Chương trướcChương tiếp
Một chiếc robot từ trong rừng cây chậm rãi bước ra. Tuy rằng xuất hiện bất
thình lình trong đêm đen, thế nhưng nó lại không khiến cho người ta cảm giác
sởn tóc gáy, mà ngược lại, nó lại giống như một quý ông khi xuất hiện ở trong
vũ hội, bước đi ung dung mà nho nhã.
Bầu trời ánh sao mịt mờ, phảng phất như đều tập trung lại trên người chiếc
robot này. Màu hoàng kim của thân máy, màu bạch ngân của cánh bay cùng những
đường cong mạnh mẽ, tất cả khiến cho cả người robot toát ra một vẻ hấp dẫn
không thể cưỡng nổi -------- [Apollon].
Một tia lưu quang mỏng manh mà chói mắt lóe ra trên thân máy dạng thuôn của
robot, cuối cùng, [Apollon] cũng đã bước ra khỏi rừng cây âm u. (流线型, lưu
tuyến hình, dạng bầu thuôn, dạng giọt nước, hay dùng trong chế tạo ô tô máy
bay tàu hỏa,để giảm ma sát khi di chuyển).
Mập mạp phát hiện ra mình có chút run run. Hắn cố nén xuống suy nghĩ bỏ chạy
trong đầu, nghiêng mình, giống như một tiện nhân bị người bắt gian ngay tại
giường, cụp mắt cúi đầu mà run rẩy không ngừng.
Đối với chiếc [Apollon] này, hắn đã quá quen thuộc rồi. Robot dòng Thái Dương
Thần là loại robot đặc chủng đời thứ chín do đế quốc Binalter sản xuất. Ngoài
việc phân phối trang bị cho bộ đội tinh nhuệ đặc biệt của bản quốc còn đặc
biệt cung cấp cho một số chiến sĩ robot cao cấp của các quốc gia có nền khoa
học kỹ thuật kém phát triển trong Tây Ước.
Bởi vì Reinhardt không chỉ là tướng lĩnh số một trong quân đội Gatralan mà hắn
còn là một chiến sĩ robot cấp chín hiếm thấy trong tiểu quốc, thế nên, chiếc
[Apollon] do hắn sở hữu này là loại robot thiết kế cấp Hoàng Kim.
Mập mạp khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ đến địch nhân trước mặt là một
chiến sĩ cấp chín đang điều khiển một con robot đời thứ chín, hơn nữa, y còn
như có thù bất cộng đái thiên với mình. Hắn tự nhiên cảm giác được trong miệng
có chút phát khổ, cái số mệnh của mình dường như cóc bao giờ được một chút
ngọt ngào nào thì phải. Hắn thực sự rất muốn cùng Reinhardt nhẹ nhàng mà bắt
chuyện hỏi thăm một cái, sau đó là giải thích một chút về những chuyện đã phát
sinh trước đây tất cả chỉ là hiểu lầm. Mà những hành động mà mình đã làm (sở
tác sở vi) đều là do bất đắc dĩ và cũng không bao giờ có ý nghĩ đối nghịch với
Reinhardt. Mọi người gặp nhau cùng cười xòa xóa đi mọi ân oán, cứ như thế là
đẹp nhất.
Thế nhưng, hắn vẫn không dám nói ra những lời này.
Mập mạp u buồn mà thở dài, hắn biết, ừ thì cứ coi như là mình đã lừa dối sự
tín nhiệm của y, đã vũ nhục trí tuệ của y, đã rêu rao chuyện riêng tư của y,
đã phá hủy đại sự của y, đã chọc ngoáy sửa lại robot của y, đã giết chết binh
sĩ của y, tất cả những chuyện này đều có thể nói cho qua. Thế nhưng, với cái
chuyện xấu hổ với nữ nhân của y này, không khỏi có phần không thể nào mà nói
ra được.
Tuy rằng, trong tất cả mọi chuyện, riêng chuyện này là chuyện mà mập mạp gặp
oan khuất nhất. Bất quá, hắn cũng hiểu vô cùng rõ ràng, cái chuyện cắm sừng
(đội mũ xanh) lên đầu người khác thế này, bất kể là oan khuất hay không oan
khuất thì cũng đều bị ăn đánh tất.
Sự xuất hiện [Apollon] làm cho Bonnie đang chuẩn bị bước vào khoang lai liền
dừng lại. Nàng nghiêng đầu, khuôn mặt với những đường nét nhu hòa dường như
mất đi huyết sắc dưới ánh tinh quang ảm đạm. Thân hình của nàng đang run lên
nhè nhẹ, mái tóc dài giống như làn sóng màu hồng đang trong run run mà nhảy
múa, ngón tay thon dài nắm chặt cạnh cửa khoang lái đã có chút trắng bệch.
[Apollon] bước đi như đang tản bộ, chậm rãi đến gần. Ánh mắt của hắn liếc sang
O'sullivan đang bị kẹp trong tay [Ma Thú] rách nát, sau đó, như không mà lướt
qua người [Ma Thú] rồi trở về trên khuôn mặt của Bonnie. Giọng nói của hắn rất
có từ tính, kỳ dị mà đem yêu thương cùng chân thật hòa hợp lại với nhau:
"Bonnie, qua đây!"
"Không!" Thanh âm của Bonnie rất nhẹ, nhưng cũng rất kiên định.
Một chữ nhẹ nhàng này, trên đỉnh núi vắng vẻ này, lại như một tiếng sét bất
thình lình nổ vang.
Mỗi người, đều ngây dại hết rồi. Trong đó, thậm chí gồm cả chính Bonnie.
Không nói tới chuyện Reinhardt không thể tin tưởng như thế nào, cũng không
nhìn tới biểu tình hạnh tai nhạc họa trong kinh sợ và run rẩy hỗn tạp của
O'sullivan ra sao, người bị cú sét này đánh đến cho mặt mũi biến dạng, tự
nhiên là gã mập mạp đã sớm không kìm đươc mà đái cả ra kia. Hắn biết, ở dưới
thân mình là bùn vàng đã rớt vào đũng quần rồi (?), không phải chết thì cũng
là chết.
Nói Bonnie qua, bất quá chỉ là hành động thăm dò của Reinhardt sau khi nghe
được một tiếng Thân ái của Rắm thối mà thôi. Hắn thăm dò, để xem Bonnie có
đúng hay không bởi vì bị [Ma Thú] uy hiếp mà nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
(gớm ghê, mình thì cứ đinh ninh là kêu lên để giành lại tình yêu, đầu óc con
người đen tối vãi, không được trong sáng như mềnh -nd)
"Vì sao?" Giọng nói Reinhardt nhàn nhạt, phảng phất như đang hỏi một cái vấn
đề đơn giản không cần biết nặng hay nhẹ, nhưng mà, ánh mắt của hắn đã rời khỏi
Bonnie mà chuyển qua trên người [Ma Thú].
"Vì sao ư?" Giọng nói của Bonnie có chút run run: "Những lời này, phải là để
ta hỏi ngươi mới đúng! Vì sao ngươi lại muốn làm như vậy, những lời mà Philip
nói, rốt cục có đúng hay không?"
Mập mạp cực kỳ buồn rầu, nữ nhân thật là phiền phức, những chuyện này là sự
thực không thể nghi ngờ gì được nữa, nàng ta còn muốn đối mặt để hỏi cho ra
nhẽ, giống như để sau khi nhận được sự xác nhận của người trong cuộc, chịu lại
một lần đả kích như thủy triều đổ xuống nữa.
"Bởi vì..." Reinhardt không có phủ nhận, giọng nói của hắn nhu hòa mà rõ ràng:
"Bởi vì ta yêu nàng."
"Con mẹ nó!" Mập mạp cảm giác được 'thủy triều' của hắn sắp lên nhanh rồi (kết
hợp với câu trên... - nd): "Cái gì mà đáp án chứ, tuy rằng nói yêu (ái) là
muốn làm (tố), thế nhưng, muốn đơn giản hóa yêu người thành 'ăn' người (tố
ái=giao lưu kết hợp) thì có chút không được xuôi tai cho lắm đâu."
Bonnie ngơ ngác nhìn [Apollon], một đáp án, làm cho nàng đang không biết phải
làm sao liền cảm thấy tim đập mạnh một hồi.
"Đây là đáp án của ngươi?" Nàng run giọng nói.
"Còn nhớ rõ thời thơ ấu không?" Reinhardt không trả lời trực tiếp mà đem trọng
tâm câu chuyện kéo ra rất xa: "Ta bao giờ cũng thích mang nàng đi bắt Mosky
Phong Điệp (bướm gió). Nàng sẽ thả chúng ra, còn ta, thì lại sẽ bắt chúng chế
thành tiêu bản. Khi đó, ta đã từng nói với nàng, chỉ có chết đi tại thời gian
đẹp nhất thì vẻ đẹp, tài năng, mới vĩnh hằng..."
Gió nơi đỉnh núi, làm cho mập mạp dù ngồi ở trong robot cũng cảm giác được một
sự lạnh lẽo đến thấu xương. *, đúng là đẳng cấp chênh lệch a. Mình cao nhất
bất quá cũng chỉ thích chơi SM, thế mà cảnh giới biến thái của người ta đã
thăng cấp tới tận vĩnh hằng với cả tử vong.
"Nàng không nên sống, Bonnie." Reinhardt nhẹ nhàng mà nói, giọng nói của hắn
nhu hòa mà tràn ngập từ tính, phảng phất như một thi nhân đang đắm chìm ở
trong mỹ cảnh, đang thấp giọng mà nói với chính mình rằng cảnh sắc trước mắt
đang đẹp như thế nào.
Một giọng nói như vậy nói ra, khiến cho mỗi người đều có cảm giác lạnh sống
lưng.
"Nàng là một người con gái thật là xinh đẹp mà lại kiêu hãnh, trên thế giới
này, căn bản là không có một ai có thể xứng đôi với nàng!" Reinhardt lẩm bẩm:
"Ta đã từng cho rằng, ta sẽ là người đàn ông đó, thế nhưng... " Giọng nói của
hắn có chút dữ tợn: "Ta chỉ là một thằng con tư sinh, là kết quả của một mụ
đàn bà phóng đãng với một gã đàn ông say rượu!"
Mập mạp cùng O'sullivan đồng thời rùng mình một cái. Bọn họ hiểu rõ, khi một
người kiêu ngạo như Reinhardt mà lại ở trước mặt mình nói ra như vậy thì hắn
sẽ tuyệt đối không tha cho mình còn sống mà rời khỏi! Có thể, trong mắt của
hắn, mình đã sớm là một cái xác chết.
"Đó là vì sao, ta không xứng với nàng. Và cũng vì thế, cũng tuyệt đối không có
nam nhân khác xứng đáng với nàng nữa. Khi ta rốt cục rơi xuống địa ngục thì
nàng cũng nên ở thời khắc thuần khiết nhất xinh đẹp nhất mà chết đi." Thanh âm
của Reinhardt tràn ngập một nỗi thất vọng: "Đáng tiếc rằng, nàng lại không
chết..."
[Apollon] quay đầu về phía [Ma Thú] rách nát đang mơ mơ màng màng, ánh mắt như
muốn xuyên thấu linh hồn của mập mạp. Giọng nói của Reinhardt chính là bình
tĩnh mà ung dung như vậy, toát ra một loại nho nhã và cao cao tại thượng nhàn
nhạt: "Mà càng làm cho ta không thể ngờ được chính là, nàng cư nhiên lại cùng
một chỗ với cái tên mập mạp ti tiện mà dơ bẩn này. Nàng đã làm vấy bẩn trí tuệ
và sự thuần khiết của nàng rồi!"
Mập mạp sâu kín mà thở dài ra một hơi. Nếu như đã là cục diện đả không chết
không ngừng rồi thì ý nghĩ liều mạng cá chết lưới rách lại chiếm lấy toàn bộ
đầu óc của hắn.
Đã thông suốt ra rồi!
[Ma Thú] rách nát rất khinh miệt mà quan sát hai mắt của [Apollon], vung lên
một cái ngón giữa, thiết bị khuếch đại âm thanh truyền ra giọng nói của mập
mạp: "Phì! Ngu ngốc!"
Trong sự trầm mặc cùng yên tĩnh, hai chữ này giống như một cái bạt tai vang
dội, hung hăng tát lên mặt của Reinhardt!
Bonnie không hiểu vì sao, mình đang cố nén cho nước mắt không chảy xuống lại
bỗng nhiên rất muốn cười.
Nàng bỗng nhiên phát hiện, trí tuệ và sự nho nhã của Reinhardt cùng với lí do
thoái thác của hắn, trước mặt hai chữ này, lại có vẻ buồn cười như vậy.
Ngay trong nháy mắt nàng sắp bật ra tiếng cười, Reinhardt, rốt cục trong phẫn
nộ mà động thủ rồi!
Miệng pháo năng lượng của [Apollon] lóe lên một luồng sáng màu đỏ tươi đẹp,
nhắm mục tiêu chính là Bonnie vẫn còn chưa kịp khởi động robot!
Reinhardt hiện tại. Chính là một chiến sĩ robot cấp chín!
Giết chết mục tiêu dễ loại bỏ nhất, tránh cho hai mặt thụ địch, đây chính là
quy tắc trong sổ tay chiến đấu của robot! Cho dù cái mục tiêu này là Bonnie
thì Reinhardt cũng tuyệt đối không do dự!
"Ầm!"
Nghìn cân treo sợi tóc, thân hình to lớn của [Ma Thú] rách nát đã vững vàng
chắn trước mặt luồng ánh sáng tử vong này, lồng năng lượng bảo hộ của hắn đã
nhanh chóng biến thành màu hồng đậm! Mà vụ nổ đạn năng lượng, đã đem
O'sullivan mà hắn vứt xuống quăng xa ra ngoài!
"Khởi động Robot!" Mập mạp gào lên với Bonnie, mạnh mẽ hướng [Apollon] đánh
tới. Hắn phải cuốn lấy Reinhardt, bằng không, Bonnie hẳn phải chết không thể
nghi ngờ.
Nhìn thấy [Ma Thú] bắn tới mình như một mũi tên nhọn, con mắt Reinhardt hiện
lên một đạo hàn quang. Sự thực rằng Bonnie đã kết hợp với một gã nam nhân khác
đối phó chính mình làm cho hắn ta phát điên. [Apollon] lẳng lặng mà đứng tại
chỗ, tựa hồ như coi thứ đang lao tới mình không phải là một chiếc robot, mà là
gió.
"Ầm!" Thiết quyền hung ngoan của [Ma Thú] rách nát đánh lên trên mặt đất,
trong nháy mắt hình thành một cái động lớn, bùn đất bắn tung. Mà [Apollon] vừa
còn ở trước mắt một giây trước, lại đã biến mất không thấy.
"Không tốt!" Mập mạp gạt mạnh cần điều khiển, Robot chống mạnh xuống đất, lộn
mình một cái 180 độ, bắn ngược trở lại! Trong sát na khi một quyền đánh vào
khoảng không, dư quang của hắn nhìn đến rõ ràng động tác đột kích của
[Apollon] ------- Chiết Tuyến Đột Tiến (đột tiến gấp khúc).
Giữa điểm đầu và điểm cuối của đột tiến theo đường thẳng có thể tùy ý mà rẽ
sang phía tría hoặc phía phải, dùng để né tránh địch nhân hoặc là sự tấn công
tầm xa, đây chính là Chiết Tuyến Đột Tiến, là động tác điều khiển robot cao
cấp. (Ôi vãi, mình chơi CS cũng hay sử dụng động tác 'cao cấp' này để né đạn
-nd)
Giống như một quả bóng đang bay mà lại bị một quả bóng khác va vào, lộ tuyến
của robot lúc đột tiến như một đường gấp khúc từ 90 đến 180 độ. Đây là chỗ lợi
của phương thức đột tiến này, tốc độ của nó vượt xa yêu cầu dùng lần thứ hai
đạp đất để thay đổi phương hướng của đột tiến né tránh (ôi đau đầu-nd).
Mục tiêu của [Apollon] sau khi sử dụng chiêu Chiết Tuyến Đột Tiến này là gì,
mập mạp dùng mông cũng có thể nghĩ ra. Cái thằng điên này thế mà lại nhằm vào
Bonnie!
Đối với một người con gái thanh mai trúc mã với mình mà hạ sát thủ như vậy,
điều này làm cho mập mạp cực kỳ khinh thường. Lẽ nào, trong đầu cái tên này,
tất cả đều là dùng lợi ích mà cân nhắc hết sao?
[Apollon] đã quá nhanh rồi, khởi động của hắn so với [Ma Thú] còn nhanh hơn
gần hai giây!
Trong sự đột tiến cao tốc của robot, hai giây, đủ để quyết định sinh tử của
một người. Mắt thấy [Apollon] bắn tới như điện đến trước mặt [Kim Cương], mà
lúc này [Kim Cương] vừa mới khép lại nắp khoang lái, đang khởi động hình thức
chiến đấu.
Điền Hành Kiện điên cuồng hét lên một tiếng, hắn tuyệt đối không cho phép nữ
nhân đã bị mình làm tổn thương này lại ở ngay trước mặt mình mà bị tổn thương
một lần nữa! Hai tay trái phải như thác nước vẩy ra trình tự điều khiển "Lăng
Ba Vi Bộ", [Logic] liền ngửa mặt về sau, tay phải điểm một cái nhè nhẹ trên
mặt đất, mở ra thiết bị đẩy phụ trợ, đẩy robot như một con phi điểu đang cưỡi
sóng điểm nhẹ, lao về phía [Apollon].
Không ai tin tưởng được dưới tình huống [Apollon] đã khởi động vượt lên trước
một giây mà chiếc [Ma Thú] rách nát này còn có thể đuổi theo được! Reinhardt
không tin, Bonnie cũng không tin, nàng thậm chí còn chấp nhận số mệnh mà nhắm
hai mắt lại!
[Kim Cương] tại trước mắt nhanh chóng phóng to, bỗng nhiên, [Apollon] chỉ cảm
giác được chân mình căng một cái, robot đang phi nhanh thế mà lại bị lôi mạnh
xuống dưới.
Hệ thống nén thủy lực của [Apollon] đã hoàn toàn mở ra, trong tiếng nổ vang
của động cơ chuyển động cao tốc, Bonnie theo bản năng gạt cần điều khiển một
cái, robot liền lùi mạnh về phía sau hai bước.
Thiết quyềng tay phải của [Apollon] sai mất một ly xẹt qua trước ngực của [Kim
Cương] nện lên trên mặt đất, dưới ánh đèn ngắm của robot, một mảnh bụi bặm
tràn ngập.
"Nhanh thật!"
O'sullivan vốn đã bị sóng xung kích của vụ nổ khi nãy làm tổn thương đến nội
phủ và cắt mất chân trái, lúc này lại hoàn toàn quên mất cả chạy trốn lẫn sự
đau đớn ở trên người. Hắn chỉ là đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chiếc [Ma
Thú] rách nát không ngừng lặp đi lặp lại cú tung mình nhảy vút lên (túng dược)
như phi điểu mà quỷ dị kia.
Đây là cái thủ pháp điều khiển kiểu gì vậy? Vì sao chiếc [Ma Thú] này lại
giống như thoát được ra khỏi sự ràng buộc của không gian và thời gian, dưới
tình huống không thể có khả năng mà quỷ mị xuất hiện ở phía sau [Apollon]?
Không ai biết được vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
"Ầm!"
[Ma Thú] bị [Apollon] ngược chân đá lại một cái vào ngực, giống như con diều
đứt dây bay về phía xa, chật vật rớt trên mặt đất rồi bắn ra rất xa.
"*!" Mập mạp choáng váng hết cả đầu óc, hung hăng nhổ ra một ngụm nước bọt.
Chiến sĩ cấp chín với tốc độ tay ngoài năm mươi nhịp một giây, quả nhiên không
phải là cái nắp!