4 - Chương Dừng Tay!


Chương trướcChương tiếp

Vừa phải giả bộ mộng du, lại còn vắt hết đầu óc thi triển thuật thôi miên cả
buổi khiến mập mạp ngủ say như chết, đối với màn khiêu chiến sắp đến, trong
lòng hắn hiểu rất rõ ràng, bây giờ bản thân phải tĩnh dưỡng cho tốt để còn đối
mặt với một gã tử tù tâm lý biến thái đến dương vô cực. Ở trong tù, vô luận
muốn làm cái gì cũng phải dính vào mấy gã đại bàng này, không cẩn thận thì
chết lúc nào không hay ngay!

Nói về đập lộn, mập mạp chả ngán bất cứ thằng nào. Nắm đấm chính là biện pháp
trực tiếp nhất để có được địa vị trong nhà tù, nhưng thân phận và nhiệm vụ mà
mập mạp sắp phải thực hiện không cho phép hắn đánh đấm thả cửa, điểm này rõ
ràng là làm cho hắn cảm giác rất khó chịu. Có lúc nào mà hắn không phải cẩn
thận tránh né tai mắt của Bruce và Stephen, thậm chí là của George trong cái
nhà tù này cơ chứ?

Thế nên đóng giả làm một gã thần kinh bị bệnh mộng du có lẽ là lựa chọn tốt
nhất. Ở cái thế giới người ăn thịt người này, bất kỳ ai cũng sẽ bị làm cho
biến chất, ở chỗ này, người chính trực cũng sẽ dần dần biến thành đồ vô sỉ hèn
hạ, mà một kẻ có kiên cường cỡ nào cũng sẽ bị những trận đòn hành hạ và áp lực
tinh thần không ngừng nghỉ làm cho nhũn ra như bún.

Sáu tiếng đồng hồ lao động trôi qua rất nhanh, ngay khi mập mạp còn đang say
giấc xuân mộng thì chuông báo đã vang lên, cửa phòng cũng tự động mở ra, mập
mạp đột nhiên mở mắt nhìn sang giường của Rex......

Rex bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, hắn yếu ớt nằm im trên giường, hai mắt
mê mang, tựa như đang không ngừng nhớ lại điều gì đó. Mập mạp vội vàng bật
dậy, mừng rỡ kêu lên:“Đại ca... Anh tỉnh rồi à?”. Hắn ân cần rót một cốc nước
bưng tới cho Rex:“Đại ca làm em lo lắng gần chết......”. Rex cuối cùng cũng từ
bỏ ý định nhớ lại, quay đầu nhìn mập mạp một lúc lâu rồi mắng:“*, sao lúc
chú mày mộng du lại lợi hại thế!”

Mập mạp cười khó xử, vẻ mặt thành thật, nói:“Cái này...... Em cũng không biết
là như thế nào nữa......”

Rex khoát tay, nói:“Thôi bỏ đi...... Hình như là tao không đúng trước..... rốt
cuộc là chuyện gì đã xảy ra tao cũng không nhớ nữa.” Hắn ôm đầu, chửi váng
lên:“Mẹ kiếp, đau đầu quá...... Bọn thằng Trộm vẫn còn chưa về sao?”

Mập mạp lắc đầu nói:“Chưa......” Đang nói thì có tiếng bước chân vang lên
ngoài cửa. Mập mạp hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một đám động do một gã
da đen cao lớn dẫn đầu đi vào buồng giam. Người này hiển nhiên chính là Andre,
trùm sò của Rex. Giống như tất cả những gã thủ lĩnh đại bàng khác trong tù,
Andre không chỉ là một gã trọng phạm mà hắn còn có một loại khí thế bức người,
vẻ mặt lãnh khốc, ánh mắt sắc bén, và hơn mười gã lâu la to cao lực lưỡng đi
sau cũng đã thể hiện thế lực trong tay hắn.

Nếu như nói ai đó chỉ cần dùng ánh mắt là có thể làm cho người đối diện phải
sợ hãi đếm toát mồ hôi lạnh, vậy thì người đó nếu không phải là kẻ cuồng sát
biến thái thì ắt là người có thói quen thao túng sinh mạng người khác. Trong
ánh mắt nhìn mập mạp của Andre vừa có sự tàn nhẫn lại kèm theo vẻ lãnh khốc,
nhìn đối phương chẳng khác gì một con kiến, ánh mắt như thế chẳng những làm
cho vẻ mặt mập mạp càng thêm hoảng sợ, đồng thời cũng làm cho những kẻ đi theo
hắn phải câm như hến.

Sau khi lao động, tù nhân ở Abnosker có hai giờ được tự do hoạt động trong các
khu vực được cho phép, trong thời gian này tù nhân có thể tụ tập bàn tán to
nhỏ, chơi bài đánh bạc thoải mái, chỉ cần không bạo động thì không gã cai ngục
nào thèm đụng tới. Dĩ nhiên, nếu sau khi tiếng chuông báo hết giờ thứ ba vang
lên mà còn gã tù nào còn chưa chịu về buồng giam, vậy hắn hãy chuẩn bị tinh
thần được những khẩu súng tự động trên tường bắn cho thành cái sàng đi.

Điều này cũng có nghĩa, nếu như Andre muốn xử lý mập mạp thì ít nhất hắn vẫn
còn có hơn một giờ nữa! Một giờ này là quá đủ để cho cái thằng vừa béo vừa
trắng ấy chết đi sống lại vài lần rồi...... Nhưng lúc này tất cả đều chỉ muốn
ôm bụng mà cười, bởi ra cái thằng ôn này chưa đợi cho Andre ra lệnh động
thủthì hắn đã nằm lăn ra sàn mà ăn vạ, kêu khóc như Chí Phèo.

Đây là lần đầu tiên Andre cảm thấy mình bị đối phương đánh bại dễ dàng như
vậy. Cả đám lâu la lẫn ánh mắt đầy khí thế của hắn đều uổng phí hết mẹ nó rồi!
Cái thằng béo này căn bản là một đống nhão nhoẹt! Là sự sỉ nhục của tất cả
những ai có một chút lòng tự tôn! Hắn đích thân đến đây xử lý đúng là lãng phí
thời gian, cái thứ này thì cứ vứt đại hai thằng nào đấy đến thì cũng thừa sức
ấn đầu thằng ôn này vào bồn cầu cả buổi rồi,

Bất quá, khi nhìn sang chỗ Rex thì Andre không khỏi giật mình. Ánh mắt đảo qua
đảo lại giữa mập mạp và Rex, quả thực hắn không dám tin rằng Rex – một trong
những tay đấm có hạng của mình lại bị đánh thành ra thế này , mà người đánh
lại là cái đống nhão nhoẹt đang lăn lộn dưới sàn kia!

Xem ra, đám Bác sĩ cũng không phải là bốc phét! Đối với chứng mộng du thì
Andre không hiểu rõ lắm, nhưng ngày xưa cũng từng nghe kể chuyện mộng du giết
người, thế nên bây giờ trừ mộng du ra, thực hắn không biết có thể dùng lý do
nào để giải thích cho tình cảnh này!

Andre nhíu mày, vung tay lên, mấy gã đàn em đi theo lập tức ùa vào đè bẹp dí
mập mạp xuống đất! Tiếng khóc của mập mạp lại càng thêm thảm thiết, hắn run
run nói:“Đừng giết tôi...... Hu hu...... Xin các ngươi đừng giết tôi...... Tôi
không cố ý mà ...... Tôi đáng chết, tôi có tội...... Đại ca...... Đại ca cứu
em với...... Đại ca......”

Nhìn cảnh mập mạp khóc lóc cầu xin Rex, Andre chợt nghĩ không hiểu thằng mập
này bị ngu hay là liệt não mà lại đi hy vọng người vừa bị mình đánh te tua sẽ
xin tha cho hắn chứ. Mà kệ mẹ mày mộng du hay là liệt não, quốc có quốc pháp,
gia có gia quy, đã vào tù mà thích bật thì phải ăn đòn, không lằng nhằng gì
hết.

Nhìn mập mạp vừa ra sức giãy dụa vừa khóc lóc ỷ ôi, Andre nhíu mày, lạnh lùng
hạ lệnh:“Đánh!”

Nắm đấm của đám đàn em còn chưa chạm vào người, mập mạp đã gào lên một tiếng
kêu bén nhọn cực kỳ thê thảm:“Cứu mạng...... Giết người rồi! Đánh chết người
rồi!...... Cứu mạng!”

“Lão Đại...... Đừng đánh hắn.”

Andre kinh ngạc quay đầu nhìn lại, người vừa nói đúng là Rex vừa bị đánh nằm
liệt giường. Gã quả thực không thể tin vào hai tai của mình nữa, trong ấn
tượng của hắn, Rex chỉ biết có phục tùng, trước nay chưa từng có chuyện dãm ý
kiến ý cò gì, hơn nữa bây giờ mình đang giúp hắn trút giận nữa chứ. Mịa nó,
không biết có phải bị đánh thành ngu luôn rồi không!

Buồng giam bỗng chốc yên tĩnh trở lại, chỉ có mập mạp vẫn tru lên như lợn bị
chọc tiết. Andre nhìn Rex một lúc lâu, cuối cùng nói:“Anh nghĩ, chú mày phải
cho ta một lý do để thu hồi mệnh lệnh thôi. Nếu lý do mà không ‘hợp lý’, chú
mày biết sẽ có hậu quả thế nào rồi đấy!”

Rex nuốt một ngụm nước bọt, chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại phun ra
cái câu vừa rồi, cái gã mập mạp kia thoạt nhìn thì cũng không ra sao, nhưng
trong tiềm thức, Rex chỉ cảm thấy mình và hắn có một mối liên hệ nào đó cứ
mách bảo rằng không thể để hắn bị đánh.

Biết mình lúc này đã cỡi hổ khó xuống, Rex khó nhọc rặn ra từng chữ:“Lão
Đại...... Nó là huynh đệ của em...... Nó bị bệnh mộng du, việc này không nên
trách......”

Andre nhìn chằm chằm vào Rex:“Hôm nay sáng sớm có một thằng mới được đưa vào,
đánh cho ngươi một trận, nó thành huynh đệ của chú mày lúc nào vậy? Sao tai
chưa từng nghe nói chú mày có một gã huynh đệ như vậy?” Ánh mắt của hắn càng
thêm phần sắc bén,“Này...... Có phải đầu óc của chú mày bị làm sao không đấy,
nếu như hắn là huynh đệ của mày, thế thì chú mày sẽ chịu đòn thay cho hắn hả?”

Thấy Rex không nói gì được, Andre liền lạnh lùng nói:“Đánh đi!”

“Dừng tay......”

Nhìn ánh mắt thịnh nộ của Andre, quả thực Rex rất muốn tự vả cho mình hai cái
bạt tai, hắn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà hắn lại phạm sai lầm
thế này vì mập mạp, phải biết rằng bình thường ở trước mặt Andre ngay cả rắm
hắn cũng không dám đánh kia mà, thế mà bây giờ...... Rex lắp bắp nói:“Lão
Đại...... Nó mà bị đánh quá sẽ......”

Hai mắt Andre như muốn tóe lửa:“Sẽ thế nào? Mộng du chứ gì?...... Đánh tiếp
cho tao!”

“Dừng tay......!”

Lần này, người quát dừng tay không phải là Rex, mà chính là mập mạp đang nằm
bẹp dưới sàn.


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #164