3 - Chương Còn Sống, Mới Là Người Thắng


Chương trướcChương tiếp

Mập mạp không có chọn người, hắn vung tay lên nói:“Được mấy người các ngươi
thôi chứ gì, cùng lên đi.”

Đám tự Do chiến sĩ vốn đã ngứa mắt, thấy hắn đã chán sống như vậy liền chuẩn
bị xông lên, nhưng chợt mập mạp lại kêu lên:”Chờ chút............”

Mập mạp xoa tay bẻ khớp, cười nói:“Nếu đánh lộn, ta sợ sẽ làm mọi người phải
nằm viện vài bữa, tổn thương hòa khí.”

Mọi người nghe hắn nói vậy thì đần thối ra, thằng béo này có ý gì thế, không
đánh nhau thì thi nhổ nước miếng à? Chẳng nhẽ hắn có bản lĩnh phun nước miếng
xa ba mươi mét!

Mập mạp lo lắng nói:“Như vậy đi, đây là lần đầu tiên tới căn cứ này, không thể
quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, ta cũng không muốn khi dễ người khác, chúng
ta chơi một trò chơi, hạng chiến, các ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Bởi vì sau này hoàn cảnh tác chiến của tự do chiến sĩ sau này chủ yếu sẽ là
phát động bạo loạn trong thành phố, cho nên đối với bọn họ mà nói, hạng chiến
là một trong những phần huấn luyện không thể thiếu. Mỗi người tham gia sẽ được
phát cho một cây bút có hình dạng như một thanh dao găm, vừa truy đuổi vừa
dùng bút vạch lên thân thể đối phương để phân định thắng thua

Vừa nghe mập mạp đòi chơi trò này, hơn nữa còn là một chọi ba mươi, tự do
chiến sĩ đều cảm thấy cái thằng béo này thật đúng là không biết sống chết gì
cả!

Bút dao găm nhanh chóng được đưa tới, mập mạp tiện tay chọn lấy một cái,
nói:“Bắt đầu đi.” rồi co giò chạy vụt đi, đến lúc ba mươi gã kia rối rít nhặt
dao thì mập mạp đã biến mất vô ảnh vô tung. Điều này làm cho mọi người đều
phải hoảng sợ, phải biết rằng từ vị trí của hắn đến kiến trúc gần nhất cũng
phải hơn mười mét, vậy mà dưới ánh mắt của bao nhiêu người, mập mạp chỉ vèo
một cái là đã mất hút.

Một vị trung đoàn trưởng vung tay lên, đám Tự Do chiến sĩ liền hạ tản ra đuổi
theo mập mạp, bọn họ không hề chú ý giữ khoảng cách hỗ trợ cho nhau, dù sao
cũng là ba mươi đánh một, nếu còn tập trung cả đám đánh hội đồng thì bọn họ
còn gì là thể diện nữa.

Ba mươi người phân tán tiến vào trong căn cứ, bởi vì hầu hết mọi người đều
đang tập trung ở bên ngoài nên khung cảnh bên trong tương đối là trống trải.

Tất cả người xem cũng rất biết quy củ, dù bọn họ đang muốn cười,muốn quát ầm
lên đến chết đi được nhưng vẫn duy trì yên lặng, ngay cả ánh mắt cũng không có
bất cứ sự biến hóa nào. Đó là bởi vì bọn họ vừa phát hiện có một gã mập mạp
vừa mới vọt ra từ giữa đoàn người, yên lặng bám theo ba mươi gã Tự Do chiến sĩ
kia.

Thực ra,từ đầu đã có hai người vô tình phát hiện ra mập mạp đang đứng ngay bên
cạnh mình, đang hứng thú quân sát đám chiến sĩ chạy vào trong căn cứ, thậm chí
hắn còn vỗ vai kêu người đứng trước hạ thập đầu xuống để nhìn cho rõ, bộ dáng
như thể là một khán giả xịn. Khi phát hiện ra mập mạp, hai người này thiếu
chút nữa đã hét toáng lên, bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết hắn ta đã đứng
bên cạnh họ từ lúc nào.

Để không ảnh hưởng tới quy tắc, hai người này đành quay mắt đi, cũng chỉ trong
nháy mắt đó, mập mạp đã lại biến mất, bọn họ nhịn không nổi phải liếc mắt tìm
kiếm, nhưng dù thế nào cũng tìm không ra, còn mập mạp thì đang giống như một
con chuột béo núc ních, co đầu rụt cổ chạy xuyên qua đám đông để bám theo đám
đối thủ, động tác của hắn vô cùng linh xảo nhanh nhẹn, cúi đầu khom lưng phóng
vụt qua lộ tuyến thích hợp nhất, hoàn toàn không làm kinh động tới mọi người.

Kế đó, mọi người đứng xem thấy rất rõ ràng, sáu gã Tự Do chiến sĩ thong thả đi
cuối cùng, vẻ mặt lộ rõ nét không vui vì lấy đông đánh ít đã bị bút dao găm
xỉa cho mấy nhát vào lưng trong nháy mắt. Quá nhanh! Tốc độ của mập mạp như
một tia chớp, lựa chọn cực kỳ tinh xác, từ lúc bất ngờ vọt ra từ trong đám
đông, đâm gục sáu người, tất cả động tác chỉ hết chưa tới ba giây!

Vậy là đủ rồi! Tandara cùng hai vị dẫn đạo giả liếc nhìn nhau! Giảo hoạt,
quyết đoán, độc ác! Gã đệ tử của Algafarl này quả thực không phải là một cái
bao mỡ, hắn là một chiến sĩ thân kinh bách chiến, động tác kỹ xảo của hắn
tuyệt đối là được luyện ra từ trong mưa bom bão đạn, từ những trận quyết chiến
sinh tử mà ra.

Khó trách! Khó trách Hopkins lại chết trong tay hắn, Tandara cảm thấy có chút
hối hận khi chưa đem tư liệu về người này cho đám binh sĩ biết trước một chút.
Bây giờ, ông ta chỉ có thể đứng yên giữ im lặng! Một nửa vì tò mò, một nửa
khác là vì ông ta tin tưởng đệ tử của Algafarl hiểu rõ mình đang làm gì, đám
binh sĩ thấy chết không sờn này đích xác có một thứ cố chấp khiến người ta khó
tin nổi.

Thân ảnh mập mạp theo đuôi các Tự Do chiến sĩ biến mất trong căn cứ, phòng ốc,
hành lang, cửa sổ, cầu thang, con mồi đã biến thành thợ săn, từng gã từng gã
Tự Do chiến sĩ mang theo nét mặt ủ rũ cùng những vết bút trên các bộ vị hiểm
yếu phải lặng lẽ rời khỏi trò chơi mèo vờn chuột này.

Mười phút đồng hồ sau, khi mập mạp cười híp mắt địa đi ra, ba mươi người cùng
hắn tiến hành tỷ thí đã đứng hết giữa sân, lúc này, bọn họ đã đứng thành hang
ngũ, chỉnh tề, trang trọng, nhưng bộ dạng vẫn có chút không phục.

Mập mạp cười cười nói:“Ta biết các ngươi còn có chút không phục, như vậy đi,
đem súng bắn tỉa mô phỏng tới đây, chúng ta chơi bắn tỉa đi.”

Người xem cùng các chiến sĩ đều im lặng, từ cuộc tỷ thí vừa rồi ai cũng có thể
thấy cái gã mập mạp này tuyệt đối là cao thủ tinh thông ẩn nấp phục kích, là
yêu cầu cao nhất của những tay bắn tỉa, mặc dù hắn còn chưa thể hiện gì, nhưng
mọi người đều ý thức được trận này tuyệt đối không dễ chơi.

Mười sáu tay súng bắn tỉa ưu tú nhất liền được chọn ra, mập mạp lập tức thi
triển kỹ thuật tiêu thất tiềm hành, nhưng trước lúc biến mất còn kịp làm cho
ba gã phải buông súng thua cuộc tai chỗ. Mười ba tay súng còn lại vội vã tản
ra, nhanh chóng lựa chọn vị trí ngắm bắn, bọn họ cùng mập mạp tiến vào hai
phía nam bắc đối xứng.

Một gã Tự Do chiến sĩ bí mật nấp dưới cửa sổ, thông qua kính ngắm bí mật quan
sát khu nhà phía bắc, những tay bắn tỉa phải tìm được mục tiêu mà không để lộ
tình huống của mình, trước tìm được mục tiêu, bọn họ đều sẽ phải nằm yên ở vị
trí an toàn.

Kính ngắm trên mũ điện tử vừa mới nhô lên được một nửa thì đỉnh đầu của hắn đã
bị đạn tín hiệu bắn trúng, hắn thở dài, thiết bị phán định thắng thua đã thông
báo yêu cầu hắn rời trận địa, mà lúc đó hắn căn bản ngay cả cơ hội tìm kiếm
đối thủ cũng không có, hơn nữa hắn còn không rõ, mặc dù bức tường này có thể
bị súng bắn tỉa xuyên thấu. nhưng súng của gã mập mạp kia không có kính ngắm
hồng ngoại tuyến đích mô nghĩ súng bắn tỉa, làm thế nào mà hắn lại biết được
mình đang ẩn núp ở chỗ này !

Người thứ hai bị loại là do ăn phải một quả lừa, hắn phát hiện ra trên nóc nhà
có một khối trông như mũ giáp, hắn vừa mới chĩa súng bắn tỉa của mình ra khỏi
góc ẩn nấp thì lập tức đã bị phán thua.

Tiếp sau đó, mập mạp xuất ra tầng tần lớp lớp những chiêu lừa bất tận, hoàn
toàn đánh vỡ lòng tin của đối phương. Hắn là một tay lừa đảo trời sinh, hắn
hiểu rất rõ tâm lý của những tay bắn tỉa, nhiều lần bọn họ đã có thể nhận định
đây là mục tiêu giả do đối thủ chế tạo ra, nhưng mà mục tiêu thật sự là quá
giống thật, quá mê người, bọn họ có thể tránh được cú lừa thứ nhất, nhưng chạy
không khỏi cú thứ hai, thứ ba, hơn nữa từ đầu tới cuối cái gã béo hèn mọn này
không hề để lộ tung tích, tất cả những gì lộ ra đều chân chân giả giả hư thật
khó phân.

Khi chỉ còn lại có ba người, cuối cùng thì mập mạp cũng lộ diện, hắn bật dậy
từ một cái cửa sổ rồi chạy vọt qua một đoạn tường thấp, dùng chính thân thể
của mình để dẫn dụ đối phương. Đến nước này thì không ai còn có thể kiềm chế
được nữa, đấu bắn tỉa mà lấy động đánh tĩnh thì chẳng phải muốn chết thì là
gì?

Nhưng súng của mập mạp thực sự quá nhanh, quá chuẩn, đến khi ba gã kia nhận
được tín hiệu bị loại thì bọn họ mới hiểu ra, cái gã mập mạp này căn bản là đã
xác định được vị trí của họ từ trước rồi, nhưng do súng bắn tỉa không xuyên
qua được chỗ họ nấp, thế nên thứ hắn cần chẳng qua chỉ là một cơ hội nổ súng
mà thôi, cái gì mà lấy động chế tĩnh đều chỉ là lừa người mà thôi, nòng súng
của hắn sớm đã chĩa vào vị trí của họ, chỉ cần thò đầu ra là “bùm”!

Mười ba tay bắn tỉa thất bại làm cho tất cả tự do chiến sĩ không nói được gì,
thấy mập mạp vác súng bắn tỉa nghênh ngang bước ra, một gã chiến sĩ thân hình
cao lớn không nhịn nổi liền vọt tới trước mặt mập mạp kêu lên:“Ngươi chỉ biết
giở mấy trò quỷ quỷ túy túy đó thì gọi gì là bản lãnh, có ngon thì đánh với ta
một trận! Ngươi âm hiểm như vậy, có phải là một thằng đàn ông hay không đó!”

Mập mạp nhìn gã hán tử thô lỗ trước mặt, quay sang nói với đám khán giả xung
quanh:“Hắn là ngươi cận chiến tay không tốt nhất trong số các ngươi à?”

Các chiến sĩ lắc đầu, Oberto cười nói:“Không phải, bất quá bản lĩnh cũng không
tệ, nắm đấm của hắn là mạnh nhất, coi như xếp thứ hai.”

Mập mạp cười nói:“Vậy gọi luôn cái gã hạng nhất ra đây đi, ta cân đôi luôn.”

Lập tức trong đám đông có một người bước ra, chính là tay trung đội trưởng tự
tiện ra khỏi hang lúc nãy, mập mạp nhìn thân hình thon gầy cùng đôi chân của
gã ta liền biết ngay sức bộc phát của người này chắc chắn là vô cùng mạnh mẽ,
một đôi chân kia cũng tuyệt đối là lợi khí đánh người.

Mập mạp lui ra phía sau một bước tạo khoảng cách với đối thủ, ngoắc tay
nói:“Đến đây đi!”

Gã đại hán kia sớm đã nhịn không nổi nữa, cất bước tiến lên phóng ngay một cú
đấm thẳng, còn gã trung đội trưởng thì nhanh chóng nhảy sang bên hông mập mạp,
tung ra một cú đá vô cùng hung ác quất vào eo hắn, một cước này nếu là người
bình thường thì thật đúng là khó đối phó, nếu như lấy tay mà đỡ nhất định sẽ
bị trực tiếp đá gãy!

Gần như cùng lúc khi gã trung đội trưởng nhấc chân ra đòn, mập mạp đã nhào
thẳng người vào ngực gã đại hán trước mặt, động tác mau lẹ kinh người, hắn một
tay khống chế nắm đấm sức lực có thừa mà lại không đủ tốc độ, khuỷu tay kia
thì huých mạnh vào ngực đối phương, mà bởi vì cả người hắn đang nằm gọn trong
lòng gã đại hán kia khiến cho cú đá kia không thể tạo thành uy hiếp. Tay trung
đội trưởng thấy một cú đá vô ích liền không chút do dự nương theo lực đạo của
chân phải tung người xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, quay người phóng ra một cú
đá hậu vào thẳng mặt mập mạp.

Nhưng ngay trước lúc hắn vung chân ra đòn tiếp theo thì một tiếng rắc nhỏ đã
vang nhỏ, một cánh tay của gã đại hán đã bị mập mạp bẻ trật khớp, cánh tay còn
lại cũng bị mập mạp dùng cầm nã thủ khống chế, khiến hắn hoàn toàn mất đi sức
chiến đấu. Thấy cú đá thứ hai của gã trung đội trưởng đang lao thẳng vào mặt
mình, mập mạp hai tay đè gã đại hán xuống, mượn lực tung người đạp ngay vào
bắp chân đối phương.

Gã trung đội trưởng vội mượn lực nhảy tránh ra, đùi phải giống một cây thiết
côn quét ngang như sao băng. Lúc này mập mạp đã buông gã đại hán ra, tinh
quang trong mắt chợt lóe, gần như là cùng lúc cũng tung ra một cước va chạm
thẳng với ống đồng đối phương. Quá hiểm! Tất cả người xem không khỏi quay mặt
qua chỗ khác, hít vào một hơi khí lạnh!

Trên mặt gã trung đội trưởng hiện lên một tia đau đớn, hắn cắn răng tung ra
tiếp một cú đá vòng cầu, mập mạp cũng không thay đổi, hắn cũng dùng một cú đá
vòng cầu y hệt để đáp lại. Công phu dưới chân của hai người đều là nhất lưu ,
giống như hai cây đại thiết côn va chạm với nhau, cương liệt vô cùng. Đừng nói
là nhìn, nghĩ đến thôi cũng đã thấy ngán rồi.

Tới lúc này, gã trung đội trưởng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, chân phải
đã không nhấc lên được tiếp, dưới chân mềm nhũn, quỳ gục xuống mặt đất. Thế đá
của mập mạp còn chưa hết, cước tiếp theo của hắn sút trúng vào giá dựng sung
bắn tỉa, liên tiếp đá gãy hai khẩu súng, làm cho cái giá kim loại cũng phải
xoắn cong lại.

Khiếp sợ, toàn thao trường là một mảnh im lặng chết chóc, tựa hồ có thể nghe
thấy cả tiếng kim rơi.

Mập mạp quay đầu lại, nhìn lướt qua tất cả tự do chiến sĩ có mặt, mỉm cười
nói:“Ta chính là một tên lợn béo đấy, Có vấn đề gì không?”

Không một ai cất tiếng trả lời, trả lời thế nào đây, người như vậy ai dám cười
nhạo hắn, mà ai có tư cách cười nhạo hắn chứ?

Mập mạp lạnh lùng quát lên:“Tập hợp!”

Các chiến sĩ liền tập hợp với tốc độ nhanh nhất, không riêng gì bọn họ, ngay
cả những binh sĩ đứng xem xung quanh cũng đứng vào hàng ngũ, từng hàng từng
khối đứng kín cả thao trường.

Giong nói của mập mạp lại vang lên:“Ta biết tâm lý của các ngươi, cũng biết
dân tộc của các ngươi đã phải chịu những thống khổ như thế nào, nhưng mà, đó
cũng không thể trở thành lý do để các ngươi có thể coi thường tánh mạng của
mình, coi thường tôn nghiêm của người khác!”

“Trong suy nghĩ của ta, Tự Do Chiến Tuyến có được chính là những chiến sĩ có
nhiệt huyết trung thành, có kỷ luật như sắt như thép, chứ không phải là một
đám nọa phu cố chấp theo chủ nghĩa dân tộc!”

“Sư phụ Russell phái ta tới đây, không phải là để ta dẫn mọi người đi chịu
chết! Trên chiến trường, muốn chết rất dễ dàng, nhưng sự hy sinh đó của các
ngươi liệu có thể đem tới thắng lợi được hay không, bây giờ ta nói cho các
ngươi biết, KHÔNG THỂ! Sự hy sinh của các ngươi thậm chí còn không có một chút
ý nghĩa nào! Các ngươi cho rằng mình là anh hùng sao, phi! Anh hùng, không
phải là kẻ không biết quý trọng tánh mạng, không biết tôn trọng người khác như
các ngươi!”

“Cuộc tỷ thí vừa rồi các ngươi đều thấy rõ ràng cả chứ? Các ngươi có thể mắng
ta hèn hạ, chửi ta vô sỉ, nói ta là một tên lừa đảo, nhưng, những người vừa
đấu với ta không có tư cách nói những lời như vậy, bởi vì các ngươi đã chết,
người chết không có tư cách chỉ trích người khác, kẻ được mở mồm, là ta -
người thắng cuộc. Còn sống, mới là người thắng!”

“Hôm nay ta tới nơi này, đưa cho mọi người một câu nói, bây giờ không phải là
thời đại kỵ sĩ, không phải thời đại để các ngươi mặt đối mặt với địch nhân mà
đồng quy vu tận. Thứ các ngươi cần phải học, đó là còn sống, sống để chiến
đấu, một cuộc sống khó gấp vạn lần so với một cái chết nhẹ nhàng! Các ngươi
cần phải học làm thế nào để tiêu diệt địch nhân, chứ không phải là tiêu diệt
chính mình!”

“Không biết tôn trọng người khác sẽ không được người khác tôn trọng, không
biết quý trọng tánh mạng sẽ không xứng đáng có được thắng lợi. Các ngươi thử
nhìn lại mình xem, ngoài không sợ chết ra, các ngươi có điểm nào giống như một
chiến sĩ dũng cảm chân chính chứ! Một đám nọa phu làm bộ anh hùng! Giải tán!”

Điền Hành Kiện nghiêm mặt, phất tay áo, xoay người đi cùng ba vị dẫn đạo giả
vào phòng họp.

Để lại một thao trường đầy xấu hổ và tự hỏi.


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #141