Chương trướcChương tiếp
Trong lúc tất cả mọi người đang không biết phải làm sao thì Oberto là người
đầu tiên hiểu ra, hắn giật mình kêu lên: "*, mọi người trốn mau!" Lời còn
chưa dứt, hắn đã nhanh như chớp phóng đi.
Các chiến sĩ Tự Do như vừa tỉnh mộng, đều bị giật mình, giống như một đám thỏ
bị đánh cho hỗn loạn, hướng về bên sườn trận địa chen nhau mà xuống. Mọi người
đều xuất ra sức mạnh như chuẩn bị "ăn" đàn bà, ngậm miệng nhắm mắt ưỡn ngực
giơ cao chân mà chạy điên cuồng, cong cong cái mông, bốn chân chạm đất lục bục
một dạng như đang nhào người về phía trước, tư thế gì cũng có, anh hùng khí
khái đều ném con mẹ nó lên chín tầng mây, hai chân xoay chuyển như gió xoáy,
đám người Deseyker và Thần Thoại Quân Đoàn còn chưa kịp hồi phục lại tinh
thần, chỉ thấy một luồng gió bụi cuốn lên, những con thỏ này thế mà đã chạy
được xuống tới giữa sườn núi rồi.
"Chặn bọn chúng lại!" Nhìn thấy Tự Do Chiến Tuyến bỗng nhiên phát động,
O'sullivan lớn tiếng truyền lệnh, hắn tuyệt không cho phép chủ lực của Tự Do
Chiến Tuyến cứ như thế ở trước mắt chạy thoát.
Thế nhưng, hắn vừa dứt lời, trong kênh thông tin Robot tự nhiên phát sinh một
trận âm mù chói tai.
Lòng O'sullivan trầm xuống, hắn hiểu rõ, điều này có nghĩa là ở xung quanh có
một đội quân số lượng không kém đoàn người phe mình đang ẩn núp, hơn nữa, bởi
vì lúc trước mục tiêu Tự Do chiến sĩ kia không có bât cứ cái thiết bị điện tử
nào nên đại đội điện tử của mình căn bản là không có khởi động, kẻ địch lại âm
hiểm hữu tâm tính toán vô tâm, trong thời khắc mấu chốt này ưu tiên chiếm giữ
quyền khống chế điện tử.
"Chết tiệt!" O'sullivan tóm lấy máy khuếch đại âm thanh của robot, chuẩn bị
dùng lời nói trực tiếp để truyền đạt mệnh lệnh thì bỗng nghe thấy "ầm" "ầm"
hai tiếng vang dội, hai phát đạn pháo năng lượng phân biệt công kích ở trong
đàn robot cùng hậu phương.
" Địch tập, địch tập!"
Theo tiếng la kinh hoàng của sĩ quan chỉ huy cơ sở, một đoàn robot Leray đột
nhiên xuất hiện trên sườn núi cạnh đoàn robot Thần Thoại, không một động tác
nào đình trệ, tựa như thủy triều mãnh liệt cuộn trào xuống, cắm thẳng vào phần
kết nối giữa đội ngũ tấn công và chủ lực còn lại của hai trung đoàn Thần
Thoại.
"Cánh trái kết trận!" Một vị tiểu đoàn trưởng Thần Thoại Quân Đoàn đang thê
lương gào thét, vừa dứt lời, lại có một vài tiếng rít của đạn năng lượng rơi
vào trong đàn robot, mà ở trong khu rừng phía bên phải, một đoàn robot Leray
khác bỗng nhiên cao tốc giết ra, như mang tất cuồng phong mà đến.
"Kết trận!" O'sullivan gào thét khàn cả giọng, "Đội ngũ phía trước lui về, kết
trận hình phòng ngự!"
Không còn kịp nữa rồi, trong nháy mắt, vô số pháo năng lượng như mưa xối xả
rơi vào trong trận hình công kích chặt chẽ của Thần Thoại Quân Đoàn. Mặt đối
với trận địa của Tự Do Chiến Tuyến, robot Thần Thoại đã mất đi thống nhất chỉ
huy nhất thời loạn thành một đoàn. Dưới công kích mãnh liệt như thế này, chỉ
có một số người chấp hành mệnh của O'sullivan, mà những người khác, lại xoay
người chính diện đối mặt với kẻ địch đang trào đến mãnh liệt. Toàn bộ trận
hình trong nháy mắt bị công kích trái phải xé rách đến tứ phân ngũ liệt.
"Tiểu đoàn 3, tiểu đoàn 4, đón đánh!" O'sullivan nhìn thấy đội quân của mình
hoàn toàn bị hỏa lực của đối phương áp chế, lớn tiếng kêu lên, "Ngăn trở bọn
họ cho ta!"
Hai tiểu đoàn robot vẫn hộ vệ ở bên cạnh đoàn bộ liền ứng tiếng hành động,
xuyên tới tiền đội của quân mình, ý định dưới tập kích của kẻ địch ở hai cánh,
tạo thành một tấm chắn giảm xóc.
"Muốn ngăn cản chúng ta sao?" Rashid cười lạnh một tiếng, quát lên: "Tiểu đoàn
2, chặn đứng bọn họ! Tiểu đoàn 3, khép cửa!"
Robot trung đoàn SM 1 đang xung phong cuộn xuống bỗng nhiên phân ra, nhanh
chóng chia làm ba đạo. Một đạo trực tiếp đón đầu đội quân ngăn chặn của địch
nhân đang định lấp vào thông đạo tiến lên phía trước, một đạo vẫn theo phương
hướng như trước giết thẳng vào tiền đội của Thần Thoại Quân Đoàn mà một đạo ở
trung gian nhanh chóng giết đến phần đuôi của đội quân tấn công Thần Thoại.
Song song với sự biến trận của trung đoàn 1, trung đoàn SM 2 theo phía bên kia
giết ra lập tức làm ra điều chỉnh hoàn toàn tương đồng.
"Tiến lên!" O'sullivan khóe mắt như muốn nứt ra, cái đám người Leray ghê tởm
này hoàn toàn là đang tiến hành kế hoạc được thiết kế tỉ mỉ, bọn họ không chỉ
phát động tập kích dưới tình huống toàn bộ quân mình không phòng bị, hơn nữa,
còn hoàn toàn đem phản ứng bên trong của Thần Thoại Quân Đoàn mà tính toán rồi
làm ra bố trí tương ứng! Bất kể là thời gian đều nắm giữ chính xác dị thường,
tạo thành ưu thế tác chiến lớn nhất để cho Tự Do Chiến Tuyến có cơ hội và
không gian chạy trốn!
"Ầm... Ầm... Ầm"
Đoàn robot lưu manh không cho đối phương bất cứ cơ hội phản ứng nào, lao
nhanh, lửa đạn hung mãnh một khắc cũng không đình chỉ, trái lại lại càng thêm
kịch liệt. Tiếng nổ liên tiếp vang dội trong trận hình robot của tiểu đoàn 1
và 2 của Thần Thoại Quân Đoàn, sóng xung kích to lớn cuốn đống chân đứt tay
cụt của vô số robot tung lên trời.
Một số robot bị phá hủy triệt để phát sinh nổ tung càng thêm cho bức họa kinh
khủng này một nét bút mực đậm màu. Bạch quang kịch liệt, đem tất cả không khí
xung quanh quét sạch. Bầu trời bị ánh đến như tuyết trắng, sau đó, hỏa diễm
như máu phóng lên cao, mang theo khói đặc cùng bụi bặm, cuồn cuộn mà lên. Lúc
này, âm thanh lại phát lớn một lần nữa, cùng với đạo ánh sáng màu trắng cuồng
liệt kia xẹt ngang qua, làm cho cả thế giới đều kinh khủng run rẩy.
Thiết chưởng to lớn của robot trong cao tốc xung phong phát ra tiếng vang như
sấm nổ, mặt đất dưới chân rung động, bốn luồng hồng thủy sắt thép dùng một
loại phi nhanh điên cuồng, kinh khủng không thể chống cự, bài sơn đào hải mặt
đối mặt, một đường hung hãn như sóng đào vỗ bờ.
"Giết!" Theo một tiếng hò hét sục sôi, đầu tiên là robot song phương ngăn cản
lẫn nhau, giống như một đoàn tê ngưu phát cuồng bỗng nhiên va chạm cùng một
chỗ, trung tâm chiến trường như bạo phát ra một trận địa chấn cấp 10, mấy trăm
chiếc robot trong nháy mắt kéo thành một đoàn, từng chiếc robot trong va chạm
không thể tránh khỏi bị biến hình, nổ tung, hủy diệt. Bầu trời sụp đổ, nhật
nguyệt vô quang, đây đã không còn là chiến trường nữa rồi mà là địa ngục với
bạo loạn và máu tanh!
Song phương đều hung ác liều mạng thọc sâu vào đối phương, đột tiến rồi lại
đột tiến.
"Tiến lên!" Một chiếc [Kim Cương] xông lên trước nhất trong giây lát nhảy lên,
liều mạng hướng vào chỗ hổng của robot Leray vẫn chưa tập hợp lại đánh tới, ở
phía sau hắn, mười chiếc [Kim Cương] đồng thời nhảy lên, thể trọng hơn mười
tấn, trong trùng kích mãnh liệt, mang theo uy thế vô pháp ngăn cản, như lưu
tinh đảo qua giữa không trung.
"Cút về cho ta!" Một thân ảnh to lớn như che trời chặn lại đường tiến tới của
[Kim Cương], đây là một chiếc [Nộ Hỏa] hạng nặng, thân thể cực lớn cùng áo
giáp ngoài siêu nặng đều tản ra sự hung ác dữ tợn, sáu khẩu pháo năng lượng đã
được cải tiến qua đang điên cuồng chuyển động, phun ra lửa đạn của tử vong,
giống như một đóa hoa sen màu máu, xẹt ngang về phía chân trời!
"Bùm bùm bùm, ầm!"
[Kim Cương] ở đằng trước không thể tránh né, lồng năng lượng của robot cùng áo
giáp ngoài trong lửa đạn tập trung mãnh liệt bị đánh đến loong coong rung
động, giống như ngọn bồ công anh trong gió, bị lột từng cái một, lập tức lăng
không nổ tung.
Thế nhưng, tốc độ của [Kim Cương] đã quá nhanh rồi, cho dù nổ tung, cũng không
dừng lại bước chạy của nó. Robot hóa thành một đoàn hỏa cầu, thế lao không
giảm hung hăng đập vào trên mình của [Nộ Hỏa]. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ,
ngực của [Nộ Hỏa] dưới va chạm kinh khủng này nhất thời lõm xuống, thân thể
lảo đảo một cái, lui lại vài chục bước. Ngay lúc nó vừa ổn định lại thân thể,
hơn mười chiếc [Kim Cương] như ác lang đã lao tới như điện!
"Cút về!" [Nộ Hỏa] ổn định bước chân, trong lòng không chút do dự lần thứ hai
dậy lên, tuy rằng hai khẩu trong sáu khẩu pháo năng lượng đã bị bóp méo đến
biến hình, thì bốn khẩu còn lại vẫn như cũ dùng tần suất kinh khủng mà phun ra
hỏa lưc! Nó cứ như thế một mình bá đạo chặn ngang đường tiến tới của mười
chiếc [Kim Cương], như một con đê to lớn chặn trước hồng thủy: "Cái lũ kia,
đều cút con mẹ nó về cho lão tử!"
"Tiến lên!" Một chiếc [Kim Cương] đột kích tru lên, ở khe hở trước mắt hắn
kia, là vị trí then chốt của toàn bộ chiến trường, hai tiểu đoàn [Kim Cương]
tiền phương của mình trong lúc hỗn loạn rút lui về phía sau, chỉ cần có thể
tiếp cận, là có thể làm cho đám robot Leray này bị chắn ở trận hình bên ngoài
không cách nào mở miệng.
"Cút ngay!" Ba chiếc [Kim Cương] trên mặt đất bắn ra, lại phi thân mà lên,
cánh tay cơ giới to lớn đã sớm cao cao vung lên, giơ ra đao laze quá đỉnh đầu,
như một đạo thiểm điện màu lam nhạt, phá không mà xuống.
Mắt thấy [Nộ Hỏa] cũng vô pháp ngăn trở đột kích toàn lực của [Kim Cương],
bỗng nhiên từ phía nghiêng giết ra một đám [Dũng Sĩ Tiên Khu Giả] đang điên
cuồng hò hét gào thét, đám lưu manh này giống như một đám khỉ tay chân vụng về
đi cướp thực vật, như thiểm điện cùng nhau mà lên, ba chọi một, giết gà vặt
lông vừa túm vừa nhổ, trong miệng thô tục: "* tinh tinh, hôm nay lão tử dạy
ngươi chơi 3p!" (3p là cái gì anh em tự hiểu -nd)
"Đi tìm chết!" Một chiếc [Kim Cương] đi đầu bị đánh ngã cấp tốc khôi phục cân
đối, mạnh mẽ nhún người mà lên, trong tiếng quát to, đao laze chặn một cái,
hướng đến bên cạnh hai chiếc [Dũng Sĩ Tiên Khu Giả] rách nát chém tới.
Một khắc này, chiến sĩ Thần Thoại điều khiển [Kim Cương] hầu như có thể ngửi
thấy được mùi máu tanh khi đao laze cắt phanh đối thủ!
"Keng!" Đao laze cắt ngang qua phần eo của một chiếc [Dũng Sĩ Tiên Khu Giả],
trên áo giáp ngoài lóe ra một tia lửa, thế nhưng, tình huống robot bị cắt ra
trong dự liệu cũng không có xuất hiện, [Kim Cương] ngây dại, hắn cứ như thế
ngây ngốc mà đứng yên tại chỗ, trong khoang lái, tất cả các thiết bị đều bị
tắt, toàn bộ robot đã biến thành một đống sắt vụn không có động lực, đao laze
mất đi năng lượng, thậm chí sắc bén còn kém cả một chiếc dao phay, chỉ dựa vào
lực quán tính, làm sao có thể cắt được tấm áo giáp cực dày kia của[Dũng Sĩ
Tiên Khu Giả]?
"Ngươi dám chém ta, cháu với chắt, ngươi dám chém ta hả! Ngươi mẹ nó thực muốn
chém chết ta hả!"
[Dũng Sĩ Tiên Khu Giả] giống như ăn mày đầu dò chân đón, cánh tay giơ cao lên
như tinh tinh, trước mặt [Kim Cương] nhảy lên nhảy xuống, miệng kêu gào, một
bộ dáng dấp như tiểu nhân đắc chí, ở trong tay hắn đang cầm một khối thiết bị
chuyển hóa năng lượng móc ra từ thân thể của [Kim Cương].
Lẳng lặng ngồi trong khoang lái lạnh lẽo, Thần Thoại chiến sĩ thần hồn lạc
phách nhìn khe hở đột kích bị đám robot Leray như thủy triều ấp vào, hắn bất
luận thế nào cũng không hiểu rõ, vì sao robot của mình đột nhiên lại mất đi
động lực. Mà ở trước mắt hắn, hơn mười chiếc [Kim Cương] hầu như trong nháy
mắt cũng gặp số phận tương đồng, một số còn chưa kịp huy đao đã bị quăng ra
mặt đất giải quyết.
Áo giáp phần hông của mỗi một chiếc [Kim Cương] đều bị mở ra một cái động lớn,
thiết bị chuyển hóa năng lượng từ hóa lỏng cho đến áp súc năng lượng thể rắn
đều không ngoại lệ, đều bị đám robot lưu manh lôi hết cả ra.
Thần Thoại chiến sĩ rút ra khẩu súng lục mang theo người, nhắm chuẩn vào huyệt
Thái Dương của mình, Thần Thoại Quân Đoàn, chính là không cho phép thất bại,
đặc biệt là loại thất bại then chốt này. Một thời, [Dũng Sĩ Tiên Khu Giả] như
này là đối tượng mà các chiến sĩ Thần Thoại có thể tùy ý tàn sát, một đại đội
[Kim Cương] có thể đối mặt và phát động xung phong tiêu diệt một tiểu đoàn.
Thế nhưng hiện tại, đối mặt với đối thủ cũng như thế, thứ mà mình nhận được,
chỉ là sự sỉ nhục!
Một tiếng súng vang lên trong khoang lái [Kim Cương], vạch ra một đóa huyết
hoa tươi đẹp mà thê lương, giữa tiếng pháo nổ và tiếng chém giết rung trời,
không thể nghe thấy.
"Giết!" Hai mũi tấn công khác của Phỉ quân rốt cục như cuồng phong sát nhập
vào trong đàn robot Thần Thoại, song phương chém giết cứ mãnh liệt và tàn bạo
như vậy, chọi cứng một cái là huyết vũ bay tán loạn, giống như hai đàn sói đói
điên cuồng, đem răng nanh và vuốt sắc liều mạng đâm vào thân thể của kẻ địch
trong gào rít!
Con mắt O'sullivan tất cả đều là tơ máu, tiểu đoàn 3 và tiểu đoàn 4 rốt cục
cũng không thể ngăn trở nổi đối phương, hắn chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà
nhìn đám người Leray như hai thanh dịch cốt đao (đao róc xương - nd), xen vào
hai sườn của tiểu đoàn 1 và tiểu đoàn 2!
Tình thế chiến trường nhanh chóng mất đi không chế, nhìn thấy từng chiếc [Kim
Cương] ngã xuống, nhìn thấy toàn bộ trung đoàn robot dưới sự tiến công của đối
phương như bông tuyết tan rã dưới ánh nắng chói chang, không riêng gì
O'sullivan, tất cả các chiến sĩ Thần Thoại đều phát mộng rồi.
Bọn họ chưa từng thấy qua đấu pháp hèn mọn như vậy, đám robot lưu manh Leray
này từng chiếc từng chiếc như lang như hổ, khi chém giết chẳng cần mạng sống
cũng chẳng cần mặt mũi! Bọn họ dùng hỏa lực của robot hạng nặng và hạng trung
áp chế lại trận hình hỗn loạn của robot Thần Thoại, còn những robot khác thì
mỗi hai cái thành một tổ, hướng về phía mông của [Kim Cương] hạ độc thủ, vừa
thấy có cơ hội, lập tức chẳng cần mạng xông lên trước, lôi ra phần mông của
[Kim Cương], thậm chí không tiếc dùng mạng đổi mạng, thái độ hung hãn, làm cho
tâm can sợ hãi!
Mà một khi không có cơ hội, những chiếc robot đời thứ bảy vô pháp liều mạng
cùng [Kim Cương] này lập tức xoay người bỏ chạy, chờ lúc đối thủ bận rộn ứng
phó với quấy rối của chiếc robot khác thì bọn họn len lén lộn trở lại, mặt dày
mày dạn nhìn chằm chằm vào cái mông của [Kim Cương] không tha. Trừ việc đó ra,
mấy tên lưu manh này lúc nào cũng có thể cực kì thành thạo mà phối hợp thành
ưu thế cục bộ lấy nhiều đánh ít, đánh hôn mê (打闷棍, đả muộn côn, cái này trong
Võng du có nhiều), ngáng chân, giả chết, khiêu khích mắng người, quấy rầy bất
tận, động tác kĩ thuật hạ lưu, quả thực khiến người khác giận sôi!
Đội quân thiết giáp Leray này, tuyệt đối là đội quân khác mà bọn họ chưa hề
gặp qua! Trước đây, đội quân robot đặc chủng Leray đã giao thủ qua tuy đếm
không hết cũng không có một đội quân nào có tấn công thấp hèn rồi lại cường
hãn như vậy!
Bất luận là chiến sĩ robot [Kim Cương] đẳng cấp cao ra sao, bất luận là kinh
nghiệm chiến đấu phong phú thế nào, cũng vô pháp ứng phó với sự tấn công đồng
thời của đám robot lưu manh này, chỉ cần có chút cẩn thận mà nói, bọn họ căn
bản là không rõ, phần mông [Kim Cương] đã qua cải tiến này, thế nào lại có một
chỗ thiếu hụt trí mạng như vậy, và bọn họ càng không thể nào biết, đám robot
Leray như lưu manh này, thế nào lại biết được chỗ thiếu hụt này của [Kim
Cương].