4 - Chương Quốc Gia Của Phản Bội


Chương trướcChương tiếp

Andre nhìn cái tên mập mạp đầu hàng vô điều kiện trước mặt, trong lòng không
biết nói sao cho phải, tên mập này thật sự quá đê tiện, bỉ ổi …càng nhìn càng
khiến người ta có cảm giác muốn đập cho hắn một trận nên thân.

Đã thế tên mập mạp này sau khi nói xong lại còn ra vẻ rất quen thuộc quay sang
trò chuyện với gã đứng bên cạnh, hoàn toàn không thèm để ý tới những anh mắt
khinh bỉ ném tới mình. Ánh mắt ngơ ngẩn, giơ lên cánh tay tròn trịa đấm ngực
người này, ôm vai người kia, vẻ mặt tươi cười như thể là một người thân từ nơi
xa mới về đang nhiệt tình ôm ấp bạn hữu.

Mọi người ở đây đều thực sự được mở rộng tầm mắt, không ngờ trên đời còn có kẻ
vô sỉ như vậy. Mập mạp vẫn mang vẻ mặt vui vẻ nhiệt tình không ngừng kéo tay,
ôm vai mọi người, thậm chí có đôi lần còn ráng rướn cổ muốn hôn để biểu thị
lòng thân thiết của hắn khiến cho mí mắt mọi người co giật từng cơn. Thằng mập
này rốt cuộc từ nhỏ đến lớn là trưởng thành như thế nào đây? Người đê tiện như
vậy sao sống tới từng tuổi này mà chưa bị người khác đánh tới chết cũng quả
thực là kỳ tích rồi.

Trán Andre nổi lên hai cọng gân xanh, xoa xoa đầu rồi nói với mập mạp: “Trương
Nguyên, nếu chú mày đã quyết định thì cũng nên hiểu rõ luật của chúng ta, bây
giờ anh sẽ nói cho mà biết, sau này đừng vi phạm đấy!”

Mập mạp nghe xong cả người run lên một trận,vội vàng vâng dạ đáp lời, sau đó
lanh lợi đứng sang một bên. Andre nháy mắt ra hiệu cho đám đàn em tâm phúc của
mình một cái, sau đó tiếp tục quay lại ghế dựa tắm nắng. Bầu không khí bị mập
mạp khuấy đảo cũng trở nên yên tĩnh trở lại, chỉ có điều trong lòng mọi người
cũng đều cảm thấy rất quái dị. Khi nhìn tên mập mạp hèn yếu, bỉ ổi này bọn họ
rất khó có thể nhìn ra đó là kẻ đã đánh gục hơn mười tên đồng bọn của mình
ngày hôm qua, thật sự không ngờ trên thế giới cũng có người thông qua nét mặt
lại khiến người ta cảm giác mất thăng bằng đến thế.

Ánh rạng đông buổi sáng luôn khiến người ta tâm bình khí hòa, ở trong nhà tù
có thể tắm nắng hai tiếng đồng hồ sau giờ làm việc, nói chuyện phiếm với nhau
hoặc thiu thiu ngủ đều là những chuyện rất thoải mái. Nếu không phải tiếng
chuông hết giờ vang lên, thật sự chẳng có ai tình nguyện trở lại những căn
phòng giam lạnh lẽo ấy.

Chỉ có điều khỏang nửa tiếng sau, tất cả đám đệ của Andre đều tái xanh mặt mày
khi nhìn mập mạp đang cáo mượn oai hùm, ra vẻ đắc chí bắt một gã phạm nhân
khác phải nhường chổ ngồi cho mình. Cả đám đều cảm thấy mắt mình bắt đầu hơi
nhức khi nhìn đến tên mập mạp này, Andre trước tiên đứng dậy đi về phòng giam,
hắn không biết mình cho tên mập này gia nhập có phải là sai lầm hay không,
nhưng hắn bây giờ đã có cảm giác chịu không nổi rồi.


Bruce tiện tay vứt nảm báo cáo lên bàn, trong lòng có chút hỗn loạn.

Bản báo cáo được gửi đến từ Abnosker này mặc dù cũng không chi tiết lắm nhưng
vẫn có thể nhìn ra tình huống của mập mạp bây giờ. Dù là nhìn ở góc độ nào đi
nữa, cái kẻ được hắn tống vào tù này đều là một kẻ rác rưởi.

Thế nhưng một tên rác rưởi như vậy lại có thể cướp đi An Lôi từ tay của hắn,
điều này khiến cho Bruce không thể hiểu được. Một người lạnh lùng, mềm mại và
xinh đẹp quyến rũ như An Lôi sao lại có thể thích một kẻ dù ném xuống cống
cũng có thể làm ô nhiễm cả nước thải như tên mập mạp này cơ chứ? Dù là từ xưa
có truyền thuyết về người đẹp và quái vật nhưng làm * gì nghe ai nói qua về
người đẹp gian díu với con gián bao giờ?

Hiện giờ An Lôi đối với hắn luôn trốn tránh, nàng dường như không chấp nhận sự
thật Trương Nguyên là gián điệp, ngay cả cô em gái Suzan cũng giúp nàng xem
chừng hắn liên tục. Tất cả cũng chỉ tại tên George không ngừng phái người điều
tra hồ sơ của Trương Nguyên ấy. Từ giờ đến khi mọi chuyện rõ ràng, An Lôi chắc
chắn sẽ luôn ôm một tia hy vọng có thể giúp tên mập mạp dơ bẩn đó rửa sạch tội
danh.

George, người khiến cho hắn ngay từ khi 6 tuồi hiểu ra rằng ngôi vị hoàng đế
là không phải của mình, khiến cho hắn ngay từ khi 10 tuổi đã bắt đầu phải học
tập làm sao phục vụ cho người thừa kế ngai vàng. Hắn giống như một cái lồng to
lớn chụp trên số mệnh của Bruce, che đi tất cả ánh mặt trời, chỉ để lại những
bóng ma vĩnh viễn không tiêu tán. Trong gia tộc Morton không hề có tình thân,
cha và ông bác Sidney của hắn đã là một ví dụ sống chứng minh điều đó.

Nhà tù Abnosker, nơi chuyên giam giữ thành viên hoàng tộc, cũng là nơi luôn
xuất hiện trong ác mộng của Bruce từ khi 10 tuổi. Những cảm xúc như sợ hãi, mê
mang, hốt hoảng, đau buồn, bất lực và tuyệt vọng đều chỉ có một hình ảnh có
thể thể hiện, đó là nhà tù Abnosker.

Yên lặng tích góp lực lượng hơn mười năm qua vẫn không đủ để đối kháng với kẻ
có được ngôi vị thừa kế ngai vàng, thật may mắn là Bruce có một đứa em trai
mạnh mẽ mà dễ xúc động, luôn thay hắn đối đầu với george, giúp cho hắn có được
cuộc sống ẩn nhẫn và an nhàn suốt mười mấy năm qua, có điều tới hiện nay hắn
cũng không thể tiếp tục im lặng được nữa. Làm một hoàng tử, nếu ngay cả người
phụ nữ mình thích cũng không chiếm được thì thật sự là quá hèn yếu rồi!

Không ai biết ngày mai của Đế quốc Gatralan sẽ ra sao, nhưng hầu như ai cũng
biết chỉ dựa vào lực lượng của đế quốc là không thể nào ngăn trở bước tiến của
Liên bang Leray. Lieb Scott chẳng qua cũng chỉ tranh thủ thêm cho đế quốc được
một chút thời gian mà thôi. Hơn nữa, thời gian đó không phải là thời gian để
đi đến hòa bình mà là để kéo cuộc chiến tranh này vào vòng xoáy một cuộc chiến
vũ trụ sắp bùng nổ trong tương lai.

Điều này vốn là kết quả mà đế quốc chấp nhận, Stephen và Lieb Scott vẫn đang
cố gắng dẫn dắt mọi thứ theo phương hướng này, chỉ là dường như James không
chấp nhận loại kết quả này, mọi dấu hiệu đều cho thấy vị hoàng đế này đang
muốn biến Gatralan thành ngòi nổ cho cuộc đại chiến vũ trụ. Lão ta không thể
chịu được sự nhục nhã của việc trước khi cuộc đại chiến vũ trụ bắt đầu,
Gatralan đã hoàn toàn khuất phục trước Liên bang Leray liên bang dưới sự lãnh
đạo của Russell. Đừng nói là kéo dài mấy năm, dù là mấy ngày cũng không được,
điểm không gian khiêu dược giữa tinh hệ Galilleo và tinh hệ Pyrenes chính là
giới hạn cuối cùng mà James cho phép, còn riêng với Stephen thì giới hạn cuối
cùng của hắn lại là hành tinh Lucerne.

James đang cần thời gian để thực hiện kế hoạch của lão. Nếu tại hành tinh
Lucerne mà Stephen gặp cảnh thảm bại đến mức không thể cứu gỡ, James chắc chắn
sẽ không chút do dự đá văng đứa con này ra, sau đó triển khai một cuộc thanh
tẩy đẫm máu và tàn bạo, đem đế quốc Gatralan, liên bang Leray và cộng đồng
quốc tế cuốn vào một trận hỗn chiến toàn vũ trụ.

Tính cách của James là dù phải có chết cũng phải kéo kẻ địch của mình chết
theo! lão ta tuyệt đối không chấp nhận việc Russell hay bất kỳ vị lãnh đạo nào
của Tự Do Chiến Tuyến lấy tư thế của người thắng trận xuất hiện trước mặt lão.
Đế quốc Gatralan có thể bị hủy diệt, nhưng đừng ai mơ tưởng có thể thống trị
đất nước này ngoài chính lão ta.

Hiện nay cuộc chiến ở Lucerne đang bước vaò giai đọan quyết định, đây cũng là
cơ hội duy nhất của Bruce và Stephen. Đối thủ lần này không phải là George -
kẻ luôn nhìn chằm chằm vào ngôi vị hòang đế mà lại là người cha đang dần dần
lâm vào điên cuồng: James! Chỉ cần James bị hạ bệ thì George có là cái thá gì,
hắn chẳng qua chỉ là một con cáo mượn oai hùm, chỉ là một vật chơi của người
thợ săn mà thôi.

Đến lúc đó bản thân có thể được những gì? Bruce mở bản đồ phòng ngự Tanvir
cùng với sơ đồ canh gác nhà tù Abnosker ra xem. Được rồi, hãy để cho hoàng đế
Gatralan và tên côn trùng xấu xí kia cùng chết với nhau trong một trận bạo
lọan đi. An Lôi, khi đó nàng sẽ lựa chọn thế nào đây?

“Sự lựa chọn của ta chính là sự lựa chọn của nàng, cũng là sự lựa chọn của đế
quốc Gatralan, không ai có thể ngăn cản được đôi ta nữa!" Bruce đem một lá cờ
cắm trên hành tinh Lucerne, một lá cờ khác cắm lên nhà tù Abnosker, trên mặt
lộ ra một nụ cười điên cuồng.

“Gatralan, quốc gia của phản bội này sẽ lại từ trong những sự phản bội mà
quyết định tái sinh hay hủy diệt! An Lôi, nàng sẽ không thể nào phản bội ta!
Những gì của ta, cuồi cùng và mãi mãi đều là của ta!”


Lieb Scott im lặng nhìn Stephen, trầm giọng nói: “Con chắc chắn là mình đã suy
nghĩ kỹ rồi chứ?”

Stephen chậm rãi gật đầu: “Đúng thế thưa thầy, đây là cơ hội duy nhất của
con!”

Lieb Scott im lặng, ông lão nhỏ gầy này trông không có tinh thần như ngày
thường, như một thanh bảo kiểm lại được cất về lớp vỏ bọc vốn có. Qua một lúc
lâu sau, cuối cùng ông ta bèn nói: “Stephen, có lẽ thu con làm đệ tử là sai
lầm lớn nhất mà ta mắc phải!“

“Thầy …” Stephen giật mình và khó hiểu.

“Con hãy nghe ta nói hết đã …” Lieb Scott khoát tay với Stephen, thở dài nói:
“Nói về tài năng, conlà người xuất sắc nhất trong đám đệ tử của ta, chỉ có
điều con không nên sinh ra trong hòang tộc. Trên lưng con đeo quá nhiều thứ,
những chuyện đấu tranh và ích lợi chiếm cứ phần lớn sinh mạng của con, tâm
tính và cái nhìn của con đã bị che đi rất nhiều!“

“Bản thân ta đây chỉ thuần túy là một nhà quân sự, chiến tranh chỉ là chiến
tranh, dù là ở Liên bang Naga ta cũng không bao giờ tham dự vào chính trị. Đó
cũng là lý do tại sao ta là viện trưởng của một học viện quân sự mà không phải
là một vị tay cầm quyền cao trong Bộ Tổng Tư lệnh, có điều…” Ánh mắt của ông
ta lấp lánh: “Điều đó không có nghĩa là ta không hiểu gì về chính trị”

“Đế quốc Gatralan này có rất nhiều thứ mà người thường không cách nào hiểu
được, nhưng ta còn có thể hiểu được con.“ Lieb Scott nhìn về Stephen, ánh mắt
lộ ra một tia ấm ấp hiếm thấy: “Dù sao, mấy năm qua con vẫn luôn đi theo ta,
ta đã dạy dỗ con, nhìn con trưởng thành từng bước một, lựa chọn con đường của
mình ở mỗi ngã rẽ số phận!”

Stephen cúi đầu, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa hề nhận ra vị sự phụ mà mình
cũng không quá tôn kính này lại quan tâm đến mình như thế, bản thân hắn gần
đây cũng hoàn toàn bị những tư tưởng đấu đá chiếm cứ đầu óc. Một mực cố chấp
đi đến bước này, giờ đây hắn rốt cuộc đã hiểu rõ tại sao trước khi trở về
Gatralan, Lieb Scott lại đưa ra đề nghị hoang đường là muốn hắn trở thành một
quân nhân ở Liên bang Naga.

“Ta vốn cho là mình sẽ có đủ thời gian dạy cho con một bài học cuối cùng, bỏ
đi tật xấu hay xúc động và lo được lo mất của con, nhưng hiện tai xem ra chúng
ta đã không còn thời gian nữa rồi.”

“Chúng ta….” Stephen nghiền ngẫm những lời Lieb Scott nói, chợt hắn vui mừng
ngẩng đầu lên.

Ở trước mặt hắn, Lieb Scott đã khôi phục lại phong độ đại tướng của mình,
thong dong và sắc bén, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Vô luận là Liên bang Naga
nói riêng hay Tây Ước nói chung phát động chiến tranh một cách gấp rút đều
không phải là lựa chon tốt đẹp gì, cha của con hiện nay là đang đùa với lửa!
Ta không biết ông ta cũng với những chính khách trong nước ta đạt được những
hiệp nghị gì, nhưng ta biết Liên bang Naga là tổ quốc của mình, ta không cho
phép nó bị người khác dễ dàng lôi kéo vào chiến tranh như vậy.

“Kế họach của con, ta không có chỗ nào để phản đối. Dù sao đây cũng là cơ hội
cuối cùng. Nhưng mà …” Lieb Scott trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Một khi lực
lượng hỗ trợ của Liên bang Naga xoay ngược tuyến vận tải, đưa bộ đội của con
rút khỏi chiến trường, trở về Tanvir thì điều này cũng có nghĩa là chúng ta
chăc chắn sẽ thất bại trong cuộc chiến tại Lucerne. Con thật sự chắc chắn sẽ
làm như vậy chứ? Nên biết rằng, nếu nắm được nhược điểm của Leray mà tiến hành
một lần đổ bộ từ xa giống như họ, chúng ta có thể thắng được trận chiến này!”

Tư đế phân im lặng một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói : “Có lẽ nếu chúng ta sử dụng
lực lượng vận tải mà liên bang Leray không biết này thì có thể sẽ thắng được
trấn chiến ở Lucerne, chỉ có điều thứ mà chúng ta thắng được chỉ là để kéo dài
hơi tàn chứ không phải toàn bộ trận chiến tranh này, đúng thế không thưa
thầy?”

“Đúng thế …” Thanh âm Lieb Scott có chút bất đắc dĩ .

“Như vậy, trận chiến này đối với bản thân con, đối với Gatralan, đối với gia
tộc Morton cũng không còn ý nghĩa nữa rồi.” Stephen không chút nào chần chờ,
kiên quyết nói: “Vì thế, con chắc chắn!”


Tháng cuối của năm 2061 nhất định là một tháng tràn ngập máu tanh, rực đỏ như
ánh hoàng hôn của xã hội của loài người!

Bình nguyên Lawos ở hành tinh Lucerne đã trở thành một chiến trường vô cùng
lớn, số lượng binh lính tham chiến đạt tới gần một triệu người, điên cuồng vật
lộn giữa bình nguyên rộng lớn này.

Thành phố East Valley đã bị hai tập đoàn quân của Leray trước sau giáp công và
chiếm lĩnh. Quân đọi Gatralan chiếm đóng ở đây hầu như đã chiến đấu tới phút
cuối cùng. Từ bên ngoài cho đến ngọai thành, sau đó là nội thành, hai bên
tranh đoạt từng tấc đất một, cuối cùng thứ mà Liên bang Leray chiếm được chỉ
còn là một đống đổ nát, cả thành phố hầu như không còn một ngôi nhà nguyên
vẹn, tỉ lệ tử vong của dân thường lên tới gần 80%, chiến dịch bi thảm này đã
làm chấn động toàn thế giới.

Máu tươi của East Vally đã nhuộm đỏ cả tháng 12 năm 2061, đồng thời cũng mở
màn cho cuộc chiến tranh lớn nhất trong lịch sử lòai người từ sau khi Liên
bang Trái đất giải thể tới nay.

-------*-------


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #171