4 - Chương Thành Quân


Chương trướcChương tiếp

“Trời ạ … Phi! Ta là cha ngươi, vậy thì cô ấy là mẹ ngươi!”

Mập mạp phun nước bọt đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, Rắm thối nhất
thời trốn tránh không kịp, bị một bãi nước bọt phun trúng, dính đầy cả mặt và
đầu cổ. Ngẫm lại bản thân vẫn chưa phải là đối thủ của hắn, lại bị hắn nắm
được điểm yếu trí mạng, Rắm thối chỉ có thể liều mạng lắc đầu, cả giận nói:
“Nếu không đúng thì cứ nói là không đúng đi, phun nước miếng làm gì chứ. May
mà thân thể lão tử không thấm nước.”

Mập mạp phun từng ngụm nước bọt vào Rắm thối như không có chuyện gì, trong
lòng lại âm thầm kêu khổ: “Tại sao lại là nữ ma đầu này cơ chứ?”

Nữ phi công bề ngoài có vẻ nhu mì đáng yêu này thực hoàn toàn không giống với
nữ y tá hiền lành Mỹ Đóa. Tính cách của nàng vốn can đảm mạnh mẽ, dám yêu dám
hận, lúc trước từ trại tù binh một đường chạy trốn, Mập mạp biết Nia vốn đã
một lòng giao trọn trái tim cho mình.

Trên đường đi bị cô nàng tra tấn hàng ngày nhưng Mập mạp cũng lợi dụng ăn được
không ít đậu hũ. Từ sau khi Nia trở về Thủ đô, mỗi ngày hai người đều gọi điện
thoại cho nhau, nói gần nói xa, sớm đem hắn làm bạn trai của nàng. Chỉ có điều
lúc trước vốn là hắn có tặc tâm nhưng không có tặc đảm, về sau có Mễ Lan, lại
còn gặp An Lôi cho nên không còn dám trêu chọc nàng nữa. Ai mà ngờ được sẽ gặp
nàng ở đây cơ chứ.

Vừa nghĩ tới cảm giác bị bàn tay ngọc ngà thon thả của Nia nhéo vào lưng, Mập
mạp cúi đầu hít sâu một hơi. Nghe Nia tự xưng là lão nương, ngữ khí cũng có vẻ
không bình thường, hắn nhanh chóng mở khoang điều khiển robot mà nhảy ra, vẻ
mặt hiền lành xoa xoa tay, cười cười: “Nia, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Nia vừa thấy Điền Hành Kiện thì hốc mặt lập tức đỏ hoe, nước mắt rưng rưng ở
khóe mắt nhưng thủy chung không rơi xuống, cắn môi hỏi: “An Lôi có thể tới, ta
thì không thể tới sao?”

Một câu nói ghen tuông quả thực có sức mạnh hủy thiên diệt địa. Mập mạp chỉ
cảm thấy đầu to như cái đấu, không biết làm sao mà Nia biết được An Lôi, trong
lòng đau khổ không thôi, thầm than rằng nhận quá nhiều người yêu quả nhiên
không phải là chuyện tốt.

Nghĩ lại, số mệnh cả đời mình ghẹo nguyệt trêu hoa, thật sự không ai có thể
chống lại mệnh trời. Mặc dù chính mình có thể đánh bại cả một đội quân có kỷ
luật, cuối cùng cũng không thể quản được tình cảm mãnh liệt mà Nia dành cho
mình. Cộng thêm thân thể mình quá yếu ớt, nếu Nia muốn cường bạo mình cũng chỉ
có thể để nàng tùy ý mà làm bậy, đáng thương chính là bản thân không thể phản
kháng, thực sự không thể phản kháng.

Trong lòng tràn ngập hối tiếc, tiện nhân bày ra vẻ mặt đau lòng, đánh trống
lảng: “Nhìn xem bộ dạng của ngươi kìa! May mắn là ta tới kịp, bằng không …”
Lời nói nghẹn ngào, vành mắt so với mắt Nia lại còn đỏ hơn, nước mắt cũng tràn
ngập sau một chớp mắt.

“Mập mạp đáng chết …” Nia ngây ngốc nhìn tên tiện nhân mà nàng vẫn ngày nhớ
đêm mong đứng trước mặt, cắn chặt môi mà run rẩy, nước mắt cuối cùng cũng
không khống chế được nữa, bao nhiêu ủy khuất dồn nén trong hai tháng rốt cục
cũng trào ra ngoài.

“Thôi xong, số mệnh tới đây là xong rồi!” Mập mạp nhắm mắt lại, vừa thở dài
một tiếng, Nia đã nhào vào ngực hắn, gắt gao ôm lấy hắn mà khóc ròng: “Ngươi
chết ở nơi nào thế? Mọi người tìm người hai tháng, ta không tin là ngươi đã
chết, chỉ là tìm mãi không thấy ngươi đâu. Ta … ta …”

Giọng nói nghẹn ngào, tay Nia theo thói quen véo mạnh vào bên hông Mập mạp.

“Hức, hức.” Nước mắt Mập mạp rốt cục cũng rơi xuống.

Nia tựa đầu vào ngực Mập mạp, cả thân hình run rẩy như cành liễu, hai vai rung
rung, nước mắt thấm ướt vạt áo trước ngực Mập mạp.

Gặp được người nàng khổ công tìm kiếm suốt mấy tháng qua mà không thấy, tâm
tình Nia vốn căng như dây cung cuối cùng cũng buông lỏng xuống. Nhớ lại hai
tháng lo lắng sợ hãi, hai tháng bôn ba khổ sở đều chỉ tại cái tên Mập mạp chết
bằm này. Hết lần này tới lần khác trong lòng của hắn còn có những cô gái khác,
thế mà việc mình chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như vậy hắn cũng không biết chút
nào.

Trong lúc nhất thời, nàng vừa thương tâm, vừa ủy khuất, lại vừa vui mừng, tâm
tình bị đè nén giống như bờ đê trước cơn hồng thủy, cuối cùng cũng khống chế
không nổi, khóc như mưa như gió.

Mà sự ủy khuất của Nia, Mập mạp cũng có thể hiểu. Không cần nhìn cũng biết,
mảng thịt trên lưng mình là như thế nào mà chuyển từ hồng sang xanh, từ xanh
sang tím.

Hai người càng ôm nhau mà khóc, một người khóc vì ủy khuất, một người khóc vì
đau.

Tuy sau lưng đau đến không chịu nổi, trong lòng Điền Hành Kiện lại cực kỳ cảm
động. Hóa ra Nia ở đây để bị người ta đuổi giết nguyên nhân chủ yếu là vì
chính mình, nếu không phải vì mình thì tại sao nàng phải ở đây suốt hai tháng
cơ chứ?

Dù sao thì ở đây không có thành thị, không có mục tiêu quân sự nào đáng giá,
càng không có lí do quan trọng nào. Về lão hoàng đế Gatralan bị bắt làm tù
binh kia, đừng nói hai tháng, nếu là hai tuần lễ mà Liên Bang tiếp ứng cũng
không thể đưa ra ngoài được, chỉ sợ sớm đã bị một đao chém chết rồi. Tự do
chiến tuyến đối với lão James này vốn cũng không cần phải từ bi làm gì.

Mập mạp khóc một hồi lâu, ngẩng đầu lên thấy vài chiếc [Dũng Sĩ Lãnh Đạo Giả]
không biết đã đứng đó từ bao giờ, cửa khoang lái đã mở ra, mấy chiến sĩ bộ đội
đặc chủng đang chăm chú nhìn vào máy ghi chép chiến trường của mình.

Mập mạp không khỏi đỏ mặt, vỗ nhẹ Nia, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc nữa, không
phải ta đang đứng trước mặt ngươi rồi sao, vừa rồi quân địch chạy trốn không
chừng còn có thể quay lại, chúng ta trước tiên phải rời khỏi nơi này đã, tìm
nơi nào an toàn rồi nói tiếp.”

“Ừ.” Nia giống như con mèo nhỏ nhẹ nhàng đáp ứng, thân thể vẫn dựa vào ngực
Mập mạp mà nũng nịu: “Robot của ta hỏng rồi, ngươi đưa ta đi.”

Cảm giác có một thân thể uốn éo trong lòng mình, Mập mạp thấy như hồn bay lên
trời, chỉ thiết chút nữa là xịt máu mũi, thậm chí rất có thể tẩu hỏa nhập ma
them một lần nữa. Trước khi “lão nhị” không biết liêm sỉ mà đứng lên, Mập mạp
vội vàng đẩy Nia ra, nghiêm chỉnh nói với mấy người bộ đội đặc chủng Mãnh Hổ:
“Ngoại trừ đội mấy người còn có anh em nào ở trong này không?”

Một vị thiếu úy chào Mập mạp rồi nói: “Báo cáo tướng quân, Liên Bang hàng
không lục chiến đệ nhất đội robot Mãnh Hổ đặc chủng lữ đoàn 2 cùng với Liên
Bang hàng không lục chiến đội đệ thập đội trinh sát đặc chủng đoàn chủ lực
hiện nay tạm đóng quân ở vùng núi, cách nơi này khoảng sáu mươi km, chúng ta
nhận lệnh tiếp ứng ngài. Chúng ta nên rời đi thôi!”

“Tướng quân?” Mập mạp sững sờ, thầm nghĩ: “Ta thành tướng quân từ lúc nào
thế?” Biết rõ hiện tại không phải lúc nói những chuyện như thế, Mập mạp gật
đầu nói: “Vậy mọi người dẫn đường đi.” Nói xong, chui vào khoang lái [Logic],
khởi động quá trình biến hình, biến khoang lái trở nên cực kỳ nhỏ hẹp, lúc này
mới đỏ mặt. Một căn nhà nhỏ bé đơn sơ, làm cho chính mình cùng Nia chen chúc
một chỗ.

Mấy chiếc [Dũng Sĩ Lãnh Đạo Giả] xếp thành một hình tròn, đem [Logic] bảo vệ ở
chính giữa, trong đó một chiếc tại vị trí mũi nhọn phía trước đội hình mở
đường, dùng phương thức tiềm hành nhanh chóng hướng về vùng núi mà xuất phát.

Một đường điên cuồng phóng về phía trước, Mập mạp một bên điều khiển [Logic],
cánh tay vừa cử động, chen chúc ở trước ngực Nia. Cái cảm giác tê dại này thật
sự là khoái hoạt vô cùng.

Nia làm sao lại không biết ý nghĩ dâm đãng này của Mập mạp, im lặng mà đỏ mặt,
giống như con mèo con ngoan ngoãn dịu dàng, tùy ý để hắn trộm ăn đậu hũ.

“Nia, bọn họ sao lại gọi ta là tướng quân?” Mập mạp liếc mắt, run người, sỗ
sàng ăn đậu hũ như thế này quả là trước giờ chưa từng có.

Nia ôm cánh tay Mập mạp, đỏ mặt nói: “Văn phòng tổng thống Liên bang cùng Bộ
Chỉ huy tối cao liên hợp ra văn kiện, thăng cấp cho ngươi làm Thiếu tướng Liên
Bang. Mệnh lệnh này có hiệu lực ngay lập tức. Điều kiện tiên quyết là ngươi
không vì bị quân địch bắt được mà làm phản theo giặc.”

“Thiếu tướng?” Mập mạp rất buồn bực, trong miệng hùng hổ nói: “Không phải chức
vụ của ta đều bị khai trừ rồi sao? Lại còn thăng cấp lên Thiếu tướng là có ý
gì? Còn không buông tha cho ta sao?”

Nia nhẹ nhàng cười nói: “Mệnh lệnh này là trong nước chuyển tới, bởi vì ngoại
trừ ngươi ra thì không ai có thể lãnh đạo hai đoàn Robot đặc chủng cùng Tự do
chiến tuyến chiến đấu ở vùng địch hậu.”

Mập mạp cả giận nói: “Ai muốn lãnh đạo chiến đấu ở địch hậu chứ, lão tử chơi ở
địch hậu đủ rồi, ta muốn về nước.”

Nia bỗng thở dài, thấp giọng nói: “Hiện tại … chúng ta đều không trở về được!”

“Trở về không được?” Mập mạp kinh sợ, hỏi: “Là có ý gì?”

“Hiện tại, đế quốc Deseyker đã chiếm lĩnh toàn bộ tinh hệ Galileo, phong tỏa
tất cả đường ra vào cùng cả tinh hệ công cộng của Liên Bang Leray, đang cùng
với đế quốc Jaban tiến hành tiền hậu giáp kích đối với Liên Bang. Nếu như
không phải có hạm đội liên hợp của Liên minh Tartanya và Liên bang Pudituoke
tấn công vào tinh hệ Athena của đế quốc Deseyker giúp kiềm chế sức tấn công
của địch, hiện tại chỉ sợ tinh hệ Newton cũng không giữ được.”

Mỗi một câu nói của Nia giống như từng nhát búa tạ gõ thẳng vào đầu óc. Mập
mạp choáng váng: “Đế quốc Deseyker, đế quốc Jaban, Liên minh Tartanya, Liên
bang Puditouke …” Hắn thì thầm nhắc lại tên của những quốc gia này, trong đầu
nhngươi chóng hiện ra một bức trngươi, đó là hình ảnh của một cuộc chiến tranh
thế giới cực kỳ kinh khủng.

“Hiện tại, đế quốc Deseyker đang tấn công chúng ta rất mạnh ở điểm không gian
khiêu dược ở tinh hệ Newton. Ở trong nước cũng đã bắt đầu tổng động viên đợt
mới, chỉ cần là thanh niên đủ mười sáu tuổi cho đến trung niên không quá năm
mươi tuổi và là nam giới khỏe mạnh thì đều có nghĩa vụ tòng quân. Cho nên tuy
ngươi đã bị khai trừ quân tịch, dựa theo pháp lệnh hiện tại, tự nhiên ngươi
lại một lần nữa trở thành quân nhân Liên bang.”

Mập mạp đang điều khiển [Logic], trong một lúc không thể tiếp nhận hết chỗ tin
tức mà Nia mang tới. Vốn Liên Bang đã thắng lợi ở biên giới, vậy mà chỉ trong
hai tháng đã xuất hiện một hồi đại chiến. Nghĩ lại cuộc chiến này thật sự là
nguyên nhân dẫn tới chiến trngươi thế giới, Mập mạp cảm thấy có hơi khó thở.

Kìa hạm đội lượn lờ như u linh giữa bầu trời đen, kìa lửa pháo lóa mắt lúc
giao chiến, kìa tiếng nổ kịch liệt vô cùng, kìa những chiến sĩ xung phong khắp
vùng núi đồi, đạp lên sinh mệnh, kìa Robot đứng hiên ngang giữa làn mưa đạn, ở
trong pháo lửa dã man không gì sánh được, kìa máy bay chiến đấu đang hỗn chiến
như chim gãy cánh rơi xuống mặt đất, đều hiện ra rõ ràng trước mắt..

Mà chỉ một lúc sau …

Còn lại một tinh cầu hoang vu, thành thị bị san thành bình địa, cả thành phố
đổ nát không còn bóng người hay cây cỏ. Còn có dân tộc bị diệt chủng, văn hóa
thất truyền, không còn gì gọi là truyền thống, phồn vinh, chỉ còn lại sự tàn
bạo thống trị. Xã hội xuất hiện cướp đoạt càng trắng trợn, nền văn minh càng
đi lùi.

Loài người chẳng lẽ thật sự muốn đưa bản thân tới địa ngục khổ ải như thế sao?

“Còn đế quốc Gatralan? Tình hình hiện tại như thế nào?” Mập mạp trầm mặc một
hồi bỗng cất tiếng hỏi.

Nia ôm chặt cánh tay Mập mạp, nói khẽ: “Ta hiểu rõ ngươi muốn hỏi về cái gì.
Các chiến sĩ của Tự do chiến tuyến áp tải James đã đi theo lữ đoàn một bộ đội
đặc chủng Mãnh Hổ trở lại thủ đô Ludelhy. Còn nữa, An Lôi vốn có ý định ở lại
để tìm người, chỉ là cơ quan tình báo yêu cầu nàng lập tức trở về chấp hành
nhiệm vụ mới, cho nên …”

Mập mạp thở dài, hỏi: “Gatralan bây giờ là ai nắm quyền?” Nia lắc đầu:
“Gatralan đã tuyên bố rời khỏi chiến tranh ngay từ khi chiến tranh thế giới
bắt đầu. Bọn họ hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, trong nước còn gặp nội
chiến, chia năm xẻ bảy. Theo cục diện hiện tại, có đế quốc Deseyker hậu thuẫn,
Reinhardt đang nắm ưu thế, đa số các quân khu đều theo hắn. Nhưng mà các quý
tộc có thế lực lại đứng về phía Stephen, cộng thêm quân đội từ Lucerne rút về,
cho nên Stephen cũng không hề yếu ớt. Ai thắng ai thua hiện tại còn chưa ai
nắm chắc, huống hồ ngoài hai thế lực lớn đó còn có một thế lực có khả năng làm
thay đổi thế cục …”

Điền Hành Kiện kinh ngạc “A” một tiếng, hỏi tiếp: “Ngoại trừ 2 người đó ra còn
có ai nữa?”

Nia tiếp: “Còn có nguyên thượng tướng quân đội đế quốc Gatralan tên Gordan
cùng Heylinger, bọn họ dựa vào bản thân tự đề bạt cùng với trước đây tích góp
từng chút công lao, kêu gọi mọi người, kéo theo một đội quân nữa, lấy cờ hiệu
là vị hoàng tử đã mất tích – George làm đối trọng.”

Mập mạp trầm tư, gật gật đầu, lại nghe Nia nói tiếp: “Hiện Bộ Chỉ huy Tối cao
ở trong nước đã gửi tới đây mệnh lệnh, ngay sau khi tìm được ngươi lập tức cho
ngươi dẫn đầu hai lữ đoàn Robot cùng với Tự do chiến tuyến ở lại đây mở chiến
trường vùng địch hậu. Đánh ai, đánh như thế nào đều do ngươi quyết định. Dù
sao thì … chúng ta cũng không trở về được.”


Trong lúc nói chuyện, tiểu đội Robot đã theo một con đường men theo sườn núi
xuống phía dưới, tiến vào một con đường trong hẻm núi.

Hẻm núi cực kỳ yên tĩnh, bởi vì chênh lệch độ cao so với mặt biển mà bốn phía
cây cối đã phát triển từ dạng rừng chỉ có một loại cây trở thành rừng có vô số
loại cây gỗ lớn. Tán cây thực sự cao lớn nên cho dù mùa đông rụng lá cũng đứng
dưới gốc nhìn không thấy trời ở phía trên. Không gian hư hư thực thực khiến
cho cả hẻm núi trở nên cực kỳ bí ẩn.

Dọc theo một con suối nhỏ uốn lượn về phía trước, bàn chân to lớn của Robot
nhẹ nhàng đạp vào giữa dòng nước, nước bắn tung tóe. Đoàn Robot hối hả đi
trong im lặng. Càng đến gần địa điểm đóng quân công tác phòng vệ lại càng
nghiêm túc cẩn thận, trên đường đi Mập mạp phát hiện không dưới mười địa điểm
có trạm gác ngầm. Lại đi thêm nửa giờ, men lên đỉnh một thác nước cực lớn, rốt
cục mọi người đã tới điểm đóng quân của hai đoàn Robot quân Liên bang.

Đây là một vùng đất bằng phẳng nằm trong thung lũng, ở chính giữa có một cái
hồ nhỏ, bốn phía là núi cao cùng rừng rậm. Đóng quân tại đây ích lợi quan
trọng nhất chính là phòng thủ tốt. Hai bên hồ, hiện ra rõ ràng trước mắt là
rất nhiều Robot quân dụng của Liên Bang, từng nhóm Robot một người lái [Dũng
Sĩ Tiên Khu Giả], Robot điện tử [Thiên Tuyến], Robot hạng nặng [Nộ Hỏa] cùng
Robot hạng trung [Vinh Dự]. Mà tại hai vị trí trung tâm của doanh trại lại có
thêm vài chục chiếc. Mập mạp thực sự chưa thấy qua nhiều Robot hình người như
thế.

Mắt thấy Mập mạp điều khiển Robot tới phía trước doanh trại, đã sớm nhận được
thông báo, tất cả sĩ quan chỉ huy của hai lữ đoàn Robot tập trung tới chỗ cảnh
vệ để nghênh đón.

Điền Hành Kiện chăm chú nhìn kỹ, đi đầu tiên đoàn người chính là người bạn nối
khố ở Sư đoàn 16 – Rashid, ngay phía sau hắn là mấy người đã từng đi theo hắn
giải cứu tù binh, trong đó có Torik đã từ thượng sĩ thăng lên quân hàm cấp úy.
Bọn họ cũng đang nhìn về phía này.

Mà tráng hán đứng ngay bên cạnh Rashid cũng là một người quen cũ của Mập mạp.
Hắn chính là Steward, chỉ huy đội quân đặc chủng Mãnh Hổ từng đi cùng hắn
trong chiến dịch giải cứu Russell tại rừng rậm Đê Lĩnh.

Vừa thấy Điền Hành Kiện nhảy ra từ khoang lái của chiếc [Ma Thú] rách nát, mọi
người đồng loạt đứng nghiêm, cúi chào: “Tướng quân!”

Mập mạp từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trải qua đãi ngộ như thế này, chính là
được yêu quá mà sợ, biểu hiện ra ngoài lại là tư thế của một quân nhân tiêu
chuẩn, vẻ mặt khiêm tốn đáp lễ rồi nói: “Anh em, mọi người không cần khách khí
như thế, haha.” Tiểu nhân đắc chí cất tiếng cười sảng khoái.

Mọi người từng theo hắn vào sinh ra tử đều biết rõ tính tình của Mập mạp, giờ
thấy hắn trở thành tướng quân vẫn giữ bộ dáng như thế, không khỏi nhìn nhau
vui mừng, không nói thêm câu nào đều đồng thời xông tới.

Tàn nhẫn nhất chính là Rashid, hắn cúi xuống chào xong đột nhiên xông tới
trước hai bước, không chút khách khí ra một quyền đánh vào người Mập mạp, hưng
phấn nói: “Khá lắm, ngươi rốt cục có mấy cái mạng thế? Công lao của ngươi cũng
không nhỏ, hiện tại ta phải gọi ngươi là chỉ huy rồi.”

Mọi người đều bật cười haha, chỉ có Nia xót thay cho Mập mạp. Nàng hận Rashid
ra tay không biết nặng nhẹ, trợn mắt nhìn.

Lúc này đây, 2 hai chi quân đặc chủng do đoàn trưởng vừa thăng chức Rashid
cùng Steward chỉ huy, bởi vì lúc trước phải tìm kiếm tung tích của Điền Hành
Kiện nên phải ở lại đây. Đến sau khi đế quốc Deseyker ngang nhiên phát động
chiến tranh, hai đoàn quân này không còn cách nào quay về nước nên ở lại đây
quấy phá. Sau khi nối được liên lạc với Tự do chiến tuyến , công việc hàng
ngày chính là phái một phân đội tiến hành tìm kiếm tung tích.

Công tác tìm kiếm cực kỳ không thuận lợi, ở vùng núi này chỉ dựa vào manh mối
không rõ ràng từ bản ghi chép chiến trường quả thực rất khó khăn, nhất là manh
mối lại lấy được từ máy ghi chép chiến trường của Estaracy. Vị trí mà lúc
trước Mập mạp nhảy xuống dễ tìm như vậy sao? Sau đó lại có chuyện một phân đội
bị phát hiện, kéo theo một đội quân của đế quốc Deseyker.

Trải qua mấy trận chiến đấu, hai đoàn lính đặc chủng rốt cục rút lui vào trong
vùng rừng núi, tránh dây dưa với quân địch, cuối cùng tìm được thung lũng bí
mật này. Mặc dù suốt ngày ru rú một chỗ, hết sức giảm bớt mọi hoạt động, khu
vực này vẫn không hề an toàn, mỗi ngày đều có máy bay trinh sát quần thảo ngay
trên đầu.

Mà công tác tìm kiếm thì hoàn toàn không thể ngưng lại, lần này Nia đi theo
mội phân đội tiến hành tìm kiếm, ngay rìa khu vực phong tỏa của quân đội
Deseyker đã đụng độ một nhóm quân. Nếu không phải Mập mạp kịp thời xuất hiện
chỉ sợ bọn họ đã lành ít dữ nhiều.

Vì phải giữ bí mật, ở lại địa điểm này hơn hai tháng thật sự là một dạng tra
tấn. Lúc này Điền Hành Kiện đã trở về, Steward không tránh khỏi gấp gáp, nói:
“Tướng quân, hiện tại chúng ta có nhà mà không thể về. Tất cả những thứ thiết
yếu như thực phẩm, vũ khí đạn dược, nếu ở lại đây chỉ sợ cũng không giải quyết
được. Bước tiếp theo làm thế nào, chúng ta được Bộ Chỉ huy yêu cầu nghe theo
người, xin người cho ý kiến.”

Điền Hành Kiện đang muốn trả lời, đột nhiên một binh sĩ chạy vội tới, hướng
Rashid mà báo cáo: “Đoàn trưởng, ban Thông tin Điện tử báo cáo, hai đoàn Robot
của quân đội đế quốc Deseyker cùng với một đoàn Robot Thần Thoại Quân Đoàn của
Gatralan đúng 11h trưa nay đã phát động tấn công vào căn cứ của Tự do chiến
tuyến. Hiện tại bọn chúng đã chiếm lĩnh căn cứ, Tự do chiến tuyến thương vong
nặng nề, quân chủ lực còn lại đã bắt đầu hướng tới vùng núi mà di chuyển.”

Tin tức này đối với những người ở đây mà nói thực không khác gì sét đánh giữa
trời quang. Phải biết rằng, hơn hai tháng qua nếu như không có Tự do chiến
tuyến trợ giúp vật chất, hai đoàn Robot này căn bản không thể sống sót ở đây.

Trong phút chốc, tất cả mọi binh sĩ đều hướng ánh mắt nhìn về phía Điền Hành
Kiện. Dù sao tính toán của hắn trong lúc này sẽ quyết định tương lai của tất
cả mọi người ở đây.

Mập mạp hiểu rõ, căn cứ của Tự do chiến tuyến bị phá hủy, vậy nghĩa là trong
lúc này bọn họ tuyệt đối không thể ở lại đây. Không nói đến chuyện không giải
quyết được vấn đề tiếp tế vật chất, chỉ cần trong Tự do chiến tuyến có một
người bị bắt làm tù binh, chịu không nổi nhục hình mà khai báo nơi đóng quân
của bọn họ, lúc đó trên trời dưới đất đều bị vây, đó chính là chết chắc.

Mà từ lúc bắt đầu công kích đến hiện tại đã qua gần bốn tiếng đồng hồ, mọi
người phải ngay lập tức dời đi.

Cùng Rashid và Steward trao đổi qua ánh mắt, Điền Hành Kiện hạ mệnh lệnh đầu
tiên kể từ khi trở thành tướng quân: “Toàn quân tập hợp, chuẩn bị phá vòng
vây!”

Hai mươi phút sau, toàn bộ mọi thứ đã được thu dọn sạch sẽ. Tại bãi đất trống
ven hồ, gần ba nghìn cỗ xe và Robot các loại sắp xếp nghiêm chỉnh, giữa gió
lạnh khắc nghiệt của mùa đông thật sự rất có khí thế.

Mập mạp đứng ở phía trước đội ngũ, yên lặng đứng nhìn những con người rời xa
Tổ quốc để gánh vác lấy sứ mệnh cùng trách nhiệm nhưng bây giờ không biết sẽ
đi về đâu.

Mà tất cả chiến sĩ Robot cũng đều đứng tại chỗ, im lặng nhìn về vị tướng quân
đang đứng ở ngay trước mặt họ.

Trong suy nghĩ của tất cả các chiến sĩ quân đặc chủng, Mập mạp thực sự là một
nhân vật truyền kỳ. Trong bọn họ có rất nhiều người từng cùng Mập mạp kề vai
chiến đấu, đối với sự tích về Mập mạp lại càng rõ ràng. Nhưng là những người
còn lại, mặc dù đa số đều xem qua chương trình truyền hình [Anh hùng], đối với
một người có thể làm nên nhiều chuyện kinh thiên động địa như thế cũng cảm
thấy có chút khó tưởng tượng.

Hiện tại thấy người đó thực sự đứng trước mặt mình, hơn nữa trong tương lai,
người này sẽ chỉ huy chính mình tiến hành một trận chiến không biết bao giờ
mới chấm dứt, không biết kết cục như thế nào, không thể nào tưởng tượng, vượt
mọi khó khăn gian khổ trong chiến tranh địch hậu, mang theo tương lai mờ mịt,
mỗi người đều nín thở. Bọn họ muốn nghe xem, vị tướng truyền kỳ này muốn nói
điều gì với chính mình.

Điền Hành Kiện nhàn nhạt cười, trên đường tới đây hắn đã suy nghĩ cẩn thận.
Cuộc chiến này cuối cùng cũng đã tới, không phải muốn ngừng là ngừng được.
Trong thời buổi loạn lạc như thế này, giữ mạng cho mình cũng đã là một loại hi
vọng xa vời. Đã thế còn bao nhiêu người giao hi vọng sống sót lên vai mình,
như vậy trách nhiệm của chính mình là … dẫn dắt những anh em đã từng vào sinh
ra tử với mình cùng sống sót.

Mỗi thời đại, nhân loại đều phải trải qua một tràng hạo kiếp chiến tranh, mà
cuộc chiến này sẽ đánh tới khi nào, tương lai sẽ như thế nào, ai sẽ giành được
thắng lợi cuối cùng thì không ai có thể nắm chắc được. Đây là một điều vĩ đại,
bởi vì nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều anh hùng, ở trong thời đại này, điều
duy nhất mà bản thân làm được chính là sống sót. Trải qua gian nan khổ cực
cũng phải dẫn theo những người này cùng sống sót, cho đến một ngày chiến
thắng, hoặc là … bị hủy diệt.

Đã lấy việc sống sót làm mục tiêu, như thế sự việc bỗng chốc đơn giản hơn
nhiều. Cho nên hắn nói chuyện cũng rất đơn giản: “Vừa rồi, Đoàn trưởng Steward
hỏi ta một vấn đề là, không có mục tiêu, không có chỉ đạo, không có minh hữu,
không có tiếp tế, chúng ta sẽ phải làm thế nào, tất cả sẽ làm theo ý ta.” Tất
cả mọi người đều im lặng như tờ. Bởi vì, những điều này, chính là những thứ mà
bọn họ quan tâm.

“Như thế là có ý gì? Dù sao chúng ta đang ở đất nhà của người khác, muốn ăn
cái gì, đoạt cái gì, điều này còn phải chờ ta dạy sao?” Mập mạp trừng mắt,
nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Các chiến sĩ nhìn nhau mà tán thưởng. Đúng là tướng quân, nói câu nào trúng
câu đó, chỉ nói một câu đã chỉ ra một con đường tươi sáng cho tất cả mọi
người. Hai đoàn Robot chỉ có thể chạy trên mặt đất, ở trên địa bàn của người
ta mà cướp bóc chẳng phải là rất thống khoái sao?

“Chính là …” Mập mạp dường như biết rõ bọn lính đang suy nghĩ về cái gì,
chuyển câu chuyện, nói: “Có người muốn hỏi, chúng ta ở đây tổng cộng có hai lữ
đoàn, không có máy bay vận chuyển cùng máy bay tiêm kích hỗ trợ, liệu phải
chạy như thế nào?”

“Ta sẽ nói cho các ngươi biết, lấy nhỏ nuôi lớn, lấy yếu nuôi mạnh, lấy cướp
bóc để nuôi cướp bóc, chỉ cần chịu tốn ít tâm tư, chịu khổ một chút, thế giới
này không có gì mà chúng ta không cướp nổi! Quốc gia Gatralan này ta biết rất
rõ. Mọi người cứ đi theo ta, tốt xấu ta là người rõ ràng nhất. Đừng lo lắng
quân địch có nhiều người, bọn chúng cũng không phải là làm bằng thép, hoàng đế
của chúng còn đang nằm trong tay quân ta, muốn cướp bóc gì còn không phải do
chúng ta quyết định sao?”

Tất cả binh sĩ đều trợn mắt há mồm mà xem tướng quân Mập mạp đứng trước mặt
đang nghiến răng nghiến lợi, lời động viên của thổ phỉ cũng đến thế này mà
thôi. Có thể cướp bóc đạt tới mức độ như thế, đây quả là từ lúc chào đời đến
nay họ mới thấy lần đầu. Bất kể thế nào đi nữa, điều này dường như là lối
thoát duy nhất của đội quân này, và tính tình của vị tướng quân này thật sự
rất hợp với mình nha!

“Dù sao chúng ta cũng không có nhiệm vụ tác chiến cụ thể, từ hôm nay trở đi
chúng ta xem như tới đây để nghỉ phép, muốn làm gì cũng dựa vào bản thân mà
làm. Nếu muốn trở thành một chi bộ đội có thể chiến đấu cùng cướp bóc, nếu
muốn đạt thành tích, nếu muốn có thanh danh, đội quân của chúng ta nhất định
phải làm theo tám chữ …”

“Làm theo tám chữ?” Tất cả binh sĩ đều tỏ ra ngây ngốc, trong lòng tò mò không
thôi.

“Từ trên xuống dưới, giải tán lập tức!” Tiện nhân định ra cho đội ngũ của mình
tám chữ rồi nói tiếp: “Phiên hiệu của chúng ta cũng phải sửa lại, rút gọn
thành hai chữ …”

“Là hai chữ gì?” Rashid cùng Steward liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối
phương một tia vui mừng.

Mập mạp vung tay lên, Rắm thối điều khiển [Logic] mở ra một lá cờ lớn tung bay
trước gió.

“Phỉ quân!” Thanh âm của Mập mạp cao vút, thịt ở hai hàm run rẩy cực độ.

“Vạn tuế!” Trong hẻm núi bộc phát ra một tràng tiếng hoan hô vang tới tận mây
xanh.

Một bang kết hợp từ một lữ đoàn bộ đội đặc chủng Mãnh Hổ cùng một lữ đoàn quân
trinh sát đặc chủng, từ nay về sau có một kẻ vô sỉ nhất thiên hạ làm lãnh đạo.


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #220