Chương trướcChương tiếp
Ngay sau đó, Điền Hành Kiện được Jose gọi vào phòng làm việc, đến khi hắn nhìn
thấy bản hợp đồng mới của mình thì nước mắt rơi lã chã, điều này làm cho Jose
có cảm giác mình như Bá Nhạc vừa mới tìm ra được một thớt thiên lý mã mập mạp,
hơn nữa, thớt thiên lý mã này rõ ràng là chưa từng được chăm sóc xứng đáng,
nếu không thì sao cái bản hợp đồng này có thể làm cho hắn xúc động tới mức đó
kia chứ.
Thế là mập mạp càng thêm ra sức làm việc, hắn mượn cơ hội này để thực sự dung
nhập vào công ty này, dung nhập vào đoàn thể này, chỉ có như vậy công ty này
mới có thể trở thành chỗ dựa, thành nơi ẩn náu cho hắn, những bài huấn luyện
trong trại trinh sát đặc chủng đã dạy cho hắn biết, chỉ có chuẩn bị sẵn đường
lui và nơi ẩn náu mới là yếu quyết để sinh tồn vùng địch hậu.
“Này, giám đốc của công ty Thánh Kỵ Sĩ là ai vậy? Sao ta chẳng thấy ai nhắc
tới vậy?” Mập mạp vừa tháo tấm kiểm soát tốc độ điện tử của một chiếc robot [
Liêu Nguyên ] vừa tán gẫu với một tay kỹ sư tên là Iker đứng bên cạnh.
Iker là một gã thanh niên tướng mạo tuấn tú, bình dân tộc Wibault, vừa mới tốt
nghiệp không lâu, đang trong giai đoạn thực tập, tới đây làm việc là để lấy
kinh nghiệm chuẩn bị xin việc vào công ty robot Cự Hình.
Iker nhìn mập mạp thoăn thoắt tháo lắp, hai tay linh xảo điều khiển cánh tay
cơ giới với một tốc độ kinh người thì há hốc cả miệng, nói không ra lời.
Điền Hành Kiện thấy hắn không trả lời thì quay qua huơ tay mấy cái trước mặt
y, lúc này Iker mới kịp phản ứng, vội vàng nói:“Tôi cũng không biết, kể từ khi
đến nơi này, căn bản đều chỉ thấy các trưởng phòng quản lý công ty, chưa từng
thấy giám đốc xuất hiện.” Hắn chép miệng nói:“Chắc là một tay quý tộc nào đó,
dù sao cũng đã có chế độ đầy đủ, cần gì phải nhúng tay làm việc.”
“Ah......” Mập mạp đổi lấy một tấm linh kiện mới, lắp lại vào chỗ cũ, đóng nắp
máy, vỗ vỗ tay nói:“Xong một em!” rồi đạp chân vào cần gạt khống chế, cánh của
thép to lớn của xưởng duy tu mở ra, chiếc [ Liêu Nguyên ] lập tức được di
chuyển vào trong kho chứa robot đã sửa xong.
“Nghe nói bây giờ các cơ sở dân dụng đang bị quân đội thu mua, biến thành
xưởng quân dựng, có việc này không vậy?” Mập mạp mở máy tính, lựa chọn chiếc
robot tiếp theo.
Iker lại không đáp lời, mập mạp quay đầu lại nhìn thì phát hiện hắn đang vò
đầu bứt tai kiểm tra một chiếc [ Đồ Đằng ], vẻ mặt đau khổ. Thấy băng tải vẫn
chưa chuyển robot của mình tới, mập mạp liền xách theo cánh tay cơ giới đi tới
trước mặt Iker, hỏi:“Làm sao vậy?”
“Đang chạy tốc độ cao thì vô cớ chậm lại, trước kia tôi cho là mạch điện
chuyển động gặp vấn đề, thay một tấm mới là xong, nhưng kiểm tra mãi mà vẫn
không thấy lỗi.” Iker đau khổ nói.
Mập mạp liếc nhìn kết quả kiểm tra trên máy tính của Iker, khi nhìn đến chỉ sổ
phóng xạ năng lượng, hắn liền cười nói:“Kiểm tra lại đoạn ống nối bộ phận hóa
lỏng năng lượng đi, có lẽ là miệng tiếp có vấn đề khiến việc cung cấp năng
lượng bị thiếu hụt thôi.”
Vừa nói xong thì robot tiếp theo của hắn cũng đã được đưa đến, mập mạp nhanh
chóng quay lại vị trí, vừa xem thông tin đánh giá sơ bộ vừa mở vỏ máy, mới vừa
mở được vỏ máy ra thì nghe thấy Iker hô lên đầy hưng phấn:“Tìm được rồi! Lão
Đại ơi!”
“Lão Đại?” Gọi cái kiểu gì thế? Mập mạp lắc đầu, tiếp tục vùi đầu vào sửa
chữa. Một lát sau, Iker lại gần mập mạp, cười nói:“Lão Đại, anh thật là quá
lợi hại đó, đúng là chẳng có vấn đề gì làm khó được anh. Sửa xong con robot
này là cũng hết, anh em mình tới nhà ăn luôn, em mời.”
Mập mạp lắp bộ phận cảm ứng mới vào xong, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ,
nói:“Nhanh như vậy sao, sáng nay chú mày sửa được bao nhiêu chiếc?”
Iker đỏ mặt nói:“Thôi mà, em làm sao mà so được với anh.” Hắn thò đầu qua nhìn
máy tính làm việc của mập mạp, chép miệng nói:“Ngay cả số lẻ của anh em còn
chẳng lết nổi tới nữa là.”
Thời gian làm việc buổi sáng đã hết, các kỹ sư dừng làm việc, nhanh chóng thu
dọn thiết bị, vừa tán gẫu vừa lục tục đi tới nhà ăn.
Iker nhạnh nhẹn lấy một tấm thực đơn điện tử, cười nói:“Bữa cơm này để em mời,
anh muốn ăn gì cứ việc chọn thoải mái.”
Mập mạp nhìn thực đơn, tùy tiện chọn hai món rồi hỏi:“Thế rốt cuộc chuyện đi
sửa đồ quân dụng là sao đây?”
Iker ra dấu bé miệng, thấp giọng nói:“Việc này mọi người đều đã nghe nói, bất
quá bây giờ không ai biết rốt cuộc là thật hay là giả nữa. Có điều tình thế
tiền tuyến dường như rất không tốt, bây giờ sự khống chế của quân đội với tư
nguyên càng ngày càng nghiêm khắc, rất nhiều nhà máy dân dụng loại nhỏ đều đã
phải ngừng sản xuất vì thiếu nguyên vật liệu, một số công ty robot không có
chỗ dựa cũng đi tong rồi.” Hắn thở dài nói:“Nếu nơi này thật sự bị chuyển
thành nhà xưởng quân dụng thì anh em ta thê thảm rồi.”
Mập mạp kinh ngạc nói:“Tại sao, quân đội không trả tiền à?” Iker cười
nói:“Tiền lương cũng không ít, nhưng nếu đi duy tu quân giới thì sẽ bị đưa vào
biên chế nhân viên quân sự, mà như vậy thì làm gì còn có tự do nữa đây.”
Mập mạp cười đáp lại:“Chỉ cần có tiền thì ta làm cho ai cũng chẳng sao cả.”
Iker lắc đầu nói:“Nói thật, vốn em tới nơi này ba tháng là có thể xin vào một
công ty chế tạo robot, nhưng kết quả lại ở chỗ này làm việc gần một năm rồi,
anh biết tại sao không?” Mập mạp cười phá lên:“Bản lãnh không đủ chứ gì!”
Iker đỏ mặt nói:“ Không phải, nếu muốn xin vào các công ty chế tạo robot thì
với tài nghệ của kỹ sư cấp bốn như em là đủ rồi, nhưng thực sự là em cảm thấy
làm việc ở công ty Thánh Kỵ Sĩ này rất thoải mái.” Hắn hạ thấp thanh âm
nói:“Nếu như bị quân đội quản lý, liệu chúng ta còn có lúc nào được an nhàn
đây? Đến lúc đó, mỗi ngày bị quy định phải hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, làm
không được liền bị khép tội lơ là nhiệm vụ, mà đó là còn đỡ, nếu như bị lôi đi
sửa robot cao cấp sẽ lập tức bị dồn vào một chỗ, quản thúc tập trung, phòng
ngừa tiết lộ cơ mật.”
Mập mạp cười nói:“Ta đoán chắc cũng chả tới lượt chúng ta đâu, ngươi nghĩ mà
xem, nếu quân đội cần người thì nơi bị khai đao nhất định là những công ty chế
tạo robot, cuối cùng thật sự thiếu người mới đến phiên chúng ta, dẫu sao chúng
ta cũng chỉ có thể tu sửa mấy chiếc robot bình thường thôi mà.”
Nói đến đây thì xe thức ăn đã đi đến trước mặt hai người, tự động đưa các món
ăn lên khay, Iker lấy thêm một chai bia rót cho Điền Hành Kiện, nhưng đang rót
bia thì hắn lại nhìn thấy Christina đi vào phòng ăn, thế là liền ngây ra như
phỗng đá, bia đã rót đầy đến miệng cốc mà vẫn không dừng, ết cả ra bàn, khiến
mập mạp nhảy dựng cả lên, quát vội:“Đầy, đầy rồi, dừng, mau dừng lại!” Lúc này
Iker mới kịp phản ứng, vội vàng đặt chai bia xuống, lấy giấy thấm lau bàn,
nhưng tay chân loạng quạng thế nào lại gạt đổ chai bia, định cầm lại chai bia
thì tay lại quơ trúng mấy đĩa thức ăn làm rơi hết xuống sàn.
Mập mạp quay đầu nhìn theo ánh mắt Iker liền trông thấy cô nàng tiếp đãi viên
xinh đẹp kia, thở dài:“Hồng nhan họa thủy......” rồi nói với Iker:“Nếu chú mày
muốn kéo cưa thì xông lên đi, đừng có õng ẹo ngồi đây nữa, còn không thì tập
trung ăn cơm đi.”
Iker chỉ cười khan, lấy một đĩa cá mới, nói:“Đây chính là nữ thần của toàn thể
nam nhân chưa lập gia đình trong công ty...... Nhưng đừng nói là thằng em,
toàn Tanvir này cũng không có một ai có tư cách theo đuổi nàng đâu!”
Mập mạp quay đầu lại cẩn thận đánh giá, nghi hoặc nói:“Ta chả cảm thấy có cái
gì đặc biệt cả, cho dù xinh đẹp hơn bình thường một chút thì cũng đâu cần phải
phản ứng dữ vậy.”
Iker hạ giọng thần bí đáp:“Đó là do ông anh không biết đấy thôi, ngay cả Đại
hoàng tử George cũng đang theo đuổi Christina đấy, có người còn tận mắt thấy
đại hoàng tử tặng hoa cho cô ấy mà.”
Nghe đến chuyện này, mập mạp nhất thời hứng thú, hỏi lại:“Thật sao?”
Iker gật đầu, nói thêm:“Nhưng khó hiểu nhất là Christina cho tới giờ vẫn không
có ý đón nhận tình cảm của đại hoàng tử, ông anh thử nói xem cô ấy có phải
thật sự là không muốn làm hoàng hậu hay không?”
Mập mạp lắc đầu nói:“Từ một tiếp đãi viên thành hoàng hậu đế quốc, nàng ta còn
có thể lựa chọn gì nữa chứ?” Từ khi biết nữ nhân này được đại hoàng tử theo
đuổi, mập mạp tựa hồ cảm thấy Christina đã hấp dẫn hơn một chút.
Mấy luòng suy nghĩ xẹt qua trong đầu, mập mạp chợt cảm thấy buồn cười, nam
nhân luôn là có tâm lý như vậy, lão bà của người khác mới là tốt, ngay cả đi
tán gái cũng vậy, chỉ cần nghe nói cô nàng nào đó được đại nhân vật theo đuổi,
đừng nói là xinh đẹp, cho dù có là xấu xí thì cũng có thể tưởng tượng ra một
đóa hoa hồng.
Christina vốn cũng rất xinh đẹp, mặc dù so ra còn kém An Lôi nhưng cũng có thể
coi là mỹ nữ hàng đầu, hơn nữa cô nàng này còn có một thứ khí chất thanh tao
đạm nhã, không gấp không vội, trên môi luôn nở một nụ cười nhu hòa, giống như
một đóa hoa lan u nhã.
“Một nữ tiếp đãi viên có thể quen biết được hoàng tử đế quốc sao, một hoàng
thất lấy quý tộc thông hôn làm chủ liệu có thể chấp nhạn một nữ tử bình dân
làm hoàng hậu được sao? Nữ nhân này, chỉ sợ không đơn giản như vẻ bề ngoài.”
Mập mạp nhìn Christina, trong lòng thầm phán đoán.
Công việc ngày thứ hai nhanh chóng kết thúc, mập mạp bèn đi dạo phố vài vòng,
mua thêm chút đồ dùng. Khi đến phố A-871 trên đường 16, một chiếc ôtô bay [ Mỹ
Châu Báo ] bất ngờ dừng lại trước mặt của hắn, mập mạp không chút do dự mở cửa
bước lên xe. Hôm nay, là ngày hắn chính thức gặp mặt với Tự Do Chiến Tuyến.
Lái xe là một gã trung niên lạ mặt, thấy mập mạp lên xe, hắn khẽ mỉm cười rồi
khởi động hệ thống lái tự động. Hai người cứ ngồi im như vậy, không ai nói gì,
cho đến khi chiếc ôtô bay lượn qua vô số khúc cua và ngã rẽ tới một nhà kho
bên cạnh một nhà máy điện tử, gã lái xe mới trầm giọng nói:“Điền tiên sinh,
xin mời đi theo tôi.”
Điền Hành Kiện đi theo hắn ta vào trong nhà kho, nhà kho rất lớn, cũng rất
trống trải, trên mặt đất vương vãi đầy thiết bị hỏng, một góc nhà kho không
biết vì nguyên nhân gì mà đã đổ sập xuống từ lâu, đi xuyên qua nhà kho tới
trước một cánh cửa nhỏ trông rất tồi tàn, tiếp đó lại đi qua một loạt đường
ngang ngõ tắt nữa, cuối cùng đến trước một dãy gần mười cánh cửa giống nhau
như đúc, gã lái xe bèn mở một cánh cửa ra rồi dẫn mập mạp đi vào.
Trong phòng không có đồ vật gì, chỉ có một cái tủ tường, gã lái xe ấn nút
thiết bị trong tay, cái tủ liền tự động dời đi, để lộ ra một thang máy, đi vào
thang máy, cái tủ lại lui về chỗ cũ, thang máy tự động khởi động, lao xuống
phía dưới một lúc lâu mới dừng lại.
Cửa thang máy mở ra, hiện ra trước mặt Điền Hành Kiện là một căn cứ quân sự
khổng lồ dưới lòng đất, không cần phải hỏi cũng biết, căn cứ này nhất định là
ở phía dưới nhà máy điện tử, nguồn nhiệt lượng, tiếng ồn v…v… do nhà máy kia
tạo ra quả là một lớp vỏ ngụy trang hoàn hảo.
Theo những tài liệu mà Russell đưa cho hắn thì Tự Do Chiến Tuyến tổng cộng có
bốn căn cứ như thế này, phân bố ở ba thành phố khác nhau, riêng ở Tanvir có
hai căn cứ ở khu đông và tây. Tuy đã được biết trước nhân số trong căn cứ cùng
với kết cấu biên chế, nhưng bây giờ nhìn cảnh tượng nhiệt náo trước mặt, Điền
Hành Kiện vẫn không khỏi kinh ngạc, nơi này quả thực chính là mọt thành thị
thu nhỏ dưới lòng đất.
Russell thực sự đã bỏ vào đây vô số tâm huyết, nơi này, có thể nói là Tự Do
Chiến Tuyến, từng căn cứ đều có hơn vạn người, lo việc ăn mặc sinh hoạt cho
từng đấy con người nếu không tỉ mỉ lo toan xếp đặt trong thời gian dài thì căn
bản là không thể nào hoàn thiện. Hơn nữa, mỗi chiến sĩ trong căn cứ đều hoàn
toàn khác với những chiến sĩ phân tán trên mặt đất, bọn họ đều đã hoàn toàn
vứt bỏ thân phận của mình, không còn được nhìn ánh mặt trời, chỉ biết chờ đợi
thời khắc huy hoàng sẽ đến.
Mỗi một người ở đây đều là những chiến sĩ dân tộc dũng cảm nhất, trung thành
nhất, đã trải qua vô số cuộc kiểm tra ngặt nghèo, bọn họ đều đã được gia đình
xác nhận tử vong, bọn họ đều là những tinh binh cường tướng từng đi theo
Russell, là huyết mạch cùng hồn phách của Tự Do Chiến Tuyến.
Theo như lời của Russell, bọn họ trăm ngày như một, cả cuộc đời chỉ chuẩn bị
cho một việc, đó chính là hy sinh trong chiến đấu, mỗi một dân tộc nếu muốn
thức tỉnh đều phải nếm trải những hy sinh như vậy.
Điền Hành Kiện đi theo gã trung niên lặng lẽ đi xuyên qua đại sảnh, hành lang,
thao trường, nhìn những khuôn mặt lạnh lẽo không chút thân thiện, nhìn những
chiến sĩ không ngừng khổ luyện, từng lời của Russell lại hiện lên trong đầu
hắn.
“Ta đem bọn họ giao cho ngươi, việc ngươi cần làm là tránh cho họ khỏi những
hy sinh vô vị. Bọn họ là những chiến sĩ cực kỳ mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng
là ngững kẻ đáng buồn nhất, mặc dù ta cũng là một người trong dân tộc, nhưng
ta không thể phủ nhận khuyết điểm của dân tộc chúng ta. Những dân tộc này đã
đánh mất tôn nghiêm quá lâu rồi, tự ti, đã xâm nhập vào đến cốt tủy, ở trong
xương cốt những chiến sĩ này cũng có sự tự ti đó, thậm chí còn sâu sắc hơn so
với người bình thường, mà khi sự tự ti đã đến vô cùng thì nó sẽ biến thành
cuồng vọng tự đại, hay có thể nói là là sự tự ái biến thái hình thành từ vô số
nỗi khuất nhục đè nén. Ngươi, đi tìm hiểu bọn họ, sau đó, dẫn dắt bọn họ dành
lấy thắng lợi, dẫn dắt bọn họ sống sót trở về!”