Chương trướcChương tiếp
Phút chốc đã mất đi hai tiểu đoàn, Garanes hiểu rõ rằng bây giờ việc duy nhất
hắn có thể làm chính là thừa dịp Sư đoàn 59 trong tay vẫn còn một trung đoàn
mau chóng phá vòng vây. Binh lính của hắn mặc dù đều là lính cựu lăn lộn máu
lửa trên chiến trường, nhưng giờ phút này tất cả đã mất đi đấu chí.
Một tiểu đoàn bị lưới lửa phòng không dày đặc của Anosker bắn rơi, một tiểu
đoàn khác thì trúng mai phục của kẻ địch. hai trung đoàn robot chỉ trong nháy
mắt đã bị tiêu diệt gần một nửa, sĩ khí hoàn toàn sụp đổ!
Đối phương cũng chỉ là một trung đoàn thiết giáp, nhưng cái trung đoàn này
tuyệt đối không phải giống như binh lính của Garanes. Phương thức chiến đấu
của bọn họ giống hệt như của Thần Thoại quân đoàn, cũng là áp sát cận chiến,
cũng là di động né tránh, cũng là công kích hung mãnh, cũng là dũng cảm không
sợ chết. Thậm chí, so với Thần Thoại quân đoàn, bọn họ dường như già dặn hơn,
kinh nghiệm hơn, cuộc tàn sát của bọn họ cũng trơn tru nhẹ nhàng hơn!
Nhất là chiếc robot [ Cuồng Long ] thủ lĩnh, hắn giống như một thanh kiếm sắc
bén, có thể đột phá mọi hàng phòng ngự chắc chắn nhất. Mà chỉ cần một lổ hổng
bị mở ra, đám robot theo sau sẽ ào vào phá tan mọi đội hình thành từng mảnh
nhỏ.
Không ai có thể chống đỡ nổi bọn họ, bọn họ phối hợp quá ăn ý, ăn ý đến độ làm
cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Tựa như, vĩnh viễn cũng không ai có thể để phá vỡ hoặc là đánh bại bọn họ, bọn
họ chẳng qua chỉ là không ngừng phân tán, đột tiến, hợp vây, phòng ngự, che
chắn cho nhau. Nhưng thứ mà sự phối hợp như chảy mây trôi này của bọn họ mang
đến cũng không phải là một biểu diễn hoàn mỹ, mà là một cuộc tàn sát.
Tỷ lệ 170 - 0!
Đây là tỷ lệ quái đản gì chứ? Tỷ lệ như vậy chắc chắn không xuất hiện trên sân
vận động, không cuất hiện ngay cả với võ sĩ quyền anh vĩ đại nhất, lại càng
không thể xuất hiện trên chiến trường. Điều này chỉ có thể xảy ra khi một gã
lực sĩ thân cao hai thước, thể trọng hơn trăm cân đi đánh một đưa tẻ thân cao
không tới một thước, thể trọng không quá ba mươi cân!
Chỉ có những trận đấu hoàn toàn không công bằng như vậy mới có thể xuất hiện
cái tỷ lệ này.
Thực sự là bây giờ, Garanes cảm thấy mình giống như đứa trẻ bị một võ sĩ quyền
anh giáng cho một trăm bảy mươi cú đấm, còn mình thì một chút sức lực để trả
đòn cũng không có. Nhìn những robot lần lượt ngã xuống mặt đất, nhìn đối thủ
giống như một đám sói dữ điên cuồng tấn công mà lại không bị lấy một vết xước,
có ai lại không chán nản sợ hãi không cơ chứ?
Huống hồ, Garanes hiểu rất rõ, cho dù hắn không muốn rút lui thì binh lính của
hắn cũng chẳng có tinh thần mà chiến đấu nữa.
Đội hình đã rối loạn, binh lính chỉ còn biết cuống cuồng né tránh, đạn pháo
bắn lung tung. Nếu tình hình cứ tiếp tục thế này tình tất cả sẽ chết sạch.
Nhiệm vụ cho dù có quan trọng cỡ nào đi chăng nữa mà không mạng thì cũng chẳng
thể hoàn thành.
Để làm một sĩ quan chỉ huy tôt thì phải biết lúc nào nên tiến, khi nào phải
lui, tuyệt không do dự!
Nhưng, lui đi đâu đây?
Phía sau là một con đường phủ đầy xác robot. Hai bên là những tấm lưới thép
gai che kín. Nếu như lựa chọn chạy dọc theo các lớp lưới để tiến hành phá vòng
vây, tất cả các robot sẽ để hở diện tích chịu tấn công rất lớn, hơn nữa sẽ
không cách nào lập trận địa cầm chân địch. Đối phương hoàn toàn có thể lựa
chọn tránh né trận địa mà tiến di động song song, đợi đến khi trung đoàn 2 bị
kéo dãn thành một con rắn dài, bọn chúng sẽ dễ dang ra chiêu đánh vào bảy tấc!
“Đội hình phòng ngự, chia thành ba đường, rút lui về phía nhà tù.” Garanes
quyết đoán hạ lệnh. Hệ thống liên lạc không hoạt động, hắn chỉ có thể sử dụng
thiết bị khoách âm và ký hiệu bằng tay để chỉ huy.
Garanes rõ ràng là một sĩ quan chỉ huy quan ưu tú, duới tình huống như thế này
mà vẫn có thể có những quyết định phù hợp, đó là lựa chọn một lần nữa đạp lên
con đường tử vong đi về phía nhà tù.
Nếu chỗ mìn chống cơ giới kia đã bị kích nổ, như vậy thì ít nhất khi đi qua
chỗ này sẽ không còn phải lo né tránh nữa, con đường tử vong sẽ trở thành lối
đi an toàn. Ngoài ra, lợi dụng địa hình chật hẹp do các đoạn lưới rách gây ra
là có thể lập nên một điểm chốt cầm chân địch do robot hạng năng [ Mãnh Thú
II] làm chủ lực. Hiện tại đây là biện pháp duy nhất có thể kìm hãm phương thức
tiến công của [ Cuồng Long ].
Hơn nữa, như vậy thì hậu đội có thể thoải mái tiến hành rút lui, không bị hỗn
loạn phía trước ảnh hưởng. Lấy công làm thủ, xông vào nhà tù, lấy đi thứ cần
lấy trước đối đối phương, như vậy tất cả sẽ lại nắm trong tay hắn.
Mệnh lệnh của Garanes lập tức được chấp hành, dưới sự bọc lót của những robot
hạng trung, mấy trăm lượng chiếc [ Thánh Khải 22] nhanh chóng xông vào bên
trong nhà tù.
Nhưng khi sắp đột phá được lớp lưới cuối cùng, điều mà Garanes lo lắng nhất
cuối cùng cũng xuất hiện. Hai bên góc khu giam giữ, hơn ba trăm robot chia làm
ba đường đang sẵn sàng đón chào hắn.
Đây là một đám robot kiểu gì thế này! Cơ hồ tất cả các loại robot của Gatralan
đều có mặt ở đây. Nào là robot quân dụng như [ Thánh Khải 22], [ Thánh Kiếm
16], [ Tam Đầu Khuyển ], [ Độc Trùng ],[ Mãnh Thú II ], còn có các loại robot
tư nhân như [ Cụ Phong ], [ Viên Nguyệt ], [ Nelson ] v...v..., rõ ràng là một
đám thổ phỉ bát nháo.
Còn chiếc robot đang xông lên kia cũng là một chiếc [ Kim Cương ] cực kỳ te
tua.
Garanes nhanh chóng đưa ra phán đoán, hắn thầm nghĩ có lẽ sẽ binh lính trong
tay khi đột phá sẽ phải chịu chút ít tổn thất, nhưng chỉ cần đột phá được đám
quân hỗn tạp kia là hắn có thể dựa vào địa hình Abnosker giành lấy cơ hội nghỉ
ngơi. Hắn điều khiển robot giơ tay lên, bàn tay khép lại thành đao chém mạnh
xuống rồi quát lớn:“Đột kích!”
[ Thánh Khải 22] lại một lần nữa tăng tốc độ đột kích, các khớp chân cơ giới
đột nhiên phát lực, lao thẳng tới đối phương ở phía trong lớp lưới.
“À húúúúú!” [ Kim Cương ] cũng đột ngột hú lên một tiếng, thân thể cao lớn
phóng vọt lên, thân hình lắc trái lắc phải, né tránh được tất cả pháo năng
lượng của đối phương. Chỉ với vài bước nhảy, nó đã nhanh chóng đến gần chỗ
lưới rách, hai tay vung ra giống như tinh tinh bắt được một con gà, roẹt một
cái, [ Thánh Khải 22 ] đã bị xé thành hai nửa.
Rồi sau đó đám robot tạp nham kia lập tức tản ra thành đội hình nửa vòng tròn,
pháo năng lượng cùng tên lửa chẳng thèm quan tâm đến sự sống chết của [ Kim
Cương ], cứ thế điên cuồng khai hỏa.
Đúng lúc sắp bị một đám robot tựa hồ muốn giết người diệt khẩu bắn nát thành
cám, [ Kim Cương ] đột nhiên nhảy bật lên, trên không trung lộn người một cái
lao vào giã đội hình đột kích của [ Thánh Khải 22]. Cơn mưa đạn pháo dày đặc
xẹt qua dưới chân nó, trông như một ngôi sao chổi vút bay, bắn thẳng vào chính
diện đội hình Garanes, lồng năng lượng của hơn mười chiếc [ Thánh Khải 22] chỉ
kịp lóe lên một cái, robot đã biến thành những quả cầu lửa.
“Đây là cái kiểu đánh gì vậy?”
Nhất thời, hầu hết mọi người đều ngây cả ra. Bị đả kích nhất chính là Garanes,
hưng phấn nhất chính là Zola, kinh ngạc nhất chính là Bonnie và James, kinh
hãi nhất chính là Susan, còn lo lắng nhất , đương nhiên là An Lôi.
[ Kim Cương ] đúng là một người điên, mà đám robot tạp nham phía sau hắn cũng
cóc phải là người bình thường.
Thực đúng là một đám tâm thần xổng trại!
Trong lúc nhất thời chỉ nhìn thấy một đám robot hỗn loạn hú hét, cho dù có ở
xa cũng có thể nghe thấy thanh âm của bọn họ.
“Xem chiêu này của tao, thế nào?”
“Như c*t, phải chú ý hướng gió, góc độ. Nhìn tao đây này, đánh trúng rồi, thấy
chưa!”
“Mẹ kiếp, rõ ràng là mày nhắm vào thằng bên cạnh cơ mà!”
Tất cả mọi người há hốc mồm nhìn đám người điên này, kỹ thuật ăn hôi, cắn
trộm, đánh hội đồng của bọn họ rõ ràng là còn xịn hơn cả của Thần Tích quân
đoàn. Hỏa lực yểm trợ chính xác, kỹ thuật cận chiến cao cấp, tiến lui ăn ý
phối hợp, đoàn [ Thánh Khải 22] chia làm ba đường liều mạng đột phá hoàn toàn
không thể nào xông được ra, hễ mở được lỗ hổng nào là lại bị bắn cho thành tro
bụi.
Còn chiếc [ Kim Cương ] điên của điên kia lại là tiêu điểm trong mắt mọi
người. Nó như một con vượn hoang động dục ở giữa một đàn gà, trái tóm phải
giật, cứ thế lại thêm một chiếc [ Thánh Khải 22 ] bị nó phá tan nát thành
những mảnh vụn một cách dã man.
Đội hình đột kích kín kẽ lúc này lại trở thành một cơn ác mộng, binh lính của
Garanes như một đàn gà con chỉ ccòn biết chạy tứ tán, cố gắng tạo khoảng cách
với cái con tinh tinh đang nhe nanh múa vuốt kia.
Tinh tinh nhe răng cười “he he!” đầy gian ác, nhảy nhót lung tung, vô số đạn
pháo và tên lửa bay tới bay lui quanh người nó, thế nhưng nó lại luôn có thể
‘may mắn’ tránh thoát, sau đó lại lao vào giữa đám robot, lại một lần nữa tạo
ra sự hỗn loạn gà bay chó chạy.
An Lôi vừa lo lắng lại vừa sợ hãi. Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy
mập mạp chiến đấu, nàng si nhìn hắn, rồi đột nhiên không được bật cười một
tiếng khi thấy hắn hú hét truy đuổi hai chiếc [ Thánh Khải 22]. Nhưng ngay khi
hắn tóm cổ được một tên thì chợt phát hiện ra đang có hai robot [ Mãnh Thú II]
đã chờ sẵn ở phía trước, chỉ thấy [ Kim Cương ] hơi sửng sốt một chút, cả
người run run, lập tức kêu loạn lên, vứt bỏ con mồi trong tay rồi nhảy bật lên
giống như một con thỏ bị ong đốt đít, thân hình như hóa thành một ảo ảnh, bước
đi như bay, cướp đường chạy như điên trước khi bị hỏa lực đối phương nướng
chín.
Cùng nhìn chăm chăm vào [ Kim Cương ] như An Lôi, thế nhưng trong lòng Bonnie
là một cảm giác khác. Năm giây, chỉ cần năm giây, [ Kim Cương ] đã có thể
thoát thân khỏi cạm bẫy mà đối phương dày công bố trí! Nhìn nó hăng hái ngẩng
cao đầu lao vào đám robot, Bonnie lại một lần rung động sâu sắc.
Cái gã mập mạp thoạt nhìn đầy vẻ ngây ngô hèn mọn, cái gã sắc lang hai mắt
sang quắc nhìn nàng, gián điệp của Liên bang Leray, chuyên gia cơ giới, bậc
thầy khiêu vũ, cao thủ cận chiến, một kẻ đang khóc có thể chuyển ngay sang
cười này bây giờ đang phát huy toàn bộ tính năng của [ Kim Cương ], tung hoành
giữa trận địa robot đối phương. Rốt cuộc, con người nào mới thật sự là hắn?
“Chính là hắn! Người này đã nhìn thấu kế hoạch của Russell ở Millok, cũng đã
cứu thoát Russell khỏi tay ta......” Giọng nói của James vang lên bên tai
Bonnie, nàng vội quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt đầy trào phúng của lão.
“Ban đầu, vô luận Gordon nói thế nào, ta cũng không thèm để tâm đến một kẻ như
vậy. Ai mà ngờ được, cái kẻ đó lại có thể đi tới bên cạnh ta, hơn nữa còn bắt
chúng ta làm tù binh! Hắn là một thiên tài......”
James nghiêng đầu nhìn Bonnie,“Không phải vậy sao?”
Bonnie im lặng gật đầu. Cái gã mập mạp này đã đánh lừa tất cả Gatralan mọi
người. Vô luận là về phương diện kiến thức cơ giới, võ thuật hay là kỹ năng
điều khiển robot, tất cả đều nói lên rằng người này là một thiên tài.
Hai người chăm chú nhìn những động tác của [ Kim Cương ], nhất thời có chút
trầm mặc. Cả hai đều không biết rằng cái kẻ được gọi là thiên tài này thực ra
cũng không phải là thông minh tuyệt đỉnh như họ nghĩ, chỉ có điều bởi vì hắn
đặc biệt sợ chết, cho nên hắn mới chuyên tâm dốc sức học tập kỹ năng, chỉ cần
hữu dụng thì hắn quyết không bỏ qua]!
“Ta không tìm ra được nhược điểm của hắn, người này tựa hồ không quan tâm đến
bất cứ thứ gì.” Đang im lặng, James đột nhiên mở miệng,“Cho nên, ta hy vọng
ngươi có thể tiếp cận hắn, ánh mắt hắn nhìn ngươi dường như có chút vấn đề
đấy.”
Bonnie kinh hãi nhìn James.
Tựa hồ không cảm giác được ánh mắt kinh hãi của Bonnie, James nói một cách đầy
thong dong:“Chuyện của người và Reinhardt, ta hiểu. Bất quá, nếu hắn đã phản
bội ta mà lại không nói cho ngươi biết, như vậy rõ ràng là hắn cũng đã phản
bội ngươi. Để hiểu rõ một người, thời gian không phải là tất cả, và có lẽ,
ngươi vẫn chưa thực sự hiểu rõ hắn!”
Bonnie nhìn người mà mình đã tuyên thệ trung thành, đôi môi xinh đẹp của nàng
run run, nhất thời tâm tình hoảng hốt, không biết nên nói gì cho phải.
-------*-------