3 - Chương Christina


Chương trướcChương tiếp

Tiến hành giao dịch với các tàu buôn khác trong không gian xong, tàu [ Abala ]
chậm rãi khởi động động cơ và hệ thống bảo vệ, tiến vào khí quyển Mosky, trải
qua quá trình kiểm tra chặt chẽ của Sở quản lý không gian, cuối cùng đáp xuống
một phi trường loại nhỏ cách thủ đô Tanvir khoảng 120km.

Sau khi xác định phương thức liên lạc với Audrey và Ivan xong, Điền Hành Kiện
điều khiến [ Logic ] lúc này đã biến thành một chiếc xe tải, kéo chiếc [ Cụ
Phong ] ra khỏi tàu.

Trải qua một chuổi kiểm tra thân phận, cuối cùng thì với cái phất tay của viên
thượng úy phụ trách, mập mạp cũng chui ra được khỏi phi trường, tiến thẳng về
hướng Tanvir.

Mosky là tinh cầu lớn nhất, đẹp nhất, có nhiều tài nguyên nhất, nó khống chế
tổng cộng hai mươi ba tư nguyên tinh cầu, là trung tâm công nông nghiệp trọng
yếu nhất của đế quốc Gatralan. Trải qua mấy ngàn năm di dân và mấy trăm năm
phát triển của gia tộc Morton, dân số ở đây đã lên tới gần một tỷ người.

Trên hành tinh này, ngoài thủ đô Tanvir ra còn có sáu mươi sáu thành phố cỡ
lớn và bảy siêu đô thị, tập trung tám mươi phần trăm tài phú của đế quốc,
ngoài công nghiệp ra, tất cả mọi ngành nghề buôn bán khác cũng đều vô cùng
phát đạt, cơ hồ tất cả người giàu đều sống hết tại thủ đô. Trong mắt người
Gatralan, nếu muốn dựa vào tài phú để tiến vào xã hội thượng lưu, cách tốt
nhất chính là sống giữa những quý tộc, mà Tanvir rõ ràng là nơi tập trung nhất
của những quý tộc người Wibault.

Còn ở những thị trấn nhỏ và nông trường, tuyệt đại đa số đều là những dân tộc
cấp thấp, cuộc sống mỗi ngày của họ là trong những nhà xưởng hay trang trại
rộng lớn, đối với bọn họ, những quán rượu đỏ đèn trong thành thị gần ngay bên
cạnh lại như xa tận chân trời, tiền lương chẳng đủ cho bọn họ tiêu, mà ở những
thành thị đó, chế độ cấp bậc nghiêm khắc lại càng là những rào chắn không thể
vượt qua. Bọn họ giống như những đứa trẻ mù lòa, tàn tật, chỉ có thể cô độc
ngồi bên, vênht tai lên nghe tiếng cười đùa của những đứa trẻ khỏe mạnh.

Trên con đường chuyên dụng cho xe tải hạng nặng, mập mạp phóng đi với tốc độ
hơn một trăm km/h, trong đầu hắn hiện lên cảnh vô số chiến hạm Liên bang quần
đảo trên bầu trời, vô số robot và bộ binh cơ giới điên cuồng bắn phá, xông vào
Tanvir. Còn hắn sẽ là tiên phong của tiên phong, dẫn dắt Tự Do Chiến Tuyến
quậy tung thành phố chưa một dấu vết chiến tranh này.

[ Logic ] tăng tốc độ, gầm rú tiến vào Tanvir.


Lúc này, ở tinh hệ Galileo, cuộc chiến giữa đế quốc Gatralan và liên bang
Leray đang tiến vào một tình thế quân bình rất vi diệu. Nhưng mọi người đều
biết, sự quân bình này sẽ nhanh chóng bị binh lực hậu viện hùng hậu của Leray
phá vỡ, đồng thời sự ảnh hưởng của kinh tế đối với chiến tranh cũng đã bắt đầu
xuất hiện.

Nếu như, Russell không phạm phải bất cứ sai lầm nào và Lieb Scott không thể
phá vỡ được ưu thế kinh tế của Leray thì kết quả của chiến dịch này coi như đã
được quyết định, tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

“Bốp!” Một cái bình hoa tuyệt dẹp đã bị ném nát bấy, nhưng như vậy vẫn không
làm cho Stephen hết giận, hắn chộp lấy một bình hoa khác, quăng thẳng cánh vào
màn hình. Tích một tiếng, màn hình vụt tắt, chỉ còn lại một màu đen tăm tối.

Stephen tức giận nhìn chằm chằm vào màn hình đã hỏng, trước mắt hắn như vẫn
còn lưu lại một đoạn phim cuối cùng, trong đó có một thằng béo chó chết đứng ở
trên bục giảng, nói năng văng xích chó: “Dĩ nhiên, kẻ đáng thương nhất vẫn là
Stephen, nghe nói đây là lần đầu tiên hắn được làm chỉ huy cấp chiến lược, có
điều, tôi qua được cửa ải này, hắn thì không.”

Phát tiết được cơn thịnh nộ trong lòng, Stephen nhanh chóng bình tĩnh lại,
khôi phục bộ dáng lạnh nhạt, phong độ tao nhã vốn có, hắn thả mình trên ghế
salon, hỏi:“Thằng nhãi Leray đó là ai?”

Trong phòng làm việc của Stephen lúc này chỉ có hai người, trừ hắn ra, người
đứng ở bên cạnh ghế salon chính là hoàng gia nội thị, thượng tá cận vệ quân
kiêm tổ trưởng tổ tình báo hoàng gia số 1 - Reiter.

Reiter năm nay mới có hai mươi sáu tuổi, vóc người tiêu chuẩn, tóc vàng mắt
xanh, diện mạo nhìn qua có vài phần tương tự với Stephen (thực tế thì Reiter
chính là anh họ của Stephen, bởi vì cha của hắn là công tước Viktor, cũng là
anh ruột của mẹ Stephen).

Ở đế quốc Gatralan, cho tới bây giờ các gia đình quý tộc vẫn luôn có truyền
thống thông hôn với nhau, cả sáu phi tử của hoàng đế James đều xuất thân từ
những gia đình quý tộc truyền thống, mà trong những gia tộc này, thực lực của
gia tộc Howard tuyệt đối là đứng đầu, cũng chính là sự hỗ trợ lớn nhất trong
cuộc tranh đấu của Stephen.

Nghe thấy câu hỏi của Stephen, Reiter hơi cúi mình xuống, đáp:“Bộ tình báo vẫn
chưa có thông tin cụ thể về người này, theo kết quả điều tra trước mắt thì chỉ
biết y là đệ tử mà Russell mới thu nhận ở Leray, vốn là một trung úy lục quân,
nhưng do một lần hắn say rượu đánh thướng tướng Mikhailovich nên đã bị khai
trừ quân tịch.”

“Uống rượu say? Đánh cả thượng tướng?” Stephen ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi.

Trên mặt Reiter hiện lên một nụ cười cổ quái, gật đầu nói:“Đúng vậy, hắn......
Hắn nhổ nước miếng vào lão Mikhailovich!”

“Nhổ nước miếng......” Stephen cười ha ha, nói:“Quả nhiên chỉ là một thằng
nhãi, lại còn béo như vậy nữa chứ! Say rượu, đủ để chứng minh người này thiếu
khả năng tự kiềm chế, thân là đệ tử của Russell, lại chỉ là một trung úy lục
quân, vậy mà lại dám nhổ nước miếng vào mặt một tướng quân, người như vậy chỉ
có thể dùng hai chữ ngu xuẩn để hình dung.” Phun ra được một tràng tổng sỉ vả,
tâm trạng của Stephen cũng dần hạ nhiệt xuống.

Bất quá, cứ nghĩ tới việc sáng sớm nay phụ thân James triệu kiến hắn vào trách
hỏi, sắc mặt Stephen lại xám xịt đi, Russell và thằng nhãi đệ tử khốn kiếp của
lão làm một show “Gặp nhau cuối tuần” khốn kiếp cho cả vũ trụ xem, bọn họ nắm
chặt lấy chiến dịch đổ bộ, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu hắn, còn người
thực sự chịu trách nhiệm của cả chiến lượclà Lieb Scott thì lại không nhắc tới
một câu, làm như thể thất bại của đế quốc quân trong cuộc chiến phòng ngự
Lucerne đều là do mấy sai lầm hạ cấp của hắn vậy.

Càng làm cho Stephen điên tiết hơn chính là hắn bị oan mà chẳng thể làm gì
được, hắn không thể nhảy ra mà tuyên bố kế hoạch này đều là do ông thầy Lieb
Scott của hắn đặt ra, cũng không thể giải thích được điều gì có lý một chút
trước mặt phụ hoàng James cả.

Vô luận như thế nào thì ít nhất những phân tích kia cũng là hoàn toàn chính
xác , chỉ có điều đối tượng bị chỉ trích đáng lý không phải là hắn, mà là Lieb
Scott mới đúng.

Reiter nhìn khuôn mặt âm trầm của Stephen, hắn rất hiểu tâm tình của gã em họ
mình lúc này, trong cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị cho dù đã có được sự trợ
giúp của gia tộc Howard thì Stephen vẫn cứ nằm ở thế yếu tuyệt đối, cuộc chiến
lần này là cơ hội tốt nhất.

Gordon đã phải rời đi, mở ra con đường cho Stephen tiến vào quân bộ, đây là cơ
hội mà hoàng đế dành cho hắn, cơ hội ngàn năm có một. Bây giờ thứ hắn cần,
chính là thắng lợi, những thắng lợi kịp thời!

Thế cho nên, nếu như trước cuộc thanh tẩy diễn ra mà hắn vẫn không thể giành
được bất kỳ thắng lợi nào, lão cha già James của hắn sẽ không chút do dự một
cước đá văng hắn ra, tự mình nắm lấy một quân bộ sạch sẽ như ý, ngự giá thân
chinh. Đến lúc đó, Stephen hắn sẽ hoàn toàn đánh mất tư cách tranh đoạt ngôi
vị hoàng đế.

Reiter im lặng thở dài, từ khi sinh ra Stephen đã luôn bị đặt ở thế yếu, dường
như thứ mà hắn thiếu nhất chính là một chút vận khí, bây giờ nhìn lại mới
thấy, một người luôn trốn trong những tràng túy sinh mộng tử như đại hoàng tử
George lại mới là người thông minh nhất, không tranh, đôi còn có hiệu quả hơn
so với chủ động đi tranh.

Stephen xiết chặt nắm tay, bản thân vốn không phải là người được chỉ địnhthừa
kế hoàng vị, hắn không có lựa chọn, hắn phải chủ động tranh đoạt, cho dù là
dùng tánh mạng để đánh cuộc, hắn cũng phải tranh. Đây, chính là vận mệnh duy
nhất của hắn trong hoàng thất Gatralan.

Được làm vua thua làm giặc!


Đi theo chỉ dẫn của bản đồ điện tử, mập mạp lái [ Logic ] xuyên qua những khu
phố Tanvir phồn hoa, đi dọc đường 16 tới Tây khu, dừng lại trước cửa một công
ty duy tu cơ giới dân dụng khá lớn có tên là Thánh Kỵ Sĩ. Công ty này có được
một xưởng duy tu rất lớn cùng hai công trường, có thể đón nhận sửa chữa đủ các
loại robot tư nhân, ôtô bay và tàu vận tải dân dụng.

Công ty này là cứ điểm bí mật của Tự Do Chiến Tuyến ở Tanvir, trong hơn một
ngàn nhân viên ở đây đã có hơn sáu mươi người là những chiến sĩ trung thành
của chiến tuyến, bọn họ lợi dụng công ty này để ẩn nấp đã rất nhiều năm rồi,
bọn họ ở chỗ này có gia đình của mình, có công việc của mình, bọn họ nghiêm
chỉnh tuân thủ chế độ cấp bậc chủng tộc, nghịch lai thuận thụ, lặng lẽ sống
qua ngày.

Điền Hành Kiện lợi dụng thân phận kỹ sư sơ cấp của Trương Nguyên để xin việc
vào công ty này, trong những công ty duy tu cơ giới, kỹ sư đều là càng nhiều
càng tốt, thân là hậu duệ của dân tộc thượng đẳng, Trương Nguyên muốn xin vào
một công ty như thế này quả thực là dễ như trở bàn tay.

Lái [ Logic ] vão trong bãi đậu xe, mập mạp nhảy ra khỏi xe, ngẩng đầu nhìn
tòa nhà cao tầng được dựng nên bằng kim loại và thủy tinh siêu nhẹ trước mặt,
ngoài cửa tòa nhà được bố trí mô hình của hơn hai mươi loại robot tư nhân kinh
điển.

Ở bên trái tòa nhà có hơn mười dây chuyền khổng lồ đang tiến hành kiểm tra
đánh giá sơ bộ các loại robot và ôtô bay của khách hàng đưa tới trước khi đưa
vào xưởng sửa chữa.

Còn ở bên phải tòa nhà là hai công trường lớn, trên đó là hàng trăm công nhân
cùng vô số người máy tự động đang khẩn trương làm việc, cắt laze, hàn, đi đi
lại lại vô cùng náo nhiệt.

Mập mạp vừa đi vào trung tâm tiếp đãi, một nữ tiếp đãi viên xinh đẹp mang theo
nụ cười chuyên nghiệp bước tới, nói:“Xin chào tiên sinh, tôi là tiếp đãi viên
Christina, xin hân hạnh được phục vụ ngài.”

Mập mạp cười nói:“Tôi là tới xin việc, đây là hồ sơ của tôi.” Hắn vừa nói vừa
đưa chứng minh thư, bằng chứng nhận trình độ kỹ sư cùng một số tư liệu của
mình cho nữ tiếp đãi viên tên là Christina này.

Christina khẽ cười ưu nhã, khom người cười nói:“Vấn đề xin việc cần trưởng
phòng nhân sự, xin ngài chờ một chút, tôi sẽ đi gọi điện thoại cho họ.”

Mập mạp gật đầu nói:“Vậy xin làm phiền cô.” Nhìn bộ mông của Christina ưu nhã
lắc lư đi tới bàn điện thoại, mập mạp thầm than thở, chép miệng mấy cái rồi
đành quay ra ngắm một loạt những chiếc robot cải tiến được đặt trong đại sảnh.

Không thể không thừa nhận, trình độ của công ty Thánh Kỵ Sĩ này ăn đứt trung
tâm Vô Địch ở Millok. Kiểu cải tiến robot của trung tâm Vô Địch luôn là cố
gắng đem tất cả những thứ mới nhất, mạnh nhất nhét chung vào một chỗ, nhưng
bọn họ không biết rằng, cải tiến robot trọng yếu nhất chính là thích hợp, nhất
là đối với kết cấu và sự phối hợp của các bộ phận, động cơ công suất lớn nhất
chưa chắc đã là động cơ tốt nhất, bởi vì động cơ mới mà lắp vào máy cũ thì sẽ
sinh ra đôi chút ảnh hưởng phụ, các bộ phận khác cũng như vậy.

Mập mạp ngắm chiếc robot hình thú [ Sello ], phải nói rằng việc cải tiến chiếc
robot này rất xảo diệu, các kỹ sư đã thay cho chiếc robot này một chiếc động
cơ công suất lớn khiến động lực của nó tăng cao, nhưng bởi vì động cơ này lại
chiếm mất không gian của hệ thống thăng bằng, cho nên kỹ sư liền dứt khoát bỏ
đi hệ thống thăng bằng điện tử mà thay vào đó là thiết bị thăng bằng cơ khí ở
bốn chân, thay đổi này khiến cho chất lượng tổng thể robot đạt đến một đẳng
cấp mới, cải tiến như vậy mới thật sự là cải tiến.

Christina gọi điện thoại xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gã kỹ sư đến xin
việc đang chắp tay sau lưng, chuyên chú nhìn ngắm chiếc [ Sello ] thì trong
mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị.

Lát sau, trưởng phòng nhân sự vội vã đi tới trước mặt nàng ta, thấp giọng
nói:“Tiểu thư Christina, ai là người đến xin việc vậy?”

Christina đưa ngón tay nhỏ nhắn của mình lên miệng làm dấu im lặng, khẽ chỉ về
phía Điền Hành Kiện, viên trưởng phòng nhân sự quan sát một hồi lâu liền vui
vẻ ra mặt, nói nhỏ:“Tiểu thư, xin chúc mừng , cô lại đào được một bảo vật nữa
rồi.”


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #137