5 - Chương Không Thể Ngăn Cản


Chương trướcChương tiếp

Mặc dù cảm thấy nhục nhã cực độ,, các chiến sĩ Thần Thoại vẫn đang trung thành
thực hiện chức trách của mình. Trên đường chạy trốn về phía nam, bọn họ vẫn
lấy binh lực tàn dư không đến một tiểu đoàn để bảo vệ chặt chẽ cho Reinhardt.

Không chỉ có vậy, những chiến sĩ Wibault đang điều khiển [Kim Cương] này,
trong thời khắc này, vẫn còn khiến cho người ta kinh dị bởi sự cứng cỏi mà
người thường khó có thể tưởng tượng ra được. Reinhardt đang lẩn trốn, còn bọn
họ, thì lại đang chống cự.

Người Wibault cao ngạo, luôn luôn đem tín ngưỡng cùng vinh quang đặt ên trên
sinh mệnh. Và những chiến sĩ Wibault của Thần Thoại Quân Đoàn, lại càng như
vậy. Bọn họ là tinh anh trong vạn người, là nam nhân Wibault thuần túy nhất.
Ngày đầu tiên mà bọn họ gia nhập vào Thần Thoại Quân Đoàn, bọn họ đã đem điều
thứ nhất quân quy là Thần Thoại Quân Đoàn không tiếp nhận thất bại, khắc vào
trong xương tủy, dung nhập vào trong máu.

Có thể không hề do dự mà lựa chọn cái chết cùng máu tươi để tẩy rửa sỉ nhục
thất bại như các chiến sĩ Thần Thoại, làm sao có thể tiếp nhận được chuyện
quân đoàn trưởng của mình, thần tượng của mình, là người mà mình luôn khát
vọng để trở thành, lại dùng một phương thức đáng hổ thẹn để chạy trốn như vậy?

Đây vẫn còn là vị lãnh tụ của chúng ta sao? Là người anh hùng Wibault đã lãnh
đạo Thần Thoại Quân Đoàn nam chinh bắc chiến, có niềm tin kiên định, cao
thượng mà chính trực kia sao?

Mỗi một binh sĩ Thần Thoại cũng không thể tiếp nhận được sự thay đổi của
Reinhardt.

Đây lại là một lần tín ngưỡng sụp đổ nữa, lần này thậm chí còn khiến cho họ mê
man cùng nhục nhã hơn việc đế quốc Gatralan bị tan vỡ. Tư tưởng phân liệt đã
dần dần xuất hiện rồi. Hiện tại, bọn họ tuy rằng vẫn phục tùng mệnh lệnh như
trước, thực hiện chức trách như trước, thế nhưng ai cũng không cách nào ngăn
cản được bọn họ dùng một phương thức khác để biểu đạt sự phẫn nộ của chính
mình.

Một chiếc lại một chiếc [Kim Cương] rời bỏ đội ngũ, xoay người chặn lại chiếc
[Ma Thú] căn bản là vô pháp ngăn cản kia. Cử động gần như là tự sát này, nổi
bật trong đám robot đang chạy trốn khắp núi đồi, trong sự trầm mặc của mỗi một
chiếc [Kim Cương], có vẻ càng thêm bi tráng.

Nếu Reinhardt đang chạy trốn, vậy thì hãy để cho chiến sĩ Thần Thoại bình
thường đứng ra lấy lại danh dự cho người Wibault đi! Bất quá, đáng tiếc chính
là bọn họ lại gặp phải một tên ác độc không hề có bất cứ tấm lòng đồng tình gì
đồng thời luôn muốn thừa cơ lấn tới như mập mạp.

Mập mạp cũng mặc kệ ngươi bi tráng hay là không bi tráng, tiện nhân này vẫn
hùng hùng hổ hổ như trước. [Ma Thú] rách nát đang phóng nhanh như chớp trong
tiếng quát mắng cao vút: "Reinhardt, lão tử đã nói hết cả nước bọt rồi, ngươi
mẹ nó vậy mà vẫn còn chạy sao?" Mập mạp căm giận còn có chút uất ức: "Không
biết xấu hổ! Đồ da mặt dày!"

Lúc này mập mạp cùng một gã nhà giàu mới nổi không có gì khác nhau, tốc độ tay
đã gia tăng khiến cho võ học robot đã đạt đến một tầm cao mới. Cái tầm cao
này, là rất nhiều người có nằm mơ cũng không mơ tới được. Đối với gã mập mạp
thời gian trước còn bị Reinhardt truy sát mà nói, khi có thực lực mà lại không
trả đũa lại thì có chút xin lỗi bản thân.

Một hồi chém giết trên ngọn đồi kia, nhiều ít thì cũng có chút tâm tư huyền
diệu. Ba chiến sĩ robot cấp 8 cùng một chiếc sĩ robot cấp 9 trong nháy mắt bị
thua trong tay mình, cái cảm giác tuyệt vời này khiến cho mập mạp kích động
đến run cả người.

*, thật sảng khoái, vẫn còn muốn nữa!

Mập mạp đã nghiện rồi, loại cảm giác này giống như xử nam vừa hoàn thành lần
chinh phục nhân sinh đầu tiên trên người mỹ nữ, biết được bản thân thực sự
cứng rắn vô cùng, tự nhiên hùng phong vạn trượng sát khí đằng đằng.

Đối mặt với một tên muốn trải nghiệm "cao trào" vô tận như vậy, các các chiến
sĩ Thần Thoại có thể làm được gì đây?

Lại có một trung đội [Kim Cương] quay trở lại, [Logic] nghiêng người trong một
khoảng cách cực nhỏ thoát ra khỏi sự giáp công của hai chiếc [Kim Cương], hai
cánh tay máy bằng một cách lạ thường rung lên như sóng cuộn, vậy mà đã đem
[Kim Cương] nặng hơn mười tấn đánh văng ra xa, đơn giản giống như là ném hai
túi bông vậy.

[Kim Cương] lao lên phía sau chỉ hơi ngẩn người một chút, lập tức lao lên lần
thứ hai. Khi chiếc [Ma Thú] này miểu sát ba vị đại đoàn trưởng, đã không còn
thứ gì có thể khiến cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc nữa rồi.

Một cách đồng thời khi quẳng hai chiếc [Kim Cương] ra mặt đất, ngón tay mập
mạp liền lướt qua trên bàn phím ảo, tốc độ tay mỗi giây bảy mươi nhịp khiến
cho tay hắn hóa thành một đạo huyễn ảnh. Động cơ của [Ma Thú] rách nát phát ra
một tiếng rít, cuốn theo bụi bặm lượn vòng, không hề dừng lại mà va vào đàn
robot [Kim Cương].

Đàn robot [Kim Cương] đang nỗ lực tụ hợp thành trận hình phòng ngự căn bản là
không có cơ hội ngăn cản, chỉ trong nháy mắt đã bị [Ma Thú] đột nhập vào trận
hình. Động tác của mập mạp phi thường ngắn gọn và trực tiếp, Lăng Ba Vi Bộ
phối hợp với Long Trảo Thủ, [Ma Thú] trong đàn robot dày đặc chỉ nam đá bắc,
tung bay mọi hướng.

Từ không trung nhìn lại, lộ tuyến đột tiến của [Ma Thú] giống như một tuyến đê
ngăn nước, phóng đi không ngừng trong vô số robot, đàn robot [Kim Cương] dày
đặc bị hung hăng cắt thành hai nửa.

Trong trận mưa dập sóng dồn, một chiếc tiếp một chiếc [Kim Cương] bị [Ma Thú]
nắm lấy một cách thô bạo, đánh cho một quyền bay ra ngoài. Từng chiếc robot
giống như cánh hoa phiêu lãng dưới mũi tàu, tiếp nối không dứt lướt qua đỉnh
đầu của đồng bạn, nặng nề rơi xuống ngoài trận hình.

Robot sắt thép nặng hơn mười tấn nện trên mặt đất phát ra âm hưởng thật lớn,
cuốn bụi tung bay. Đại bộ phận trong chấn động này mà run rẩy.

Bất kể là chiến sĩ robot cấp sáu hay là chiến sĩ robot cấp bảy, trước mặt [Ma
Thú] đều giống như một đứa trẻ không hề có năng lực phản kháng. Sự kiêu ngạo
về việc điều khiển với tốc độ tay, kinh nghiệm chiến đấu trong mưa bom bão đạn
cùng tuyệt chiêu robot đã vất vả cần cù tu luyện, lúc này toàn bộ đã trở thành
vật trang trí. Thậm chí không ai có thể làm ra động tác khác dưới cú vồ quỷ dị
kia của [Ma Thú].

Càng đánh, các chiến sĩ Thần Thoại tâm lại càng lạnh.

Sự đả kích này không riêng gì ở trên thân thể, mà càng lớn ở trên phương tâm
lý. Cận chiến robot của [Ma Thú] đã siêu việt phạm vi nhận biết của tất cả các
chiến sĩ Thần Thoại. Bọn họ chưa từng gặp qua đấu pháp như vậy! Cũng chưa từng
gặp qua đối thủ ghê tởm như vậy.

Mập mạp một bên như pháo liên châu đem [Kim Cương] ở trước sau trái phải bắt
ném ra ngoài, một bên lại nói: "Lão tử chiêu này lợi hại không? Đây là chính
là chiêu ném người (*) ở trong truyền thuyết đấy!"

(* nguyên văn: 丢人, HV: đâu nhân, nghĩa đen: ném người, nghĩa bóng: mất mặt,
mất thể diện)

"Ầm!" [Ma Thú] bắt lấy một chiếc [Kim Cương] hung hăng quay thành chong chóng,
nện ở trên hai chiếc [Kim Cương], phát ra một tiếng vang rền khiến kẻ khác run
rẩy. Hai chiếc [Kim Cương] bị đập trúng liền vặn vẹo băn ra xa, mà chiếc [Kim
Cương] bị hắn xách trong tay đã trở thành ngực lõm bụng nhọn, sớm đã không ra
hình dạng.

Đem đống sắt vụn trong tay ném vào một chiếc [Kim Cương] đang vọt tới, [Ma
Thú] lăng không xoay người, một cước đá lên trên ngực một chiếc [Kim Cương]
đang nỗ lực đánh lén, đem ngực và áo giáp ngoài của chiếc [Kim Cương] này đều
đạp vào trong khoang lái.


Ngực vỡ toang, ngập ra huyết sắc mờ mờ, chiến sĩ Thần Thoại trong khoang lái
đã bị giẫm thành thịt nát, phong tại trong cabin trong suốt, theo robot ầm ầm
ngã xuống. (R.I.P)

Lại có hai chiếc [Kim Cương] một tả một hữu bắt đầu giáp công lên, [Ma Thú]
vẫn còn đang ở giữa không trung không rõ làm ra động tác gì, thân thể vặn một
cái, vậy mà lại giống như bước lên một bậc thang vô hình, mạnh mẽ lần thứ hai
phóng lên cao.

Hai chiếc [Kim Cương] lăng không lao xuống lập tức mất đi mục tiêu, chỉ có thể
mở mắt trừng trừng nhìn chiếc [Ma Thú] quỷ dị này một đường cuồn cuộn, giống
như đạn đạo đối không mà bắn ra ngoài đàn robot, sau khi đụng tan một chiếc
[Kim Cương] ở ngoài cùng, chỉ nhảy mấy cái, vậy mà đã đem toàn bộ [Kim Cương]
ngăn cản ném lại phía xa.

Các chiến sĩ Thần Thoại ngơ ngác đứng yên, không có truy kích tiếp. Mặc cho
[Ma Thú] càng chạy càng xa, mặc cho rất nhiều robot Leray đang xông lên ở đằng
sau.

Một trung đội tăng cường gần năm mươi chiếc robot, trong thời gian không đến
năm phút đồng hồ, lại chỉ còn lại có một nửa. Mặc dù những chiến sĩ Thần Thoại
này vẫn không hề sợ hãi tre già măng mọc xông lên, thế nhưng cũng không ngăn
cản được bước tiến của [Ma Thú] một chút nào.

Tiếp tục truy kích, còn có ý nghĩa gì nữa? Thêm nữa ai có thể truy được chiếc
robot rách nát đang giẫm lên những bước tiến kì dị, vĩnh viễn không phán đoán
ra được điểm rơi kia?

Tất cả mọi người đều hiểu, thực lực của chiếc [Ma Thú] này, thực sự đã đạt tới
một tầm cao khiến cho người ta không thể tưởng tượng. Bất luận thứ gì chặn
đường của hắn, đều giống như châu chấu đá xe. Cái cảm giác vô lực dễ dàng sụp
đổ trước mắt hắn này, khiến cho mỗi một chiến sĩ Thần Thoại luôn tự phụ tinh
anh trở nên tuyệt vọng.

Đây là chênh lệch sao?

Trong chiếc [Ma Thú] này, là chiến sĩ cấp 9, hay là cấp 10?

Nếu như nói Reinhardt là vị thần trong các chiến sĩ robot Gatralan mà nói, như
vậy, chiếc [Ma Thú] khiến cho hắn không chống nổi một chiêu thì sẽ tính như
thế nào đây?

Xa xa, lại truyền đến tiếng tru lên của cái tên kia: "Hỡi Reinhardt quang
vinh, hồi tỉnh lại tinh thần của ngươi đi, nghênh tiếp số mệnh của chiến sĩ.
Chiến đấu đi!"


Ngoài không gian của tinh cầu Buckland.

Bến cảnh số 5 to lớn đã không còn sự phồn vinh của ngày xưa nữa rồi. Cơ sở vật
chất, tòa nhà hải quan, doanh trại quân đội cùng khu sinh hoạt, tất cả đã trở
thành phế tích với rải rác các thi thể. Tháp hướng dẫn đánh dấu chỉ còn từng
đoạn ngắn tàn dư đổ nát thê lương. Bến tàu bằng kim loạt tổ hợp, vốn có thể
cho mấy trăm chiến hạm cập bến, giờ cũng đã bị cắt thành mất chục mảnh dài dài
ngắn ngắn, phiêu phù trong vũ trụ vắng vẻ.

Mấy chiếc chiến hạm vận tải quân dụng cùng hai chiếc khu trục hạm cập bến trên
bến tàu, đã biến thành một đống xác tàn, bởi vì dưỡng khí cùng năng lượng rò
rỉ, thỉnh thoảng phát sinh bạo tạc. Bệ phóng tên lửa cùng pháo năng lượng cỡ
cực lớn trên trận phòng ngự của bến tàu, đã trở thành đối tượng công kích hàng
đầu, ngay tại lần công kích đầu tiên đã bị bắn chảy thành một đống sắt vụn.

Toàn bộ bến tàu, duy nhất còn có thể chuyển động, chỉ còn một số rada hình chữ
nhật may mắn còn sót lại, vẫn còn đang cố chấp mà xoay tròn, phát ra tiếng
cảnh báo sắc nhọn.

Trong biển tinh không, rậm rạp các chiến hạm cự đại của quân viễn chinh Đông
Nam đang đứng đầy ở trong từng ngõ ngách có thể ngẩng đầu nhìn thấy được của
bến cảng số 5. Bọn họ đang chậm rãi di động, màu đen, màu bạc của kim loại
trên thân tàu, nòng pháo năng lượng cực lớn vẫn như trước đang lưu động trên
bến cảng giống như những ngọn đèn dò đường thông minh.

Trầm mặc, mà uy vũ.


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #284