3 - Chương Ta Mà Sợ Ai?


Cuối cùng thì lực lượng bộ đội đặc chủng hỗ trợ cũng chạy tới, những tinh anh
bách chiến này từng bước từng bước thu nhỏ vòng vây, càng lại gần lại càng
khiếp sợ, mỗi một vết tích trong rừng đều thi nhau kể lại một trận quyết đấu
kinh tâm động phách, có điều đây không phải là trận chiến của một đại đội hay
một trung đội, mà là cuộc chiến của hai người, dùng súng bắn tỉa quyết đấu.
Trong mắt người bình thường, dương như khu rừng chẳng hề thay đổi mấy, nhưng
dưới con mắt của những người lính lão luyện, khu rừng này quả thật là một bộ
sách giáo khoa về bắn tỉa!

Bọn họ cẩn thận bảo vệ tốt những vết tích này, từ từ tìm kiếm dọc theo phương
hướng di chuyển của hai người, rốt cục phát hiện ra trên vách núi có một chiếc
robot [ Ma Thú III ] của Liên bang, bàn tay robot đang nắm giữ một cỗ thi thể.
Gã đội trưởng đội đặc chủng lại gần xem xét kỹ cái xác, căn cứ theo miêu tả
của thượng tướng Russell, đây rõ ràng là Hopkins. Sau đó, hắn nhìn qua lớp
kính khoang lái robot, chợt thấy một gã mập mạp đang ngủ say, chính là Điền
Hành Kiện.

Gã đội trưởng phất tay, lưu lại một đại đội bảo vệ [ Logic ], còn mình thì dẫn
các binh sĩ khác quay lại quãng đường vừa đi, hắn muốn tìm ra mọi vết tích
chiến đấu, chế tác một bộ tư liệu mô phỏng, trận quyết đấu đẳng cấp cao như
vậy, đâu phải ai cũng có phúc khí được gặp. Từ việc di chuyển, ngắm bắn của
hai người kia, gã đội trưởng tin chắc mình sẽ học hỏi được rất nhiều điều!

Công việc tìm kiếm được bắt đầu từ thi thể của người lính Liên bang bị bắn hạ
cuối cùng, theo hướng máu phun ra, gã đội trưởng đã tìm được vị trí bắn đầu
tiên của Hopkins, đó là một tảng đá lớn, vạt cỏ phía sau có dấu vết bị nằm đè
lên, kế đó, hắn lại tìm được vết đạn trên tảng đá, đây chính là địa điểm bắt
đầu trận quyết chiến.

Muốn dựa vào vết tích để dựng lại hiện trường là một công việc cực kỳ gian
khổ, cũng là một công việc có giá trị không cao, dù sao không phải mọi vết đạn
và vị trí bắn đều có thể lưu lại ấn ký, thế nhưng đám bộ đội đặc chủng vẫn làm
việc không biết mệt, tại mỗi một vết đạn, mỗi một dấu chân, mỗi một đường chạy
đều được đánh số cẩn thận, sau đó nỗ lực bắt chước lại tình cảnh lúc đó. Càng
tìm kiếm, bọn họ lại càng khiếp sợ, đây là một chiến kinh tâm động phách tới
mức nào chứ, chỉ căn cứ theo vết tích để lại và mô phỏng của bản thân cũng đã
khiến đám bộ đội đặc chủng tâm thần kích động.

Nhất là các binh sĩ thuộc nhóm bắn tỉa lại càng như say như mê, loại chiến đấu
ngắm bắn tốc độ cao này vốn rất khó gặp được, thế nhưng dưới sự khiêu khích
của tay lính bắn tỉa Liên bang kia, bọn họ đã tiến nhập vào một trận chiến
không chết không thôi. Tuy rằng đã biết được kết quả, thế nhưng tất cả vẫn
phải đổ mồ hôi lạnh, có những vết đạn và dấu tích quả thực là không thể tưởng
tượng nổi, tay súng bắn tỉa kia rõ ràng là đang đi trên dây trước vực sâu vạn
trượng!

Có điều, tại sao người lính bắn tỉa Liên bang này lại xuất hiện trong một
chiếc robot. Vấn đề này thực sự làm khó tất cả nhóm bộ đội đặc chủng môn, bọn
họ nỗ lực tìm kiếm mọi đầu mối, nhất định phải vạch trần mối nghi hoặc này.

Rất nhiều bộ đội đặc chủng trong đầu đều có một ý niệm: "Nếu như tay súng bắn
tỉa này làm vậy là để mê hoặc khiến địch nhân rơi vào bẫy... chẳng phải là quá
hèn mọn sao, hắn ta không có giác ngộ của cao thủ sao!"

Khi các vị tướng quân theo sự dẫn đường của bộ đội đặc chủng đến nơi, [ Logic
] vẫn duy trì tư thế kia như cũ, lặng lẽ đứng yên trước vách núi, trên tấm
thân robot cũ nát đã phủ đầy sương sớm, còn những binh sĩ phụ trách cảnh giới
im lặng rải khắp bốn phía, tựa như đang bảo vệ cho một pho tượng tôn quý!

Mễ Lan luôn phấp phỏng chờ đợi lo lắng không yên cũng tới, khi nàng nhìn thấy
thi thể Hopkins trong tay [ Logic ] thì liền hét lên một tiếng đầy sợ hãi.

Gã đội trưởng phụ trách cảnh giới hành lễ với các tướng quân, sau đó báo cáo:
"Báo cáo tướng quân, kẻ địch đã được xác định tử vong. Nguyên nhân tử vong còn
đợi kiểm tra, tay súng bắn tỉa của ta đang nghỉ ngơi trong khoang lái! Xin chỉ
thị!"

Mễ Lan cố gắng kiềm nén sự sợ hãi đối với thi thể, cắn chặt răng chạy nhanh
tới chỗ [ Logic ], dùng thiết bị điều khiển từ xa dự phòng mở cửa khoang lái
rồi chui ngay vào trong.

[ Logic ] thả lỏng tay, thi thể Hopkins liền rơi xuống đất, mấy gã bộ đội đặc
chủng liền cho thi thể y vào túi đựng xác rồi đem đi.

Từ trong khoang lái bỗng truyền ra tiếng nói ngái ngủ mơ màng của mập mạp: ậpi
đó! . . . Tiểu cô nãi nãi, ngươi khóc cái gì chứ, đừng nhéo ta nữa, không có
việc đâu! Tới đây, hôn một cái nào."

Đám binh sĩ đứng rải quanh robot thiếu chút ngữa thì ngất luôn ra đất. Gã đội
trưởng đang đứng chờ chỉ thị mắt tròn mắt dẹt nhìn biểu hiện kỳ quái của các
tướng quân, Russell lắc lắc đầu nhìn mọi người, phất phất tay: “Cái thằng khốn
này! Thôi, các ngươi giải tán đi, không có việc gì nữa đâu."

Thấy các sếp xoay người rời đi, đám bộ đội đặc chủng cũng lập tức nhịn cười
giải tán, lúc đi ngang qua [ Logic ] chợt nghe được tiếng của mập mạp: "Sư
muội, chỗ này của ngươi lớn hơn trước đây rồi đấy! . . . Bên ngoài có người? .
. .Ta mà phải sợ bố con thằng nào chứ??"

Mấy vị tướng quân không hẹn mà cùng lảo đảo một cái, mà đám bộ đội đặc chủng
thân kinh bách chiến cũng đồng loạt sặc nước bọt mà chết!

Rốt cục thì khu rừng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, mộtlúc lâu sau,
hai ngườiấo quần xộc xệch bước ra từ khoang lái [ Logic ], Mễ Lan chạy đến bờ
sông rửa sạch khuôn mặt đỏ rực của mình, chỉ có nước song buổi sang mới có thể
làm người ta tỉnh táo lại. Nàng vừa đứng dậy đã thấy mập mạp đang cười dâm
đãng nhìn mình, không khỏi xấu hổ, nhẹ nhàng đá cho mập mạp một cước, nói:
"Đáng ghét, nhìn cái gì vậy!" Nghĩ đến tình cảnh vừa nãy, Mễ Lan lại đỏ bừng
cả mặt, sẵng giọng quát: "Ngươi đúng là cái đồ ngu ngốc không biết xấu hổ! Mau
cùng ta trở về, cả người ngươi bẩn quá rồi đấy!"

Mập mạp điều khiển robot cùng Mễ Lan trở về phòng thí nghiệm, sau đó lén lút
gọi điện thoại cho An Lôi báo bình an, An Lôi ở đầu dây bên kia tựa hồ cả đêm
không ngủ, giờ nhận được điện thoại của hắn mới yên tâm.

Mập mạp buông điện thoại, cả người lại chìm vào một trận mê man, cuộc sống lén
lén lút lút này sẽ phải duy trì tới khi nào đây?

Liên bang Leray là quốc gia theo chế độ một vợ một chồng, trước đây nghe nói
có một vị giáo sư lịch sử rất danh tiếng từng nói, chế độ một vợ một chồng
hình thành theo chế độ tư hữu, vợ chồng đều coi nhau như vật phẩm của riêng
mình, đây là tiêu chí tiến bộ của xã hội loài người. "Thế nhưng!" Vị giáo sư
chưa bao giờ kết hôn này lại đã điên cuồng hô lên trước giảng đường: "Đây là
sự phai mờ của nhân tính, là sự tàn phá với nam nhân!" Sau đó, vị giáo sư mang
nhiễm sắc thể XY này liền thao thao bất tuyệt, đem tất cả kiến thức về sinh
lý, tâm lý, động vật học ra để chứng minh quan điểm của minh, nói chung là nam
nhân và nữ nhân không giống nhau, cấu tạo sinh luý của nam nhân cũng khác nữ
nhân, vì thế không nên yêu cầu một nam nhân chỉ có thể cưới một nữ nhân!

Tan học, tất cả nam sinh cùng giơ ngón tay cái lên, nói: "Hay!" Nữ sinh thì
hung hăng: "Phi!"

Nhưng mập mạp biết, tâm lý của loài người là một thứ rất phức tạp. Từ góc độ
sinh lý mà nói, động vật giống đực có thể thông qua việc đánh giết dã man để
chiếm lấy nhiều con cái, nhưng loài người lại khác, dù sao cũng không phải là
động vật cấp thấp, tâm lý con gái lại cang thêm phần tinh tế, các nàng cần
được che chở, mà hôn nhân cũng không phải chỉ có tình dục mà thôi. Những người
tán thành nhất phu đa thê ngoại trừ mấy bà cô chập mạch ra thì cơ bản đều là
nam nhân, còn nếu hỏi đám nam nhân có đồng ý thực thi song song chế độ nhất
thê đa phu hay không thì phỏng chừng sẽ tập thể phát điên mất. Sở dĩ chế độ
nhất phu đa thê chỉ tồn tại ở các quốc gia đế chế vì cơ bản ở đó đều là nam
quyền chủ nghĩa, địa vị xã hội của nữ nhân thực sự rất thấp.

Trong khu nghỉ ngơi của phòng thí nghiệm đã chuẩn bị sẵn nước nôi, Mễ Lan đỏ
mặt đưa cho mập mạp một bộ quần áo mà hắn để lại từ trước. Bởi vì được đặt
cùng trong ngăn tủ của Mễ Lan mà trên quần áo lại toả ra một mùi thơm ngát nhẹ
nhàng.

Mập mạp đi vào phòng tắm, đây là là tắm thứ hai trong vòng 24 tiếng đồng hồ,
mà đồng dạng đều có một cô nàng đưa quần áo cho hắn. Mập mạp xả nước lạnh ào
ạt lên người, bây giờ hắn phải làm thế nào đây? Trách nhiệm là phải thế nào!
Trách nhiệm, là chỉ được tiếp nhận một người và cự tuyệt những người khác sao!
Trong cái thế giới loạn lạc này, giữa đầy trời lửa đạn này, hắn có quyền lựa
chọn không, hay là cuối cùng có một ngày trên chiến trường bị một viên đạn lạc
bắn trúng, đến lúc đó tất cả đều sẽ không cần phiền não nữa, mà trước đó, thì
cứ đến đâu thì đến đi!

Mập mạp tắm rửa xong thì Mễ Lan đã ngủ, cuộn mình trên giường trong phòng nghỉ
ngơi, trrong như như một chú mèo con đáng yêu, trong tay vẫn cầm một bảng số
liệu kiểm tra [ Logic ]. Mập mạp nhẹ nhàng lại gần, nằm xuống bên cạnh Mễ Lan,
chỉ cảm thấy thời khắc bình an hỉ nhạc này đúng là mong ước lớn nhất một đời
của mình rồi.

Mãi tới gần buổi trưa, mập mạp mới tỉnh lại, hắn phát hiện Mễ Lan đang cuộn
mình nằm trong lòng mình, mà đôi tay của hắn thì lại đang đặt ở một vị trí cực
kỳ đang mơ ước, siêu cấp đàn hồiiiii!

Mễ Lan cũng tỉnh dậy ngay sau mập mạp, nhưng thấy tình cảnh của mình thì lại
không dám cử động, bàn tay của mập mạp vẫn đang “yên vị”, tư thế của cả hai
lúc này thực sự rất ngượng ngùng nhưng trong đó lại có cảm giác an toàn và
thoải mái, nàng không muốn rời khỏi vòng ta của mập mạp. Hai người mang tâm tư
trong lòng cứ duy trì tư thế như vậy, lắng nghe hô hấp của người kia, cho đến
khi bàn tay của mập mạp không thể chịu nổi sự mê hoặc, nhẹ nhàng luồn vào
trong áo. . .

Thân thể mềm mại của Mễ Lan chợt run lên đã bán đứng nàng, mập mạp thoáng
choáng váng nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại. . . Bầu không khí như bị cô đọng
lại, mập mạp đợi đã lâu cũng không thấy Mễ Lan nhúc nhích, lá gan liền to hẳn
ra, nhẹ nhàng bóp. . .

Vẫn không động. . . Thật tốt quá. . .

Bàn tay mập mạp lướt qua eo Mễ Lan, nàng chỉ cảm thấy một trận ngứa ngáy, rốt
cục bật cười khanh khách, đỏ bừn cả mặt, lật mình cưỡi lên trên người mập mạp,
dùng đôi tay nhỏ bé của mình bóp cổ mập mạp, kêu lên: "Mập mạp đáng ghét, ta
bóp chết ngươi!" Hai người hi hi ha ha cười đùa.

Cuối cùng, bao tử của mập mạp bất nã kêu lên cắt đứt câu chuyện, từ tối qua
hắn đã chưa được miếng cơm nào vào mồm, lại phải tiêu hao rất nhiều thể lực,
bây giờ đã đói tới mức không thể chịu nổi nữa. Mễ Lan sợ hắn chết vì đói, vôi
vàng đứng dậy làm cơm cho hắn ăn, phòng thí nghiệm cũng có căng tin, có điều
Mễ Lan không thích ăn ở đó mà thường tự nấu ăn, trước đây mập mạp thường vẫn
chạy tới mặt dày mày dạn xin ăn chung. Mễ Lan làm nấu ăn thực sự cũng rất
ngon, mà thức ăn do mỹ nữ nấu cho như vậy quả thực là vô thượng mỹ vị.

Mễ Lan không ăn gì, chỉ uống một chút canh, ôn nhu nhìn mập mạp lang thôn hổ
yết càn quét bàn ăn. Chờ mập mạp ăn xong, Mễ Lan liền nói: "Buổi chiều nếu
ngươi yếu không có việc gì, ta muốn dẫn ngươi tới một nơi."

‘Tới một nơi, rồi đặt một gian phòng sao, là khách sạn Ismail!" Mập mạp hưng
phấn, hai mắt toả sáng, gật đầu lia lịa!


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #111