3 - Chương Vây Cánh Ưu Tú


Chương trướcChương tiếp

Im lặng trôi đi, tiếp đó là xôn xao!

Mọi người ở đây đều nghe thấy rất rõ ràng, thanh âm trong điện thoại đích xác
là của Carrey và Martin, vô luận là ngữ khí hay thanh âm cũng đều giống y như
đúc. Mà mập mạp đi từ bãi đậu xe trở về đây cũng không hơn mười phút, trong
khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tuyệt không thể nào dùng máy móc tổ hợp được
giọng nói của hai người. Rất rõ ràng, mập mạp không nói láo.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, ánh mắt nhìn Carrey và Martin của tất cả quý tộc hoàn
toàn thay đổi, mới vừa rồi chẳng qua chỉ là chút hoài nghi, bây giờ đã hoàn
toàn biến thành khinh di và nhạo báng. Chỉ cần nghĩ tới việc hai quý tộc lại
mò đến chỗ của đám người hạ đẳng, lại còn chơi đùa với đám kỹ nữ ở đó, những
quý tộc này đã cảm thấy đáng buồn nôn rồi. Ngay cả những kẻ đi cùng với Carrey
cũng vô thức thối lui hai bước.

Thanh âm của đám đông càng lúc càng lớn, tiếng bàn tán, tiếng châm chọc, tiếng
cười nhạo hả hê. Ngoài những quý tộc có quan hệ đặc biệt tốt với nhà Carrey là
giữ im lặng ra, còn lại tất cả đều cùng cười. Từ giờ khắc này, hai gã đã bị cô
lập, thậm chí có thể nói là bị bài trừ ra khỏi giới quý tộc. Quý tộc, từ trước
đến nay đều rất thực tế, bọn họ tuyệt đối sẽ không hòa mình vào dòng nước đuc
của hai kẻ đi chơi gái hạng bét này.

Carrey và Martin nghẹn cứng cả lưỡi, người run lên bần bật.

Martin đã bị kích thích mất cả lý trí, hắn giận dữ xông lên giật lấy điện
thoại trong tay mập map, quăng nó xuống đất, điên cuồng hét lên nói:“Giả ! Giả
! Đây đều là giả !”

Mập mạp trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, kêu lên:“Sao ngươi có thể làm loạn như
vậy chứ, đó là đồ của ta mà, ngươi không biết nói đạo lý!” Rồi hắn quay qua
nói với Christina:“Cô hãy nhìn cho rõ, chiếc điện thoại này không phải do tôi
làm hỏng, muốn bắt đền thì tìm hắn, không liên quan đến tôi!”

Bất ngờ, Martin tung một cú đấm về phía mập mạp giữa tiếng kinh hô của đám phu
nhân và các tiểu thư, hắn thật sự không thể nào chịu đựng được sự sỉ nhục này.
Lửa giận công tâm, hắn cũng quên béng mất cú ngã vừa rồi, sự phẫn nộ đủ để
khiến cho hắn đánh mất lý trí. Mập mạp đang nói chuyện với Christina,tựa như
không nhìn thấy một đòn này, hắn xoay người cúi xuống định nhặt những mảnh vỡ
của chiếc điện thoại, kết quả là cú đấm của của Martin lại đánh vào bả vai của
hắn.

Mập mạp khẽ lắc bả vai, mọi người chỉ nghe thấy Martin hét thảm một tiếng, tay
của hắn chưa kịp phát lực thì đã bị xương vai của mập mạp hích trúng, chắc là
đã bị đánh gãy rồi.

Mập mạp ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn xung quanh, hiển nhiên là không hiểu
chuyện gì vừa xảy ra. Kẻ đánh người thì đang ôm tay kêu la thảm thiết, người
bị đánh thì lại ngẩn ngơ như không có chuyện gì xảy ra, thật sự làm cho người
ta không thể không đập bàn khen hay.

Mấy người hầu lập tức chạy tới đưa Martin đi chữa trị, đám quý tộc vội vàng
tránh đường, mấy cô nàng tiểu thư còn vòng tay ôm lấy bộ ngực duyên dáng của
mình, miệng thì hét lên, bộ dáng như thể kinh sợ vô cùng vậy.

Carrey cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo, hắn cảm thấy chuyện này tuyệt đối
không đơn giản như vậy, đoạn ghi âm này hiển nhiên là đã được chuẩn bị sẵn, có
người muốn hạ thủ với hắn, hoặc là với gia tộc của hắn. Hắn cố gắng mỉm cười,
nói:“Rất tốt, không ngờ các ngươi lại chuẩn bị kỹ càng như vậy, là ai sai
khiến ngươi tới ?”

Mập mạp ngạc nhiên nói:“Sai khiến cái gì cơ?”

Carrey cười lạnh nói:“Ngươi chuẩn bị kỹ càng như vậy, nếu nói không ai sai
ngươi tới vu hãm chúng ta, ngươi cho rằng ta tin được sao?”

Mập mạp há hốc miệng, hiển nhiên không kịp phản ứng:“Ngươi nói cái gì cơ? Tôi
không rõ à, mới vừa rồi tôi nói các ngươi đi Kazik hứa hôn, các ngươi bảo tôi
nói láo, bây giờ đã có chứng cứ lại đập vỡ điện thoại di động, còn nói tôi
được người khác sai tới để hãm hại các ngươi sao.” Hắn bĩu môi, nói một cách
rất khinh thường:“Các ngươi cũng không phải là nhân vật đặc biệt gì, sao tôi
lại muốn hãm hại các ngươi chứ, ai lại rỗi hơi sai tôi đi làm chuyện nhàm chán
như vậy?”

Carrey tức giận đến xịt khói lỗ tai, tuy hắn không phải là hoàng thân quốc
thích gì, nhưng gia tộc của hắn cũng là dòng dõi quý tộc lâu đời, cha hắn còn
là bộ trưởng Bộ Tuyên Truyền, vậy mà mập mạp lại dám coi hắn là một tiểu nhân
vật thôi sao!

Đúng lúc Carrey sắp không thể nhịn được nữa thì chủ nhân của buổi vũ hội, Tam
hoàng tử Stephen cùng anh trai của hắn Bruce, chậm rãi đi vào giữa đám đông.
Những tiếng ồn ào lập tức im bặt, mọi người đều có chút khó xử, rối rít hành
lễ vấn an:“Xin chào ngài, điện hạ.”

“Điện hạ Stephen.”

“Điện hạ Bruce khỏe chứ.”

Stephen không ngờ trong buổi vũ hội của mình lại xuất hiện chuyện như thế này,
trong lòng tức giận, hắn đi thẳng vào giữa đám người, ý vị thâm sâu nhìn
Carrey một cái. Thấy ánh mắt của hắn, Carrey và Martin đều sợ hãi cúi đầu.
Stephen thầm thở dài, gia tộc của những gã này chính là trợ lực âm thầm giúp
hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhất là gia tộc Carrey, từ khi hắn vào làm
chủ Bộ Tổng Tư lệnh tới nay, mọi hành động của hắn đều được cha của Carrey
toàn lực ủng hộ giúp đỡ, những việc khác không nói, ít nhất ảnh hưởng của sự
thất bại ở Lucerne cũng đã được Bộ Tuyên Truyền nén xuống rất nhiều.

Bất quá đối với chuyện vừa mới phát sinh, Stephen không thể không tức giận với
cái sự phóng đãng của Carrey và Martin, nếu như cứ để hai kẻ ngu xuẩn này tiế
tục làm loạn thì vũ hội của hắn hôm nay chẳng phải sẽ biến thành sân khấu hài
kịch sao! Sau này, mỗi khi nhắc đến vũ hội, tiêu điểm sẽ không còn là Stephen
hắn mà lại là hai tên ngốc thân bại danh liệt kia!

Nhìn Điền Hành Kiện, Stephen lạnh lùng hỏi:“Ngươi là ai, ai mời ngươi tới?”

Bị chủ nhân vũ hội hỏi như thế, dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ cảm thấy khó xử,
nhưng trên đời này lại có một kẻ da mặt còn dày hơn vỏ chiến hạm, kẻ đó đang
ngây ngô nói:“Tham gia vũ hội cũng phải được mời sao, tôi là tới hứa hôn mà!”

Christina khó xử liếc mập mạp một cái, hiển nhiên là rất tức giận trước kiểu
ăn nói văng xích chó này của mập mạp. Nàng mỉm cười, nói với Stephen:“Điện hạ,
Trương tiên sinh là bạn tốt của tôi, là tôi dẫn anh ta tới.”

Stephen “A!” lên một tiếng, đang định nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy mấy ô
tô bay lục tục dừng lại ở trước cửa lâu đài. Các vị khách trong xe vừa bước
ra, đám quý tộc liền xôn xao hết cả lên. Từ trong chiếc [ Mỹ Châu Hổ ] màu
xanh là hai người, một người anh tuấn tiêu sái, một người kiều diễm xinh đẹp,
khí chất cao nhã, chính là Reinhardt và Bonnie của Thần Thoại quân đoàn. Còn
trong những chiếc xe đi sau, chẳng những có đám quan chức chóp bu của Gatralan
mà còn có người thừa kế ngôi vị hoàng đế - Đại hoàng tử George. Không ngờ,
những người này lại không hẹn mà cùng tới nơi này.

Những vị khách mới tới còn đang đứng ở bốn phái, nhưng phát hiện chủ nhân buổi
vũ hội đang đứng bên cạnh sân tennis, xung quanh còn có hơn mười quý tộc, nhìn
thực náo nhiệt một cách quỷ dị. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đi tới nơi đám đông
đang tụ tập.

Stephen nhăn mặt, tình thế của hắn bây giờ đúng là cưỡi hổ khó xuống. Trong
đám người đang đi tới kia, chẳng những có đối thủ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế
lớn nhất – George, mà còn có cha của Carrey, bộ trưởng Bộ Tuyên Truyền Donald.
Nếu bây giờ hắn không bảo vệ được Carrey thì sau này còn ai chịu đi theo? Mặc
kệ mập mạp tới từ chỗ nào, nhưng người dẫn hắn tới dù sao cũng là con gái của
Gordon, mà đám thế lực cũ trong Bộ Tổng Tư lệnh do Gordon và Heylinger cầm đầu
vẫn đứng về phía George, thế nên nếu hắn không thể nhanh chóng cứu vãn cục
diện, chẳng những tự chặt một cánh tay của mình mà còn làm trò cười cho George
nữa!

Hắn quay đầu lại nói với Điền Hành Kiện:“Bất kể ngươi là do ai đưa đến , nơi
đây cũng không có vị trí của ngươi, mời ngươi rời đi. Ta sẽ cho người ghi lại
tên tuổi và địa chỉ của ngươi. Tối nay cố gắng ăn cho nhiều, ngủ cho ngon một
chút. Vu khống quý tộc, tội danh này không nhỏ đâu!”

Mập mạp vừa nghe vậy liền nói:“Tôi không có vu khống, tôi có chứng cứ!”

Stephen nhêch mép cười một tiếng, nói:“Chứng cứ đâu?”

Mập mạp sửng sốt, chỉ vào những mảnh vỡ của chiếc điện thoại trên mặt đất,
nói:“Ở chỗ này, nhưng nó vừa bị vỡ! Mới vừa rồi tôi có mở cho mọi người nghe
qua , ai cũng có thể làm chứng!”

Stephen nhìn quanh bốn phía, mỉm cười nói:“Ồ? Ai muốn làm chứng, xin hãy giơ
tay lên cho ta nhìn xem.”

Đám quý tộc thức thời liền tự giác ngậm miệng lại, rối rít lắc đầu nói:“Tôi
không biết gì hết.

“Tôi không có nghe gì cả.”

Bruce vừa nhìn thấy nét mặt của An Lôi, đành cười khổ giải thích : “Chuyện này
đối với Stephen rất trọng yếu, bây giờ đành để cho anh bạn của Christina chịu
chút oan ức vậy, sau này tôi sẽ đỡ lời giúp cho.”

An Lôi khẽ mỉm cười, nói:“Cám ơn, bất quá tôi không ngờ quý tộc Gatralan lại
đều là một đám xu quyền phụ thế như vậy.”

Bruce cười khó xử, không nói thêm gì nữa.

Stephen mỉm cười đắc ý nhìn mập mạp, nói:“Nghe thấy chưa? Ngươi có thể đi rồi
đấy!”

Trên mặt mập mạp hiện ra nét khó tin, ủy khuất nói:“Sao ngài lại có thể như
vậy chứ? Trước kia tôi vẫn nghe nói Tam hoàng tử Stephen anh minh thần vũ, tôi
vẫn coi ngài như là thần tượng của mình!”

Stephen ngẩn ra, cười nói:“Bây giờ có nịnh nọt gì cũng vô dụng, ngươi đã có
gan làm thì hãy có gan chịu đi!” Thấy mấy người Reinhardt càng lúc càng gần,
hắn mỉm cười lạnh lùng nói,“Mau biến đi!”

Mập mạp lại hồn nhiên nói “Không đi, tôi còn chưa hứa hôn xong mà!”

Khuôn mặt tươi cười của Stephen bỗng trở nên có chút cổ quái dị thường, hắn
không ngờ mập mạp lại nói ra được một câu như vậy, sắc mặt hắn xanh mét, gã
này dám đem buổi vũ hội chào mừng của hắn biến thành buổi môi giới hôn nhân
sao!

Christina vốn vẫn đứng yên lặng ở phía sau mập mạp bỗng chậm rãi giơ tay lên,
ung dung đạm nhã, mỉm cười nói:“Stephen điện hạ, tôi có thể làm chứng cho
Trương tiên sinh!” Thanh âm của nàng vẫn cứ ngọt ngào như vậy,“Trương Nguyên
là bằng hữu do tôi mang đến. Trước nay tôi vẫn cho là quý tộc Gatralan, đại đa
số đều là người biết nói lí, nhưng không ngờ ngay cả điện hạ mà cũng vô lý như
vậy, tôi thực rất thất vọng!”

Bruce toát hết cả mồ hôi hột, còn đám quý tộc thì xôn xao hết cả lên. Mọi
người đều biết, Gordon đã phải xuống đài, tự thân khó bảo toàn, không ngờ con
gái của ông ta vào lúc này lại vì một gã bình dân mà đi đắc tội với Stephen,
bọn họ thầm lắc đầu, chuyện này vốn chỉ cần Christina bảo mập mạp nói mấy câu
xin lỗi, tiêu trừ ảnh hưởng của chuyện này thì có lẽ Stephen cũng sẽ không
đuổi tận giết tuyệt. Bây giờ, song phương đều đã ép nhau đi vào ngõ cụt, tuyệt
không còn đường sống.

Mập mạp nhìn Reinhardt và George đang đi tới, trong lòng cười thầm:“Ông mày
chơi đùa lâu như vậy, còn chưa lấy được thù lao, sao có thể để cho thằng cha
dở hơi này hù dọa chứ? Mấy người kia tới thật đúng lúc, coi như có bia đỡ đạn
rồi.”

Stephen hít vào hai cái, trấn định nói:“Thất vọng hay không thất vọng cũng
chẳng sao. Ta nghĩ tiểu thư nên lo lắng cho cha mình thì hơn đó. Có lẽ ông ấy
cũng không muốn nhìn thấy cô làm như vậy đâu. Huống hồ, cô dẫn một kẻ bình dân
tới đây tìm mối hứa hôn, ta thật sự cảm thấy có chút buồn cười, có vị tiểu thư
quý tộc nào lại coi trọng vị tiên sinh béo này đây? Hay là, vị Trương tiên
sinh này đã coi trọng vị tiểu thư xinh đẹp nào rồi.”

“Nhưng vô luận thế nào, kết quả cũng chỉ có một. Vị Trương tiên sinh này, là
một kẻ bình dân, ngươi hẳn phải tự biết nơi này không phảilà nơi ngươi có thể
tới. Còn tiểu thư Christina, ta nghĩ, hôm nay ta không hoan nghênh cô!” Thân
phận chủ nhà của Stephen phát huy tác dụng, ý vị chế nhạo trong lời nói của
hắn làm cho tất cả đám quý tộc xu quyền phụ thế xung quanh nhao nhao cười phụ
họa theo.

Mọi người trong lòng đều hiểu, chuyện này tới đây đã kết thúc, mâu thuẫn giữa
Stephen và gia tộc Gordon đã kết, còn gia tộc nhà Carrey cũng đã ngồi lên
thuyền của Tam hoàng tử. Chuyện hôm nay, sau này không một ai dám công khai
nhắc tới, nếu không sẽ trở thành kẻ đối nghịch với Stephen!

Mập mạp nhìn Stephen, cười ngây ngô nói:“Tôi không biết có tiểu thư nào coi
trọng tôi hay không, nhưng thực sự tôi đã thích một người!”

Stephen ngạc nhiên, hứng thú hỏi:“Oa! Thật vậy sao? Không biết vị tiểu thư nào
vô phúc được Trương tiên sinh để mắt tới vậy?”

Mập mạp si ngốc nhìn An Lôi, nói:“Người tôi thích chính là tiểu thư An Lôi!”

Tất cả đều ngạc nhiên, một số người biết chuyện bên trong thì đã bật cười
thành tiếng, Bruce thì vừa giận vừa buồn cười. Cái gã này cũng tự đề cao bản
thân quá đi chứ, thứ người như hắn mà cũng đòi xứng với An Lôi sao?

Stephen dĩ nhiên biết An Lôi là người mà ông anh mình theo đuổi, hắn thật sự
cảm thấy cái gã béo không biết tự lượng sức mình này đúng là một nhân tài, cái
gì cũng thiếu, chỉ có ngu là thừa. Hắn không thể nhịn cười, nói:“Trương tiên
sinh, ta không thể không bội phục ngươi, bất quá, có một câu tục ngữ, không
biết ngươi đã nghe qua chưa?”

Mập mạp tò mò hỏi:“Tục ngữ gì cơ?”

“Là câu “con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!” Stephen cười to ha hả, cơ hồ cười
tới nỗi chảy cả nước mắt. Đám quý tộc đứng bên cũng cười hùa theo.

Đứng ở bên cạnh An Lôi, Bruce cũng đang cười, vị đại mỹ nhân này đối với hắn
còn không động tâm, sao có thể để mắt tới cái gã vừa béo vừa trắng lại vừa ngu
này cơ chứ? Hắn chợt cảm thấy câu nói đó của cậu em mình thật sự rất kinh
điển.

Mập mạp làm bộ tay chân luống cuống, đỏ mặt tía tai, đi tới trước mặt An Lôi,
chiếp nhẹ nhàng nói:“An Lôi tiểu thư, liệu tôi có thể mời tiểu thư đi ăn một
bữa cơm được không?”

An Lôi nhíu mày khó xử! Bất quá, nàng biết, vô luận người này thế nào mình
cũng sẽ không bao giờ cự tuyệt yêu cầu của hắn, nàng tươi cười đáp:“Dĩ nhiên,
tôi rất vinh hạnh.”

Nói xong, An Lôi liếc nhìn Bruce, nhẹ nhàng nói:“Bruce điện hạ, hôm nay tôi
cảm thấu không được thoải mái, đành phiền ngài tìm bạn nhảy khác thôi.”

Tiếng cười của Bruce, Stephen cùng đám quý tộc hoàn toàn tắc nghẹn.

Bruce hiển nhiên cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận không chịu nổi, Stephen thì
giống như bị người ta tát cho một cái ngay trước mặt bao nhiêu người, một cảm
giác nhục nhã xông lên trong đầu hắn, thấy đám người George đang đi tới, hắn
giận dữ quát lên:“Ngươi cút khỏi nơi này cho ta! Cút!”

Mập mạp mỉm cười lắc đầu, lấy ra từ trong túi quần một cái huy hiệu rồi đeo
lên ngực áo, cái huy hiệu này rất kỳ lạ, trên đó khắc hình một thiên thần
tướng mạo hung ác, mọi người đều ngây ra:“Gã béo này là người của Thần Thoại
quân đoàn sao!”

Stephen thiếu chút nữa đã ngất đi, không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển như
thế này, ai mà tin được cái tên béo này lại có thể là người của Thần Thoại
quân đoàn chứ! Hắn là hoàng thất vương tử, không phải là không chọc nổi Thần
Thoại quân đoàn, nhưng đó phải là chuyện đáng giá để chọc chứ! Phải biết rằng,
vô luận là mập mạp đúng hay sai, Reinhardt vẫn cứ là một gã hòa thượng pháp
danh “thích bao che”, nếu gã biết hắn giở trò chỉ hươu nói ngựa đổ tội cho mập
mạp thì hỏng bét! Ở thời khắc mấu chốt này, Stephen dám đắc tội với tất cả
người trong thiên hạ, duy nhất không dám đắc tội chính là Reinhardt!

Khi mập mạp đã đem tất cả mâu thuẫn chuyển đến trên người Reinhardt thành công
thì cũng là lúc vị thượng tướng này mỉm cười đi vào đám đông, vẻ mặt hồn nhiên
như không biết mâu thuẫn vừa phát sinh. Hắn thấy mập mạp vừa mới lấy huy hiệu
ra đeo liền cười nói:“Trương Nguyên, chiếc huy hiệu này quả rất tương xứng với
cậu đấy.”

Bây giờ Stephen chỉ hy vọng, cái gã béo này chẳng qua chỉ là xuất hiện tình cờ
ở đây, chứ không phải là do Reinhardt đặc biệt phái tới! Hắn vận hết công lực
từ lúc sinh ra đến nay khống chế nét mặt của mình, mỉm cười chào hỏi khách
khứa và vui vẻ đón nhận những lời chúc mừng của mọi người.

Reinhardt cười nói:“Nơi này thật náo nhiệt, mọi người đang nói chuyện gì vậy?”

Stephen mỉm cười đáp:“Không có chuyện gì đâu, tôi vừa mới biết Trương tiên
sinh cũng là người của Thần Thoại quân đoàn, trước có một chút hiểu lầm nho
nhỏ thôi.”

Reinhardt cười nói:“Trương Nguyên là kỹ sư ở Phòng Nghiên cứu robot của Thần
Thoại quân đoàn, tài nghệ rất cao. Bản cải tiến [ Kim Cương ] chính là kiệt
tác của cậu ta đấy!” Mọi người ồ lên kinh ngạc. Robot là một trong những đề
tài bàn luận ưa thích của quý tộc, việc cải tiến [ Kim Cương ] thành công đã
truyền khắp cả giới quý tộc, bất quá đối với tổng kỹ sư chủ trì, mọi người vẫn
chưa được biết là ai, cho tới bây giờ bọn họ mới biết được, thì ra là cái gã
béo ngây ngô này! Chẳng trách cái gã người Cheynark này lại có thể được nhận
vào Thần Thoại quân đoàn của riêng tộc Wibault! Reinhardt lại nói tiếp:“Ngoài
Trương tiên sinh ra, tiểu thư Christin đáng yêu của chúng ta cũng đã gia nhập
Thần Thoại quân đoàn.”

Stephen cười khan nói:“Vậy xin chúc mừng tướng quân, Thần Thoại quân đoàn quả
luôn có thể tìm được những nhân tài mà người ta mơ ước!”

Reinhardt khẽ mỉm cười nói:“Chậc, đám nhân viên nghiên cứu của Thần Thoại quân
đoàn chúng tôi không hiểu lắm về nhân tình thế thái, nếu có chỗ nào đắc tội,
mọi người cứ nói với ta, ta sẽ tới bồi tội ngay.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều chửi thầm trong bụng! Gã Reinhardt này nổi
danh bao che thuộc hạ, có ai dám đi nói cái gì đạo lý với hắn chứ, càng khỏi
phải mơ hắn đến bồi tội!

Sắc mặt Stephen thoạt đỏ thoạt trắng, cuối cùng bèn cười lớn, nói:“Tướng quân,
ngài thật là hài hước quá!” Hắn nhìn đồng hồ rồi đưa tay ra trước, nói:“Vũ hội
đã sắp bắt đầu rồi! Mọi người, xin mời!”

Đám quý tộc liền rối rít phụ họa theo, việc làm thế nào để hóa giải bầu không
khí khó xử đối với bọn họ mà nói đương nhiên là rất nhẹ nhàng. Mọi người vừa
hàn huyên vừa kéo nhau đi vào đại sảnh. Mập mạp mặt dày kéo tay An Lôi đi tham
gia náo nhiệt. An Lôi cấu mạnh cho hắn một cái, lạnh lùng nói nhỏ:“Ta chỉ đang
phối hợp công tác, xin ngươi hãy tự trọng! Ngươi rốt cuộc tính thế nào ?”

Mập mạp cười khổ một tiếng, ra dấu chỉ sang bên. An Lôi nhìn theo, chỉ thấy
Đại hoàng tử George đang trò chuyện với một vị quý tộc, hắn vừa nghe vị quý
tộc kia nói vừa không ngừng nhìn về phía bên này, hiển nhiên đề tài có liên
quan đến chuyện mới vừa rồi!

Mập mạp lén lút nói:“Ta vừa đắc tội với Stephen, lại là bạn tốt của Christina,
bây giờ còn là người của Thần Thoại quân đoàn. Vị hoàng tử này nếu không có
hứng thú, vậy mới là kỳ quái đấy. Một thành viên Thái Tử đảng tiềm năng ưu tú
như vậy, hắn có thể bỏ qua sao?”

An Lôi hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, chuyện với Mễ Lan, vẫn còn chưa
xong đâu!


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #153