Chương trướcChương tiếp
Sau khi tiếng vỗ tay đã dừng lại, Russell liền bắt đầu buổi giảng dạy đầu tiên
của mình, nội dung là giảng giải chiến lệ, nhưng ông ta không giảng về tư
tưởng chiến lược của Liên bang Leray, mà đem phân tích kỹ càng tư tưởng chiến
lược và hệ thống phòng ngự của Đế quốc Gatralan.
“...... Chúng ta đều biết, gia trong năm tinh cầu di dân của tinh hệ Galileo,
nơi có vị trí chiến lược quan trọng nhất chính là chủ tinh Lucerne, mà phòng
ngự của Gatralan cũng có suy nghĩ giống như vậy. Nếu để mất Lucerne, bốn tinh
cầu còn lại sẽ bị các hạm đội Liên bang trú đống tại đây tấn công không ngừng
nghỉ, hơn nữa còn có thể tấn công chọn một trong bốn, với thực lực hiện tại
của các hạm đội Gatralan, bọn họ không có cách nào ngăn cản toàn diện, cho nên
bất luận là một nhà quân sự vĩ đại tới mức nào đi nữa thì cũng không thể từ bỏ
tinh cầu này, đều phải dùng sức mạnh lớn nhất bảo vệ nơi đây. Và Gatralan có
sức mạnh này hay không, bọn họ không có, cho nên, từ phương diện này mà nói,
Liên bang có lựa chọn, còn đế quốc Gatralan lại không có......”
“Ta không biết tại sao đế quốc Gatralan lại cố sống cố chết bảo vệ tinh hệ
Galileo, không chịu buông tay. Kể từ khi chiến dịch tinh hệ Newton thất bại,
đế quốc Gatralan đương nhiên là phải biết tinh hệ Galileo đối với bọn họ mà
nói chỉ là một nơi vĩnh viễn không thể bảo vệ, vô luận là từ thực lực của hạm
đội vũ trụ, sự phản kháng không ngừng bộc phát, cùng với điểm không gian khiêu
dược thứ hai mà Liên bang mới tìm ra, tất cả đều đủ để Gatralan có quyết tâm
từ bỏ Galileo. Đáng tiếc, bọn họ không làm vậy, mà lại mù quáng lựa chọn tử
thủ. Nghĩ mà xem, hoàng thất đế quốc cũng không xem tính mạng binh lính là tài
phú của quốc gia, trong mắt bọn họ, một dấu chấm liti vô dụng trên bản đồ vũ
trụ còn quan trọng hơn......”
Russell tiến hành phân tích chiến lược thực tế để cho thất cái nhìn và ý nghĩ
của hoàng thất Gatralan, tuy nhiên, trong lời nói vẫn mang theo đôi chút trào
phúng.
“......Hiện đang đóng quân tại tinh cầu Lucerne chính là tam hoàng tử Stephen
của Đế quốc Gatralan, vị thiên tài quân sự đã bày ra một kế hoạch tỉ mỉ, hắn
đem đại bộ phận lục quân tập trung ở tinh cầu Lucerne, việc điều động binh lực
quy mô lớn như vậy chẳng lẽ các cơ quan tình báo của chúng ta lại không biết
hay sao, chỉ cần hơi chút động não là có thể phát hiện ra tình huống bố trí
binh lực. Gã Stephen này đem đại bộ phận binh lực tập trung ở đông bán cầu, ý
đồ khiến cho quân ta phải đổ bộ ở tây bán cầu, song phương hình thành thế
giằng co......” Russell tựa hồ đã quên mất Lieb Scott, mỗi lời nói ra đều nhắm
thẳng vào Stephen, như thể vị hoàng tử được xưng là thiên tài này bất quá chỉ
là một gã xuẩn tài mà thôi.
Mập mạp ngồi bên cạnh càng nghe càng mê hoặc, việc điều tra ý đồ chiến lược
của quân địch, nếu như có thời gian sung túc thì còn khả thi, nhưng trong
khoảng thời gian khẩn cấp vừa qua, lại dưới hoàn cảnh tin tức tình báo giả như
mưa bay đầy trời, Cục tình báo Liên bang tuyệt đối không thể mói ra được ý đồ
chính xác của Gatralan. Cái lão Russell này lại định giỏ trò gì đây?
Suốt gần một tiếng đồng hồ tiếp đó, Russell phân tích tỉ mỉ mọi mặt vấn đề,
nhưng trong ngôn từ của ông ta vẫn luôn tràn ngập sự châm biếm khinh thường,
thỉnh thoảng làm cho đám học viên và các tướng quân phải thầm cười một tiếng.
“Sự bố trí binh lực của quân địch ở đông bộ quá rõ ràng, quân ta đương nhiên
là sẽ không chiu đầu vào cạm bẫy của bọn họ, còn về phần đó là cạm bẫy kiểu
gì, xin nhường cho học trò của ta, trung úy lục quân Điền Hành Kiện giải
thích, chúng ta hãy cùng xem cậu ta làm như thế nào để có thể nhìn thấu kế
hoạch đổ bộ vừa qua......”
Tiếng vỗ tay lại vang lên rào rào, tướng quân Russell đi xuống khỏi bục giảng,
ông ta mỉm cười nhìn Điền Hành Kiện một cái rồi ngồi luôn xuống. Tiếng vỗ tay
vẫn cứ kéo dài không dứt, Điền Hành Kiện vận hết nội công bước lên. Đứng ở
trên bục giảng nhìn xuống, ánh mắt của bao nhiêu người đều chiếu thẳng vào
người. Cái cảm giác được vạn người chú ý thực sự không hay ho gì như trong
tưởng tượng, cứ như thể bản thân đang bị đè dưới kính hiển vi, trên người hễ
có chỗ nào có vấn đề đều bị lôi ra ánh sáng làm trò cười cho thiên hạ.
Ưu điểm lớn nhất của vô lại đó chính là có thể chui luồn ở bất cứ trường hợp,
chỉ cần chưa nguy hiểm tới tính mạng, mà mập mạp lại là vô lại trong vô lại,
chào hỏi xong, hắn liền bắt đầu ‘chém gió’: “Làm một sĩ quan tham mưu, tôi rất
vinh hạnh được tham gia thôi diễn kế hoạch đổ bộ vừa qua, hơn nữa còn phải
đứng ở phía đối diện với thầy giáo của mình, mà ông ấy lại không cho tôi bất
cứ thông tin tình báo gì, thực tôi không biết nên cảm kích hay là phẫn nộ
đây.” Các học viên và tướng quân dưới đài bật cười, gã mập mạp tầm thường này
vô luận tài nghệ thế nào thì ít nhất cũng có chút hài hước đây.
Điền Hành Kiện nhún vai nói tiếp:“Ghê tởm nhất chính là, mặc dù tôi đứng ở lập
trường của Đế quốc Gatralan để tiến hành phân tích, nhưng gã hàng giả như tôi
đây lại chỉ có thể nắm giữ những thông tin mà Cục Tình báo Leray có được, còn
ý đồ chân chính của Gatralan tôi lại không hề hay biết. Lúc đó, thực sự tôi
chỉ muốn được làm hoàng đế Gatralan vài ngày cho bõ ghét.” Dưới đài bộc phát
một trận cười to, mập mạp nói tiếp:“Dĩ nhiên, đó chỉ là ước mà thôi, nếu phải
làm một hoàng đế suốt ngày nơm nớp lo sợ bị Liên bang Leray tới đánh thì tôi
cứ làm một trung úy lục quân cho nó lành.” Mọi người lại cười vang, hai thầy
trò này quả giống nhau như đúc, chẳng hề để cho hoàng thất Gatralan chút mặt
mũi nào cả.
“Trong thời gian giai đoạn đổ bộ thứ nhất, thực sự tôi vẫn chưa thể nhìn ra
trọng điểm của kế hoạch tổng thể. Đối với chúng ta mà nói, chiến đấu đổ bộ đã
có phương thức gần như cố hữu, bình thường đều lựa chọn vị trí quân địch yếu
nhất để đổ bộ, nếu binh lực đủ mạnh thì cường công đánh tới, binh lực còn yếu
thì ẩn nấp du kích. Nhưng vô luận là binh lực mạnh yếu thế nào, chúng ta đều
cần có bộ đội hậu viện trợ giúp, lấy điểm chống diện, thông qua việc không
ngừng đổ bộ tập trung, củng cố cứ điểm, cuối cùng hình thành nên phòng tuyến
và căn cứ vững chắc, căn cứ có thể rất lớn, bao trùm cả một khu vực khổng lồ,
cũng có thể là những căn cứ phân tán, hỗ trợ cho nhau. Nhưng, lần đổ bộ này,
tuy đúng phương thức phân tán lại không hề có binh lực tăng viện.”
Phương thức giảng thuật của Điền Hành Kiện và thượng tướng Russell không hề
giống nhau, Russell thì đem chiến cuộc bày ra trước mặt, bóc tách từng phần,
làm cho người nghe vừa mê mẩn, vừa rõ ràng, còn mập mạp lại là tùy tâm sở dục,
hoàn toàn là kể lại quá trình tự suy nghĩ của một sĩ quan tham mưu, khiến cho
những người vốn đang chán nản vì đổi người giảng cũng phải tập trung lắng
nghe.
“Lúc ấy tôi nghĩ, đổ bộ là một loại tác chiến vô cùng chuyên nghiệp, đồng thời
cũng rất tổng hợp, nó chẳng những cần có kế hoạch chuyên nghiệp mà cũng cần có
quốc lực tổng hợp bảo đảm. Cứ như Liên bang Leray mà nói, chúng ta giàu hơn
đối thủ rất nhiều, nếu tôi là tướng quân Russell, tôi nhất định sẽ rất vô sỉ
dùng tiền của mình đập chết bọn họ, ai bảo ngươi nghèo hơn ta chứ?”
Những người ngồi nghe phía dưới lại một lần nữa phải bật cười. Mập mạp nói
tiếp:“Nhưng, ông thầy của tôi lại là một kẻ lửa đảo, ông ta nói với vị hàng
xóm nghèo kia rằng, nhìn này, ta và ngươi đều nghèo như nhau thôi. Điều này
làm cho tôi nhớ đến một câu chuyện cười từ ngày xưa, có một người nghèo hỏi
một người nghèo khác rằng, ngươi nói xem hoàng đế [một bữa có thể ăn bao nhiêu
cái bánh ngô? Người kia khinh thường đáp, người ta làm hoàng đế mỗi ngày đều
có bánh bao trắng để ăn!”
Giữa những tiếng cười húng hắn, mập mạp nói tiếp:“Gã hàng xóm nghèo của chúng
ta có lẽ cũng nghĩ như vậy, thế nên thiên tài quân sự Stephen mới bày ra một
kế hoạch rất hay ho, nếu như Liên bang thực hiện kế hoạch đổ bộ lấy điểm chống
diện, bọn họ có thể dồn ép Liên bang lại thành một khối, làm cho lực lượng đổ
bộ không thể thực sự củng cố được khu vực đổ bộ, có phòng tuyến đối kháng,
nhưng lại không có hậu cứ, chỉ có thể dựa vào chiến thuật du đấu để tranh thủ
mở rộng khu vực chiếm lĩnh, nếu thế cục như vậy thực sự hình thành, quân ta sẽ
nằm ở thế hạ phong tuyệt đối, đế quốc Gatralan chỉ cần chuẩn bị thật tốt, đợi
đến khi thái không hạm đội cắt đứt được tuyến hậu cần của Liên bang, kết cục
của quân ta sẽ không có gì khác ngoài việc bị tiêu diệt.”
Mấy vị tướng quân và các giáo sư ngồi ở hàng đầu nhớ lại thế cục khi đó, rối
rít gật đầu, mục tiêu chiến lược của đế quốc Gatralan đã rất rõ ràng, bọn họ
muốn kéo Liên bang Leray vào một cuộc chiến tiêu hao ở Lucerne, tranh thủ thời
gian cho Đế quốc hồi sức.
“Giai đoạn đổ bộ thứ nhất đã khiến tôi bị mê hoặc rất lâu, bởi vì các tướng
quân coi tôi như quân địch, cho nên tôi không thể nào biết được kế hoạch hành
động và lộ tuyến hành quân của các đơn vị đổ bộ, lúc đó tôi chỉ biết đánh dấu
những vị trí chiến lược, tôi không tin thầy giáo của mình sẽ bỏ qua những chỗ
này, giai đoạn thứ nhất này nhất định là có ý nghĩa quan trọng, nếu
như......Điên thật!...... Nếu như tôi là cái gã xui xẻo Stephen kia, tôi sẽ
thấy được cái gì?”
“Sau đó, giai đoạn hai liền bắt đầu, khu vực được lựa chọn chính là tây bộ
Lucerne, hai khu vực đổ bộ hoàn toàn không thể tiếp ứng cho nhau, khiến tôi
thiếu chút nữa đã cho rằng bộ đội giai đoạn một đã bị vứt bỏ, đây là một kế
hoạch đổ bộ thất bại.”
Thấy hắn nhún vai, những người nghe tinh ý liền biết mập mạp lại sắp phun ra
một câu bố láo nào đây. Quả nhiên, hắn nói tiếp:“Nếu tôi đã nghĩ như vậy, mà
cái gã Stephen kia lại chẳng thông minh bằng tôi thì còn có thể nhìn ra được
điều gì hay ho chứ.” Những người nghe lại một lần nữa cười to.
“Điều may mắn nhất của tôi chính là tôi biết khả năng vận tải của Liên bang
tuyệt đối không phải một cái bánh bao trắng. Lúc đó, nghi vấn đã hình thành
trong đầu tôi, tại sao rõ ràng trong tay có một bộ bài lớn mà lại không dùng?
Chẳng lẽ quân địch còn có thứ khắc chế được bộ bài lớn này sao?”
Mập mạp lấy ra một tấm bản đồ tinh cầu, chỉ tay vào đó, nói:“Trong phương thức
đổ bộ lấy điểm chống diện, trọng yếu nhất chính là thời gian, một đổ bộ quy mô
lớn như thế này bình thường cần thời gian hai tuần mới có thể hoàn thành,
nhưng các hạm đội vũ trụ lại chỉ có thể bảo đảm an toàn trong một tuần mà
thôi, thời gian rất khẩn trương. Nếu là đem tất cả năng lực vận tải tập trung
đổ vào một chỗ, như vậy, chúng ta chỉ có thể lựa chọn tây bộ Lucerne, chỉ có
nơi đó mới có không gian chiến lược rộng lớn đủ để dung nạp một lượng lớn quân
đội như vậy đồng thời đăng lục. Có điều đây chẳng những là một lần khảo nghiệm
năng lực vận tải, mà còn là một trận khiêu chiến cực lớn với công tác hậu
cần!”
“Nếu nghi vấn đã hình thành thì việc cần làm chỉ còn là giải quyết nghi vấn.
Tôi một lần nữa nhìn lại quá trình thực hiện kế hoạch, nhìn lại lộ tuyến hành
động của các đơn vị đổ bộ đợt một, lúc đó tôi chợt phát hiện ra, lần đổ bộ này
không đơn thuần chỉ là đổ bộ, mà là lấy tinh cầu Millok làm hậu phương tiến
hành một đợt tập kích địch hậu đại quy mô. Giai đoạn một chính là làm loạn
trận thế phòng ngự của đối phương, còn giai đoạn thứ hai chính là mê hoặc, đổ
bộ xuống tây bán cầu ngoài trừ việc chiếm lĩnh một khu vực vững chắc ra, quan
trọng hơn chính là di dời sự chú ý của địch nhân. Đến khi nhìn thấy giai đoạn
thứ ba thì cuối cùng suy đoán của tôi đã được chứng thật......”
Mập mạp nhún vai, chỉ tay vào Russell, nói:“Ông ấy lừa tôi, ông ta chẳng những
không dạy cho tôi phương thức đổ bộ biến thái này, đồng thời còn lén lút đặt
xuống bàn một lá bài tẩy, khiến cho tôi ngay cả một cơ hội phản kháng cũng
không có.”
Mọi người nhìn qua Russell thấy ông ta đang mỉm cười, lại nghe mập mạp nói
tiếp:“Dĩ nhiên, kẻ đáng thương nhất vẫn là Stephen, nghe nói đây là lần đầu
tiên hắn được làm chỉ huy cấp chiến lược, có điều, tôi qua được cửa ải này,
hắn thì không.”
Điền Hành Kiện giảng thuật trước sau chỉ khoảng hai mươi phút đồng hồ, nhưng
rất đơn giản rõ ràng, làm cho người nghe đều cảm thấy vị học trò của thượng
tướng Russell này quả không tầm thường, dưới sự mở màn của các vị tướng quân,
từng tràng tiếng vỗ tay lại vang lên nhiệt liệt, tiếng vỗ tay vừa dứt, một học
viên mỉm cười đưa ra một vấn đề:“Trung úy, nếu như anh là hoàng đế Gatralan
hoặc là Stephen, anh sẽ làm như thế nào?”
“Ta không biết hai người kia sẽ kháng nghị như thế nào, bất quá, ta nghĩ mình
nên sớm đầu hàng là hơn.”
Khi tướng quân Russell bước lên bục giảng, cùng với mập mạp cảm ơn người nghe,
toàn trường bạo phát một tràng vỗ tay nhiệt liệt chưa từng có. Giữa những âm
thanh hỗn độn đó, Russell hạ giọng nói với Điền Hành Kiện:“Ngươi xem, tiếng vỗ
tay của bọn họ đúng là rất chân thành , ta sớm đã nói, khi ngươi bị dồn đến
đường cùng sẽ có thể bộc phát ra sức mạnh không ai tưởng tượng nổi.”
Sau khi buổi giảng bài kết thúc, mập mạp đi tới căn cứ tình báo Millok của Cục
Tình báo, bởi vì hắn đã bị khai trừ quân tịch cho nên chỉ có thể đứng chờ bên
ngoài, viên cảnh vệ sau khi thông qua nội tuyến liên lạc bàn nói cho hắn biết,
An Lôi không có ở đây.
Nàng đã đi làm nhiệm vụ hay là về nhà? Điền Hành Kiện cảm thấy có chút buồn bã
mất mác, hắn quyết định về nhà xem một chút, An mẫu vẫn chưa biết chuyện của
hắn và An Lôi, mấy ngày qua hắn không về nhà khiến bà vẫn hay gọi điện mắng
hắn:“An Lôi đi làm nhiệm vụ, cháu lại không về, cả nhà chỉ có mỗi một mình
bác, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.”
“An Lôi đi đâu làm nhiệm vụ vậy ạ?” Mập mạp gấp gáp hỏi, An mẫu cười một tiếng
nói:“Cháu cũng không phải là không biết, công việc của nó phải tuyệt đối giữ
bí mật , đi đâu cũng không nói với bác, dù gì thì cũng là rất xa, phải đi rất
lâu, bác mơ hồ nghe thấy nó nói trong điện thoại hình như là Mos...... cái gì
đó. Ây da, bác cũng nghe không rõ ràng lắm đâu.”