Điền Hành Kiện quay đầu lại nhìn, thì ra là người có quân hàm cao nhất trong
số những tù binh được cứu thoát, thượng tá không quân Putte, vị sĩ quan điển
hình này tuy không thể lãnh đạo mọi người chạy trốn, nhưngcũng rất được mọi
người trong trại tù binh tín nhiệm.
"Đương nhiên, mời thượng tá ngồi. " Điền Hành Kiện nói.
"Cám ơn, xin thứ cho sự mạo muội của ta.
Vị thượng tá này hiểu rất rõ vị trí của mình, không vì có quân hàm cao cấp mà
lên mặt, từ sau khi được cứu ra khỏi trại tù binh, hắn ta liền phối hợp rất
tốt giúp quản lý những tù binh Liên bang.
Đối với người như thế này, Điền Hành Kiện rất vui được cùng trao đổi, huống
hồ, bây giờ tất cả mọi người đều đang bàn tán xôn xao, nếu muốn trấn an mọi
người thì rất cần sự giúp đỡ của thượng tá Putte.
Putte ngồi xuống, uyển chuyển hỏi thăm: “Như ngài thấy đấy, dù sao ngài cũng
là chỉ huy tạm thời của đội ngũ này, ta chỉ là muốn hỏi một chút xem rốt cuộc
là ngài đã gặp phải phiền toái gì, ta nghĩ, có lẽ mình có thể giúp được một
chút. "
Điền Hành Kiện không hề giấu diếm, đem mọi chuyện nói ra hoàn toàn, hơn nữa
còn đem kết quả thôi diễn và quá trình tính toán cho Putte xem.
Lúc đầu Putte còn có chút kinh ngạc, một đại đội phó trinh sát đặc chủng ở
trong một địa đạo dựa vào máy vi tính của robot tiến hành thôi diễn chiến cuộc
quả thật là một chuyện lạ khiến người ta khó có thể lý giải. Nhưng khi hắn
nhìn kĩ bộ thôi diễn, hơn nữa còn tự mình thử tiến hành tính toán thì hắn liền
trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc hắn ngẩng đầu lên, nói: "Trung úy, ta không thể
không thừa nhận, mặc dù ta không biết ngươi làm thế nào mà lại đưa ra kết luận
này, nhưng từ số liệu mà xem thì khả năng xảy ra tình huống này là rất lớn.
Ngài quả là một binh sĩ đặc chủng khó tưởng tượng nổi. Có lẽ, bộ chỉ huy Liên
bang quân không để ngài làm tham mưu tác chiến là một sai lầm. "
Điền Hành Kiện cười khổ, nói: "Rất vinh hạnh được ngài thừa nhận, nhưng bây
giờ vấn đề quan trọng nhất là làm sao để đưa bộ thôi diễn này tới cho bộ chỉ
huy tiền phương, ta không hy vọng chuyện mà ta dự đoán sẽ xảy ra, nếu không,
Liên bang sẽ gặp phải tổn thất khó có thể chịu đựng, mà chúng ta, chỉ sợ cũng
chỉ có thể ngồi trơ ra ở chỗ này cả đời. "
"Còn có. . ." Điền Hành Kiện làm ra vẻ đau khổ nói: "Chúng ta nói chuyện liệu
có thể không cần phải xưng ‘ ngài ’ hay không. "
Putte cười ha ha, nói: "Được rồi, trung úy, nếu ngươi muốn thì cứ gọi ta là
Putte, không cần phảidùng kính ngữ đâu. " Hắn đứng lên, nói tiếp: "Ngoài ta
ra, trong chúng ta còn có hai vị tham mưu quân sự rất ưu tú, bộ thôi diễn này
ta nghĩ hẳn là cũng nên cho bọn họ xem qua một chút, dù sao thì nếu đưa ra
quyết định gì đi chăng nữa, trách nhiệm, cũng không nên do một mình ngươi gánh
chịu. "
Những lời này có thể nói gãi đúng chỗ ngứa của Điền Hành Kiện, hắn may mắn có
được một vị sĩ quan tài năng như vây, mặc dù vị sĩ quan này hơi quá tao nhã
lịch sự, nhưng nói tóm lại đây là một người rất đáng tín nhiệm.
Ý kiến của hai vị tham mưu quân sự rất không thống nhất, một là kiên quyết
đồng ý kết quả thôi diễn, người kia, người kia thì hoàn toàn trái ngược.
Người phản đối là thiếu tá tham mưu Pierce. Người này không tin rằng chỉ một
lần nhảy dù là có thể tiêu diệt được căn cứ lục quân trong hẻm núi Cathó và
căn cứ không quân trên đỉnh núi bên trái hẻm núi. Huống hồ, nơi này còn đang
trong phạm vi tuần tra của mấy phi trường quân dụng ở Catho, ưu thế của các
hạm đội vũ trụ cũng sẽ không dễ dàng bị mất, các tàu sân bay trong vũ trụ bên
trên Catho lúc nào cũng có thể tiếp viện, một đạo bộ đội đặc chủng làm sao có
thể hạ được hệ thống phòng ngự hoàn thiện như vậy? Không có khả năng. Pierce
cười nói, cho dù là cả một sư đoàn đặc chủng cũng không làm được.
Một vị tham mưu tác chiến khác tên là Karrer thì đồng ý với kết quả thôi diễn
của Điền Hành Kiện, thế là liền phản bác lại từng vấn đề mà Pierce đưa ra, hai
người tranh cãi đến đỏ mặt đỏ tía tai, không ai nhường ai.
Trận tranh luận này khiến tất cả đều chú ý, bất kể là có hiểu thôi diễn hay
không thì người nào cũng phát biểu ý kiến của mình, nhất thời còn náo nhiệt
hơn cả bộ tham mưu.
Nhưng bất kể mọi người tranh luận thế nào đi nữa thì cũng đều đồng ý một điểm,
đó chính là do Đế quốc quân ở các thành phố chủ động rút lui nên binh lực địch
tổn thất không lớn, bọn họ lúc nào cũng có thể tập kết lại, thế tấn công của
Liên bang trong thời gian ngắn mà muốn tới khu vực này là rất khó khăn.
Mọi người đều bàn tán xôn xao xem nên đi hay ở lại.
Vô luận kết quả thôi diễn này có chuẩn xác hay không thì vấn đề khó giải quyết
nhất vẫn là đưa tin kiểu gì, vô luận truyền phát như thế nào cũng sẽ khiến vị
trí bị lộ. Phái người đưa tin, chỉ cần một bị phát hiện sẽ dẫn tới sự truy
lùng của Đế quốc quân, nếu bọn chúng tìm kiếm không có kết quả, chắc chắn sữ
sử dụng vệ tinh quân sự tiến hành xác định địa điểm trinh sát, địa đạo sẽ bị
lộ. Sử dụng [ Thiên Tuyến ] cũng gặp vấn đề như vây, việc truyền phát thông
tin sẽ khiến vị trí bị lộ, hơn nữa, nếu thông tin thôi diễn bị địch nhân chặn
được, vậy bọn họ rất có thể sẽ hành động sớm hớn.
Một trung uý lục quan thiết giáp kêu lên: "Nói chỉ tốn nước bọt, bây giờ cứ
đem kết quả thôi diễn gửi đi, tin hay không thì tùy bọn họ, chúng ta tự mình
nghĩ biện pháp, dù sao cũng đều là người chạy ra từ cõi chết, có phải trở lại
một lần nữa ông đây cũng không sợ. "
Tiếng ồn ào trong địa đạo chợt lắng xuống, đứng trước lựa chọn sinh tử, tất cả
đều phải thận trọng.
Putte nhìn Điền Hành Kiện từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, hỏi: "Trung úy,
mạng của bọn ta là các ngươi cứu đích, bây giờ, tính mạng của tất cả mọi người
lại giao cho ngươi. Ngươi hãy nói xem, nếu chúng ta đi, liệu có chắc chắn
thoát được hay không? "
Điền Hành Kiện lắc đầu nói: "Không có! Nơi này cách khu vực do Liên bang kiểm
soát khoảng bốn trăm km, với khoảng cách này, trừ phi tất cả chúng ta đều có
robot, nếu không thì thật sự là không có khả năng tới đích. "
Tất cả cùng thở dài.
Câu trả lời này vốn cũng nằm trong dự liệu của mọi người, chỉ có điều khi nghe
vị trung úy trinh sát đặc chủng có ma thuật này tự mình nói ra, mọi người vẫn
có chút thất vọng.
"Nhưng. . ." Điền Hành Kiện rốt cuộc quyết định nói ra dự tính của mình. Mặc
dù kế hoạch này đối với một kẻ chưa từng có kinh nghiệm chỉ huy và một đám tù
binh chạy trốn chỉ có vũ khí hạng nhẹ là vô cùng khó khăn nhưng đến lúc này
thì đường khó đi tới mức nào cũng phải đi
Chúng ta có thể tấn công nơi này, đoạt lấy những trang bị mà chúng ta cần. "
Điền Hành Kiện mở bản đồ điện tử, chỉ vào một tọa độ cho mọi người xem.
"Đây không phải là căn cứ hậu cần mà đại đội trưởng Rashid tấn công mấy ngày
hôm trước sao? " Một binh sĩ của đại đội trinh sát đặc chủng nhận ra tọa độ
này, nghi hoặc nói.
Điền Hành Kiện gật đầu nói: "Chính là cứ hậu cần đó. Vị trí này vô cùng quan
trọng, đồ tiếp viện của Đế quốc quân phần lớn phải thông qua nơi này, căn cứ
này rất có thể đã được xây dựng lại, cho dù không phục hồi hoàn toàn nhưng
chắc chắn cũng không tệ. Nếu dự đoán của ta là đúng thì trong số vật tư ở đó
thì sẽ có robot, cho dù không có robot thì cũng phải có các loại linh kiện.
Đồng thời cũng sẽ thông báo cho Liên bang quân, yêu cầu họ trợ giúp, thu hẹp
khoảng cách, xin không quân chi viện. Khu vực này tuy tàu vận tải không thể
đáp xuống được nhưng máy bay chiến đấu thì chắn chắn có thể phối hợp trợ giúp
chúng ta "
Uống một hớp nước Mỹ Đóa đưa cho, Điền Hành Kiện nói tiếp: “Ta đã thôi diễn
vài lần kế hoạch này, bởi vì đại đội của bọn ta vài ngày trước đã tấn công nơi
này, hơn nữa còn từ đó quay về khu vực của Liên bang nên thông tin đối với vị
trí này rất chi tiết, kết quả thôi diễn cũng cho thấy nơi này có xác xuất
thành công khá cao. Chúng ta tuy không thể mạnh mẽ đột kích những chắn chắn là
có thể xuất kỳ bất ý, lợi dụng ưu thế bất ngờ. "
Điền Hành Kiện vừa dứt lời, tiếng tranh luận lại vang lên.
Rốt cuộc, Putte khoát tay áo, làm cho mọi người yên tĩnh lại rồi quay sang
Điền Hành Kiện hỏi: "Ta tin tưởng kết quả thôi diễn của ngươi, bây giờ ngươi
hãy nói cho chúng ta biết, tỷ lệ thành công là bao nhiêu?
Điền Hành Kiện nói: "Ba mươi phần trăm!
"Vậy là đủ rồi! " Putte quả quyết nói: "Thu thập trang bị, phân chia đội ngũ,
chuẩn bị xuất phát! "