Chương trướcChương tiếp
"Tôi xin được tiếp lời Điền tướng quân." Ánh mắt Douglas tự tin mà sắc bén đảo
qua mỗi người ở đây: "Vừa rồi Điền tướng quân có nói đến, tiêu diệt bộ phận
cấu thành trung tâm của tập đoàn quân sự địch nhân, coi đây là cơ hội để phát
động thế tiến công mạnh mẽ, ép cho địch nhân toàn tuyến tán loạn. Bất kể kế
hoạch lúc trước có bao nhiêu chỗ không hoàn thiện, ít nhất, tôi cho rằng, điểm
này là chính xác!"
Lời này vừa thốt ra, trong phòng hội nghị một mảnh ồ lên, có khe khẽ nói nhỏ,
cả không nín được cười cũng có.
Mỗi người đều biết, Phỉ Dương là một trong hai siêu cường quốc của xã hội nhân
loại. Những năm gần đây, tại các khu vực xung đột vũ trụ, Phỉ Dương đều đóng
vai trò là người quyết định, quân đội của họ hầu như bách chiến bách thắng.
Từ trình độ quân sự mà nói, không ai dám đối với Phỉ Dương đưa ra nghi vấn,
muốn có được tư cách nghi vấn, ít nhất trước hết hãy ngẫm nghĩ đến Hastings,
ngẫm đến đại học lục quân Phỉ Dương, ngẫm đến học viện quân sự số 1 Phỉ Dương,
ngẫm đến mười một sư đoàn thiết giáp siêu cấp vương bài tinh nhuệ nhất của họ.
Thế nhưng, Douglas không khỏi có phần quá không để ý đến thể diện, ý tứ cả
trong lẫn ngoài lời nói thế này thì so với trực tiếp phủ định còn làm người ta
mất mặt hơn. À, hoá ra nói nhiều như vậy, đều là chưa hoàn thiện, vẻn vẹn chỉ
có một câu là đúng sao?
Ài, không biết mặt mũi mập mạp vứt đi đâu hết rồi! Tất cả mọi người len lén
hướng mắt nhìn mập mạp.
Phi, đừng xem nữa, gã mập mạp này so với gấu trúc đang tắm nắng, nhai trúc
ngắm gái đẹp còn tự tại hơn, da mặt còn dày hơn!
"Trên thực tế, trước khi tới đây, phòng nghiên cứu bộ tác chiến của quân viễn
chinh cũng đã lập ra toàn bộ kế hoạch, đồng thời đạt được tán thành của tư
lệnh Fischella."
Douglas phảng phất hoàn toàn không thấy nhóm các sư trưởng đang châu đầu ghé
tai thì thầm phía dưới, trực tiếp chỉ vào bản độ các hành tinh, nói: "Mọi
người xem, hiện nay khu vực khống chế thực tế của tập đoàn Stephen chủ yếu
phân bố ở phần lớn khu vực phía đông và nam Tanvir. Mà nhìn từ toàn bộ Mosky,
đa số bộ đội quân khu địa phương trong tập đoàn cùng với hắn trên thực tế là
quan hệ nương tựa, loại quan hệ này là do thế mạng và sự phân phối lợi ích của
Stephen và gia tộc Howard tại khu vực này."
Tất cả mọi người âm thầm gật đầu, sự hình thành của việc phân chia thế lực
Gatralan, không ai so với những người ở đây hiểu rõ hơn. Xem ra, vị tổng chỉ
huy chiến khu mới nhậm chức này đối với thế cục Gatralan đúng là đã bỏ ra một
phen khổ công.
"Loại quan hệ này, trên thực tế cũng không bền vững. Các đại quân khu hoặc là
bởi vì thế cục bức bách, hoặc là vì có hiệp nghị phân phối lợi ích nào đó với
tập đoàn Stephen mà quy thuận hắn, mà thực tế thì trong khu vực khống chế của
mình, bọn họ có quyền tự trị rất cao."
"Điều này có ý nghĩa gì? Tuy rằng những quân khu này đều là các sư đoàn bộ
binh cơ giới hoá có sức chiến đấu tương đối thấp, thế nhưng, điều này cũng
biểu lộ ra rằng Stephen không có năng lực dư thừa để khống chế hoàn toàn những
bộ đội này, hắn chỉ có thể áp dụng sách lược dụ dỗ."
"Mà ở toàn bộ khu vực khống chế của Stephen, ngoại trừ những một đám cỏ đầu
tường này (ý nói là a dua ăn theo- ND), còn có mấy thế lực độc lập, bọn họ
cũng không có phụ thuộc dưới cờ Stephen, thậm chí còn trong trạng thái giằng
co. Với tình thế phong trào phản kháng trong các khu dân cư ngày càng nghiêm
trọng như hiện nay, đây là nguyên nhân mà Stephen không chút do dự đáp ứng
đình chiến tạm thời với Reinhardt, hắn cần có thời gian để tiêu diệt những thế
lực ảnh hưởng đến sự thống trị này, tránh cho cục diện chuyển biến xấu."
"Từ tình báo mà chúng ta thu được hiện nay, chủ lực của Stephen chủ yếu tập
trung tại phụ cận Tanvir, ngoàii một bộ phận bảo đảm sự phòng bị cần thiết với
Reinhardt và áp bách quân sự đối với quân ta, rất nhiều sư đoàn thiết giáp chủ
lực đã bí mật bắt đầu điều về hậu phương. Mà lúc này..."
Douglas quét mắt ra xung quanh, kiên quyết nói: "Đây là cơ hội tốt nhất cho
chúng ta tiêu diệt chủ lực của tập đoàn này! Chỉ cần có thể nhanh chóng tiêu
diệt được bộ đội chủ lực tiền tuyến của địch nhân, áp dụng trọng binh đột phá
vào hướng đông Tanvir, như thế thì ngọn lửa ở hậu phương của bọn họ không chỉ
không dập tắt được mà còn có thể cháy lớn hơn nữa. Mà bộ đội đã rút đi kia sẽ
không thể trong thời gian ngắn tụ hợp lại được, chỉ có thể trở thành một cánh
hoa trong gió bão tán loạn!"
Ánh mắt mọi người đều sáng lên, từ bản đồ phân bố binh lực và kết cấu nội bộ
tập đoàn Stephen mà xem. kế hoạch không thể nghi ngờ có tính thực thi rất cao,
dưới sự phân tích của Douglas, mỗi người đều có cảm giác sáng tỏ thông suốt.
"Vậy, chúng ta phân bố binh lực như thế nào?" Một vị sư trưởng nhịn không được
vội vã hỏi.
"Mười sư đoàn thiết giáp tiến hành đột phá từ bình nguyên tiếp nối ở phía đông
và mặt bắc của thành phố Difake ở phía nam của Tanvir, hai mươi mối sư đoàn bộ
binh cùng tiến lên, hai lộ hợp thành thế tiến công gọng kìm, kẹp lại tại khu
vực đông nam ở thị trấn Opale, cuối cùng đưa vào binh lực năm mươi mốt vạn
quân, thời gian dự tính tác chiến là mười ngày, dọc theo Londe ...Jacur...
Franburg.. Tổng cộng liên tục chiến đấu ở mười một thành trấn, cự ly đường
thẳng từ lúc phát động cho tới kết thúc chiến dịch là hai nghìn sáu trăm
kilômét."
"..............."
Trong phòng hội nghị lặng ngắt như tờ. Đưa ra đáp án, lại không phải là âm
thanh của Douglas. Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mập mạp, nghe
hắn thong thả nói: "Tôi nói đúng chứ? Tướng quân Douglas."
"Ầm!" Trong phòng hội nghị tác chiến giống như là một bầy ong vỡ tổ.
Mà Douglas thì đã hoàn toàn ngây dại, lời nói của mập mạp khiến hắn trở tay
không kịp. Phải biết rằng, hắn căn bản không có cùng bất cứ ai ở đây đề cập
đến kế hoạch này trước đây cả.
Mà mập mạp trước mặt, vậy mà nói không sai lệch chút nào!
Thế này là thế nào? Douglas trên mặt kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ
không chắc chắn), nhìn thấy ánh mắt thăm dò của mọi người, rốt cục gian nan
nuốt nước bọt, chậm rãi nói: "Không sai, thế nhưng... Ngài làm sao có thể..."
Nghe được Douglas thừa nhận, toàn trường các quân quan tướng tá đều khiếp sợ
một mảnh ồ lên, tất cả mọi người không thể tin được lời nói mập mạp lại hoàn
toàn chính xác.
"Thôi diễn ra được." Trên khuôn mặt cộc lốc của mập mạp tỏ vẻ chẳng có gì lạ,
nói tiếp: "Vấn đề là, nhiều binh lực như vậy đầu nhập vào, nếu phía Reinhardt
và Deskeyer xuất hiện vấn đề thì làm thế nào?"
Lời nói mập mạp từng chữ đánh vào trong lòng Douglas: "Hơn nữa, hai lộ này tuy
rằng có thể cấp tốc thực hiện kế hoạch chiến lược, có thể rất nhanh chia cắt
bộ đội chủ lực phân tán ở hậu phương lần nữa. Nhưng mà, sau khi tiến lên đến
Jacur và Franburg, đối mặt với quân địch thu thập xong tàn binh từ tiền tuyến
và tổ chức phòng ngự cao điểm, quân ta chỉ có thể tiến hành cường công, cái
giá phải trả cũng không phải là nhỏ!"
Đối với vấn đề mập mạp đưa ra, Douglas vẫn trầm mặc, hắn còn chưa thể từ trong
chấn kinh mà phục hồi lại tinh thần.
"Thôi diễn ra được. Điều đó không có khả năng!"
Douglas tuyệt đối không tin trong bộ tác chiến này có bộ phận nào có thể so
sánh với nhóm tham mưu tác chiến cao cấp của quân viễn chinh Đông Nam. Phương
án tác chiến này chính là do hắn và tất cả mọi người trong bộ tác chiến quân
viễn chinh vất vả mất mấy ngày mới chế định ra được.
Russell! Một đạo linh quang hiện lên trong đầu Douglas, hắn nhanh chóng xác
định phán đoán của mình! Mập mạp này chính là người Leray, hắn có hậu thuẫn
của bộ tác chiến Leray, mà thôi diễn này hiển nhiên là kết tinh trí tuệ tập
thể của bộ tham mưu Leray.
Nghĩ thông suốt điểm này, Douglas giống như khám phá được màn ảo thuật đơn
giản đến nỗi chẳng có gì lạ này, tâm tình nhanh chóng bình phục. Mập mạp nói
không hoàn toàn sai, thôi diễn ra chính là sự thật. Về phần người làm ra thôi
diễn này, hắn cũng không nói là bản thân hắn.
Sắp xếp từ ngữ một chút, Douglas thản nhiên nói: "Chiến tranh, luôn luôn cần
trả cái giá lớn. Chúng ta chỉ cần suy nghĩ một chút, một khi đợt tiến công sau
cùng thực hiện đột phá tại Franburg, sau đó thì sẽ không còn lực lượng nào có
thể ngăn cản chúng ta được nữa. Rồi chúng ta sẽ phát hiện ra, cái giá lớn phải
trả như thế là đáng giá! Mà lục quân Phỉ Dương của chúng tôi, sẽ cùng với mọi
người đi đối diện với mọi khó khăn!"
"Ngụy quân tử!" Mập mạp ở trong lòng chửi ầm lên: "Bộ đội của ngươi đều là
robot đời thứ 9, có thể so sánh thương vong với các robot đời thứ 6, đời thứ 7
sao?" Bất quá, những lời này mập mạp cũng chỉ có thể kìm nén trong lòng, dù
sao cũng là quân đồng minh, mà thực lực cường đại là bản lĩnh của người ta,
không trách ai được.
" Về phần tập đoàn Reinhardt, theo những gì chúng ta có thể phán đoán thì hắn
nhất định sẽ bảo trì trầm mặc khi chúng ta phát động tiến công. Đó là cơ hội
mà là chúng ta có thể lợi dụng." Phân tích của Douglas rất hợp lý: "Cho dù hắn
muốn phát động, cũng là sau khi chúng ta đột phá phòng tuyến cuối cùng của tập
đoàn Stephen. Thế nhưng, tôi đang rất hoài nghi rằng bọn chúng có năng lực
phát động tiến công trong thời gian ngắn hay không đây, phải biết rằng..."
Douglas tự phụ mỉm cười: "Chiến dịch của chúng ta, chỉ ngắn có mười ngày! Mặt
khác, ngoại trừ tám sư đoàn bộ binh và một sư đoàn thiết giáp mà chúng ta lưu
lại, trong vũ trụ chúng ta còn có bốn hạm đội cường đại! Tại Minsk còn có mười
bốn sư đoàn thiết giáp tinh nhuệ và hai hạm đội của Ryan, tại biên giới điểm
không gian khiêu dược còn có nước cộng hoà Keneville có thể xuất kích bất cứ
lúc nào. Mà cuối cùng là, xin mọi người nhớ kỹ, ta và bộ đội của ta, đến từ
nước cộng hoà Phỉ Dương!"
Hầu như mọi người đều bị lời của Douglas thuyết phục, đúng vậy, không nói đến
kế hoạch này bản thân hợp lý chặt chẽ tương đối xuất sắc, chỉ riêng chiêu bài
sáu sư đoàn thiết giáp của người ta đã có thể hù chết một đám người. Nước cộng
hoà Phỉ Dương, trong những năm gần đây, ngoại trừ Binalter, còn có ai dám cùng
bọn họ chính diện đối kháng?
Huống hồ, người ta cũng sẽ không đem sáu sư đoàn thiết giáp của mình ra đùa
giỡn, hắn và những binh sĩ này của hắn đều cần phải ra ra tiền tuyến, phải đi
chiến đấu, không phải chỉ nói suông là xong. Hiện tại trong mười hai sư đoàn
thiết giáp của chiến khu, Phỉ Dương đã chiếm hơn phân nửa, trong mười sư đoàn
tiến hành thọc sâu tiến lên, bọn họ khẳng định sẽ chiếm sáu sư, như vậy còn có
lý do gì phản đối kế hoạch này?
Trong lúc mọi người gật đầu đồng ý, một âm thanh không hài hoà truyền đến:
"Đến từ thiên đường thì cũng không có tác dụng gì đâu, muốn bảo đảm tác chiến
như thế, phòng ngự có thể xuất hiện vấn đề, ít nhất cần thêm bốn sư đoàn thiết
giáp!"
Người nói, tự nhiên là gã Điền mập mạp không biết tiến thối, trong lúc mọi
người gật đầu lại chỉ có mình hắn một người lắc đầu.
Ngươi nghĩ ngươi là ai? Douglas giận quá hoá cười: "Kế hoạch này đã được bộ
chỉ huy quân viễn chinh xét duyệt, hiện nay, chúng ta phải duy trì lực lượng
đầy đủ tại Minsk, không bị Deskeyer cắt đứt đường lui. Do đó Điền tướng quân,
ngài có thể giữ lại ý kiến của mình."
Ngụ ý, tự nhiên là không có đường nào để thương lượng.
Đúng lúc này, một vị thiếu tá (nguyên văn chỗ này là trung tá, nhưng đoạn sau
toàn gọi thiếu tá nên sửa lại luôn-ND) ban hậu cần bỗng nhiên xuất hiện trước
cửa, lo lắng đi đến, sau đó được Gordon cho phép mới đi nhanh vào phòng họp,
đầu đầy mồ hôi báo cáo: "Tướng quân, đánh...đánh nhau rồi!"
Gordon chau mày: "Ai đánh ai?"
" Phỉ...(Phỉ trong Phỉ Quân - ND) Chiến sĩ sư đoàn 19 và sư đoàn thiết giáp
Phỉ Dương... đang đánh, đánh nhau ạ!"
Mọi người trên mặt đồng thời hiện lên vẻ kinh ngạc và run sợ, tựa như là đang
nhìn thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa.
Douglas ngược lại rất trấn định, lúc này đối với mập mạp nói: "Xin lỗi, Điền
tướng quân, những bộ hạ này của tôi, mỗi người đều là kiêu binh hãn tướng, là
chiến sĩ trải qua trăm trận, tính tình nóng nảy. Tôi trước hết thay bọn họ xin
lỗi ngài!"
Tuy rằng là xin lỗi, nhưng trên mặt hắn mơ hồ mang theo vẻ ung dung tự phụ, cứ
như là người của mập mạp lúc này đã vô cùng thê thảm rồi vậy.
Không riêng mập mạp ngây ngẩn cả người, ngay cả tất cả mọi người ở đây đều
không thể tin được tai mình. Một vài sư trưởng nhịn không được rùng mình một
cái, Phỉ Quân bị thiệt hại, thật là con mẹ nó chuyện cười của năm!
Quả nhiên, vị thiếu tá lúng túng ấp a ấp úng nói: "Sư đoàn 19 mấy tên
thổ...(thổ phỉ đấy ạ- ND) à không, bị thương đều là...người Phỉ Dương."
Trong khi vị thiếu tá đang lí nhí như muỗi kêu, mập mạp đã mặt mày tươi cười
mà cầm tay Douglas, lớn tiếng nói: "Không sao cả, không sao cả, chúng ta là
đồng minh mà, có gì hiểu lầm thì cứ nói ra là được, mấy tên bộ hạ vương bát
đản này, thích đánh thì để cho bọn họ đánh đi, phải bị thiệt hại mới khôn ra
được!"
Hắn ra vẻ rất tức giận: "Tướng quân Douglas, ngài đừng để bụng nha, coi như
chiến sĩ của ngài dạy cho cái đám vô lại không biết trời cao đất rộng của tôi
một bài học đi, sao phải xin lỗi với không xin lỗi chứ, tôi còn phải cảm ơn
ngài ấy chứ!"
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tên bỉ ổi này tự biên tự diễn,
đối với những gì vị thiếu tá kia vừa nói, mập mạp dĩ nhiên là giả điếc không
nghe thấy.
Một đám tướng tá gần như phát cuồng, sự vô sỉ đến loại trình độ này, tên mập
mạp này quả thực không phải người! Mà những lời hắn nói này, đổi lại người nào
nghe xong, chỉ sợ đều tức giận đến nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên,
đường hoàng rộng lượng vô cùng mà tự mình né tránh trách nhiệm, đó con mẹ nó
là cảnh giới gì đây?
Gordon mắt thấy Douglas vẻ mặt tái nhợt trầm xuống, vội vã nói: "Hiểu lầm,
hiểu lầm thôi, chúng ta đi xem một chút đi, đánh nhau trong quân đội là chuyện
thường ấy mà."