Chương trướcChương tiếp
Mệnh lệnh của Lieb Scott được đưa ra đã chậm mất một nhịp, hơn nữa đế quốc
quân đã bị sư đoàn 1 và sư đoàn 16 bám chặt, làm sao có thể nói rút là rút.
Hai sư đoàn Liên bang này vừa phát hiện quân địch có dấu hiệu rút lui liền lập
tức phản kích, cố găng kìm hãm tốc độ rút lui của đối phương.
Còn các hạm đội của Đế quốc từ sau khi phải rút lui vẫn còn chưa thể ổn định
trận cước, căn bản không có cách nào tham gia phản công kiềm chế. Cuối cùng,
khi bộ đội giai đoạn ba của đáp xuống Tượng Sơn thì thế trận vững chắc của
Liên bang trên tinh cầu Lucerne đã không còn có thể bị thay đổi nữa.
Stephen sắc mặt xanh mét, đi đi lại lại trong phòng chỉ huy, hắn không ngờ lần
đầu tiên được phụ hoàng cho thể hiện lại thất bại như vậy. Gã Russell giảo
hoạt như hồ ly kia mới thật sự là người nắm bài tẩy, nhưng hết lần này tới lần
khác lão lại không đổ bộ mạnh mẽ, mà là đùa bỡn Tam hoàng tử hắn! Stephen quay
đầu lại nhìn thầy giáo vẫn đang thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra của
mình, đột nhiên hắn nghĩ, lão gia này rốt cuộc có phải là tới giúp ta hay
không vậy?
Buồn bực.
Bực bội.
Điền Hành Kiện đang rất bực bội nhìn Russell và Bernadotte, hắn thở dài
nói:“Các ông đã sớm thương lượng xong hết rồi đúng không?”
Russell nói:“Đúng vậy! Từ khi ta biết ngươi nhìn thấu được kế hoạch của ta, ta
biết người có thể là người ta cần tìm, một người có thể thay mặt ta lãnh đạo
Tự Do Chiến Tuyến, đồng thời phối hợp với tất cả hành động quân sự của ta ở
Liên bang. Và ngươi đã vượt qua được sự kiểm tra này, vậy dĩ nhiên người đó
chính là ngươi rồi.”
Điền hành Kiện giả bộ ngơ ngác nói:“Nhưng, tôi rất sợ chết, không muốn đi.”
Bernadotte giảo hoạt cười một tiếng, nói:“Vậy thì chỉ sợ là người chịu trách
nhiệm liên lạc tình báo vùng địch hậu – thiếu ta An Lôi phải thất vọng rồi.”
Mập mạp vừa nghe thấy vậy thì đàn thối mặt ra, ai bảo hắn lại dám đánh mắt đưa
tình với An Lôi ngay trong phòng làm việc của lão già này kia chứ. Mẹ nó! Các
ông cứ chờ xem, sẽ có ngày bản đại gia xử đẹp lại cho coi! Hắn cúi đầu ủ rũ
hỏi:“Nói đi, muốn đem tôi đi đày ở nơi nào?”
Russell chỉ tay vào bản đồ vũ trụ, nói:“Thủ đô đế quốc Gatralan – tinh cầu
Mosky.”
Mập mạp nhìn địa điểm ông ta chỉ, hỏi:“Thời gian, thân phận, phương thức?”
Russell nói:“Thời gian cũng sắp rồi, chúng ta đang phải sắp xếp thân phận của
ngươi, ngươi sẽ đi theo tàu buôn lậu, đi một mình.”
Mập mạp suy nghĩ một chút rồi nói:“Nhiệm vụ này cần thời gian bao lâu?”
Russell nói:“Vậy phải xem chúng ta cần bao lâu mới có thể thu được thắng lợi
cuối cùng.”
Mập mạp nghe xong liền quay đầu bước đi, Bernadotte kêu lên:“Ngươi đi đâu
vậy?”
Mập mạp không buồn quay đầu lại, nói:“Đi nốt đoạn đường nhân sinh tươi đẹp
cuối cùng trong đời!”
Bernadotte nhún vai quay sang Russell, hai vị thượng tướng nhìn nhau cười khổ.
Điền Hành Kiện đi tới phòng thí nghiệm, nhốt mình vào buồng mô phỏng trọng
lực, một cước lại một cước địa đá lên cột huấn luyện, lực chân của hắn vốn đã
rất lớn, hơn nữa còn được tăng cường rất nhiều khi hắn luyện tập Thái quyền,
cây cột huấn luyện căn bản là không chịu nổi, mập mạp mới đá được có mấy cái
thì đã gãy thành hai đoạn.
Mễ Lan thấy mập mạp bỗng dưng chạy vọt vào buồng mô phỏng đập phá một trận thì
có chút lo lắng, hỏi:“Làm sao vậy?”
Mập mạp trợn to hai mắt, chỉ tay vào mũi mình nói:“Nếu anh nói mình là một cứu
thế chủ, một tuyệt đỉnh đại anh hùng, cứu khổ cứu nạn, em có tin hay không?”
Mễ Lan cười khanh khách nói:”Anh á? Đừng đùa nữa, thà em làm chuyện này còn
tốt hơn anh.”
Mập mạp sững sờ, cô em này không để cho hắn còn chút mặt mũi nào nữa rồi. Hắn
trợn mắt nói:“Em đừng quá xem thường anh như vậy chứ! Cứ coi như anh không
phải là su nhân thì em cũng đâu cần phải ác độc như vậy, coi chừng gặp phải
báo ứng đấy!”
Mễ Lan che miệng cười, điểm le lưỡi làm mặt quỷ nói:” Em có thể gặp phải báo
ứng gì chứ!”
Mập mạp bỗng bật dậy ôm cổ Mễ Lan, bộ dạng trông như là một con thỏ đói ôm lấy
củ cà rốt, chuẩn bị cắn một miếng lớn. Mễ Lan giật mình hét lên một tiếng chói
tai liền bị mập mạp dùng môi khóa chặt, nàng rên rỉ ư ư hai tiếng liền mềm
nhũn cả người, hai tay ôm cổ Điền Kành Kiện, phát động phản kích.
Chỉ thấy một đôi sắc tình nam nữ xoắn lấy nhau, hôn đến tê cả lưỡi mới chịu
tách ra, mập mạp kêu lên:“Xem em còn dám coi thường anh nữa không!”
Mễ Lan kiều mỵ cười nói:“Cùng lắm thì đồng quy vu tận chứ gì.”
Một lúc lâu sau, Mễ Lan hài lòng ôm lấy cánh tay mập mạp, nói:“Sao anh lại
muốn làm gì vậy, cứu thế chủ, đại anh hùng thì có quan hệ gì chứ, anh vẫn
chính là anh kia mà.” Mập mạp sắc mặt tái nhợt, tay tê chân nhũn, không dám
đáp lời, trong lòng thầm nói:“*, ta sợ!”
Mễ Lan thấy Điền Hành Kiện không nói lời nào bèn ôn nhu hỏi nói:“Rốt cuộc là
có chuyện gì? Tại sao lại hỏi em chuyện này?”
Mập mạp thở dài, cũng không muốn làm Mễ Lan lo lắng nên nói dối:“Cũng không có
gì, chỉ là tâm tình không được tốt thôi.” Hắn nói sang chuyện khác nói:“Tại
sao em cứ nói anh không phải cứu thế chủ, đại anh hùng.”
Mễ Lan khẽ mỉm cười nói:“Có loại anh hùng ôm chân nữ nhân kêu cứu mạng sao?”
Mập mạp thản nhiên nói:“Đương nhiên là có! Anh còn thấy anh hùng ôm chân nữ
nhân, sau đó nữ nhân lại kêu cứu mạng cơ.” Mễ Lan bật cười, nhẹ nhàng véo hắn
một cái, nói:“Em hỏi anh một vấn đề nhé, nếu như có người có một thứ mà anh
muốn, những lại không chịu bán cho anh, vậy anh sẽ làm gì?”
Mập mạp không chút nghĩ ngợi đáp: “Lừa!”
Mễ Lan cười khanh khách nói:“Nếu như lừa không được?”
Mập mạp nói như chém đinh chặt sắt:“Trộm!”
Mễ Lan lại nói:“Nếu như trộm cũng không được thì sao?”
Mập mạp gãi gãi đầu, thở dài buồn bực nói:“Đây không phải là buộc anh động thủ
cướp đồ sao!”
Mễ Lan cười lớn, nói:“Loại người như anh, liệu có thể làm cứu thế chủ đại anh
hùng được sao?”
Mập mạp ngây ngốc, cảm thấy tựa như cũng có chút đạo lý, nghi hoặc hỏi:“Nhưng
anh có tới hai tấm huân chương Tử Huy Tự Do, coi như không phải cứu thế chủ
thì cũng là anh hùng chứ!”
Mễ Lan ôm lấy cánh tay mập mạp, lắc đầu nói:“Không tính, anh hùng chân chính
phải là người vì nước vì dân, thứ anh ta thích mà không có được, thường sẽ
nhịn đau mà thành toàn cho người khác, anh có thể làm được như vậy không?”
Mập mạp suy nghĩ hồi lâu, hỏi:“Em có chắc gã ngu đó là anh hùng không?”
Mễ Lan cười khanh khách nói:“Anh hùng, đôi khi chính là một gã ngu, đừng nói
phải từ bỏ thứ mình thích, cho dù là vì đại nghĩa mà phải từ bỏ tính mạng cũng
không tiếc!”
Mập mạp nói:“Vậy em có thích anh hùng không?”
Mễ Lan cúi đầu nói:“Thích, nhưng em sẽ không yêu.”
Mập mạp thấy kỳ quái, nói: “Tại sao?”
Mễ Lan bèn đáp:“Bởi vì một anh hùng như vậy sẽ phải thành toàn cho rất nhiều
người, nhưng lại sẽ phải hy sinh chính mình và thân nhân, em sợ.”
Mập mạp nói:“Vậy tại sao em lại yêu anh?”
Mễ Lan đỏ mặt nói:“Ai thèm yêu anh chứ, đồ không biết xấu hổ!” Nàng vuốt ve
cánh tay mập mạp, hồi lâu mới nhẹ nhàng nói:“Con gái đôi khi cần chính là một
chỗ dựa, anh làm cho em có cảm giác chân thật, cảm giác an toàn, anh không
phải là anh hùng, nhưng anh sẽ dùng mọi phương thức để bảo vệ chính mình và
thân nhân.”
Phòng thí nghiệm bỗng vang lên tiếng chuông cửa, Mễ Lan vội vàng đứng lên
chỉnh trang lại quần áo, đỏ mặt liếc Điền hành Kiện một cái rồi xoay người ra
khỏi buông mô phỏng trọng lực, mập mạp vừa thò đầu ra cửa ngó một cái liền
giật bắn cả mình, người đến không phải An Lôi thì là ai?
Mễ Lan vừa thấy An Lôi liên cao hứng nói:“Chị An Lôi, sao hôm nay lại rảnh rỗi
tới nơi này?” An Lôi tựa như rất thân với Mễ Lan, cười nói:“Trong danh sách
thiết bị mới cho Cục Tình báo của giáo sư Boswell có một loại máy nghe trộm
đời mới, ông ấy nói đang để ở đây nên bảo chị tới lấy.”
Mễ Lan kéo tay An Lôi vào phòng đang, đóng cửa lại cười nói:“Chị chờ một chút,
để em đi tìm đã.” Chợt nhớ tới điều gì đó, nàng vỗ trán mình, chạy vào buồng
trọng lực, kêu lên:“ Mập mạp đáng ghét, mau mang máy nghe trộm ra đây.” Trong
buồng trọng lực vẫn không có động tĩnh, Mễ Lan dậm chân nói:“Nhanh lên chút
coi!”
An Lôi nhìn bộ dạng của Mễ Lan thì cười hì hì, nói nhỏ:“Quan hệ không bình
thường nhỉ!” Mễ Lan đỏ mặt, vội la lên:“An Lôi, chị ......” An Lôi cười trêu
nói:“Đừng chối nữa, ai nhìn mà chẳng biết, đây có còn là phòng thí nghiệm nữa
không đó?” Mễ Lan ngượng ngùng nói:“Là một gã trung úy tham mưu ngốc ......”
Lời còn chưa dứt, nàng bỗng phát hiện nụ cười của An Lôi chợt cứng đờ lại, sắc
mặt tái nhợt.
Mễ Lan quay đầu nhìn lại, lại thấy Điền Hành Kiện kinh ngạc đứng ở cửa buồng
trọng lực, nhìn chằm chằm vào An Lôi. Mễ Lan thấy ánh mắt hai người nhìn nhau
đầy phức tạp thì gần như lập tức tựu hiểu rõ! Nàng không dám tin tưởng
hỏi:“Hai người......” An Lôi không nói gì, Mễ Lan nhìn mập mạp cúi gằm đầu, ba
người lẳng lặng đứng dưới 500m đất, không khí hoàn toàn ngưng đọng lại.
An Lôi không thể tin vào mắt mình nữa, cuối cùng nàng không thể chịu được sự
hành hạ như vậy, nước mắt chảy ròng, xoay người lặng lẽ chạy đi. Cánh cửa đóng
rầm lại một tiếng, Điền Hành Kiện run run ngẩng đầu lên mới phát hiện An Lôi
đã đi rồi, hắn vừa muốn lập tức đuổi theo, nhưng nhìn thấy đôi mắt to mọng đầy
nước mắt của Mễ Lan đang nhìn mình, mập mạp liền đứng sựng lại. Hắn không biết
bây giờ nên làm như thế nào nữa, đầu óc vô cùng đau đớn, giống như bị người ta
cầm gậy bóng chày phang cho một cú, chuyện gì cũng nghĩ không ra.
Gió.
Thổi.
Rất lạnh.
Nhưng trong lòng Điền Hành Kiện còn lạnh hơn.
Lê bước một mình trên đường, hắn không biết rốt cuộc là tại sao mình lại rời
khỏi phòng thí nghiệm, trừ khoảnh khắc yên lặng của ba người khi ấy ra, tất cả
những điều còn lại trong trí nhớ của hắn đều hoàn toàn biến mất, nhát gan,
cuối cùng lại một lần nữa trở thành của tử huyệt hắn, lúc trước hắn không có
dũng khí để cự tuyệt bất cứ nữ nhân nào, bây giờ lại không dám nhìn mặt bất kỳ
ai trong các nàng.
Mập mạp bước vào một quán rượu ba tầng rất lớn ở gần học viện, bên trong đang
rất náo nhiệt, vô số người hoặc ngồi hoặc đứng, nói chuyện chém gió, huyên náo
vô cùng. Hắn đi thẳng tới quầy rượu, quất luôn một chai phục đặc gia, cái thứ
rượu trắng cay xè này dường như rất thích hợp với tâm tình lúc này của hắn.
Loài người đều có bản tính muốn trốn tránh, khi gặp những tình huống như thế
này luôn là thích uống rượu, nhất túy giải thiên sầu, mập mạp nốc từng ngụm,
từng ngụm rượu lớn, muốn tự chuốc cho mình thật say, sau đó không còn phải suy
nghĩ gì nữa.
Mập mạp uống đến nửa tỉnh nửa say, một đám người trong quán rượu bỗng xảy ra
xung đột, đập bàn đập ghế, chửi bới thoa mạ lẫn nhau, mập mạp quay đầu lại
nhìn, vừa uống rượu vừa mơ mơ màng màng xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn bật
cười hề hề.
Vụ cãi vã cuối cùng cũng biến thành oánh lộn, bàn ghế, chai lọ cốc chén bay
đầy trời, mập mạp ngồi nhìn mà cất tiếng cười to, chỉ tiếc là xung quanh không
có ai chia xẻ với hắn, hai bên vừa bắt đầu đánh nhau, mọi người đã lỉnh hết ra
xa, giữa quán rượu trừ mấy tên đang phang nhau chí tử kia ra thì cũng chỉ con
có cái gã mập mạp đang cười hề hề là hắn mà thôi
Hai đám người cuối cùng đã phân xong thắng bại, người thua thì nằm trên mặt
đất rên rỉ, kẻ thắng thì diệu võ dương oai, càng thêm phần hung hãn, bọn họ
túm tóc mấy gã đang nằm trên sàn, lớn tiếng nhục mạ, không thì cũng đá cho mấy
cú, thể hiện phong thái của người thắng trận, ánh mắt hung hăng nhìn gườm gườm
xung quanh như thể muốn nói: *, xem còn thằng chó nào dám chọc vào bọn ông!
Điền Hành Kiện vẫn ngẩn ngơ cười, đám người kia quả thật rất có ý tứ, trên
người có dấu chân, hai mắt tím bầm, lỗ mũi xịt máu, lại còn đứng đó tạo dáng
khoe hàng, hắn ôm chai rượu không ngừng cười, tiếng cười của hắn vang lên giữa
quan rượu lúc này bỗng nghe thật chói tai.
Thế là một gã hùng hổ đi tới, vung tay giáng cho mập mạp một cái bạt tai,
nói:“Thằng heo ngốc này, cút!” Phản ứng của mập mạp hơi chậm, hắn sửng sốt
thật lâu mới nhận ra là mình vừa bị tát, ngơ ngác sờ sờ mặt mình, bộ dạng đáng
thương ủy khuất, nước mắt như chỉ chực trào ra.
Gã kia hiển nhiên là không ngờ mập mạp lại như vậy, thấy mập mạp vẫn ngồi bất
động thì lại càng điên tiết, nói:“Thằng ngu này, tao bảo mày cút khỏi đây!
Không nghe thấy à?” Đồng bạn của hắn còn nóng máu hơn, cả đám xáp tới, thế
nhưng mập mạp vẫn không nhúc nhích.
“Mẹ kiếp, đánh!” Một gã không nhịn nổi hét lên, hắn xông lên đá cho mập mạp
một cước, mập mạp lảo đảo nghiêng người né đi, gã kia thấy thế bèn vung tay
định nắm tóc mập mạp, theo sau đã có mấy kẻ không hẹn mà cùng vọt lên.
Mập mạp gạt tay gã kia ra rồi dùng thiết đầu công húc mạnh vào mặt y, chỉ nghe
gã kia hét thảm một tiếng, rồi thì mũi lệc răng gẫy, cả mặt đầm đìa máu ngã
vật ra. Mọi người xung quanh đồng thời kinh ngạc, bọn họ mở to hai mắt nhìn
chằm chằm vào gã mập mạp mặt mũi đầy máu, cả người đang run rẩy kia.
Thấy bạn ngã xuống làm cho mấy gã kia càng thêm kích thích, hai cái ghế, ba
chai rượu gần như đồng thời nện lên người mập mạp, mập mạp cũng chẳng buồn né,
mặc cho mấy thứ này đánh xuống. Bàn ghế chai lọ đập lên người hắn phát ra
những tiếng khiến ai cũng thấy run sợ, nhưng mập mạp lại coi như không, hắn cứ
thản nhiên chịu đòn, rồi vươn tay ra tóm lấy một gã trước mặt, kéo lại gần,
dụng đầu đập vào mặt tên đó một cú, lại tóm, lại đập, máu tươi trên mặt hắn
càng ngày càng nhiều, càng nhìn càng thấy vẻ cương liệt dữ tợn.
Mười mấy gã vây đánh mập mạp đã ngã xuống hơn phân nửa, mấy kẻ còn lại đã
không thể nào tin nổi vào mắt mình nữa, cả đám ngơ ngác dừng tay, kinh hãi run
sợ. Mập mạp mơ màng đi tới trước mặt một gã, lại túm tóc, lại cụng đầu, lại
văng máu, lại hét thảm một tiếng, lại thêm một người nằm gục dưới đất. Thế là
tất cả mọi người rối rít lui về phía sau, mập mạp lảo đảo xông tới, cả quán
rượu đột nhiên trở nên yên tĩnh không một tiếng động, chỉ còn lại có một gã
mập mạp mặt bê bết máu lảo đảo đứng giữa sàn.
Lát sau, cảnh sát tới. Mấy gã cảnh sát đầu tiên xông tới bị gã say Điền Hành
Kiện không phân xanh đỏ trắng đen đánh cho lăn lông lốc, bọn họ căn bản không
thể khống chế nổi cái gã say cương cân thiết cốt, trâu chó vô cùng này.
Tiếp đó, cảnh sát cơ động tới. Mấy gã cơ động ùa lên còn thảm hại hơn, không
ai có thể chịu nổi ba quyền hai cước của hắn.
Trong quán rượu chỉ còn một mảnh yên tĩnh, trên mặt đất có rất nhiều người nằm
bẹp dí, chung quanh cũng có rất nhiều người, mấy trăm người cứ như vậy mà trợn
mắt há mồm nhìn gã mập mạp đang lảo đảo giữa quán.
Cuối cùng, quân đội cũng tới, nhưng những quân nhân tới nơi vừa nhìn thấy mập
mạp thì lại nhìn nhau một cách kỳ quái, không một ai chịu động thủ. Thực ra,
binh lính sư đoàn 556 không thể nào động thủ, bởi vì cái gã mập mạp đang đứng
ở giữa kia chính là tay súng bắn tỉa có thể thực hiện tiêu thất tiềm hành 30m
trong truyền thuyết, cũng chính là anh hùng đã giúp bọn họ báo mối thù của hơn
năm mươi đồng đội, * thằng nào gọi bọn ông tới đấy?
Binh sĩ sư đoàn 556 nhanh chóng khênh đám người đang nằm bẹp dưới đất ra
ngoài, còn về phần cái gã đang đứng ở giữa kia thì đành để đấy, dù sao bọn ông
cũng là quân nhân, cũng phải biết oán trả ân đền chứ! Bọn họ cứ thế đứng vây
quanh mập mạp, cũng không biết là đang giám thị hay là đang bảo vệ hắn nữa,
ngay cả viên trưởng cục cảnh sát thịnh nộ đi tới cũng không thể vượt qua bọn
họ được.
Lúc này, trên tầng ba của quán rượu đang có hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào mập
mạp, nhìn hắn mặt bê bết máu, cô độc đứng đó, bộ dạng ủy khuất, nước mắt rưng
rưng, khiếp sợ vô cùng.
Cuối cùng thì mập mạp cũng không chịu đựng nổi nữa, hai mí mắt nặng tựa ngàn
cân, thân hình lảo đảo như sắp ngã. Thấy thế, hai vị tướng quân hoảng hốt bước
vội tới trước mặt hắn, mập mạp bỗng hét to như thể bị sàm sỡ:“Đừng tới đây,
các ngươi đừng tới đây!” Hắn hung hãn uy hiếp :“............*, có tin hay
không! Ta nhổ nước bọt đó!”