4 - Chương Phản Bội (8)


Chương trướcChương tiếp

Những tiếng gào thét huyên náo như tiếng gầm của động chiến hạm, dội thẳng vào
gian khán phòng bao quát hầu như toàn bộ đấu trường của Suán và An Lôi.

Cả bốn phía đấu trường là những gian phòng với cửa sổ thủy tinh san sát như tổ
ong, bên trong mỗi một cửa sổ đều là một thế giới điên cuồng, nơi đó chứa đầy
đám quý tộc điên cuồng. Lúc này bọn họ làm gì còn có phong độ và lễ nghi như
trong những buổi dạ vũ? Bọn họ đã bị cảnh tượng đầy bạo lực và máu dưới sân
kích thích tất cả thú tính, giống như một đám cuồng ma bị kích thích tới cực
điểm, cuồng loạn vung vẩy những tấm vé cá cược trong tay.

Còn trên cái sân giác đấu to lớn, đang diễn ra những trận giác đấu tanh tưởi
mùi máu!

Cái sân cát hình tròn sáng rực lên dưới ánh sáng của những ngọn đèn cao áp
xung quanh, trên sân lúc này có những tấm vách di động chia sân lớn thành tám
khối, trong mỗi một cái sân nhỏ ấy đang có hai kẻ liều mạng lao vào nhau mà
đấm đá!

Đây không phải là trận đấu quyền anh, cũng không phải võ đài ngầm, đây là mộ
trận đấu hung hãn dã man nhất, một trận đấu sinh tử chấn chính!

Bụi đất tung bay, ánh mắt đám phạm nhân đỏ vằn lên, chúng hú lên, mỗi một
quyền, mỗi một cước đều hết sức hung tàn. Trên bốn vách tường sàn đấu tràn đầy
những vết máu kinh tâm động phách. Đại đa số những vết máu này là do bị văng
tung lên, còn một ít là tụ lại thành từng mảng, đó là dấu tích của những kẻ bị
đối thủ nắm đầu đập vào tường hoặc là cả người bị dí sát lên đó rồi từ từ
trượt xuống.

Ở giữa sân đã có một số phạm nhân đã rơi vào thế hạ phong, đang cắn răng khổ
sở chống đở, còn có một kẻ đã bị đối thủ đánh gãy một chân, đang ôm lấy cái
chân cong queo biến dạng của mình mà gào thét đau đớn, cái thanh âm này, giống
như tiếng kêu rên của một con dã thú bị thương, thê thảm và tuyệt vọng.

Nhưng, đối thủ của bọn họ không một ngoại lệ, tất cả đều không có bất cứ ý tứ
nhân từ nào.

Những kẻ chiếm thế thượng phong này tận dụng cơ hội, ra tay không chút lưu
tình, mỗi cú đòn tung ra đều nhắm vào chỗ mềm yếu nhất của đối thủ, đánh cho
tới khi đối thủ nhận thua, hoặc là có máu chảy ra từ khóe miệng. Điều này
chứng minh, cái gã chịu đòn ấy đã không còn có khả năng phản kháng nữa, lục
phủ ngũ tạng của hắn đã bị trọng thương, nếu như không kịp thời cứu chữa thì
kết quả chỉ có một, đó chính là dần dần chêt đi trên đám bụi đất, dưới ánh mắt
lạnh lùng của người thắng, giữa tiếng reo hò điên cuồng của đám quý tộc trên
khán đài.

Dấu ấn cuối cùng trên thế giới của những gã tù này, chỉ là những vũng máu chảy
ra từ khóe miệng, hòa quyện với bụi đấu sân đấu thành những khối đen kịt, cùng
với vết lưu lại trên sân khi xác bọn họ bị kéo lê đi, dọn chỗ cho trận đấu
mới.

Không có đồng cảm, không có thương hại, trong cái thế giới này, tất cả mĩ từ
đều về loài người chỉ là một sự châm chọc, một sự nhạo báng.

An Lôi ngơ ngác nhìn xuống sân đấu số 3, ở đó có một thân hình béo tròn quen
thuộc đang nằm im không nhúc nhích. Máu tươi trào ra từ mũi và miệng hắn, trên
người đầy bụi cát và dấu chân dẫm, mái tóc đen rối bù và bẩn thỉu trông như
một tổ chim bị gạch ném vỡ, mà một cánh tay của hắn vẫn đang trong tư thế bảo
vệ đầu.

