Chương trướcChương tiếp
Tiếng chuông báo hết giờ chợt vang lên, Andre thở dài thườn thượt, cố gắng
khôi phục bộ dạng lãnh khốc. Hắn chau mày nhìn mập mạp đang ngáy vang như sấm,
xoay người nói với Rex:“Hôm nay không có thời gian, ngày mai......” Hắn nhìn
thương thế của Rex, khoát khoát tay, nói với Trộm:“Thôi vậy... Ngày mai mày
dẫn hắn tới gặp anh!”
Sau khi phân phó cho đàn em mang những người bị thương về buồng giam thì tiếng
chuông đã vang lần thứ hai. Quy củ của nhà tù coi như là Andre cũng không có
gan vi phạm, bởi vì sau khi tiếng chuông thứ ba vang lên, cửa buồng giam sẽ tự
động đóng lại, khi đó bất cứ sinh vật nào còn trừ cai ngục dám lảng vảng ngoài
hành lang sẽ bị một đống súng máy tự động bắn nát! Tuy nhiên từ sau khi hệ
thống súng tự động này gặp sự cố không nhận tín hiệu chứng nhận thân phận, lỡ
may bắn tan xác một gã cai ngục thì trong thời gian này cũng chẳng còn gã cai
ngục nào thèm chạy vào khu giam giữ nữa.
Andre chậm rãi trở về buồng giam D17, mặc cho cánh cửa sắt tự động đóng lại
phía sau, hắn ngơ ngẩn một hồi lâu, cuối cùng giận dữ nện một quyền xuống
giường, chửi váng lên:“Mẹ kiếp, thằng béo đấy rốt cuộc là thứ quái vật gì
chứ?”
Một gã thủ hạ của Andre nhảy phắt ra khỏi giường, tay lăm lăm một cây lê ba
cạnh, kêu lên:“Lão Đại, hôm nay các anh em không mang hàng theo, ngày mai
chúng ta cho hắn teo luôn đi! Em không tin người chết còn có thể mộng du!”
Andre lạnh lùng nhìn gã thủ hạ này, không nói lời nào, nếu như muốn giết mập
mạp thì tốt nhất là giết ngay từ đầu luôn! Bây giờ, sai lầm đã tạo thành, tổn
thất căn bản không cách nào đền bù, giết hắn, vậy quá tiện nghi hắn rồi! Hơn
nữa, chỗ hàng này chỉ lúc mấu chốt hoặc là hỗn chiến quy mô lớn mới có thể sử
dụng, nếu dùng để giết mập mạp thì đám cai ngục có là lợn đi nữa cũng biết là
hắn có thủ sẵn hàng, khi đó còn ai có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua không.
“Lão Đại, có lẽ...... đây không phải là một chuyện xấu đâu.”
Ánh mắt Andre lập tức chuyển hướng về phía thanh âm phát ra, người vừa nói
chuyện chính là thủ hạ đắc lực của hắn, một gã gầy tong teo người tộc Tark,
một chủng tộc này từ trước đến giờ vẫn luôn nổi tiếng về khả năng tính kế
người khác. Colin cũng vậy, hắn chính là một trong những kẻ có thể dùng đầu óc
mà tạo được chỗ đứng ở Abnosker, trong đầu hắn luôn tràn đầy các loại chủ ý,
hắn có thể nhanh chóng tính toán ích lợi, phân tích tình thế, cũng có thể
trong nháy mắt nhìn thấu lớp vỏ ngụy trang của đối phương, nắm bắt được chỗ
quan trọng của vấn đề trước khi người khác kịp phản ứng.
Bất quá, tính cách của Colin hiển nhiên là có chút cổ quái. Lúc đầu, tất cả
mọi người chỉ biết là hắn là một gã phạm tội giết người, mà ở cái nhà tù này
thì có mấy ai chưa từng giết người cơ chứ. Cho nên, đối với một gã tiểu tử mới
vào ấy không ai buồn để ý! Hồi đấy Colin thường xuyên bị đánh, nhưng hắn không
hề đánh lại, mãi đến khi hắn dựa vào đầu óc mà trở thành tâm phúc của Andre,
rồi tự tay bẻ gãy cổ một gã phản bội ngay trước mặt mọi người thì từ đó về sau
không ai dám coi thường cái gã tiểu tử này nữa, ngay cả Andre cũng không có
thể!
Ánh mắt của Andre khi nhìn tới Colin đã mềm đi rất nhiều. Hắn biết Colin không
phải là kẻ hay nói lung tung, cũng biết những lời này đã đánh trúng tính toán
trong lòng mình. Biến chuyện xấu thành chuyện tốt, biến địch nhân thành bằng
hữu, luôn luôn là một trong những thủ đoạn sinh tồn của Andre ở nhà tù
Abnosker.
Andre suy nghĩ một chút rồi ra hiệu cho gã nói tiếp. Colin nhổ một bãi nước
miếng, nói:“Thằng béo đó khi lên cơn là sẽ không còn biết đau đớn, mà trận đòn
vừa rồi của mọi người, trong nhà tù này không ai chịu được! Ngay cả......” Ánh
mắt Colin lộ ra một tia giảo hoạt:“Ngay cả...... Ghost cũng không chịu được!”
Andre và tất cả tù nhân trong phòng lập tức hiểu ra ý tứ của Colin!
Ghost...... Cái gã này trước đây vốn là lính đặc công của Đế quốc, là đệ nhất
hung tinh trong nhà tù Abnosker, từ khi vào tù vẫn luôn nằm dưới sự khống chế
của Keiner, đối thủ của Andre. Trong mấy vụ ẩu đả trước đây, phe của Andre đã
phải nhận không ít quà tặng của Ghost! Vả lại...... chỉ một thời gian ngắn nữa
là Đại hội giác đấu Abnosker sẽ được tổ chức, mà những trận đấu này không
riêng gì nhà tù, đối với giới quý tộc Gatralan mà nói, đây chính là lễ hội!
Một lễ hội giống như đại lễ giác đấu La Mã cổ đại! Một cuộc tàn sát lãnh huyết
chân chính!
Những trận đấu này chẳng những là tiết mục mà hoàng đế James yêu thích nhất,
đây cũng là những ngày lễ hội cuồng hoan của quý tộc. Cuộc đấu diễn ra liên
tục suốt một tuần lễ, mấy trăm tên tù nhân được chọn lựa sẽ phải đánh giết lãn
nhau để chọn ra người mạnh nhất! Mà cuộc đấu này...... không giới hạn sinh tử!
Hơn nữa, ở trận đấu cuối cùng, hai bên đều phải không chết không thôi, chỉ có
người còn sống cuối cùng mới có thể nhận được số tiền thưởng khổng lồ về mình.
Số tiền thưởng đó có thể đảm bảo cho dù bị phán tội năm trăm năm tù giam thì
gã đó cũng có đủ tiền để mà sống an nhàn trong tù!
Nếu như tội danh tương đối nhẹ, hoặc là đã trải qua thời gian cải tạo đủ dài,
được tiểu tổ tâm lý học và tinh thần tội phạm chuyên nghiệp giám định, nói
không chừng còn có thể được hoàng đế đặc xá.
Đối với các thế lực lớn trông nhà tù Abnosker mà nói, đây cũng là một cơ hội
tốt để giải quyết mâu thuẫn, cuộc đấu này chẳng những có quý tộc đánh bạc,
cũng có thế lực nhà tù đánh bạc! Đây là một ván bài đãm máu tập hợp tất cả lợi
ích, người thắng sẽ có được tất cả những gì hắn muốn, kẻ thua sẽ mất đi tất cả
những mình có, tù nhân là những kẻ thực tế nhất thế giới, bọn họ chỉ quan tâm
tới thế lực của ai lớn nhát mà thôi. Không phải là bọn họ không nói nghĩa khí,
nghĩa khí đối với bọn họ mà nói chính là đoàn kết một lòng giành được thắng
lợi, nhưng khi thắng bại đã phân mà còn thích nói nghĩa khí thì thật đúng là
đồ liệt não.
Thời buổi này mấy thằng thích đầy mồm nghĩa khí đã sớm bị đạp xuống dưới đáy
xã hội với lão đại vô năng của chúng rồi. Ở trong tù, ‘lão đại’ thất thế còn
thê thảm hơn cả những thằng bị đập đến phát điên, thời gian bị sỉ nhục và làm
phiền cũng nhiều hơn gấp mấy lần. Nhược nhục cường thực, mượn gió bẻ măng vốn
chính là nguyên tắc sống của nhà tù mà.
Andre vốn vẫn đang vì những trận đấu này mà lo lắng không yên, mấy gã hảo thủ
trong tay hắn có lẽ có thể vào được tứ kết, nhưng nếu muốn vào bán kết hay
chung kết thì quả thực là nhiệm vụ bất khả thi. Còn Ghost, cái kẻ từng làm đội
trưởng đặc công, từng một lần giành danh hiệu hộ địch toàn quân này chẳng khác
gì một ngọn núi lớn án ngữ ngay trước mặt!
Thực lực của Ghost thật sự quá mạnh mẽ cường hoành.
Cơ hồ tất cả đám lão đại đều tin chắc rằng đám Keiner sẽ thu được kết quả
thắng lợi cuối cùng. Thế nên gần đây Andre vẫn cố gắng cải thiện quan hệ với
Keiner, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng. Đến khi trận đấu kết thúc, bản thân
sẽ biến thành cái dạng gì, bất kỳ ai cũng không thể nói trước, khi đó ngay cả
đám cái ngục cũng có thể sẽ đứng về phía Keiner mà mặc cho hành động. Khi ấy
chỉ cần Keiner toàn lực xuất thủ, đồng minh của Andre lại tụ thủ bàng quan,
đàn em thì bỏ chạy tứ tán, thử hỏi hắn còn có cơ hội để chuyển mình hay không?
Lời nói của Colin giống như tiếng chuông vang lên trong đầu Andre. Đúng thế,
cái thằng béo đó chính là bảo bối trời cho! Những hình ảnh cứ không ngừng xoay
chuyển trong trí nhớ, mập mạp khi lên cơn quả đúng là một con quái thú, mà chỉ
có quái thú như vậy mới có thể đấu lại Ghost! Hơn nữa, khác với Ghost, mập mạp
chỉ là một tên tù mới vào, lại thêm chứng bệnh thần kinh kia nữa, chắc chắn là
sẽ không thể được hoàng đế đặc xá , điều này cũng có nghĩa là cho dù mập mạp
có thắng được trận đấu đi nữa cũng sẽ phải trở về nhà tù, làm vương bài đánh
lộn cho hắn!
Chỉ cần mập mạp có thể mộng du mà giết chết được Ghost, vậy hắn sẽ lập tức trở
thành thế lực lớn nhất trong tù! Chỉ cần một lần, chỉ cần mập mạp mộng du một
lần thì cái thế độc bá đang dần hình thành của Keiner sẽ bị chặn đứng. Ít nhất
thì đám đồng minh của hắn cũng sẽ có được một chút lòng tin, không cần quá
nhiều, chỉ cần một chút thôi, bọn họ tuyệt sẽ không dám tùy tiện bỏ rơi hắn!
Andre và đám đàn em tâm phúc nhìn nhau cùng cười, đèn tín hiệu điểm danh trên
tường đã sáng lên, gã ngồi xếp bằng trên giường, cười nói:“Nếu cuối cùng Ghost
bị một gã bệnh nhân mộng du đánh bại, không biết cái mặt của Keiner sẽ thế nào
nhỉ?”
Colin nhìn sang buồng giam đối diện, cười lạnh nói:“Những người khác em không
biết, nhưng mặt của Keiner thì chắc chắn là phải chảy dài ra hơn bây giờ
nhiều.” Nghĩ đến khuôn mặt dài đã thành thương hiệu của Keiner, tất cả đều
phải nở một nụ cười đầy ác ý.
Bên ngoài hành lang, hai cai ngục và đám cảnh vệ vác súng đi điểm danh. Khi đi
đến buồng giam D17, bọn họ bỗng phát hiện ra Andre mới vài phút trước còn đang
thất tha thất thểu, bộ dạng ủ rũ thì bây giờ đã lại khôi phục lại vẻ ung dung
vốn có, tinh thần sáng láng như sắp được ra tù, mà mấy tên phạm nhân còn lại
cũng đang cười toe toét, như thể cả phòng vừa mới trúng xổ số vậy!
Một gã cai ngục nhún vai, nói với tay đồng nghiệp bên cạnh:“Andre sao lại phởn
phơ thế nhỉ, chả có nhẽ hắn lại chấp nhận số phận rồi à?” Gã kia nhìn vào
buồng giam D17, cười nói:“Tao cũng cảm thấy hắn hôm nay tâm trạng rất tốt.
Thôi, đợt này bao che cho hắn một chút, nếu không cái nhà tù này chỉ còn lại
một mình Keiner làm vương làm tướng thì còn gì là vui nữa, tao chả thích thằng
bựa đấy chút nào.”
Mập mạp thực sự rất mệt mỏi, mặc dù da dầy mỡ tốt, khổ luyện Thiết Bố Sam
nhưng trải qua một trận đánh lộn khổ sở như vậy hắn cũng cảm thấy kiệt sức.
Bất quá, mấy gã đầu gấu ấy cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, điều làm cho
mập mạp mệt mỏi chính là da mặt hắn vừa rồi phải co quắp rồi lại giật giật cả
ngàn lần, giật đến nỗi tê hết cả mặt lại rồi.
Gã ngủ say như chết, ngáy khò khò đầy thoải mái, nhưng đám Trộm và Bác sĩ thì
lại không dám ngủ chút nào, thần kinh phải căng ra mà cảnh giác, cảm giác thực
sự còn đáng sợ hơn là bị có người vác dao đuổi giết. Đuổi giết còn có thể chạy
trốn, nhưng mập mạp lại bị nhốt trong cùng một buồng giam, có trời mới biết
lúc nào hắn lại lên cơn, nói không chừng ngủ một giấc tỉnh dậy liền phát hiện
ra mập mạp đang ở ngay bên cạnh, há miệng cắn xe cánh tay của mình ấy chứ.
Nhìn mập mạp ngủ, mọi người đều cảm thấy thần kinh của mình cứ suy yếu dần đi.
Mập mạp ngủ một giấc rất gon, ngay cả cơm chiều cũng không ăn, đến ngày thứ
hai hắn mới rời giường, tinh thần sáng láng. hắn nhìn quanh buồng giam, thấy
Rex vẫn đang ngủ, bốn gã kia thì hai mắt thâm quầng, đang cẩn thận đề phòng
mình, có lẽ là cả đêm không ngủ được chút nào.
Ý niệm ác độc trong đầu mặt mập vừa nổi lên, ánh mắt hắn liền ngây ra, da mặt
co quắp lại, nhìn chằm chằm vào đám bạn tù, cát giọng khàn khàn hỏi:“Ta vừa
mộng du à?” Khóe mắt không ngừng giật giật, bộ dạng như sắp lên cơn điên, dọa
cho cả đám suýt phát khóc, Tiểu linh thông và cái gã được gọi là Đại phi cơ
vội vàng nói:“Đâu có, đâu có! Vừa rồi anh ngủ rất ngon, làm gì có chuyện mộng
du.”
Mập mạp cười hề hề, nói:“Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Tớ nói này, nếu như tớ mà
mộng du thì làm sao các cậu còn sống được chứ......”
Bốn gã tù phòng D2 chợt cảm thấy trời đất như tối sầm lại, phải ở chung một
buồng với cái thằng khốn này, chỉ sợ hắn chưa mộng du thì mình đã phát điên
lên rồi! Cả đám nhìn nhau, Trộm nhớ tới nhiệm vụ mà Andre giao cho, chỉ đành
hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm đi tới trước mặt mập mạp, run rẩy trứ
lấy ra một điếu thuốc lá, cười nói:“Anh béo... Ấy chết, đấy anh xem, các huynh
đệ còn chưa được biết tôn tính đại danh của anh nữa!”
Mập mạp biết cái buồng giam này coi như là đã ổn rồi đây, tâm tình buông lỏng,
châm điếu thuốc, đĩnh đạc nói:“Tớ tên là Trương Nguyên, là một kỹ sư cơ giới.”
Hắn nhìn Trộm đang run run, nói:“Đừng sợ, khi không bị kích thích thì tớ cũng
không làm sao đâu. Ây dà......” Mập mạp thở dài thườn thượt, nói tiếp:“Tớ cũng
không biết chuyện gì xảy ra, đôi khi tỉnh dậy thì lại thấy tựa như mọi người
đang rất sợ hãi, ngay cả bạn bè cũng thế.” Giọng nói của hắn dường như rất u
buồn, nhưng trên mặt lại rất có vẻ tiểu nhân đắc chí.
Nhìn vẻ mặt của mập mạp, đám Trộm liếc nhìn nhau, cảm thấy yên tâm được một
chút, Bác sĩ bèn thử dò hỏi:“Nguyên ca, vậy khi bình thường không bị kích
thích......”
Mập mạp liền đáp:“Dĩ nhiên không có việc gì! Bệnh của tớ đã sớm chữa khỏi
rồi!” Tiện nhân đã có chủ tâm hù dọa mọi người, liền đột nhiên quay đầu nhìn
chằm chằm vào Bác sĩ, cơ mặt giật giật, quát lên:“Sao ngươi lại hỏi như thế...
Ta không có bệnh! Ta không có bệnh!”