Chương trướcChương tiếp
Sau khi cắn nhẹ vào cánh tay mập mạp, khuôn mặt Nia liền đỏ bừng, nhớ đến tình
cảnh lần đầu gặp hắn, chỉ cảm thấy tâm thần đang nổi sóng.
Năm đó 18 tuổi, khi được mặc bộ đồng phục phi công mạnh mẽ bó sát thân thể với
các đường cong duyên dáng, chính mình đã cảm thấy kiêu ngạo đến mức nào trong
ánh mắt đầy ước ao của các đồng bạn. Thế nhưng, tại Tân La Mã (New Roman), tất
cả mọi thứ đều đã biến thành sự sợ hãi vô biên vô hạn. Hoá ra, bản thân mình
vẫn như cũ là một tiểu cô nương cần có người che chở.
Mình và Mỹ Đoá bị một binh sĩ Gatralan áp giải, lảo đảo đi phía trước. Ở đằng
trước có vô số sỉ nhục và kinh khủng đang đợi mình, điều đó đã sớm rõ ràng
trong lòng. Khi đó thực sự là đã mất hết hy vọng, chỉ mong được vĩnh viễn đi
mãi trong cái khu rừng vắng vẻ và âm u kia, như vậy thì cơn ác mộng kia cũng
vĩnh viễn không giáng xuống.
Sau đó, từ bên cạnh con đường mòn trong rừng, gã mập mạp chết bầm này đã nhảy
ra. Hắn một mặt vặn cổ binh sĩ Gatralan kia, một mặt đem tất cả các phương
thức công kích có thể sử dụng mà áp dụng lên tên binh sĩ xui xẻo kia đến vài
lần. Sau đó, hắn lại lột sạch quần áo của chính mình, từ đầu tới cuối cũng
không có ngẩng đầu nhìn hai đại mỹ nữ liếc mắt. Hừ, nhưng mà, cũng tại lúc đó,
chính mình mới quen biết hắn.
Nia len lén liếc mắt vẻ mặt cười ngây ngô của mập mạp ở bên cạnh, trong lòng
ngọt ngào không nói nên lời... Lời nói của mập mạp làm nàng nhớ lại chuyện
trước đây, bỗng nhiên phát hiện, thời gian thoáng một cái cũng đã qua hai năm
rồi, mà mình cũng đã gần hai mươi bốn tuổi rồi.
Trong thời đại này, hai mươi bốn tuổi mà vẫn là xử nữ, thật làm người ta chê
cười!
Trong cuộc đời này của mình, ngoại trừ người đàn ông trước mặt đã ba lần cứu
mình này, mình còn có thể yêu đượcngười khác sao? Thân thể của mình, ngoại trừ
hắn, còn có thể để cho người đàn ông khác đụng vào sao?
Tâm tư e thẹn vẫn dấu kín bỗng nhiên trở nên rõ ràng xuất hiện trong đầu, làm
cho trong lòng Nia hốt hoảng một hồi, giống như có một nghìn con nai đang nhảy
rộn. Đang chú tâm vào suy nghĩ, bỗng nhiên làm cho nàng cảm nhận được bộ ngực
cao vút đang bị một cánh tay như có như không chợt ẩn chợt hiện cọ sát vào.
"Tê tê này, cưng cứng này, đậu đậu nhỏ đứng lên...đứng...đứng lên nào." Mập
mạp đang hết sức chăm chú thì thầm niệm chú.
Đồ mập mạp chết tiệt, chỉ dám trêu ghẹo ăn đậu hủ, có tặc tâm nhưng không có
tặc đảm! Nia gắt gao cắn môi, lại ôm chặt lấy cánh tay đang không an phận kia.
Nàng thực sự muốn đem tên đầu gỗ này đánh cho một trận nên thân, mình đã sớm
giao trái tim cho hắn, vậy mà hắn lại một chút cũng không hiểu.
Chẳng lẽ hắn không rõ ràng, trong thời loạn thế không biết ngày mai sống chết
thế nào này, quan trong nhất là hưởng thụ tất cả những gì trước mắt sao? "Mập
mạp..." Dám yêu dám hận, Nia đã thông suốt rồi. Khuôn mặt liền trở nên đỏ
hồng, vuốt ve cánh tay mập mạp, giọng nói nàng vừa thẹn vừa ngọt vừa thân mật:
"Ngươi có thích ta không?"
"Ta..." Mập mạp đang chạm chạm đậu đậu nhỏ, cười dâm đãng, thanh âm bỗng nhiên
nghẹn lại giống như là tiếng vịt bị bóp cổ: "A...Cái đó, ta..."
Nia sửng sốt, lại lại nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của Bonnie: "Mập
mạp, khoá học huấn luyện đã kết thúc, đây là bảng phân tích hiệu quả tác
chiến."
Nia bực tức ngẩng đầu, rất tức giận trừng mắt với vị khách không mời mà đến
này! Nàng thấy rõ ràng, Bonnie liếc mắt với mập mạp, khi nhìn về phía chính
mình, trên mặt lướt qua một nụ cười đắc ý. Bà cô tóc đỏ đáng ghét này!
Mập mạp xấu hổ tiếp nhận tập tài liệu điện tử trong tay Bonnie, cười ngây ngô.
Hắn da mặt mặc dù dày nhưng gặp phải chuyện như vậy dù sao cũng là có chút xấu
hổ, bày ra dáng vẻ trời sinh hèn mọn, rút ra cánh tay định chuồn đi.
"Cô không biết, quấy rầy khi người khác nói chuyện yêu đương là rất mất lịch
sự sao?" Nia ôm chặt cánh tay mập mạp, tư thế thà chết cũng không buông.
Mập mạp vẻ mặt cầu xin, rút rút...lại rút rút...*, rút mãi không ra. (may mà
chỉ là rút...cánh tay - ND)
"Trẻ con bây giờ thật là..." Bonnie mỉm cười lắc đầu, xoay người đi ra ngoài
phân xưởng: "Mập mạp, buổi tối đi ăn với ta."
"Nha."
"Không được đi!" Nia liếc mắt sang mập mạp, cả giận hướng Bonnie nói: "Dựa vào
cái gì mà nói ta là trẻ con, ta nhỏ hơn cô chỗ nào?"
Bonnie đã đi xa, Nia phẫn nộ quay đầu lại, thấy mập mạp đang chăm chú nhìn bộ
ngực mình với vẻ mặt có chút đồng tình.
"Cắn chết ngươi!"
"Đừng cắn chỗ đó... Đây là phân xưởng...A!"
Một lát sau, gió tan mưa tạnh... Mập mạp xoa ngực, u oán nói: "Ta nói này, cô
tuổi Tuất à, làm sao lại cắn meo meo (mimi) của ta, nhìn xem...sữa đều bị cắn
ra rồi này!"
Nia đỏ mặt, thầm phỉ nhổ mập mạp một cái, vừa đưa tay xoa cho hắn, vừa nhéo
cánh tay của hắn, nhịn không được cười khanh khách: "Toàn là nói bậy, đồ mập
mạp chết tiệt..."
"Thứ này ngấm từ áo ra, không phải sữa thì là gì?"
" Đáng ghét, là nước bọt của người ta... Không được chê bai, ngửi cái gì mà
ngửi, thơm thế mà!"
"Nha." Mập mạp buồn bã một hồi, thở dài, bộ mặt ước ao mê mang: "Không biết
lúc nào mới có thể gặp được sữa Cô gái Hà Lan trong truyền thuyết đây!"
********S****** ***
"Trong vòng hai tuần, muốn tiêu diệt Stephen, đó căn bản là chuyện viển vông!"
Heylinger ngồi ở trước mặt Gordon lớn tiếng nói. Cốc cà phê trong tay dường
như có thể bị hắn hắt ra bất cứ lúc nào, tâm tình hiển nhiên có chút kích
động.
"Ta cũng nhiều lần suy nghĩ qua." Gordon nhìn chằm chằm phân bố binh lực trên
bản đồ mô phỏng, trầm giọng nói: "Nếu như không có ưu thế binh lực tuyệt đối,
có lẽ kế hoạch chém đầu của Điền thiếu tướng chính là biện pháp duy nhất."
"Chém đầu!" Heylinger cười nhạt: "Nói thì dễ, cho dù có Thiên Võng cũng không
có khả năng tìm được Stephen, ngươi xem, hắn trong thời gian dài như vậy, cũng
không đưa ra được phương án nào."
"Đó dù sao cũng là chuyện của bọn họ." Gordon đi tới bên cạnh Heylinger, vỗ vỗ
vai hắn: "Nếu hắn chọn lựa như vậy, chúng ta còn lo lắng cái gì nữa?"
"Ta lo lắng chính là quân viễn chinh Đông Nam!" Heylinger nhíu mày nói: "Bọn
họ đưa ra yêu cầu này, dám chắc là muốn đem chiến đấu song phương tập trung
đến Mosky. Chỉ cần khi Stephen sụp đổ, Tự Do Chiến Tuyến sẽ lập tức lớn mạnh
lên rất nhiều. Đến lúc đó, chúng ta ở chỗ này ứng phó Reinhardt và Deskeyer sẽ
dễ dàng hơn nhiều. Thế nhưng, bọn họ lại quá vì cái lợi trước mắt. Thực lực
Stephen vẫn còn chắc chắn thế kia, đây căn bản là một kế hoạch không thể hoàn
thành, nếu bọn họ ngay cả kế hoạch như vậy còn dám đưa ra, ta sợ sau đó..."
Gordon trầm mặc một hồi. Tuy rằng Gatralan chỉ là tiểu quốc, thế nhưng quân
đội Gatralan cũng là do ma luyện trường kỳ trên chiến trường mà ra. Chiến lược
kế hoạch đã từng thấy rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ còn chưa thấy qua loại
kế hoạch không thực tế như thế này.
Có đôi khi, rất nhiều sai lầm, đều là do nôn nóng mà phạm phải.
Chiến lược quan trọng chân chính của chiến tranh, là thái sơn áp đỉnh, là lấy
chính phá kỳ (HV - dĩ chính phá kỳ - lấy chính diện đường hoàng phá mưu mô kì
binh), lấy mạnh thắng yếu, là đóng vững đánh chắc từng bước ép sát, là không
cho quân địch bất kì cơ hội phản kháng nào!
Thế nhưng, lúc này đây, bộ chỉ huy quân viễn chinh Đông Nam với tư cách nắm
quyền toàn bộ, lại đưa ra loại kế hoạch chiến lược vốn ngay từ đầu đã có tính
chất lợi dụng này. Điều này làm cho người khác phải hoài nghi khả năng tranh
giành quyền lợi của bọn họ.
"Trung tướng Fischella cũng xem như là một đời danh tướng, xếp hạng còn trên
cả tướng quân Russel. Trong đó dĩ nhiên có nguyên nhân Phỉ Dương là siêu cường
quốc, nhưng mặt khác cũng chứng minh được năng lực của hắn, hắn dù sao cũng là
tích luỹ quân công từng bước đi lên đến vị trí này. Quân thần Phỉ Dương nguyên
soái Hastings nếu đã phái hắn đến đây, dù sao vẫn có lý của ông ta. Lát nữa
đặc sứ của bọn họ sẽ đến, có lẽ họ đã có phương án tác chiến hoàn thiện rồi."
Nói đến quân thần Hastings, Heylinger cũng trầm mặc một hồi. Vị thần chiến
tranh làm cho người ta phải ngước nhìn thán phục này, không chỉ là thần tượng
trong quân nhân của nước cộng hoà Phỉ Dương, hơn nữa còn là thần tượng của mỗi
quân nhân trong toàn bộ nhân loại.
Đến cảnh giới của hắn, có rất nhiều chuyện đã không phải là thứ mà những người
như mình có thể lý giải được. Có thể, đằng sau kế hoạch chiến lược này có bóng
dáng của hắn.
"Báo cáo tướng quân!" Thư ký riêng của Gordon gõ cửa đi đến: "Tư lệnh hạm đội
số 6 trung tướng Tonks truyền đến tin tức, hạm đội số 6 cùng hạm đội địa
phương đã hội hợp cùng hạm đội hỗn hợp số 1 của quân viễn chinh. Chiến hạm vận
tải chở sáu sư đoàn thiết giáp dưới sự hộ vệ của hạm đội đang tiến nhập tầng
khí quyển, thỉnh cầu lục cơ không quân lên không, trợ giúp máy bay chiến đấu
phong tỏa chu vi đường bay hạ cánh, thiết lập khu phòng ngự."
"Tốt, đã biết." Gordon phất phất tay cho thư ký đi ra, quay đầu đối với
Heylinger nói: "Người đã nhanh đến rồi, đại khái còn có nửa giờ, hiện tại
chúng ta vừa vặn chậm rãi ra sân bay."
"Hừ." Khuôn mặt bình tĩnh Heylinger hừ một tiếng, chần chờ một chút, rốt cục
chính mình cầm mũ lên, bĩu môi đi ra cửa cùng với Gordon.
*******E****** **
Hai chiến hạm vận tải cấp [Lam Kình] (Cá Voi Xanh) cùng hai chiến hạm vận tải
cấp [Mammoth] chậm rãi từ bầu trời hạ xuống. Từ xa nhìn lại, chỉ là bốn điểm
đen nhỏ mà thôi, nhưng khi nó chính thức đáp xuống thì giống như là bốn toà
thành thì lơ lửng trước mặt mọi người.
Nếu muốn, nó chỉ cần thay đổi phương vị một chút là có thể đem toàn bộ đoàn
người tiếp đón biến thành thịt nát. Vì thế mới nói, bất kỳ một chiến hạm vận
tải vào rớt xuống, đều là một tràng tai nạn.
[Lam Kình] so với [Mammoth] còn lớn hơn một phần ba, nếu như chỉ là vận chuyển
binh lực của sáu sư đoàn thiết giáp, hai chiến thuyền [Lam Kình] là đã đầy
rồi, hơn tám vạn chiếc robot có trọng lượng và thể tích thật là không thể
tưởng tượng được. Trên thực tế, khoang chứa robot chỉ chiếm một tầng dưới cùng
của hai chiến thuyền [Lam Kình] mà thôi.
Bởi vậy có thể thấy được, sở dĩ chiến hạm vận tải phải có trình tự hạ cánh yêu
cầu cực kỳ nghiêm ngặt, cần có nhiều phi cơ chiến đấu hộ tống cho nó, bản thân
nó có vỏ bọc dày cùng với lồng năng lượng cường đại như vậy, chính là vì một
khi chiến hạm vận tải rớt xuống thì đại biểu cho ba, bốn sư đoàn thiết giáp
tinh nhuệ mà nó mang theo cũng không còn.
Chẳng qua, muốn phá hủy một chiếc chiến hạm vận tải cũng không phải là chuyện
dễ dàng đến thế, không có công kích của chủ pháo trên chiến hạm vũ trụ, nếu
bằng vào tên lửa và pháo năng lượng của máy bay chiến đấu thì phải có quy mô
tương đối lớn mới được.
Lần này, sở dĩ còn mang theo hai chiếc chiến thuyền [Mammoth] là để chứa trang
thiết bị và tiếp tế. Chiến tranh hiện đại chính là so sánh về tiêu hao vật
chất, trong thời đại viễn cổ của địa cầu, tiêu hao như vậy ngay cả nghĩ cũng
không dám nghĩ đến. Toàn bộ tổng giá trị sản xuất trong mười năm của tất cả
các đại quốc và siêu cường quốc khi đó cộng lại, cũng không thể duy trì được
một cuộc chiến tranh cục bộ nhỏ thời hiên đại.
Trên sân bay cực lớn, bốn bãi đáp hình tròn cho chiến hạm vận tải lóe ra ánh
đèn chỉ thị, các thông đạo giống như mạng nhện đã mở ra. Nhờ thông đạo với mật
độ dày đặc này, từ đó có thể trong thời gian ngắn nhất đem các robot chen chúc
đi ra từ chiến hạm vận tải vận chuyển ra ngoài.
Chiến hạm vận tải rốt cục hạ xuống, theo vô số cửa khoang thuyền đồng thời mở
ra, từng đoàn robot chỉnh tề mà nhanh chóng đi theo xe hướng dẫn tự động mà
chui vào thông đạo, bọn họ đi qua thông đạo trực tiếp đi ra sân bay, sau đó tụ
tập đến nơi đóng quân đã an bài trước trong căn cứ.
"[Thiên Phạt]!" Gordon và Heylinger hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đều thấy vẻ chấn
kinh trong mắt đối phương, cũng bỗng nhiên phát hiện, chính mình đã quên một
sự thật, rằng sức chiến đấu không chỉ về chiến sĩ mà còn về cả trang bị!
Nước cộng hoà Phỉ Dương từ mười năm trước cũng đã tiến hành trang bị robot đời
thứ 9, mà [Thiên Phạt] trong các robot đời thứ 9 của cộng hoà Phỉ Dương chính
là loại có tính năng tốt nhất, các chỉ tiêu đã tiếp cận robot đời thứ 10!
Có robot như vậy, có thể tưởng tượng sức chiến đấu của sáu sư đoàn đến mức
nào! Dựa vào robot đời thứ 7 kém cỏi của Stephen, căn bản không phải là đối
thủ của những robot này, song phương kém hẳn hai đời! Đó chính là ưu thế áp
đảo!
Mà tiếp theo, càng làm cho hai người khiếp sợ hơn, chính là hai trung đoàn
xuất hiện phía sau các robot đời thứ 9 này. Hai trung đoàn này hiển nhiên
không phải là trung đoàn đầy đủ theo biên chế phổ thông xây dựng nên, số lượng
của bọn họ ít hơn nhiều so với trung đoàn phổ thông, thế nhưng, robot của họ
lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều xung huyết cục bộ. [Thần Tứ], robot đặc
chủng được trang bị cho bộ đội đặc chủng hạng nhất Phỉ Dương (nguyên văn là
Gatralan, nhưng có vẻ không hợp lý lắm! - ND), cũng là robot tiên tiến nhất
trên thế giới!
Tuy rằng đã xuất hiện robot đời thứ 11, thế nhưng, đó dù sao cũng là vừa mới
nghiên cứu ra, còn không có trải qua khảo nghiệm trên chiến trường, số lượng
trang bị cũng không thể hình thành năng lực tác chiến cường đại. Mà [Thần Tứ],
năng lực của nó đã khỏi cần phải bàn nữa, kể cả các chỉ số đo lường trong thử
nghiệm hay khả năng tác chiến trên chiến trường, tất cả đều là số một! (câu
này thiếu text nên chém tạm)
Gordon và Heylinger lại trở nên trầm mặc, đánh trận nhiều năm như vậy, đồng
thời cũng đã trải qua nhiều trận mưa bom bão đạn huyết vũ tinh phong, vậy mà
đến bây giờ mới phát hiện, Gatralan so với siêu cường quốc như Phỉ Dương lại
lạc hậu và yếu kém đến thế!
Thảo nào, mập mạp nói chỉ cần năm sư đoàn thiết giáp là có thể là có thể bảo
đảm hành động chém đầu.
Sáu sư đoàn như vậy, sức chiến đấu mạnh mẽ đến mức nào! Gordon và Heylinger
thậm chí đã bắt đầu thay Stephen tính toán hộ thời gian diệt vong.
*******X****** **
"Sáu sư đoàn, thoạt nhìn đánh tan Stephen thì không có vấn đề gì" Mập mạp nhẹ
nhàng lắc lắc viên đá trong ly rượu whiskey, nhìn Bonnie rất chăm chú nói:
"Thế nhưng, cô có cho rằng Reinhardt và đế quốc Deskeyer sẽ ngồi xem chúng ta
tiêu diệt Stephen, tiếp thu tất cả của hắn, sau đó quay đầu lại đối phó bọn họ
sao?"
Bonnie lắc đầu, ánh mắt có chút mờ mịt nói: "Sẽ không, y nhất định sẽ có phản
ứng!"