Thế giới của An Lôi bỗng tối sầm lại, tất cả âm thanh huyên náo đinh tai nhức
óc của đấu trường đều biến mất, ở trong mắt nàng chỉ có cái thân thể đã mất đi
tất cả dấu hiệu của tính mạng kia. Nước mắt lăn dài trên má An Lôi, những ngón
tay xiết chặt vào thành lan can, xiết đến nỗi trắng bệch cả ra.

Susan gần như lập tức chú ý tới sự bi phẫn cực điểm của An Lôi, nhìn những
giọt nước mắt của bạn mình, nàng không thể nào tin nổi sự thật, cái gã jyx sư
Trương Nguyên ấy chính là người đang nằm im trong một vũng máu dưới sân. Đối
thủ của hắn lúc này đang ngồi dưỡng sức ở cách hắn không tới năm mét, chuẩn bị
nghênh đón đối thủ tiếp theo.

Susan như mất hết khí lực, đầu óc trống rỗng. Nàng phải trơ mắt nhìn người bạn
tốt nhất của mình đi vào một cơn ác mộng, lúc này nàng đã hoàn toàn lực bất
tòng tâm, kết cục đã định, hết thảy đã không thể vãn hồi.

Trong cái không gian của đàn ông và bạo lực này, không một ai chú ý tới các
nàng, mà nước mắt của cả hai cũng không thể làm cho những trận đấu bi thảm
dưới sân dừng lại.

Trận tàn sát vẫn đang tiếp tục, lại có thêm một gã phạm nhân gục gã dưới những
đòn tấn công điên cuồng đích của đối thủ. Cái gã phạm nhân vóc người cũng
không cao lớn này đã hoàn toàn mất đi sức đánh trả và ý chí, hắn thậm chí còn
không rên nổi lấy một tiếng, để mặc cho nắm đấm to tướng của đối thủ giã từng
cú thôi sơn vào đầu mình. Máu tươi văng ra từ miệng, từ mắt, từ tai hắn. Vài
giây trôi qua, cuối cùng thì hắn ta cũng lảo đảo ngã xuống, đầu của hắn nặng
đập xuống sân, làm một đám cát bụi bay tung lên. Đến lúc này, hắn đã hoàn toàn
mất đi tính mạng.

Đây là kẻ cuối cùng bị đánh ngã trong lượt đấu thứ nhất. Cùng với cú ngã của
hắn, đấu trường bùng lên một trận hoan hô. Các bức vách giữa sân được rút vào
trong, tám cái sân nhỏ phút chốc đã biến thành bốn, lượt trận đấu thứ hai bắt
đầu.

Những kẻ may mắn có cơ hội đầu hàng lần lượt đi qua một cách cửa ngầm rời khỏi
đấu trường, còn xác của những kẻ đã chết thì vẫn tiếp tục ở lại. Trong những
trận giác đấu bất quy tắc này, thi thể cũng chính là một thứ vũ khí, một thứ
vũ khí làm cho đám quý tộc kích thích đến phát run. Chỉ có những hình ảnh tanh
tưởi nhất, tàn bạo nhất này mới có thể kích thích những dục vọng khát máu ẩn
sâu nhất trong trái tim đen tối bọn chúng, làm cho những trận đấu này càng có
thêm giá trị thưởng thức.

Những bức vách vừa được thu vào, những kẻ còn sót lại như những con mãnh thú,
lập tức hung mãnh vọt tới đối thủ, bọn họ dùng tay, dùng chân, dùng đầu gối và
hàm răng công kích lẫn nhau, cắn xé lẫn nhau. Ở đây không có chiến thuật, cũng
không có sách lược, đám phạm nhân phải dùng tất cả sức mạnh và khí thế của
mình đè bẹp đối phương. Kẻ nào lùi bước, kẻ đó sẽ bị hủy diệt.

Sau một tràng đánh giết đầy máu tanh và bạo lực, bốn sân đấu lại biến thành
hai sân hình bán nguyệt, bốn gã tù vừa giành được chiến thắng không kịp thở
lấy một hơi đã lại phải đối diện với đối thủ mới.

Lúc này, cả bốn gã đều đã trong tình trạng kiệt sức, những bức vách đã thu hết
lại để cho bọn họ có thể nhìn thấy đối phương, nhưng bọn họ cũng không lập tức
xông lên như hai lượt đấu trước, tất cả đều cố gắng hít thở, liều mạng tranh
thủ thời gian khôi phục thể lực. Bọn họ biết, kẻ đang đối diện với mình chính
là một con chó dữ đang say máu.

Susan vẫn luôn nhìn chằm chằmào kẻ đã đánh chết Trương Nguyên, đó là một gã
cao lớn, người đầy hình xăm, gã này hiển nhiên là một lính cựu có kinh nghiệm
chiến trường phong phú, ra tay mau lẹ quyết đoán, khi tấn công, mỗi một cú đấm
của hắn đều đánh ngay vào vị trí yếu hại của đối thủ như cổ họng, hai mắt, hạ
bộ, thủ đoạn độc ác, công kích sắc bén, khả năng phòng thủ cũng rất mạnh. Có
mấy lần Susan tưởng rằng hắn sẽ bị đánh bại, nhưng cuối cùng hắn vẫn yên ổn
thắng trận.

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới nay, Susan chưa từng hận một người, nàng cũng không
hề quen biết gã kỹ sư đã chết kia, nhưng nàng biết, người bạn thân nhất của
mình đang khóc, đang phải trơ mắt nhìn người mình yêu nằm giữa đấu trường, trở
thành một khối thi thể. Mà kẻ gây ra chuyện này chính là gã phạm nhân đầy tội
ác kia, là hắn một tay hủy diệt hy vọng của An Lôi!

Gã tù xăm mình bắt đầu di chuyển, trong những kẻ còn sống sót, hắn là người có
thể lực tốt nhất, bởi vì ở lượt đấu thứ nhất hắn chỉ cần không tới ba phút
đồng hồ là đã đánh chết cái gã béo của nợ ấy, có được thời gian nghỉ ngơi dài
hơn so với tất cả những kẻ khác.

Hắn nhanh chóng áp sát đối thủ mới còn đang thở dốc của mình, không chút vội
vàng, thong dong và tỉnh táo, hắn giống như một con rắn độc lạnh toát đầy nguy
hiểm, uốn lượn xung quanh con mồi, chỉ cần tới được khoảng cách thích hợp là
sẽ tung ra một đòn tấn công trí mạng.

Đối thủ của hắn đã cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng điều chỉnh tư thế,
cảnh giác nhìn từng bước chân của gã xăm mình.

Cuối cùng, khi khoảng cách đã không thể thu hẹp hơn nữa, cả hai không chút do
dự cùng ra đòn tấn công, tất cả sức lực trong thân thể bọn họ đều được tung
ra, tiếng nắm đấm va chạm với xương sọ làm cho người xem cũng phải nổi da gà.
Máu tươi, từng giọt từng giọt thấm đẫm khuôn mặt cả hai. Những vết máu cả cũ
lẫn mới hòa trộn với đất cát và mồ hôi càng làm cho khuôn mặt cọn họ thêm phần
dữ tợn, thêm phần đáng sợ.

Cuối cùng, thể lực của gã xăm mình đã giúp cho hắn chiếm được thượng phong,
khi hắn né được một đòn tấn công, sau đó giáng trả một cú đấm trúng ngay đầu
đối thủ thì ai cũng có thể nghe thấy một tiếng “bốp” khô khốc, giống như tiếng
một quả chùy sắt đập bể một trái dưa hấu. Máu tươi văng tung tóe lên tường, gã
xấu số kia lập tức chìm vào hôn mê, giống như một cái bao tải rách nát, ngã
đánh “huỵch” một cái xuống đất.

Gã xăm mình không dừng lại ở đây, trong tiếng gào đầu hàng đến rách cả họng
của huấn luyện viên đối phương, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh đối thủ, một cước
lại một cước đạp xuống, vị trí hắn đạp chỉ có một, đó chính là đầu. Theo quy
định, nếu huấn luyện viên và tuyển thủ không đồng thời đầu hàng, bất luận kẻ
nào cũng không thể dừng lại. Cái quy tắc chó chết này đã làm cho rất nhiều
tuyển thủ bị ép ra sân phải chết đi trong tuyệt vọng.

Đối thủ của gã xăm mình đã không có tiếng động, cái đầu bị dẫm tới mức nhìn
không ra hình dáng nữa. Susan nhìn ánh mắt trống rỗng ngây dại của An Lôi,
móng tay bóp mạnh vào lòng bàn tay. Rốt cục thì nàng đã biết, kỹ sư Trương
Nguyên đã bị đánh chết như thế nào!

Tàn nhẫn như thế, máu tanh như thế, ghê tởm như thế này đây! Nàng nhìn khắp
bốn phía, nhìn đám quý tộc điên cuồng trên khán đài, trái tim càng lúc càng
nguội lạnh. Gatralan, đây là Gatralan!

Ánh mắt nàng lướt qua đám đông, nhìn tới một đoạn khán đài màu vàng kim ở tầng
cao nhất.

Cha ơi, đây là trò giải trí mà cha thích nhất hay sao?


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #181