"Người này là luyện viên của chúng ta sao?" Một nữ sinh bám lấy tay cô bạn bên
cạnh, ngơ ngác hỏi. Tiếc là cô bạn của cô ta thì lại đang trong kinh ngạc, nói
không ra lời.
Vô luận là trại duy tu hay đặc chủng, tất cả học viên đều không biết nên dùng
từ ngữ như thế nào để có thể biểu đạt được tâm tình của mình lúc này.
Nhất là học viên trại đặc chủng, kể cả mấy cựu binh trong đó. Khó trách người
ta lại có câu “không biết thì không sợ”. Quân đội quả nhiên là nơi tàng long
ngọa hổ, trước đây còn cho rằng ông trời đệ nhất ông đây đệ nhị, bây giờ mới
biết, tất cả chỉ là rắm thôi mà thôi!
Katherine kinh hãi nhìn mập mạp, nàng thực sự không ngờ được cái gã béo này
lại có thể lợi hại như vậy, đánh nhau với hắn ư, không phải là muốn chết sao?
Nguyên lai người ta vẫn luôn nhường nhịn mình, nguyên lai thực sự là đúng như
lời hắn nói, một chút kỹ thuật cận chiến đó trong mắt hắn chỉ là võ vẽ mèo cào
mà thôi. Cú đá kia mà đánh lên người thì da thịt nào chịu nổi chứ?
Mập mạp cũng không để ý tới vẻ mặt của đám học viên, nếu đã muốn thể hiện uy
phong thì phải chơi tới cùng! Phải làm cho cái đám không biết trời cao đất dày
này tâm phục khẩu phục hoàn toàn mới thôi! Có thế sau này mới đỡ phiền phức
được.
Hắn cười lạnh, đi tới bên sân huấn luyện, quay đầu lại nhìn đám học viên đang
ngây ra như phỗng, nói: "Bộ đội đặc chủng thì rất giỏi sao!"
Hắn chộp lấy một quả lựu đạn dùng cho huấn luyện, ném vèo một cái, quả lựu đạn
vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp trên bầu trời, bay vượt ra ngoài tường bao của
sân huấn luyện! Tiếp đó, hắn nắm lấy hai thanh dao găm quân dụng, trở tay đâm
một thanh vào bia kiểm tra sức đam, dao lút tới cán. Thanh còn lại cũng không
cần nhắm, phóng vút một cái đã trúng giữa yết hầu tấm bia ở cách đó hơn 15m.
Mập mạp vừa liếc nhìn đám học viên đặc chủng đang há hốc mồm vừa tiện tay cầm
lấy một khẩu súng trường quân dụng. Chỉ mất vài giây là đã biến nó thành một
đống linh kiện, sau đó nhắm mắt lại, dùng tốc độ nhanh nhất lắp ráp lại khẩu
súng như cũ.
Mập mạp lắp hộp năng lượng vào súng, giơ súng lên bắn luôn một tràng vào tấm
bia ở cách đó trăm mét, đạn không bắn trúng hồng tâm mà xếp thành một hàng cắt
đứt cổ bia (bia bắn hình người, ko phải hình tròn).
Bắn xong, hắn vứt khẩu súng sang một bên, đi tới sân huấn luyện chạy vượt
chướng ngại vật, móc ra đồng hồ bấm giây. Bắt đầu! Cả người hắn như một báo
săn béo ú bật mạnh lên, sức bật cực mạnh khiến tốc độ của hắn tăng lên mức cao
nhất chỉ trong nháy mắt. Tường chắn cao 1m, 2m rồi 3m, chuyện nhỏ, tất cả đều
không thể làm giảm tốc độ của hắn. Phi qua tường chắn 3m cuối cùng, chỉ cần ba
bước là hắn đã chạy qua cầu độc mộc, thân thể không hề nghiêng ngả một chút
nào. Đến lưới dây thừng cũng như được làm ra cho hắn, mỗi lần leo lên đều
không hề lãng phí chút thời gian và sức lực nào. Tới đầm bùn, mập mạp như trở
thành một con cá sấu bắt mồi, cái lưng ép sát xuống đất, tư thế xấu xí nhưng
tốc độ lại nhanh kinh người, sau đó đến hàng rào cũng không thể cản bước hắn.
Chạy thẳng một hơi cho đến khi hoàn thành lộ trình, mập mạp mới chậm rãi móc
ra đồng hồ bấm giây. Dừng!
Không cần nhìn đồng hồ bấm giây trong tay hắn, tất cả học viên trại đặc chủng
đều biết, ngay cả huấn luyện viên của mình cũng không phải là đối thủ của gã
biến thái này!
Bộ đội đặc chủng là như thế nào? Chính là đây!
Học viên trại đặc chủng quả thực đang vô cùng xấu hổ, mới học được một chút
công phu lông gà lông vịt đã khoe khoang khắp nơi như sợ người trong thiên hạ
không biết, bây giờ mới biết được mình ngu ngốc tới cỡ nào!
Mập mạp đang khoe khoang, nhưng người ta có tiền vốn! Người như vậy đương
nhiên là có tư cách để khoe khoang! Bị người ta cười một chút thì đã sao, hắn
không có tư cách cười thì ai có tư cách? !
Trải qua một thời gian tập huấn, những học viên này đã hiểu ra, bộ đội đặc
chủng không hề đơn giản như trong tưởng tượng, bọn họ cần sự nỗ lực, đổ mồ hôi
và xương máu hơn binh sĩ bình thường vô số lần, không có ngàn vạn lần tập
luyện gian khổ thì dù có là thiên tài cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể trở
thành một người lính đặc chủng chân chính, mà tất cả những ai ôm chút mộng
tưởng hư vinh đến đây hoàn toàn là tự rước lấy nhục mà thôi!
Gã thượng uý đặc chủng lúc này đang cực kỳ hối hận, hắn thật sự không ngờ cái
gã trung úy mập mạp này lại là một cao thủ như thế, người như thế này đặt vào
bất cứ tiểu đoàn đặc chủng nào cũng chắc chắn là thành viên chủ chốt, là mũi
đao của mũi đao!
Chỉ bằng mấy chiêu đó thôi là cũng đã ăn đứt mình rồi! Nếu như là ở trên chiến
trường, gặp phải đối thủ như vậy thì kết quả chỉ có một, đó chính là chết.
Trong bộ đội đặc chủng, chỉ những ai có thực lực mới có quyền lên tiếng, đây
là truyền thống, là quy củ suốt hàng trăm năm qua! Chỉ có thực lực mới có thể
gánh vác an toàn của toàn đội ngũ, chỉ có thực lực mới có thể bảo đảm hoàn
thành nhiệm vụ!
Gã thượng úy biết, màn biểu diễn vừa rồi của mập mạp là có mục đích, những
hạng mục hắn biểu diễn đều là kỹ thuật cơ bản nhất của bộ đội đặc chủng.
Cận chiến tay không, nhìn gốc cây bị đá gãy và vòng thép bị móp kia là đủ hiểu
trình độ của hắn. Cận chiến có vũ khí, hai thanh dao găm kia vô luận là đánh
gần hay xa đều làm cho đối phương không thể chống đỡ, vừa hung ác hiểm độc lại
chuẩn xác! Còn về súng ống thì không cần phải nói nữa, người ta đã thành dân
chơi mịa nó rồi! Tháo lắp bắn, kỹ thuật không phải hạng nhất thì cũng là ngoại
hạng! Ném lựu đạn, đâu phải ai cũng ném được hơn 60m như thế chứ! Chạy vượt
chướng ngại vật, đây chính là hạng mục khiến mọi người chấn động nhất, gã mập
mạp này quả thực như được sinh ra để chạy vậy, chỉ cần nhìn là biết, chỉ có
người từng lăn lộn giữa vùng địch hậu trong chiến tranh mới có thể luyện ra
được kỹ thuật tới mức này!
Đó là gã thượng úy còn không biết, sau khi chiến tranh nổ ra, mập mạp đã từng
chạy trốn hơn hai mươi lần, địa hình kiểu gì cũng đều đã vượt qua, chạy suốt
mấy nghìn km, luận về kỹ thuật chạy, hắn tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất.
Ngược lại với sự im lặng bên trại đặc chủng, học viên trại duy tu cơ giới lại
đang mừng rỡ như điên, trong lòng bọn họ đã coi mập mạp như thần linh rồi,
những học viên này chính là đang trong độ tuổi sùng bái anh hùng, giờ được
thấy huấn luyện viên của mình dùng thực lực giúp bọn họ thở ra được một hơi ác
khí, cái cảm giác này quả thực khiến cho bọn họ sảng khoái tới cực điểm!
Cái gì thị cao thủ, đây mới là cao thủ! Hơn người ta căn bản là thâm tàng bất
lộ, cho nên ngươi sẽ không biết hắn lúc nào sẽ bộc phát, làm ngươi điên cuồng,
làm cho ngươi không thể không sùng bái hắn!
Mập mạp nhìn vẻ mặt của mọi người thì không khỏi đắc ý dào dạt, ngày xưa bị
lão huấn luyện viên trinh sát ấy đày ải hành hạ, cuối cùng hôm nay cũng có
chút hồi báo rồi! Mẹ nó chứ, mới chỉ show có chút hàng mà đã mọi người phê thế
này rồi, mềnh thật là vãi *!!
Đang lúc hắn đắc ý thì bỗng nhiên có tiếng người gầm lên: "Là ai ném lựu đạn?"
Mập mạp nhìn lại thì chợt thấy Hamid trên tay cầm quả lựu đạn mà hắn vừa ném
ra, vẻ mặt tức giận đi tới, bộ dạng dữ tợn như thể đang khởi binh vấn tội
nghịch tặc.
Mập mạp sợ hãi nói: “Trúng phải ai à?"
Hamid vừa nhìn thấy hắn thì thái độ cũng hiền lành hơn, hỏi: "Là ngươi ném?"
Thấy mập mạp gật đầu, hắn liền quăng trả quả lựu đạn lại, nói: "Thiếu chút nữa
thì trúng tướng quân Russell, lần sau ngươi phải cẩn thận một chút!"
Mập mạp thầm mắng mình đắc ý vênh váo quá, vội vàng đáp: "Xin lỗi xin lỗi! Là
ta quá bất cẩn!"
Một số học viên thấy mập mạp thiếu chút nữa đã ném lựu đạn trúng đầu thượng
tướng Russell thì đều có chút hả hê, đang đợi xem kết quả thê thảm của mập mạp
thì Hamid lại nói ra một cấu khiến cho bọn họ choáng váng.
Hamid nói: "Được rồi! Nhân tiện, tướng quân bảo ta thông báo cho ngươi, chiều
hôm nay ông ấy phải tham gia một cuộc họp, không có thời gian để dạy ngươi, vì
thế ngươi tự nghiên cứu chiến lệ đi."
Nói xong, hắn liền xoay người bỏ đi, để lại một đoàn người đang ngây ra như
phỗng.