Khi kế hoạch hành đã xác định, kỷ luật được trường kỳ bồi dưỡng làm cho các
binh sĩ Liên bang lập tức đình chỉ tất cả tranh luận, hai vị thiếu tá tham mưu
tác chiến, hai vị thượng úy và thượng tá Putte y theo quân hàm cao thấp, tự
động trở thành chỉ huy tạm thời của đội ngũ này. Hơn hai trăm binh sĩ được
chia làm năm đội, trong đó các đội ba, bốn, năm do binh sĩ lục quân thiết giáp
tạo thành, bọn họ có kinh nghiệm điều khiển robot phong phú, đội hai là các
binh sĩ không quân, những phi công này mặc dù từng tiếp xúc qua robot nhưng
trình độ giới hạn của bọn họ chỉ có thể khiến cho robot di động được mà thôi,
tuy nhiên do yêu cầu huấn luyện đặc thù của phi công mà bọn họ cũng được huấn
luyện sinh tồn vùng địch hậu, đi bộ đường dài và sử dụng vũ khí không có ván
đề gì quá lớn. Còn đội một là đội dự bị do thượng tá Putte tự mình chỉ huy,
được tạo thành từ các binh sĩ nổi bật, có tố chất tốt nhất.
Điền Hành Kiện vẫn chỉ huy tiểu đội trinh sát gồm mười chiếc [ Dũng Sĩ Tiên
Khu Giả ], cùng với một chiếc [ Thiên Tuyến ], một chiếc [ Nộ Hoả ], đảm nhiệm
cả việc chỉ huy đội đột kích. Vũ khí và đồ ăn được phân chia cho mọi người,
đây là một hành trình gian nan, tất cả mọi người yên lặng kiểm tra lại hành
trang. Dưới sự an bài của Putte, mọi người cùng tụ tập lại tham gia “cuộc họp”
trước khi hành động.
Muốn cho một đội ngữ có mục tiêu chính xác, hành động quyết đoán, nghe lệnh
chỉ huy, sĩ khí hừng hực, việc động viên trước chiến đấu và phân chia kế hoạch
là rất cần thiết.
Điền Hành Kiện đứng ở giữa khoang xe, bắt đầu lần nói chuyện chính thức đầu
tiên của hắn trong chiến tranh, đối với hắn mà nói, đây là một lần khảo nghiệm
chân chính, đối diện với hắn là một đội ngũ được thành lập vội vàng, là hai
trăm tù binh vừa được giải cứu, vốn đã mất đi thần trí, chỉ còn như những cái
xác không hồn. Hắn phải đem những tù binh lộn xộn này một lần nữa trở thành
những binh sĩ Liên bang tiêu chuẩn.
"Những chiến sĩ thân ái của ta, ta nghĩ, chúng ta đã chuẩn bị cho chạy trốn
xong rồi. "
Những lời này dẫn tới một trận cười, bình thường, câu động viên Liên bang quân
trước trận chiến là: “Chúng ta đã chuẩn bị cho thắng lợi xong rồi.” Vậy mà cái
tên mập mạp không nghiêm túc chút nào này đã sửa lại những câu đó.
"Đúng vậy, ta không cảm thấy cảm thấy hổ thẹn vì phải chạy trốn! Hôm nay, ta
phải nói cho mọi người biết, không phải những thứ linh tinh cái gì mà vì Liên
bang, vì nhân loại, ta muốn nói cho các vị biết một chút về những suy nghĩ của
ta, tâm lý của một kẻ nhát gan! "
"Các ngươi biết không? Từ khi quân địch xâm lược tới nay, ta đã chạy trốn hai
mươi mốt lần, lần này, ta sẽ mang theo mọi người cùng chạy trốn lần thứ hai
mươi hai. Đây là một con đường tràn ngập kích thích, nguy hiểm và máu tanh,
chúng ta sẽ trở thành một đám người nguyên thủy, ở trong rừng sâu dùng mấy
khẩu súng nát trong tay đối chọi với robot và máy bay. Cảm giác như một bộ
phim kinh dị phải không? Khán giả yếu tim có thể rời đi, nhưng trước khi bộ
phim này kết thúc, bên ngoài sẽ là vực sâu không đáy, không có đường đi. Bất
quá, nếu không thể xé bỏ vé phim, ngươi có thể lựa chọn xé bỏ chính mình, giơ
súng lên nhắm ngay đầu, ngón tay bóp cò một cái, trước khi cảm thấy đau đớn
thì ngươi đã chết. Làm như vậy có một chỗ tốt là các ngươi không cần phải trở
lại trại tù binh một lần nữa. "
Một mảnh im lặng chết chóc
"Nếu không có ai rời đội ngũ, vậy tất cả chúng ta sẽ cùng tham dự một trò
chơi. Đây là một trò chơi sinh tử. Trong trò chơi này, người ý chí không kiên
định, sẽ bị loại, kẻ không tuân thủ mệnh lệnh, sẽ bị đấu loại, kẻ từ bỏ chính
mình, sẽ bị loại, thậm chí vận khí bất tốt, cũng sẽ bị loại. Ta không biết
cuối cùng sẽ có bao nhiêu người thắng được trò chơi này, nhưng ta dám khẳng
định, tuyệt đối không có khả năng là mọi người. Cơ hội là ngang nhau, mỗi
người đều có quyền lợi sinh tồn, quyền lợi này giữa chúng ta không phân cao
thấp, ai cũng như nhau. Nếu muốn chạy, chúng ta phải đoàn kết lại, chúng ta
đang đứng ở trên vách núi, không có ai để có thể dựa vào, người duy nhất có
thể dựa vào chính là đồng đội bên cạnh chúng ta, phải coi người bên cạnh như
một phần thân thể mình, có thể trên vách núi ngươi kéo tay giúp một người,
trên đoạn đường sau người đó sẽ vì ngươi mà đỡ một viên đạn. "
Cả khoang xe lạnh ngắt như tờ, chỉ có tiếng nói của Điền Hành Kiện quanh quẩn.
"Ta vừa rồi nói, ta là một kẻ nhát gan, đây là sự thật. Ta rất khó có cơ hội
được nói thẳng những điều trong lòng trước nhiều người như thế này. Ta căm
ghét chiến tranh, bởi vì ta rất yêu quý tính mạng của mình, đương nhiên, các
ngươi có thể cho rằng đó là sợ chết. Khi ta sáu tuổi đã mất đi cha mẹ, bọn họ
mất vì tai nạn phi thuyền. Từ đó ta chỉ còn lại có một mình, rất may là tài
sản cha mẹ để lại giúp ta không phải lăn lộn vất vả kiếm sống. Ta sợ hãi tử
vong, từ khi ta mất đi cha mẹ, mỗi buổi tối, ta đều bật tất cả đèn trong nhà,
chỉ có ánh sáng mới có thể giúp ta xua tan sợ hãi, thứ sợ hãi đó đã làm bạn
với ta mười sáu năm. Cho tới bây giờ, cũng không phải vì ta đã dũng cảm hơn,
mà đó là vì ta và các ngươi đều giống nhau, đều không có cách nào trốn tránh.
Ta không muốn làm một kẻ đào ngũ, bị xử bắn trong nhục nhã, cho nên, ta đi
tới. Ta không muốn bỏ lại bằng hữu của ta, cho nên, ta ở lại. Ta không muốn
chết trong tay quân địch, cho nên, bây giờ ta đứng ở chỗ này nói chuyện với
các ngươi. Tính mạng của mỗi người chỉ có một, không ai có thể cướp đoạt, tính
mạng này, vĩnh viễn thuộc về chính chúng ta. Nhưng, có những thứ còn quý hơn
cả tính mạng như tình thân, tình yêu, tình bạn. Ta thường nghĩ, nếu cha mẹ ta
có thể sống lại, ta sẵn sàng dùng chính tính mạng của mình để trao đổi. "
"Ta chưa bao giờ tưởng tượng ra được cảnh tượng tính mạng bị chà đạp, nhưng
khi ta tới trại tù binh, ta đã rung động, đã phẫn nộ. Sự phẫn nộ đó không thể
giải thích nổi, lúc đó ta gần như đã nôn hết mật trong bụng, ta vừa nôn vừa
nghĩ, ta tuyệt đối không thể trở thành một cỗ thi thể trong cái đống thi thể
đó được, kẻ nào muốn giết ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đắc ý được. Ta có thể
tưởng tượng, các ngươi trong hoàn cảnh đó đã bị hành hạ và sỉ nhục, tới mức
nào, vết thương trong lòng các ngươi sẽ sâu tới mức nào. Hòa bình, đã rời khỏi
quốc gia này rồi. Bây giờ, chúng ta có muốn chạy trốn cũng không thể chạy
trốn. "
"Nếu đã không còn con đường để chạy trốn, chúng ta sẽ không chạy trốn, nếu kẻ
thù muốn chiến tranh, chúng ta sẽ cho bọn chúng chiến tranh, cho bọn chúng cái
chết. Chúng ta dù có chết, cũng phải là chết trong chiến đấu, tuyệt đối không
phải là những con dê béo đợi bị làm thịt. "
"Vì thế cho nên, hai mươi hai lần chạy trốn của ta từ giờ sẽ không còn gọi là
chạy trốn nữa, nó có một cái tên dễ nghe: vì sinh tồn mà chiến đấu! "
Một ít người bắt đầu cười rộ lên.
"Nếu cuối cùng ta không thể tránh khỏi cái chết, xin hãy khắc lên bia mộ của
ta mấy chữ: Một kẻ nhát gan dám dũng cảm sinh tồn giữa tuyệt cảnh, hắn cả đời
vì sinh tồn mà chiến đấu, hắn là hình mẫu của tất cả những kẻ nhát gan. "
Mọi người đều cười, không còn để ý tới sống chết, cười thật sảng khoái, dễ
dàng và khoái trá. Mấy chữ khắc trên bia mộ của Điền Hành Kiện đó không chỉ
dành cho hắn cũng chính là dành cho tất cả mọi người ở đây.
Điền Hành Kiện cười, cuối cùng hắn nói: "Đi thôi, những anh hùng Liên bang
thân ái của ta, chúng ta không có đường lui, không có lựa chọn, chỉ có thể nắm
chặt khẩu súng trong tay, tiêu diệt mọi kẻ thù trước mặt, trò chơi bắt đầu
rồi. "
Đội ngũ hành động chỉnh tề và nhanh chóng, đội đột kích do binh sĩ của đủ các
binh chủng khác nhau tổ hợp lại cũng đã chuẩn bị xuất phát xong. Tất cả mọi
người lặng lẽ chờ đợi.
[ Thiên Tuyến ] khởi động, ba phút sau , thông tin được chuyển xong cho Liên
bang. Sau khi văn kiện được gửi xong, Điền Hành Kiện ra hiệu, đoàn người cùng
nhau bước lên hành trình không có đường lui.
Đây là một đội ngũ vừa tỉnh dậy khỏi ác mộng, mỗi người đều rất nhẹ nhàng, bọn
họ nói: "Đi thôi, chúng ta đến từ địa ngục, bây giờ chúng ta sẽ đi tới thiên
đường. "
Rất nhanh, bọn họ rời khỏi đường cao tốc, chui vào trong vùng rừng núi rậm
rạp.
Hành trình ngay từ đầu đã không thuận lợi. Vùng rừng nguyên sinh trên tinh cầu
Millok ẩm ướt và ngột ngạt, cây cối dày đặc. Trên mặt đất phủ kín lá rụng của
đủ các loại cây, một loại cỏ dại có phiến lá răng cưa mang đến cho mọi người
không ít phiền toái. Chỉ cần không cẩn thận, loại cỏ dại có ở khắp nơi này có
thể để lại trên đùi hoa một vệt máu.
Điền Hành Kiện liền lệnh cho [ Nộ Hoả ] đi trước, chiếc robot lớn nhất trong
đoàn này có bốn chân cơ giới chính và chân phụ trợ, còn có bốn cánh tay cơ
giới, thoạt nhìn trông như một con cua lớn.
[ Nộ Hoả ] thực hiện rất tốt công tác mở đường, nơi con cua này đi qua, ấcc
loại cây cối đều bị dọn sạch, trở thành một con đường tạm có thể cho bộ binh
đi qua. Hai cánh tay cơ giới không ngừng xử lý đám cỏ dại ven đương, tốc độ
của đội ngũ liền được nâng cao không ít.
Torik mang theo một tiểu đội [ Dũng Sĩ Tiên Khu Giả ] đi ở hai bên, phụ trách
bảo vệ cả đội ngũ và [ Thiên Tuyến ].
[ Thiên Tuyến] khẩn trương ra soát bầu trời, Đế quốc quân không có khả năng bỏ
qua tín hiệu thông tin vừa rồi, trên bầu trời rất nhanh sẽ có máy bay trinh
sát không người lái và máy bay chiến đấu, [ Thiên Tuyến ] cần phải phát hiện
được quân địch trước để cảnh báo, tranh thủ thời gian ẩn nấp, nếu không chỉ
cần vài qủa tên lửa là có thể giết sạch mọi người.
Bộ chỉ huy tiền phương Liên bang đã có hồi âm, đồng ý phái bộ đội tiếp ứng,
đồng thời yêu cầu đội ngũ chạy trốn này cố gắng tới thật gần khu vực không
quân Liên bang khống chế. Bởi vì trước đó trong báo cáo của Rashid đã đề cập
tới tình huống ở trại tù binh và cung cấp tình hình thực tế trong máy ghi chép
chiến trường, khiến cho cả bộ tổng chỉ huy và văn phòng tổng thống rất coi
trọng, chỉ thị cho quân đội ở Millok nhất định phải tìm mọi cách tiếp ứng cứu
thoát đội tù binh này. Sự việc ở trại tù binh nếu được đưa ra ánh sáng, Liên
bang sẽ thắng một trận lớn trên trường dư luận thế giới, tranh thủ được thêm
nhiều sự đồng tình và viện trợ, thậm chí có thể dẫn tới sự can thiệp trực tiếp
của một số quốc gia lớn.
Còn về phần chiến cuộc thôi diễn của Điền Hành Kiện, bộ tham mưu tác chiến chỉ
ký nhận mà không đưa ra kết luận rõ ràng nào cả. Tin tức này khiến cho mọi
người rất thất vọng, dù bọn họ có đồng ý với bộ thôi diễn này hay không, nhưng
dù sao đây cũng là tin tức mà bọn họ mạo hiểm tính mạng gửi đi, sao có thể bị
vứt bỏ dễ dàng như vậy.
Nửa giờ trôi qua, sau khi đã đi khỏi địa đạo được khoảng sáu, bảy km, [ Thiên
Tuyến ] cuối cùng cũng giơ cánh tay cơ giới của nó lên, điều này cũng có nghĩa
là quân địch đã xuất hiện.
"Tất cả ẩn nấp "
Gần như ngay khi Điền Hành Kiện hạ lệnh, đội ngũ lập tức tản ra, chui vào cây
cối rậm rạp, còn các robot thì lấy [ Thiên Tuyến ] làm trung tâm, lợi dụng khả
năng phản trinh sát của [ Thiên Tuyến ] và sự che chở của những cây đại thụ để
nguỵ trang.
Vài phút sau , trên bầu trời vang lên tiếng động cơ máy bay.