3 - Chương Ai Là Người Thắng


Hopkins cả kinh, Liên bang mà cũng có cao thủ tinh thông kỹ thuật tiêu thất
tiềm hành sao? Thảo nào đám gà con kia đều rút lui hết, xem ra bọn họ nghĩ
mình đã phái tới người có đủ khả năng để chơi với hắn rồi đây.

Gã cười lạnh, đến đây đi, kẻ chưa từng lên chiến trường chân chính thì dù kỹ
thuật có cao đến đâu cũng chỉ là một con gà mà thôi, những điểm khác không
nói, chỉ riêng mấy tiếng bước chân lộ liễu vừa rồi cũng đã cho thấy thực lực
chân chính của gã “cao thủ” này rồi.

Mập mạp nằm bẹp trong một bụi cỏ lớn, cố gắng làm cho mình và bụi cỏ hòa thành
một thể, trong đêm thề này áo nguỵ trang kỳ thực cũng không có hiệu quả gì
mấy, cùng lắm thì chống được máy dò hồng ngoại mà thôi. Kẻ địch của hắn rất
bình tĩnh, động tác đả thảo kinh xà vừa rồi cũng không thể khiến y nổ súng, đó
là khả năng mê hoặc cực hạn của mập mạp rồi, nếu còn chậm thêm chút nữa thì
đảm bảo là bị kẻ địch bắn chết.

Đám bộ đội đặc chủng kia đã phụng mệnh rút lui về phía, trận quyết đấu của
những tay súng bắn tỉa không cần nhiều người, nhiều người trái lại sữ gây
vướng víu. Mập mạp lo rằng sau khi bộ đội đặc chủng rút lui, Hopkins cũng sẽ
bỏ đi, thế nhưng cảm giác đã lập tức cho hắn biết gã điên kia chưa hề bỏ đi.

Đó là một thứ cảm giác không thể diễn tả bằng lời, nguy hiểm tới cực điểm, làm
cho người ta phải sởn hết cả gai ốc!

Loại bản năng nhận biết nguy hiểm này là một trong những thứ mà một tay bắn
tỉa ưu tú cần phải có. Giống như lời mà lão huấn luyện viên trinh sát khốn nạn
của mập mạp từng nói: ”Ta mặc kệ các ngươi gọi nó là giác quan thứ sáu thứ bảy
thứ tám thứ chín gì cũng được! Nhưng nhất định phải luyện cho ra thứ này,
luyện không được thì đập mặt vào đậu phụ mà chết đi! Vào những lúc nguy hiểm
nhất, đây chính là thứ có thể cứu được cho các ngươi một mạng đấy!”

Mập mạp biết cái bản năng cảm nhận nguy hiểm này gọi là trực giác! Thế nên mới
nói cái lão huấn luyện viên đó đúng là đồ *éo có văn hóa!

Ngay khoảnh khắc lao người vào bụi cỏ, mập mạp thậm chí có thể cảm nhận được
có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn! Giống như một con rắn độc, băng
lãnh và nguy hiểm.

Sau khi chạy vào rừng, thân thể mạp mạp đã không còn run nữa, nhịp tim cũng
dần giảm xuống. Sợ hãi tiêu tan, hắn không ngừng nhắc nhở chính mình, trách
nhiệm! Hiện tại trong mắt hắn chỉ có địch nhân! Tìm ra hắn, giữ chân hắn, giết
chết hắn!

Cây cối ở khu rừng phía sau học viện rất rậm rạp, trước khi chiến tranh bùng
nổ, học viện đã từng chuẩn bị mở một công viên ở đây. thậm chí đã có vài con
đường nhỏ được tạo ra, nhưng dự án cuối cùng phải ngừng lại. Núi không cao,
nhưng lại rất rộng, có một con sông nhỏ và vài thác nước. Nước sông trong veo,
thác nước đẹp tuyệt trần, bờ sông là những bãi cỏ bằng phẳng. Trước đây từng
là thánh địa tình yêu của các học viên.

Khu vực sườn núi rộng nhất nằm ở phía tây, đi về phía nam là khu vực thành
thị, phía bắc là vùng rừng núi liên miên, con sông nhỏ bắt đầu từ phía đông
bắc, tạo nên một hồ nước nhỏ rồi chảy dọc theo sườn núi, hình thành nên các
thác nước rồi chảy qua hướng tây nam học viện, uốn cong qua khu vực thành thị
của Galypalan rồi nhập vào một con sông lớn.

Từ học viện đến đây, con đường chạy trốn của kẻ địch luôn nhằm hướng đông bắc,
nếu như cứ tiếp tục như vậy thì việc vây khốn hắn sẽ rất khó.

Mập mạp nhẹ nhàng dùng cành cây và đá tạo ra một số tín hiệu, hắn phải làm cho
đối thủ tức giận. Từ lời kể của Russell và những gì nhìn thấy, mập mạp đại
khái có thể nhìn ra được tố chất tâm lý của tay súng bắn tỉa này. Tuy rằng
kinh nghiệm chiến trường của mập mạp không thể bì được với kẻ giết người như
ma kia, thế nhưng mập mạp lại có ưu thế về khống chế tâm lý. Tâm lý khi ngắm
bắn, đôi khi lại giải quyết vấn đề tốt hơn một viên đạn!

Cho tới bây giờ, gã Hopkins này vẫn không vì phẫn nộ mà phạm phải bất kỳ sai
sót gì, hắn quá bình tĩnh, luôn giữ cự ly an toàn để có thể thoát ly chién
đấu, bắn chết hơn năm mươi binh sĩ Liên bang đối với hắn chỉ như là một chuyện
vặt vãnh mà thôi.

Nếu muốn chọc giận hắn thì chỉ có một biện pháp, đó là trực tiếp khiêu khích
thứ hắn quan tâm nhất!

Mập mạp chậm rãi bò lui về phía sau, bất chợt hắn đạp trúng phải một cành cây
khô, một tiếng rắc vang lên đã bán đứng hắn, lập tức mập mạp vội bật người
dậy, liều mạng lao vụt đi.

Ngay khi tiếng cành cây gãy bị máy dò âm thanh phát hiện, Hopkins đã quay nòng
súng về phía mập mạp ẩn nấp, bóp cò, đúng vào lúc viên đạn xuyên vào bụi cỏ,
hắn chợt nhìn thấy một dải tín hiệu do bộ đội đặc chủng sử dụng! Tín hiệu có
nghĩa là: "Cút con mẹ ngươi đi, thằng gà nhép! Đồ con lợn Wibault!"

Nếu có vài giây để phản ứng, nhất định Hopkins sẽ tự nói với bản thân phải
bình tĩnh, phải vững vàng, gã tạp chủng Leray kia chỉ đang cố gắng chọc giận
hắn mà thôi.

Thế nhưng sự việc diễn ra quá nhanh, ngay sau khi viên đạn thứ nhất rời nòng,
trong kính ngắm đã xuất hiện lại thân ảnh của mập mạp. Hopkins đã không thể
kiềm chế được tâm lý của mình nữa, trong giây phút phẫn nộ đó, viên đạn thứ
hai đã rời nòng.

Viên đạn thứ hai này bay sượt qua thân người đang không ngừng đổi hướng của
mập mạp, trúng vào một gốc cây đại thụ, đồng thời nó cũng làm bại lộ vị trí
của Hopkins!

Quả nhiên, Hopkins chỉ vừa kịp cúi đầu xuống, một phát súng đã bắn trúng vào
tảng đá trước mặt hắn, phát ra một tiếng vang chát chúa. Hopkins biết mình
không thể tiếp tục nấp ở chỗ này nữa, nếu như bị đối phương cầm chân thì chỉ
có thể nằm đợi đại quân địch tới bắt mà thôi.

Rơi vào đường cùng, Hopkins đạp mạnh xuống đất một cái, lăn nhanh ra ngoài,
khi viên đạn thứ hai của mập mạp bắn tới thì hắn cũng đã có đủ tốc độ và không
gian để né tránh.

Trong khu rừng bắt đầu một trận quyết chiến không chết không thôi, đây là một
trong hai tình huống mà các tay súng bắn tỉa sợ nhất. Một là ở trạng thái tĩnh
bị đối phương phong toả, vừa thò đầu ra liền bị bắn chết, phải xuống âm phủ
làm quỷ hồ đồ. Hai là ở đấu súng trong trạng thái vận động, lúc này ai cũng
không dám dừng lại, dừng lại chính là chết!

Hai người vừa chạy hết tốc lực vừa đấu súng, lợi dụng tất cả các vật thể trước
mặt làm yểm hộ, mỗi một thân cây, mỗi một khối đá đều được tận dụng, lúc này
đã không thể tiềm hành nữa, bọn họ thay nhau ngắm bắn, ai dừng lại trước là
chết, ai bị bắn trúng trước cũng là chết, bởi vì vô luận là bị bắn trúng vào
chỗ nào đi chăng nữa thì cũng sẽ khiến tốc độ chậm lại, sẽ bị đối thủ lạnh
lùng tiễn đưa về nơi an nghỉ cuối cùng!

Mỗi một tay bắn tỉa ưu tú đều là người thợ săn kiên trì nhất, bọn họ có thể ẩn
núp giữa tuyết đông băng giá, giữa những bụi cây đầy côn trùng sâu bọ, có thể
nằm im không nhúc nhích ở bất kỳ đâu hàng mấy ngày trời, tất cả mọi hoạt động
đều được phân chia thành những động tác khó phát hiện nhất, vô luận là trong
tầm mắt hay trực giác có kẻ địch hay không địch nhân thì bọn họ cũng sẽ tự yêu
cầu bản thân phải ẩn nấp cẩn thận nhất!

Bọn họ không sợ ẩn núp! Thứ mà họ sợ chính là vận động chiến! Trên chiến
trường, mấy nghìn phát đạn mới lấy đi được một sinh mệnh, ngoài ra còn có vô
số đạn dược bị tiêu hao để áp chế đối phương. Đối với một tay súng bắn tỉa mà
nói, đây hoàn toàn là một sự lãng phí, bọn họ giết người, chỉ cần một viên đạn
là đủ! Vì thế, súng của bọn họ không hề chú trọng tới tốc độ bắn mà dồn hết
cho tầm bắn và độ chính xác!

Những khẩu súng chậm rãi điềm tĩnh đó liệu có thể phát huy bao nhiêu tác dụng
trong một trận chiến vận động tốc độ cao!

Thế nhưng, bắn mục tiêu trong lúc di động lại là một mục huấn luyện không thể
thiếu, có thể bắn trúng mục tiêu di động tốc độ cao mới chân chính là cao thủ
bắn tỉa.

Truy đuổi được một thời gian, Hopkins gần như đã có thể nghe được tiếng thở
dốc của đối phương, hắn có chút kính phục tay súng bắn tỉa Leray này, có thể
đấu súng tốc độ cao với y trong thời gian lâu như vậy, gã này chính là người
thứ nhất, hơn nữa hắn lại còn rất béo nữa chứ!

Béo, nghĩa là gì? Nghĩa là thể năng tiêu hao của hắn phải nhiều hơn, nghị lực
và sức khống chế cũng không thể kém! Hopkins nghe mập mạp thở dốc thì mỉm
cười, tiếp thêm vài phút nữa, người này chắn chắn sẽ chết dưới khẩu J-2011 của
hắn!

Tốc độ của mập mạp đã chậm lại, tuy rằng chỉ chậm lại có một chút, thế nhưng
Hopkins vẫn có thể cảm nhận được tốc độ và sự chính xác của đối thủ đã ở giảm
bớt. Trong một trận quyết đấu bắn tỉa, mệt mỏi, chính là chết!

Có điều Hopkins lại vô cùng kinh ngạc, tuy rằng tốc độ của đối thủ đã chậm
lại, thế nhưng bộ pháp của hắn lại càng thêm quỷ dị, gần như không thể nhận ra
phương hướng tiếp theo của hắn, hơn nữa hắn còn linh hoạt lợi dụng những gốc
đại thụ và cây cối để tránh đạn và ẩn tàng thân hình, thậm chí có một lần
Hopkins thiếu chút nữa đã mất dấu hắn!

"Đoàng." Một phát đạn bắn trúng vào bụi cây trước mặt mập mạp, nếu như không
phải bỗng nhiên mập mạp chạy chậm lại một chút thì viên đạn đó đã bắn thủng
đầu hắn rồi. Mập mạp tựa hồ không bị phát đạn làm ảnh hưởng, hắn nghiêng sang
trái thực hiện một động tác giả rồi xoay người trở lại, nâng khẩu Garand lên
bắn trả. Nhưng tốc độ của Hopkins thực sự quá nhanh, ngay khi mập mạp nổ súng
thì hắn đã kịp vọt đến sau một thân cây. Mập mạp lập tức di chuyển sang phải,
vừa chạy vừa bắn vào gốc cây kia, viên đạn xuyên qua gốc cây, không có người!
Mập mạp vội vàng lăn tròn một cái, trực giác lại một lần nữa cứu mạng hắn. Một
tiếng “bụp” nhỏ vang lên, một cành cây trên đâu mập mạp bị đạn bắn gãy.

Mập mạp lăn về bên phải, thắt lưng uốn cong lại như một con tôm siêu béo,
"Xoạt!" "Xoạt!" Đây là tiếng đạn đuổi theo hắn va vào cây cối xung quanh,
Hopkins chiếm được ưu thế, mập mạp gần như không thể có được tư thế nổ súng.
Cuối cùng, một cái sườn núi nhỏ đã giúp mập mạp vãn hồi được hoàn cảnh xấu
này, hắn dùng một tư thế như mãnh hổ chụp mồi lao về phía sau sườn núi khiến
Hopkins bị mê hoặc, phát đạn của J-2011 bắn ra quá sớm, mập mạp chớp thời cơ
dừng gấp lại, hắn rốt cục đã có cơ hội nổ súng, khiến cho Hopkins không thể
giữ được tư thế ngắm bắn, hai người lại trở về thế cân bằng.

Trong khu rừng, hai bòng người không ngừng lao đi, từng viên đạn xuyên qua
xuyên lại, hất tung vỏ cây và cành là lên cao. Bọn họ không ngừng tránh né,
bắn, chạy trốn, đổi hướng, bắn trả, lúc ẩn lúc hiện

Hopkins chợt phát hiện ra gã béo này đã không còn tỉnh táo nữa rồi, trong lúc
đấu súng, phương hướng di chuyển của bọn họ không phải là phía nam nơi đám bộ
đội đặc chủng kia rút lui, cũng không phải phía tây dẽ bị bao vây, mà là đang
di chuyển dần về phía đông, ở chỗ đó có một cái hồ, mà trước khi đến hồ nước
lại có một vách núi không cao lắm. Tuy rằng không cao, thế nhưng cũng đủ để
khiến gã béo kia toi mạng!

Nếu hắn không nhảy thì nhất định sẽ dễ dàng bị bắn gục trên đỉnh núi không có
chỗ ẩn nấp đó, nếu nhảy, khoảnh khắc chạm đất cũng là khoảnh khắc cuối cùng
trong đời hắn.

Hopkins càng ngày càng nghe rõ tiếng thở dốc, nhìn phản ứng càng lúc càng chậm
chạp và mấy phát súng không còn chặt chẽ của đối thủ, trên mặt hắn đã lộ ra nụ
cười của kẻ chiến thắng. Hắn càng lúc càng bình tĩnh, gã béo này đã không còn
giữ chân được hắn nữa, chỉ một phút đồng hồ nữa thôi, hắn sẽ dứt điểm xong gã
đối thủ khó chơi này, rồi nhẹ nhàng bỏ đi. Thời gian, vẫn rất đầy đủ!

Mập mạp duy trì việc bắn trả, không cho Hopkins có cơ hội dễ dàng giết chết
hắn. Thế nhưng, khả năng vận động của hắn đã dần dần bị Hopkins khống chế,
từng bước từng bước bị ép tới vách núi.

Rốt cục, bị ép tới tuyệt lộ rồi! Mập mạp không để cho Hopkins có cơ hội bắn
hắn trên đỉnh núi, hắn không chút do dự nhảy luôn xuống! Hopkins nở một nụ
cười, hắn dùng tốc độ nhanh nhất vọt lên, vách núi cao như vậy, cho dù mập mạp
ngã không chết cũng không thể không có chút tổn thương, lúc đó hắn chỉ cần ung
dung đứng trên vách núi tiễn gã mập kia đi một đoạn đường cuối cùng mà thôi!

Tốc độ của Hopkins rất nhanh, niềm vui thắng lợi khiến hắn bộc phát ra tất cả
sức mạnh, khẩu J-2011 trong tay đã vung lên, trong máy dò âm thanh tựa hồ đã
truyền đến tiếng mập mạp rơi xuống đất!

Thế nhưng tốc độ của mập mạp lại nhanh hơn! Hắn cười thầm trong lòng, mẹ nó
chứ, rốt cục cũng lôi được ngươi đến đây rồi, bây giờ thì chống mắt lên xem
anh đập chết ăn thịt chú đi!

Gã tiện nhân của chúng ta nhảy thẳng vào buồng lái đang mở rộng của [ Logic ]
dưới chân vách núi, khi cảnh cửa khoang lái đóng lại, xuyên qua lớp kính, hắn
đã nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đi vì khiếp sợ và phẫn nộ của Hopkins!


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #109