Chương trướcChương tiếp
Cầm lấy khẩu súng do Mễ Lan đặc chế mô phỏng theo kiểu M1 Garand, đeo kính
nhìn đêm, Điền Hành Kiện từ từ đi vào trong hang.
Hang động nghiêng xuống dưới một góc hai mươi lăm độ, đường đi vừa trống trải
vừa thẳng tắp. Mập mạp trước nay vẫn cho rằng mình có năng lực trao đổi với
bóng tối, luôn có thể cùng dung hợp vào màn đêm, từ đó giành lấy sức mạnh và
thắng lợi, nhưng cẩn thận dò dẫm đi gần một ngàn mét, mập mạp mới phát hiện
ra, lần này bóng tối đã chối từ hắn rồi.
Giữa hang động trống trải và yên tĩnh, mập mạp nghe thấy rất rõ tiếng tim đập
và hơi thở của mình, mà giác quan thứ sáu như đang mách bảo cho hắn biết có
một ánh mắt đang quan sát hắn, làm cho hắn không thể ẩn nấp được.
Đi được khoảng trăm mét, một cánh cửa kim loại bỗng xuất hiện trước mắt mập
mạp.
Mập mạp nhón chân đi như mèo lại gần cánh cửa, bỗng bất ngờ, hai tấm kim loại
dầy cộp nặng nề đột nhiên tách ra hai bên, ánh đèn sáng rực từ bên trong chiếu
thẳng vào mặt mập mạp.
“Bị lộ rồi sao?” Mập mạp vén cao vạt áo, để lộ ra một dây lựu đạn quấn quanh
bụng, ánh mắt kiên định, thấy chết không sờn, bộ dạng như thể ai dám lại gần
lão tử liền đồng quy vu tận với hắn.
Nhưng ngoài tiếng cửa mở ra thì không có một chút động tĩnh nào nữa. Phía sau
cửa, hiện ra trước mặt , mập mạp là một hangar tiêu chuẩn, dưới ánh đèn, là
một dãy chiến đấu cơ vũ trụ, phần khung thân có hình dáng khí động và bốn cánh
tạo thành hình chữ X làm cho mập mạp nhất thời mắt choáng váng.
Hắn biết như thế chiến ky, chẳng những hắn biết mà gần như tất cả những ai đã
từng học qua lịch sử cổ đại đều biết, đây là mẫu chiến đấu cơ vũ trụ kinh điển
có tên là Cục Cơ giới Liên bang chế tạo vào năm 3012 sau công nguyên,. Trước
khi Liên bang trái Đất giải thể, những chiếc chiến đấu cơ này chính là biểu
tượng cho sức mạnh quân sự khổng lồ của Liên bang!
Mấy ngàn năm đã trôi qua, những món đồ cổ này lại bất ngờ xuất hiện trước mắt
làm cho mập mạp quả thực không thể tin vào hai mắt của mình nữa. Chẳng lẽ nơi
này lại là một bảo tàng quân sự?
Đại sảnh được đèn rọi sáng rực mà lại rất yên tĩnh, mỗi một chiếc đều đã được
lắp tên lửa, vũ trang đầy đủ. Trên thân thể bọn chúng có rất nhiều các loại
dấu vết, đó không phải là tro bụi năm tháng để lại mà là vết thương, giống như
vết sẹo của những chiến sĩ cổ đại thân trải trăm trận, hùng tráng và uy vũ.
Điền Hành Kiện cẩn thận đi qua cửa, quan sát kỹ từng chiếc . Bên trong buồng
lái, do được lớp kính đóng kín nên không hề có một hạt bụi, trông cứ như là
hàng mới xuất xưởng
Mập mạp chặc lưỡi, mấy ngàn năm rồi mà vẫn bảo quản tốt như vậy, đây thật sự
là một kỳ tích. Nhưng điều làm cho hắn không rõ chính là tại sao những cỗ máy
chiến tranh này lại xuất hiện ở giữa một vực từ trường, tại sao mình vừa tới
gần, cánh cửa đã tự động mở ra. Nơi này, rốt cuộc là một di tích vẫn duy trì
công năng tự động như trước, hay đây là một bảo tàng dưới lòng đất có người
điều khiển?
Đảo qua đảo lại mấy vòng, cả hangar vẫn không có một chút động tĩnh nào như
trước, không hề xuất hiện dấu vết của tính mạng, trên sàn kho đầy tro, ngoài
những dấu chân của mập mạp ra thì không còn có gì khác. Có điều, cái cảm giác
bị theo dõi thì lại càng thêm phần mãnh. Trên đường hết nhìn đông lại ngó tây,
mập mạp vừa mới đi tới cửa hông bên cạnh hangar, cánh cửa lại cũng tự động mở
ra, một hành lang dài xuất hiện trước mặt mập mạp.
“Ai?” Mập mạp quát lên:“Bước ra đây cho ta!”
Tiếng quát quanh quẩn khắp nơi, sự yên tĩnh đáng ngờ, hangar đầy tro bụi,
những cánh cửa tự động mở ra, trực giác mách bảo, hết thảy đều lộ ra vẻ quỷ
dị.
Nắm thật chặt khẩu súng trường trong tay, mập mạp chậm rãi tiến lên. Ở cuối
đường tiếp tục là cửa, mập mạp vừa tới gần, cửa lại tự động mở ra. Vừa đi qua
cửa, xuất hiện ở trước mắt mập mạp là một khoang chuẩn bị chiến đấu rộng rãi,
trên vách tường là hàng loạt những màn hình và bản đồ vũ trụ lập lòe như ẩn
như hiện dưới lớp bụi dày.
Vừa nhìn thấy khoang chuẩn bị chiến đấu, mập mạp lập tức hiểu ra hắn đã bước
vào một chiếc chiến hạm cổ đại. Hang động thẳng tắp ngoài kia chính là đường
băng cho chiến đấu cơ vũ trụ xuất phát, còn bốn khe lõm sáng bóng ấy rõ ràng
là hệ thống máy phóng gia tốc (catapult) cho !
Dựa theo thiết kế và trang bị của hangar và khoang chuẩn bị chiến đấu thì
chiếc phi thuyền ít nhất cũng đã có gần bốn ngàn năm lịch sử. Nhưng bởi vì phi
thuyền được làm từ hợp kim có khả năng chống ăn mòn cao, cho nên dù đã trải
qua bốn ngàn năm, nơi này duy trì được bộ dáng như trước.
Khoang thuyền viên, khoang động cơ, kho vũ khí, phòng điện tử, đài điều khiển,
đài chỉ huy, mập mạp cứ một đường đi thẳng, cửa tự động chỉ cần cảm ứng được
có người tới gần là sẽ mở ra, hệ thống xác nhận thân phận ở trước cửa tựa như
đã trở thành vật trang trí. Lúc đầu, mập mạp còn cẩn thận đề phòng cạm bẫy,
nhưng sau mấy lần cao giọng thử dò xét, lá gan của hắn càng lúc càng lớn, thấy
cửa là vào.
Đứng ở giữa đài chỉ huy, nhìn máy tính trung ương vẫn duy trì trạng thái làm
việc, mập mạp nhận thấy có một điều gì đó không tầm thường. Máy tính từ bốn
ngàn năm trước, đến bây giờ mà vẫn làm việc bình thường, hệ thống nhận dạng
thì không hoạt động, cửa lại tự động mở ra, tất cả đều không hợp lẽ thường!
Đang lúc khốn hoặc, một tia sáng bắn ra từ trên trần, quét mập mạp từ đỉnh đầu
tới gót chân.
“Ai? Con mẹ nó, không chịu thò mặt ra chứ gì?” Mập mạp run run gỡ một quả lựu
đạn xuống, gật chốt an toàn, đặt ở trung lên trước máy tính trung ương,“Nếu
không ra, ông đây sẽ thổi bay nơi này đấy!”
“Ấy đừng!” Một giọng nói run rẩy vang lên ở phía sau mập mạp.
Mập mạp quay đầu lại, chỉ thấy khối kim loại hình cầu đang trôi nổi lơ lửng
giữa không trung, hai khối thủy tinh trông như một đôi mắt nhỏ đang nhìn mình
trừng trừng.
“A!” Cả hai đồng thời phát ra một tiếng thét thê lương chói tai.
Mập mạp có phản ứng trước tiên,“Phi!” phun một bãi nước miếng vào thứ kia rồi
giương cao khẩu súng lên.
“Đừng bắn, đừng bắn, nghe ta nói cái đã!”
“Nói cái rắm ấy! Ngươi không ra, ông đây cho nổ tung nơi này!” Mập mạp nói
xong liền phát hiện ra cái gã người máy này hình như đang run lên, xem ra lá
gan của kẻ điều khiển phía sau cũng không lớn hơn của hắn bao nhiêu.
“Thì ta đang ở trước mặt ngươi đây!” Trên thân thể tròn vo của gã người máy
đột nhiên thò ra một cánh tay cơ giới ngắn ngủn lau bãi nước miếng của mập
mạp, giọng nói đầy vẻ bực tức:“Nhổ nhổ cái con mẹ gì chứ!”
“Ngươi ở trước mặt ta? Bố láo!” Mập mạp bất ngờ cáu tiết, giương súng bắn một
phát đạn sát sạt qua gã người máy,“Ta muốn đích thân ngươi xuất hiện, lôi cái
camera này ra làm qué gì?”
“Ai là camera, thằng xxx ngươi mới là camera ấy!” Gã người máy vừa bị phát
súng dọa cho sợ đến phát run, nhưng nghe mập mạp nói vậy thì liền như phát
cuồng quát vang như sấm, giương hai cánh tay cơ giới ngắn ngủn lao vào mập
mạp,“Ta bóp chết ngươi!”
Thấy mập mạp lại giơ súng lên, gã người máy vội vàng quẹo gấp, bay ra thật xa
rồi kêu lên:“Có bản lãnh thì đừng dùng súng!”
Nhìn chằm chằm vào gã người máy đang cuống quít né tránh họng súng của mình,
mập mạp cất tiếng dò hỏi:“Ngươi là người máy?”
“Nói như đấm vào đít ấy!” Gã người máy tức giận kêu lên,“Ngươi nhìn xem ta có
chỗ nào giống người thật không?”
Mập mạp choáng váng đầu óc, kêu lên:“Nơi này chỉ có một mình ngươi? Không có
ai điều khiển sao?”
“Ngươi cứ hạ súng xuống cái đã!” Gã người máy lượn lờ một hồi, đến khi thấy
mập mạp hạ súng mới ngừng lại, nói: “Ngoại trừ ta ra, không còn có bất cứ ai
khác.”
“Trí não nhân tạo!” Mập mạp như bị sét đánh trúng, hắn ngơ ngác nhìn gã người
máy, không dám tin tưởng hai mắt của mình nữa.
Từ khi máy tính xuất hiện đến nay, người máy có được ý thức hoàn toàn chủ động
vẫn luôn là mục tiêu của vô số nhà khoa học. Nhưng ý thức của loài người,
không phải chỉ có trí nhớ mà còn bao gồm rất nhiều thứ không thể “chế tạo” hay
“lập trình” ra được. Một chiếc máy tính, coi như là có được trí nhớ vô hạn, có
đủ năm giác quan, có khả năng phân tích thì nó vẫn chỉ là một/chiếc máy tính
mà thôi.
Trong phim ảnh, người máy hoàn toàn có thể có ý thức, nhưng trong thực tế, đấy
vẫn chỉ là mọt thứ ảo tưởng.
Nhưng bây giờ, cái gã người máy tròn vo lơ lửng trước mặt hắn lại đang dùng
một động tác cực ký có “tính người” tuyên bố, nó, là một người máy có ý thức
hoàn chỉnh, nó thậm chí còn biết sợ hãi, biết tức giận!
“Tổ cha nó, ông mày cóc tin!” Mập mạp lại giơ súng lên.
“Ấy!” Gã người máy bất ngờ thở dài, hai con mắt xoay tròn, nói,“Vậy phải làm
thế nào thì ngươi mới tin?”
“Cái này......” Mập mạp nhất thời cũng không biết phải nói gì, bèn hạ súng
xuống, hỏi: “Những người trong chiếc chiến hạm này đâu hết rồi?”
“Ngươi đã từng gặp ai sống tới bốn ngàn tuổi chưa?” Màn hình ở chỗ miệng gã
người máy lập lòe thành hình như đang nhếch mép,“Đó không phải là người, mà là
yêu quái.”
“Mẹ kiếp, người máy mà cũng biết nhếch mép.” Mập mạp thầm ngạc nhiên, hỏi
lại,“Đều chết hết rồi?”
Hai con mắt của gã người máy ngước lên đến đỉnh đầu, khinh bỉ nói:“Không chết
thì thành tiên à?”
Thấy mập mạp lại định phát biểu ý kiến, gã người máy vội vàng xua xua hai
tay,“Trong máy chủ của ta có nhật ký hành trình đấy, ngươi tự xem đi, hơi chút
là động đao động súng, mấy ngàn năm rồi mà văn minh chẳng có chút tiến bộ nào
hay sao?”
Mập mạp tức nghẹn gần chết, hung hẵn trợn mắt nhìn gã người máy một cái rồi
quay đầu nhìn máy chủ trên đài điều khiển,“Đây là máy chủ của ngươi? Ngươi
cũng chính là nó?”
Gã người máy gật gù một chút, coi như là gật đầu.
Mập mạp tháo lựu đạn trên người xuống rồi rải đều ra khắp đài điều khiển,
nói:“Không biết đập nổ máy chủ thì chú mày có bị ảnh hưởng gì không nhỉ? Hay
là thử một chút nhé? Thời buổi văn minh tiến bộ, bây giờ đều là dùng hàng nóng
để nói chuyện đấy!”
Gã người máy không ngờ mập mạp lại xuất chiêu hèn hạ như vậy, nhất thời vừa
tức giận vừa sợ hãi, run rẩy một hồi rồi đột nhiên xịt ra một luồng khói đen,
rơi đánh cạch một cái xuống đất, hoa lửa bắn ra bốn phía, tất cả màn hình của
máy chủ đều tối thui.
“Ơ kìa, sao chơi xấu thế!” Mập mạp cảm thấy buồn cười, không ngờ lại có một gã
người máy biết giả chết. Hắn lập tức không chút khách khí vừa đi ra cửa vừa
rút điều khiển từ xa, cố ý nói to,“Giả chết chứ gì, đã thế hôm nay ông đây cho
ngươi gameover luôn!”
“*, ngươi thắng rồi!” Gã người máy lưu manh thấy mập mạp không bị trúng kế,
lập tức nghiêng người nhẹ nhàng đứng lên, nói:“Chung sống hòa bình mới là xu
hướng của thế giới!”
Vừa nói chuyện, màn hình máy chủ đã hiện lên Nhật ký hành trình, từng chuỗi
mật mã liên tiếp được nhập vào, mở ra tập tài liệu được đóng dấu tuyệt mật
SSS.
Nhật ký rất dài, bắt đầu từ khi vị hạm trường trẻ tuổi này bước lên chiến hạm
chấp hành nhiệm vụ cuối cùng, mãi cho đến lúc hắn chết đi, tổng cộng đã viết
ra hơn một ngàn vạn chữ. Trong thời gian hơn mười năm, giữa vũ trụ mênh mông,
trên một tinh cầu tịch mịch, tất cả mọi chuyện đều được ghi lại trong nhật ký.
Mập mạp lặng lẽ lật giở từng trang, càng đọc, trong lòng hắn lại càng thêm
chấn động.
Từ cách đây bốn ngàn năm, hành trình của một phi thuyền thuộc Liên bang Trái
Đất, một công trình nghiên cứu cực kỳ bí mật, một cuộc chiến đấu thảm khốc,
một cuộc chạy trốn thần kỳ, tất cả đang dần dần hiện ra trước mắt mập mạp.