3 - Chương An Lôi Trở Lại


Chương trướcChương tiếp

Sau vài ngày, tình hình trên tàu [ A Ba La] tuy vẫn còn tương đối căng thẳng
nhưng dần dần, sóng gió cũng qua đi, đám thủy thủ cũng cảm thấy yên tâm hơn

.

Nói gì thì nói, mọi người theo cái nghề này cũng chỉ muốn kiếm miếng ăn, chẳng
ai muốn nhìn thấy một cảnh hỗn loạn không khống chế nổi, ngày thường Eric và
Andray hoành hành ngang ngược, đại đa số thủy thủ đều thầm phẫn nộ mà không
dám nói gì, bây giờ cả hai tập đoàn đó đều bị loại trừ tận gốc rễ, hoàn toàn
không có sức phản kháng, thế là những kẻ nào còn có đầu óc đều lặng lẽ đem
những ý đồ khác nhau của mình nuốt vào xuống bụng, thủ đoạn như sét đánh không
kịp bưng tai của Audrey khiến nàng trong chớp mắt biến thành hùng mạnh và
cường đại, cả con tàu trong thời gian ngắn đã trở lại vẻ trật tự như khi cha
của Audrey còn sống.

Trong số những kẻ ở trên tàu, có lẽ Điền Hành Kiện là kẻ thong dong tự tại
nhất, cái đồ mập mạp này suốt ngày ăn no không có việc gì làm liền lỉnh xuống
tầng hầm của tàu tìm ít linh kiện cũ mày mò tháo lắp. Phòng của hắn hiện được
bố trí ngay cạnh phòng của Audrey, chủ yếu là vì toàn bộ hành động đều do mập
mạp một tay thực hiện, trong trường hợp đối phương chó cùng giứt dậu, Audrey
cũng khó tránh khỏi nguy hiểm, huống hồ, quan trọng nhất là lúc nhàn đến vô
sự, có thể lợi dụng đám linh kiện rách nát kia để nhìn trộm cũng phải tìm nơi
có đất dụng võ chứ! Phải không?

Đối ý nghĩa đạo đức của việc nhìn lén, mập mạp… vô cảm, trong cái đầu của hắn,
khái niệm đê tiện gì cũng có chỉ căn bản là không có loại khái niệm đó, con bà
nó lại có thằng ngốc đi nghiên cứu mấy thứ linh tinh kia sao?

Đối với mập mạp mà nói, sống trên đời quan trọng nhất là tùy tâm sở dục, hắn
cảm thấy nếu bản thân sinh ra trong thế giới võ hiệp thời cổ đại nơi Địa Cầu,
chắc chắn hắn sẽ là một tên ‘dâm hiệp’ danh trấn giang hồ. ‘Dâm’, cái này theo
hắn hiểu đương nhiên là sẽ kiếm càng nhiều vợ càng… ít! mập mạp cho tới bây
giờ chưa bao giờ có ý định làm Liễu Hạ Huệ, nếu là có cơ hội, hắn không ngần
ngại “loạn” lên một chút, mà khi không cơ hội, đương nhiên cần sáng tạo cơ hội
để mà ‘loạn’! ‘Hiệp’, tự nhiên là cướp của người giàu chia cho người nghèo,
trừ bạo an dân, miễn sao dính được chữ ‘hiệp’ trên đầu là được, hễ có bất bình
liền rút đao tương trợ, mà nếu trời yên bể lặng, thiên hạ thái bình, chuyện
bất bình không rơi xuống trước mặt, mập mạp tuyệt đối không ngại trước tiên
châm ngòi cho bất bình xảy ra rồi rút đao tương trợ!

Cho nên, ước vọng lớn nhất của mập mạp là cái kiểu mô típ, giữa đường gặp được
một tiểu thư xinh đẹp lâm nạn, chàng ‘dâm hiệp’ bạt đao tương trợ, thông
thường kết cục sẽ là nàng tiểu thư đáng thương vẫn không tránh được số phận bị
lột thành con dê con đáng thương, chẳng qua là diễn viên đóng vai ‘sói’ bị đổi
người mà thôi, rồi sau đó hai bên ý hợp tâm đầu XXOO một phen khoái hoạt, rồi
hạnh phúc bên nhau đi suốt đường đời...

Cho nên hiện tại mà nói, mập mạp cảm thấy rất oan khuất, ‘hiệp’ thì hắn đã
‘hiệp’ rồi, nhưng ‘dâm’ thì lại chẳng thấy đâu, cảm giác giống như thằng nhóc
con bị mẹ dỗ ngọt cắn răng chịu tiêm một mũi, nhưng sau đó thì chẳng có kẹo
đâu. Dù sao bây giờ cũng không phải thời cổ đại với tam thê tứ thiếp nữa, mặc
dù đó là thiên đường mà hắn luôn hướng tới, nhưng có lẽ trong cái thế giới này
điều đó thật khó có thể xảy ra, nam nữ bình đẳng đã diễn ra hàng mấy ngàn năm
nay, huống hồ cái cô bé Audrey kia lại chẳng có vẻ gì là muốn lấy thân báo
đáp. Đối với mập mạp mà nói, nếu chuyện đó xảy ra, bản thân hắn lấy vẻ thanh
cao, lòng gan dạ sắt để cự tuyệt ý tốt của người đẹp cố nhiên sẽ trở thành là
một đoạn giai thoại đẹp, thế nhưng ở đây, việc cô nàng hoàn toàn không chút
động lòng với dáng điệu ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng của hắn lại
không khỏi khiến con tim của hắn nức nở!

Thù lao đã không có, đương nhiên phỉa kiếm chút tiền lời, cho nên, mập mạp vừa
dùng thiết bị nhìn trộm nghi coi lén, vừa thì thào tự nói:" Chậc chậc......
Chịu không nổi, cái dáng điệu này… thật hết chỗ chê, ngoan ngoãn nào, trách
nhiệm của ta là cứu vớt vũ trụ, trách nhiệm của ngươi là cống hiến chút ‘tiết
mục hàng ngày’ cho người anh hùng cứu vớt vũ trụ, ai cũng có trách nhiệm của
mình, hắc hắc, trắng quá, chúng ta đều cố làm tròn trách nhiệm."

Đối với loại người như mập mạp, nói đến trách nhiệm đã là thể hiện tối đa sự
nghiêm chỉnh rồi, nếu là có ai muốn dùng tư tưởng đạo đức cướp đoạt sự ham
muốn duy nhất còn lại trong đời, hắn sẽ không ngần ngại tặng cho dăm lít nước
bọt.

Trừ mỗi đêm theo lệ ‘nghiên cứu’ động tĩnh ở phòng bên, thời gian còn lại mập
mạp để hết tâm trí vào [ A Ba La], bản vẽ thiết kế của cả tàu bị hắn gọi ra từ
máy tình, tiếp đó chỉ huy đám thủy thủ ở khoang động cơ gia cố, cho dù căn bản
mà nói lão Ivan không thể hiểu nối ý nghĩa của những hoạt động gia cố đó,
nhưng điều dễ thấy là theo kết quả phân tích từ máy tính, sau khi gia cố, kết
cấu vững chắc của tàu đã tăng thêm 80%, như thế là vượt xa các tàu vận tải dân
dụng thế hệ mới. Trên cơ sở gia cố, mập mập triển khai thêm hai tổ hợp động cơ
đẩy dự bị, hai động cơ đẩy này sau khi qua bàn tay nâng cấp của mập mạp, chẳng
những có thể cung cấp lực đẩy mạnh và ổn định hơn mà trong những giây phút
khẩn cấp, nó có khả năng gia tốc tuyệt vời có thể đưa [ A Ba La] từ trạng thái
đứng im lên đến tốc độ thích hợp để động cơ chính đẩy hết công suất chỉ trong
vài phút đồng hồ

.

Du hành vũ trụ thật ra là rất buồn tẻ, Mập mạp mỗi ngày đều lặn ngụp trong đám
linh kiện bỏ đi, dưới sự chỉ huy của hắn, cả con tàu [ A Ba La] dần dần thay
đổi bộ dáng, đám thủy thủ nhìn tận mắt sự thay đổi của [ A Ba La] qua từng
ngày, rađa, động cơ đẩy, động cơ, thiết bị giám sát, hệ thồng tránh né khẩn
cấp, hệ thống chuyển hướng khẩn cấp, màn chắn năng lượng, cùng với toàn bộ kết
cấu khoang, mập mạp nhàn rỗi vô sự tìm mọi cách để tạo nên một [ A Ba La] hoàn
toàn mới, lượng đổi dẫn đến chất đổi, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, [ A
Ba La] lại một lần nữa tìm lại sức mạnh của tuổi xuân.

Thật ra nếu chỉ là hồi phục 100% năng lực của tàu, lão Ivan sẽ không bám chặt
lấy mập mạp một bước không rời mà Audrey chỉ sợ cũng đã sớm không thể chịu
đựng được những trò tai quái của hắn, theo những số liệu được thể hiện trên
tàu, giá trị của tàu đã vượt xa một tàu vận chuyển dân dụng mới nhất cỡ khoảng
10 lần, tuy rằng không phải thuộc loại tiên tiến nhất, nhưng đối với đám buôn
lậu mà nói, một con tàu như vậy quả thực là vật báu vô giá.

Mà Audrey trong khoảng thời gian càng ngày càng cảm thấy bản thân xuất hiện
chứng nghiện bị ăn chửi, cô nàng hiện tại đã thành thói quen hàng ngày phải
nói chuyện với cái tên béo Trương Nguyên này ít nhất là một lần, thành thật mà
nói cô bị tư duy đầy tính khoáng đạt của hắn dẫn dắt, hầu như không có gì có
thể làm khó hắn, những vấn đề tưởng như hóc búa nhất lại có thể bị tên béo đó
dùng những cách đơn giản đến không thể tưởng tượng được để giải quyết, chỉ có
điều...... cái tên đê tiện trời đánh thánh vật ấy, mỗi lần nói chuyện chưa
được dăm câu, Audrey liền cảm thấy mình như sắp nổi điên lên đến nơi, không
cách nào cô có thể nói chuyện với hắn năm phút mà còn giữ được bình tĩnh, cái
tên quái vật ma quỷ đó, luôn có thể dùng những cách đơn giản nhất bóc trần lớp
vỏ ngụy trang của cô, không chút do dự, không nương tay. Nếu nói chuyện với
hắn bình thường, cái tên béo ấy cũng tỏ ra bình thường, nhưng chỉ cần cô hơi
trưng ra cái bộ dáng bình tĩnh lạnh lùng của một nữ thuyền trưởng, lập tức sẽ
bị hắn đâm ngang nói móc đến tức xịt khói.

Chỉ có điều Audrey không có cách nào giận tên béo ấy lâu được. Cứ sau mỗi lần
giận đùng đùng đạp của bỏ đi, cảm giác tiếp theo của cô gái là buồn bã, cho
tới tận bây giờ, ngoài hắn ra chưa từng có ai khiến cô mất mặt đến vậy!

Kỳ thật mập mạp nghĩ rất đơn giản, đã không có gì trói buộc, ông đây lại không
ăn không ăn hỏng của ngươi, lại càng không định cưa ngươi, vì cái quái gì mà
phải nhịn ngươi chứ? Dám giả thần giả quỷ trước mắt ta, đập cho đến khi bung
mặt nạ thì thôi!

Công việc cải tạo của [ A Ba La] nói chung về cơ bản đã hoàn thành, việc cải
tạo trong vũ trụ cũng chỉ có thể đến mức đó, nếu muốn thêm một bước nữa nhất
định phải vào một xưởng đóng tàu để tiến hành nâng cấp quy mô lớn, có điều
hiển nhiên là việc đó chưa cần thiết, với tình trạng hiện tại mà nói, chiếc
tàu này đã thừa ứng phó với mọi tình huống, chỉ cần không rơi vào vòng vây của
hải tặc hoặc bị quân đội truy đuổi, thực hiện tránh né ngay từ khi phát hiện
kẻ địch trên rada, về cơ bản tàu luôn có thể tẩu thoát.

Thật ra Mập mạp vắt óc tìm cách cải tạo [ A Ba La], ngoại trừ để giết thời
gian trên đường, điều quan trọng nhất là có thể giúp An Lôi bình an trở về
Liên Bang, chí ít là có thêm một vài phần đảm bảo, mỗi khi nghĩ đến An Lôi ,
trong lòng hắn lại quặn lên, bất luận là An Lôi hay là Mễ Lan, mập mạp biết
mình đều không có quyền lựa chọn, Mễ Lan đã chọn hắn, hắn đương nhiên không
thể cự tuyệt, còn An Lôi, dù thế nào cuối cùng cũng sẽ có sự lựa chọn của cô.
Bất luận sự lựa chọn đó là như thế nào, những gì mập mạp đã hứa với cha của An
Lôi, cho dù có chết, hắn cũng quyết tâm đưa An Lôi bình an trở về. Che chở cho
nàng là trách nhiệm của hắn, bất luận là hiện tại, là tương lai, vô luận là
người yêu, là bằng hữu, hay là bất cứ cái gì khác, trách nhiệm này vĩnh viễn ở
bên hắn.

Mờ mịt trong màn đêm đen của vũ trụ, [ A Ba La] lặng lẽ, lẻ loi bay đi, sau
khi hoàn thanh việc cải tạo, Điền Hành Kiện như một kẻ mất hết mục tiêu, hắn
bắt đầu lang thang ở quán bar, điều may mắn, không có một có một thủy thủ nào
động tới hắn, phải biết rằng, Eric bởi vì đắc tội với tên mập mạp này mà bị
lưu đày, hiện hắn lại đang ở cạnh phòng thuyền trưởng, chi huy khoang động cơ,
lão Ivan đối với hắn cung cung kính kính, như thế còn kẻ nào có ý định lấy
sinh mạng ra làm trò đùa. Bọn họ thừa hiểu một điều, ở trên con tàu buôn lậu
này, không có chỗ để nói lý, mặc dù họ cũng chẳng hiểu vì sao tên béo kia lại
được lão Ivan và Audrey ưu ái đến vậy.

…………………………………………�� �� �………………….

Audrey ngồi bên cạnh mập mạp, toàn bộ quán bar cũng chỉ có hai người bọn họ,
chỉ còn có một tuần nữa là sẽ đến Mosky, Audrey quyết định nhân cơ hội này giữ
cái tên béo ú chết bằm Trương Nguyên này lại, nếu có thể ở lại, chỗ tốt có thể
nói là kể không hết, còn chỗ xấu… cùng lắm là cô sẽ bị hắn làm cho tức đến tổn
thọ đôi năm, ngại gì.

Rượu vang hồng óng ánh trong chiếc ly thủy tinh, Điền Hành Kiện ngắm người con
gái ngồi bên qua chiếc ly chân dài, rất có khí chất, rất độc đáo, đôi khi
khiến người ta không thể đoán đúng được tuổi của cô, đôi khi trông như một cô
bé ngây thơ non nớt, cũng có lúc lại ngập tràn vẻ thành thục phong vận của một
người đàn bà, hơn nữa, có mấy chén rượu, từ Audrey xuất hiện sự quyến rũ của
một phụ nữ thành thục, phóng khoáng, đầy vẻ phong tình, có lẽ, đây là khí chất
được bồi dưỡng sau bao năm lăn lộn trên con tàu buôn lậu ngang dọc giang hồ.

Nhìn cái cách Trương Nguyên chằm chằm ngắm mình, Audrey cảm thấy hơi có chút
xấu hổ, nàng trừng mắt, hung hăng lườm mập mạp một cái nói:" Nhìn cái gì mà
nhìn! Bảo cưới người ta thì có dám đâu?"

Mập mạp lập tức nốc cạn ly rượu, từ lần trước đùa Audrey quá lửa bị cô nàng
điên tiết phản kích, nhược điểm cơ bản của hắn đã bị cô nàng nắm trong tay,
huyênh hoang khoác lác, thuộc loại miệng hùm gan sứa, tuy suốt ngày thấy hắn
đưa mắt nhìn đàn ba con gái lướt ngang lướt dọc, tìm mọi cách để quấy nhiễu
người ta, nhưng đến khi mỡ đem đến tận nơi, nhét vào miệng hắn bắt ăn, cái tên
béo chết bằm này chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn.

Audrey đắc ý cười khẽ, lườm mập mạp một cái đầy ôn nhu nói:" Trương ca
ca......" Nói còn chưa dứt, mập mạp đã cảm thấy nổi da gà toàn thân, vội vàng
xua tay nói:" Có gì cứ nói bình thường." Audrey không buông tha dùng cánh tay
nhẹ nhàng đẩy mập mạp một cái, dài giọng đầy vẻ nũng nịu, nhưng chưa kịp lên
tiếng đã thấy mập mạp trừng mắt, quát:"Còn dùng cái giọng đó nữa, cẩn thận ăn
đòn!"

Audrey phát hỏa giậm chân thình thịch, có điều nàng thật sự không có cách nào
đối phó với tên béo ú dám đánh phụ nữ chút nương tay này, ở trên người hắn
đừng nói đến ga-lăng, đến chút nhường nhịn cũng chẳng có, chọc tức hắn là ăn
đòn, hơn nữa cái chỗ hắn chọn để xuống tay...... Thật sự làm cho người ta
không thể chịu nổi, cái tên biến thái cuồng đó! Audrey quyết định ngừng trò
chơi nguy hiểm này ở đây.

"Béo chết bằm, ngươi đến Mosky làm gì?" Audrey xoay đi xoay lại ly vang đỏ,
quyết định nói thẳng vào việc.

Mập mạp mặc kệ cảm xúc của đối phương thay đổi như thế nào, trừng mắt
nói:"Liên quan gì đến ngươi? Con nhóc ngốc, tập trung lo cho việc của mình
đi."

"Ngươi......" Audrey bây giờ chỉ có một ham muốn là đè tên béo này ra đập cho
một trận, hắn đúng là có bản lĩnh làm người ta điên tiết!

Im lặng một lúc trong giận dỗi, Audrey chợt nghĩ đến ba chữ "Con nhóc ngốc",
trên mặt cô không khỏi đỏ lên, lườm mập mạp một cái nói:" Ngươi tưởng là ta
muốn hỏi à, là chú Ivan bảo ta hỏi."

Mập mạp sửng sốt nói:"Cái lão quỷ đó hỏi làm gì?"

Audrey nhẹ nhàng nhíu mày nói:" Chú Ivan không muốn tiếp tục đi nữa, dù sao
chú ấy cũng đã hơn bảy mươi tuổi, muốn tìm một nơi nào đó dưỡng lão."

"Chuyện đó thì có quan hệ gì đến ta? Mấy năm qua lão cũng kiếm được kha khá,
thừa đủ để dưỡng lão." Mập mạp cười hì hì nói.

Audrey nhìn khuôn mặt cười cười đầy vẻ nham nhở của mập mạp, tức giận
nói:"Ngươi… Ngươi… ngươi rõ ràng biết ta muốn nói cái gì......"

Mập mạp lắc đầu nói:" Ta không biết mà, chẳng lẽ......" Hắn mở to hai mắt đầy
vẻ kinh hoàng nói:" Ngươi để ý đến ta?"

Audrey thấy hắn nói đầy vẻ ái muội, phì một tiếng, đỏ mặt không nói lời nào,
hiển nhiên là cam chịu.

Mập mạp lắc đầu nguầy nguậy nói:"Ta không làm áp trại phu quân đâu! Đại vương…
buông tha cho ta đi mà!"

Audrey xấu hổ nói:" Ai bảo ngươi làm...... Cái này… ta chỉ muốn ngươi phụ
trách khoang động cơ."

Mập mạp thấy nàng nói nghiêm túc, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu rồi nói:"Xin lỗi!
Ta không giúp ngươi được, ta quay về Mosky để hiến thân cho Đế Quốc, chống lại
sự xâm lược của Liên Bang, cống hiến toàn bộ bản thân vì sự hùng mạnh của Tổ
Quốc, há có thể tiêu ma thời gian trên con tàu buôn lậu, trầm luân trong vòng
tay mỹ nữ?"

Khi nói lên mấy câu đó, toàn thân Mập mạp đầy vẻ chính nghĩa, rất có phong
phạm của một người Gatralan yêu nước cuồng nhiệt, bất quá, khi nói đến hai chữ
người đẹp ở câu cuối, ánh hắn hơi liếc về phía bộ ngực đầy đặn của Audrey, cử
chỉ này khiến cho những lời nói trước bị xuống giá thê thảm. Audrey mở to hai
mắt, nàng thật sự không thể tưởng được loại người này có thể nói lên những lời
lẽ hùng hồn đến thế, nghi hoặc nói:" Ngươi định quay lại Gatralan tham gia
quân đội sao?"

Mập mạp lắc đầu nói: “Tổ Quốc lâm nguy, đáng lý thế hệ bọn ta nên xếp bút
nghiên lên đường cứu quốc, đáng tiếc......" Hắn lắc đầu thở dài một tiếng nói:
“Với cái thân thể yếu đuối của ta, thật sự là có tâm không có lực a."

Audrey thiếu chút rút dao chém tan xác tên béo, hắn… tên biến thái đó mà cũng
dám dùng hai từ yếu đuối??? Mặt hắn còn dày hơn cả lớp vỏ lẫn màn chắn của tàu
[ A Ba La] cộng lại.

Hít thật sâu một hơi, cố dùng hết nghị lực để khiến bản thân bình tĩnh trở
lại, Audrey ngoảnh mặt sang chỗ khác không muốn nhìn khuôn mặt bỉ ổi, nụ cười
bỉ ổi đó nữa, cô gằn giọng nói:" Đồ béo ú chết bằm, không muốn ở lại cứ nói
thẳng gia đi, tìm cái cớ vớ vẩn đó làm gì."

Mập mạp mỉm cười nói:" Cái nghề buôn lậu này, ngươi cảm thấy mình thích hợp
với nó sao? Ta vẫn nhắc lại một câu, tốt nhất là lên bờ, thay đổi cuộc sống,
có lẽ, ngươi sống tốt hơn bây giờ nhiều."

Audrey ngoảnh đầu lại, ảm đạm nói:"Ngươi sẽ không hiểu được đâu, ta lớn lên
trên con tàu này, đây cũng là nhà, là quê hương của ta, rời khỏi đây, ta chẳng
còn chỗ nào khác."

Nàng nở một nụ cười tươi, ẩn trong nụ cười là chút mềm yếu, ánh mắt nhìn lang
thang trong khoảng không trước mắt, lầm bầm như tự nói với mình:" Ta từ nhỏ
không có mẹ, ba ba một tay nuôi ta khôn lớn, ông ấy đi buôn lậu cũng đem ta
mang theo bên người, ta không đi học, tất cả mọi thứ đều là ba ba dạy ta, còn
có chú Ivan cùng mấy chú nữa, nhưng bây giờ nhiều người đã không còn, ba ba
cũng đã chết, ở lại cùng ta cũng chỉ có chú Ivan thôi, bây giờ chú ấy cũng
muốn rời đi, ta cuối cùng cũng trở thành kẻ cô độc, chỉ còn con tàu này là nhà
của ta."

Trầm mặc thật lâu, mập mạp ngắm khuôn mặt của Audrey qua chiếc ly cao chân,
màu hồng của rượu vang khiến khuôn mặt nàng nhòe đi, chỉ có đôi mắt là sáng
lấp lánh, Audrey nghiêng đầu, đưa mắt nhìn khuôn mặt đằng sau ly rượu của mập
mạp, nhoẻn miệng cười nói:"Ta còn phải cám ơn ngươi, ngươi đã giúp ta bố trí
này căn nhà này, ta chưa từng có nghĩ có một ngày nó sẽ trở nên lợi hại như
vậy."

Điền Hành Kiện nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái, hắn bỗng nhiên phát hiện,
so với rất nhiều người khác, Audrey còn kiên cường hơn.


An Lôi xách hành lý đi vào nhà, lần này khi vừa kết thúc nhiệm vụ ở Mo Ziti,
nàng lao lên chuyến tàu đầu tiên về Millok, vừa cởi giày vừa đưa mắt nhìn
quanh phòng khách một vòng, nàng kêu lên:" Mẹ, con đã trở về."

Đang ở bếp nấu cơm, An mẫu nghe thấy tiếng con gái, nhô đầu ra sung sướng
nói:" Không phải bảo sẽ đi thật lâu sao, sao lại về nhanh như thế?" Nói chưa
dứt lời đã quay lại bếp, tắt vội lửa, rồi chạy đến chỗ An Lôi, vừa giúp con
gái cởi áo khoác vừa oán trách: "Đi lâu như thế mà cũng không chịu điện thoại
về một câu......"

An Lôi làm nũng nói:" Mẹ! Công tác yêu cầu mà…"

An mẫu vừa treo áo khoác của con gái lên giá, vừa nói:" Con ấy à! Đừng có làm
công việc này nữa được không, đàn bà con gái, khiêu vũ lại giỏi thế, sao không
làm một giáo viên dạy khiêu vũ cho xong, ở nhà bình an, đỡ cho mẹ cứ phải lo
lắng!"

An Lôi nhìn lướt qua tầng hai, làm như tình cờ hỏi:" Điền Mật Mật đâu rồi mẹ?
Hắn lại chạy loăng quăng đâu sao?"

An mẫu thở dài nói: “Không phải mẹ nói nhiều đâu, con đi rồi, nó cũng đi luôn,
nghe nói phải đi tới một chỗ xa lắm, cái Mos gì đó ky gì đó, hai đứa chúng mày
đứa này đi thì đứa kia về, thật không biết đang làm cái gì nữa." Bà vừa nói
vừa đi vào phòng bếp.

An Lôi ngơ ngác đứng sững bên cửa, bỗng nhiên cô xoay người cầm lấy áo khoác,
xỏ vội chân vào đôi giày cao gót, chỉ gọi to với An mẫu trong bếp:" Mẹ, con có
việc phải đi ra ngoài một chút."

Khi An mẫu đi ra khỏi phòng bếp nhìn ra cửa, của phòng đang chậm rãi khép lại.


Cuối cùng tàu [ A Ba La] cũng đã đến điểm không gian khiêu dược ở thiên hà
công cộng cuối cùng trước khi tiến vào hành tinh Mosky, thủ đô của Gatralan ở
thiên hà Small Pyrenees.

Tàu đã nhận được giấy phép nhập cảnh của phía Gatralan, sau một thời gian ngắn
xắp xếp đi qua máy soi quét kiểm tra vũ khí ở bên điểm không gian khiêu dược,
tàu [ A Ba La] lại một lần nữa khởi động động cơ, bay về phía Mosky.

Mập mạp đang lười biếng nằm thoải mái trên cái giường sạch sẽ, gối đầu lên
cánh tay ngắm cảnh vật bên ngoài, đột nhiên bên tai hắn vang lên tiếng của
phòng bị đẩy ra, mập mạp thở dài nói:" Tiểu thư Audrey thân mến, bây giờ không
phải là lúc thích hợp để cô thâu hương thiết ngọc."

" Phì!" Audrey đỏ mặt cười cười đứng ở đầu giường, sẵng giọng:" Đồ béo chết
bằm, đến lúc nói câu chia tay rồi."

Mập mạp ngẩng đầu cố nhìn qua cửa số về hướng mũi tàu [ A Ba La], miệng hỏi:"
Đã đến rồi sao? Sao lại nhanh đến vậy, còn không đủ để chúng ta trao nhau một
nụ hôn tạm biệt nữa sao?"

Audrey tung một cước lộn cổ xuống giường, nổi giận đùng đùng đỏ mặt xoay người
đi ra khỏi phòng, cùng với cánh của đóng sầm lại, ngoài cửa mơ hồ truyền đến
tiếng của cô nàng. "Đồ béo chết bằm! Một ngày nào đó ngươi sẽ biết tay ta!"

Gửi các bạn! Bác La đã trở về sau khi hoành thành vinh quang nhiệm vụ với dân
với nước! Nay xin trả lại chiến trường cho bác từ đây!


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #136