mập mạp chỉ là cắt nghiêng qua một góc của chiến
khu, thế nhưng số lượng địch nhân cùng nguy hiểm mà hắn gặp phải cũng lớn hơn
rất nhiều so với việc leo trèo trên vách đá.
Ở vị trí cách mập mạp không đến hai km phía trước, chính là một phòng tuyến bộ
binh hộ vệ đường tiếp tế của tập đoàn Stephen! Phòng tuyến này đã nhiều lần bị
tập kích không trung cùng quân tiên phong phá hỏng, thế nhưng vẫn như cũ đang
rậm rạp ma trận các chiến hào cùng công sự che chắn. Một sư đoàn bộ binh cơ
giới hoá toàn bộ đang đóng tại trên phòng tuyến này. Tuy rằng đây không phải
là chiến trường chủ, binh sĩ cũng chưa hoàn toàn tiến vào trận, thế nhưng muốn
thần không biết quỷ không hay mà xuyên qua đây, không thể nghi ngờ là khó hơn
lên trời.
Từ lộ tuyến phân tích mà bản đồ điện tử lập thể tự động cung cấp xem ra, nếu
muốn đến được căn cứ Christian thật nhanh, vậy thì phải đi ngang qua đây, tiến
nhập vào vùng núi bên trái của đường cái số 6, thuận theo thung lũng Carazoni,
đó cũng là con đường nhanh và tiện nhất. Trừ con đường đó ra, cũng chỉ có thể
lựa chọn đi theo hướng đông nam gần một trăm km, vượt qua ngọn núi tuyết
Thorns với độ cao hơn năm nghìn mét trên mực nước biển rồi rẽ theo hướng đông
bắc.
Núi tuyết Thorns dài liên miên bất tuyệt thực sự quá cao và dốc rồi, điều kiện
khí hậu và tự nhiên lại ác liệt cực đoan. Một gã hết ăn lại nằm như mập mạp,
hiển nhiên căn bản là không suy xét đến nơi này. Hắn không một chút do dự,
thẳng tiến tới phòng tuyến bộ binh của địch nhân.
Trên Thiên Võng, một đội binh sĩ đã xuất hiện ở phía trước cách mập mạp một
trăm mét. Bầu không khí đột nhiên khẩn trương hẳn lên, lòng bàn tay của mọi
người đều đã nhớp mồ hôi. Mập mạp vẫn cứ lao về phía trước, mang theo trái tim
của bọn họ đập liên hồi, khiến cho bọn họ không thở nổi!
Bỗng nhiên, mập mạp liền ngừng lại. Hắn đang ghé tai vào mặt đất, lắng nghe
một cách kỹ càng. Mọi người trong lúc thở phào nhẹ nhõm đều không khỏi kinh
dị, khoảng cách xa như vậy, lẽ nào mập mạp đã phát hiện ra được địch nhân? Vài
giây sau, mập mạp lại nhảy lên, vẫn chạy đi như trước. Chỉ bất quá là lúc này
tiếng bước chân của hắn đã không còn nghe thấy được!
Trong khi mập mạp đang giống như con báo không tiếng động mà thay đổi hướng
chạy, khoảng cách giữa song phương càng ngày càng gần. Khi Nia vốn luôn thiếu
kiên nhẫn nhất liền kêu lên thì trên màn hình, mập mạp rốt cục đã vô thanh vô
tức nằm úp xuống tại vị trí cách địch nhân không đến một trăm mét.
Ngụy trang ẩn núp phảng phất như là bản lĩnh trời sinh của gã mập mạp này. Một
lần dừng lại, hắn liền co cái thân thể mập mạp thành hình dạng kỳ quái, lập
tức cùng bùn đất rừng cây bên cạnh dung hợp đến thiên y vô phùng.
Trước màn hình ảo một mảnh ồ lên! Bất luận là bộ chỉ huy đang rút về hướng
đông bắc hay là nhóm đoàn trưởng đang dẫn đội đánh vu hồi thì đều không thể
che giấu được sự khiếp sợ của mình.
Nghiệp dư như Nia cung các tham mưu quân sự thì chỉ kinh ngạc bởi bản lĩnh
ngụy trang không một kẽ hở của chân chính, còn điều chân chính khiến cho
Bonnie cùng các vị đoàn trưởng chấn động chính là vị trí ẩn núp nhìn như tùy
tiện lựa chọn kia của mập mạp! Bởi vì mặc dù các chuyên gia tác chiến trong
rừng núi này dưới thân phận là người xem, có được bản đồ lập thể toàn cảnh của
Thiên Võng, thế nhưng cũng không tìm được một điểm ẩn núp nào tốt hơn được
nữa!
Vị trí mà mập mạp lựa chọn này không chỉ vừa né tránh được đường tiến của đội
tuần tra mà còn là vị trí bí ẩn nhất với tầm nhìn cũng rõ ràng nhất! Đồng
thời, lùm cây rậm rạp hơi cao một chút ở phía đằng sau, chính là con đường
thoát khỏi tầm nhìn của địch nhân tốt nhất.
Cái gọi là "không thấy được diện mạo thực sự của núi Lư Sơn chính là ở trong
núi", đây chính là hạn chế lớn nhất ở trên chiến trường! Lựa chọn ra trên bản
đồ Thiên Võng thì cũng không đáng để ngạc nhiên, cái khó chính là mập mạp còn
đang ở trong núi mà lại có thể tìm được vị trí chính xác như vậy. Một lần ẩn
núi túy tiện như này, cần phải có suy nghĩ thanh tỉnh, tâm tính bình tĩnh,
kinh nghiệm phong phú cùng trực giác nhạy cảm đến cỡ nào? Đây mới là tinh hoa
của tác chiến trong rừng!
Đáng sợ hơn chính là, từ lúc bắt đầu phát hiện ra địch nhân, mập mạp đang chạy
tới chỗ này. Chạy như bay một đường, mỗi một vị trí hắn gặp phải cũng không
khiến hắn do dự một chút nào! Hắn ngay từ đầu chỉ biết rằng hắn sẽ ở thời gian
nào, dùng tốc độ nào để đến được vị trí! Mà hết thảy những thứ này, đều là
thành lập dưới tình huống hắn đối với lộ tuyến cùng tốc độ của địch nhân, thậm
chí cả góc nhìn cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay!
Mắt thấy mập mạp đã nhẹ nhàng chòi ra súng ngắm, nhìn binh sĩ tuần tra lục tục
xuất hiện tại khu vực trống trải duy nhất trong khu rừng này, cũng là phía
trước của mập mạp. Mấy vị đoàn trưởng đều lạnh hết cả sống lưng, bọn họ không
kìm được mà tưởng tượng ra mình là nhóm binh sĩ đang lộ ra dưới họng súng. Cái
cảm giác bị nhìn trộm cũng đi săn này khiến cho mỗi người đều vô cùng sợ hãi!
Tiểu đội tuần tra hiển nhiên là không phát hiện ra mập mạp, đường tiến của bọn
họ không một chút biến háo. Ba mũi lính nhọn hình tam giác phân bố tại phía
trước cùng hai cánh trái phả, dựa vào ở giữa là ba binh sĩ đang tiến lên chậm
rãi. Tiểu đội bộ binh tiến lên một cách thong thả, thỉnh thoảng lại dừng lại
lắng nghe động tĩnh xung quanh và bật rada cầm tay lên, hiển nhiên đây là đang
chấp hành tuần tra bảo đảm hậu cần thường ngày. Bọn họ cũng không có mục tiêu
chính xác, động tác cùng tốc độ hành tẩu mang khuynh hướng tuần tra tự do hơn.
Theo phương hướng xem thì bọn họ đến từ trong một trong các chòi canh của
phòng tuyến ở ngoài một km.
"Cô nói xem, hắn sẽ nổ súng không?" Nia trong lúc khẩn trương tựa hồ đã quên
mất tình địch của chính mình, nàng không tự giác được mà nắm chặt lấy y phục
của Bonnie hỏi.
"Không biết nữa." Bonnie lắc đầu, cái gã mập mạp này luôn luôn có cách nghĩ
khác hẳn người thường, ai cũng không đoán ra được bước tiếp theo của hắn sẽ là
gì. Nếu là mình thì Bonnie sẽ không nổ súng. Cứ cho là hiện tại súng trường
bắn tỉa đã hoàn toàn không phát ra âm thanh và ánh sáng, thế nhưng nếu như
không thể đánh bại tất cả địch nhân trong nháy mắt mà nói, như vậy thì bất cứ
thiết bị thông tin, tiếng súng hay là tín hiệu kêu cứu nào của địch nhân thì
đều sẽ đưa tới sự lục soát cùng thanh trừ với quy mô lớn.
Mập mạp, hẳn là sẽ không nổ súng.